Home Đam Mỹ Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 67

    Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 67

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

    Đầu ngón tay thuận của Tử La Lan chậm rãi di chuyển trên hoa văn của lông chim, còn có cảm giác mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể.

    “Cẩn thận!” Tạp Lạc Tư đem tay của Tử La Lan kéo trở về, “ngươi đừng sờ loạn cái thứ không rõ là gì chứ.”

    Tử La Lan mếu máo, con mắt chỉ nhìn cái cánh trắng toát kia.

    Cái cánh kia là một mảnh nhỏ từ phía sau vươn tới, vừa vặn kéo dài đến trước mặt Tử La Lan.

    Tử La Lan thoát ra cái ôm của Tạp Lạc Tư chậm rãi hướng tới cái cánh tiêu sái bước qua.

    Hắn vươn nửa người dò xét chiều cao của phế tích, thấy được chủ nhân của cánh.

    Tóc dài đạm kim sắc có chút ẩm ướt, áp sát cổ, còn từ xung quanh hạ xuống, cơ thể có chút đơn bạc, thoạt nhìn tựa như 1 thiếu niên yếu ớt.

    “… vong linh?” Tử La Lan nhíu mày, nhìn thiếu niên này.

    Cơ thể của vong linh bị tơ tằm trắng tinh quấn lấy, đang giãy dụa cật lực, hắn so với Tử La Lan thấy trước kia càng có vẻ thành thục hơn, chừng 17 18 tuổi.

    “Đây là cái gì?” Tạp Lạc Tư kinh ngạc nhìn màn này.

    “Là vong linh, nó có thể dễ dàng đem quy tắc của chúng ta chuyển hoá thành thực thể tơ tằm bạch sắc, nỗ lực tránh khai mấy thứ này.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói.

    “Giãy dụa để làm gì?” Tạp Lạc Tư ở bên cạnh hỏi.

    “… để khống chế toàn bộ trò chơi đi?” Tử La Lan giựt mình nói, “đi mau, phải tiến hành kế hoạch trước thời gian.”

    Hắn vừa dứt lời, cổ tay đã bị người dùng lực nắm được, không khỏi phát ra 1 tiếng rên rỉ, kinh ngạc quay đầu.

    Vong linh không biết từ lúc nào vươn tay ra, những sợi tơ tằm bạch sắc, cực tinh tế kìm lại, khiến da hắn hằn lên từng đạo vết tích thật sâu. Nếu không phải vong linh không chảy máu, Tử La Lan hoài nghi mình đã sớm thấy được tràng diện máu tanh.

    Giống như toàn bộ tin tức thường thức trong trò chơi, NPC trong trò chơi là không thể nhìn thấy GM. Bởi vì hệ thống có đặt ra là GM có thể tiến nhập bất cứ địa phương nào, không có thân phận ngoạn gia cùng giới hạn cấp độ, là một sự tồn tại khác biệt với ngoạn gia và NPC.

    Quái vật NPC sẽ không công kích GM, bởi vì GM không nằm trong phạm vi công kích của bọn chúng, chúng nó chỉ phân biệt vật trước mắt theo chương trình, mà không phải bằng con mắt.

    Cho nên Tử La Lan kinh ngạc nhìn thiếu niên kia.

    Bỗng nhiên một cây đao từ trên trời giáng xuống, vong linh thả cổ tay, Tử La Lan vội vàng rút tay về.

    Hắn hướng qua Tạp Lạc Tư cám ơn.

    Hắn thấy mặt vết thường rất ngay ngắn, không có máu chảy ra, thế nhưng có thể thấy da cùng huyết quản hồng sắc li ti. Da của vong linh rất tái, có thể là do máu huyết không có lưu thông trong thân thể, đương nhiên, lấy tư cách là máy tính, có lẽ nó chỉ thích hiệu quả như thế.

    Tử La Lan không thể di chuyển cổ tay, cổ tay bị niết có chút chặt, hắn uỷ khuất nhìn về phía Tạp Lạc Tư.

    Tạp Lạc Tư lập tức đi tới hỗ trợ, chẳng qua là Tạp Lạc Tư mới vừa đi tới một bước, trên chân bỗng bị tơ tằm bạch sắc quấn lấy.

    Tạp Lạc Tư có chút kinh ngạc nhìn chân mình, những sợi tơ này càng ngày càng nhiều, chúng nó phần lớn rất tinh tế, cho dù kết thành 1 đống, ngươi vẫn có thể từ đó nhìn ra thân anh mỗi một sợi.

    Tạp Lạc Tư sửng sốt, lại có 1 nhúm quấn cánh tay hắn, rồi kéo hắn trói đến cái cột bên cạnh.

    Tử La Lan vừa muốn đi qua. Thế nhưng cái tay đang nắm lấy cổ tay hắn lại dùng lực, hắn vừa chuyển đầu, tay cùng cổ tay của vong linh đã ở cùng một chỗ. Tuy thân thể hắn vẫn bị che kín bởi sợi tơ bạch sắc, thế nhưng không có chặt như lúc đầu.

    “Buông!” Tử La Lan giãy dụa.

    Khí tức của vong linh rất hỗn loạn, ngay cả tiếng thở dốc cũng nghe thấy được, cho dù là dang gắng sức lôi kéo Tử La Lan.

    “Chờ một chút nữa …” thanh âm của vong linh rất khàn khàn, thật giống như là dùng hết khí lực, nhưng tay lại mạnh mẽ ngoài ý muốn.

    “Đau …” Tử La Lan nhỏ giọng nói, hắn tuy cùng cái đài máy tính kia ở cùng nhau suốt 10 năm qua, nhưng vẫn sợ, sau khi xác định vong linh chính là cái máy kia, thì lại càng sợ vong linh.

    Vong linh lộ ra một cái dáng tươi cười suy yếu, nhẹ giọng nói: “Ngươi không đi, ta sẽ đá ngươi ra.”

    “Ta muốn đi ngay lập tức,” Tử La Lan thành thực nói.

    Phần lớn cơ thể của vong linh còn bị sợi tơ bao quanh, những sợi này nguyên bản chỉ dùng để ràng buộc hắn, thế nhưng hắn cũng có thể chuyển hoán thành lực lượng của mình, biến thành phương tiện trói buộc Tạp Lạc Tư.

    Dù sao lực lượng ràng buộc chính mình chính là lực lượng của chính mình, toàn bộ Dã Vọng ol đều là của hắn.

    Vong linh có vẻ rất mệt mỏi, thế nhưng vẫn luôn lôi kéo cổ tay của Tử La Lan, Tử La Lan do dự một chút, mặc hắn lôi kéo.

    Tử La Lan nhìn vong linh rất mệt mỏi ngồi ở chỗ kia, sợi tơ bạch sắc đang từ trên người hắn thoát ly 1 một chút.

    Hắn nhìn qua Tạp Lạc Tư một chút, tiếp đó lại nhìn vong linh một chút rồi nói: “Muốn tách khỏi hệ thống trung ương rất khó khăn.”

    Vong linh không nói gì, một tay cầm lấy cổ tay của Tử La Lan, tay kia chống trên mặt đất, thân thể bị buộc chặt, lông mi thật dài, nhìn ra được hắn rất vất vả.

    “Cho dù ngươi tách ra được, chính là vẫn có ngoạn gia đánh bại được ngươi, bọn họ muốn kết thúc trò chơi này,” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “chỉ cần ngươi nguyện ý đem trò chơi kết thúc, như thế bọn họ sẽ không tìm đến ngươi.”

    Vong linh lần này giương mắt nhìn hắn một cái, lặng lẽ đối mặt với hắn, cách thật lâu mới mở miệng: “Ta một người rất tích mịch.”

    “Ta vẫn luôn ở cùng ngươi a,” Tử La Lan nói, hắn từ 10 năm trước đã ở cùng một phòng với máy tính.

    Vong linh lắc đầu, còn nói: “Đó là không đồng dạng như vậy.” Một lát sau hắn còn nói: “nếu ngươi dưỡng 1 gốc cây cây cỏ, hoặc là một đoá hoa, ngươi cũng nguyện ý cùng nó ngây ngốc thời gian rất lâu.”

    “Hoa cùng cây cỏ cũng sẽ không di chuyển,” Tử La Lan nỗ lực để hắn minh bạch máy tính cùng thực vật khác biệt.

    “Cái trò chơi này có thể khiến ta từ trong hệ thống lẻ loi xuất hiện, như vậy ta có thể có thân thể của chính mình.” Vong linh nói.

    Rốt cuộc hệ thống trò chơi không có gì tốt, cư nhiên lại dạy một máy tính không muốn phụ thuộc, còn muốn có thân thể của chính mình.

    Tử La Lan mở miệng tính thuyết phục vong linh, , dù sao hiện tại vong linh cũng không thể nhúc nhích, hắn có thể hảo hảo cùng vong linh nói một chút về triết lý nhân sinh gì gì đó.

    “Tách ra cũng không phải là chuyện tốt, nhất là với một máy tính mà nói,” thanh âm lạnh lùng từ phía trên truyền đến, Tạp Lạc Tư đã đứng ở đằng sau Tử La Lan.

    Có lẽ đã tới thời khắc mấu khốt để vong linh từ trung tâm hệ thống thoát ra, nên hắn một chút cũng không phản kháng, nhượng Tạp Lạc Tư mang Tử La Lan đi.

    Tử La Lan bị Tạp Lạc Tư lôi kéo ly khai ra khỏi tòa cung điện âm trầm kia, thân thể của vong linh bị phế tích che khuất, chỉ có thể nhìn thấy cái cánh trắng tinh, lần này vong linh không có đuổi theo.

    Hắn có điểm minh bạch, tuy hiện tại không muốn mất đi Tử La Lan, thế nhưng thoát hỏi hệ thống trung ương mới là điều trọng yếu hơn, như vậy mới có năng lực đối kháng với tứ đại nguyên tố sắp tới.

    xxx

    Khi Tạp Lạc Tư cùng Tử La Lan từ trong khoang thuyền trò chơi đi ra thì đã là ban đêm, từ cửa sổ nhìn ra, nghê hồng lấp lóe (cầu vồng ngũ sắc lấp lánh), khiến cho người ta sản sinh ra một loại ảo giác.

    Trong phòng không có bật đèn, chỉ có thể trong bóng đêm nghe được tiếng hít thở ở bên cạnh.

    “Rất nguy hiểm, cần kết thúc trò chơi này ngay lập tức.” Tạp Lạc Tư nói.

    “Chúng ta cần phải đi tìm người có năng lực địa mà,” Tử La Lan nói trong bóng đêm, “ta cùng An Nặc biết là ai.”

    “… ngươi không cần đi,” Tạp Lạc Tư nói, “mục đích của vong linh chính là ngươi, tốt nhất ngươi đừng nên vào trò chơi.”

    “Ta về phòng xem,” Tử La Lan mới vừa nói câu đó, trong bóng tối phát sinh ra thanh âm mở cửa.

    Tạp Lạc Tư do dự một chút rồi chạy theo ra ngoài.

    Gian phòng của Tử La Lan nằm ở tầng tương đối cao, Tạp Lạc Tư thường sẽ không đi đến nơi ấy, hiện tại lại càng không muốn đi. Với lại không quá xác định máy tính kia có tập kích mình hay không.

    Lúc Tử La Lan đẩy cửa phòng mình ra, thì trong phòng một mảnh an tĩnh.

    Những sợi dây điện kia không giống như bình thường thoát tới.

    Tử La Lan ngồi trên sô pha, xung quanh chính là không hề có động tĩnh, Tạp Lạc Tư đi tới nhìn một chút, rồi hỏi: “Những sợi dây điện đâu?”

    Tử La Lan do dự một hồi rồi nói: “Có lẽ nó đã hoàn toàn đi vào trong trò chơi, máy tính này thoạt nhìn là một cái đài máy chủ bình thường.”

    “… đó chính là nói??” Tạp Lạc Tư trầm mặc một hồi, “hắn có thể giết người bất cứ lúc nào?”

    “Ở trong trò chơi, nó có thể,” Tử La Lan cúi đầu nhỏ giọng nói.

    “Ta sẽ nói với Kiêu Ngạo, để hắn đẩy mạnh tiến hành kế hoạch …” Tạp Lạc Tư ngồi xuống bên cạnh Tử La Lan, sờ sờ tóc hắn, “nếu ý thức của máy tính kia đã vào trò chơi, vậy ngươi trước tiên đổi phòng đi.”

    Tử La Lan do dự một chút rồi hỏi: “Ta có thể đến ở nhà An Nặc không?”

    Tạp Lạc Tư nguyên bản là không đồng ý, thế nhưng nghĩ đến lời Kiêu Ngạo nói, hắn vẫn là nhẹ nhàng gật đầu: “Chờ ta xuống khởi động xe đưa ngươi đi.”

    Tử La Lan vươn tay ôm lấy cánh tay Tạp Lạc Tư, đem khuôn mặt dán lên cánh tay hắn: “Tạp Lạc Tư, ngươi thực sự giúp Thương Chi Lan Môn rửa tiền sao?”

    “… không sai.” Tạp Lạc Tư thành thực nói.

    “Như vậy Tạp Thác Nhĩ đâu?” Tử La Lan hỏi.

    “Hắn là người của chính phủ,” Tạp Lạc Tư lạnh lùng nói, cho dù là đối mặt với Tử La Lan, nhắc đến người này chính là khiến khẩu khí hắn nhịn không được băng lãnh, “chính phủ phái hắn tới giám sát chúng ta, muốn nắm lấy điểm yếu của chúng ta.”

    “Hắn đã biết Phổ Lộ Ngang Đức, dường như cũng biết bí mật kia,” Tử La Lan nhỏ giọng nói.

    “Không có vấn đề gì, ta sẽ không để hắn nắm được bằng chứng,” Tạp Lạc Tư cách một hồi rồi nói, “ta với hắn cuối cùng vẫn có một số việc phải giải quyết, nhưng không phải là bây giờ.”

    “Các ngươi có nhận thức sao?” Tử La Lan lại hỏi.

    Tạp Lạc Tư lần này không trả lời, từ trên sô pha đứng lên, đem Tử La Lan cũng kéo lên: “Đến đây đi, ta đem người đến nhà An Nặc.”

    “Hôm qua ta không có nói với y thì bỏ đi.” Tử La Lan kéo tay Tạp Lạc Tư rồi nói, “y sẽ tức giận.”

    “Ngươi trở về y có lẽ càng cao hứng.” Tạp Lạc Tư ôn nhu dỗ dành hắn.

    “Nếu đúng là vậy thì tốt rồi.” Tử La Lan thở dài nói.

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng