Home Đam Mỹ Vô Tình – Chương 7

    Vô Tình – Chương 7

    Thuộc truyện: Vô Tình

    Không có hi vọng không đáng sợ, chỉ có hi vọng rồi bị tan vỡ mới đang sợ. Không có lòng tin không đáng sợ, đáng sợ là bị phản bội khi ngay khi vừa mới có lòng tin…

    “Cừu đại ca!”

    Dịch Thần kích động, lập tức cắt ngang lời Cừu Kính. “Huynh đệ chúng ta thật lâu không gặp mặt, có chút chuyện tìm chỗ nói riêng được không?”

    Dứt lời hắn kéo tay Cừu Kính liền vội vã đi về phía trước.

    Đột nhiên, cổ tay Dịch Thần bị cường ngạnh nắm lại.

    Vừa quay đầu, chạm vào một đôi mắt lạnh như băng, Dịch Thần run lên.

    “Không cần nói riêng, có chuyện gì vẫn là công khai thì tốt hơn.”

    Thanh âm cứng nhắc mà âm lãnh, một chữ một chữ, rót vào trái tim.

    “Này… Không cần đi… Chỉ là ta cùng cừu đại ca có chút chuyện riêng…”

    Dịch Thần vốn muốn nở nụ cười vô tư tiêu sái như cũ ngăn cản y, lại không biết chính mình cười đến so với khóc càng khó xem.

    “Ngươi vừa rồi nói gì đó?”

    Mạc Vô Tình lạnh lùng chuyển sang hỏi Cừu Kính.

    “Phụ mẫu của Dịch Thần cùng sư phụ hắn đều thực mong nhớ hắn a…”

    Cừu Kính nghi hoặc nhìn khuôn mặt hắn âm trầm.

    “Không phải câu này! Câu tiếp theo!”

    “Vô Tình, đừng hỏi !”

    Dịch Thần đột nhiên nói.

    “Mạc….. Vô Tình.” Cừu Kính cuối cùng tỉnh ngộ lại đây. “Nguyên lai ngươi chính là Mạc Vô Tình!”

    Lãnh Kiếm Vô Tình, thiên hạ Đệ nhất kiếm—— Mạc Vô Tình! Chính là nam tử lãnh ngạnh như núi trước mắt!

    Cừu Kính sải bước tới, chặn ở giữa Dịch Thần và Mạc Vô Tình.

    “Hai người các ngươi sao lại ở cùng nhau? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cừu Kính khí thế mười phần, xem ra thật giống một con gà mẹ che chở gà con.

    Mạc Vô Tình căn bản không thèm nhìn hắn, thẳng tắp nhìn về phía Dịch Thần phía sau lưng Cừu Kính.

    “Những lời hắn nói, có phải là sự thật hay không?”

    Mạc Vô Tình chặt chẽ theo dõi đôi mắt không dám nhìn thẳng của Dịch Thần, chỉ cảm thấy trong lòng nhỏ máu.

    “Trả lời ta!”

    Trong tiếng hét to, song chưởng vung lên, cuồng phong ngũ khởi. Cừu Kính chỉ cảm thấy một cỗ kình lực mạnh mẽ đánh úp lại, chưa kịp ngăn cản đã bị đánh bay sang một bên.

    Mạc Vô Tình duỗi tay ra, hung hăng bắt lấy cổ tay Dịch Thần.

    “Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc vì cái gì phải tiếp cận ta?”

    Sức mạnh nắm cổ tay chợt tăng lên, một chữ so với một chữ trầm trọng, một câu so với một câu nghiêm khắc!

    Cừu Kính có chút nhìn không được, ngay cả khi biết nam nhân này công lực phi phàm, hắn cũng tính toán bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ huynh đệ!

    “Dịch Thần, có phải ngươi bị hắn cưỡng ép? Không cần phải sợ, cho dù ta liều mạng cũng nhất định cứu ngươi khỏi tay hắn…”

    Thanh âm ngừng bặt, bởi vì một thanh lợi kiếm hàn khí bốn phía đã đặt trên yết hầu hắn.

    Kiếm khí sắc bén làm đau đớn yết hầu Cừu Kính.

    Thật nhanh! Hắn thậm chí còn không biết khi nào thì y rút kiếm!

    “Ta là nam nhân của hắn, ta đối với hắn như thế nào còn cần phải xin phép ngươi?”

    Mạc Vô Tình lấy kiếm chỉ Cừu Kính, lãnh đạm nói.

    Cái gì? Cừu Kính khiếp sợ mà nhìn hai người bọn họ, cho dù bình thường hắn có vô tâm đến mấy, lúc này cũng ẩn ẩn cảm thấy giữa hai người sóng ngầm mãnh liệt.

    “Vô Tình, đừng như vậy.” Dịch Thần cầm tay y. “Thả hắn, ta giải thích cho ngươi nghe.”

    Mũi kiếm chậm rãi triệt hồi!

    Dịch Thần cười khổ hướng về phía Cừu Kính nói: “Cừu đại ca, ta cùng Vô Tình có chuyện rất trọng yếu phải nói, đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, đáp ứng ta, tuyệt không nhúng tay, được không?”

    Được đến sự khẳng định của Cừu Kính, hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạc Vô Tình.

    “Vô Tình, đi theo ta.”

    Bàn tay hắn, thực thô ráp, thực lạnh… Nắm vào cảm giác quả thực tốt lắm tốt lắm…..

    Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết

    Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*.

    (* Tạm dịch:

    Dẫu sinh tử, dẫu chia ly, một lời chân tình đã hứa với ngươi,

    Cùng ngươi tay nắm chặt tay, cùng ngươi đến ngày đầu bạc )

    Đột nhiên nghĩ đến câu thơ cổ ấy, trong lòng không biết nên vui hay buồn.

    Thời khắc hắn sợ hãi nhất, rốt cục đã đến, hắn đã không thể trốn được nữa!

    ***

    Mặt trời ban mai ửng đỏ, vạn trượng hào quang, đem khắp cả một vùng đất rộng nhuộm đẫm thành một mảnh vàng tươi sáng.

    Hai người đứng đối mặt, lẳng lặng như hai pho tượng.

    Quần áo bay phấp phới trong gió biển.

    Tóc đen rối loạn.

    Ánh mắt đã không hề nhu tình mật ý, lãnh liệt khiến kẻ khác không thể chống đỡ.

    Hảo lãnh! Dịch Thần rùng mình.

    “Ta từng hỏi ngươi, nếu có người chắn trước mặt Nguyệt Hải song hiệp, ngươi sẽ làm như thế nào…..” Dịch Thần nhìn Mạc Vô Tình thật sâu, nói: “Ngươi nói cản ngươi người tử.”

    “Như vậy hiện tại ta lại hỏi ngươi, nếu che ở trước bọn họ chính là ta thì sao? Ngươi sẽ làm như thế nào?” Dịch Thần cười khổ nói: “Một kiếm giết ta sao?”

    Lòng bàn tay Mạc Vô Tình đã muốn xuất ra mồ hôi lạnh.

    “Tên của ta xác thực là Dịch Thần, Dịch trong vui vẻ, Thần trong tinh thần, rất dễ nhớ.”

    Dường như lần đầu tiên khi mới nhìn thấy y thì làm quen, bên môi Dịch Thần hiện lên cười khổ, nếu hết thảy đều có thể trở lại một lần thì tốt biết bao nhiêu.

    “Nhưng là, ta họ Mộ Dung.”

    “Tên đầy đủ của ta là Mộ Dung Dịch Thần.”

    “Hàn Nguyệt tiên tử là mẫu thân ta, Khiếu Hải Đao – Mộ Dung Hải là phụ thân ta.”

    Lui về phía sau từng bước, đại lượng mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay Mạc Vô Tình, móng tay cứng đờ thật sâu kháp vào trong lòng bàn tay…..

    “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là ai, cũng biết ngươi một lòng muốn giết phụ mẫu ta.”

    “Kỳ thật, mẫu thân ta Hàn Nguyệt tiên tử cùng sư phụ ngươi Lãnh Kê, hai mươi năm trước là đồng môn sư huynh muội….. ”

    Ân oán tình cừu của thế hệ trước, rốt cục bị vạch trần từng chút một.

    “Sư phụ ngươi từ nhỏ liền cực kỳ ái mộ mẫu thân ta, nhưng mẫu thân ta trước sau vẫn luôn coi ông ấy là huynh trưởng. Phụ thân ta vốn là biểu đệ của sư phụ ngươi, nhưng phụ mẫu ta khi ấy vừa gặp đã yêu, cuối cùng kết làm phu thê. Sư phụ ngươi tự nhiên không thể chấp nhận chuyện người mình vẫn thầm yêu bị đoạt đi mất, lại là bị người huynh đệ mình tín nhiệm nhất đoạt mất, cuối cùng huynh đệ trở mặt thành thù.

    “Sư phụ ngươi nguyên bản cá tính quái gở, chịu kích thích này sau lại tính tình đại biến, vì thù hận mà nhiều lần phá hư, muốn đưa phụ mẫu ta vào chỗ chết. Nhưng lại đánh không lại phụ mẫu ta đao kiếm hợp bích, cho nên mới hậm hực mà chết…..”

    “Vô luận như thế nào, cái chết của sư phụ ngươi đều cùng mẫu thân ta có quá nhiều quan hệ, mẫu thân ta cũng cũng cực kỳ áy náy. Bất đắc dĩ nước chảy hữu ý, hoa rơi vô tình*. Chuyện tình cảm vốn là không thể miễn cưỡng…..” (* Nguyên văn câu này là Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Hoa chỉ người con gái, nước chỉ người con trai, nhưng trong trường hợp này do bên nam nhất sương tình nguyện nên đổi lại như trên, không phải là tác giả viết sai.)

    “Biết được Lãnh Kê thu nhận ngươi làm đồ đệ, phụ mẫu ta vẫn đều thực chú ý ngươi. Bọn họ không lo lắng ngươi sẽ đi giết bọn họ, bọn họ chỉ là lo lắng trên giang hồ từ nay về sau sẽ xuất hiện một lãnh huyết kiếm khách. Cũng may ngươi thái độ làm người tuy rằng lạnh lùng, tâm địa thật không xấu….. ”

    Dịch Thần, hẳn phải gọi là Mộ Dung Dịch Thần, hơi cười khổ, nhìn thấy nam tử diện vô biểu tình trước mặt.

    “Ta đã sớm muốn kết bạn với ngươi. Đúng vậy, ta thừa nhận, lúc bắt đầu là có ý định lừa ngươi. Ta vẫn giấu diếm thân phận của mình. Ta biết ngươi có ý đồ bất lợi đối với song thân ta, liền có ý định tiếp cận ngươi, trăm phương nghìn kế thử ngươi….

    Ba năm nay, tin tức ta đưa cho ngươi đều làgiả. Vốn ta chỉ định lừa ngươi vòng vo trên biển một vòng, sau đó đã nói tìm không thấy, nhưng không nghĩ tới thế sự đột biến, càng không nghĩ tới chúng ta cư nhiên phiêu lưu đến trên đảo nhỏ này…..”

    Mạc Vô Tình chỉ biết đôi môi đối phương đang hé ra hợp lại, kỳ thật hắn rốt cuộc đang nói gì, y đã căn bản không nghe được nữa…..

    Nguyên lai hắn một mực gạt ta!

    Gió biển ở bên tai gào thét, trái tim cũng đã gào thét muốn điên.

    “Vô Tình….. Ngươi làm sao vậy…..”

    Bên tai truyền đến tiếng gọi của ai hoảng hốt đến như vậy, mờ mịt đến như vậy, quen thuộc như thế, lại cũng xa lạ như thế…..

    “Vô Tình…..”

    Mạc Vô Tình một phen đẩy ra Dịch Thần lo lắng thân thiết đến gần bên mình, lực đạo lớn, cơ hồ đưa hắn đẩy ngã lên mặt đất.

    Thái độ tị* như rắn rết đâm bị thương thật sâu trái tim Dịch Thần. (* tránh né)

    “Không thể tha thứ, phải không? Hận ta hận đến muốn giết chết, phải không? Thật sự không thể hóa giải được sao? Này những ân ân oán oán? Trong lòng cừu hận liền thâm như vậy sao? Cho dù ta yêu ngươi đến mức nào cũng uổng công…..”

    Thanh âm sâu kín ở trong gió truyền lại.

    Nhìn người nam nhân khuôn mặt lộ rõ căm ghét, lại đã đẩy bật mình ra, Dịch Thần chậm rãi đứng thẳng thân hình.

    “Nếu nhất định phải có tử vong mới có thể hủy diệt cừu hận trong lòng ngươi, vậy ngươi giết ta đi!”

    Dịch Thần nhắm mắt lại.

    “Ngươi nghĩ rằng ta không hạ thủ được?”

    Bên tai truyền đến thanh âm lãnh khốc của nam nhân, sau đó là tiếng kiếm xuất vỏ, thanh tao lãnh ngạnh.

    “Không ai dám gạt ta! Càng không ai có thể đem ta xoay quanh!”

    Hàn quang chợt lóe, người nọ không hề tránh.

    Lợi kiếm phá quần áo, đâm vào da thịt, có thể nghe được tiếng mũi kiếm cắt vào cơ thể. (Kiểu như “sụt” hay “sật” một tiếng đó a???)

    Sao còn có thể cười đến như vậy phong đạm vân khinh?

    Chẳng lẽ ngươi không biết tử vong giờ phút này đã kề cận!

    Không thể tha thứ, trái tim đang từng mảnh từng mãnh rã rời, cuồng loạn muốn hủy diệt nam nhân này, muốn xé toang ***g ngực hắn, nhìn thử xem quả tim bên trong kia có màu gì!

    Một tấc! Chỉ cần một tấc! Liền sẽ xuyên thấu xương vai, nhưng bỗng một trận hư nhuyễn ập đến, hai tay Vô Tình run rẩy dữ dội, không xuất được nửa phần khí lực!

    Không thể nào! Y là kẻ lấy danh hiệu Lãnh Huyết Vô Tình mà nổi danh trong giang hồ, sao có thể không hạ thủ được?

    “Dịch Thần!” Cừu Kính từ xa nhìn lại, lo lắng hét lớn, muốn chạy đến lại bị Dịch Thần một tay ngăn trở.

    “Ta chưa bao giờ đùa giỡn ngươi, ta thật sự yêu ngươi!”

    Không chút để ý đến cơn đau nhức trên ngực trái, Dịch Thần một chữ một chữ nói.

    “Điểm này ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi! Ta yêu ngươi!”

    Đôi mắt sáng ngời trong suốt giống như nước biển, ôn nhu hơn người, nhu tình như nước, lại mang theo vẻ thương tâm nói không nên lời, còn có một tia đau đớn.

    Mạc Vô Tình cả đời này, cũng chưa gặp qua ánh mắt có thể làm cho hắn muốn phát điên phát cuồng như thế.

    “Câm miệng! Ta không bao giờ tin tưởng ngươi nữa!”

    Bức tường lạnh lùng che chắn nội tâm trong nháy mắt muốn hỏng mất.

    Mạc Vô Tình lại không thể chịu đựng được, triệt kiếm điên cuồng hét lên, cổ họng căng lên, một ngụm máu tươi “phốc” một tiếng, bắn tới trước ngực Dịch Thần.

    Từ nhỏ y đã tu luyện nội công tâm pháp âm trầm nội liễm, không thừa nhận được kích thích mãnh liệt của yêu hận lúc này, nội tức bị ức chế mạnh mẽ gây thành nội thương nghiêm trọng.

    “Vô Tình.” Dịch Thần kinh hô, muốn tiến lên đỡ lấy thân hình loạng choạng sắp ngã của y, lại bị y một chưởng hất ra.

    “Ngươi hộc máu !” Dịch Thần kinh hoàng thất thố, nắm chặt lấy vạt áo y, hoàn toàn không để ý đến chính mình ngực trái còn đang chảy máu.

    “Buông tay!”

    Tê một tiếng, một đạo kiếm quang, vạt áo trước một khối bố sam đứt lìa.

    Dịch Thần cầm trong tay mảnh bố sam, sắc mặt trắng bệch.

    “Ngươi cùng ta từ nay về sau, nhất đao lưỡng đoạn!”

    …….

    Hết thảy đều là giả!

    Mạc Vô Tình cương lãnh thân mình, từng bước một hướng về phía bãi biển đi đến.

    Chiếc áo dài xám của y loang lổ nhiều điểm, vết máu chói mắt, thê tuyệt điêu linh.

    Bên môi y còn có một đạo vết máu, khuôn mặt y vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt đã toát ra một vết rách đầy yếu ớt.

    Y đi ở trong gió biển ***g lộng, tựa hồ lung lay sắp đổ.

    Hết thảy đều là giả!

    Một câu kia trong đêm mưa to sóng lớn, lúc hắn ôm lấy y ngã vào trong biển, hơi ấm dán tại trong ngực, thấp giọng vi ngữ.

    Hết thảy đều là giả!

    Bao nhiêu nhu tình khiêu khích, bên tảng đá hoan ái kinh đào hãi lãng, những đêm lạnh ở trong động từng ôm nhau mà ngủ, những buổi sớm trên bờ biển từng ôm nhau chờ đợi mặt trời mọc!

    Không có cái gì là thật!

    Khó trách hắn sẽ như thế tử triền lạn đánh, khó trách hắn lại tự nguyện yêu thương nhung nhớ, đối với một kẻ đồng dạng là nam nhân, khó trách…..

    Đi xuống nước biển, khẽ nhún mình, Mạc Vô Tình nhảy lên trên chiếc thuyền của Cừu Kính.

    “Vô Tình, ngươi muốn làm gì?” Phát hiện ý đồ của y, Dịch Thần kích động kêu lên, thẳng truy lại đây. Đang muốn lên thuyền, lại bị y vung tay lên, một đạo chưởng phong cường đại giống như đổ tường đồng vách sắt, khiến hắn nửa bước cũng tiến không được.

    Kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng thẳng tả* mà đến, một kiếm chặt đứt dây thừng, thân thuyền khẽ động, dập dờn ra xa. (* phía bên trái)

    Đầy trời kiếm vũ, ở mặt biển kích khởi mấy cột sóng.

    Bọt nước phóng lên cao, giống như xuân liễu tơ bông, duyên dáng, xinh đẹp.

    “Đừng bỏ rơi ta!”

    Chạy về phía trước vài bước, nhảy vào trong biển, máu trên vai trái hạc hạc rơi xuống, tích vào trong nước, thản nhiên lan rộng.

    Có phải vì yêu chưa đủ sâu, nếu không vì sao ngay cả màu của máu đều ảm đạm như thế?

    Con thuyền dần dần đi xa, đang mang đi con người mà cả đời này hắn cũng không muốn buông tay.

    Dịch Thần phát cuồng hét lớn: “Ta không có ý định muốn giấu ngươi, ta vẫn đều muốn nói cho ngươi, nhưng lại sợ ngươi sẽ giống như bây giờ, không để ý tới ta, cho nên ta vẫn không dám nói.”

    Tiếng gào tê thanh kiệt lực, có thể nhờ vào sức gió, nhắn giùm đến bên tai y?

    “Ân oán đời trước, vì cái gì còn muốn đè lên số phận chúng ta? Vô Tình, từ ba năm trước đây ta vẫn luôn yêu ngươi. Ta nghĩ tẫn biện pháp tới gần ngươi, chính làvì ta yêu ngươi. Ngươi muốn ta nói như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta, ta chưa từng có…..”

    Lảo đảo vài bước, thân thể không chịu nổi gánh nặng, hắn té ngã ở trong nước biển, quần áo ướt đẫm.

    Áo trắng, nước trong, máu đỏ…..

    Nước mắt, trong suốt, như trân châu…..

    Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm.

    “Ta chưa từng lừa gạt ngươi, Vô Tình, ta thật sự yêu ngươi…..”

    Nước biển mang theo vị mặn của muối đập thẳng vào trong vết thương, thanh âm mang chút nghẹn ngào dần suy yếu đi…..

    Biển rộng bao la trống trải, bốn phía, đều tràn ngập tiếng gió ù ù.

    Tìm không thấy phương hướng, đám mây ở giữa không trung, từng đợt cuồn cuộn mà qua.

    Cánh buồn màu trắng dần dần biến thành một điểm nhỏ, biến mất trong nước biển.

    Sau đó….. Hết thảy đều tiêu thất….. Phảng phất hết thảy đều chưa từng phát sinh…..

    Cho nên, người nọ vẫn đã đi.

    Quyết tuyệt, vô tình, không quay đầu lấy một lần.

    Liền đã đi xa đến như vậy…..

    _____________

    Thuộc truyện: Vô Tình