Xuyên qua cổ đại làm đế thị – Chương 99-103

    Thuộc truyện: Xuyên qua cổ đại làm đế thị

    Chương 99

    Hai mươi tháng giêng, Hà Duyệt sau khi cùng Phượng Dạ chia tay trong không vui ba ngày sau lại xuất cung, nhưng lần này không có nói với Phượng Dạ mà trực tiếp lấy kim bài xuất cung ra ngoài, cũng không biết có phải Phượng Dạ căn dặn hay không thế nhưng không có ai ngăn cản hắn.

    Sau cung Hà Duyệt tìm được Tử Ngọc, biết được Tử Ngọc đã mua được không ít đá lấy lửa liền hài lòng gật đầu.

    “Chủ tử, có người.”

    Hà Duyệt quay đầu lại, không có nửa bóng người, sau đó quay đầu lại nói với Tử Ngọc, “Không sao.” Quả nhiên Phượng Dạ thực không yên tâm hắn.

    Hà Duyệt lấy từ trong tay áo ra một cái tay nải đưa cho Tử Ngọc, nói: “Tử Ngọc, ngươi cầm tay nải này đi gặp Ngô Quý, sau đó dựa trên những gì trên đây viết mà thực hiện, chờ năm ngày sau ngươi và ta lại tới đây hội họp.”

    “Chủ tử, phương diện này là cái gì?”

    “Ngươi nhìn liền biết, nhớ kỹ, năm ngày sau tới đây gặp ta.”

    Tử Ngọc gật đầu, cầm tay nải rời đi, Hà Duyệt bây giờ mới xoay người trở về, tiến vào hoàng cung, nhìn thấy Tần Phong đang chờ mình, tiến lên nói: “Ngươi khi nào tới?”

    “Ngươi thật sự muốn rời đi?”

    Hà Duyệt cười nói: “Nguyên là là ngươi đều đã biết.”

    Tần Phong trầm mặc không nói, Hà Duyệt ngồi xuống nói: “Đại khái chính là đã nhiều ngày rồi đi! Tần Phong, ta hy vọng ngươi không ngăn cản ta đi bước đường này.”

    “Ta sẽ không ngăn cản ngươi nhưng Hoàng Thượng bên kia chỉ có ngươi mới có thể khuyên bảo.”

    Hà Duyệt gật đầu, Phượng Dạ bên kia nhất định hắn phải qua ải, “Tần Phong, cảm ơn.”

    Được Tần Phong đảm bảo, Hà Duyệt an tĩnh ngây người ở Thiên Phượng Cung bốn ngày, chờ đến ngày thứ năm, Hà Duyệt cầm lấy giấy tờ chính mình soạn thảo, thay trên người một bộ áo dài màu lam nhạt, phủ thêm lông tuyết hồ sau đó đi ra Thiên Phương Cung đi thẳng đến Đại Dương Cung.

    Đại Dương Cung chính là cung điện diễn ra các buổi thượng triều của Tử Mạch Quốc, giờ Thìn, Phượng Dạ liền có ở đây nhận bá quan quỳ lạy, thượng triều nghe mấy người kia dâng tấu.

    Lúc này Hà Duyệt đứng ở ngoài Đại Dương Cung, đối mặt đám cung nữ nô tài cúi đầu, Hà Duyệt một mực làm lơ, trang nghiêm túc mục quỳ gối trước cửa đại điện hô lớn, “Huyền Minh Quốc Tuệ Thần cầu giám Hoàng Thượng quý quốc.”

    Thanh âm của Hà Duyệt làm cho đám quan lại quay đầu nhìn lại mà Phượng Dạ ngồi ở vị trí tối cao kia cũng nhìn thấy Hà Duyệt đi đến trước cửa Đại Dương Cung, tức giận đến nỗi không có chỗ phát, Đặng công công bên cạnh thấy vậy vội vàng đi ra ngoài, nói: “Hoàng Hậu, Hoàng Thượng….”

    “Huyền Minh Quốc Tuệ Thần cầu giám Hoàng Thượng quý quốc.”

    Tần Phong nghe được tiếng kêu bên ngoài liền biết Hà Duyệt tính cùng Phượng Dạ ngả bài, nhìn thấy thần tình tức giận của Phượng Dạ, Tần Phong chắp tay nói: “Hoàng Thượng, Hà công tử còn có mang.”

    Một câu có thai làm Phượng Dạ bừng tỉnh, bất mãn nói: “Tuyên hắn vào!”

    Đặng công công tiến lên nâng Hà Duyệt dậy, Hà Duyệt sau khi đứng lên buông tay người bên cạnh ra, khí vũ hiên ngang tiến vào chính điện, đi qua chúng thần mang tầm mắt như đang làm lễ rửa tội, Hà Duyệt đi đến đàng trước thỉnh an nói: “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

    “Bình thân.”

    “Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hà Duyệt ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt mang đầy tức giận kia, bình tĩnh tự nhiên nói: “Thần thị vì thân thể không khỏe nên ở lại Tuyết Dương Thành trị liệu, không khéo gặp gợ Hoàng Thượng, nhận được hậu ái, hạ ban không ít kỳ trân dị bảo cho Thần thị dùng, Thần thị thân là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, nay cảm tạ ơn Hoàng Thượng cứu giúp.”

    Biểu lộ ra chính thân phận của mình làm cho bá quan văn võ cũng Phượng Dạ không biết được dụng ý của Hà Duyệt, vậy hắn liền làm cho mọi chuyện rõ ràng luôn.

    “A Duyệt…”

    “Hoàng Thượng, Thần thị đã quấy rầy quý quốc quá lâu rồi, hiện tại Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc chiến loạn, thân là con dân Huyền Minh Quốc, sao có thể tham sống sợ chết, cho nên, Thần thị hôm nay tới đây cáo biệt.”

    Hai chữ cáo biệt nhẹ nhàng như vậy tuôn ra, rước lấy một mảnh ồ lên của một đám triều thần, mọi người đều không thể tin được Lân nhi tên Hà Duyệt này thế nhưng lại là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, khó trách khi được người khác gọi là Hoàng Hậu liền không ít lần tỏ ra bất mãn, nguyên lai là nam thị của Hoàng Đế láng giềng a!

    Chúng triều thần nhìn về phía vị thiên tử tối thượng kia, khuôn mặt thiên tử lạnh băng, tay nắm chặt, có thể thấy được người này lúc bây giờ có bao nhiêu tức giận, Hà Duyệt vì không để cho Phượng Dạ mở miệng liêng nói: “Thần thị ở quý quốc quấy rầy lâu ngày, được Hoàng Thượng của quý quốc chiêu đãi, vì để cảm tạ ân huệ này Thần thị tại đây khẩn cầu Hoàng Thượng đồng ý cùng quốc gia ta mậu dịch tới lui, cũng tự mình tặng một quyển bí kíp.”

    Hà Duyệt từ ống tay áo lấy ra một quyển sách làm mọi người kinh ngạc, ngay cả Phượng Dạ cũng giật mình, Phượng Dạ thân là Hoàng Đế một quốc gia, đương nhiên điều tra được rất nhiều điều về Hà Duyệt, biết được Hà Duyệt đã đưa ra biện pháp cứu nạn cho Lâm An cùng Mang Thành, lại nghe được chế độ khoa cử mới mà Huyền Minh Quốc đang thực hiện chính là được Hà Duyệt đề ra, thật là khiếp sợ.

    Hiện nay Hà Duyệt lấy ra một quyển sách, không cần nói cũng biết bên trong có những điều có thể giúp đỡ được quốc gia của mình, Phượng Dạ nắm bàn tay càng chặt, đây chính là lấy một đổi một sao?

    Lấy sự phát triển quốc gia ta đổi lấy sự tự do cho ngươi sao, A Duyệt?

    Phượng Dạ suy đoán không tồi, Hà Duyệt chính là trước đây vài ngày tập trung viết ra làm lợi thế cho chính mình trong ván cược này, hắn tin tưởng Phượng Dạ biết được tác dụng của cái này tuyệt đối sẽ đồng ý.

    “Hoàng Thượng, chém giết súc sinh hoang dại, buôn bán da lông, buôn bán thịt các loại chỉ dựa vào lợi ích có sắn của trời ban, nếu cứ tiếp tục duy trì sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện nạn đói, Thần thị không muốn nhìn thấy điều đó, nói vậy Hoàng Thượng cũng không muốn thấy cảnh này đi?

    “Vậy ngươi có biện pháp?” Một vị đại thần hô lên.

    “Thần thị cảm thấy Tử Mạch Quốc tuy rằng ít đất ruộng nhưng nguồn nước lại phong phú, Thân thị đã ở trong tấm thư tịch này giảng giải cách gieo trồng thực vật vào mùa đông,cùng với việc mậu dịch cùng Huyền Minh Quốc, quốc gia ta tuy rằng mấy năm nay lương thực dần phát triển nhưng gia súc lại rất ít chứ đừng nói đến da lông.”

    Hà Duyệt đối với Phượng Dạ cười cười, tiếp tục nói: “Nuôi dê bò, gieo trồng bông, da lông đối ngoại tiêu thụ, chế thành thảm lông mềm mại, ở dưới chân núi Mã Châu Sơn lại quanh năm không có băng, dùng một chút than lửa liền thuận thế có thể gieo trông thực vật mùa đông, dùng nguồn nước thiên nhiên tưới tiêu cho các loại thảo dược hiếm có cùng Huyền Minh Quốc giao thương đổi lại những vật tư mà quý quốc cần, không biết Hoàng Thượng thấy ý này thế nào?”

    Chỉ cần nói mấy câu giải thích này lại làm cho mọi người ở đây trợn mắt há mồm, Phượng Dạ nhưng thật ra bình tĩnh, rốt cuộc hắn đã nghe qua không ót lời đồn về Hà Duyệt, nhìn quyển sách trên tay Hà Duyệt, Phượng Dạ thở dài nói: “Ngươi nhất quyết muốn rời ssi?”

    Hà Duyệt gật đầu, Phượng Dạ trầm ngâm nửa ngày sau đó mới nói: “Trẫm đồng ý.”

    Trên triều đình tỏ ra kinh sợ, Hà Duyệt cũng bị Phượng Dạ thỏa hiệp dễ dàng mà hoảng sợ, nhưng thực nhanh lộ ra tươi cười, “Thần thị cảm tạ Hoàng Thượng.”

    “Nếu người đã quyết rời đi, ta giữ lại cũng có ít gì.”

    Một câu nói thể hiện hết cả nỗi niềm của Phượng Dạ, hắn biết vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng trước mặt này thực sự đối với hắn khuynh tâm nhưng là có lâu hay không thì hắn không biết.

    Bất quá Hà Duyệt biết Phượng Dạ là một người đáng giá kết giao bằng hữu, lại một lần nữa từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy, “Thần thị nơi này có hai tấm công văn, thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”

    Đặng công công cầm công văn trên tay Hà Duyệt, đưa đến trước mặt Phượng Dạ, Phượng Dạ lấy qua xem nội dung bên trong, kinh ngạc nhảy dựng, ngay sau đó nhìn về phía Hà Duyệt bên dưới, Hà Duyệt cười nói: “Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc thân cận, càng là nước bạn, Thần thị nguyện tại đây thay mặt Huyền Minh Quốc kết giao hảo cùng Tử Mạch Quốc, trăm năm không chiến hiệp ước, cùng nhau liên hệ tới lui.”

    Vỗn dĩ triều đình có chút trầm lắng lại một lần nữa vì những gì Hà Duyệt nói mà ồn ào, kỳ thật là kích động, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ lấy ra loại khế ước này, Phượng Dạ nhìn hai phần nội dung tương đồng, Hà Duyệt lập tức mở miệng nói: “Nếu là Hoàng Thượng đồng ý đệ nghị này của Thần thị, thỉnh Hoàng Thượng ấn lên ngọc tỷ quý quốc, chờ Thần thị về được Huyền Minh Quốc rồi sẽ gửi bản có ngọc tỷ đầy đủ qua cho người, sẽ phái đặc phái viên qua đây.” Trên người hắn chính là không có ngọc tỷ đương nhiên chỉ có thể làm Phượng Dạ ấn trước lần này.

    Chỉ cần làm quan trong triều ngày hôm nay đều biết đến tầm quan trọng của hai phân công văn này, cùng với quyển sách trong tay Hà Duyệt, đương nhiên cuối cùng có đồng ý hay không phải dựa vào Hoàng Thượng.

    Hà Duyệt cũng lo lắng Phượng Dạ có phải hay không không đồng ý, rốt cuộc hắn chưa từng nghĩ đến nếu lần này Phượng Dạ không đồng ý liền có bao nhiêu mất mặt a!

    Phượng Dạ khi tiếp nhận công văn kia hắn liền minh bạch kết cục đã định, Phượng Dạ ra hiệu một ánh mắt cho Đặng Hòe bên cạnh, Đặng Hòe vội vàng đi lấy ngọc tỷ, một quả ngọc tỷ màu trắng xuất hiện trên Đại Dương Cung, Phượng Dạ đồng ý rồi. Khi ngọc tỷ ấn trên công văn, Hà Duyệt vội vàng quỳ xuống nói: “Nguyện cùng hai nước hữu nghĩ trường tồn, nhiều thế hệ gắn bó về sau.”

    Nhìn xem, chỉ là một Lân nhi Huyền Minh Quốc lại có thể thông tuệ như vậy quả nhiên là phúc của Huyền Minh Quốc, cả triều văn võ sau khi thấy Hà Duyệt nhận lại công văn liền quỳ xuống, “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

    “Ngày mười một tháng hai năm Hoành Xương thứ bảy, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc ở Đại Dương Cung của Tử Mạch Quốc ký kết trăm năm không chiến tranh chi thệ, cũng đồng thời khai thông mậu dịch cùng nhau lui tới, bồi dưỡng nên một thế hệ truyền kỳ, một thời đại thịnh thế cho cả hai nước mà Duyệt Đế Thị lúc bấy giờ còn là Tuệ Thần chính là người đề ra bản hiệp ước hòa bình đó.

    Cũng theo Duyệt Đế Thị Truyện ghi lại, mùa xuân năm Hoành Xương thứ bảy, Duyệt Đế Thị thân mang long tử đích thân tới Đại Dương Cung Tử Mạch Quốc, khấu tạ ân tình cứu nạn cùng mang ra điển tịch lợi dân để đền ơn, triều đình một mảnh ồ lên, Duyệt Đế Thị rời cung là lúc tự mình ký xuống trăm năm bất chiến chi ước, lưu thông mua bán, để lại một giai thoại truyền kỳ về vị Đế Thị duy nhất của triều đại Huyền Minh Quốc vẫn còn lưu truyền đến ngày nay”

    Sau khi lấy được công văn, Hà Duyệt liền trở về Thiên Phương Cung ăn bữa ăn sáng do Hương Tuyết chuẩn bị, sau đó thu thập đồ đạc, được Hương Tuyết khóc thút thít tiễn đi.

    Đi ra cửa cung, Hà Duyệt gặp lại Tần Phong, cười tiến lên nói: “Cảm ơn ngươi, Tần Phong.”

    “Nên nói cảm ơn là ta, ngươi đến đây không chỉ cứu con dân chúng ta mà còn giúp đỡ chúng ta.”

    “Ha ha, không thể nói như vậy, ta thân thể tót như vậy cũng là nhờ các ngươi, cho nên….. cũng thế.”

    Khôi phục nụ cười đã từng sinh động, Tần Phong cũng lộ ra ý cười, đi cùng Hà Duyệt ra ngoài cung, nhìn thấy Phượng Dạ đã chờ khá lâu.

    Phượng Dạ quay đầu lại, ánh mắt ám trầm, Hà Duyệt cúi đầu thở dài, tiến lên nói: “Thực xin lỗi, Phượng Dạ.”

    Câu xin lỗi này là có ý tứ gì, Phượng Dạ như thế nào cũng không rõ ràng lắm, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, Phượng Dạ không còn cách nào thay đổi chỉ có thể tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt lần này cũng không phản kháng, nghe đối phương quan tâm, “Đừng nói xin lỗi, A Duyệt.”

    Hà Duyệt không trả lời, Phượng Dạ sau khi ôm hồi lâu đẩy Hà Duyệt ra, mỉm cười nói: “Thận trọng.”

    Một câu thận trọng đại biểu cho không còn gặp nữa, Hà Duyệt có chút chua xót, nhưng vẫn chân thành mỉm cười, nói: “Phượng Dạ, chúng ta còn sẽ gặp lại, đến lúc đó ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi lại thật tình yêu thích một người nào đó, cùng ngươi đứng nhìn non sông tráng lệ, một Hoàng Hậu bỉ dực song phi cùng Hoàng Thượng là ngươi.”

    Phượng Dạ cười sầu thảm, hắn nhớ đến một Hà Duyệt hay buồn bức hắn, một Hà Duyệt sẽ cùng hắn đấu võ mồm, một Hà Duyệt đối với hắn mỹ nị lộ ra nụ cười quyến rũ, Phượng Dạ sờ mặt Hà Duyệt, ôn nhu nói: “Ta sẽ phái Tần Phong hộ tống ngươi một đoạn đường, nếu có khó xử ngươi cứ đua bồ câu tới cho ta, ta sẽ phái người tới giúp.”

    “Ha ha, Phượng Dạ, đây chính là ngươi nói, đến lúc đó ta sẽ không cùng ngươi khách khí.”

    “Ngươi đang mang thai, chớ có cậy mạnh.”

    Hà Duyệt gật đầu, cùng Phượng Dạ nhìn nhau vài giây, xoay người hướng xe ngựa, quay đầu lại nói: “Cảm ơn ngươi… Phượng Dạ….”

    Câu cảm tạ đại biểu cho ngàn vạn lời nói, Phượng Dạ hướng Hà Duyệt đang xốc mành, cười nói: “Trân trọng.”

    Chương 100

    Sau khi cùng Phượng Dạ từ biệt, Hà Duyệt Lên xe ngựa được Tần Phong hộ tống đến tửu lâu mà Tử Ngọc đang trọ. Tử Ngọc kỳ quái nhìn Hà Duyệt cùng Tần Phong đi xuống cùng nhau, Hà Duyệt quay đầu lại nói: “Tần Phong, ngươi liền hộ tống ta đến đây thôi.”

    Tần Phong chú ý thấy Tử Ngọc, rõ ràng Tử Ngọc là thị nữ bên người của Hà Duyệt liền gật đầu nói: “Nếu gặp nạn cứ đi Tuyết Hồ Miếu xin giúp đỡ.”

    Tuyết Hồ Miếu là một lầu tình báo của Tử Mạch Quốc, này vẫn là Hà Duyệt sau khi nghe Tần Phong nói mới biết được, nơi này không giống như Lạc Hoa Cung tàn nhẫn hại người hay thông đồng bán nước, Tuyết Hồ Miếu chỉ cho người bắt lại những tội phạm hay những môn phái tà đạo, cũng có việc đi thu thập tin tức nơi biên giới, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc đánh nhau chính là từ Tuyết Hồ Miếu biết được.

    Có thể cho hắn quyền lợi đi Tuyết Hồ Miếu cầu viện trợ, nhìn ra được opd thật sự quan tâm hắn, Hà Duyệt cười nhạt mở miệng nói: “Ta sẽ, Tần Phong, thay ta cảm ơn Phượng Dạ, cũng cảm ơn người đã giúp đỡ.”

    Tần Phong gật đầu, cưỡi ngựa xoay người hướng Hà Duyệt ôm quyền, “Đi đường cẩn thận.”

    “Gặp lại.” Hà Duyệt nhìn theo Tần Phong ngheeng ngang cưỡi ngựa rời đi, sao đó nghiêng người đối với Tử Ngọc nói: “Chuẩn bị như thế nào?”

    “Ngô công tử đã tìm được cũng đang toàn lực chế tạo thứ chủ tử nói.”

    “Vậy tốt rồi, Tử Ngọc, thu thập một chút đồ vật, cùng ta đi căn cứ.” Hà Duyệt nói đưa đến nghi ngờ cho Tử Ngọc, “Chủ tử, người không trở về hoàng cung?”

    “Nơi này không thuộc về ta, ta lưu lại được cái gì, thôi, ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm đi! Lại không đi chiến trường, không cần lo lắng.”

    Tử Ngọc tổng cảm thấy mục đích của Hà Duyệt thật không đơn giản, nhưng hiện tại Hà Duyệt rời khỏi hoàng cung Tử Mạch Quốc cũng chỉ có thể dẫn hắn ra khỏi Bạch Sương Thành.

    Tử Ngọc vào khách điếm cầm tay nải của chính mình, đỡ Hà Duyệt tiến vào xe ngựa, cho xe rời đi, chạy nhanh đến biên cảnh Cán Giang Thành cũng chính là thành thị thông với Tuyết Dương Thành Huyền Minh Quốc.

    Từ Bạch Sương Thành tới Cán Giang Thành đã là năm ngày sau, Cán Giang Thành có đặc thù núi cao, mà địa phương tồn tại đá lấy lửa chính là mấy vùng có địa thế cao này, vì mua đá lấy lửa, Tử Ngọc cùng Ngô Quý phí không ít tâm tư, tiêu hơn vạn lượng bạc trắng mới mua về được một xe đá lấy lửa.

    Sau đó Ngô Quý vận chuyển về căn cứ bí mật ở Tuyết Dương Thành trong một sơn động trong khe núi để tiếp tục chế tạo pháo trúc vang đơn giản nhất mà Hà Duyệt luyện chế.

    Trúc vang này đơn giản là bỏ thêm lưu huỳnh, than củi đập nát cùng với đá lấy lửa đã điều giải, uy lực có thể trực tiếp phá hủy lớp dung nham nguội cứng thật dày, khi chính mắt nhìn thấy uy lực của trúc vang, Ngô Quý bị dọa ngây người, thật không thể tin được thứ vũ khí tối thượng này lại được một Lân nhi yếu ớt chế tạo ra.

    “Chủ tử, Ngô công tử đã rời khỏi Cán Giang Thành.”

    “Chúng ta cũng rời đi thôi, đi đến khe sâu đó nào.”

    Tử Ngọc gật đầu, sao đó ngồi trên xe ngựa, lại lần nữa giá xe rời khỏi Cán Giang Thành, chạy tới vùng núi Tuyết Dương Thành. Từ Cán Giang Thành đến khe sâu kia nhanh nhất là ba ngày, bởi vì Hà Duyệt mang thai đã sau tháng, Tử Ngọc không dám lỗ mãng nên bốn ngày mới vừa tới được khe núi bí mật.

    Khe sâu Phong là một khe sâu rất đặc thù, vì xung quanh tồn tại nhiều thú dữ nên ít ai dám qua lại, hơn nữa hiên tại là đầu xuân cách thời gian ấm áp vẫn còn một hai tháng cho nên càng không có ai bén mảng đến nơi này.

    Còn có khi đi tới khe núi này, cảm giác đầu tiên là thật nhiều âm u, nếu không phải Ngô Quý đã tiếp ứng ở đây trước chỉ sợ khó vào.

    “Tham kiến Tuệ Thần.” Ngô Quý quỳ một gối hương Hà Duyệt hành lễ.

    “Ngô Quý ngươi đã cùng ta đồng hành không ít, không cần ở đâu gọi cái gì Tuệ Thần, mau đứng lên.”

    Ngô Quý đứng dậy, đối với Hà Duyệt tươi cười, ngay sau đó nói: “Hà công tử, ngươi tới thị sát sao?”

    Hiện nay Ngô Quý đối với hắn sửa miệng, chỉ sợ rất khó, Hà Duyệt chỉ có thể tiếp nhận nói: “Ân, tình hình trúc vang thế nào rồi?”

    “Đã làm được một trăm chi.”

    Một trăm chi, vẫn quá ít đi, Hà Duyệt tiến vào sâu bên trong, nhìn mấy người kia bận trước bận sau đúc rèn vũ khí, Hà Duyệt lại lần nữa hỏi: “Vũ khí rèn thế nào?”

    “Đã có ba mươi, bởi vì thời gian cấp bách không thể làm nhiều kịp.”

    “Phía trước chiên sự thế nào? Lại khai chiến rồi!” Hà Duyệt thực lo lắng, nếu lúc này lại khai chiến tuyết đối đối với họ bất lợi, hắn chính là chờ đợi Ngô Quý mang trúc vang đi ứng tiếp nhưng xem ra không vui mừng lâu rồi.

    “Chủ tử không cần lo lắng, lý do xuân năm, Tang Khúc Huyện đã bắt đầu nổi tuyết mà Thanh Loan Quốc Lĩnh Nam Huyện cũng có tuyết lớn, hai bên chỉ có thể tạm ngừng chiến.”

    Nổi tuyết rất đúng a! Như vậy bọn họ mới có thêm thời gian, Hà Duyệt mỉm cười giớ lên khóe miệng, ngay sau đó cùng Ngô Quý nói: “Ngô Quý, phiền toái ngươi làm việc tăng ca, nếu ngân lượng không đủ, đem cái này đi cầm đi.”

    Tử Ngọc nhìn thấy vòng ngọc trong tay Hà Duyệt, kinh hô: “Ngươi như thế nào lại đem vòng tay này lấy ra, đây chính là Hoàng Thượng….”

    “Quốc gia khó khăn lâm nguy thì giữ nhiều của trên người làm cái gì?”

    Ngô Quý tuy rằng không rõ ràng lắm lai lịch chiếc vòng tay này nhưng nhìn thấy hình thức độc đáo, cũng minh bạch vòng tay này giá trị liên thành, Ngô Quý cũng không dám nhận, “Hà công tử, vẫn đề tiền nong ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự có biện pháp.”

    “Ngô Quý, ngươi vẫn là kêu ta Hà Duyệt đi, Hà công tử này Hà côn g tử kia nghe rất kỳ quái.”

    “Nhưng…”

    “Được rồi! Ngươi còn xem ta là bằng hữu không?” Hà Duyệt bộ dáng hùng hổ chọc người Tử Ngọc bên cạnh, Tử Ngọc tiến lên một bước nói: “Ngô công tử, chủ tử sẽ không để ý mấy chuyện này, ngươi không cần câu nệ.”

    Hà Duyệt gật đầu, Ngô Quý cũng không câu nệ nữa, gật đầu nói: “Hà Duyệt, mấy nagyf nữa trúc vang sẽ nhiều thêm một trăm bất quá từ nơi này đi đến Tang Khúc Huyện còn một chặng đường, chỉ sợ…”

    Ngô Quý không nói Hà Duyệt liền quên mất từ đây tới Tang Khúc Huyện rất xa, chính là cách vạn dặm nha! Khụ khụ, khoa trương rồi, nhưng cũng không tính là ngắn, cưỡi ngựa đi đường chính nhanh nhất là nửa tháng. Cân nhắc vấn đề thời gian, Hà Duyệt lắc đầu, “Không được rồi, không thể kéo dài lâu như vậy, nếu trong lúc vận chuyển lại xảy ra chiến trận, khó bảo toàn quân ta sẽ thủ được lâu.”

    Ngô Quý cùng Tử Ngọc cũng đồng ý với Hà Duyệt, cho nên Ngô Quý mới muốn… “Ngày mai chúng ta đẩy nhanh tốc độ, hẳn có thể vào buổi sáng hôm sau thêm được hai trăm chi trúc vang, sau đó ta lập tức khởi hành đem số vũ khí này đi Huyền Minh Doanh.”

    “Chuyện hộ tống liền giao cho Tử Ngọc đi, Ngô Quý, ngươi còn phải trông coi nơi này, tranh thủ nhanh chóng đem số đá lấy lửa này dùng xong.” Hà Duyệt nhìn về Tử Ngọc, “Tử Ngọc, việc hộ tống số vũ khí này liền làm phiền ngươi.”

    “Chủ tử, Hoàng Thượng phái nô tỳ tới đây để bạo hộ người, cũng không phải là….”

    “Tử Ngọc! Có Ngô Quý ở chỗ này ngươi lo lắng cái gì, huống chi khe sâu này cũng không có ai qua lại.”

    Ngô Quý gật đầu, “Nếu không phải là tình huống đặc thù, ta sẽ tự mình đi trước…. Tử Ngọc cô nương, phiền toái ngươi.” Ngô Quý muốn chính mắt giám sát nhóm người này chế tạo trúc vang, mà thẳng đến quân doanh chỉ có Tử Ngọc làm được, cho nên nhiệm vụ này giao cho Tử Ngọc là tốt nhất.

    Hà Duyệt nhìn thấy Tử Ngọc vẫn là không yên tâm, tiến lên cầm tay nàng, trấn an nói: “Tử Ngọc, chỉ mau chòng kết thcus chiến tranh mới có thể trở về nhà.”

    Tử Ngọc trong nháy mắt hiểu được, lập tức thỉnh an nói: “Nô tỳ cẩn tuân mệnh lệnh chủ tử, nhất định tự mình đem số vũ khí này đến chiến trường.”

    “Ân, Tử Ngọc, ta tin tưởng ngươi.”

    Có người hộ tống, kế tiếp chính là tăng ca thêm giờ vội vàng làm thêm, vì có thể chuẩn bị được nhiều chi trúc vang hơn, từ giờ trở đi đều phân công giờ nghỉ, sau đó bám sát thời gian tận dụng hoàn thành sớm nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.

    Thời gian một ngày một đem thật nhanh qua đi, vào buổi sang ngày thứ ba, Tử Ngọc đem số trúc vang chuẩn bị tốt lên đường, vì không để người trên đường xôn xao, Ngô Quý còn cố ý chế tác cơ quan, binh khí cùng trúc vang toàn bộ đều cất dưới cơ quan đó, chỉ có Tử Ngọc biết cách mở ra như thế nào.

    “Tử Ngọc ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đốt lửa sau đó lập tức ném mạnh ra, tuyệt đối không thể để lâu trên tay.”

    Tử Ngọc gật đầu, “Yên tâm đi! Chủ tử, Ngô huynh đã cùng nô tỳ nói qua cách dùng, nô tỳ sẽ tự hướng Hoàng Thượng thuyết minh.”

    “Ân, Tử Ngọc, vất vả ngươi.”

    “Vì chủ tử làm việc là nô tỳ nên làm.” Tử Ngọc nhảy lên xe ngựa, “Chủ tử, nô tỳ phải đi rồi.”

    Hà Duyệt gật đầu, Tử Ngọc lập tức gõ ngựa rời khỏi khe núi, đi Tang Khúc Huyện xa xôi.

    Sau khi Tử Ngọc rời đi Hà Duyệt liền cùng Ngô Quý nói không cần chuẩn bị binh khí, mà là chuẩn bị thêm nhiều trúc vang, tận lực phải đem xe đá lấy lửa kia sử dụng hết trong một tháng.

    Ngô Quý cũng cảm thấy chế tạo binh khí rất mất thời gian, vì thế đi xuống mệnh lệnh toàn lực làm trúc vang, chủ yếu thời gian là Ngô Quý giám sát, chuyên chở vật dụng giao cho thuộc hạ của Ngô Quý, sau khi dùng xong ngàn cân đá lấy lửa, hai ngàn chi trúc vang cùng trong nửa tháng nhanh chóng làm xong.

    Ngô Quý đem ngân lượng phát cho đám người thủ công, sau đó họ rời đi, Ngô Quý đi đến căn nhà gỗ nhỏ, gõ cửa nói: “Hà Duyệt, người đã đi rồi.”

    “Tốt, ta lập tức rời đi.”

    Khi Hà Duyệt ra ngoài, Ngô Quý bị dọa ngây người, chỉ vào Hà Duyệt nói: “Ngươi?”

    “Ta bây giờ chỉ có thể nam cải nử trang a.” (*Tội cho em dầu thai trúng cái chuyện nam nam sinh tử nhưng lại không được an nhàn dưỡng thai =)))))

    Xác thật, thân phận Lân nhi của Hà Duyệt rất đặc thù, nếu còn để ngước khác biết Hà Duyệt mang thai vậy càng phiền toái, bất quá…. “Ngươi mặc nữ trang cũng thật xinh đẹp.”

    “Ngô Quý, ngươi cũng trêu ghẹo ta.” Hà Duyệt trừng mắc liếc Ngô Quý một cái, Ngô Quý sờ sờ cái mũi sau đó tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, nói: “Muội muội, có phải hay không nên khời hành?”

    Được lắm ngươi một cái Ngô Quý, dám giễu cợt lão tử, Hà Duyệt gợi lên một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nói: “Huynh trưởng nói phải, làm phiền ca ca.”

    Ngô Quý xấu hổ, nhìn thấy Hà Duyệt dung mạo tuyệt thế, lập tức đỏ mặt quay đi, khẩn trương nói: “Ngươi nên lên xe ngựa, Hà Duyệt.” (*Ứ ù ư yên nghiệt thụ……)

    Hà Duyệt cuời trộm hai tiếng, theo sau hướng xe ngựa đi đến, Ngô Quý sau đó nhảy lên xe ngựa, khởi hành rời đi.

    Vì muốn mau chóng đuổi kịp Tang Khúc Huyện, Hà Duyệt yêu cầu Ngô Quý không cần nghỉ tạm ở khách điếm, Ngô Quý nhưng thực lo lắng, bất quá tình huống cấp bách chỉ có thể nghe lời Hà Duyệt nói vội vàng lên đường. Tuy nói sáu tháng mang thai không có nguy hiểm gì quá lớn nhưng đường xe lâu như vậy kéo dài, đường đi thì xóc nảy, vẫn là làm thân thể đang tính là tốt bị bệnh.

    Lúc này mới rời lhoir Tuyết Dương Thành ba ngày, Hà Duyệt liền ngã bệnh, tuy nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được nhưng tình huống hiện tại nhất định phải để Hà Duyệt có không gian nghỉ dưỡng.

    Ngô Quý nhíu mày nhìn đại phu vì Hà Duyệt bắt mạch, cũng hỏi: “Đại phu, tình huống của muội muội ta thế nào?”

    Đại phu trẻ tuổi thu hồi tay, đứng lên đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, viết lên phương thuốc đưa cho Ngô Quý, “Tiểu ca, muội muội ngươi chỉ có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày ăn chút đồ bổ liền tốt rồi, bất quá, huynh đài à, muội muội ngươi chính là mang thai sáu tháng, tàu xe mệt nhọc như vậy, sẽ làm vị cô nương này hết sức thông khổ.”

    Quả nhiên như thế, Ngô Quý từ khi Hà Duyệt nói đến không cần nghỉ ngơi liền biết sẽ phát sinh chuyện này, không nghĩ tới nhanh như vậy lại xảy ra, thở dài một tiếng, sau khi cảm tạ đại phu liền đi bốc thuốc, cũng gọi tiếu nhị ngao tốt dược đưa tới.

    “Ngô Quý.”

    Ngô Quý vội vàng tiến lên, nâng Hà Duyệt dậy, Hà Duyệt khẩn trương bắt lấy tay Ngô Quý, “Thanh Loan Quốc có phải hay không công vào rồi, quân chúng ta thua, có phải hay không!?”

    “Hà Duyệt, ngươi gặp ác mộng thôi, không có việc này.”

    Ác mộng! Hà Duyệt nhìn khắp nơi, khách điếm? Trên giường. Nói vậy chính là…. “Lại là ác mộng.”

    Hà Duyệt vuột đầu, Ngô Quý đứng dậy đi đến bên bàn đem thuốc đến cho Hà Duyệt, “Đại phu nói, ngươi mệt nhọc quá độ, yêu cầu tĩnh dưỡng.”

    “Tĩnh dưỡng?” Hà Duyệt cho Ngô Quý một ánh mắt ngươi đừng đùa ta a, Ngô Quý kiên định gật đầu, Hà Duyệt nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay Ngô Quý, tiếp nhận uống một ngụm, nói: “Ngô Quý, thân thể ta hiện tại chỉ có làm trì hoãn thời gian, người cầm trúc vang một mình xuất phát đi Tang Khúc Huyện đi.”

    Chương 101

    “Ngô Quý, thân thể ta hiện tại chỉ có làm trì hoãn thời gian, người cầm trúc vang một mình xuất phát đi Tang Khúc Huyện đi.”

    Ngô Quý bị lời nói này của Hà Duyệt mà sợ ngây người, kích động phản bác, “Không được, nêu ta rời đi chỉ để lại một mình ngươi lưu lại, không được!” Ngô Quý không phảu không hiểu điều mà Hà Duyệt lo lắng nhưng bắt hắn để một Lân nhi mang thai sáu tháng ở lại, nói cái gì cũng không được.

    “Ta cũng không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.”

    “Không được, ta đã đáp ứng Tử Ngọc cô nương sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, cho nên chuyện này không thể thương lượng.” Hà Duyệt muốn phản bác nhưng bị Ngô Quý lạnh băng xen vào, “Đừng quên trong bụng ngươi là nhất quốc chi quân tương lai của Huyền Minh Quốc!”

    Hiện nay Huyền Minh Quốc không có hoàng tử, ai mà chẳng biết, Lân nhi mang thai hơn phân nửa sẽ là con trai, vị thế Ngô Quý không dám để lại Hà Duyệt một thân một mình ở lại.

    Ngô Quý kích động phản bác ngay sau đó rời đi, Hà Duyệt chỉ có thể thở dài, làm sao bây giờ? Chậm rì rì như vậy sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, mình lại không rõ ràng tình hình chiến trường kia, Hà Duyệt cảm thấy chuyện này cần phải kiên trì tới cùng a!

    Uống xong chén thuốc trong tay, Hà Duyệt đứng dậy đi xuống giường, phủ thêm áo choàng, mở cửa đi ra ngoài tìm kiếm Ngô Quý, bất quá vừa đi qua thang lầu phía trước liền truyền đến âm thanh ôn ào.

    “Nghe nói gì không? Trước đó không lâu quân ta lại bại.”

    “Cài gì, bại? Có loại sự tình này, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

    “Còn có thể làm sao bậy giờ, ai chẳng biết Thanh Loan Quốc binh hùng tướng mạnh, có thể đứng vững ở biên quan lâu như vậy đã không tồi rồi.”

    “Đúng vậy, Hoàng Đế triều ta tự mình dẫn binh đi đánh giặc, nhất định sẽ thắng lợi.”

    “Không sai, Huyền Minh Quốc chúng ta không dễ bị bắt nạt như vậy, có kêu ta uống cháo không ăn thịt ta cũng quyết không nhận thua.”

    Bại! Ác mộng của hắn trở thành hiện thực? Không, Thanh Loan Quốc không có phá tan phòng tuyến cuối cùng, còn có biện quan tranh đấu, không tính là ác mộng thành hiện thực nhưng một chữ bại này thật sâu kích thích Hà Duyệt, đang khiếp sợ đồng thời nhìn thấy Ngô Quý đang đi lên lầu, Hà Duyệt quay đầu lại nói: “Ngô Quý, cục diện hiên tại đối với chúng ta bất lợi, ta đã không nghĩ đây chỉ là ác mộng nữa rồi, càng không muốn ác mộng kia thành hiện thực cho nên…”

    Trầm mặc đại biểu ý cự tuyệt, Hà Duyệt đành phải quỳ gối trước mặt Ngô Quý, Ngô Quý sợ tới mức vội vàng nâng Hà Duyệt lên, Hà Duyệt bắt lấy quần áo Ngô Quý, khẩn cầu nói: “Hiện tại ta chỉ có thể cầu ngươi, Ngô Quý, người ta yêu đang ở phía trước liều mạng, mà ta chỉ có thể núp lại phía sau, rõ ràng có biện pháp giúp hắn một tay, vì cái gì không cho ta làm…. Ngô Quý ta không muốn trở thành tội nhân thiên cổ.”

    Hà Duyệt vẫn nhớ rõ ác mộng kia, Lãnh Diệc Hiên trên người máu thịt mơ hồ không thể khôi phục, còn…. Ngô Quý vội vàng kéo Hà Duyệt lên, thở dài nói: “Ta đáp ứng ngươi, sẽ lập tức đem trúc vang tới chiến trường.”

    “Thật sự?”

    Ngô Quý gật đầu, “Nếu ta đáp ứng ngươi rồi, ta đây sẽ làm được, bất quá Hà Duyệt, ta cũng hy vọng ngươi hướng ta đảm bảo, không được rời khỏi tòa huyện thành này, an tâm ở lại, chờ ta hoặc Tử Ngọc tới đón ngươi.”

    Lưu lại, nếu muốn Ngô Quý an atam rời đi cũng chỉ có thể đáp ứng, Hà Duyệt gật đầu, Ngô Quý cũng coi như an tâm, rốt cuộc có phải hay không chờ được Ngô Quý đây cũng là điều mà Hà Duyệt trăm vạn lần không đảm bảo được. (*Có biến!)

    Ngô Quý làm việc thực nhanh, sau khi dùng bữa trưa liền lưu lại Hà Duyệt một chút tiến tài liền rời đi, Hà Duyệt tiếp tục lưu lại khách điếm, uống thuốc điều dưỡng thân thể, chờ ba ngày sau mới đi ra cửa phòng thuê tiểu nhị một chiếc xe ngựa.

    Hà Duyệt cảm thấy chính mình không thể như vậy chờ đợi, hắn không rõ ràng lắm chừng nào Ngô Quý hay Tử Ngọc sẽ đến đón mình, hơn nữa một ngày chưa gặp được Lãnh Diệc Hiên hắn một ngày đó liền chưa có an tâm, cho nên, Hà Duyệt vần là tính toán rời đi, nam giả nữ trang đi Tang Khúc Huyện xa xôi.

    Lần này Hà Duyệt cũng không có không ngừng nghỉ lên đường nữa mà là từ từ đi đến, bất quá bởi vì biên quan có chiến loạn nên xa phu chỉ đồng ý chở hắn đến huyện thành tiếp giáp Tang Khúc Huyện- Lũng Nam Huyện. Hà Duyệt cũng minh bạch xa phu kia e ngại cái gì, rốt cuộc sinh tử con người chỉ có một, cẩn thận vẫn hơn mà, Hà Duyệt cũng đồng ý rồi đi.

    Hai mươi ngày sau, Hà Duyệt đã tới được Lũng Nam Huyện binh hoang mã loạn, vốn là thành thị giàu có hiện tại hoàn toàn thay đổi, tiểu thương rộn ràng nhốn nháo, tiểu hài đồng trôi giạt khắp nơi, những nư nhân tìm chồng tìm con trong tuyệt vọng, đây là hậu quả chiến tranh a.

    Khởi mào chiến sự thì dễ, đánh chém nhau cũng dễ nhưng người chịu tổn thương lớn nhất chính là bá tánh vô tội, Hà Duyệt khó khăn lắm mới tìm được một khách điếm ở Lũng Nam Huyện là còn hoạt động, sau khi thanh toán ngân lượng cho xa phu, cũng cảm tạ người ta rồi mới đi vào.

    “Cô nương, người là nghỉ chân hay là ở trọ?”

    “Trước cứ nghỉ chân đi!” Phong trần mệt mỏi, bụng còn đói nữa.

    “Được, cơ nương bên này, mời.” Tiểu nhị dẫn Hà Duyệt đến một nơi an tĩnh ngồi xuống, Hà Duyệt cũng không yêu cầu gì nhiều, đơn giản gọi vài món ăn, chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên liền hỏi: “Tiểu nhị, Lũng Nam Huyện như thế nào lại thưa thớt như vậy?”

    “Cô nương, hiện tại biên quan có chiến sự, nếu không may quân địch đột phá vòng vây đi vào thì không hay rồi, Tang Khúc Huyện hiện tại đã sớm không còn một ai, mà gần Tang Khúc Huyện nhất chính là Lũng Nam Huyện chúng ta khẳng định chính là mục tiêu cướp giết của giặc a, chỉ có thể ra ngoài trốn để bảo toàn mạng sống thôi.”

    Binh hoang mã loạn, bá tánh lựa chọn đào vong là hoàn toàn hợp lý, bất quá… “Tiểu nhị, các ngươi thế nào không rời đi?”

    “Khách điếm chúng ta đã tồn tại vài chúc năm, luyến tiếc nha, hơn nữa chúng ta tin tưởng Hoàng Thượng, người nhất định có thể đem quân địch đánh duổi, thắng trận trở về a!” Một bên chưởng quầy đi ra tự tin nói.

    Hà Duyệt mỉm cười, nhìn ra được những người tin tưởng nhất định Huyền Minh Quốc sẽ thắng, “Chưởng quầy ngươi nói không tồi, chúng ta nhất định sẽ đem quân địch đuổi đi, thắng một trận đẹp mắt.”

    “Cô nương nói hay lắm! Cô nương ngươi mang thai đã bảy tháng đi?”

    “Ân.”

    “Cô nương một mình tới chỗ này tìm người thân?”

    Hà Duyệt gật đầu, “Phu quân của ta đang ở chiến trường, ta thực lo lắng hắn, cho nên đi tới Lũng Nam Huyện chờ hắn trở về.” Kỳ thật hắn muốn đích thân đến Tang Khúc Huyện tìm quân doanh, muốn chân chính nhìn Lãnh Diệc Hiên, bất quá suy xét đến vấn đề lễ tắc, vẫn là đổi cách nói.

    “Cô nương ngươi thực kiên cường, hôm nay bữa ăn này ta mời cô nươn, hy vọng ngươi có thể chờ được phu quân trở về.”

    “Vậy cảm ơn chưởng quầy.” Hà Duyệt cười cảm tạ sau đó tiếp tục ăn cơm, tiểu nhị cũng rời đi nghênh đón các khách nhân khác, thẳng đến khi vài cô nương mặc y phục trắng bước vào, Hà Duyệt mới buông đũa.

    “Vài vị cô nương chính là tới nghỉ chân?”

    Nữ tử đằng trước gật đầu, tiểu nhị dẫn mấy người này tới ngồi gần cửa sổ, mang thức ăn rồi rời đi.

    Hà Duyệt nỗ lực khắc chế cảm xúc chính mình, hy vọng chính mình nhanh chóng bình tĩnh lại nhưng trái tim Hà Duyệt lại vô pháp nghe lời, bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại gặp người của Lạc Hoa Cung ở chỗ này.

    Lạc Hoa Cung, mấy người này chính là đã hại hắn rời xa Diệc Hiên, còn thiếu chút nữa hại chết hắn cùng hài tử, là Thanh Loan Quốc mật thám, không thể tin nổi thế giới lại nhỏ đến vậy.

    Hà Duyệt điều chỉnh hô hấp làm chính mình bình tĩnh hơn, vừa cầm đũa lên tiếp tục vừa dựng tại lên nghe lén.

    “Hành động lần này chỉ được thành công, không được thất bại.”

    “Lạc di (cô, dì), cũng chỉ có vài người chúng ta đi làm chuyện này, có thể hay không…”

    “Chủ công vì không muốn rút dây động rừng mới phái chúng ta đi, các ngươi cũng minh bạch cái kết của sự thất bại.”

    “Lạc di yên tâm, lần trược bị tên cẩu Hoàng Đế Lãnh Diệc Hiên cho ăn không ít khổ, lần này…”

    “Được rồi, ít nói nhảm đi, nhanh chóng ăn cơm.” Lạc di kia vừa nói vừa cầm đũa lên ăn cơm, ánh mắt dừng trên một nữ nhân đang ngồi phía trước, nhịn không được nhướng mày, thẳng đến khi nhìn đến chiếc bụng phình lên mới thu hồi tầm mắt, ăn cơm.

    Bình tĩnh, bình tĩnh, Hà Duyệt không thể xúc động, bình tĩnh….. Điều chỉnh hô hấp, Hà Duyệt nỗ lực khống chế bản thân, làm chính mình không bị những lời nói vừa rồi mà tức giận, sinh khí. Chờ sau khi mấy vị nữu tử ăn cơm xong Hà Duyệt mới đứng dậy tính tiền, Lạc Hoa Cung đáng giận, lão tử nhất định không cho các ngươi thực hiện được.

    Hà Duyệt đỡ lấy bụng, bước chân nhanh hơn cẩn thận đi theo mấy người Lạc Hoa Cung kia, bất quá bởi vì Hà Duyệt không võ công, hơn nữa còn mang thai rất khó kiên trì bám theo, hơn nữa Hà Duyệt cũng đã quá coi thường mấy nữ tử được phái đi làm nhiệm vụ lần này.

    Lạc di để đồ đệ chính mình tiếp tục đi, còn mình lưu lại tiếp tục chờ Hà Duyệt tới gần, theo sau vươn kiếm chỉ vào Hà Duyệt, “Cô nương vì sao theo dõi chúng ta?”

    Không nghĩ tới thế nhưng lại bị phát hiện, Hà Duyệt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, xem xét thanh kiếm đang chỉ vào mình, nỗ lực bình tĩnh nói: “Ngươi người này thật là khó hiểu, ta về nhà ta, như thế nào? Theo dõi ngươi, người nhìn đi con đường này là nhà ngươi mở hả?”

    Tuy rằng Lũng Nam Huyện đã không còn phồn thịnh như trước chỉ còn nhốn nháo chạy loạn nhưng trên phố vẫn có mấy người, thấy Hà Duyệt bị một nữ tử chỉ kiếm vào người, một hán tử hảo tâm nói: “Uy, ngươi làm cái gì đó, khi dễ một nữ tử mang thai sao?”

    Lạc di phát hiện mấy người xung quanh đều nhìn nàng, nổi lên sát khí, vũ động kiếm trong tay phóng về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt thấy vậy lập tức quay lại phía sau cũng thầm mắng một câu “Ta thao!”

    “Bang!”

    “Đông!”

    Kiếm trong tay rơi xuống, Lạc di còn chưa đi nhặt một hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, Lạc di xoay người nhưng đã quá muộn, một kiếm giáng xuống đã làm nàng mất mạng.

    “A! Giết người!” Những người quan sát chung quanh lập tức chạy trối chết, chỉ có một mình Hà Duyệt dựa người trên tường, kinh dị nhìn hắc phong nam tử, khẩn trương nói: “Đa tạ vị đại hiệp này.”

    Hắc y nhân xoay người, đánh rớt áo choàng, lộ ra đồng tử sắc bén, Hà Duyệt khẩn trương nhìn chằm chằm soái ca, hỏi: “Ngươi…”

    “Ngươi theo người của Lạc Hoa Cung làm cái gì?”

    Lạc Hoa Cung, người này thế nhưng biết Lạc Hoa Cung? Hà Duyệt kinh dị, nhưng thực nhanh bình tĩnh lại, thật cẩn thận nói: “Vị hiệp sĩ này biết Lạc Hoa Cung?”

    “Nga, tử khẩu khí của ngươi xem ra rất quen thuộc Lạc Hoa Cung?”

    Gia hảo này thật đúng là thông minh, mặc kệ, là địch hay bạn tính sau, “Không dối gạt vị đại hiệp này, ta cùng với Lạc Hoa Cung có một ít ân oán, lại biết được âm mưu của bọn họ mới mạo hiểm đuổi theo, không ngờ….”

    “Ngươi một cái cô nương gan cũng thật lớn!”

    Hà Duyệt gải cười hai tiếng, thanh niên tiến lên bắt lấy tay Hà Duyệt, nói: “Ngươi không phải muốn biết các nàng muốn làm gì sao? Ta mang ngươi đi.”

    “Cái gì?”

    Một cái phi thân biến mất ở nơi xa, khinh công một phát bay đến trên người một con ngựa, khi ngựa chạy, Hà Duyệt hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi vì cái gì muốn giết người Lạc Hoa Cung?”

    “Bởi vì các nàng đáng chết!” Thanh niên hừ lạnh một tiếng, “Còn ta là ai à, biết Hiên Viên Tử Hằng không?”

    Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, Hiên Viên Tử Hằng, ai không biết, gia hỏa này sẽ không…

    Chương 102

    Bị vị đại hiệp xa lạ cứu không quan trọng, bắt hắn đi xem cùng là cái quỷ gì? Tuy rằng hắn cũng rất muốn biết đám nữ nhân biến thái kia làm cái gì nha

    Thi triển khinh công, Hà Duyệt bị thanh niên kia ôm thực mau đuổi kịp bước mấy nữ nhân y phục trắng kia, dừng lại ở một mảnh rừng dày đặc, ẩn nấp hơi thở nghe đám nữ nhân kia đàm luận.

    “Gặp mặt ở địa điểm này?”

    “Ân, Lạc di không ở đây, vậy tự chúng ta đi làm, các ngươi đi thiêu lương thực địch, ta cùng Mộng Nhi đi hộ tống lương thảo.”

    Bốn nữ nhân ăn ý tách ra, Hà Duyệt nghe xong tức giận, đúng là đám hỗn đản không biết xấu hổ, dám thiêu lương thực….

    “Hiện tại bọn chúng tách ra hành động, chúng ta cũng tách ra hành động đi.”

    Hà Duyệt nhìn về phía thanh niên kia, “Ngươi rốt cuộc gọi là gì? Hiên Viên Tử Hằng không phải hiện tại đang làm Hoàng Đế Thanh Loan Quốc sao?”

    “Ngươi có thể rõ ràng thân phận của hắn vậy chắc chắn ngươi thân phận cũng chẳng tầm thường.”

    Gia hỏa này thế nào lại đổ câu hỏi lên đầu hắn rồi, thanh niên kia đứng lên, mang áo choàng vào, nói: “Ta đi giải quyết hai người kia, người đuổi theo hai bọn họ bất quá…. Ngươi hoài hài tử phải cẩn thận, rốt cuộc lương thảo đối với bọn họ mà nói rất quan trọng, chờ ta giải quyết hai ả kia sẽ tới hỗ trợ ngươi.”

    Thanh niên nói xong vèo cái liền biến mất vô tung vô ảnh, Hà Duyệt run rẩy khóe miệng vài cái, vội vàng hướng sâu vào rừng câu đi đến, cũng thật cẩn thận truy tìm hai nữ nhân đi hộ tống lương thảo.

    Có lễ hai nữ nhân đi phái trước kia võ công cũng không cao bằng không làm sao có thể không phát hiện phía sau có người theo dõi được, cũng có lẽ do đã chạm mặt nên cũng không có chú ý tới Hà Duyệt.

    “Chúng ta là người của chủ công phái tới.”

    Xốc cổ áo lên lộ ra hình xăm hắc mai, đối phương gật đầu nói: “Ân, các ngươi đi theo ta.”

    Mấy binh lĩnh ăn mặc phục sức Thanh Loan Quốc nhìn nhìn khắp nơi, sau đó dẫn hai người Lạc Hoa Cung qua sông, tiến vào một rừng cây khác. Hà Duyệt trong lúc đối phương bắt đầu qua sông mới khởi động bước chân, dẫm lên nước sông lạnh băng, băng qua sông rồi cũng tiến vào rừng cây kia.

    Trong rừng cây cực kỳ quỷ dị, Hà Duyệt thật sự rất cẩn thận mới đến được cuối rừng, nhìn thấy đỉnh lều trại, Hà Duyệt vội vàng đè thấp dáng người, tránh ở sau một cây đại thụ.

    Không nghĩ tới dau phiến rừng này lại là quân doanh của địch! Không đúng a! Nơi này không phải là thổ địa của Huyền Minh Quốc sao? Chẳng lẽ đây chính là mưu kế giảo hoạt của tên quốc sư kia, tính toán nội ứng ngoại hợp bóp chết quên Huyên Minh?

    Nghĩ đến sự tình này có thể phát sinh, Hà Duyệt nhịn không được lạnh run, Viên Cẩm Hồng cái lão cáo gì kia, lão tử nhất định không để ngươi thực hiện được! Hà Duyệt vuốt vuốt cái bụng nhô lên, từ trong lòng ngực lấy ra một cây trúc vang, đây là Ngô Quý trước khi đi đã đưa cho hắn để phòng thân, không nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng.

    “Hài tử, ngươi phải bảo vệ phụ thị a!” Hà Duyệt vuốt bụng, hít sâu một hơi theo sau nhìn nhìn bốn phía, tìm một chỗ không có người phát hiện tiếp các quân doanh.

    Tuần tra qua lại có rất nhiều người, Hà Duyệt nhìn nhìn không trung, hành động ban ngày sẽ bị phát hiện, Hà Duyệt liền thối lui đến địa phương an toàn, chờ đến ban đêm rồi hành động sau.

    Không trung thực mau tối sầm xuống, Hà Duyệt đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện chính mình mang thai, lặng lẽ đi đến gian phòng chứa lương thảo, chờ mấy người tuần tra kia rời đi Hà Duyệt mới rút ra một cây trúc vang phóng hỏa rồi ném mạnh vào lều lương thảo.

    “Ai?” Bính lính thấy trong màn đêm xuất hiện ánh đuốc lập tức quay đầu lại hét, “Người tới, địch tập kích, mau tới, lương thảo cháy rồi!”

    Lửa lớn không lưu tình chút nào thiêu đốt toàn bộ quân lương, binh lính vội vàng dập tắt, Hà Duyệt vội vàng chạy trốn.

    “Đứng lại!” Hai nữ tử Lạc Hoa Cung thi triển khinh công chính mình ngăn chặn Hà Duyệt, một nữ tử nhìn thấy Hà Duyệt, kinh ngạc hô: “Thế nhưng là ngươi…”

    Một cái khác cũng phát hiện Hà Duyệt là nữ nhân bọn họ gặp được ở khách điếm, lập tức rút kiếm trong tay, “Hoài hải tử lại dám làm liều, chúng ta quả thật đã xem nhẹ ngươi rồi!”

    Hà Duyệt đối mặt với người Lạc Hoa Cung, không có một tia biểu cảm, thân thể lùi lại phía sau, sờ sờ lên bụng có điểm đau đớn, nói: “Người Lạc Hoa Cung, ta thật là xem thường các ngươi.”

    “Ngươi nếu đã biết chúng ta là người Lạc Hoa Cung còn dám một mình chạy vào?”

    “Ha hả, Lạc Hoa Cung các ngươi không phải là mật thám Thanh Loan Quốc sao? Đừng nói tốt như vậy chứ!”

    Hai nữ tửu nghe Hà Duyệt nói vậy sắc mặt hóa ám trầm, trong nhóm binh lính đuổi theo có vị dẫn đầu nói: “Huyền Minh Quốc hết người hay sao lại sao một nữ tử mang thai tới đây phá hoại?”

    “Lửa lớn nhanh như vậy liền dập tắt sao? Thật đáng tiếc!” Hà Duyệt trào phúng, mới người nhìn nhìn, ngay sau đó nói: “Bị các ngươi phát hiện, thật không may mắn, bất quá nếu các ngươi ngươi đều đã đến đây, vậy để ta tiễn các ngươi đoạn đường này.”

    Mọi người hoàn toàn không biết Hà Duyệt đang nói cái gì, hai nữ tử Lạc Hoa Cung thấy sự tình không bình thường cho nhau cái liếc mắt, cùng nhau rút kiếm lập tức hướng Hà Duyệt đâm tới.

    Hà Duyệt nắm trên tay bùn đất phất qua hai vị nữ tử kia, hai ả liền lui lại mấy bước, thấy Hà Duyệt chạy trốn cả giận nói: “Muốn chạy trốn?” Một thanh đao nhỏ bay về phía Hà Duyệt, cũng không biết có phải hài tử trong bụng cảm nhận được phụ thị mình gặp nguy hiểm hay không, hung hăng đạp một chân. (*Hay lắm con trai!)

    “Tê…” Hà Duyệt đau đớn ngồi xổm xuống, tránh thoát được công kích của địch nhân, sau đó quay lại nhìn một đám người muốn đuổi theo mình liền cắn răng chạy về mảnh rừng rậm.

    Đi vào rừng cây bên cạnh, Hà Duyệt lạp tức đứng lại xem xét, lấy từ trong tay áo ra thêm một cây trúc vang hướng cây đuốc bật lửa ngay sau đó hướng người đang đuổi theo mình ném tới.

    “Bùm!”

    “A!!!!!”

    Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, Hà Duyệt nhanh chóng vứt bỏ cây đuốc trong tay, dựa vào cảm giác hướng vào trong rừng chạy tới, dồn dập chạy trốn, gai cắt qua gương mặt, đụng vào thân cây, Hà Duyệt cũng không dám dừng lại thở dốc mà kêu đau, ôm bụng tiếp tục chạy.

    Không biết đã chạy bao lâu, khi Hà Duyệt cảm giác như mình không nghe được âm thanh nữa, mới dừng lại dựa vào rừng cây thở dốc. Ư…Đau quá…. xem ra chính mình sơ suất quá, nếu Lãnh Diệc Hiên biết chính minh làm chuyện này khẳng định sẽ hung hăng mắng mình mất.

    Nhưng mà hiện tại làm cũng đã làm rồi, hắn chỉ hy vọng cái bụng đau âm ỉ có thể dừng lại. Cắn cánh tay, tận lực không cho chính mình phát ra âm thanh thống khổ, trấn an bụng, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại bảo hài tử ngoan ngoãn nào, bỏ đi áo dài đã rách nát, chỉ phủ lên một kiện áo choàng, trong gió lạnh chịu đựng đau đớn chạy tiếp.

    “Chi!”

    Vỗn dĩ muốn hôn mê Hà Duyệt lập tức thức tỉnh, cảnh giác nhìn bốn phía, sẽ không xui xẻo như vậy đi! Có thể đuổi tới nơi này rồi? Chẳng lẽ hắn cục diện đã định?

    Hà Duyệt ngừng thở, nằm im dười gốc cây, nghe thấy thanh âm côn trùng kêu vang trong rừng cây, không biết có phải vì quá mệt mỏi không mà Hà Duyệt cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

    Khi tỉnh lại, không trung đã sáng lên, nghe ở phía xa là tiếng la cùng tiếng đánh nhau Hà Duyệt vội vã đứng dậy.

    “Đông!”

    “Đau quá!” Hà Duyệt sờ sờ cái trán chính mình, theo sau vô lực dựa vào gốc cây, hắn không nghĩ mình hiện tại lại suy yếu tới như vậy, nhay cả đứng cũng khó khăn.

    Kỳ thật nếu Hà Duyệt thấy gương mặt của chính mình hiện tại nhất định sẽ bị hù chết, so với quỷ còn khủng bố hơn, một tia huyết sắc cũng không có, tiếng hít thở suy yếu giống như mấy người bệnh nặng sắp chết a.

    Hà Duyệt biết thân thể chính mình hiện tại thực không xong rồi, từ tối qua đến giờ liều mạng chạy trốn, cùng ở dưới cái rét lạnh một đêm, hiện tại đứng dậy nổi mới là kỳ tích.

    “Bàng đát!” “Lạch cạch!”

    Thanh âm đánh nhau làm Hà Duyệt thanh tỉnh chính mình hiện tại đứng ở nơi không an toàn, tháo chiếc trâm cố định tóc tán loạn ra, khoác tóc dài trên vai nghiêng ngả ra khỏi cánh rừng.

    Không biết đi qua bao lâu nhìn thấy một sườn dốc, Hà Duyệt nỗ lực bò lên đi, nhìn thấy Huyền Minh Quốc kỳ sừng sững uy vũ trong gió, trận thé thiên quân vạn mã cùng tiếng nổ rung trời làm Hà Duyệt biết mình đến Huyền Minh doanh trại rồi.

    Hà Duyệt ngồi dưới đất, trải qua mấy tháng, hài tử cũng hơn sáu tháng rồi, trèo đèo vượt núi, gian nguy trùng điệp, cuối cùng cũng tới rồi.

    “Diệc Hiên…”

    Nghỉ ngơi một chút, Hà Duyệt lại lần nữa đứng lên, tiến vào nơi Huyền Minh Quốc trấn thủ, vạn quân tướng sĩ đang ở phía chiến trường đánh chém anh dũng chỉ để lại mấy ngàn người trấn thủ binh mã.

    Hà Duyệt cũng không rõ ràng lắm Lãnh Diệc Hiên có thể hay không ở chỗ này nhưng hắn hiện tại cần vào doanh trại mới có thể bảo toàn được hài tử trong bụng.

    Cũng không biết có phải phụ tử thiên tính hay không, tiểu hài tử vậy mà lúc này nhảy loạn kịch liệt làm Hà Duyệt kịch liệt đau đớn, Hà Duyệt lập tức chạy đến doanh trướng nhịn không được quỳ xuống hô: “Thao, ngươi cũng học được thời điểm lăn lộn a, tê… ư…”

    “Ai?”

    Binh lĩnh phát hiện một người xuất hiện ở lãnh địa của bọn họ, còn là một người mang thai đầu tóc tán loạn, mấy binh lĩnh không dám sơ suất, cầm đao kiếm quát: “Ngươi là ai? Dám tự mình xông vào quân doanh, người tới, bắt lại.”

    “Chuyện gì mà ầm ĩ thế?”

    “Lý phó úy.” Binh lính chắp tay thỉnh an, “Lý phó úy, chúng ta phát hiện một người khả nghi.”

    “Người khả nghi?” Lý Thông (*Á đù) tiến lên nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt đầy mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn Lý Thông, không quen biết, nhưng cũng không quản nhiều chuyện như vậy hỏi: “Xin hỏi Hoảng Thượng có ở chỗ này không?”

    “Hoàng Thượng?” Lý Thông lập tức nghiêm túc lên, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

    “Ta…” Hà Duyệt che lại bụng, ngồi dưới đất, vô lực nói: “Ta là Huyền Minh Quốc Tuệ… Tuệ Thần.”

    Tuệ Thần! Lý Thông nghe thấy lời này của Hà Duyệt liền bị dọa sợ, Tuệ Thần ai mà chẳng biết, là Hoàng Thượng nam thị chính xác mà nói chính là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, vì cái gì lại ở chỗ này? Còn mang thai… “Mau đi bẩm báo Hoàng Thượng!”

    Nghe thấy Lý Thông nói, Hà Duyệt hít một ngụm khí, Lãnh Diệc Hiên ở chỗ này, hắn ở chỗ này…. Lý Thông tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt cảm kích hướng hắn cười, nhưng thực mau, “Đau quá…”

    “Tuệ Thần, người người sao vậy? Người tới, mau tới đây!”

    Hà Duyệt chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đến chết đi sống lại thế này, lúc này hài tử trong bụng không ngừng xao động làm hắn cảm nhận được, loại kịch liệt phản khán này…. không phải là muốn sinh chứ?

    Hà Duyệt thống khổ như vậy đương nhiên cũng làm mấy người xung quanh hoảng sợ, khẩn trương không thôi.

    “Hoàng Thượng, trúc vang giống như đưa than sửi ấm cho ngày tuyết rơi vậy, Thanh Loan Quốc đã bị quân của chúng ta đẩy lùi ba dặm rồi.”

    “Không sai, Hoàng Thượng, trúc vang chính là vũ khí kinh người, không biết cao thủ nào ra tay cứu giúp vậy?”

    Lãnh Diệc Hiên nghe mấy vị tướng quân nói vậy nhịn không được gợi lên khóe môi, vị cao thủ này chính là người hắn ngày đêm tưởng niệm a.

    “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng ta phát hiện một kẻ khả nghi, hắn tự xưng là Tuệ Thần.”

    Lều trại lập tức yên lặng không một tiếng động, Tiêu Sở Nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên sỡm đã không còn bình tĩnh, lập tức nhanh chóng nện bước xông ra ngoài, vọt tới phía Hà Duyệt không ngừng kêu đau đớn.

    Hà Duyệt nỗ lực trấn an bụng mình, hy vọng bánh bao trong bụng không lăn lộn nữa, hắn còn không ngờ Diệc Hiên đã đến, ai ngờ….

    “Duyệt…”

    Một tiếng Duyệt kinh động mọi người, Lý Thông cũng những binh lính khác nhanh chóng rời đi, Hà Duyệt cũng qên mất đau đớn, chật vật nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên đang chạy tới.

    Hắn gầy, đây là ý niệm đầu tiên của hai người gặp lại, Hà Duyệt gợi lên tươi cười nhàn nhạt, “Diệc Hiên….cuối cùng cũng…nhìn thấy ngươi.”

    Mang theo tươi cười vào trong hôn mê làm Lãnh Diệc Hiên sợ tới mức tim ngừng đập, đỡ lấy Hà Duyệt, “Duyệt, Duyệt, ngươi tỉnh tỉnh lại, truyền Thái y, đem tất cả Thái y đến đây cho trẫm!”

    Chương 103

    Thật sự là Tuệ Thần! Lý Thông bị dọa sợ rồi, lập tức sai người đi gọi Thái y, mà Lãnh Diệc Hiên đã bế Hà Duyệt lên đi về phía hoàng trướng chính mình đang ở, trên đường gặp được Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên nhìn thấy sắc mặt Hà Duyệt trắng bệch mà ngây người.

    “Duyệt Quân!” Tiêu Sở Nhiên hô một tiếng, vội vàng đi theo Lãnh Diệc Hiên tiến vào lều trại.

    Lãnh Diệc Hiên thật cẩn thận đem Hà Duyệt đặt trên giường, sửa sửa mái tóc hỗn độn ra sau, cầm chặt tay Hà Duyệt, nói: “Duyệt, ngươi không được có chuyện gì, trẫm không cho phép ngươi gặp chuyện gì!”

    Tiêu Sở Nhiên nhìn chằm chằm sắc mặt không một tia huyết sắc của Hà Duyệt, nòng lóng như lửa đốt, dò hỏi binh lĩnh: “Thái y đâu? Như thế nào còn chưa tới?”

    Lãnh Diệc Hiên lạnh băng quay đầu lại làm binh lính canh cửa, nô tài, cung nữ đều đồng loạt quỳ rạp xuống, đang chuẩn bị nghênh đón sự tức giận của Lãnh Diệc Hiên thì có ba vị Thái y chạy đến.

    “Lão thần…”

    “Đừng quỳ, qua đây coi nhanh lên!”

    Lý Thái y trước hết vọt lên phía trước, trước tiên xem xét tình hình rồi lập tức bắt mạch cho Hà Duyệt, quá trinh dài dòng làm Lãnh Diệc Hiên hận không thể giết người, Lý Thái y chịu đựng Lãnh Diệc Hiên tức giận, khẩn trương nói: “Hồi Hoàng Thượng, Tuệ Thần trong cơ thể kinh mạch hỗn loạn, hài tử tron bụng có dấu hiệu sinh non, nếu hiện tại dùng dược có thể đối hoàng tử….”

    Lãnh Diệc Hiên hoàn toàn không muốn nghe lời tiếp theo của Lý Minh, đầy người sát khí quát: “Phế vật, một đám phế vật!”

    Lân nhi mang thai vốn dĩ đã cực kỳ hiếm thấy thậm chí còn là chuyện giả dối hư ảo, hiện tại Hà Duyệt hoài long loại chính là trời cao ban ân Huyền Minh Quốc, nếu lúc này xảy ra chuyện Lãnh Diệc Hiên không giết người thì bá tánh Huyền Minh Quốc biết được cũng không để yên, rốt cuộc đối với bá tánh bọn họ mà nói, đây chính là thượng thiên ban ân huệ, là trời phù hộ Huyền Minh Quốc, như thế nào có thể nói không có liền không có.

    “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận.”

    Tiêu Sở Nhiên hận người nằm xuống hiện tại không phải là mình, Lãnh Diệc Hiên nắm chặt đôi tay hận không thể giết người, Tiêu Sở Nhiên thương tâm nói: “Hoàng Thượng, chuyện liên quan đến tính mạng Tuệ Thần, khẩn cầu Hoàng Thượng quyết định.”

    “Hài tử….”

    “Duyệt!” Lãnh Diệc Hiên vội vàng cầm lấy tay Hà Duyệt, cũng không biết có phải nghe được thanh âm của Lãnh Diệc Hiên hay không, Hà Duyệt trợn lướn đôi mắt, vô lực đối với Lãnh Diệc Hiên nói: “Ta…ta muốn hài tử….ta muốn nó.”

    “Duyệt!” Lãnh Diệc Hiên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt suy yếu nằm trong lồng ngực Lãnh Diệc Hiên, “Diệc Hiên, nó là con của chúng ta, không thể để con đó chuyện gì được.”

    Lãnh Diệc Hiên ôm chặt lấy Hà Duyệt, nỗ lực không chế cảm xúc chính mình, mỉm cười nói: “Hài tử chúng ta về sau còn sẽ có, Duyệt ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

    Hà Duyệt lắc đầu, rơi lệ nói: “Không! Nếu ngươi không bảo toàn được con, ta cũng không sống nữa.” Hắn biết hắn của hiện tại không tránh khỏi trách nhiệm của bản thân, chính là hắn quyết không thể mất đứa nhỏ này, bằng không hắn chết cũng không tha thứu cho mình.

    Hà Duyệt đã hạ tử lệnh, Lãnh Diệc Hiên nắm chặt tay, Hà Duyệt rõ ràng Lãnh Diệc Hiên bay giờ thực khó xử, kéo túi thơm trên cổ ra đem viên đan dược kia ném vào miệng, nuốt vào.

    “Duyệt.”

    “Đây là Tục mệnh đan ngươi cho ta, lúc rớt xuống núi ta cũng uống một viên, hiện tại ta lại uống một viên, nó có thể tạo được tác dụng, đúng không….Diệc Hiên?”

    Tục mệnh đan này Lãnh Diệc Hiên cho Hà Duyệt, đan dược này công dụng lớn nhất chính là trước hết giữ được tánh mạng của Hà Duyệt, còn có cứu được hài tử hay không….hắn cũng không dám chắc với đối phương.

    “Lần trước, ta thực may mắn nó còn sống, lần này….” Hà Duyệt vuốt bụng, mặc niệm nói: “Lần này con cũng phải sống cho phụ thị.”

    Lều trại một mảnh thương tâm, nếu giữ được hài tử nhưu vậy khẳng định lưu lại cho Hà Duyệt thương tổn cơ thể, mặc kệ là phương diện nào đều bất lợi, đả kích đều thật lớn.

    “Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có một người tự xưng là thần y cầu kiến.”

    “Thần y như thế nào lại đến đây? Các ngươi trấn thủ như thế nào vậy?” Lý Thông quát, Tiêu Sở Nhiên nhíu mày, nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên, nghiêng đầu nói: “Hắn trông như thế nào?”

    “Rất trẻ tuổi, bất quá hắn nói Tuệ Thần biết hắn.”

    Nhận thức? Hà Duyệt nhíu mày, Lãnh Diệc Hiên nghiêng đầu nói: “Tuyên hắn tiến vào.”

    “Vâng.”

    Một nam tử mặc áo choàng đen tiến vào lều trại, Hà Duyệt kinh ngạc, “Là ngươi?”

    Nam tử kia cười cười, nói: “Đúng vậy, là ta.”

    “Hiên Viên Triệt.” Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc, “Ngươi thế nhưng không chết?”

    Hiên Viên Triệt? Hiên Viên, gia hỏa này là hoàng thân Thanh Loan Quốc? Hà Duyệt khiếp sợ, Lãnh Diệc Hiên nghiêm cẩn nói: “Không biết Thanh Loan Quốc Nhị hoàng tử tới quân doanh của ta là có dụng ý gì?”

    “Hoàng Thượng không cần lo lắng, ta tới đây không phải vì cùng các ngươi đối địch, ta là tới giúp đỡ một tay.” Hiên Viên Triệt

    Lấy ra một lọ thuốc, ném cho Lãnh Diệc Hiên, nói: “Đây là sư phụ ta luyện chế ra linh đan diệu dược, ăn nó vào, hẳn là sẽ đối với Tuệ Thần có lợi.”

    Lãnh Diệc Hiên cầm lấy chai lấy ra được một viên đan dược màu đỏ, cẩn thận hỏi: “Ngươi vì sao phải tới đây giúp ta?”

    “Ân, xem như ta lập công chuộc tội đi.”

    Hiên Viên Triệt nói như vậy làm mọi người bị mê hoặc, Hiên Viên Triệt cười nói: “Ta từng đáp ứng Tuệ Thần trở về giúp hắn lại không ngờ lại có chuyện phát sinh, sai mất cơ hội trở về, đan dược này coi như ta tạ lỗi đi.”

    Hà Duyệt minh bạch lời Hiên Viên Triệt nói là có ý gì, kỳ thật hắn lúc tiến vào quân doanh đã sớm quên mất Hiên Viên Triệt, rốt cuộc chỉ là một hiệp sĩ là mặt đã cứu hắn Hà Duyệt cũng không dám kỳ vọng hắn sẽ trở về cứu mình thêm lần nữa, không nghĩ tới người này lại tự đến cửa nhận tội.

    Hà Duyệt nhìn viên đan dược trong tay Lãnh Diệc Hiên, cầm lấy ăn vào, Lãnh Diệc Hiên kinh dị, “Duyệt!”

    “Ta không có việc gì, Diệc Hiên, ngươi tin tưởng hắn đi! Nếu không phải nhờ hắn, quân thảo quân ta sớm đã bị Lạc Hoa Cung đốt rồi.”

    “Lạc Hoa Cung!” Lãnh Diệc Hiên nghe thấy cái tên này thực khó chịu, bởi vì Lạc Hoa Cung này hại hắn cùng Hà Duyệt chia cách mấy tháng, hiện giờ lại…

    “Chuyện này vẫn là ta tới nói đi!” Hiên Viên Triệt cười chắp tay nói, “Tuệ Thần vừa mới ăn vào đan dược, yêu cầu tĩnh dưỡng.” Lời này không tồi, lúc này Hà Duyệt thật đúng là có điểm mệt nhọc.

    Lãnh Diệc Hiên đỡ Hà Duyệt nằm xuống, lôi kéo chăn, nghiêm túc nói: “Chăm sóc tốt Tuệ Thần, Sở Nhiên đi cùng trẫm.”

    “Thần tuân chỉ.” Tiêu Sở Nhiên nhìn Hà Duyệt một cái sau đó cùng Lãnh Diệc Hiên ra khỏi lều trại.

    Ở trong lều trại nghị sự, Lãnh Diệc Hiên nghe xong Hiên Viên Triệt hội báo, biết được Lạc Hoa Cung lại âm mưu ẩn dấu làm mật thám cho Thanh Loan Quốc, chụp bàn phẫn nộ. nếu không phải Hà Duyệt phát hiện người của Lạc Hoa Cung hơn nữa có Hiên Viên Triệt hỗ trợ, chỉ sợ bây giờ bọn họ sẽ trở thành thỏ sa bẫy rập, chờ bị thịt.

    Khi Hà Duyệt lại một lần nữa tỉnh dậy, đã là giờ Thìn ngày hôm sau, phát hiện lều trại không một bóng người, nhìn thấy quần áo trên người mình đã được thay đổi, có chút ngạc nhiên.

    “Chủ tử, người tỉnh rồi!”

    “Thải Hà.” Hà Duyệt có thể ở chỗ này nhìn thấy Thải Hà rất là kinh dị, sau đó mỉm cười nói: “Thải Hà, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây.”

    Thải Hà vội vàng tiến lên quỳ trước Hà Duyệt, Hà Duyệt giật mình, “Ngươi đang làm cái gì?”

    “Nô tỳ bảo hộ chủ tử không chu toàn, thỉnh chủ tử trách phạt.”

    Nguyên lai là việc này.

    Hà Duyệt cười nhạt, “Việc này đã qua rồi, ta không có trách cứ ngươi cùng Tử Ngọc, mau đứng lên đi!” Thải Hà có chút lo lắng, Hà Duyệt làm mặt lạnh, “Chẳng lẽ còn muốn ta thỉnh ngươi lên?”

    “Không, nô tỳ…”

    “Phốc, xem ngươi sợ tới vậy kìa, cùng ngươi nói giỡn thôi mà.”

    “Duyệt cùng ai nói giỡn a?” Lãnh Diệc Hiên uy vũ tiến vào, Thải Hà cùng các cung nữ khác quỳ xuống thỉnh an, “Tham kiến Hoàng Thượng.”

    “Đứng lên đi.” Lãnh Diệc Hiên đi đến bên giường ngồi xuống, vén tóc Hà Duyệt, “Còn đau không?”

    Hà Duyệt giật giật ngón tay, sờ sờ bụng, cười nói: “Đan dược của Hiên Viên Triệt cũng không tệ lắm! Ta không có đau nữa.”

    Hiên Viên Triệt đem tới đan dược xác thực có chỗ tốt, nếu chậm một chút nữa chỉ sợ không phát huy được hiệu quả tốt nhất, vì thế Lãnh Diệc Hiên còn đối với Hiên Viên Triệt nói lời cảm tạ, nếu không phải Viên Cẩm Hồng dã tâm bừng bừng, chỉ sợ hiên nay người ngồi trên vương vị chắc chắn là tên Hiên Viên Triệt kia mà không phải là Hiên Viên Tử Hằng.

    Khôi phục khí sắc, hơi thở cũng vừng vàng, Lãnh Diệc Hiên lo lắng được buông xuống không ít, nhưng vẫn có vấn đề muốn hỏi: “Vì sao tới đây?”

    Hà Duyệt run rẩy, hắn biết Lãnh Diệc Hiên nhất định sẽ chất vấn mình, Hà Duyệt cúi đầu, “Ta….”

    “Aizzz…” Lãnh Diệc Hiên ôm lấy Hà Duyệt, “Còn may ngươi không sao, bằng không…. Trẫm không muốn ngươi có chuyện gì nên mới để ngươi ở lại Tử Mạch Quốc, ai ngờ….”

    “Ta không muốn chờ, hơn nữa….” Hắn vẫn luôn gặp ác mộng, nếu không chính mắt nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên, hắn khó đảm bảo chính mình vì suy nghĩ nhiều mà điên lên mất.

    Kỳ thật sau khi tách biệt cùng Lãnh Diệc Hiên ở huyền nhai kia Hà Duyệt phát hiện chính mình không thể sống thiếu đối phương, trước kia Lãnh Diệc Hiên luôn hỏi hắn có nhớ người kia không, Hà Duyệt nhớ chứ, rốt cuộc hắn rất yêu thích Lãnh Diệc Hiên, nhưng loại tưởng nhớ nửa năm qua tuyệt không thể đánh đồng được với quá khứ.

    “Được rồi, ngươi không có việc gì liền tốt.”

    Hà Duyệt biết Lãnh Diệc Hiên vẫn còn tức giận vộ vàng ôm lấy Lãnh Diệc Hiên, nói: “Diệc Hiên, ta thích người, thực thích ngươi.”

    Lãnh Diệc Hiên kinh dị, nhẹ nhàng đẩy thân thể Hà Duyệt ra, “Ngươi lặp lại lần nữa.”

    “Ngươi…” Loại lời nói này sao có thể lặp lại nhiều lần chứ? Hà Duyệt tự nhận da mặt mình có chút dày nhưng mà… Hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Lãnh Diệc Hiên, “Sinh tử ly hợp, cùng ngươi thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau đến già.”

    “Nắm lấy tay ngươi, cùng nhau đến già…” Lãnh Diệc Hiên ý cười bên môi, ôm ấp Hà Duyệt, nói: “Duyệt, làm Quân Thị của trẫm được không?”

    Quân Thị, Huyền Minh Quốc từ khi khai quốc đến nay trử bỏ Minh Đế người sáng lập Huyền Minh Quốc ra thì không còn ai phong nam thị của mình lên chức vị tối cao này, hơn nữa Hà Duyệt từ trong miệng Thải Hà nghe nói Minh Đế sở dĩ không màng mọi người phản đối là bởi vì người thực sự yêu vị nam thị kia, cho nên còn có người truyền rằng, Lân nhi leo lên được địa vị Quân Thị, chính là người sở hữu tâm tình Đế Vương.

    Kỳ thật có thượng vị hay không đối với Hà Duyệt không quan trọng, dù sao hiện tại bánh bao đã sắp xuất thế, còn ai dám đối với hắn gây trở ngại? Bất quá, Hà Duyệt cũng rõ ràng, Lãnh Diệc Hiên lời nói này mang dụng ý gì, ý cười nói: “Hảo!”

    Nhận được đáp án hài lòng, Lãnh Diệc Hiên mới gọi Thải Hà tiến vào, Hà Duyệt bây giờ mới cảm thấy đói bụng, “Ta thế nhưng một ngày một đêm chưa dùng bữa nha, Thải Hà, mau đem áo choàng cho ta.”

    Hà Duyệt vội vội vàng vàng từ trên giường đi xuống, Lãnh Diệc Hiên cười lắc đầu, thay Hà Duyệt chỉnh lại đầu tóc, đi đến bên cạnh bàn ăn hưởng dụng mỹ thực, bất quá ăn đến một nửa Hà Duyệt đột nhiên dừng lại hỏi: “Đúng rồi, ta đều quên mất, trúc vang hiệu quả thế nào? Có đủ hay không, Ngô Quý chưa đưa trúc vang tới?”

    “Chủ tử không cần lo lắng, Ngô Quý cùng Tử Ngọc đã an toàn đưa trúc vang tới, cũng ở lại chiến trường tác chiến.”

    “Tác chiến?” Hà Duyệt chợt nhớ tới Tử Ngọc có võ công không tồi, so với Thải Hà còn hơn một bậc, cũng chẳng thấy kình quái lắm, “Vậy chiến sự thế nào rồi?”

    “Chủ tử, đại thắng… Quân địch đã lui ra ngoài năm dặm, còn thua vài tòa thành trì nữa.”

    Thế nhưng còn khuếch trương nhiều như vậy? Bất quá, bên địch đã thua nhiều như vậy, còn muốn đánh tiếp sao?

    “Tiếp tục chiến dịch đối với chúng ta cũng bất lợi, ta đã để Hiên Viên Triệt đi liên lạc với Hiên Viên Tử Hằng.”

    Hiên Viên Tử Hằng, đúng rồi, Hiên Viên Triệt chính là người từng được xét lên vương vị Nhị hoàng tử, hiện tại xuất hiện ở Huyền Minh Quốc, còn đầu quân làm môn hạ của Lãnh Diệc Hiên, đây là muốn… “Báo thù?”

    “Không sai, Viên Cẩm Hồng làm Thanh Loan Quốc chướng khí mù mịt, cũng thiết kế bẫy hãm hại Hiên Viên Triệt hơn nữa đệ đệ Hiên Viên Tử Hằng của hắn cũng bị khống chế….”

    Hà Duyệt gật đầu, thiếu chút nữa liền tan cửa nát nhà, thân là nam nhân đỉnh thiên lập địa, hơn nữa lại là hoàng tử, như thế nào hắn lại buông tha tên Viên Cẩm Hồng đáng chết kia?

    Thuộc truyện: Xuyên qua cổ đại làm đế thị