Home Đam Mỹ Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 36: Phong Thủy đại sư?

    Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 36: Phong Thủy đại sư?

    Thuộc truyện: Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

    Tuy rằng đã hơn mười năm chưa gặp, nhưng Đoạn Doãn Chính liếc mắt một cái là nhận ra tên nghiệt chủng làm cả Đoạn gia hổ thẹn này!

    Nó dĩ nhiên chưa chết? Còn sống rất tốt, thậm chí bây giờ lại thân thiết bên trận doanh Phương gia, đối địch với Đoạn gia! A, chẳng lẽ là cảm thấy chính mình cánh cứng rồi, ôm cái đùi lớn Phương gia, quay lại báo thù sao?

    Đoạn Doãn Chính trầm mặt, thần sắc phức tạp nhìn Đoạn Hồi Xuyên, trước mắt không phải là lúc ôn chuyện, ông lạnh lùng nhìn đối phương một lần cuối cùng, để không cho người nhà họ Phương phát hiện dị dạng, ông quyết đoán dời tầm mắt ra chỗ khác, xa cách khách khí hàn huyên với Phương Dĩ Chính.

    Trước khi lên núi, trong lòng Đoạn Hồi Xuyên nguyên bản có mấy phần mâu thuẫn cùng do dự, nhưng hôm nay đối mặt với Đoạn gia, hắn đột nhiên cảm thấy, chỉ đến như thế, dưới ánh mắt khiếp sợ của cha ruột hắn cũng chỉ bình tĩnh mà đối diện.

    Tâm trạng lạnh lẽo cứng rắn như giếng cổ đã chết, cũng không vì “người thân” căm thù mà cảm thấy thương tâm hay cừu hận, cũng không vì lâu ngày gặp lại mà sản sinh chút kích động vui sướng nào, chỉ còn lại triệt để lạnh lùng và kiêng kị.

    Bởi vì không ôm mong đợi, cho nên cũng sẽ không có thất vọng.

    Đoạn Hồi Xuyên thờ ơ lạnh nhạt nhìn song phương dối trá thăm hỏi, tâm tư lướt qua người nhà họ Đoạn, bay đến một viên đá không biết tên đang ở góc nào đó trong từ đường.

    Nếu đến một chuyến, không thể không có thu hoạch.

    “Đoạn tổng, chúng ta từ xa tới, không mời chúng ta vào dâng nén hương sao?” Phương Dĩ Chính ngoài cười nhưng trong không cười đưa ra yêu cầu.

    Chủ nhà họ Đoạn hiển nhiên không có ý định này, ông ta ha ha cười cười, chuyển đề tài: “Kỳ thực tôi vốn cũng đang muốn tự mình đi gặp Phương Đổng, nếu ngày hôm nay đã gặp mặt, đơn giản nói thẳng luôn, vậy là tốt nhất.”

    Rốt cục nói đến chuyện chính, Phương Dĩ Chính ánh mắt ngưng lại, cười lạnh nói: “Tôi cũng đang có ý đó.”

    “Thật vừa vặn, đúng rồi, Phương Đổng khả năng chưa biết, để tôi giới thiệu cho ngài một vị cao nhân.” Đoạn Doãn Chính không để ý tới sự không vui trên mặt đối phương, đi tới bên đạo sĩ áo xám, cười nói: “Vị này chính là đệ tử đích truyền đại danh đỉnh đỉnh của Long Hổ sơn, cao đồ chưởng môn đời trước, Trương Khâm thiên sư.”

    Phương Dĩ Chính híp mắt, da mặt lại co rút, tận lực quên đi phẫn nộ bị đào tường, để cho mình biểu hiện càng thêm lễ kính chút: “Đoạn tổng sợ là quý nhân hay quên chuyện xưa, Trương Khâm thiên sư từng là khách quý Phương gia tôi, tôi làm sao lại không quen biết, ha ha, nhiều năm như vậy không gặp, thiên sư vẫn như năm đó, càng sống lại càng trẻ ra, không giống tôi, người đã trung niên bách bệnh quấn thân mất rồi.”

    “Nơi nào, Phương Đổng phong thái vẫn như trước.” Trương Khâm hơi lộ ra vẻ tươi cười, tuy rằng nhìn qua lạnh nhạt, mà âm thanh hòa hoãn rất nhiều.

    Đối với việc mình đứng ở Đoạn gia lão cũng không thấy có gì phải xin lỗi Phương gia, dù sao lúc đó Phương gia cầu tới cửa, cũng không nói rõ vẹn toàn, nếu bị nhờ làm hộ, thì lựa chọn bên thù lao càng cao hơn chính là tự do của lão, huống hồ Đoạn gia còn đáp ứng sau khi chuyện thành công sẽ bỏ vốn tu sửa Long Hổ sơn đạo quan, nhưng lão cũng có thể hiểu được sự căm tức của Phương Dĩ Chính, vì thế mà ngôn từ nói ra khách khí chút.

    “Thì ra hai vị biết nhau.” Đoạn Doãn Chính giả vờ ngoài ý muốn ồ một tiếng, cười nói: “Vậy càng tốt, khi nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Phương Đổng, Trương Khâm thiên sư bản lĩnh khẳng định ngài cũng đã biết, trước đây tôi đã sớm nói với ngài, vị trí từ đường hai nhà có xung đột, lúc đó ngài không tin, hiện tại có Trương Khâm thiên sư ở đây, ngài không thể không tin đi?”

    Ở phía sau ông ta, người nhà họ Đoạn trên mặt cùng một thần sắc chung mối thù, phảng phất như thể Đoạn gia gần đây mọi việc không thuận, gia nghiệp khai thác dừng lại không tiến lên, đều là do Phương Dĩ Chính ban tặng, muốn dùng việc này chứng minh tuyệt đối không phải là do họ không biết tiến thủ.

    Đoạn tam gia ánh mắt lạnh nhạt, lúc đảo qua mặt Đoạn Hồi Xuyên lại càng thêm khó coi mấy phần.

    Phương Dĩ Chính đương nhiên biết Trương Khâm lợi hại, không đề cập tới sức hiệu triệu tại Đông Nam đạo, chuyện linh dị năm xưa ở quặng mỏ, ông là tận mắt chứng kiến qua.

    Chủ nhà họ Đoạn son sắt thề thốt, còn kéo đến Trương Khâm trợ trận, Phương Dĩ Chính không ngừng nhíu mày, tâm lý có mấy phần dao động —— vạn nhất chuyện bị Tổ Từ nhà mình hút long khí là thật thì sao? Vậy ông có nên chuyển hay là không?

    Không được, coi như là thật, chính là nhà mình phát hiện trước, Tổ Từ cũng là cha mình sớm xây xong, muốn di chuyển mộ phần cũng phải là Đoạn gia di chuyển! Dựa vào cái gì bá đạo như vậy, đây không phải là trắng trợn bắt nạt người sao?!

    Phương Dĩ Chính thần sắc nhiều lần biến hóa, cuối cùng hóa thành một tiếng ha ha: “Đoạn tổng lời này không đúng rồi, trăm nghe không bằng một thấy, tuy nói Trương Khâm thiên sư chính là đắc đạo cao nhân, mà chuyện phong thủy long huyệt này, cũng không phải đơn giản như vậy, thật là khéo, tôi đây cũng có hai vị cao nhân, giới thiệu cho Đoạn tổng quen biết một chút?”

    Không chờ Đoạn Doãn Chính tỏ thái độ, ông hớn hở đi đến chỗ Hải Nguyên cư sĩ và Đoạn Hồi Xuyên, cười híp mắt nói: “Vị này chính là Trường Xuân quan Hải Nguyên cư sĩ, Trường Xuân quan chi danh không cần tôi nhiều lời, Đoạn tổng nhất định có nghe thấy, còn vị trẻ tuổi này, là một tiểu hữu mới kết giao gần đây, mà bàn luận đến phương diện kiến thức phong thuỷ cùng khả năng, có thể nói là đại sư, tuổi còn trẻ càng là tiền đồ vô lượng.”

    Bạch Giản cùng hưởng quang vinh ra sức gật đầu.

    Đoạn Hồi Xuyên lúc thường nghe Bạch Giản nịnh hót quen rồi, đối với lời thổi phồng ấy cũng không cảm thấy e lệ gì, cười mỉm thản nhiên hưởng thụ.

    Không đề cập tới Đoạn Doãn Chính sau khi nghe thấy đối phương giới thiệu Đoạn Hồi Xuyên, thần sắc hỗn hợp hoang đường buồn cười cùng không rõ ràng, con thứ hai Đoạn Minh Thần phía sau ông ta nửa ngày không hé răng bây giờ không nể mặt mũi trực tiếp xì cười ra tiếng ——

    Cậu nhớ mặt người này, chính là người ngày đó nhìn thấy ở tửu trang của Ngôn Diệc Quân, cái tên này cũng thật là đùi ai lớn cũng ôm mà!

    “Hắn? Phong thủy đại sư? Cười chết người.” Đoạn Minh Thần khinh thường cười lạnh nói: “Tôi nói Phương Đổng, ngài coi như muốn tìm người đến lên lôi đài với Đoạn gia, cũng nên tìm người đáng tin đi, Trường Xuân quan còn chưa tính, lại thêm chó mèo từ chỗ nào chui ra nữa? Ngài đặt bọn họ một cùng chỗ, chẳng lẽ là thịnh danh của Trường Xuân quan không đáng tin? Hay là chỉ cùng trình độ với một tiểu tử chừng hai mươi vắt mũi chưa sạch? Việc di chuyển mộ phần, nhà tôi đã đủ nể mặt ngài, năm triệu mua một khối núi hoang nhỏ như vậy, đừng có không biết phân biệt!”

    Đoạn Minh Thần ngếch mắt, không đặt Phương gia vào trong mắt, năm xưa tổ phụ tùy tùy tiện tiện cũng có thể bắt cha Phương Dĩ Chính chia đất đã đến miệng ra, bây giờ cũng giống vậy thôi!

    Cho là tùy tiện tìm đến hai ba con mèo con mà nghĩ dám đánh đồng với truyền nhân dòng chính Long Hổ sơn á?

    Chuyện cười!

    Nếu như Đoạn Minh Thần cười nhạo trước việc Kim long hấp thủy cục, chưa biết chừng Phương Dĩ Chính có thể không có gì để nói, bây giờ sau khi đã thấy khả năng của Đoạn Hồi Xuyên, không những không hề không vui khi thấy Đoạn Minh Thần vô lễ, trái lại trên mặt nổi lên một ý cười kì lạ ——

    Dù sao cũng có thêm một kẻ bị làm mất mặt thôi, ra vẻ mình lúc trước có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chẳng phải đột xuất sao?

    Phương Dĩ Chính không tỏ thái độ, Phương Tuấn lại không phục nhảy ra—— sỉ nhục cậu thì được, sỉ nhục nam thần vạn vạn không được!

    “Kém kiến thức thì câm miệng lại! Phụ thân ta đang nói với ngài Đoạn, ngươi sủa cái gì? Phương gia chúng ta ra sáu triệu, mua mảnh đất hoang này, đủ cho ngươi nhìn chứ?”

    “Phương Tuấn!” Phương Dĩ Chính thấy cậu càng nói càng hăng, trừng người trở lại.

    Chủ nhà họ Đoạn cũng không để ý tới tiểu bối đối chọi gay gắt, mỉm cười lắc đầu một cái: “Lời nói đùa của trẻ con, Phương Đổng không nên tưởng thật.”

    Về phía lời của Phương Dĩ Chính, ông mặc dù ngạc nhiên nghi ngờ nhưng cũng không để Đoạn Hồi Xuyên ở trong lòng, ông đã hoàn toàn nhận định, lần này Đoạn Hồi Xuyên chính là cố ý trà trộn vào trận doanh Phương gia, đến làm khó Đoạn gia.

    Cũng là vì, năm đó mình xóa tên nó khỏi Đoạn gia, bây giờ trở về mượn chuyện Tổ Từ gây sóng gió, đơn giản là vì trả thù ân oán năm đó, chắc là nghĩ uy hiếp đòi hỏi chút chỗ tốt, hoặc là thẳng thắn mong nhận tổ quy tông.

    A, ngây thơ!

    Dù cho chỉ còn lại hai đứa con trai đều không dùng được, thì chọn từ chi thứ một đứa con nuôi, ông cũng sẽ không nhận một con quái vật làm con trai!

    Tay Đoạn Doãn Chính ở phía sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, mặc dù ông không tận mắt thấy quái vật này cắn chết mẹ ruột, mà vợ ông vì nó mà chết thảm là sự thực, đám người hầu cũng than thở khóc lóc muôn miệng một lời là sự thật, sừng trên đầu nó, vảy trên người nó, khiến người ta sởn cả tóc gáy!

    Nói đến, sau khi sinh ra nó, Đoạn gia bắt đầu đi xuống dốc, Tổ Từ phong thuỷ xảy ra vấn đề, nói không chắc chính là cùng nó có liên quan!

    “Tại sao không nên tưởng thật?” Phương Dĩ Chính chuyển đề tài, không nói lòng vòng với ông ta nữa, vào ngay điểm chính: “Tôi đã biểu thị qua rất nhiều lần, Đoạn tổng muốn ép mua đất Tổ Từ nhà tôi, là không thể, muốn tôi di chuyển mộ phần, càng là tuyệt đối không thể, nếu như ngài ngại nơi này phong thuỷ không tốt, có thể tự mình chuyển đi, cùng bên nhà tôi không quan hệ!”

    Chủ nhà họ Đoạn thu hồi liên tưởng về Đoạn Hồi Xuyên, đưa ý nghĩ trở lại việc đám phán với ứng đối Phương Dĩ Chính.

    Ông ta vẫn hiện ra khuôn mặt tươi cười, nhưng ngữ khí lại sắc bén từng bước ép sát: “Tôi vốn là muốn mời Phương Đổng ăn bữa cơm, đại gia ngồi xuống cẩn thận nói bàn bạc, nếu Phương Đổng ngày hôm nay tìm tới cửa, tôi cũng nói thẳng. Là Đoạn gia nhất định muốn lấy được, ngài nên biết, vùng này đều là đất hoang chưa khai phá, theo giá thị trường chính phủ đưa ra, giá trị chưa tới 500 ngàn, tôi ra gấp mười lần, đã đầy đủ thành ý.”

    Phương Dĩ Chính giận dữ cười: “Lẽ nào Phương gia ta thiếu 5 triệu cỏn con này? Tôi không bán, ngài còn có thể ép mua hay sao?”

    Đoạn Doãn Chính ý vị thâm trường mỉm cười: “Hiện tại là xã hội pháp trị, ép mua đương nhiên không được, nhưng chắc Phương Đổng cũng đã nhận được tin tức, vùng núi chung quanh đây, tám chín phần mười được nắm giữ trong tay Đoạn gia rồi.”

    “Vậy thì thế nào?” Phương Dĩ Chính cắn răng, ông đã dự cảm thấy đối phương muốn nói gì, nhưng vẫn cứ cầu may đối phương chưa phát điên.

    Đoạn Doãn Chính dù bận vẫn ung dung nói: “Nếu là đất hoang, đương nhiên phải khai phá, nơi này phong cảnh tú lệ, dựa vào núi, ở cạnh sông, Phương Đổng cảm thấy xây một làng du lịch giải trí tổng hợp cỡ lớn thì sao? Chỉ là xây dựng rầm rộ, tránh không được phải đào đất lên, vạn nhất làm đứt đoạn mất long mạch, Tổ Từ nhà ngài cũng bị phế bỏ, đến lúc đó chỉ sợ 500 ngàn cũng không bán được.”

    “Ông! Tổn nhân bất lợi kỷ!” Phương Dĩ Chính đột nhiên chùng xuống, lời nếu đã nói đến phân thượng này, xem ra Đoạn gia là quyết tâm xuống tay.

    “Phương Đổng nghĩ sao chứ, bất lợi kỷ chỗ nào đâu?” Đoạn Minh Thần không nhịn được thể hiện một chút trước mặt phụ thân và ông nội, rằng mình cũng không phải là đứa vô học: “Thứ nhất, có Trương Khâm thiên sư thông thiên xem xét, long mạch có xu hướng đi chệch ra khỏi nhà tôi, thứ hai, coi như Đoạn gia từ bỏ Tổ Từ chỗ này, phụ cận vẫn là nơi phong thuỷ thuận lợi, kinh doanh làng du lịch là thoả đáng, kiếm bộn không lỗ, rõ ràng là đại đại lợi mới phải.”

    Phương Dĩ Chính triệt để trầm mặc, ông không biết Trương Khâm là có năng lực thay đổi xu thế long mạch hay không, vạn nhất là thật? Vậy Phương gia chẳng phải là công dã tràng dùng làn trúc đựng nước?

    Trận cờ này, phần thắng của Phương gia càng ngày càng nhỏ!

    Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải cân nhắc bán đi bảo địa phụ thân để lại? Đây chính là phong thuỷ long huyệt trăm năm khó gặp đấy!

    Căn bản không phải dùng tiền có thể mua được!

    Phương Dĩ Chính bị đối phương miêu tả cục diện ác liệt làm dao động tâm thần, nhất thời tâm loạn như ma, không biết nên phản ứng thế nào.

    Không khí chung quanh vô cùng lo lắng, phía sau người nhà họ Phương đã có người xì xào bàn tán, Đoạn gia từng bước ép sát tới, vừa mới thế tới hung hăng khí thế, bây giờ bi quan cùng dao động đã lan tràn trong lòng người.

    Huống chi cũng không phải tất cả mọi người đều hết lòng tin theo phong thuỷ, so với huyền học mờ mịt, hiển nhiên 5 triệu rõ ràng hơn.

    Vào lúc này lui về phía sau một bước, Đoạn gia sẽ thắng!

    Đoạn tam gia ở trên cao nhìn xuống đảo qua biểu tình mỗi người phía đối diện, nâng lên một nụ cười lạnh lùng nhắm mắt lại, ngón tay cái vuốt ve đầu gậy rỗng, nghênh đợi tiếp một phen thắng lợi.

    Giống như trong mấy chục năm mưa gió đặt xuống đại nghiệp, một lần lại một lần đánh bại đối thủ, đạp đầu của bọn họ xuống hái trái ngọt thắng lợi.

    Đoạn Hồi Xuyên quan sát thần sắc song phương, âm thầm lắc đầu, vạn nhất Phương Dĩ Chính không chịu nổi rút lui, ủy thác và kim cương của hắn cũng bị mất tin tức.

    Đoạn Hồi Xuyên tiến lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở Phương Dĩ Chính “Sao không nghe Hải Nguyên cư sĩ nói một chút?”

    “Đúng rồi!” Phương Dĩ Chính bỗng nhiên hoàn hồn, ông bị thủ đoạn đàm phán của đối phương quấy nhiễu trong lòng đại loạn, dĩ nhiên không để mắt đến điểm này, nếu như bọn họ còn có cái gì có thể có thể thay đổi cục diện bất lợi trước mắt, không phải là hai vị đại sư này sao!

    Phương Dĩ Chính xoa xoa thái dương, thấp giọng cười khổ nói: “Hải Nguyên cư sĩ, Đoạn đại sư, tình huống các vị cũng rõ ràng, theo hai vị thấy, còn có cách cứu vãn?”

    “Đương nhiên.” Không chờ Đoạn Hồi Xuyên nói chuyện, Hải Nguyên cư sĩ giành trước lên tiếng, lão vuốt râu dài, híp mắt nhìn phía đối diện, cười lạnh một tiếng: “Không biết Trương đại sư nhận định Phương gia Tổ Từ hút mất long khí vốn thuộc về Đoạn gia là căn cứ vào cái gì? Nếu như chỉ bằng vào môi trên đụng môi dưới, e sợ không đủ để phục chúng.”

    Trương Khâm bị điểm tên theo tiếng nhìn sang, tầm mắt hai người tụ hợp, từ đáy mắt mỗi người nhận ra được kiêng kỵ cùng xem thường lẫn nhau.

    Đồng nghiệp là oan gia, huống chi Trường Xuân quan cùng Long Hổ sơn có truyền thống tranh chấp đã lâu, mấy đời truyền thừa xuống không biết trải qua bao nhiêu lần đụng độ cùng cạnh tranh, hai bên nhìn nhau không vừa mắt là chuyện thường xuyên.

    Không ngờ một hồi tranh đấu Tổ Từ, cuối cùng biến thành Trường Xuân quan cùng Long Hổ sơn đấu sức.

    Trương Khâm lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là có căn cứ. Nếu như ngài cẩn thận quan sát địa thế của nơi này, sẽ phát hiện đông rộng tây hẹp, đông cao tây thấp, hai ngọn núi liền nhau tạo ra một thung lũng hẹp, đây là bảo địa thuận lợi điển hình có dạng cái phễu thôi, dùng máy quay nhìn xuống, càng thêm rõ ràng. Đặc biệt là phía Phương gia sau khi san bằng, địa thế thấp hơn, cái phễu này lộ càng nhanh.”

    “Cái phễu?” Hải Nguyên cư sĩ sững sờ, nhăn mày tỉ mỉ kiểm tra địa hình nơi này, bởi mới đến, lão còn chưa kịp như Trương Khâm thăm dò toàn bộ Đoạn gia Tổ Từ trước sau, qua loa quên mất cái này.

    Lão không nói lời gì thẳng đi vòng quanh Đoạn gia từ đường vừa đi vừa nghỉ, Đoạn Hồi Xuyên làm bộ đi theo phía sau lão.

    Đoạn Minh Thần muốn ngăn cản, lại bị phụ thân ngăn lại: “Mấy vị nếu không tin, đều có thể tới kiểm tra. Tôi tuyệt không ngăn trở.”

    Hải Nguyên cư sĩ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, muốn vào từ đường nhìn một chút, Đoạn Doãn Chính suy nghĩ một lát, kết luận những người này không thể lật đổ lời của Trương Khâm, sau khi Đoạn tam gia ngầm đồng ý, liền đáp ứng cho bọn họ tham quan nửa giờ.

    Đoạn Hồi Xuyên tâm lý đại hỉ, cuối cùng cũng coi như có cơ hội tìm thất lạc kim cương.

    Hắn bị tụt lại phía sau mọi người tiến vào cái nơi hắn vốn nên có một vị trí, mà chưa bao giờ từng bước vào Đoạn gia từ đường, lúc đi qua bên người Đoạn tam gia, âm thanh khàn khàn cổ họng ngầm có ý nhắc nhở hắn mà nói một câu: “Ngươi không nên trở về, bây giờ rời đi, ta có thể không truy cứu.”

    “Ha.” Đáp lại đối phương, chỉ có một tiếng cười nhạo.

    Trời đất bao la, hắn đi tới tự do!

    Mọi người dồn dập bước vào ngưỡng cửa, từ bên ngoài xem, kiến trúc hình thức đúng quy đúng củ, không nhìn ra lý lẽ gì, bên trong lại có động thiên khác, có ba cổng vào liền sân làm không gian được mở thêm rất rộng.

    Mái cong ngói xanh, tường trắng cửa sổ đen, đồ trang hoàng rõ ràng rành mạch. Đoạn Hồi Xuyên một đường đi thẳng, tổng cộng có chín trụ hành lang hoa lê mộc, mỗi một cái đều điêu khắc một loại rồng, giương nanh múa vuốt, gần như muốn phi thiên.

    Trương Bàn lẳng lặng đến bên cạnh hắn, đụng vào tay: “Lần trước gọi cho chú mày đến thì không chịu, làm sao hôm nay lại đi cùng người nhà họ Phương? Ai nha, làm sao vận may kém như vậy, đối nghịch ai không được, cố tình lại là Trương Khâm thiên sư, ôi.”

    Đoạn Hồi Xuyên biểu hiện một lời khó nói hết, lắc đầu lặng lẽ cười: “Hiện tại bàn luận kết quả, quá sớm.”

    Hắn đang chú ý tới giữa sân trước lại bị nước không biết từ chỗ nào tới dẫn thành một cái ao, giống như sông đào bảo vệ xung quanh thành, trung tâm có một dị thú bốn chân đứng ngẩng ao đầu, dựng thẳng một đồng tiền khổng lồ bằng vàng.

    Hải Nguyên cư sĩ khẽ vuốt chòm râu, thấp giọng thở dài: “Đây là bố cục đại phú đại quý xưng bá một phương rồi, thật là kì lạ, theo lý mà nói, rõ ràng từ đường đứng trên long mạch, lại có phong thủy cục thích hợp bổ sung, đáng lẽ phải linh khí không ngừng, tài nguyên cuồn cuộn mới đúng, nhưng mà trong từ đường này lại trống rỗng, một chút vết tích linh khí lưu độngcũng không có, chẳng trách Đoạn gia cho rằng phong thuỷ xảy ra vấn đề.”

    “Xem ra Hải Nguyên cư sĩ cũng thấy xảy ra vấn đề.” Trương Khâm cùng Đoạn Doãn Chính đi đến phía sau bọn họ, Đoạn Hồi Xuyên tự nhiên bị coi là trợ t của Hải Nguyên cư sĩ, trực tiếp bị người Đoạn gia không thèm đếm xỉa đến.

    Có lẽ có mấy trưởng bối năm xưa từng gặp sẽ thấy quen mắt, mà cũng không có quá nhiều liên tưởng.

    Bị lãng quên là đúng với ý muốn của Đoạn Hồi Xuyên, nhưng đáng tiếc hắn tìm khắp Đoạn gia từ đường, ngoại trừ chính đường cung phụng tổ tiên bài vị không được phép tiến vào, vẫn là không tìm thấy viên kim cương thất lạc.

    Đoạn Hồi Xuyên nghi ngờ sờ sờ cằm, sẽ không phải là ở bên trong chính đường đi?

    Đúng lúc mấy người đang thảo luận về phong thuỷ, thư kí của Đoạn Doãn Chính vội vã đi tới, trên mặt mang theo sự vui mừng, ghé vào bên tai ông ta thấp giọng nói mấy câu.

    Đoạn Doãn Chính bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, trên mặt rõ ràng mà trồi lên vẻ mừng rỡ như điên: “Sau khi vị danh y kia đến xem đã có phản ứng? Cậu nói thật chứ? Nó khôi phục ý thức sao? Đi, nhanh xuống núi!”

    Cái gì? Thằng ba sống rồi? Đoạn Minh Thần nghe thấy phụ thân đôi câu vài lời, bỗng dưng sầm mặt lại.

    Những năm gần đây, Đoạn tam gia bề ngoài vững như núi Thái, trên thực tế, đáy lòng lão sốt ruột nghiêm trọng nên càng già yếu, dùng bao nhiêu bảo vật đắt giá cùng trị liệu ở các bệnh viện tư nhân tiên tiến nhất cũng chỉ là cố hết sức mà thôi.

    Nỗi lo lớn nhất chính là Đoạn thị không người nối nghiệp.

    Lão chỉ có Đoạn Doãn Chính một đứa con trai độc nhất, trưởng tôn Đoạn Hồi Xuyên lúc mới sinh ra lão cũng vui vẻ, ai biết tin dữ theo nhau mà tới, tứ phương lời đồn tầng tầng lớp lớp, sau khi gây ra bê bối kia, trưởng tôn bị xem là con rơi đuổi ra khỏi nhà.

    Tuy rằng còn có hai tôn tử, mà một đứa đầu óc ngu xuẩn, một đứa thân thể yếu ớt, ngu xuẩn ngoại trừ bại gia không còn gì khác, yếu ớt thì năm ngoái vì tai nạn xe cộ thành người thực vật.

    Cho dù Đoạn tam gia không muốn thừa nhận, nhưng lúc trời tối người yên, cũng sẽ không nhịn được nghĩ, đến tột cùng Đoạn gia tạo cái nghiệt gì, phải gánh chịu trừng phạt của lão thiên gia như vậy?!

    Khi nhận được tin tức, tiểu tôn tử còn có hi vọng khôi phục, Đoạn tam gia cơ hồ mừng đến phát khóc, nhưng trước mắt còn có người Phương gia, lão tuyệt đối không thể để tâm tình quá mức lộ ra ngoài.

    Đoạn tam gia gõ gõ gậy, nói với mọi người đang bàn tán: “Chư vị, chuyện hôm nay sợ trong thời gian ngắn cũng không có kết quả, Đoạn gia có sản nghiệp dưới chân núi, không bằng tạm thời nghỉ một đêm, ngày mai nói chuyện tiếp, Phương Đổng cảm thấy lời đề nghị của lão phu thế nào?”

    Phương Dĩ Chính biết đến hai cha con họ rời đi chắc chắn sẽ không để mặc mình ở lại trong từ đường ngó nghiêng, sau khi nhỏ giọng thương lượng với Hải Nguyên cư sĩ và Đoạn Hồi Xuyên vài câu, đành đồng ý.

    Sàn nghiệp dưới chân núi của Đoạn gia là một khu biệt thự an dưỡng nghỉ ngơi tư nhân, nguyên bộ có bệnh viện tư nhân và khách sạn suối nước nóng, cảnh trí nhàn nhã. Dựa vào núi bao quanh là nước, không khí trong lành, sinh hoạt nhàn nhã yên tĩnh, đúng là nới thích hợp để an dưỡng.

    Đoàn người Phương gia được an bài tại ở khách sạn năm sao trung tâm nghỉ ngơi, cách bệnh viện tư nhân của Đoạn gia một cái hồ nhân tạo.

    Hai cha con Phương Dĩ Chính cùng ngồi trong ghế sôpha rộng, nghe Hải Nguyên cư sĩ phân tích phong thủy cục.

    “Nói như vậy, Đoạn gia nói chúng ta quấy rối Tổ Từ phong thuỷ nhà bọn họ, chẳng lẽ là thật?” Phương Dĩ Chính mặt ủ mày chau mà nặn nặn mi tâm.

    “Kia cũng là bọn họ đáng đời, ai bảo lúc trước cướp đất nhà chúng ta.” Phương Tuấn nói vài câu oán giận.

    Hải Nguyên cư sĩ cau mày lắc đầu nói: “Đoạn gia từ đường linh khí tán loạn dị thường là sự thực, nhưng nguyên nhân cụ thể tôi còn muốn tiến một bước thăm dò, nếu như thực sự tìm không ra nguyên nhân khác, lời Long Hổ sơn đạo sĩ nói, tôi không có cách nào đẩy ngã.”

    Nghĩ bị Long Hổ sơn đè ép một đầu, Hải Nguyên cư sĩ đặc biệt bực mình, về phía quan chủ, không chừng sẽ trách cứ lão làm mất mặt Trường Xuân quan.

    Phương Dĩ Chính đứng dậy đi vài bước, giữa hai lông mày càng thấy lo lắng: “Lão hổ già Đoạn gia nói long mạch xu thế có thể thay đổi, không biết cư sĩ có thể làm được không?”

    Hải Nguyên cư sĩ trầm tư chốc lát, lắc đầu nói: “Long mạch chính là mất hàng trăm hàng ngàn năm thương hải tang điền mới hình thành, bằng năng lực người phàm nào có dễ dàng thay đổi như vậy, trừ phi xây dựng rầm rộ, dời non phá núi.”

    Phương Dĩ Chính cười khổ nói: “Xem ra Đoạn gia thật sự có thực lực này.” Lẽ nào phụ thân khổ tâm nhiều năm tìm kiếm phong tuyết long huyệt, đành chôn vùi ở trong tay mình sao?

    Đoạn Hồi Xuyên vẫn luôn ngồi ở góc ghế salon im lặng không nói, hắn mở to mắt quét một vòng mấy người mặt mày ủ rũ, dụi tắt tàn thuốc ấn vào gạt tàn, cười cười, đột nhiên lên tiếng: “Vậy cũng chưa chắc.”

    Phương Dĩ Chính kinh ngạc ngẩng đầu lên, đầy cõi lòng như nắm lấy một cọng hi vọng cuối cùng nhìn về phía hắn: “Đoạn đại sư còn có biện pháp khác? Đoạn đại sư nếu như có thể giúp ta giải quyết cái vấn đề khó khăn này, từ nay về sau, chính là đại ân nhân của Phương gia!”

    “Tôi quả thật có một biện pháp có thể thử một chút, chỉ sợ Phương Đổng không hẳn chịu đáp ứng thôi.”

    ____________________________

    Tác giả có lời muốn nói:

    Ngôn: Ta ra năm triệu lệ phí di chuyển mua ta ra trận!

    Thuộc truyện: Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở