Home Đam Mỹ Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 93

    Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 93

    Thuộc truyện: Xí Hoang Nghi Thượng

    Phổ Thông rướn cổ nhìn con đường chật ních người và xe, chán nản thở dài lần thứ hai mươi trong ngày, kiều này chắc còn lâu y mới về nhà được.

    Y đã thử gọi cho Hồng Kỳ mấy lần, nhưng chẳng lần nào kết nối được, có vẻ địa chấn đã làm ảnh hưởng đến các đài tín hiệu, sóng điện thoại chắc cũng đi đời luôn rồi. Y bị kẹt ở ngoài đã lâu, đã thấy không ít cảnh đánh nhau giành đồ ăn, chỗ nào càng đông người thì tình trạng này xảy ra càng nghiêm trọng, cảnh sát cũng lực bất tòng tâm. Khu thương mại cũng là nơi tập trung nhiều thành phần, chẳng biết Hồng Kỳ có sao không nữa?

    Phổ Thông suy nghĩ trong giây lát, trong người y chỉ có vỏn vẹn hai đồng, giờ chỉ còn cách duy nhất là bỏ xe về nhà.

    Phổ Thông băng qua một đại lộ, rẽ hai lần, khi y nhìn thấy cổng khu thương mại, trời đã tối đen, điện cúp từ chiều đến giờ vẫn chưa có lại, nhìn từ xa chỉ thấy những bóng người mơ hồ qua lại như mắc cửi.

    Hồng Kỳ ôm chặt cái túi nhỏ, lướt qua những người đi đường đang hớt hải về nhà lấy chăn, ga trải giường và các vật dụng thiết yếu cho một đêm ngủ ngoài trời. So với bọn họ, Hồng Kỳ đã tốt hơn rất nhiều rồi, chí ít hắn không phải nơm nớp lo sợ rằng, khi mình đang lúi cúi dọn đồ trong nhà thì cơn địa chấn tiếp theo lại ập đến.

    Hai tiếng trôi qua, Hồng Kỳ vẫn không tìm được chút tung tích nào của Phổ Thông. Biển người mênh mông, hắn chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, hi vọng sẽ trùng hợp đụng phải y.

    Trời không phụ lòng người, trong bóng đêm, cuối cùng Hồng Kỳ cũng tìm thấy xe đẩy của Phổ Thông, thứ đang bị chẹt giữa hai chiếc ô tô.

    “Phổ Thông, em đâu rồi?!” Hồng Kỳ thấy xe nhưng không thấy người, sợ y bị xe khác đụng ngã, liền vội vàng chạy đến. Sau một hồi xem xét tỉ mỉ, hắn mới xác định Phổ Thông không có ở đây.

    Người chung quanh chỉ liếc Hồng Kỳ một cái rồi đi thẳng, họ đã thấy nhiều cảnh người ta ra ngoài tìm bạn bè người thân các kiểu rồi, dù sao cũng không phải chuyện của mình, cùng lắm thì cầu trời cho hắn mau chóng tìm được người thôi.

    Hồng Kỳ mặc kệ chiếc xe, chạy đông chạy tây tiếp tục kiếm. Đột nhiên hắn nghĩ, Phổ Thông vứt xe ở đây, có khi nào là về nhà tìm hắn không? Hồng Kỳ vỗ đầu, đúng rồi, Phổ Thông còn chỗ nào để đi nữa chứ? Chắc chắn là do y lo cho sự an toàn của hắn nên mới bỏ của thoát thân đây mà. Thật là, hắn nên nghĩ ra điều này sớm hơn mới phải.

    Hồng Kỳ lại ba chân bốn cẳng quay về khu thương mại. Đường xa, sức hắn lại không bền, nhiều lúc mệt muốn xỉu, nhưng vừa nghĩ đến Phổ Thông đang đợi mình ở nhà, đôi chân rã rời của hắn lại được tiếp thêm sức mạnh.

    Chín giờ tối, ở chỗ rẽ của đại lộ, người dân bu đen bu đỏ quanh một chiếc xe ba bánh chất đầy dưa hấu đậu ở ven đường.

    “Một trăm mốt (~ 36 000 VND) một ký, mại dô mại dô!” Chủ xe cầm loa gào thét.

    Nơi này khá xa khu thương mại, các hàng quán, siêu thị quanh đây đều đã bị vét sạch, người đông, thực phẩm lại không đủ, người nào chậm chân thì chắc chắn phải về tay không, có không ít người đang phải nhịn đói, thấy hoa quả tươi ngon, họ mừng như bắt được vàng, ai ngờ đống hoa quả này lại mắc như thế!

    Người có tiền thì không nói làm gì, nhưng đại đa số hoặc là không có tiền, hoặc là căm tức cái đám gian thương đầu cơ trục lợi này, bình thường chỉ hai, ba đồng một ký dưa hấu, hiện tại lại hét giá tận một trăm mốt! Trong đám đông đã có người bất mãn chửi tục.

    Chủ xe dường như vẫn chưa nhận ra sự phẫn nộ của đám đông, gã vẫn oang oang rao hàng. Chợt có bảy, tám cảnh sát đi về phía này.

    Vài người dân nhận ra họ, thì thầm bảo nhau rằng, từ lúc xảy ra địa chấn, những đồng chí này đã hết sức tận tâm giữ gìn an ninh trật tự, không phút nào ngơi tay, thế nên nhìn họ mới tả tơi như thế, cả người thì lắm lem, quần áo tóc tai thì đẫm mồ hôi. Đám đông thấy những cảnh sát này đến thì tự động tách ra nhường đường cho họ.

    Bảy, tám cảnh sát này cùng đội của họ đã sức cùng kiệt lực, đang ngồi nghỉ một chốc thì bị sai đi mua dưa hấu, bởi vì từ lúc xảy ra địa chấn, người trong đội hầu như chưa có hột cơm nào vào bụng, chỉ uống nước cầm hơi rồi lại tất tả chạy đi làm nhiệm vụ.

    “Chúng tôi muốn mua ba mươi ký, anh có thể giảm giá không?” Một cảnh sát móc ra mười tờ tiền màu đỏ.

    Chủ xe khinh bỉ liếc một cái, “Một trăm mốt, không bớt một xu!”

    “Làm ơn đi, hiện tại chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.” Vị cảnh sát cò kè mặc cả với chủ xe.

    “Không có làm ơn làm phước gì hết! Không có tiền thì biến!”

    Trán vị cảnh sát nổi gân xanh, lửa giận bốc lên ngút trời, chẳng nói chẳng rằng lao đến tống cho chủ xe một đấm!

    “Tụi này dốc hết sức bảo vệ các người, đến vợ con ở nhà cũng bỏ mặc, thế mà giờ xin bớt có mấy đồng lẻ cũng không cho là sao?!” Nỗi lo lắng cho người thân cùng với cái bụng sôi đang ùng ục khiến những thần kinh của những cảnh sát này mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều.

    Có vị cảnh sát mở đường, đám đông bất mãn đã lâu liền ùn ùn xông tới, “Mẹ mày, đều là người với nhau cả mà mày đối xử với đồng loại như thế à?! Anh em, đánh chết con chó này đi!” Mọi người kích động quyền đấm cước đá, mấy cảnh sát ở phía xa thấy không ổn liền chạy tới can ngăn, nhưng lại bị dúi vào tay mấy chục quả dưa hấu, thế là họ coi như chẳng thấy chẳng nghe gì, ôm dưa hấu chạy về chỗ đóng quân.

    Tiếng kêu cứu của chủ xe nhỏ dần rồi tắt hẳn, sau khi đám đông tản ra, chẳng còn ai thấy gã nữa, chỉ còn lại một vũng máu lênh láng trên mặt đường. Đúng là, chọc ai thì chọc, nhưng chớ dại mà chọc vào nhân dân.

    Thuộc truyện: Xí Hoang Nghi Thượng