Home Đam Mỹ Vô Thu Lãnh Nguyệt – Chương 3

    Vô Thu Lãnh Nguyệt – Chương 3

    Thuộc truyện: Vô Thu Lãnh Nguyệt

    Không biết qua bao lâu, trong mơ hồ Vô Thu Kỳ giống như nghe được tiếng đập cửa, y liền mở mắt.

    ‘Đông, đông, đông”. Đích thật là tiếng đập cửa.

    Nhẹ nhàng đẩy ra Y Lãnh Nguyệt, Vô Thu Kỳ muốn đứng dậy đi mở cửa, ai ngờ một cánh tay Y Lãnh Nguyệt đã giữ chặt lấy góc áo của y không buông.

    Khẽ gỡ ra tay hắn, đem một góc mền nhét vào trong tay. Y Lãnh Nguyệt ôm mền như cũ ngọt ngào mà ngủ.

    Vô Thu Kỳ xuống lầu mở đại môn, thấy mười mấy nha hoàn đứng thành hàng, mỗi người trong tay đều bưng đồ ăn.

    Xem ra sư huynh của hắn thực hiểu rõ khẩu vị của hắn nha, lại có thể đưa tới nhiều đồ ăn như vậy.

    “Vào đi. Đặt ở trên bàn, sau đóng cửa kỹ lại, hắn còn đang ngủ.” Sau khi phân phó xong Vô Thu Kỳ lại lên lầu, tiến đến căn phòng kia.

    Đẩy cửa ra, biết hắn còn đang ngủ, bất giác cước bộ cũng nhẹ đi rất nhiều. Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn. Nhìn vẻ mặt Y Lãnh Nguyệt ngủ. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa hình thể mảnh khảnh, thật sự là giống như tiên tử từ trên trời lạc xuống phàm gian, không gì sánh được.

    Chính là, mí mặt nhắm chặt này, lông mày hơi nhíu tựa hồ là ám chỉ hắn đang bị tra tấn trong mộng.

    Ngay sau đó, một tay nghĩ muốn vuốt lên khuôn mặt Y Lãnh Nguyệt. Lúc vừa mới chạm vào làn da, Vô Thu Kỳ đột nhiên ý thức được mình thất thố.

    Y, y làm cái gì vậy? Đi sờ mặt một nam nhân!?

    Rốt cuộc vừa chạm đến lại đổi thành nhẹ vỗ vỗ.

    “Y Lãnh Nguyệt, dậy đi.”

    “Ân…” Gạt tay Vô Thu Kỳ, Y Lãnh Nguyệt trở mình một cái ôm lấy mền, tiếp tục giấc ngủ của hắn.

    “Mau, ăn cơm đi.” Vô Thu Kỳ kéo lại kéo hắn.

    Nghe nói như thế Y Lãnh Nguyệt cuối cùng mở mắt, ngồi dậy.

    “Thơm quá a, xem ra là cơm chiều đã đưa tới, ta thật đói bụng, ta muốn đi xuống ăn.” Không thể nghĩ được hiện tại Y Lãnh Nguyệt cư nhiên có thể thần thái sáng láng, căn bản không giống bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ.

    Nói xong hắn liền nhảy dựng lên, một đường nhảy nhót đi xuống lầu.[nuôi Nguyệt tốn cơm quá]

    “Kỳ, ngươi cũng mau đi a.” Một bên xuống lầu một bên kêu Vô Thu Kỳ.

    Đến khi Vô Thu Kỳ xuống lầu, đã bị cảnh tượng một đống chén đĩa trống không trên bàn ở trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.[ta đang tưởng tượng cảnh Nguyệt bưng hết đổ vào mồm không cần nhai =.= cái dạ dày hảo đáng sợ nha]

    Nhưng mà một lát sau, vẫn thấy chỉ còn lại hai đĩa món ăn.

    “Ngươi đem một ít phần của ta cũng đã ăn sao?” Vô Thu Kỳ nhìn hắn, bất đắc dĩ cười.

    “Ta giữ lại cho ngươi, ngươi không thấy sao?” Y Lãnh Nguyệt chỉ vào hai đĩa thức ăn bởi vì trước khi Vô Thu Kỳ đến mà suýt chút nữa muốn vào trong bụng mình.

    “Còn hai đĩa thức ăn? Chỉ sợ không đủ lắm.” Vô Thu Kỳ hướng về phía Y Lãnh Nguyệt chậm rãi đi tới.

    “Ta ăn cơm chính là chưa từng có thói quen lưu lại đồ ăn cho người khác, ngươi chính là người đầu tiên được ta đặc biệt chiếu cố như thế nha.”

    “Nói như vậy ta hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh phải không?” Đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

    “Đương nhiên, có thể tìm một người được ta đối xử tốt như vậy thì ngươi đã có phúc khí tu luyện lâu năm đấy.” Y lãnh Nguyệt không biết “Xấu hổ” nói.

    “Ta cảm thấy phi thường ‘Vinh hạnh’, có phải hay không muốn ta làm chút gì đó cho ngươi?” Nhiều năm không có nói chuyện thoải mái như vậy, Vô Thu Kỳ liền phụ họa theo hắn.

    “Vậy hôn ta một chút đi, có thể nếm món ăn thơm ngon này nha.” Y Lãnh Nguyệt lơ đãng nói, nhưng Vô Thu Kỳ nghe xong lại có chút lặng đi.

    Hôn một người, hẳn không phải là tùy tiện có thể nói ra khỏi miệng, hẳn là yêu thích sâu sắc tụ ở trong tâm mới nói ra được.

    Y đã hôn qua một người, một người mà y yêu thật sâu đậm. Cho nên, y hiểu.

    “Thế đổi lại để ta hôn ngươi đi.” Nhìn thấy Vô Thu Kỳ biểu hiện ngẩn ngơ, Y Lãnh Nguyệt đem môi mình tiến tới.

    Lúc cánh môi mềm mại ấm áp kia của Y Lãnh Nguyệt chạm vào môi Vô Thu Kỳ, không nghĩ tới ký ức ngày trước lập tức toàn bộ hiện ra.

    ”Tiêu…” Hốt hoảng đem người trước mắt trở thành người mà bản thân từ lâu đã không còn có được, thấp giọng hô lên.

    Dường như là mất đi không chế, hai tay đem Y Lãnh Nguyệt ôm trong ***g ngực mình, nguyên bản chỉ là một hành động đùa giỡn liền trở nên sâu sắc.

    Đầu lưỡi Vô Thu Kỳ xâm nhập trong miệng Y Lãnh Nguyệt, không ngừng mút vào, cùng đầu lưỡi hắn dây dưa, thóa dịch(nước bọt)không chế không được mà xuôi theo khóe miệng chảy xuống. Chảy hướng xuống cái cổ trắng nõn động nhân của Y Lãnh Nguyệt.

    Vô Thu Kỳ cũng hôn theo đó hạ xuống, dần dần đến chiếc cổ mẫn cảm của hắn. Lúc Vô Thu Kỳ đang muốn tiếp tục, Y Lãnh Nguyệt đột nhiên từ trên người y nhảy xuống.

    “Kỳ, ăn nhiều quá sẽ tổn hại dạ dày nha.” Y Lãnh Nguyệt xoay người lại đối Vô Thu Kỳ đang giật mình cười nói, “Ta muốn lên lầu.” Y Lãnh Nguyệt không để ý “Nhiệt tình” của Vô Thu Kỳ, giống như tiểu hài tử đầy sức sống mà đi lên lầu, tiếng cười vui vẻ tràn ngập cả căn phòng.

    Nhưng mà, Vô Thu Kỳ vẫn ngốc ngốc ngồi đó lại lâm vào trầm tư.

    Thực sự có phần kinh ngạc chính mình lại kìm lòng không được làm ra chuyện như vậy, lại có thể sai lầm đem hắn trở thành Tiêu, chẳng lẽ hiện tại mình vẫn là như thế không bỏ xuống được sao?

    Vậy đối với Y Lãnh Nguyệt bản thân lại là loại tâm tình nào đây? Vì sao đối với hắn làm ra cái chuyện thất thố như vậy?

    Lão Thiên thế nào lại khiến y gặp gỡ chuyện như thế chứ, gặp phải hai người xuất sắc như vậy ni? Nhưng đều là nam nhân!

    Cuộc đời của mình liền không cách nào hạnh phúc nữa sao?

    Thật sự là không nói được gì, chỉ có thể hỏi thương thiên.

    Trong lúc đó, tịch dươngđã cũng đã rõ ràng, Y Lãnh Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ, đối diện với tịch dương. Tóc dài bởi vì gió thổi mà từng trận phiêu động, quang mang hỏa hồng(ánh sáng đỏ rực)chiếu trên người hắn, lúc này Y Lãnh Nguyệt giống như là một pho tượng cao quý, không thể chạm đến.

    Lac nhật diễm hồng(chiều tà đỏ tươi)bao vậy lấy hắn, tựa hồ trên người hắn tản mát ra một loại tàn khốc lãnh đạm như huyết.

    Đến khi Vô Thu Kỳ lên lầu tìm Y Lãnh Nguyệt liền nhìn thấy một cảnh này.

    Tuy rằng khoảng cách là gần như thế, nhưng y lại cảm thấy Y Lãnh Nguyệt dường như đang đứng ở một địa phương mà y không thế chạm đến.

    Trên người hắn phát ra loại không khí nhàn nhạt như huyết đã khiến không khí xung quanh đông cứng lại, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm nhập được cái thế giới kia của hắn.

    Hắn lúc này cùng với bình thường tuyệt không giống nhau! Nguyên lai hắn cũng có một mặt như vậy, nhất định là do sự tình ở trong mộng hành hạ hắn mới khiến hắn biến thành dạng này đi.

    Ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, liền thấy được vật ở bên giường.

    Ngay sau đó…

    Một trận tiêu thanh(tiếng tiêu)du dương uyển chuyển vang lên ở sau lưng Y Lãnh Nguyệt.

    Y Lãnh Nguyệt không có xoay người cũng không nói gì, chính là lẳng lặng nghe.

    Dần dần, không khí chung quanh giống như lưu động, cảm thấy được Y Lãnh Nguyệt biến hóa, không phải là cảm giác không thể chạm đến như vậy nữa.

    Một khúc cuối cùng kết thúc, Vô Thu Kỳ đi đến bên cạnh Y Lãnh Nguyệt cùng hắn đứng sóng vai.

    “Lưu thủy lạc hoa vô vấn xử, chích hữu phi vân, nhiễm nhiễm lai hoàn khứ. . . (*)” Vô Thu Kỳ ngâm tụng.(như ngâm thơ đấy)

    (* Nước chảy hoa rơi không hỏi chốn, chỉ có mây bay, từ từ đến lại đi…)

    “Ha ha… Ngươi cư nhiên cũng biết niệm từ(đọc thơ)?” Y Lãnh Nguyệt cười khẽ cắt ngang y, tiếp đó hắn quay đầu nhìn về phía vẻ mặt không có bất luận biểu tình gì của Vô Thu Kỳ, “Kỳ, tùy tiện cầm vật của người ta là không được nga, đây chính là bảo bối của ta.” Từ trong tay Vô Thu Kỳ lấy qua chiếc tiêu kia mà nhẹ nhàng vuốt ve.

    Thấy hắn trân trọng chiếc tiêu này như thế, trong lòng không khỏi có phần nghi hoặc.

    “Ngươi cũng thổi tiêu sao?” Bảo bối này, nghĩ đến nhất định là vật tâm ái của hắn.

    “Không a, nhưng là ta thích.” Trả lời ngắn gọn rõ ràng, sau đó đem đầu tựa vào trên vai Vô Thu Kỳ, “Kỳ, ngươi biết không? Biết một người mất đi hết thảy mọi thứ thì sẽ là loại cảm thụ thống bất dục sinh(đau khổ tột cùng)như thế nào không?” Từng chữ từng chữ chậm chậm nói ra, “Cái gì cũng không thể nghĩ, nghĩ đến liền chỉ có một từ ‘Tử’.” Một chữ cuối cùng hắn nói ra tuy rất nhẹ, nhưng lại tràn ngập một cỗ cừu hận sâu sắc.

    Đây là bởi vì trong giấc mộng hắn cũng phải chịu đựng dằn vặt sao?

    Vô Thu Kỳ không nói gì, chỉ là tùy ý hắn dựa trên vai mình.

    Mà Y Lãnh Nguyệt thì nhắm mắt lại, ánh trăng theo phía đông cửa sổ cũng mọc lên.

    Đêm yên tĩnh, hai người cứ thế dựa vào nhau.

    Nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ, có lẽ cũng không còn sớm. Vô Thu Kỳ muốn gọi Y Lãnh Nguyệt sớm một chút đi ngủ, cúi đầu nhìn người bên cạnh, khóe miệng bất giác hơi hơi nhếch lên, nhẹ giọng nở nụ cười.

    Nguyên lai Y Lãnh Nguyệt đã ngủ.

    Lúc này vẻ mặt ngủ say của hắn như cũ khuynh quốc khuynh thành, chỉ là không có nhăn lại mày, khiến hắn thoạt nhìn yên ổn an tĩnh hơn nhiều.

    Thật muốn để hắn cả đời cứ an ổn như thế này, một âm thanh ngay cả y cũng không hiểu rõ từ chỗ sâu trong nội tâm Vô Thu kỳ truyền tới.

    Nhẹ nhàng đem hắn ôm lấy, đi từ từ đến trước giường, lấy ra chiếc tiêu hắn sít sao nắm chặt trong tay, tự mình cũng lên giường đi ngủ.

    Kỳ lạ chính là Vô Thu Kỳ mới vừa chạm giường, Y Lãnh Nguyệt liền như biết y tới, liền gắt gao tiến sát lại, leo lên trên người y tìm một vị trí thoải mái mà nằm sấp xuống.

    Vô Thu Kỳ nhìn hắn bất khả tư nghĩa(không sao suy nghĩ ý nghĩa),bất quá có thể khẳng định chính là Y Lãnh Nguyệt tuyệt đối không có tỉnh dậy.

    Chẳng lẽ hắn đã nhớ kỹ vị đạo của y?

    Thói quen của thân thể hắn sao?

    Hay là đang trong mộng tìm kiếm sự ỷ lại?

    Mấy vấn đề này Vô Thu Kỳ cũng không biết Y Lãnh Nguyệt khi tỉnh lại sẽ trả lời thế nào, nhưng mà bây giờ nên sớm một chút đi ngủ hơn.

    Theo thói quen thân thiết khi ở với hắn, Vô Thu Kỳ mang theo mấy vấn đề nhiễu người kia tiến nhập vào mộng đẹp.

    Ngày kế, dương quang theo phía đông cửa sổ tiến vào, chiếu lên hai người đang ôm nhau trên giường lớn.

    Vô Thu Kỳ đối diện với ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu chói mắt đến tỉnh, cảm giác được một vật đông tây rất nặng đang áp tại trên người mình.

    Cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là Y Lãnh Nguyệt đang trốn ở trong ***g ngực mình mà ngủ yên lành.

    Ánh sáng bên người chiếu lên trên mặt Y Lãnh Nguyệt xem ra thật động nhân.

    Đôi môi đỏ thắm khép chặt lại, dưới lông mày thanh tú, đôi mắt vẫn đang nhắm, lông mi thật dài hơi hơi động, khuôn mặt êm dịu bởi vì bị ép lại mà phiếm lên hơi đỏ.

    Qủa nhiên là mỹ nam tử nha, dung mạo này tuyệt đối không thể so với nam nhân bình thường.

    “Y Lãnh Nguyệt, tỉnh, trời đã sáng.” Y động động thân thể của mình, cuối cùng cũng lay tỉnh người đang ngủ trong lòng.

    “Ngô…” Y Lãnh Nguyệt phát ra một loại thanh âm vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ mở ra hai mắt.

    “Vẫn chưa tỉnh sao? ‘Võ lâm đại hội’ ngươi không đi?” Vô Thu Kỳ đối với Y Lãnh Nguyệt vẫn còn không biết thân ở nơi nào nói.

    Trong mơ mơ màng màng, vừa nghe đến bốn chữ “Võ lâm đại hội”, Y Lãnh Nguyệt nhất thời thanh tỉnh.[chỉ biết mỗi thức ăn và náo nhiệt =))]

    “Không còn sớm ——” Vô Thu Kỳ kéo dài thanh âm,

    “A ——?” Lãnh Nguyệt kêu lên kinh động.

    “—— nên là đến lúc ăn tảo phạn(cơm sáng).”Vô Thu Kỳ nói xong câu đó rồi rời đi, xem ra đan sàng(giường đơn)cũng sắp bị nhãn thần Y Lãnh Nguyệt xuyên thủng.

    “Ngươi, —— đi chết đi!” Một cái gối đầu hướng Vô Thu Kỳ bay tới.

    Nhưng là, Vô Thu Kỳ dễ dàng liền tiếp được.

    “Ha… Ha…” Tiếng cười quanh quẩn ở Tử Nguyệt Hiên.

    Sau khi rửa mặt chải đầu xong hai người tới nội sảnh ăn cơm, chỉ thấy Liễu Dật Phi đã ở đó, còn có một nam nhân mà bọn họ không biết cũng đang ngồi.

    Thấy y nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát Liễu Dật Phi, thế là Liễu Dật Phi liền đem đồ ăn của hắn gắp vào bát người kia, liền thấy y hướng hắn ngọt ngào mà cười một chút.

    Chứng kiến cảnh như vậy, Vô Thu Kỳ không khỏi suy nghĩ, người sáng suốt lập tức nhìn ra được quan hệ của bọn họ, chỉ là bọn họ sao có thể như thế? Có thể mục hạ vô nhân(xem như không có ai bên cạnh)mà liếc mắt đưa tình? Chẳng lẽ một chút đều không để ý sao?

    Hay là tại ta đã quá để ý, cho nên mới phải mất đi hắn, mất đi hạnh phúc đã muốn trong tay?…

    “Các ngươi đã tới, ngồi xuống ăn đi.” Liễu Dật Phi gọi bọn hắn lại.

    “Đại sư huynh, mỹ nhân này là ai vậy, ngươi không giúp chúng ta giới thiệu một chút sao?” Y Lãnh Nguyệt chỉ vào người thoạt nhìn không phải tầm thường kia nói.

    Còn không đợi Liễu Dật Phi nói chuyện, đã thấy người kia hướng Y Lãnh Nguyệt tự giới thiệu.

    “Ta gọi là Tống Bồ Phàm, các ngươi có thể gọi ta là Bồ Phàm hoặc Tiểu Phàm, ta thích nhất xem náo nhiệt, nên mới tới Tử Hà sơn trang. Ngươi chính là Y Lãnh Nguyệt đi,” Vẻ mặt như là ta biết rõ ngươi là Y Lãnh Nguyệt nhìn hắn.

    “Di, làm sao ngươi biết ta chính là Y Lãnh Nguyệt? Nga….” Một cái khiếu thanh(tiếng kêu)ngân dài như hàm ý tứ, “Là Đại sư huynh nói cho ngươi đi, hắc hắc…” Y Lãnh Nguyệt nhìn về phía Liễu Dật Phi cười đến thực ái muội, nhưng mà Liễu Dật Phi căn bản không chú ý đến hắn, như cũ cúi đầu ăn bữa sáng của mình.

    “Dật Phi hôm qua liền đã nói với ta, ngươi quả nhiên như trong tưởng tượng ta giống nhau, hôm nay chúng ta có thể cùng nhau…” Nói còn không có nói xong, chỉ thấy hai người cùng nhau phá lên cười, “Ha ha a…” Một loại tiếu thanh khiến người mao cốt tùng nhiên(dựng tóc gáy).[đồng loại gặp nhau =))]

    Xem ra là ác ma gặp được yêu quái, lão thiên chắc cũng phải vì anh hùng hảo hán hôm nay mà toát mồ hôi.

    Nghe được tiếng cười sang sảng của Y Lãnh Nguyệt, Vô Thu Kỳ liền đem tầm mắt kéo đến trên người của hắn: Rốt cuộc ngươi là một người như thế nào a?

    Trong lòng có thống khổ nhưng khiến người khác không nhìn thấy lại có thể cười vui vẻ như vậy, thế nào lại để ta gặp được ngươi ni?

    Vô Thu Kỳ thế nhưng âm thầm quan sát Y Lãnh Nguyệt.

    “Người kia là Vô Thu Kỳ sao? Vị kia của ngươi?” Chỉ thấy Tống Bồ Phàm nhẹ nhàng nói với Y Lãnh Nguyệt, còn dùng tay của y khẽ đụng hắn, khiến cho Vô Thu Kỳ thực có chút ngượng ngùng.

    Xem, này chỉ trong thời gian chốc lát hai người liền thành bằng hữu, thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

    “Đừng nói cái này nữa, ngươi nói xem, Đại sư huynh của ta có phải hay không thực ôn nhu a, hắn thật ra là người tốt nha, chính là ngàn vạn lần không nên khiến hắn tức giận, hắn nóng giận thực sự rất khủng khiếp.” Y Lãnh Nguyệt cắn lỗ tai Tống Bồ Phàm nói.

    Liễu Dật Phi ở một bên thấy ái nhân lại cùng một người khác thân thiết như vậy không khỏi cùng lúc nhíu mày, hai người này liền xem bọn họ là người tàng hình sao?

    Cuối cùng vẫn là kiềm nén không được, đứng dậy đem eo Tống Bồ Phàm ôm lấy, bước đi đến Tử Dật các.

    Mà Tống Bồ Phàm cũng không có giãy dụa, còn đối với Y Lãnh Nguyệt cười cười nói lát nữa đến tìm hắn, sau đó còn hướng nói một câu tái kiến. Xem ra đây đối với Tống Bồ Phàm hiển nhiên là chuyện thường, gặp tình cảnh nguy cấp nhưng cũng không loạn.

    “Tái kiến.” Y Lãnh Nguyệt đối Tống Bồ Phàm phe phẩy tay.

    Hôm nay, Tử Hà sơn trang phá lệ thật náo nhiệt, bởi vì võ lâm đại hội ba năm một lần chính là ở lúc này tổ chức, cao thủ các môn phái đều đến nơi này.

    “Võ lâm đại hội ba năm một lần, Tử Hà sơn trang được mời làm nơi tổ chức ta thực sự vinh hạnh. Mọi người đều biết, không rõ nguyên cớ gì, võ lâm minh chủ nhậm chức năm năm trước liền vô cớ biến mất, cái gì cũng không để lại, kể cả hắc huyết lệnh của Minh chủ. Ba năm trước đây chúng ta mang thái độ chờ đợi mới không có đề cử minh chủ võ lâm mới, mà nay năm năm đã qua, hiện tại các đại môn phái cũng đều đã đến đông đủ, mọi người có thể đưa ra cách nhìn đối với chuyện này, về minh chủ võ lâm, rốt cuộc là tuyển hay không tuyển?” Liễu Dật Phi đối với võ lâm nhân sĩ đang ngồi phía dưới nói rõ ràng.

    “Ta nghĩ nên phải đề cử. Quần long không thể không đầu, ban đầu chúng ta còn tưởng rằng minh chủ võ lâm chính là đến nơi nào đó tu luyện, căn bản không có nghĩ đến hắn sẽ mất tích mấy năm.” Người đang nói là bang chủ của Thiết Phủ bang.

    “Đúng vậy, rất nhiều bang phái đều phải dựa vào sự công bằng của minh chủ võ lâm mà quyết định, không có người nào lãnh đạo, giang hồ chỉ e sẽ đại loạn.” Chưởng môn Hải Sơn phái nói tiếp.

    “Ta cho rằng bây giờ hẳn là nên bầu cử một vị tài đức vẹn toàn để làm yên tâm mọi người trong võ lâm a.” Chưởng môn nhân phái Hoa sơn Lý Tiêu Dao nói một câu tất cả mọi người đều nhận định.

    “Có thể không có hắc huyết lệnh của minh chủ võ lâm thì phải làm như thế nào?” Chưởng môn nhân phái Nga Mi hỏi lại.

    Cái này xác thực hỏi tới điểm mấu chốt, người nào cũng biết tầm quan trọng của hắc huyết lệnh, có nó là có thể truyền lệnh làm chủ cả võ lâm. Lai lịch của bản thân hắc huyết lệnh cũng rất thần bí, nghe nói bên trong nó ghi lại bí tịch võ học rất sâu xa, cho nên mỗi minh chủ võ lâm có thể có được thời gian ba năm để tìm hiểu điều bí mật trong đó, đáng tiếc hắc huyết lệnh theo sự biến mất của minh chủ võ lâm tiền nhiệm mà cũng tiêu thất.

    “Tuy là như thế, nhưng trên thực tế hiện tại hắc huyết lệnh đã tiêu thất ở trên giang hồ. Chẳng lẽ một võ lâm minh chủ còn không so được với một khối kắc huyết lệnh sao?” Lý Tiêu Dao phản bác. Những người này chỉ biết ngu ngốc tuân thủ lạc hậu, nghĩ đến Lý Tiêu Dao ta làm võ lâm minh chủ chính là chuyện sớm muộn, cần cái gì hắc huyết lệnh, trong lòng nghĩ đến càng đắc ý.

    “Lão đầu, ta xem ngươi là muốn làm minh chủ võ lâm đến nóng ruột đi.” Không biết từ khi nào Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ đã đi tới phía sau Lý Tiêu Dao, thình lình xuất hiện nói một câu này.

    “Sư phụ, là Y Lãnh Nguyệt nha!” Nguyễn Mộng Linh nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt vô cùng cao hứng mà đối với Cừu Hồng Ngọc nói.

    “Ân, ta nhìn thấy.” Mặc dù trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, không biết hắn tới nơi này làm gì, hay là muốn như lần trước vô góp vui.

    Sự tình lần trước nghĩ đến cũng thật kỳ quái, ngay cả mình cũng không có thấy rõ bọn họ là như thế nào biến mất, bất quá có thể khẳng định chính là Y Lãnh Nguyệt người này không đơn giản.

    “Hắn cũng tới nới này sao?” Nguyện Mộng Linh nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Y Lãnh Nguyệt, bộ dạng khiến Kha ThiênNamở một bên liền trong lòng thực không thoải mái.

    Bên kia,

    “Ngươi không phải đệ tử phái ta, ngươi là ai?” Lý Tiêu Dao xoay người nhìn về phía Y Lãnh Nguyệt nói.

    “A –!” Hắn hít vào một hơi, giống như đang được nhìn thấy một vật kỳ trân dị bảo mà mở to hai mắt nhìn.

    Bị dung mạo Y Lãnh Nguyệt làm cho kinh diễm không chỉ Lý Tiêu Dao, ở đây trừ bỏ những người đã gặp qua hắn còn lại đều phải chăm chú nhìn chằm chằm Y Lãnh Nguyệt, không có một người nào nhìn về hướng khác.

    “Ta và ngươi giống nhau a, là tới tham gia võ lâm đại hôi, thuận tiện xem náo nhiệt.” Y Lãnh Nguyệt nói xong còn lắc lắc đầu.

    Lý Tiêu Dao lúc này mới lấy lại tinh thần, cảm giác như bị tiểu tử xinh đẹp đến kỳ quái này nắm mũi dẫn đi.

    “Đệ tử của phái nào lại như thế làm càn, nói tên của ngươi.” Lý Tiêu Dao nhìn chung quanh một vòng, muốn xác nhân Y Lãnh Nguyệt là thuộc môn phái nào.

    “Đại thúc, ngươi đừng dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn chằm chằm người khác nha, không cần tìm nữa, ta không môn không phái.” Y Lãnh Nguyệt như cũ nhàn nhã nói.

    “Vậy ngươi ở đây làm gì?” Lý tiêu Dao trên mặt không hờn giận nhìn lên tiểu tử khuôn mặt tươi cười này.

    “Đảm đương minh chủ võ lâm a, các ngươi không phải nói muốn chọn minh chủ võ lâm sao? Ta nghĩ ta cũng có thể tham gia chứ.” Y Lãnh Nguyệt một bộ dạng nghiêm túc làm cho Lý Tiêu Dao cười rộ lên.

    “Ha… Ha… Ngươi xác định ngươi có tư cách làm võ lâm minh chủ sao?” Lý Tiêu Dao nhìn hắn lắc lắc đầu.

    “Không phải nói ai có hắc huyết lệnh người đó sẽ là minh chủ võ lâm sao? Đúng hay không thưa các chư vị?” Y Lãnh Nguyệt không chỉ là hỏi hắn, mà còn hướng tất cả mọi người bên trong hỏi tới.

    Nghe khẩu khí của hắn dường như có hắc huyết lệnh, thế nhưng căn bản không có khả năng, bắt đầu có điểm hoài nghi, nhưng là Lý Tiêu Dao lập tức liền phủ định ý nghĩ này của mình.

    “Được rồi, nếu ai hiện tại lấy ra hắc huyết lệnh, chúng ta liền thừa nhận người đó là võ lâm minh chủ?” Hắc huyết lệnh đã theo minh chủ võ lâm biến mất mà tiêu thất, không thể nào xuất hiện được.

    “Tất cả mọi người đều cho là như thế?” Y Lãnh Nguyệt cười hì hì hỏi.

    “Ta nghĩ ý tứ của mọi người cùng ta hẳn là giống nhau đi.” Ở mặt ngoài như là hỏi, kỳ thực chính là ở đây sỹ diện.

    Hiện trên giang hồ thực lực phái Hoa Sơn tối hùng hậu, mà võ công Lý Tiêu Dao lại khá cao, năm đó cũng chỉ có tâm pháp của phái Hoa Sơn là không bị đưa đến Bách Mộ cốc, hiện tại chuyện hắn muốn làm là không có người nào dám ngăn trở.

    Nhìn thấy mọi người ngầm thừa nhận, Y Lãnh Nguyệt như cũ cười hì hì gật đầu, tiếp theo không chú ý ánh mắt mọi người, quay đầu nhìn Vô Thu Kỳ.

    “Kỳ, làm sao bây giờ, ta nghĩ là nhận võ lâm minh chủ khẳng định là phiền chết đi, nhưng mà nhận ủy thác của người khác, ta lại không thể mặc kệ, ai, làm người sao lại mệt mỏi như vậy a, ngươi sẽ không không đồng ý ta đem vật kia lấy ra cho mọi người xem chứ.” Y Lãnh nguyệt ôm cánh tay Vô Thu Kỳ như là tiểu hài tử có chút oán giận nói.

    Lời này bị Lý Tiêu Dao một bên nghe được không khỏi có phần kỳ quái, như thế nào lại có người xinh đẹp đến khó tưởng tượng cư nhiên giống như tiểu hài tử, nên không phải nhưng lời vừa rồi chính là trêu chọc hắn sao.

    Vô Thu Kỳ dùng ánh mắt ám chỉ hắn nên dừng lại, nên chú ý tới tâm tình của các vị ở đây.

    “Nga, đúng rồi, ta đã quên đem vật này cho ngươi xem.” Y Lãnh Nguyệt rất lễ phép đối với Lý Tiêu Dao nói, cũng từ trong ngực lấy ra một vật.

    Không sai, hắn lấy ra đúng là hắc huyết lệnh.

    Nhìn thấy hắc huyết lệnh thế nào hiện tại lại ở trước mắt mình, Lý Tiêu Dao cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người, muốn đưa tay lấy xem.

    “Uy, uy, lão nhân, đây chính là đồ vật của ta, như thế nào ngươi muốn cướp? Ta nghĩ đây là hắc huyết lệnh mà các ngươi nói đến đi.” Y Lãnh Nguyệt ra tiếng ngăn cản hành động của Lý Tiêu Dao.

    “Ngươi từ nơi nào lấy được vật này?” Lý Tiêu Dao quả thật vẫn không dám tin vào hai mắt mình.

    “Người khác tặng, hắn còn muốn ta làm minh chủ đấy? Như thế nào, ngươi cũng muốn làm sao? Nhưng mà hắc huyết lệnh bây giờ là của ta, ngươi sao có thể thành minh chủ võ lâm.” Y Lãnh Nguyệt còn nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc.

    “Làm minh chủ võ lâm chẳng những cần hắc huyết lệnh mà còn cần võ công cao cường, nhân tài như vậy mới có thể đảm nhiệm, ngươi có thể chứ?” Thực sự không thể thấy một tiểu tử thế này đảm đương chức minh chủ được.

    “Ngươi vừa mới không phải nói ai có hắc huyết lệnh là có thể làm minh chủ võ lâm sao? Như thế nào ngươi nói không giữ lời!” Y Lãnh Nguyệt thét chói tai.

    “Muốn làm minh chủ võ lâm, dù ngươi có hắc huyết lệnh thì cũng phải có một thân hảo võ công, hẳn là nên đem hắc huyết lệnh đặt ở chỗ Liễu trang chủ, chờ ngươi được mọi người đồng ý mới xác định ngươi có làm được hay không?” Nhìn bộ dáng hắn cũng không giống có bao nhiêu võ công cao thâm, đến lúc đó hắc huyết lệnh còn không phải là chạy không thoát bàn tay Lý Tiêu Dao ta, trong lòng đã sớm có tính toán như ý.

    Rõ ràng đây là già mồm át lẽ phải, xú lão đầu, Y Lãnh Nguyệt trong lòng mắng. Bất quá hắn vẫn là lắc lắc đầu giả bộ suy nghĩ.

    “Ân, ngươi nói cũng đúng. Kỳ, ngươi đến cùng vị đại thúc này đấu qua mấy chiêu, bọn họ liền biết lợi hại của ta.” Y Lãnh Nguyệt đối Vô ThuKỳ đứng một bên nói.

    “Lão nhân, người này là đồ đệ ủa ta, ngươi trước hết cùng y đấu qua mấy chiêu đi, thắng được y thì lại cùng so với ta, cứ quyết định như vậy.” Y Lãnh Nguyệt cũng không quản người khác có đồng ý hay không, cứ vậy mà tự ý chủ trương.

    “Cái gì? Ngươi nhượng ta và đồ đệ ngươi đấu? Ngươi quá coi thường lão phu đi, ngươi bao nhiêu tuổi, lại có đồ đệ này?” Lý Tiêu Dao còn chưa từng bị người ta khinh thường như thế, hắn lửa giận dần dần bốc lên.

    “Làm sao ngươi biết ta không có, hơn nữa ta cũng không có coi khinh ngươi, chính là có một câu tục ngữ ‘Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân’, ngươi so qua sẽ biết.” Y Lãnh Nguyệt còn nhìn như hảo tâm giảng giải.

    ” Ngươi, ngươi —! !” Hiển nhiên lại bị hắn thuyết giáo lại càng làm Lý Tiêu Dao nộ hỏa công tâm.

    Nếu như hắn gọi mình tới, Vô Thu Kỳ liền đi đến giữa đại sảnh, cũng không thèm nhìn tới Lý Tiêu Dao, giống như chờ đợi hắn tiến công, một bộ dạng như thường.

    Lần này lại càng chọc giận Lý Tiêu Dao, ngay sau đó hắn liền đánh ra một chưởng mãnh liệt, thẳng bức Vô Thu Kỳ, muốn đưa y vào chỗ chết.

    Ai ngờ hắn căn bản không có đánh tới được Vô Thu Kỳ, ngay cả góc áo của y cũng không đụng đến.

    Lý Tiêu Dao trợn tròn mắt, tại sao có thể như vậy?

    Không tin mình lại có thể ngay cả một cái góc áo y cũng không đụng tới được, Lý Tiêu Dao lại ra chiêu.

    Hạ hơn mười chiêu, Lý Tiêu Dao mệt đến thở hồng hộc, lại như trước ngay cả góc áo Vô Thu Kỳ đều không thể chạm tới.

    Vô Thu Kỳ ở một bên định thần đứng, một chút cũng nhìn không ra y là đang cùng người luận võ.

    Rõ ràng, thắng bại đã phân.

    “Thế nào, lão nhân, ngươi có thể tâm phục khẩu phục chưa? Không nghe ta nói, chính là tự chịu thiệt. Hiện tại ta chắc đã có thể đảm nhận chức võ lâm minh chủ rồi đi.” Y Lãnh Nguyệt đi đến trước mặt Lý Tiêu Dao đối với hắn nói.

    Nói xong quay người hướng Liễu Dật Phi bay tới, nhưng ai biết ngay tại lúc hắn xoay người, Lý Tiêu Dao vẫn chưa từ bỏ ý định đột nhiên nhảy lên, hướng Y Lãnh Nguyệt phát chưởng, muốn dồn hắn vào tử địa, hắn nghĩ đến Y Lãnh Nguyệt nhất định là một tiểu tử không có võ công.

    Thế nhưng hắn lại không chú ý đến một người, cho dù Y Lãnh Nguyệt không có võ công, Vô Thu Kỳ cũng không thể không nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt bị tập kích.

    Cho nên… Khi Lý Tiêu Dao rất nhanh đến phía sau Y Lãnh Nguyệt, Vô Thu Kỳ đã cấp một chưởng tới. Kết quả hắn phải lui về sau mấy bước, ói ra một ngụm máu lớn, tê liệt trên mặt đất.

    Nguyễn Mộng Linh ở một bên thấy một màn như vậy, thật hít một hơi, thiếu chút nữa muốn kêu ra tiếng. Hoàn hảo, người kia đúng lúc xông lên.

    Mà Y Lãnh Nguyệt ngay cả đầu cũng không có quay lại, tiếp tục hướng về phía trước. Đi đến trước mặt Liễu Dật Phi, xoay người đối với mọi người trình lên hắc huyết lệnh, liền nói, “Tin các ngươi cũng đã biết võ công của ta như thế nào, hắc huyết lệnh cũng là ta mang đến, như vậy chức minh chủ võ lâm ta liền nhận. Tại đây, ta Y Lãnh Nguyệt cảm tạ các vị.” Y Lãnh Nguyệt đối với bọn hắn lấy tay ôm quyền

    “A? Hắn chính là Y Lãnh Nguyệt.” Chỉ thấy mọi người một mảnh hư thanh.

    Xem ra lần ở Bách Mộ cốc đã khiến Y Lãnh Nguyệt trên giang hồ có tiếng.

    “Tốt lắm, các ngươi có chuyện gì nói nhanh một chút, bằng không ta liền đi.” Sau đó hắn lại vẻ mặt không kiên nhẫn mà nói với bọn họ.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, võ công Y Lãnh Nguyệt bọn hắn là không có chứng kiến, nhưng mà Vô Thu Kỳ vừa rồi thực đã khiến cho bọn họ biết mình cùng người ta căn bản không thể so sánh, cho nên Y Lãnh Nguyệt muốn làm minh chủ võ lâm cũng liền không có người nào dám lên tiếng.

    Thấy mọi người đều bị lời nói của Y Lãnh nguyệt làm cho ngây ngẩn cả người, Liễu Dật Phi liền tiến lên phía trước nói:

    “Ta nghĩ tất cả mọi người sẽ không phản đối vị Y Lãnh Nguyệt huynh đệ làm minh chủ võ lâm đi, huống chi hắn còn giữ hắc huyết lệnh. Như vậy vị trí này sẽ giao cho Y Lãnh Nguyệt, mọi người có ai phản đối không? Thỉnh hiện tại nói ra.” Liễu Dật Phi hướng các vị nhân sĩ hỏi dò.

    Chỉ thấy tất cả mọi người không nói lời nào, hẳn là thừa nhận minh chủ võ lâm Y Lãnh Nguyệt này.

    “Nếu tất cả các vị đều không có ý kiến gì, như vậy Y Lãnh Nguyệt từ hôm nay trở đi chính thức trở thành minh chủ võ lâm, các vị anh hùng hảo hán nếu không có chuyện gì muốn tìm minh chủ thương lượng, vậy thỉnh tự nhiên. Muốn ở lại Tử Hà sơn trang cũng có thể, ta vì các vị chuẩn bị sương phòng.”

    Liễu Dật Phi lời nói uyển chuyển, nhưng cũng là hạ lệnh trục khách, bởi vậy căn bản không có người dám ở tại Tử Hà sơn trang, mọi người đều biết Tử Hà sơn trang đều được gọi là “Quái dị”, nghe nói đến buổi tối lại càng đáng sợ, còn có Qủy Hồn ở chung quanh du đãng ni.

    “Các ngươi đều không có chuyện gì, kia đều trở về đi. Lúc có sự ta tự nhiên sẽ xuất hiện, bất quá ta thấy vị chưởng môn Hoa Sơn có thể cũng đã không có biện pháp luyện võ, Hoa Sơn các ngươi chắc nên chọn một chưởng môn mới đi, Đại sự huynh các ngươi là ai?” Y Lãnh Nguyệt ánh mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao và đệ tử Hoa Sơn.

    “Tại hạ Thư Trọng Thịnh, là đại đệ tử phái Hoa Sơn.” Chỉ thấy một nam tử ngọc thụ lâm phong đứng dậy.

    “Không tệ a, ngươi so với hắn thoạt nhìn còn thuận mắt hơn, thành, ngươi hiện tại chính là tân chưởng môn phái Hoa Sơn.” Y Lãnh Nguyệt lập tức liền đem quyền lợi của minh chủ võ lâm này dùng tới.

    “Sư phụ ta còn tại vị, ta không thể làm chức chưởng môn này.”

    Cư nhiên có người lại không thèm làm Chưởng môn một phái như vậy, hảo.

    “Ngươi xem cái dạng kia còn có thể làm chưởng môn sao? Như vậy đi, ngươi cứ xem như là Đại chưởng môn là được rồi, chờ sư phụ ngươi hảo liền để các ngươi quyết định.”

    “Ta…” Chỉ thấy hắn còn muốn nói cái gì đó.

    “Ta cái gì ta, chẳng lẽ ngươi ngay cả Đại chưởng môn đều không muốn làm?” Người này như thế nào lại ngoan cố không đổi như vậy, “Cứ quyết định như thế đi, đợi cho ngươi chính thức trở thành Chưởng môn ta nhất định sẽ tự mình đến Hoa Sơn chúc mừng, được rồi, những người khác thỉnh tự nhiên.” Lời này Y Lãnh Nguyệt là nói cho Lý Tiêu Dao nghe, ý tứ nếu là hắn không để cho Y lãnh Nguyệt tuyển người nhậm chức Chưởng môn Hoa Sơn thì tức là không nể mặt hắn.

    Vì thế các lộ anh hùng hảo hán đều tự dẹp đường quay về phủ, không có một người nào lưu lại.

    Mà Lý Tiêu Dao còn lại là bị đệ tử hắn cấp giúp đỡ trở về.

    Ngay tại lúc Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ đi ra cửa, Nguyễn Mộng Linh ở ngoài cửa đợi đã lâu liền tiến đến chào.

    “Y Lãnh Nguyệt, không, Y minh chủ, còn nhớ ta không?” Nguyễn Mộng Linh có lẽ nghĩ Y Lãnh Nguyệt chắc đã quên mất nàng.

    “A nha, là tiểu Linh nhi a, vừa rồi tại sao ta không có thấy ngươi? Gọi ta Y lãnh Nguyệt là được rồi.” Y Lãnh Nguyệt thấy Nguyễn Mộng Linh liền lộ ra vẻ vui sướng.

    “Ta không biết ngươi lợi hại như vậy, lại có thể làm tới minh chủ võ lâm. Còn có ta là tới cảm tạ ngươi giúp chúng ta, ngày đó còn chưa kịp nói ngươi đã không thấy tăm hơi, cho nên ta là tới cảm ơn.” Kỳ thật Nguyễn Mộng Linh là muốn nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt, những điều khác chỉ là bịa ra một cái lý do mà thôi.

    “Ai, ta như thế nào không thấy Đại sư huynh của ngươi a, hắn không có tới sao?” Y Lãnh Nguyệt thay đổi đề tài.

    “Hắn cũng tới, ta muốn hắn và ta cùng đi chính là hắn không chịu, hắn ở bên ngoài chờ ta.”

    “Đại sư huynh của ngươi thật là một người tốt, nếu ngươi buông tay sau này chưa chắc đã gặp được người nào như hắn.” Y Lãnh Nguyệt nghĩ nàng nhất định hiểu được ý mình nói.

    “Ngươi…” Nguyễn Mộng Linh muốn hỏi gì đó, nhưng nàng lại không biết phải nói cái gì.

    “Ta đã có người yêu thích, ngươi cũng nên biết ai là người thích ngươi, đối với ngươi tốt nhất, đi đi, đừng làm cho hắn phải chờ quá lâu.” Y Lãnh Nguyệt như cũ cười nói với nàng.

    Nghe hắn nói như vậy Nguyễn Mộng Linh trên mặt đã tràn ngập thất vọng, kỳ thật từ đầu đã không ôm bất cứ hy vọng nào.

    “Ta… đi đây.” Chỉ thấy Nguyễn Mộng Linh cúi đầu nói một câu sau, quay đầu bỏ chạy, trong chốc lát nhìn thấy có cái gì trong suốt rơi xuống.

    “Thương thế của ngươi làm cô nương người ta quan tâm.” Vô Thu Kỳ ở một bên luôn không nói gì, thấy Nguyễn Mộng Linh chạy xa mới nói với Y Lãnh Nguyệt.

    “Ngươi ghen?” Y Lãnh Nguyệt cười hì hì quay đầu lại hỏi Vô Thu Kỳ.

    “Nói bậy! Ta làm sao lại có thể ăn dấm chua của một nữ nhân!” Vô Thu Kỳ hướng hắn tỏ vẻ kháng nghị.

    Sau khi kết thúc đối thoại về Nguyễn Mộng Linh, bọn họ liền đi tới nội sảnh.

    Thuộc truyện: Vô Thu Lãnh Nguyệt