Home Đam Mỹ Vương Nghịch Thiên Hạ: Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu – Chương 17

    Vương Nghịch Thiên Hạ: Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu – Chương 17

    Thuộc truyện: Vương Nghịch Thiên Hạ: Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu

    Sau ba ngày , Dạ Mị khoẻ lên được một ít , đủ để rời khỏi Băng Minh sơn . Ra khỏi phạm vi Băng Minh sơn , Dạ Mị có thể sử dụng được tiên lực , hai người dừng lại tại nơi gần đó . Dạ Mị ngồi xuống , vào trạng thái tu luyện , chuyển hoá linh khí hấp thụ được trong Băng Minh sơn . Bên ngoài nhìn Dạ Mị bình thường , nhưng chính hắn mới biết thật sự cơ thể mình giống như quả bong bóng căn đầy , một chút nữa sẽ nổ . Nguyên nhân cũng vì Băng Minh sơn không thể sử dụng tiên lực , cũng không thể chuyển hoá linh khí thành tiên lực , Dạ Mị đành hấp thụ linh khí , sử dụng kinh mạch của mình làm ngăn chứa linh khí .

    Một canh giờ , Dạ Mị cũng rời khỏi trạng thái tu luyện . Mở mắt , một cái gì đó tròn tròn , màu đỏ hồng , còn có vài hoa văn nhạt trên bề mặt .

    _Mị ca ca , ca ăn đi nè .

    Hạ Tuyết tay phải cầm một quả Ngọc Lâm đang ăn dỡ , tay trái cầm quả khác đưa trước mặt Dạ Mị . Nhìn quả Ngọc Lâm trước mặt , rồi nhìn Hạ Tuyết , lắc đầu .

    _Tuyết nhi , cứ ăn đi , không cần lo cho ta đâu .

    _Mị ca ca , không ăn thật sao ?

    Chu cái miệng nhỏ nhắn có chút uỷ khuất , đôi tử đồng buồn bã nhìn hắn . Dạ Mị thấy mình giống như tội nhân thiên cổ . Nhưng thực sự , hiện tại kinh mạch hắn đầy ắp linh khí , sợ hắn ăn thêm Ngọc Lâm quả , kinh mạch không chịu nổi sẽ vỡ nát mất .

    Kéo Hạ Tuyết vào lòng , ôn nhu vút tóc nàng .

    _Tuyết nhi , hiện tại cơ thể ta chứa linh khí đến cực hạn rồi , không thể tiếp thêm được nữa . Ngoan, đừng buồn nha .

    _Ùm , Tuyết nhi hiểu , vậy chúng ta mau tiếp tục thôi .

    Dạ Mị chỉ biết lắc đầu , mà hắn thấy kì lạ . Tuy Ngọc Lâm quả không phải thiên tài dị bảo hiếm thấy , đúng là loại quả bổ sung linh khí nhưng linh tiên sư cũng không thể ăn quá nhiều trong thời gian ngắn nếu không vỡ kinh mạch mà chết , nói chi là chiến sư không tu linh tiên . Vậy mà Hạ Tuyết ăn như Ngọc Lâm quả cũng như những thứ cực bổ khác , nhiều như ăn kẹo nhưng lại không có bất cứ triệu chứng tiêu cực nào xuất hiện . Nếu không có ảnh hưởng xấu nào đối với Tuyết nhi , chỉ cần Tuyết nhi thích hắn không tiếc .

    Hạ Tuyết đeo lại mạng che mặt , hai người tiếp tục chạy , mặc dù Dạ Mị có thể ngự kiếm vi hành nhưng Hạ Tuyết không đồng ý , chạy là một phương thức luyện tập thông dụng nếu có cơ hội luyện tập tại sao không tận dụng .

    Chạy liên tục một ngày một đêm , hai người Hạ Tuyết cũng đến được ngoại ô thành thị gần nhất . Hạ Tuyết hỏi thăm một lão giả đứng gần đó .

    _Bá bá , đây là đâu vậy ạ ?

    Bỗng dưng xuất hiện một tiểu cô nương trang phục kì lạ , ông lão hơi kinh ngạc . Tuy Hạ Tuyết che mặt nhưng đôi tử mâu long lanh như hai hạt chân châu quý hiếm , kết hợp với bộ Pinku Lolita* , nàng giống như thiên thần nhỏ đi lạc vào chốn trần giang , phong tình vạn chủng , dù trang phục có hơi kì lạ .

    *Pinku Lolita : là thể loại thuộc phong cách Sweet Lolita . Sweet Lolita là phong cách nổi trội nhất mang nét đẹp đặc trưng nhất của Lolita . Nó cũng là phong cách mang hơi hướng trẻ thơ nhất trong các thể loại Lolita .(Mèo : Nếu các bạn muốn hiểu thêm thì hỏi anh Google nha ^.^ )

    _Bá bá .

    Hạ Tuyết kiên nhẫn gọi lại lần nữa .

    _A , tiểu oa nhi , cháu mới đến đây lần đầu đúng không ?

    _Ân.

    _Ở đây là ngoại ô Vân Nam thành , đi khoảng 10 dặm nữa là tới Vân Nam thành .

    Hạ Tuyết cảm ơn lão giả , trở về cạnh Dạ Mị . Vân Nam thành , hình như có chút quen tai , thôi kệ nàng cũng chẳng cần quan tâm làm gì .

    Thuộc truyện: Vương Nghịch Thiên Hạ: Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu