Home Đam Mỹ Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên – Chương 35: Vợ, vợ có phản ứng?

    Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên – Chương 35: Vợ, vợ có phản ứng?

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

    Tiếu Trác Hy là bị vết thương trên tay làm cho đau mà tỉnh, tuy rằng ngủ rất ngon, nhưng lại tránh không được ngẫu nhiên nhúc nhích người một chút, lật mình qua trở mình lại hai ba lần, liền không biết mà đụng phải vết phỏng rộp ở tay. Một trận đau điếng cẩ người qua đi, Tiếu Trác Hy liền tỉnh lại, mới phát hiện, hai cái bọt nước cư nhiên đã bị bể hết một cái, nước vàng rỉ ra khắp vết thương, nhìn rất đáng sợ.

    Trởi cũng đã tối, đèn ở đầu giường cũng không biết được Vưu Khinh Vũ mở từ lúc nào, ánh sáng nhập nhòa mờ mờ. Tiếu Trác Hy đau đến tê rần, mơ mơ màng màng cất giọng hô “Cá chết, bọt nước bị phá!”

    Sau khi hô xong rồi, bên ngoài cư nhiên không nghe thấy hồi âm, trên tay lại đau rát muốn chết… Tiếu Trác Hy kéo mền ra liền bước xuống giường, giơ cánh tay lên, bước về phía cửa.

    Đồ cá chết, chỉ biết chơi game, chơi cho chết luôn đi!

    Đèn trong phòng khách đã mở toang, Tiếu Trác Hy bước đi ra, mới nghe thấy trong phòng bếp vang lên âm thanh.

    Vưu Khinh Vũ hình như đang nấu cơm, thức ăn trong nồi ùng ục sôi lên vẳng ra thanh âm… thảo nào mới nãy Tiếu Trác Hy gọi to như vậy mà anh cũng không nghe thấy.

    “Cá chết!” Tiếu Trác Hy bước đến cửa phòng bếp, lại hô to lần nữa.

    “Vợ tỉnh rồi sao, lập tức xong… Sao lại khóc?” Vưu Khinh Vũ vừa nói vừa nghiêng dầu lại nhìn, vừa nhìn thấy bộ dáng Tiếu Trác Hy lúc này liền nhíu mày lại, mặc kệ luôn thức ăn trong nồi chín hay sống thế này, vặn nhỏ lửa, xoay người bước qua chỗ cậu.

    Tiếu Trác Hy vội vàng chùi khóe mắt “Vớ vẩn, lão tử khóc lúc nào?”

    Rõ ràng một giọt cũng không có chảy ra…

    “Vậy mũi sao lại đỏ hồng lên như thế?” Vưu Khinh Vũ bước lại gần, đưa tay xoa xoa mặt cậu.

    Tiếu Trác Hy hấp hấp cái mũi, đáng thương hề hề đưa tay đến trước mặt anh “Bể rồi, đau quá đi…”

    Vưu Khinh Vũ lúc này mới chú ý đến trên tay cậu thiếu đi một cái bọt nước, thịt non bên trong cũng lộ ra, nhìn thôi cũng cảm thấy đau “Sao lại như vậy? Ngủ đụng phải sao?”

    “Ân!” Tiếu Trác Hy cảm thấy đau, cho nên cũng không còn lệ khí như mấy lần trước, ngoan ngoãn nhu thuận mà gật đầu.

    Vưu Khinh Vũ cởi tạp dề trên người xuống, trở lại trước bếp, tắt lửa “Chồng mang vợ đi bệnh viện.”

    “A? Không cần như vậy… Không phải có thuốc sao?” Tiếu Trác Hy tuy là đau dữ dội, nhưng cũng hiểu được bản thân mình không phải yếu đuối đến vậy “Ông giúp tui bôi dược đi…”

    “Không được.” Vưu Khinh Vũ dứt khoát phủ quyết lời nói của cậu, bước ra phòng bếp rồi, liền túm lấy cậu đẩy lên sofa “Trước bôi thuốc, rồi mới đi bệnh viện!”

    Tiếu Trác Hy đẩy anh ra “Một chút chuyện nhỏ như vậy liền đi bệnh viện, ông không xấu hổ nhưng mà tui thấy xấu hổ!”

    Đâu phải mấy nhỏ con gái yểu điệu đâu chứ…

    “Nghe lời, bôi thuốc trước đã.” Vưu Khinh Vũ nhấn cậu ngồi xuống sofa lại, lấy thuốc đến, cẩn thận bôi lên tay cho cậu “Đi bệnh viện xem một chút không phải thấy yên tâm hơn sao?”

    Tuy là Vưu Khinh Vũ đã cố hết sức cẩn thận khi bôi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn đau đến hít hà “Có cái gì đáng lo chứ, bác sĩ cũng từng nói phải ghé tái khám để làm xẹp bọt nước còn gì?”

    “Cái đó với cái này làm sao giống?” Vưu Khinh Vũ dở khóc dở cười, nhưng nhìn kỹ lại vết thương thì, đích xác là không có gì đáng lo, cho nên cũng thuận theo ý cậu “Vậy chuyện đi bác sĩ để sau, buổi tối nếu đau phải nói ra!”

    “Biết rồi, biết rồi, dông dài muốn chết!” Tiếu Trác Hy trợn mắt xem thường, nhưng chóp mũi hồng hồng, dù trợn cỡ nào cũng chỉ cảm thấy là đáng yêu.

    Vưu Khinh Vũ nhìn bộ dạng của cậu, trong lòng bỗng nổi lên một tia nhu hòa.

    Tuy anh cũng không hiểu lắm bản thân tại sao lại bỗng nhiên coi trọng một tên nhóc cùng giới tính với mình, nhưng phần tâm ý nọ, tựa hồ như lại chắc chắn hơn vài phần.

    Cái loại cảm xúc muốn chịu đau thay thế cậu ấy, hận không thể mang cậu ấy nhu tiến thân thể của mình, không phải bởi vì là yêu, vậy rốt cuộc phải giải thích ra làm sao?

    Sau khi được đút cơm nước no nê rồi, Tiếu Trác Hy liền bắt đầu ồn ào, đòi tắm rửa.

    Ngày hôm qua là bởi vì sợ tay tiếp xúc nước, tắm cũng chỉ là qua loa cho có lệ, nay lại qua một ngày, hơn nữa giờ đang là hè, không tắm thực sự rất khó chịu.

    Bọt nước trên tay mới xẹp mất, tắm vòi sen đương nhiên không dám mơ tới, Vưu Khinh Vũ tự giác đi vào phòng tắm, mở nước vào bồn cho cậu, lại giúp Tiếu Trác Hy dọn dẹp hành lý, lôi ra mấy dụng cụ cần để đánh răng súc miệng, bỏ vào cùng một chỗ với đồ của mình trong nhà vệ sinh, sau đó mới bước ra gọi “Vợ a, nước được rồi.”

    Tiếu Trác Hy nghe thấy, lập tức tí ta tí tởn theo sau Vưu Khinh Vũ vào phòng tắm, sau đó mở to hai mắt nhìn thứ gì đó trong tay Vưu Khinh Vũ “Ông muốn làm gì?”

    Trên tay Vưu Khinh Vũ không biết đào ở đâu ra hai cái túi plastic.

    “Bao vết thương lại, tránh cho vết thương tiếp xúc nước.” Vưu Khinh Vũ vừa trả lời, vừa thật cẩn thận mà đem túi bao trùm lên tay cậu.

    Nhưng bao rồi, vẫn là không thể tránh được nước hất vào vết thương, Tiếu Trác Hy nhất thời hít một ngụm khí lạnh “Uy… thà để nó dính nước còn dễ chịu hơn nữa!”

    Từ lúc cậu bắt đầu nổi giận, Vưu Khinh Vũ đã nhanh tay kéo cái túi xuống khỏi tay cậu “Không sao chứ?”

    “Không sao, không sao, nhưng mà đừng bao cái đó lên, lúc tui tắm cẩn thận chút là được chứ gì.” Tiếu Trác Hy tuy nói vậy, vẫn là đau đến nhe răng.

    “Được rồi.” Vưu Khinh Vũ nghe thấy vậy, bèn vứt túi plastic sang một bên, tiếp theo đưa tay mình đặt lên quần áo của Tiếu Trác Hy.

    “Uy, ông muốn làm gì?” Tiếu Trác Hy kinh hô một tiếng, lùi ra sau tránh né, nhưng vẫn không thể tránh được Vưu Khinh Vũ kéo áo tuột xuống lộ ra ngực.

    “Còn làm gì nữa, cởi quần áo dùm vợ chứ gì!” Vưu Khinh Vũ trêu chọc, sau đó lưu loát cởi sạch sẽ áo T-shirt của Tiếu Trác Hy xuống.

    Vẫn rất cẩn thận tránh né vết thương trên tay cậu.

    “Uy!” Tiếu Trác Hy theo bản năng ôm ngực lại.

    Vưu Khinh Vũ không nhịn được cười thành tiếng “Vợ a, vợ đâu phải con gái, che ngực làm cái gì a?”

    Tiếu Trác Hy bị người nào đó cười khiến cho mặt lúc đỏ lúc trắng, có hơi xấu hổ buông tay ra “Ai, ai bảo ngươi biến thái như vậy, cởi quần áo của người ta làm chi.”

    “Chồng chỉ là sợ tay vợ không tiện thôi mà.” Vưu Khinh Vũ đáp lại một cách hùng hồn đầy lý lẽ, tiếp theo lại thò tay hướng về phía bên dưới của Tiếu Trác Hy.

    “Vưu Khinh Vũ!” Tiếu Trác Hy lui về sau mấy bước “Mẹ nó, ngươi cũng đừng quá đáng nha!”

    Vưu Khinh Vũ nhìn cậu đỏ bừng cả mặt, nhịn không được xì một tiếng phá lên cười, tiếp theo lại tiến từng bước từng bước áp sát lại gần, đưa mặt kề sát vào tai cậu “Vợ nha, có phải là vợ lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ không?”

    Tiếu Trác Hy cắn cắn môi “Có phải ngươi lại muốn chảy máu mũi nữa không?”

    Vưu Khinh Vũ lại xoa xoa tóc cậu, nói “Muốn chồng chảy máu mũi, không cần dùng đầu đụng.”

    “Đi chết đi!” Tiếu Trác Hy đẩy Vưu Khinh Vũ ra “Cút ra ngoài đi, lão tử phải tắm!”

    Vưu Khinh Vũ nhẹ nhàng a một tiếng “Thật sự không cần chồng giúp?”

    Tiếu Trác Hy hắc tuyến “Giúp cái khỉ a! Lão tử không phải không biết tự tắm cho mình!”

    Vưu Khinh Vũ gật gật đầu “Được rồi… nếu vợ thấy mắc cỡ, vậy chồng tránh mặt một lát vậy…”

    “Mắc cỡ ngươi muội!” Quả nhiên, Vưu Khinh Vũ vẫn chưa kịp xoay người, Tiếu Trác Hy liền phát cáu “Lão tử không có mắc cỡ nha!”

    “Không phải sao?” Vưu Khinh Vũ nhíu nhíu mày “Thế, một cái lao động miễn phí đang đứng ở đây tại sao lại không cần? Nếu cái tên anh em tốt của vợ giúp vợ tắm, vợ cũng sẽ thấy mắc cỡ sao?”

    “Nó… nó không giống với ông…” Tiếu Trác Hy lẩm bẩm… cậu cùng Tiền Mặc quen biết lâu như vậy, hai người cùng nhau đứng dưới vòi sen tắm chung không biết bao nhiêu lần, nếu để cho nó giúp cậu tắm, tất nhiên sẽ không cảm thấy mắc cỡ là cái gì.

    “Không giống chỗ nào?” Vưu Khinh Vũ lại từng bước một dồn ép “Ở chung với chồng, cảm thấy khẩn trương sao?”

    Tiếu Trác Hy bị lời nói của anh khiến cho run rẩy cả lên, cả phần ngực lộ ra ngoài cũng hơi hơi phiếm hồng “Nói bậy cái gì đó, có ma mới khẩn trương, lão tử chỉ là… thôi mệt, muốn giúp thì cứ giúp, lão tử càng rảnh nợ!”

    Nói xong, liền nhắm hai mắt lại, đứng trước mặt Vưu Khinh Vũ.

    Tư thế này, quả thực có điểm giống như liều mình chịu chết…

    Vưu Khinh Vũ nhìn bộ dạng cậu như vậy, nụ cười nơi khóe môi lại nhịn không được càng sâu hơn một chút, nhưng khi tầm mắt đảo qua hạ thân chỉ mặc mỗi cái quần short của Tiếu Trác Hy, cơ thể lại bất giác có chút khẩn trương.

    Dỗ ngọt lừa gạt nhóc con này như vậy, không biết là được dịp ăn đậu hủ, hay là tự mình chịu tội nữa…

    “Vậy chồng bắt đầu nha.” Vưu KHinh Vũ mở miệng, thanh âm có chút khàn, lần này thực sự duỗi tay thăm dò nơi thắt lưng Tiếu Trác Hy.

    Quần short của Tiếu Trác Hy thuộc kiểu lưng thun, bộ dạng cũng là rộng thùng thình, kéo một cái liền tuột xuống, còn sót lại mỗi cái quần lót.

    Cảnh đẹp phô bày ra trước mắt, Vưu Khinh Vũ nhịn không được, nuốt một ngụm nước bọt.

    “Biến thái, ngươi làm gì mà nuốt nước miếng?” Tiếu Trác hy đã sớm mở mắt, đại khái cũng đang bị vây vào trạng thái khẩn trương cao độ, cho nên dù là động tĩnh nhỏ nhất cũng lọt cả vào mắt.

    Vưu Khinh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu mỉm cười, Tiếu Trác Hy có chút ngắc ngứ dời tầm mắt đi chỗ khác, không khí nặng nề như vậy, thực sự không thích hợp xuất hiện giữa hai người bọn họ.

    Vưu Khinh Vũ âm thầm thở dài trong lòng, tay lại duỗi ra, hướng về phía cái quần lót còn sót lại trên người cậu.

    Vừa mới đụng đến mép quần, Tiếu Trác Hy liền nhịn không được khẽ run lên, lắp bắp mở miệng “Cái này… tui, tui tự mình cởi.”

    Vưu Khinh Vũ không thèm để ý đến lời cự tuyệt của Tiếu Trác Hy, trực tiếp tuột quần lót của cậu xuống mắc cá chân, lại bảo cậu nhấc chân lên, cởi ra hoàn toàn.

    Tiếu Trác Hy lúc này là thực sự toàn thân xích lõa, cơ hồ ngay lập tức, liền la nhỏ một tiếng, xoay người lại.

    Vưu Khinh Vũ không tự khắc chế được tầm mắt của mình, đảo mắt nhìn về phía cơ thể của cậu… bả vai gầy gầy, thắt lưng thẳng mềm mại, còn… nhìn hai cánh mông tròn tròn vểnh lên, Vưu Khinh Vũ nhịn không được nhắm mắt lại.

    Lúc mở mắt lại thì, đã thấy Tiếu Trác Hy tự mình ngồi vào bồn tắm, vẫn là ngồi đưa lưng về phía anh.

    “Vợ, ngồi như vậy giơ tay lên sẽ mỏi lắm, nghiêng người qua một chút, đặt tay lên thành bồn đi.” Vưu Khinh Vũ ngồi chổm hổm xuống, khoác tay lên lưng Tiếu Trác Hy.

    Tiếu Trác Hy lại run rẩy, chết cũng không chịu quay đầu lại “Không cần, ngươi đi ra ngoài đi, lão tử tự mình tắm!”

    “Không được, vết thương trên tay mà đụng nước sẽ bị nhiễm trùng.” Vưu Khinh Vũ không đồng ý, lực đạo trên tay lại tăng thêm một chút “Vợ, xoay qua đây đi, chồng cam đoan không phi lễ vợ.

    Câu nói sau, thực ra chỉ là nói đùa.

    “Không cần, ngươi đi ra ngoài đi!” Tiếu Trác Hy vẫn không chịu thỏa hiệp.

    Vưu Khinh Vũ có chút buồn cười, đưa hai tay đặt lên hai bên vai của cậu. Bồn tắm khá là trơn, hơn nữa bồn tắm nhà anh diện tích cũng khá lớn, vừa dùng lực một chút, Tiếu Trác Hy không hề phòng bị liền xoay mình trở lại.

    “A!” Tiếu Trác Hy kinh sợ kêu lên một tiếng, nhất thời đứng phắt dậy.

    “Uy, cẩn thận nước!” Vưu Khinh Vũ không dự đoán được Tiếu Trác Hy lại phản ứng lớn như vậy, sợ hãi tay cậu bị thủy dính vào, khẩn trương cả lên, cư nhiên một phát bế phắt Tiếu Trác Hy khỏi bồn tắm.

    “Hỗn đản!” Tiếu Trác Hy giãy dụa đến lợi hại, vừa làm ầm ĩ vừa dùng tay che chỗ hiểm lại.

    Nhưng là, đồng chí Vưu Khinh Vũ dù còn trong khiếp sợ vẫn là thấy rất rõ ràng “Vợ, vợ,.. vợ có phản ứng?”

    Thuộc truyện: Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên