Home Đam Mỹ Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 75

    Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 75

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

    Sau đó 2 giờ, mọi người đã đứng ở trước trạm cuối.

    Lôi Na Tư tuy không thu được thiếp mời, thế nhưng vẫn cứ lo lắng lo lắng sang đây.

    “Ngươi không vào được,” Kiêu Ngạo nói với Lôi Na Tư, “trong khoảng thời gian chúng ta giải quyết vong linh, ngươi đem thành viên của Phổ Lộ Ngang Đức giải tán, tiền bên trong đổi thành tiền mặt.”

    “Ta đã biết, các ngươi cẩn thận,” Lôi Na Tư có chút lo lắng nói.

    “Không sao,” Kiêu Ngạo nói, “ngươi ở bên ngoài nhìn là tốt rồi.”

    “Ngươi lo lắng như thế để làm gì,” Ngải Tư vỗ vỗ vai Lôi Na Tư, “đã nói nữ nhân thích lo lắng mà.”

    Lôi Na Tư gật đầu, không nói gì nữa, vì vậy 5 người bọn Tử La Lan, lần nữa đi vào trạm cuối.

    Sau khi đi vào trong thì chính là dũng đạo hắc sắc kia.

    Đi tuốt đằng trước chính là Tử La Lan, hắn vươn tay ngăn cản người đằng sau: “Dũng đạo này chỉ dùng để lấy số liệu, chúng ta phải thông qua phương pháp kia.”

    “Phương pháp gì?” Ngải Tư hỏi, “ở đây chỉ có một đường.”

    “Lưỡi hái của ta có 2 loại sức mạnh khác nhau, cho nên ta sẽ dùng lưỡi hái đưa các ngươi qua.” Tử La Lan vươn tay, trong bóng tối, 1 cái lưỡi hái cao bằng 2 người xuất hiện trong tay hắn, quang cầu ma pháp trên thân đao u ám tản mát ra một cổ sát khí lạnh lẽo.

    Tử La Lan đi tới, dễ dàng giơ lên, lưỡi hái thoáng cái nện xuống mặt đất.

    Lưỡi hái bén nhọn thâm nhập vào mặt đất, trong nháy mắt, một đạo lực lượng nhìn không thấy giống như một đấu khí xông tới trước.

    Mặt đất bằng đá cẩm thạch đen như mực trong nháy mắt bị khua vỡ, trên mặt đất dũng đạo xuất hiện 1 vết nứt, kéo dài vào sâu bên trong hắc ám.

    Tử La Lan lại vung lên, bên kia dũng đạo đồng dạng xuất ra một vết nứt thẳng tắp.

    “Đây là cái gì?” An Nặc hỏi.

    “Giống như kết giới gì đó, ta có 2 lực lượng khác nhau, cho nên thuộc tính của lưỡi hái chính là thuộc tính của 1 loại kết giới,” Tử La Lan trảo trảo tóc, “ta chính là dùng lưỡi hái tạo ra một cái thông đạo, các ngươi đi theo ta là được.”

    Nói đến đây, hắn thu hồi lưỡi hái — dù sao dũng đạo tương đối chật hẹp, cầm lưỡi hái thật bất tiện.

    Để thấy con đường phía trước, Tử La Lan từ trong túi mình lấy ra một ngọn đèn — mặc dù nơi này là lãnh địa của vong linh, thế nhưng là cùng tồn tại, một chút đạo cụ vẫn có thể sử dụng được.

    Áo choàng hắc sắc của Tử La Lan phảng phất muốn dung nhập vào hắc ám xung quanh, lộ ra một loại điềm xấu và khí tức tử vong.

    Ngải Tư nhịn không được nói: “Cái này … giống như tử thần mang chúng ta xuống địa ngục a.”

    Sau khi xuất khẩu, Ngải Tư thu được một ánh mắt trách cứ của Kiêu Ngạo.

    Tử La Lan đương nhiên sẽ không đem việc này để trong lòng, ngay cả chính hắn cũng có cảm giác hơi sợ hãi, chỉ có điều biết An Nặc ở phía sau nên yên tâm không ít.

    Bởi kết giới của lưỡi hái Tử La Lan làm ra, nên nơi này có chút vết nhạt, có một vài cái nhìn không thấy.

    “Đây là có chuyện gì?” Kiêu Ngạo mở miệng hỏi Tử La Lan.

    Tử La Lan trầm mặc một hồi, cũng không có quay đầu: “Lực lượng của vong linh phân bố rất đều, có địa phương có chút cường, có địa phương có chút nhược.”

    “Vậy giải thích rõ hắn còn chưa có hoàn toàn tách ra, hoặc là chưa thích ứng với nơi này?” An Nặc nhìn không được hỏi.

    “Có thể nói như vậy, nhưng là hắn đã có thể tự do phân bố lực lượng, mà không phải bởi vì trò chơi đặt ra.”

    “Thực sự là tin xấu,” Kiêu Ngạo thở dài.

    Theo dũng đạo đi ra lại là 4 cánh cửa kia.

    Bên phải là tử thần, bên trái là thiên sứ, dưới ánh mặt trời hiện ra một loại trang nghiêm.

    “Hiện tại ta biết bức tranh này có ý gì rồi.” Kiêu Ngạo nói.

    “Chỉ có điều kia đã không còn quan trọng,” Tử La Lan ôn nhu nói, “tiếp đó mỗi người tiến nhập vào 4 cửa, cửa này cùng dũng đạo có 1 chỗ liên hệ. Dũng đạo thì bị đọc số liệu, ở đây thì gặp ảo giác, cho nên nếu như tiến nhập rồi thấy gì gì đó, chứng tỏ số liệu đã bị đọc.

    Thái là lần đầu đến nơi này, cho nên chỉ dựa theo lời của Tử La Lan mà làm, mọi người còn lại thì đã từng tới.

    An Nặc và Tử La Lan đi cùng một cửa.

    Đẩy cửa ra thì trống rỗng.

    “Đây có nghĩa là chưa bị đọc ?” An Nặc quan sát xung quanh một chút, một mảnh thuần khiết, một chút màu sắc cũng không có, khiến cho người ta có chút khó chịu.

    “Xem ra là như thế.” Tử La Lan thở một hơi.

    An Nặc vươn tay ôm Tử La Lan vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ, người của bộ kỹ thuật đã hành động, chúng ta không nhất định phải đánh bại vong linh, chỉ cần ngăn vong linh là được, cho nên ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta là được.”

    Tử La Lan khẽ gật đầu, Tử La Lan hiện tại lo lắng duy nhất 1 điểm chính là, phòng kỹ thuật chưa chuẩn bị đầy đủ, chính phủ — hoặc có thể nói là hành động của Tạp Thác Nhĩ quá nhanh, nếu như vi rút không có tác dụng, như vậy chỉ có thể dựa vào việc đánh bại vong linh.

    2 người lôi kéo tay nhau đi trong thông đạo.

    “Chúng ta chưa từng đi như thế này.” Tử La Lan bỗng nhiên mở miệng nói.

    “Về sau sẽ còn rất nhiều cơ hội, đương nhiên không phải đi dạo ở một nơi kì quái như thế này.” An Nặc nói.

    Tử La Lan cúi đầu cười cười, nhìn áo choàng đen kịt của mình trở thành một điểm đen ngoan cố trong 1 mảnh trắng noãn này.

    Điểm kết thúc là một phiến cửa, Tử La Lan vươn tay tính đẩy nó ra, thế nhưng An Nặc thình lình nắm lấy cổ tay hắn.

    Tử La Lan kinh ngạc quay đầu, sau đó cái hôn của An Nặc rơi vào trên môi hắn, mềm mại giống như lạc tuyết của ngày xuân, không mang theo bất luận sắc dục gì, nhẹ nhàng điểm qua, sau đó buông cổ tay Tử La Lan ra, “Mở cửa đi.”

    Tử La Lan cười cười, đẩy cửa ra, đương nhiên, bọn họ đi tới giống như đi dạo, lãng phí không ít thời gian, nhưng thật ra mọi người cũng không nói gì. Dù sao trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.

    Đó là đại sảnh của một tòa cung điện.

    Cùng nhiệm vụ lần trước khác nhau, lần trước từ cánh cửa đi ra là một tòa mê cung cùng hành lang tinh xảo, đi tới nữa là một tòa đại sảnh bị phong bế, thế nhưng lần này lại thành một tòa cung điện.

    “Đây chính là chỗ của vong linh, hắn muốn như thế nào thì sẽ biến ra thế ấy đi,” Ngải Tư một bộ phiền muộn, giống như vong linh có thể nghe được hắn oán giận.

    Tòa cung điện này Tử La Lan đã từng thấy qua, hắn lần trước cùng Tạp Lạc Tư vào trò chơi điều tra tình hình vong linh, chính là thấy cung điện này.

    Tựa như lời nói của Ngải Tư, nơi này là lãnh địa của vong linh, hắn muốn thế nào thì là thế ấy, hoàn toàn không cần dựa theo phương thức làm việc của hệ thống.

    Đây có sự khác biệt, nó tồn tại mà không chịu sự chi phối của hệ thống, nó là lãnh địa độc lập, nơi này chỉ có 1 chủ nhân, chính là vong linh.

    Cung điện rất an tĩnh, tựa như thanh âm gì cũng không có, lại tựa như ẩn giấu rất nhiều thứ, không có hảo ý rình mò trong bóng đêm.

    Tử La Lan nhẹ nhàng khoát tay, xung quanh xuất hiện hơn 10 ma pháp cầu thanh sắc, quang mang tuy rằng yếu ớt, thế nhưng cũng khuếch trương phạm vị tầm nhìn lên gấp đôi.

    Vẫn là vắng lặng như thế, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, mỗi người đều cảm giác được nguy hiểm xung quanh không thể tả, nhưng hết lần này tới lần khác không nhìn thấy được cái gì.

    Kiêu Ngạo bỗng duỗi tay, một thanh trường cung ám hồng sắc tại trong tay hắn, Tử La Lan hoàn toàn nhìn không ra hắn vươn cung bắn tên lúc nào, một tiếng xé gió xẹt qua bên tai, một đạo quang mang hỏa hồng bắn về phía hắc ám, cách 2,3 giây, lại 3 nhánh tiễn hỏa hồng sắc tùy theo đi, đều cùng 1 phương hướng.

    4 nhánh tiễn kia bị hắc ám nuốt lấy, liền theo sau truyền đến một tiếng đinh đương thanh thúy.

    Cái loại thanh âm này trong bóng tối vắng vẻ phá lệ rõ ràng, thậm chí còn phát ra một tiếng vọng rất nhỏ, thanh âm kia tựa như thiết khí đụng chạm thiết khí.

    Tử La Lan vung tay lên, vài cái ma pháp quang cầu khinh phiêu phiêu di chuyển lên, giống như bị bắt lấy, khinh phiêu phiêu theo phương hướng Kiêu Ngạo bắn tên.

    Nhìn kỹ, bọn họ thấy được tiễn của Kiêu Ngạo rơi trên mặt đất, bên cạnh tiễn là một cây cột, thoạt nhìn cùng với các cây cột khác không có gì khác biệt.

    Kiêu Ngạo nhíu nhíu mày, khoác tay, 4 nhánh tiễn hồng sắc lập tức tiêu thất. Tử La Lan giật giật ngón tay. Mấy cái ma pháp quang cầu chậm rãi dọc theo cây cột thổi đi về phía trước.

    Cả đại sảnh vẫn an tĩnh như thế, theo quang cầu chậm rãi bay lên, mọi người thấy được một sợi dây thừng hồng sắc dị thường, lúc quang cầu bay lên, bọn họ thấy được 1 khuôn mặt người. Khuôn mặt kia quỷ dị không thể dùng từ để tả, giống như đem khuôn mặt quái vật mạnh mẽ nắn bóp thành khuôn mặt người, từ trong cái miệng lè cái lưỡi đỏ thắm ra — chính là lúc bọn họ vừa nhìn thấy.

    Tử La Lan chỉ cảm thấy một trận ác hàn, vô thức lui về phía sau từng bước, con mắt của khuôn mặt kia bỗng giật giật, cái lưỡi duỗi ra, đem mấy cái quang cầu quấn lấy, những cái quang cầu này trong nháy mắt bị dập tắt, xung quanh lại lâm vào một mảnh vắng vẻ đến đáng sợ.

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng