Home Đam Mỹ Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 111: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 02

    Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 111: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 02

    Thuộc truyện: Xí Hoang Nghi Thượng

    Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 02

    Tiễn bác hai về rồi, Hồng Kỳ liền vào bếp làm cơm.

    “Bác hai của anh có đến nữa không?” Phổ Thông lon ton chạy vào theo, để không bị đuổi ra, y xung phong nhận nhiệm vụ rửa rau.

    “Ai biết.” Hồng Kỳ đáp, hiện tại hắn sống rất tốt, mấy người họ hàng kia đến thì hắn tiếp, không đến thì cũng chẳng sao.

    Phổ Thông gật đầu, “Nói gì thì nói, nhà rộng thế này mà chỉ có hai đứa mình ở, nếu có thêm mấy đứa nhóc nữa thì vui phải biết.” Phổ Thông nghiêm túc nói, kết quả là bị Hồng Kỳ đá cho một cú.

    “Thích con nít thì tự đi mà sinh.”

    Buổi tối, Hồng Kỳ cưỡi trên người Phổ Thông, bắp đùi cọ xát khuôn ngực rắn chắc của y “Em lại mập lên nữa phải không?” Nói xong còn đạp đạp lên người y nữa.

    “Ha ha”, Phổ Thông tóm lấy cái chân không ngoan của Hồng Kỳ, lần theo cẳng chân đến đùi non, thích thú cắn xé miếng thịt mềm ở đó.

    Quạt thổi vù vù, Phổ Thông đè Hồng Kỳ dưới thân cần mẫn hoạt động pít tông, hạ thân sung huyết thỏa sức đâm rút, túi trứng căng phồng thi nhau đánh bồm bộp vào mông Hồng Kỳ. Hồng Kỳ thoải mái rên khẽ, Phổ Thông như được tiêm máu gà, động tác dưới thân lập tức mãnh liệt hơn vài phần.

    Hai ngày sau, Phó Hồng Quốc y hẹn đến thăm Hồng Kỳ. Ông khách sáo với Hồng Kỳ vài câu, rồi dúi cho hắn một cái túi đen.

    “Gì thế ạ?” Hồng Kỳ mở túi ra xem, xem xong thì có chút dở khóc dở cười, “Bác hai, bác làm vậy là sao?”

    “Cháu cứ cầm lấy hai mươi ngàn (~ 66 000 000 VND) này đi, cầm cho bác hai vui.” Phó Hồng Quốc không biết nên giải thích sao mới ổn thỏa. Ông đã bỏ mặc đứa cháu này quá lâu rồi, giờ ý trời bắt hai bác cháu gặp lại, thân là người lớn trong nhà, sao ông có thể nhắm mắt làm ngơ được?

    Hồng Kỳ buộc lại túi, bảo, “Bác hai, thời gian qua chị họ đã chiếu cố cháu rất nhiều, bác cũng biết phải không ạ?”

    Thấy Phó Hồng Quốc gật đầu, Hồng Kỳ liền nói tiếp, “Bác cũng thấy đó, hiện tại cháu sống rất tốt, số tiền này cháu không có lý do để nhận, xin bác hãy lấy về ạ.” Mặc dù bác hai không nói, nhưng Hồng Kỳ đoán được, số tiền này có lẽ là do bác ấy giấu vợ đem đến cho mình. Nếu bị phát hiện, bác hai không bị cạo đầu mới là lạ.

    Mặt khác, Hồng Kỳ cũng không muốn nợ ơn, cuộc sống hiện tại của hắn và Phổ Thông rất thoải mái, thật sự không cần người khác giúp đỡ. Với lại, hắn và những người họ hàng gần như chẳng qua lại gì, nên hắn không sợ làm mếch lòng ai cả.

    Cũng có thể là do hắn vẫn còn ít nhiều oán giận những người được gọi là họ hàng này. Bởi Phó Liên đối xử với hắn quá tốt, thành ra sự vô tình vô nghĩa của những người khác vô tình bị phóng đại trong mắt hắn. Nhưng đối với vị bác hai này, Hồng Kỳ lại không nói rõ được thái độ của mình. Hắn nhìn bác hai bằng ánh mắt phức tạp, tiếp tục thuyết phục ông, “Bác hai, xin bác đó, làm ơn lấy tiền về đi.”

    Hôm nay Phó Hồng Quốc ở lại ăn cơm với nhà Hồng Kỳ. Hồng Kỳ đích thân xuống bếp, Phổ Thông xum xoe làm chân chạy vặt. Lúc ăn cơm, Phó Hồng Quốc rất kích động, không ngờ tay nghề nấu nướng của cháu ông lại khá như vậy. Cháu ông vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà, có lẽ ông lo lắng hơi thừa rồi.

    “Hôm nay cha chị đã ghé chỗ em á?” Phó Liên hơi ngạc nhiên, xem ra cha cô vẫn còn chút tình nghĩa với đứa cháu đã lâu không gặp. Như thường lệ, Phó Liên lại hỏi thăm cuộc sống của Hồng Kỳ. Chợt cô ngập ngừng, “Ừm, em với cái cậu Phổ Thông kia sao rồi?”

    “Rất tốt ạ.” Hồng Kỳ cũng không biết nên trả lời thế nào, đành đáp một câu gọn lỏn như thế.

    Hàn huyên một hồi, hai chị em lại bàn tới chuyện chia hoa hồng, hiện tại mỗi quý Phó Liên sẽ chuyển tiền cho Hồng Kỳ một lần, chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của hắn luôn.

    “Anh ơi, xà bông với bột giặt bán hết rồi, nước ngọt cũng sắp hết luôn.” Phổ Thông kiểm kê lại hàng hóa, sau đó báo với Hồng Kỳ.

    “Anh biết rồi, chiều nay chúng mình qua khu thương mại bổ sung hàng, nhân tiện mua thịt về nấu bữa tối luôn. Bọn Lý Chí có bảo tối nay sẽ sang đây ăn đó.”

    Mặt Trời ngả về Tây, đến giờ cơm tối, Lý Chí gọi điện đến, “Bảo bối! Xin lỗi nha, hôm nay tự dưng có cuộc họp khẩn nên bọn tôi không đến được. Bảo bối đừng giận nha, hôn cái nè! Moa!” Hồng Kỳ khinh bỉ đưa điện thoại điện thoại ra xa, miễn cho cái tai mình bị Lý Chí làm cho ô uế. Gã Lý Chí này càng ngày càng không biết giữ mồm!

    “Rồi rồi, thế khi nào hai người rảnh? Thức ăn bọn tôi chuẩn bị hết rồi này.”

    “Tối mai đi. Tối mai nhất định sẽ tới, tôi hứa! Khó khăn lắm mới ăn chực được một bữa, ngu gì bỏ qua chớ.”

    Hồng Kỳ cúp điện thoại, vừa quay sang đã thấy cái mặt còn đen hơn đáy nồi của Phổ Thông. Cái gã Lý Chí chết tiệt, gã cũng đủ tư cách gọi hai từ “bảo bối” sao? Cách xưng hô đó chỉ có y mới được dùng thôi nhé!

    “Bọn họ bận nên không đến được, tối nay chỉ có hai đứa mình ăn thôi, cất bớt nguyên liệu đi.” Hồng Kỳ nín cười, còn lâu hắn mới thừa nhận dáng vẻ tức xì khói như lại không dám nói của Phổ Thông trông rất chi là đáng yêu.

    “Vâng.” Phổ Thông xụ mặt đi rửa cà chua. Bữa tối trôi qua trong tiếng TV và tiếng trò chuyện của Phổ Thông và Hồng Kỳ.

    Sáng hôm sau, Hồng Kỳ dậy sớm mở cửa tiệm. Lúc hắn đang lau tủ kính thì thấy có hai bóng người phản chiếu trên mặt kính trong suốt. Hắn vội ngẩng đầu, “Xin hỏi quý khách muốn mua gì…” Chữ “ạ” còn chưa nói xong, một trong hai người kia đã lên tiếng, “Cháu là Hồng Kỳ?”

    Hồng Kỳ quan sát đối phương, thấy bộ dạng hai vị khách này có hơi quen mắt. Người đến đều là phụ nữ, một người trên dưới năm mươi, một người trên dưới bốn mươi, trang phục bình thường, nhưng trông khí sắc thì tốt lắm.

    Hai người này hết nhìn Hồng Kỳ lại nhìn đến cửa tiệm phía sau hắn. Phổ Thông đi đổ rác, vừa vặn bắt được ánh mắt láo liên của hai người phụ nữ kia. Y không nói gì, chỉ âm thầm tăng thêm cảnh giác.

    Hồng Kỳ nhìn một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra, đây không phải là dì và bác gái cả sao? Dạo này chẳng biết hắn bị sao gì chiếu, họ hàng thân thích mấy năm không gặp tự dưng lại chạy ra một lượt thế này?

    Hồng Kỳ suy nghĩ một lát liền hiểu, chắc là bác hai đã kể chuyện của hắn ra, hắn không nghi ngờ Phó Liên, bởi hắn biết chưa bao giờ chị họ nhắc đến hắn trước mặt thân thích cả.

    Chẳng biết hai vị này tới đây có mục đích gì không, “Dì, bác gái cả.” Hồng Kỳ chào trước.

    “Cháu biết bọn ta là ai à?” Bác gái cả há hốc mồm, nhiều năm không qua lại, nếu không được nghe kể, giờ mà gặp lại ngoài đường, có lẽ bà ta cũng chẳng nhận ra Hồng Kỳ đâu. Suy bụng ta ra bụng người, bà ta cho rằng Hồng Kỳ cũng giống mình.

    Dì của Hồng Kỳ, Phó Thanh Hoa huých eo chị dâu, cháu mình sao không biết mình cho được? Hỏi thừa! Bấy giờ bác gái cả mới nhận ra câu hỏi của mình hình như sai sai, bèn giả bộ ho hai tiếng, khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo lúc đầu, “Nghe nói dạo này cháu sống tốt lắm, lâu rồi không gặp, hai dì ghé qua thăm cháu một lát. Cửa tiệm này là của cháu à?” Bà ta vừa nói vừa soi mói xung quanh.

    Phó Thanh Hoa gục đầu giả làm tượng, nếu sớm biết chị cả ăn nói thiếu não như vậy, cô đã rủ chị ba đi cùng rồi.

    Thuộc truyện: Xí Hoang Nghi Thượng