Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo – Chương 1-2

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

    Chương 1: Bi kịch bắt đầu.

    【 loa 】[Thư Hiệp] Giết chết Nhẹ cười nghiêng thế gian, một lần 500J / 1 ảnh chụp.

    Tô Bắc Bằng mới vừa đi lên trò chơi, liền chứng kiến đại danh của mình đang ở trên loa. Không kịp rút gân vài cái, kênh thế giới liền sôi trào.

    【 thế giới 】[ Ta Có Một Con Thảo Nê Mã ] A! ! Thư Hiệp đại thần rốt cục xuất hiện, trời ạ trời ạ, tiểu tâm can của ta a…

    【 thế giới 】[ Chưa Bao Giờ Thảo Nó] a! Đại thần giận dữ vì mỹ nữ? Không cần a, ta không manh BG… Nê mã đồng chí, JQ ở đâu a? Ta tìm tìm kiếm kiếm, hảo đói khát a. Cây hoa cúc a, dây dưa chuột a … Vì sao Nhẹ cười nghiêng thế gian không phải nam ?

    【 thế giới 】[Không muốn yêu em ] Bán một con Điệp luyến hoa đời thứ bảy, 95 cấp, có thể mang, tư chất 2100, ai mua Pm Pm Pm ~~, không mua uổng phí lắm a!

    【 thế giới 】[Cầu Bạo] Mò xuống đi… Thật là khó hiểu, vì sao một tiểu Nga Mi cấp 90, có thể làm cho Thư Hiệp đại thần nóng giận như thế, thậm chí bỏ ra một số tiền lớn mua mạng? Chậc chậc chậc… Đây chắc chắn là có chuyện JQ đen tối, nhất định phải đào móc đi ra. Các đồng chí, cố gắng !

    【 thế giới 】[ Cầu Ái ] Bạo Bạo đồng chí, ngươi dám xem nhẹ giới tính của Nga Mi kia sao? MD hãm hại ta a, BG a, đó là BG! Có cái chuyện JQ gì mà bới móc ? Còn tiếp tục thêm dầu vào lửa, lão tử sẽ thật sự trạc bạo cây hoa cúc của ngươi!

    … … …

    Vì thế, Tô Bắc Bằng đồng hài 囧囧 vô thức nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, bắt đầu cố gắng hồi tưởng mình là như thế nào chọc tới Thư Hiệp đại thần. Thẳng đến óc sôi trào, lương tâm mau bạo liệt, vẫn là không nghĩ ra được.

    Tin nhắn riêng:

    [ Thương Ly Mộng ] Tiểu Hồng? Ngươi còn dám online a! ! Má ơi, một đại đội cao thủ ở mỗi cái map canh chừng, chờ ngươi ra khỏi thành sẽ trực tiếp đồ sát ! Ngày hôm qua ngươi thực uy phong, ta sùng bái ngươi dữ dội. Nhưng là hiện tại… Thật bi ai cho ngươi.

    [ Nhẹ Cười Nghiêng Thế Gian ] ? ? ? Ta ngày hôm qua không có online a …

    [ Thương Ly Mộng ] A! Không phải chứ? ! Chẳng lẽ ngày hôm qua dùng Hoa Đào (kỹ năng của Nga My đánh ra có hoa đào văng tung tóe) từ từ giết chết Thư Hiệp đại thần không phải ngươi? Người mắng hắn có cha sinh không có mẹ dạy … Cũng không phải ngươi? Ôi trời ơi ! Điều kinh khủng nhất chính là… Mắng hắn sớm X, dương X, bất lực… Cũng không phải ngươi?

    [ Nhẹ Cười Nghiêng Thế Gian ] … … Ai mà giỏi như vậy a? Đem những lời ta luôn luôn muốn mắng trong lòng toàn bộ nói hết ra rồi, ta phải hảo hảo cúng bái cúng bái hắn.

    [ Thương Ly Mộng ] Điểm quan trọng không ở chỗ này, mà là ai online char của ngươi *hoảng sợ *.

    Tô Bắc Bằng thần kinh có chút thô, chứng kiến Tiểu Mộng đánh ra dòng chữ thì mới kịp phản ứng. Hắn không có đem số tài khoản cho ai a? Chẳng lẽ là…

    [ Thương Ly Mộng ] Đồng chí, nhìn xem thương khố, tay nải của ngươi…

    Tô Bắc Bằng nghi hoặc nghe theo, tay nải, thật là chỉnh tề, chỉ có một chút thức ăn cho pet, nguyên liệu chế đồ … Ân, trước đó thiệt là loạn mà, thiệt nhiều bảo thạch cấp nhỏ, hiện tại sao không có. Oa ạch, sao mà vàng cũng chỉ có 20 bạc? Chạy tới thương khố, vừa mở ra, ( ⊙ o ⊙) A! Sạch bong, chỉ còn có 6 đồng.

    “A… ! Khoáng thạch của tôi, Bí kíp Băng Thiên Tuyết Địa của tôi, Hồng bảo thạch cấp 3 của tôi ! A… 340J của tôi! ——” Tô Bắc Bằng dùng sức vỗ bàn một cái, thiếu chút nữa làm sập bàn phím, mắt cậu dữ tợn, cổ nổi lên gân xanh , nghiến răng nghiến lợi, “Trộm hào —— cho hắn cả nhà tàn tật! Cưỡng gian em gái hắn, nguyền rủa hắn bị Aids, bệnh giang mai, bất lực! Ôi trời ơi…”

    ‘Ba!’ một cái gối bay trúng giữa đầu Tô Bắc Bằng, mắt cậu phun lửa giận, phẫn nộ gào thét với cái tên bạn thân ngủ như lợn chết trên giường, “MD có phải hay muốn đánh nhau! Tối hôm qua không ăn đấm có phải hay không! Muốn chết!”

    Bạn nhỏ Nghiêm Vĩ Hứng trán đầy gân xanh nhảy nhảy, tên này là cầm thú hạ lưu sao? Mới sáng sớm mà đã nghĩ muốn đánh nhau?! Tiểu tử này đúng là là ba ngày không đánh, đã muốn nhảy lên đầu, năm ngày không đánh, cả người liền khó chịu!

    Nghiêm Vĩ Hứng sờ sờ cằm, chớp đôi mắt hẹp dài, cười tà đứng lên, rời giường, cũng không để ý chính mình chỉ mặc có cái quần lót, đi lên trước, cúi người xuống, chóp mũi sắp cùng Tô Bắc Bằng đụng nhau, nâng cằm của cậu lên hỏi, “Làm sao vậy Tiểu Bằng Bằng của tôi… Sáng sớm kêu to như vậy … Cậu rốt cục bị cái gì?”

    Tô Bắc Bằng ngay lập tức mặt nóng lên như sắp chảy nước, vốn là trừng hai mắt giận dữ, lúc này lại có điểm e lệ rụt rè mang một chút gợi cảm, lập tức tạc mao, “Cậu mới bị bạo!! Lão tử bất kể là dây dưa chuột hay cây hoa cúc hết thảy đều ngon lành, không cần cậu phải lo lắng. Ngựa đực, cầm thú, súc sinh!” Nói xong, dưới chân hung hăng giẫm lên bàn chân chưa đi giầy của Nghiêm Vĩ Hứng, thậm chí còn dùng sức nghiền nghiền.

    “Này! Đau quá, ui da. Đau quá, ui da…”

    “Phi!” Tô Bắc Bằng buông hắn ra, hứ một câu, liền đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị lên lớp . Hôm nay là tiết của Lưu lão đầu, trốn không thoát a trốn không thoát…

    Nghiêm Vĩ Hứng nhìn bóng lưng cậu đi vào phòng tắm, tiếu ý càng sâu.. Đúng là một tạc mao tiểu tử…

    Chương 2: Đại thần tức giận

    Nghe được trong laptop của Tô Bắc Bằng truyền ra âm nhạc trò chơi, Nghiêm Vĩ Hứng nhíu mày, nhìn thấy bên trong là một nhân vật phấn hồng, bề ngoài không có gì xuất chúng, đang đứng ở thương khố ngẩn người , phía trên có tên là Nhẹ Cười Nghiêng Thế Gian, và hơn nữa là …
    【 loa 】[ ThưHiệp ] Treo giải thưởng, giết Nhẹ Cười Nghiêng Thế Gian, một lần 1000J / một bức ảnh.
    Nghiêm Vĩ Hứng nhíu nhíu mày, tuy rằng không chơi trò chơi này, nhưng có thể thấy được, 1000J tuyệt đối không phải số tiền nhỏ. Vậy là cậu ấy đã chọc trúng người giàu có sao?
    Tô Bắc Bằng đánh răng đồng thời còn suy nghĩ, vì cái gì số tài khoản bị trộm đây? Nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay online, sao toàn chuyện xui xẻo vậy? A!! Chẳng lẽ lại là Cừu Thiên Ngọc lấy laptop của cậu đi xem phim chéo sao (phim XXX)? TMD!!
    Đánh xong răng, Tô Bắc Bằng phẫn nộ hét toáng lên: “Nghiêm Vĩ Hứng! Chờ Cừu Thiên Ngọc về, nói nó hoặc là đem toàn bộ tài sản lưu lại, làm sạch sẽ virut trong laptop của tôi, hoặc là phải đi tự cung! !” Mẹ… Khi nó sử dụng laptop của cậu chắc chắn đã bị nhiễm virut, bằng không số tài khoản sẽ không bị trộm, sẽ không gặp phải Thư Hiệp, tiền của cậu, kỹ năng quần công của cậu, bảo thạch của cậu… Trái tim đều vỡ thành mảnh nhỏ rồi!
    Nghiêm Vĩ Hứng nhíu mày :”Vì cái gì? Tiểu tử đó… Lại chưa thỏa mãn dục vọng sao?”
    “Phi! Cả đám đều là cầm thú!” Tô Bắc Bằng ngồi xuống trước máy vi tính, vừa vặn lại chứng kiến Thư Hiệp đại thần xoát loa. Vì thế cậu điểm vào tên của hắn, chọn tin nhắn riêng.
    【 Tin nhắn riêng 】[ Ngươi đối Thư Hiệp nói ] Không phải lão tử chửi, mắng ngươi dương X, sớm X, bất lực ! ! Là người trộm char của ta mắng, đừng có để cho ta nổi danh như thế!
    Đợi vài phút, người kia đến rắm cũng không phóng một cái. Nghĩ cho kỹ thì Tô Bắc Bằng cũng thiệt hung hăng càn quấy, trước một người là chúng tinh phủng nguyệt [ trăng giữa ngàn sao ], thanh danh truyền xa như đại thần, thái độ giải thích cũng nên khiêm tốn chút đi? Vậy mà ngữ khí khi nói chuyện của cậu… Chậc chậc chậc, chẳng hề sợ lại tưới trên đầu người ta một đống dầu hỏa, lửa giận kia a, có thể cả sông Trường Giang cũng dập không tắt a!
    【 Tin nhắn riêng 】[ Ngươi đối Thư Hiệp nói ] Ê! Ngươi đã chết rồi sao? Không chết liền kêu một tiếng! Ta còn muốn đi học, không thời gian với ngươi đùa giỡn! Hừ, trước như vậy đi, gia đi học đã, nếu ta trở về còn nhìn thấy ngươi xoát loa tên của ta, ta cũng không phải dễ chọc! Ta không phải quả hồng mềm!
    Lăng Quân Diệu mới vừa mặc vào áo sơmi, thắt xong cà- vạt, quay đầu lại liếc mắt màn hình vi tính, liền thấy được Nhẹ Cười Nghiêng Thế Gian nhắn tin tới. Anh kinh ngạc nhíu mày, nhìn kỹ lại, khóe miệng không khỏi giơ lên. Người này thật là không biết điều, chưa tính tới đó là nhân vật nữ, nói chuyện còn kiêu ngạo như vậy, trái một câu lão tử phải một câu gia, đây là thái độ xin tha thứ sao?
    “Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không đường thối lui, cả đời này, đều không hối hận…” Điện thoại di động vang lên, anh đón máy, “Alo?”
    “Lão Đại!! Đại thiếu gia mang theo thế thúc của anh đến đây, nói có chuyện cần bàn.”
    Di động truyền đến có tiếng hơi thô bỉ, Lăng Quân Diệu sau khi nghe xong, ninh hạ tuấn mi, “Đã biết.” Nói chuyện làm ăn nhất định là có mặt… Lại càng không thể vắng mặt. Vì để tránh đi nữ nhân kia, từ năm năm trước anh đã phải đi cô nhi viện nhận nuôi một tiểu tử mập mạp, hiện tại nó đã lớn như vậy, còn không qua xem nó.
    Vì thế, Lăng Quân Diệu cũng không còn nhìn vào trò chơi nữa. Ra khỏi phòng, “Tô Tô? Ăn no chưa?” Anh trưng lên khuôn mặt tươi cười ôn nhu, hỏi bảo bối đang ngồi ở mép bàn uống sữa tươi.
    “Đã ăn no, chúng ta nhanh lên lên trên học đi, mới một đêm không thấy, con rất nhớ… rất nhớ… Dương tỷ tỷ. Ai… Ba ba, có phải đây chính là tưởng niệm hay không?” Lăng Tô nâng cằm lên, nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, rất có phong phạm người lớn.”Ai da… Tiếp tục như vậy sao được đây? Tên Ngô Nghị kia nói tưởng niệm chính là yêu một người. Ba ba, Dương tỷ tỷ nếu không lấy con, con phải làm cái sao bây giờ nha?” Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. Nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp mỹ lệ của Dương tỷ tỷ khi cự tuyệt mình, đôi mắt sáng long lanh liền nổi lên hơi nước, Lăng Tô bắt đầu sợ hãi.
    Khuôn mặt Lăng Quân Diệu tươi cười cứng ngắc đến không thể diễn tả nổi, thằng bé rốt cuộc là từ nơi nào học được cái tư tưởng loạn thất bát tao này? Mới sáu tuổi đã tư xuân?! “Tô tô, tiểu hài tử không cần nghĩ lung tung! Dương tỷ tỷ như thế nào mà không thích con? Con chỉ cần vâng dạ nghe lời của nàng, không nghịch, còn thật sự làm bài tập, nàng thương con thích con còn không kịp đâu.” Người gọi là Dương tỷ tỷ… Là giáo viên chủ nhiệm năm nhất của Tô Tô, cô ấy lớn lên xinh đẹp không tệ, nhưng người ta là gái đã có chồng, tiểu thí hài này muốn phá hoại gia đình người ta a?
    Nghe xong câu nói của ba ba, Tô Tô cảm thấy thực có đạo lý, thận trọng gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi!” Một lần nữa nhóc trở lại khuôn mặt tươi cười, đeo lên túi sách, chuẩn bị xuất phát! Muốn nhìn thấy Dương tỷ tỷ mà nhóc thích , nga da!
    Kết quả, Tô Bắc Bằng bị hoàn toàn cho lơ. Trong lòng dù phẫn nộ thế nào, dù buồn bực thế nào, thời gian lên lớp cũng tới, không dám tiếp tục phí thời gian thêm nữa, cậu đành cầm sách giáo khoa đi giành chỗ ngồi.

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo