Home Đam Mỹ Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 37

    Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 37

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

    “Điều này làm cho ta muốn đến Luân Đôn,” Lôi Na Tư quay đầu nói, “ta đã từng đi 1 lần, trời ạ, thời tiết cũng không trong lành, giống như bị nguyền rủa.”

    Tử La Lan cũng đã từng đi qua, thành phố kia làm cho người ta có một cảm giác ẩm ướt, mặc dù Kim Hoa Đô chưa bao giờ bị mưa, nhưng sương mù cũng làm cho người ta cảm thấy giống như Luân Đôn.

    “Ngươi lần này đến để làm gì? Ở đây chỉ người có nhiệm vụ mới có thể đi vào a,” Tử La Lan ghé vào lưng An Nặc nghi ngờ nhìn Lôi Na Tư nói, “hơn nữa cấp số của ngươi siêu cao.”

    “Ta không phải là đến làm nhiệm vụ, ta là đến tìm người,” Lôi Na Tư lập tức nói, “bất tri bất giác ta cũng tới nơi đây — ta ở bên ngoài biển hoa dạo qua một vòng, thật vất vả mới phát hiện ra di tích này, tuy rằng nó kỳ thực không giống di tích.”

    “Đến tìm người?” con mắt lam sắc của An Nặc lộ ra nét châm biếm: “xin lỗi, ta đối với những lời này có ám ảnh.”

    “Không cần xin lỗi — lần này ta có thể cam đoan, ta sẽ không làm ngươi bị thương dù chỉ một chút, Lôi Na Tư thề bảo đảm, thấy rõ con ngươi hắc sắc trong veo, lúc nàng nhìn thẳng người ta, luôn luôn có thể khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng.

    Lời này nghe qua tựa như An Nặc có bao nhiêu yếu đuối, đương nhiên trên thực tế, An Nặc quả thật không so được với Kiếm Thánh.

    “Vậy ngươi là tới để làm chi?” AN Nặc nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói của y có một loại không quá hữu nghị — ngươi không có cách nào có hảo cảm gì với người lần đầu tiên gặp mặt là giết mình.

    “Đến tìm một NPC trả nhiệm vụ…” Lôi Na Tư nhún nhún vai, “kết quả ta lại lạc đường.”

    “Ngươi thật sự cần một sủng vật có khả năng dẫn đường.” Tử La Lan chân thành nói.

    “Quả thực như thế,” Lôi Na Tư thình lình chìa tay đem Tử La Lan ôm vào, “A a, nếu như ngươi có thể làm sủng vật cho ta thì tốt rồi.”

    “Ta cũng sẽ không dẫn đường!” Tử La Lan giãy dụa trong lòng ngực Lôi Na Tư, không biết chuyện gì xảy ra, Tử La Lan cảm thấy có một số việc rất không bình thường.

    “Không quan hệ, ngươi bên cạnh ta là tốt rồi, chuyện gì cũng không cần làm…” thanh âm Lôi Na Tư bất ngờ ôn nhu, cái loại ngữ điệu ôn nhu này khiến Tử La Lan nổi da gà.

    Lôi Na Tư nói còn chưa có xong, một mũi tên với tốc độ sét đánh bắn tới, thẳng tấp đâm vào trán Lôi Na Tư.

    Tử La Lan thùa dịp Lôi Na Tư sửng sốt, từ trong lòng ngực nàng giãy dụa ra ngoài, thoáng cái nhảy đến trên người An Nặc.

    “An Nặc, qua đây!” thanh âm Kỵ Sĩ Chi Huyết từ trong sương mù truyền đến.

    An Nặc kéo Tử La Lan hướng đến địa phương xuất phát thanh âm, thì phát hiện Kỵ Sĩ Chi Huyết đứng bên cạnh.

    Tử La Lan vô cùng kinh ngạc nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết, không quá xác định có đúng hay không chính mình hoa mắt.

    Kỵ Sĩ Chi Huyết tuy mặc y phục du ngâm thi nhân, nhưng toàn thân một chút cũng không thấy có điểm nào lãng mạn của một thi sĩ.

    Trên người hắn hiển hiện một loại giống như sát khí, con mắt lam sắc vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng con mắt lam sắc này giống như bầu trời phương Bắc vào đông, mang theo xơ xác tiêu điều cùng lãnh liệt, quá sắc bén.

    Trong tay của hắn nắm hé ra cây cung — chính là cung săn bắn, du ngâm thi nhân hợp với bất luận cái gì vũ khí, chỉ cần chính mình dùng thuận tay là có thể, không nghĩ tới Kỵ Sĩ Chi Huyết ưa thích dùng cung.

    Hắn đọc chú ngữ, trên tay lại xuất hiện vài ma pháp, hắn đồng thời khoác lên dây cung, ngay cả nhắm cũng không có, trực tiếp bắn ra ngoài.

    “Ai nha, thật là phương thức gặp mặt thô bạo.” thanh âm Lôi Na Tư từ sương mù truyền tới.

    Chỉ trong nháy mắt, sương mù xung quanh thoáng cái tiêu thất, nguyên lại bọn họ vẫn đứng trong quảng trường.

    Tại địa phương không xa Lôi Na Tư.

    Nàng vẫn như cũ di chuyển, hiện ra một loại ưu nhã.

    Tiễn vẫn cắm trên trán của nàng, trên người cũng có vài cái, chúng nó tiêu thất cũng giống như sương mù.

    Con mắt hắc sắc trong suốt kia đang phát sinh một loại biến đổi, nó chậm rãi biến nhạt, cuối cùng trở thành một loại chiếu xuống của ánh sáng, trở nên trong suốt màu hổ phách.

    “Thứ này có khả năng thương tổn ta…” Lôi Na Tư nhẹ nhàng nói, thanh âm nói không nên lời.

    Nàng vươn tay, đem tiễn nhổ xuống, mũi tên cắm vào rất sâu, lúc nhỏ ra, huyết chảy xuống, những huyết lưu chảy xuống làn da trắng nõn của nàng, nàng lại nở nụ cười một chút, Tử La Lan cảm thấy tim mình hít thở không thông, sợ hãi.

    Lôi Na Tư chậm rãi hòa tan trước mặt bọn họ, tựa như băng dưới ánh nắng chói chang, chậm ra tan ra,trước mặt xuất hiện 1 thiếu niên.

    Hắn có mái tóc dài kim sắc, tựa như ánh trăng ảm đạm, bất quá nhan sắc tái nhợt trộn lẫn 1 chút kim sắc.

    Da hắn vô cùng trắng, tựa như chưa từng bị ánh nắng chiếu qua, khuôn mặt tinh xảo, tựa như 1 búp bê xinh đẹp.

    Hắn so với Lôi Na Tư lùn hơn một chút, mặc áo choàng bạch sắc, mái tóc dài kim sắc kéo dài đến mặt đất, thấy thế nào cũng giống một tiểu hải tử 15,16 tuổi.

    “Ai nha, bị xuyên qua rồi, ánh mắt của ngươi thật sự không tệ ni.” hài tử kia hướng về phía Kỵ Sĩ Chi Huyết lộ ra một dáng tươi cười.

    Đối phương cũng không đáp lời, tay hắn lại xuất hiện ma pháp tiễn, dựng vào cung rồi bắn.

    Những cây tiễn làm từ ma pháp có hào quang kim sắc theo đường vòng cung duyên dáng, mang sát ý nhằm vào hài tử kia.

    Trước khi tiễn đâm vào cổ tay mảnh khảnh của hắn, mũi tên không hề bị cản lại, từ cổ tay đi ra (Yu Ming: xuyên qua ấy.)

    Vài cái tiễn sau cũng đâm vào thân thể hắn, động tác bắn tên của Kỵ Sĩ Chi Huyết liên tục, không dừng lại và không chần chừ, dường như chuyện này cũng giống như ăn cơm đi ngủ mà thôi.

    “Bạo liệt.” Kỵ Sĩ Chi Huyết khe khẽ niệm 1 tiếng.

    Lập tức những cây tiễn kim sắc này thoáng cái nổ mạnh, tựa như bom cỡ nhỏ nổ tung trên người thiếu niên, kèm theo tiếng nổ, cái thân thể kia bị phân thành từng khối.

    “Đây là … cái gì a?” Ám Dạ Vị Ương kinh ngạc nhìn màn này.

    “A, quên đi, lần sau gặp mặt đi.” thiếu niên kia vậy mà còn có thể thốt ra tiếng,

    “Ta phải dùng kiểu ly khai xinh đẹp mới được…” thanh âm kia thì thào, sau đó, hợp thành một khối.

    Vẫn như cũ là một hài tử tóc đạm kim sắc, áo khoác cùng làm da trắng nõn, ngay cả nếp gấp trên mặt áo cũng hài hòa, cùng hình dạng vừa rồi như nhau.

    “Lần sau tái kiến.” Hắn thật sau nhìn thoáng qua La Lan, “vốn cơ hội gặp mặt hôm nay không tệ, thế nhưng, tóm lại, ta … mong đợi tương phùng…”

    Ngữ khí của hắn thật ôn nhu.

    Tử La Lan ngơ ngơ ngẩn ngần nhìn hắn, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

    Thiếu niên kia nhẹ nhàng xoay người, đám sương lần nữa xuất hiện, lần này bọn họ đều thấy rõ, đám sương này là từ trên người thiếu niên sản sinh, tựa như voan mỏng, tiếp đó mạc danh kì diệu lặng im biến mất.

    “Đây rốt cuộc là…vật gì a…” Ám Dạ Vị Ương thì thào nói.

    “Là NPC nơi này sao?” Ôn Bá hỏi.

    “… Không, là ‘vong linh’,” Kỵ Sĩ Chi Huyết hít một hơi nói, “nghĩ không ra ở đây cũng có loại này.”

    “‘vong linh’? Kia là cái gì?” Tử La Lan quay đầu hỏi Kỵ Sĩ Chi Huyết.

    “Ta cũng không biết,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhún nhún vai, “không sao, không cần để ý cái thứ vừa rồi,” hắn dùng khẩu khí ung dung nói, “chúng ta chỉ cần Full nhiệm vụ.”

    Ý muốn nói mọi người tiếp tục hướng về phía hoàng cung đi.

    Tử La Lan ghé vào vai An Nặc, quay đầu lại nhìn phương hướng tiêu thất của thiếu niên vừa nãy. Tử La Lan là lần đầu tiên thấy cái này, mặc dù không hiểu vì sao Kỵ Sĩ Chi Huyết gọi đó là ‘vong linh’, thiếu niên kia là cho La Lan một loại cảm giác quen thuộc.

    Hắn không thể nói rõ cái loại cảm giác này, giống như thật lâu trước kia, bọn họ nhận thức nhau, hơn nữa rất quen thuộc, nhưng Tử La Lan lại không nhớ nổi hắn là ai.

    Bọn họ dọc theo quảng trường đi ra đường lớn mãi cho đến cổng hoàng cung.

    Khoảng không vắng vẻ nguyên bản là địa phương đầy thị vệ. Kỵ Sĩ Chi Huyết dẫn đầu hướng vào trong.

    Ngay cả hoàng cung cũng giống như hoàng cung trong Kim Hoa Đô, nơi nơi đều được trang trí bằng hoa kim sắc mỹ lệ, đá cẩm thạch kim sắc trên mặt đất, hoa văn mặt trên phức tạp mà tinh tế, dùng ma pháp làm ra hoa đăng chiếu rọi toàn bộ cung điện, đẹp không thể tưởng tượng nổi.

    Tại trong lịch sử Kim Hoa Đô, người được hoa kim sắc trở thành hoàng tộc, đồng thời là người đứng đầu thành lập Kim Hoa Đô — cũng chính là bọn họ muốn tìm Hoa Đô di tích, Hoa Đô về sau thoáng cái tiêu thất trong biển hoa, hoàng tộc còn lại lần nữa sáng tạo ra một Kim Hoa Đô mới — hiện trên mặt đất, đô thị huyên náo.

    Cấu tạo hoàng cung cũng giống nhau, dựa vào ký ức của Kỵ Sĩ Chi Huyết, hắn mang theo vài người tìm được hậu điện của hoàng cung.

    Hậu điện của hoàng cung là nơi cư trú của hoàng gia, ở đây cũng hoa lệ mà tinh xảo.

    Kỵ Sĩ Chi Huyết đem bọn họ đến trước một gian phòng.

    Tùy tiện đi vào phòng của người khác là không đúng, bất quá đây ngay cả NPC cũng không có, cho nên cũng không cần lo lắng bị trách móc.

    Kỵ Sĩ Chi Huyết nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó 4 người nối đuôi nhau mà vào.

    Đây là một gian phòng ngủ điển hình của công chúa, bất kể là giường ngủ hay rèm cửa,…đều có tơ tằm, ngay cả tách cà phê trên bàn cũng có gắn nơ.

