Home Đam Mỹ Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 72

    Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 72

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

    Vi Lan Thái ngồi trên ghế sô pha, đầu ngón tay chạm vào hình vẽ trên cái ly thủy tinh, bầu không khí lạnh lẽo cùng phi thương khẩn trương, khiến hắn phân không rõ điểm khác biệt giữa trò chơi cùng hiện thực.

    Hắn không muốn dính dáng đến người khác 1 chút nào, nhất là những người phức tạp trong trò chơi, thời gian ngoạn trò chơi chỉ cần vui vẻ là được rồi. Thế nhưng thoạt nhìn tựa hồ không phải như thế.

    Lúc này hắn nghe được tiếng bước chân vội vã của một người gần đến gian phòng hắn thì chậm lại, rồi dừng lại trước cửa.

    Hắn không có ngẩng đầu cũng biết là ai, cho nên sẽ không có ngẩng đầu. Thẳng đến khi y ngồi xuống ghế hắn mới ngẩng đầu.

    Ngồi bên cạnh hắn là một thanh niên anh tuấn, ngũ quan sâu sắc cùng mái tóc hắc sắc, y phục trên người cũng một thân hắc sắc, cặp mắt hắc sắc chính là đang nhìn hắn.

    Thái lộ ra một cái dáng tươi cười: “Làm sao vậy?”

    “Sắp đến giai đoạn tổng công kích.” Nam nhân kia nhẹ nhàng nói.

    Thái tựa vào ghế, có chút suy yếu nói: “Úc, để cho bọn họ đến đây đi.”

    “Muốn mất thành sao?” Nam nhân nhẹ nhàng nói, “bọn họ tới rất nhiều ngươi, sợ là chúng ta không thủ được.”

    Thái chính là một bộ an tĩnh, con mắt thiển tử sắc chậm rãi mở: “Bọn họ tới bao nhiêu người?”

    “Vi Lan Hồng còn lôi kéo người của nghiệp đoàn khác đến hỗ trợ,theo ta biết, ngoạn gia trên 180 cấp có hơn 51 người.” Hắc kỵ sĩ nói, “trên 190 thì có 15 người, trên 200 thì cũng có 3,4 người.”

    “Vậy sao …” Thái khe khẽ thở dài một hơi, đứng lên rồi nói, “ta đi lên tường thành xem.”

    Hắc Kỵ Sĩ đi theo Thái lên tường thành, gió trên tường thành thổi mạnh hơn các chỗ khác, làm cho tóc đạm tử sắc bay bay.

    Trường bào bạch sắc của Thái bị thổi phảng phất, con mắt lặng ngắt như tờ. Dưới chân hắn là một đám ngoạn gia cùng NPC.

    Đây là một trận công thành quy mô lớn, tuy chuyện này chẳng qua chỉ mở đầu bằng 1 chút vấn đề của thành viên trong 2 nghiệp đoàn trong lúc đó, thế nhưng mâu thuẫn đã sớm tồn tại, tỷ như vấn đề giữa Vi Lan Thái và Vi Lan Hồng lúc đó, mọi người đều biết.

    Tường thành rất cao, lại dày, nhìn qua rất kiên cố, ngoài tường thành là một mảnh đất trống, được bảo vệ bởi kết giới của 10 ma pháp sư.

    Mà ở ngoài kết giới là một đoàn người đông đảo, có ngoạn gia, có sủng vật của ngoạn gia, cùng NPC. (trong công thành chiến, công thành cùng thủ thành có thể thuê dong binh đoàn, thuê dong binh NPC để trợ trận cho phe mình.)

    Thái yên lặng nhìn, ai cũng khẩn trương, 10 pháp sư không dám buông lỏng chút nào, dù sao nhiều pháp sư bên kia vẫn nhìn chằm chằm bọn hắn, chờ bọn hắn lộ ra sơ hở.

    Các chiến sĩ đều tham gia chiến đấu, bất kể là hình thể sủng vật long tộc to lớn, hay sủng vật hình người xinh đẹp, toàn bộ đều hiện lên một loại sát khí sắc bén.

    Cái trò chơi này luôn có thể tạo ra một cảm giác căng thẳng cùng bầu không khí áp bách tốt lắm.

    “Hội trưởng …” Hắc kỵ sĩ bên cạnh bất an nói, “xem ra chỉ có thể quyết định thắng thua trong nửa tiếng.”

    “… Ta đi xem.” Thái ôn nhu nói, “Ai Nhĩ Tư, ngươi thủ thành.”

    “Thỉnh chờ một chút …” Ai Nhĩ Tư đi về phía trước một bước, vươn tay muốn kéo Thái, nhưng Thái đã nhảy xuống tường thành.

    Một mạt bạch y trong nhát mắt bị bụi bặm cuồn cuộn che chắn — bọn họ đã phát đống tiến công kết giới.

    Từ tường thành đến kết giới còn có 1 khoảng cách, Thái dè dặt bước quá. Hắn đã từng giết y, y cũng đã từng giết hắn, bọn họ 2 người không phân rõ ai giết ai nhiều hơn. (trong đây hắn = Thái, Y = Hồng)

    Thái cùng Hồng nguyên bản là một cặp đẹp đôi, thế nhưng, trong lúc đó, hận nhiều hơn yêu.

    Thái nắm chặt tay đặt ở ngực, cảm giác trái tim đập chân thật như thế, trò chơi này rất thật, khiến hắn càng mê man.

    Hắn nhìn mê mẩn kết giới trong suốt ở phía trước, cho dù ở trong kết giới, vẫn có thể cảm giác được bầu không khí khẩn trương ở bên ngoài, hắn luôn không quen được sát khí trên chiến trường.

    Hắn cùng Hồng nhất định phải có một kết thúc.

    Bọn họ nhận thức nhau trước khi vào trò chơi, trong trò chơi quan hệ của bọn họ tốt lắm, là tình lữ trong Dã Vọng ol.

    Năng lực địa của Thái có thể đảm nhiệm chú kiếm sư và mục sư, ngoài việc có thể cung cấp trang bị cực phẩm cho người trong nghiệp đoàn, thì mỗi lần có nhiện vụ nguy hiểm cùng công thành chiến, cũng không thế thiếu mục sư.

    Hắn cùng Hồng một tay thành lập 1 nghiệp đoàn rất không tệ, thẳng cho đến khi có chút chuyện nên xuất hiện vết rạn.

    Mầm mống phân tách đã sớm có, nếu một người đối với người khác là không thật tâm, như vậy, sớm muộn gì cũng xa nhau.

    Cho nên, khi Thái thấy Hồng cùng nữ ngoạn gia kia ở cùng một chỗ, hắn chỉ là cười lạnh nói, “quả nhiên là nữ nhân khá hơn đúng không?”

    Sắc mặt của Hồng rất khó xem, Thái không nhớ rõ nữ ngoạn gia kia nói gì đó, có lẽ, nói gì căn bản là không trọng yếu.

    Hắn muốn giết nàng, thế nhưng Hồng lại che ở trước mặt nàng nói, “ngươi có thể giết ta, nhưng không thể thương tổn nàng”.

    Thái lúc đó giết 2 người bọn họ, sau đó ly khai khỏi nghiệp đoàn kia, tới nghiệp đoàn hiện tại.

    Không phải Thái muốn gia nhập nghiệp đoàn này, mà là do có quan hệ công việc với hội trưởng Ai Nhĩ Tư trong hiện thực, không thể giải quyết công vụ trong nghiệp đoàn nên muốn Thái hỗ trợ, cuối cùng ngay cả hội trưởng nghiệp đoàn cũng giao cho Thái.

    Cũng vì vậy mà mâu thuẫn của Thái cùng Hồng mới lan thành 2 nghiệp đoàn.

    Muốn chấm dứt mọi chuyện, Thái nghĩ. Ai Nhĩ Tư đã từng nói với hắn, nếu còn hận Hồng, chứng minh còn yêu hắn —

    — mặc kệ là yêu hay hận, bọn họ chính là dây dưa cùng một chỗ. Tựa như 2 đầu vô tận.

    Bất quá lần này là lần cuối cùng. Thái đối với mình nói, bởi vì đối phương vì thắng lợi cùng trả thù, đã gọi tới nhiều người muốn tàn sát người trong thành…

    Bởi công kích bên ngoài khiến kết giới không ổn định, xung quanh đều là bụi bặm, nhưng hắn vẫn có thể thấy được tình hình chiến trường.

    Trong kết giới còn có 2 người, Thái nhíu mày, có chút ngạc nhiên, theo hắn suy nghĩ, chiến sĩ cùng pháp sư hẳn là ở phía trước gần kết giới, 10 pháp sư tạo kết giới cũng không phải ở chỗ này a.

    Hắn đi qua, 2 người kia hắn biết.

    Một người có tóc ám hồng sắc, mang 1 cái mắt kinh, áo khoác ngoài hắc sắc, đang ôm vai thích thú tràn đầy nhìn hắn.

    Người kia có tóc kim sắc, cũng mặc áo khoác ngoài hắc sắc, tay đặt trong túi áo, con mắt lam sắc giống như tuyết trên bầu trời xanh thẳm mà băng lãnh.

    “Xem ra chúng ta tới không đúng lúc,” nam nhân có mái tóc ám hồng sắc nhún nhún vai đối mặt với nam nhân tóc vàng bên cạnh nói.

    Nam nhân tóc vàng kia lãnh mặt không nói chuyên.

    Cho nên nam nhân tóc ám hồng sắc hướng về Thái lộ ra một cái dáng tươi cười thân thiện: “Có rãnh không, Thái, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

    “Là cần ta giúp sao?” Thái cũng lộ ra một cái dáng tươi cười nhu hòa.

    “A, Thái thật là thông minh,” Kiêu Ngạo cười nói, “… bất quá ngươi hình như có việc?”

    “Có chút việc, nếu có thể, xin chờ chuyện của ta xong đi,” Thái nói.

    “Có thể, có thể,” Kiêu Ngạo lập tức nói,” nghiêng người để lộ ra một đường, “chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện sau.”

    “Đương nhiên.” Thái trả lời, lại quay đầu hướng về An Nặc gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi qua kết giới trong suốt.

    Ngoài kết giới là chiến trường cát bụi cuồn cuộn, giống như cát bụi trên chiến trường chỉ có trên trời, Thái khe khẽ thở dài, nhất định là Dã Vọng ol đặt ra, không có ngoại lệ.

    Một vòng pháp sư đứng gần kết giới, đương nhiên, dựa theo lẽ thường mà nói, ở ngoài cùng hẳn là chiến sĩ, tiếp đó là xạ thủ công kích từ xa, pháp sư là đội ngũ sau cùng, là nơi an toàn nhất, chỉ có điều, lần này, pháp sư đứng đầu.

    Lý do rất đơn giản, nếu như ở trước không có địch nhân, pháp sư đứng đâu cũng an toàn.

    Trên Lí Tưởng đại lục, ngoại trừ mấy cái chủ thành ra, các nơi khác đều là mảnh đất trống đặt thù, chỉ cần có 1 nghiệp đoàn xuất hiện, thì 1 tòa tân thành sẽ tùy thời xuất hiện. Tân thành lúc này chỉ có tài nguyên ban đầu, theo nỗ lực của thành viên nghiệp đoàn, thành thị sẽ càng ngày càng phồn vinh.

    Cái thành thị này là tâm huyết của Ai Nhĩ Tư, cho nên Thái cũng không muốn bởi vì mâu thuẫn của mình cùng Hồng mà khiến cho thành thị mất đi.

    Có một số việc cần phải đối mặt, mặc kệ ngươi có muốn hay không.

    Bọn pháp sư không phải vì Thái đến mà ngừng tay, pháp sư có thành tích, lúc nào cũng dễ dàng phán đoán tình hình trước mắt, tỷ như Thái chính là mục sư mặt áo bào trắng, tuy mục sư không có công kích ma pháp, nhưng một mục sư giỏi thì có thể trị lúc vào những lúc thích hợp, mà hiện tại, mà bọn họ trước mắt không cần hắn trị liệu, chủ lực của thành thì này đều đã tử vong toàn bộ. Cho dù là mục sư đỉnh nhất, cũng vô pháp khiến người chết sống lại.

    Bọn pháp sư không nhúc nhích, ngược lại các chiến sĩ lại tránh ra, Thái nheo mắt nhìn nam nhân cưỡi rồng đi tới, ngồi trước nam nhân là một nữ ngoạn gia xinh đẹp.

    Lúc này, Thái tin tưởng ánh mắt mình nhất định là bình thản không chút gợn sóng, hắn là tới giải quyết vấn đề,cũng không phải tới giận dỗi hay bi thương, kia không có lợi cho việc giải quyết mọi chuyện.

    Nhãn thần Hồng phức tạp nhìn Thái đứng giữa cát bụi, bên người hắn không có một chiến sĩ nào, ngay cả hắc kỵ sĩ Ai Nhĩ Tư cũng không ở bên, hắn nhìn qua cô đơn và nhỏ yếu như vậy, trong mắt đạm tử sắc ngoại trừ bình tĩnh thì chính là bình tĩnh, lúc đảo qua mình, trong mắt cũng không lộ ra làn sóng gì, tựa hồ với hắn mà nói, mình cùng xung quanh không có gì khác biệt.

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng