Home Đam Mỹ Xung Hỉ (Trọng Sinh) – Chương 47: Điều này không giống ta nghĩ

    Xung Hỉ (Trọng Sinh) – Chương 47: Điều này không giống ta nghĩ

    Thuộc truyện: Xung Hỉ (Trọng Sinh)

    Mang Diệp Vọng đi thoa thuốc xong, mấy người mới đi về phía tiền thính. Bọn họ đi một bước, con sói cũng rập khuôn từng bước đuổi theo.

    Diệp Vân Đình dừng bước chân, thần sắc có chút khó nghĩ: “Không bằng đưa nó về trước?”. Vừa mới nhiễu loạn, lại mang sói tới, sợ là dễ dàng làm kinh hãi đến khách mời.

    Con sói liền ngồi xổm bên chân y, ngước đầu le lưỡi, cũng không biết có phải nghe hiểu Diệp Vân Đình nói hay không, còn dùng mũi húc húc bàn tay y.

    Dịu ngoan không giống sói, mà có chút giống chó nhà.

    Diệp Vân Đình động viên sờ sờ đầu nó, vốn dĩ y muốn thả nó về hoang dã, nhưng không nghĩ tới con sói này thể hiện linh tính không tầm thường. Nó cũng không muốn đi, trong vương phủ nuôi thêm một con sói, cũng không tính là khó khăn gì.

    Chỉ là trước mắt phải đến động viên khách mời bị chấn kinh, không tiện mang theo nó.

    “Mang theo nó đi.” Lý Phượng Kỳ trầm ngâm chốc lát, có suy nghĩ khác, hắn thấy con sói thu lại nanh vuốt, cười nói: “Tính tình ngươi quá tốt, những người kia nhìn trúng điểm này rồi, luôn khó tránh khỏi không coi ngươi là chuyện gì to tát. Hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này lập uy cho ngươi.”

    Mấy câu nói hôm nay hắn nói, có lẽ có thể tạm thời làm kinh sợ những người này, nhưng nếu muốn những quan chức cáo già này thật lòng kiêng kỵ, vẫn cần thêm một cây đuốc nữa.

    Vừa vặn thời cơ cho Lang Vương xuất hiện.

    Những người này quen chỉ biết bắt nạt kẻ yếu dương thịnh âm suy, có hắn ở đó luôn có thể bảo đảm bọn họ cung kính với Diệp Vân Đình. Nhưng nếu có ngày Diệp Vân Đình một mình xuất môn hoặc chỉ có một mình, tình hình sẽ lại như hôm nay, vậy chỉ có tự thân Diệp Vân Đình có thể làm bọn họ kinh sợ.

    Lang Vương tính tình hung hãn, sức chiến đấu không nhỏ, lại chỉ ngoan ngoãn với Diệp Vân Đình dịu ngoan, nếu lợi dụng tốt, cũng là một sự trợ giúp lớn.

    Diệp Vân Đình nghe hắn nói như thế, liền cũng không chần chừ nữa, spwj soạng hai cái trên đỉnh đầu Lang Vương, cũng không quản nó có thể nghe hiểu hay không, nghiêm túc dặn dò hai câu bảo nó không được chạy loạn, liền tùy ý nó cùng đi đến tiền thính.

    Mấy người vừa tới tiền thính, liền thấy Ân Hồng Diệp đầy mặt lo lắng tiến lên đón, nàng lôi kéo Diệp Vọng, trách nói: “Sao ngươi đi ra ngoài lâu như vậy?”

    Diệp Vọng ra ngoài không lâu, trong viện liền náo loạn, mơ hồ nghe nói phía sau xảy ra chuyện. Nàng không yên lòng Diệp Vọng chưa về, nhưng khi đó quá loạn, nàng sợ mình tùy tiện đi tìm người trái lại lạc mất Diệp Vọng. Chỉ có thể kiềm chế lo lắng chờ đợi tại chỗ.

    Kết quả người đi ra thăm dò tin tức đều trở về, mà Diệp Vọng lại chậm chạp không thấy đâu. Diệp Tri Lễ đi theo đồng liêu thám thính tin tức, một vị phụ nhân như nàng cũng không tiện dò hỏi chung quan, chỉ có thể đứng ở cửa ngóng trông.

    Thật vất vả mới thấy người trông mong trở lại, vậy mà lại đi cùng Đồng Diệp Vân Đình.

    Ân Hồng Diệp nhíu lông mày, kéo cánh tay Diệp Vọng, muốn bảo hắn theo mình về chỗ ngồi.

    “Nương, con không sao.” Diệp Vọng nhẹ nhàng rút tay, lại không cẩn thận lộ ra cổ tay băng bó.

    “Tay ngươi làm sao vậy?” Ân Hồng Diệp nhướn cao đuôi lông mày, âm thanh cũng sắc bén hơn rất nhiều. Thấy Diệp Vọng che che giấu giấu không chịu nói, liền nhìn Diệp Vân Đình, chất vấn: “Vết thương này của Vọng là xảy ra chuyện gì?”

    Diệp Vọng nói thế nào cũng là vì y mới bị thương, Diệp Vân Đình đang muốn giải thích, lại nghe bên cạnh một tiếng gầm nhẹ, Lang Vương cất bước từ trong bóng tối đi ra, lạnh lùng nhe răng với Ân Hồng Diệp.

    Lúc trước nó đi theo sau Diệp Vân Đình, vừa vặn ẩn giấu ở trong bón, Ân Hồng Diệp vẫn chưa chú ý tới. Lúc này đột nhiên nhìn thấy, nhất thời sợ nhảy lên. Nàng che miệng lại mới đè xuống kinh ngạc thốt lên, lôi kéo Diệp Vọng lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nói: “Đây là súc sinh nơi nào tới? Còn không sai người bắt giết nó đi!”

    Những người khác trong sảnh mới nhìn thấy Lang Vương, cũng đều kinh ngạc hô lên.

    “Mẫu thân chớ hoảng sợ. Đây là sói vương phủ thuần dưỡng, sẽ không làm người ta bị thương.”

    Diệp Vân Đình nói, giơ tay vỗ vỗ nhẹ trên đầu Lang Vương. Lang vương mhe răng lúc này mới thu hồi hung tướng, không nhanh không chậm đi tới cạnh cửa tiền thính, thảnh thơi nằm xuống.

    Mọi người thấy thế liền hít vào một ngụm khí lạnh, người lúc nãy ra hậu viện từng thấy thảm trạng của Phan Nhạc, lúc này càng là châu đầu ghé tai, đem việc Lang Vương cứu người báo cho đồng bạn.

    Chỉ là mặc dù nói là cứu người, nhưng Lang Vương này cao to hung hãn, mặc dù thu liễm tính hung ác của thú hoang, tư thái nhàn nhã nằm nhoài bên cửa, nhưng những người khác cũng không có cách nào quên đi sự tồn tại của nó.

    Ân Hồng Diệp kiêng kỵ nhìn Lang Vương một cái, còn muốn nói điều gì, lại bị Diệp Vọng kéo kéo ống tay áo: “Nương, chúng ta đi vào trước đi.” Hắn chỉ lo Ân Hồng Diệp không chịu dễ dàng bỏ qua, lại nói: “Cổ tay con có chút đau, nương xem cho con một chút.”

    Nghe hắn nói như thế, Ân Hồng Diệp cũng không còn công phu dây dưa với Đồng Diệp Vân Đình nữa, vội vã mang theo Diệp Vọng tiến vào trong sảnh.

    Diệp Vân Đình thấy thế, mới đẩy Lý Phượng Kỳ chậm rãi đi vào. Lúc đi qua Lang Vương, nó chếch nghiêng đầu, bán đứng dậy, duỗi móng vuốt cào cào vạt áo y. Diệp Vân Đình không thể làm gì khác hơn là liền động viên sờ sờ mũi nó, nó mới nằm úp sấp trở lại.

    Hành động này thật tự nhiên, nhưng lọt vào trong mắt những người khác lại là một ý nghĩa khác.

    Trước kia bọn họ cho rằng Diệp Vân Đình chỉ là đứa con rơi trong phủ Tề quốc công, coi như bây giờ khiến Vĩnh An vương vừa ý mấy phần, cũng chỉ là lấy sắc dụ người, sẽ không lâu dài.

    Nhưng nếu y đến sói hoang hung hãn như vậy cũng có thể thuần phục, chắc chắn chẳng hề đơn giản như thoạt nhìn như vậy.

    Lại liên tưởng Vĩnh An vương coi trọng y, sợ rằng cũng không phải là yêu nhan sắc, mà là nhìn trúng tài năng.

    Trong sảnh nhiều người tâm tư dị biệt, có người ngồi gần Diệp Tri Lễ nói: “Không nghĩ đại công tử có năng lực như thế, Tề quốc công giấu thật kỹ.”

    Khả năng thuần thú, tính hạ cửu lưu.

    Có thể thuần chim dữ mãnh thú, lại không thuộc về hàng ngũ cửu lưu. Bắc Chiêu vì xung quanh luôn có hổ sói rình mò, xưa nay trọng võ khinh văn. Trong võ tướng lại có phong nuôi chim dữ mãnh thú.

    Liền như Ân Thừa Nhữ yêu ưng như mạng, vì tìm chim ưng phẩm chất cao mà mấy lần lén lút đến Vị Châu, thậm chí mạo hiểm giao dịch với thương nhân Tây Hoàng, mới bị Lý Phượng Kỳ bắt được nhược điểm.

    Chim dữ còn như vậy, mãnh thú như hổ sói càng được săn đón. Chỉ là mãnh thú khó thuần, cực ít người có thể thuần phục được một con mà không làm mất dã tính.

    Như con Diệp Vân Đình thuần phục này, hung hãn lại nghe lệnh, nếu là ở trên chiến trường, cũng là một sức chiến đấu lớn, càng vô cùng quý giá.

    Nếu như con sói xám này thực sự là do y thuần phục, vậy cũng khó trách Vĩnh An vương coi trọng y.

    Diệp Tri Lễ cũng không nghĩ tới mới bap lâu không gặp, Diệp Vân Đình lại có tiến bộ lớn như vậy. Gã nhìn con sói nằm nhoài cửa một cái, lại nhìn Diệp Vân Đình đang thong dong đọ sức với một đám quan chức, sau khi bất ngờ, lại có loại cảm giác quả thế số mệnh.

    Trước mắt gã đột nhiên chợt lóe một gương mặt sáng rực rỡ đến cực điểm, đối phương cười nhìn gã, thần sắc lộ liễu tùy ý, phảng phất như mặt trời vĩnh viễn không truy đuổi nổi.

    Mà bây giờ, khuôn mặt lộ liễu kia đang từ từ trung hợp với khuôn mặt Diệp Vân Đình.

    Đứa nhỏ này, quả nhiên càng giống nàng. Bất luận gã coi thường chèn ép làm sao, chung quy vẫn là khó nén hào quang.

    Thần sắc Diệp Tri Lễ biến hóa vài lần, cuối cùng hóa thành nụ cười cứng ngắc: “Ta cũng là mới biết, nó có dũng cảm như thế.”

    Quan chức kia thấy thần sắc gã cứng ngắc, ngoài miệng mặc dù không tiếp tục truy hỏi, trong lòng lại thầm lắc đầu.

    Chuyện trong phủ Tề quốc công ít nhiều gì bên ngoài đều biết chút, trước đó bọn họ nhiều nhất chỉ cảm thấy Diệp Tri Lễ bất công quá mức, cứ coi như ngày sau cho con thứ thừa kế phủ Quốc công, sợ là cũng chống đỡ không nổi.

    Nhưng bây giờ bọn họ thấy Diệp Vân Đình làm việc, lại cảm thấy Diệp Tri Lễ chọn người thừa kế lựa quá hoang đường.

    Nếu con cả bình thường vô dụng cũng liền thôi, mà bây giờ xem ra, con cả rõ ràng có năng lực, Diệp Tri Lễ lại coi thường chèn ép như này, chỉ vì giữ vị trí cho con thứ công tử bột, đây cũng không phải là vẫn đề bất công, mà là không cố gắng kéo dài gia tộc.

    Chỉ là những câu nói này bọn họ cũng chỉ ngầm suy nghĩ trong lòng một chút, người thừa kế của phủ Quốc công, cũng không tới phiên bọn họ xen vào.

    Diệp Tri Lễ tâm tư như thế nào, Diệp Vân Đình cũng không biết. Y đẩy Lý Phượng Kỳ tiến vào phòng, trước tiên đối mặt với Lý Tung.

    Sau khi từ Trầm Tĩnh Đình trở về, Lý Tung vẫn trầm mặc không nói, Hàn Thiền và Thôi Hi đi theo bên cạnh gã, một người cẩn thận không nói, một người nhất quán lạnh nhạt.

    Trong lòng Lý Tung kìm nén một luồng lửa tà, cũng không có chỗ để phát tiết, càng cháy càng to. Đến khi Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ tiến vào, cỗ lửa này cháy đến to nhất.

    Ánh mắt gã luôn luôn qua lại giữa Diệp Vân Đình và con sói, trong đầu không chịu khống chế nhớ lại khoảnh khắc Lý Phượng Kỳ đẩy Phan Nhạc về phía gã.

    Trong nháy mắt Lý Phượng Kỳ cười với gã đó, gã cực kỳ rõ ràng ý thức được, Lý Phượng Kỳ với gã, cuối cùng đã không còn lại nửa điểm tình cảm huynh đệ.

    Gã không nói được trong lòng là cảm giác gì.

    Quá thoải mái, hay là phẫn nộ bị vứt bỏ… Hay chỉ là không thể không quên từng tia hối hận.

    Mà nhớ lại thời điểm khủng hoảnh mới biết thân phận của Lý Phượng Kỳ, từng tia hối hận kia, lại rất nhanh tan biến hết.

    Ánh mắt Lý Tung liền yên tĩnh lại, gã chuyển động chén rượu trong tay, tự tiếu phi tiếu nói: “Phan Nhạc đã chết, cũng không có người bị thương, chuyện hôm nay cũng không sao.”

    Lý Phượng Kỳ cũng cười: “Nếu bệ hạ mở lời, vậy cũng không sao.”

    “Nếu đã như thế, vậy trẫm liền về trước.” Lý Tung nói xong liền đứng dậy rời đi, Thôi Hi cùng với một đám hộ vệ tuỳ tùng theo sau đó.

    Phía sau một đám quan chức đứng dậy cung tiễn, đợi Lý Tung rời đi rồi, bầu không khí trong sảnh liền biến đổi.

    Quan chức đi theo Lý Tung tự nhiên là tìm mượn cớ cáo từ luôn. Mà quan chức thân cận với Lý Phượng Kỳ tự nhiên ở lại, bầu không khí cũng tùy ý hơn rất nhiều.

    Quan chức thân cận với Lý Phượng Kỳ phần nhiều là võ tướng, tác phong làm việc cũng thô lỗ trực tiếp hơn. Lúc trước bọn họ cảm thấy Diệp Vân Đình là tên tiểu bạch kiểm, liền xem thường trò chuyện cùng, mà trước mắt thấy Diệp Vân Đình mang lang vương đến, mỗi người nhìn mà thèm động lòng, cũng không nhịn được mặt dày tới tìm Diệp Vân Đình lĩnh giáo phương pháp.

    Diệp Vân Đình bị bọn họ vây quanh hoàn toàn, ngươi một lời ta một ngữ mà dò hỏi, không khỏi có chút luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Lý Phượng Kỳ cầu viện.

    Không phải y không muốn nói phương pháp, thật sự là Lang Vương nguyện ý nghe y ra roi cũng chỉ là một bất ngờ. Chính y cũng không nói được, vì sao lúc đó Lý Phượng Kỳ cũng xuất lực cứu giúp, con sói lại chỉ nhìn trúng y.

    Lý Phượng Kỳ tiếp được ánh mắt y, lông mày giật giật, hướng y không một tiếng động nói: Đại công tử cần phải nhớ trả lại.

    “…”

    Vẻ mặt của hắn rõ ràng không có ý tốt, Diệp Vân Đình thực sự không muốn đáp ứng. Nhưng nhóm võ tướng vây quanh y thực sự quá nhiệt tình, y có chút không chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu với hắn, dùng ánh mắt thúc giục.

    Lý Phượng Kỳ được y đáp lại, mới chuyển động ghế lăn tới gần, trầm mặt xuống nói: “Đây là bí kỹ của Vương phi, các ngươi tới liền muốn học, còn muốn mặt mũi hay không?”

    Mấy võ tướng mặt dày cười nói: “Sói hoang có sức chiến đấu cường hãn, nếu có thể đem phương pháp thuần dưỡng mở rộng ra ngoài, trên chiến trường sẽ là một sự trợ giúp lớn. Tướng sĩ cùng nhau trông coi Bắc Chiêu, Vương gia làm sao có thể giấu làm của riêng?!”

    Lý Phượng Kỳ cười lạnh một tiếng: “Biện pháp này cho dù giao cho các ngươi, các ngươi cũng không học được. Lang Vương này là bệ hạ ban cho, ta với Vương phi cùng mang về phủ, các ngươi có thấy nó để ý tới ta không?”

    Hắn không nhanh không chậm nói: “Ta còn không làm được, các ngươi cho dù có học cũng vô dụng.”

    Lời nói này có thể nói là tự đại đến cực điểm, vài tên võ tướng nghe vậy hai mặt nhìn nhau nửa ngày, dĩ nhiên đều tan tác như chim muông.

    Diệp Vân Đình nghe thấy trong bọn họ có người chà một tiếng, thầm nói: “Cũng phải, thứ Vương gia còn không học được, chúng ta biết quả thực cũng không thể học.”

    Diệp Vân Đình: “…”

    Y nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, đối với địa vị của hắn trong đám võ tướng lại có nhận thức mới.

    Từ trước y chỉ nghe Vĩnh An vương tuy rằng hung danh bên ngoài, nhưng ở trong quân danh vọng lại cực cao. Ngay cả đến võ tướng không hợp với hắn, cũng không thể không thừa nhận khả năng dẫn binh tác chiến của hắn.

    Nhưng mấy lời đó cũng chỉ là lời truyền miệng, chung quy không có cảm giác thực.

    Bây giờ thấy tận mắt hắn cùng lắm chỉ nói dăm ba câu nói dối, đã khiến đám võ tướng đang bào căn vấn đề đánh trống lui quân, tâm tình Diệp Vân Đình nhất thời có chút phức tạp.

    Lý Phượng Kỳ thấy y nhìn mình, đuôi lông mày nhướn càng cao, tới gần y cười nói: “Làm sao? Đại công tử là đang rầu rĩ nghĩ làm sao trả ân tình cho ta sao?”

    “…”

    Hắn vừa mở miệng, liền dẫn theo mấy phần vô lại, cùng tin đồn về Vĩnh An vương cách nhau rất xa.

    Khóe miệng Diệp Vân Đình giật một cái, mặt không hề cảm xúc trả lời hắn: “Ta chỉ là đang suy nghĩ, khả năng nói dối của Vương gia hạ bút thành văn, nghĩ đến trước đây thường nói đi?”

    Nụ cười của Lý Phượng Kỳ cứng đờ: “…”

    Sự tình không nên là như vậy.

    Thuộc truyện: Xung Hỉ (Trọng Sinh)