    Trong phòng chỉ có tranh phong cảnh, là mùa hè trong rừng cây.

    Kỵ Sĩ Chi Huyết bọn họ đang chuẩn bị đem rèm giường mở ra, cho rằng cửa mật đạo ở dưới giường.

    An Nặc thật không có đi hỗ trợ, y đứng ở trước bức tranh phong cảnh thật to kia, Tử La Lan đứng trên vai y.

    Đây là một mảnh rừng cây xinh đẹp, ánh dương quang lọt qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tinh nghịch cùng sinh động ngoài ý muốn.

    Lá cây loang lỗ quang ảnh bất thường, giống như thực sự đặt mình tại đây.

    Bỗng nhiên, Tử La Lan kêu lên, “Trời ạ, nhìn bức tranh này!”

    “Làm sao vậy?” An Nặc ngoảnh đầu lại hỏi hắn.

    “Trên đường đi vừa rồi, chúng ta có thể thấy một chút gì đó trái ngược nhau — thế nhưng nhìn bức tranh này, nhìn bức tranh — là chính xác.” Tử La Lan thì thào nói.

    “Mặc kệ hướng có đúng hay không ngươi đều phải kêu lên sao?” An Nặc bất mãn nói, dù sao thanh âm cả kinh của Tử La Lan cũng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ngắm tranh của y.

    Tử La Lan ủy khuất ngậm miệng lại, không lên tiếng, hắn nhìn xung quanh một chút, cùng địa phương khác bất đồng, nơi này không có cảm giác không cân đối, hài hòa.

    Khi An Nặc đang nhìn bức họa này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển một chút. Vài người vốn ở nơi này vừa nói chuyện phím, vừa dọn giường công chúa, lúc này lập tức an tĩnh.

    Tiếp theo, tại một mãnh an tĩnh, mặt đất lại rung chuyển, giống như một loại rung động, kiên định lại cường đại.

    “Mau! Rời khỏi phòng này!” Tử La Lan gào lên.

    “Ngươi làm gì lôi tóc ta…” soái ca tóc vàng bất mãn nói, nhưng vẫn cảm giác được nơi này không đúng lắm, y cùng sủng vật của mình vốn rất gần cửa ra, nên đi vài bước là ra khỏi phòng.

    Y vừa rời khỏi gian phòng, cửa phòng như có sinh mệnh, thình thịch một tiếng đóng lại.

    “Bọn họ chưa có đi ra!” An Nặc chìa tay đẩy cánh cửa, nhưng cánh cửa kia giống như đồ trang sức, treo tại trên tường cũng không nhúc nhích.

    Trong trò chơi là như thế, nếu như chương trình đặt cánh cửa không thể mở ra, thì ngoạn gia có làm thế nào cũng không thể mở ra.

    “Ta cũng không biết vật gì, ta chỉ cảm thấy…có vật gì sắp xuất hiện.” Tử La Lan thì thào nói.

    An Nặc do dự một chút, sau đó rút Trầm Tịch Chi Nhận ra.

    Đem thanh trường đao mảnh khảnh hắc sắc tinh khiết kia, dưới ánh đèn êm dịu lộ ra băng lãnh khác thường, nhưng tồn tại một loại khiến kẻ khác bình tĩnh tín phục.

    Tử La Lan vẫn cảm thấy có chút sợ lưỡi đao của An Nặc, nó sắc bén như thế, cùng đầu nhọn như thế, giống như trên thế giới này không có gì có thể ngăn trở.

    Hắn thấy An Nặc nắm trường đao, từ một điểm trên cánh cửa vẽ một đường, tại thiết lập của hệ thống, cho dù là Trầm Tịch Chi Nhận cũng không có cách nào.

    “Đừng dùng kỹ năng kia.” Tử La Lan vùng dậy, “ngươi phải giữ lại đối phó với BOSS!”

    Động tác An Nặc ngừng lại, thoạt nhìn y dự định dùng kỹ năng tuyết để mở cửa.

    “Đừng khẩn trương, cánh cửa kia chẳng qua là một tiểu BOSS, bọn họ có thể đối phó chúng!” Tử La Lan đề cao thanh âm, “chỉ cần bọn họ đấu xong, cửa sẽ mở.”

    Tử La Lan vừa dứt lời, thanh âm một nữ hài tử vang lên bên cạnh An Nặc.

    “Nha, các ngươi là ai?”

    An Nặc quay đầu, không biết từ lúc nào, bên cạnh có một tiểu cô nương tóc vàng, nàng hướng về hắn lộ ra một dáng tươi cười trẻ con, “Đã thật lâu không có khách tới, các ngươi là tới làm … khách sao?”

    Nàng mặc y phục bằng tơ tằm bạch sắc, con mắt lam sắc nhìn bọn họ cười.

    An Nặc cùng Tử La Lan đồng thời ngây người một lúc, bọn họ nhận biết nàng — Lola.

    “Lola?” Tử La Lan thử kêu một tiếng.

    “Ngài làm sao biết được tên ta?” Lola lộ ra biểu tình kinh ngạc, đồng thời lấy phiến lông vũ che lại cái miệng đang vì kinh ngạc mà mở to.

    “Ngươi sao lại ở chỗ này?” Tử La Lan lại hỏi.

    “Nơi này? Nơi này là nhà của ta a,” giọng điệu giấu không được sự ngạc nhiên, “ta là hoàng nữ thứ 23 của Kim Hoa Đô, các ngươi đứng ở trước cửa gian phòng ta.”

    An Nặc cùng Tử La Lan ngẩn người, sau đó nhìn nhau liếc một cái.

    An Kỳ Lạp luôn luôn lười biếng, để giảm bớt gánh nặng, đem BOSS ở thí luyện chi kiều, không thay đổi chút nào đặt vào trong nhiệm vụ ẩn dấu này.

    Dù sao tình huống này cũng chỉ xảy ra trong trò chơi, rõ ràng là giống nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau, nhưng hết lần này đến lần khác có thân phận khác biệt.

    Tình huống này trong trò chơi tương đối đã hiểu, nhưng nếu xảy ra trong hiện thực thì thật là kinh khủng.

    “Người nói người là hoàng nữ sao?” An Nặc không xác định hỏi lại một lần nữa.

    “Đúng vậy, ngài, xin hỏi ngài là …?” Lola lần nữa đem trọng tâm câu chuyện nói ra.

    “Vì sao cánh cửa này lại không mở ra?” An Nặc lại hỏi nàng, trực tiếp lảng tránh vấn đề.

    “Di, lúc ta đi, cánh cửa không có khóa a…” Lola kinh ngạc nói.

    Tuy bây giờ xuất hiện một NPC kì quái, nhưng tối trọng yếu là, Kỵ Sĩ Chi Huyết bọn họ bây giờ vẫn còn bị vây trong phòng kia.

    Lola nâng cái váy đi tới, găng tay bạch sắc, tơ tằm trắng noãn cuộn xung quanh một vòng.

    Duỗi tay nhẹ nhàng mở cửa, cánh cửa kia giống như một cánh cửa thật sự, chậm rãi mở ra.

    “Ta vốn tưởng rằng đây là một cánh cửa giả…” An Nặc lầm bầm nói, sau đó đi vào gian phòng của hoàng nữ tóc vàng.

    Gian phòng hảo hảo, cùng thời điểm bọn họ ly khai như nhau, ma pháp nhu hòa, gió nhè nhẹ thổi, tầng tầng lớp lớp nụ hoa bằng tơ tằm ưu nhã như gợn sóng.

    Thế nhưng trong phòng một người cũng không có, sàn giường hảo hảo ở nơi này, một chút di chuyển cũng không có.

    “Tiểu huyết đâu…” Tử La Lan kinh ngạc nhìn phòng này, cố gắng tìm cho ra đội ngũ.

    Trong phòng im lặng, một chút tiếng động cũng không có.

    An Nặc bỗng đi đến bên giường, Trầm Tịch Chi Nhận thoáng cái đem cái giường bổ thành 2.

    La Lan khó tin nhìn người này hành động như một người ngang tàng bạo ngược.

    “Giường của ta …” nàng kinh ngạc nhìn cái giường sau khi bị phân thành 2 nửa, nghiêng về 2 bên, mà ở phía dưới giường, có một phiến cửa sắt màu hồng.

    Nó vừa vặn với cỡ giường, nên dù có 2 người cùng ra vào cũng dễ dàng.

    “Dưới giường người còn có một cánh cửa,” An Nặc nói, thu hồi Trầm Tịch Chi Nhận, sau đó đưa tay giật lại phiến cửa sắt.

    Tử La Lan quay đầu nhìn Lola, vẻ mặt nàng vẫn biểu lộ vô cùng kinh ngạc.

    “Nơi này có một mình người sao?” Tử La Lan nhịn không được hỏi.

    “Cái gì … có rất nhiều người a…” Lola thì thào nói, trên mặt lộ ra biểu tình mê man,”các ngươi … các ngươi rốt cuộc là ai?”

    “Khi chúng ta tới đây không thấy bất luận kẻ nào, tiểu thư,” An Nặc đầu cũng không quay lại.

    “Ai …không thể nào…” Lola tiếp tục nói, “ta vừa rồi thấy người hầu trên hành lang, có lẽ nữ phó Mary đổi lại hoa trong lọ hồi sáng…”

    Giống như Lola ở thí luyện chi kiều, cho rằng nơi đó thật ra là một cái hoa viên.

    NPC bây giờ cũng ngốc như vậy sao? Tử La Lan bất mãn nghĩ, lập tức theo An Nặc đi xuống.

    Đó là một cái thang lầu bằng đá nghiêng xuống phía dưới, phía dưới tối om, cái gì cũng nhìn không thấy.

    Mặc dù không biết Kỵ Sĩ Chi Huyết bọn họ đi nơi nào, thế nhưng dưới loại tình huống này chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu đi tìm hoa trước.

    “Trời ạ… ta cũng không biết dưới giường có chỗ như vậy…” phía sau An Nặc truyền đến thanh âm kinh ngạc của Lola, “ngài, thỉnh chờ một chút được không? ta muốn đi gọi hộ vệ, ở đây thoạt nhìn rất nguy hiểm…”

    An Nặc không để ý đến nàng, tiếp tục đi về phía trước. Là một công chúa, nàng hẳn là nên trở lại cung của mình tìm kiếm hộ vệ, thế nhưng Lola cư nhiên lại theo xuống.

    Y phục bạch sắc của nàng không dính một chút bụi bặm, tuy trên mặt tràn ngập kinh ngạc cùng hoang mang, tốt xấu gì cũng chưa từng xuất hiện biểu cảm sợ hãi.

    Một NPC theo chân bọn họ đi xuống.

    Địa đạo rất hẹp, không ai sẽ đem địa đạo so sánh cùng lối đi cung điện, lộng lẫy rộng rãi cho nên An Nặc đi phía trước, Lola kéo váy, sợ hãi rụt rè đi theo ở phía sau.

    “Ta … ta dường như đã tới nơi này.” Lola có chút do dự nói.

    Tử La Lan nghe xong, quay đầu nhìn Lola nói: “Đương nhiên, Lola tiểu thư, nó ngay phía dưới phòng của ngươi.”

    “Ta thực sự …” Lola ngừng lại, con mắt lam sắc nhìn Tử La Lan, “ta thực sự đã tới nơi đây.”

    Địa đạo cũng không dài, tuy không biết vì sao quốc vương muốn đem hoa kim sắc đặt trong thông đạo dưới phòng công chúa, thế nhưng rất nhiều chuyện trong trò chơi không cần hỏi vì sao.

    Cuối địa đạo là một phiến tượng cửa gỗ.

    Nó cùng thông đạo giống nhau, mặt trên có hoa văn tinh xảo, bên trên là một đóa hoa — cho dù không có màu sắc, bọn họ cũng nhìn ra, đó chính là đóa hoa kim sắc độc nhất.

    Không có địa phương nào có loài hoa mỹ lệ này, chúng nó xinh đẹp rung động lòng người, tuy nhìn rất mảnh, nhưng lớn lên thẳng tắp, cánh hoa mềm mại, có dáng vẻ tinh xảo.

    An Nặc đẩy cánh cửa một chút, cánh cửa liền mở.

    Trên tư liệu của hắc sắc giả diện, nơi lưu giữ đóa hoa kim sắc chẳng qua là một gian phòng ngầm nhỏ nhỏ, mà không như thế này, một cái cung thật — lớn.

    **********************

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau La Lan thỏ thỏ sẽ tiến hóa thành dáng vẻ mới.

    Nói về những vong linh xuất hiện trong trò chơi, sau nhiệm vụ này, Tử La Lan sẽ đem theo mấy vấn đề này tìm Tạp Thác Nhĩ (ta còn tính không cho bọn hắn cơ hội gặp nhau cơ?)

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng