Xuyên qua hoang dã – Chương 68

    Thuộc truyện: Xuyên qua hoang dã

    0
    XQHD [68] Cuộc Sống Ở Chung

    *****

    Mặc kệ thế nào, hiện giờ Phong Hiên đang ngồi trên một chiếc ghế dựa trong một tòa thành. Loại ghế dựa này có màu xám rất đặc biệt, giống gỗ nhưng lại không giống, giống đá nhưng cũng không giống hoàn toàn, nhưng lúc ngồi xuống dường như lại có thể co giãn, một chút cũng không cứng. Thực sự rất kì lạ!

    Hồn nhìn Phong Hiên loi nhoi vây quanh cái ghế dựa, liền xách người nọ tới trước mặt.

    “Ngươi đang làm cái gì?”

    Tốt xấu gì cũng đi cùng một đường, trực giác nhạy bén nói cho Phong Hiên biết cương tri trước mắt không có ác ý, vì thế đã sớm thích ứng với một thân khí lạnh của đối phương.

    “Ta đang nhìn cái ghế dựa này, thực đặc biệt a. Làm từ cái gì vậy?”

    Hồn nheo mắt lại, chậm rãi buông Phong Hiên ra, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đặt ở vị trí gia chủ, Phong Hiên cảm thấy Hồn có loại khí chất đặc biệt tao nhã cao quý.

    “Không biết. Ngươi thực thích?”

    Phong Hiên gật mạnh đầu.

    “Ta tặng ngươi một cái tốt lắm.”

    “Thật không? Cám ơn ngươi.” Phong Hiên mừng rỡ, suýt chút nữa đã nhào tới ôm lấy đối phương như vẫn thường làm với ba ba. May mắn, lý trí nói cho Phong Hiên biết đối phương không phải người mặt lạnh tâm nóng như ba ba, nói không chừng vừa nhào tới sẽ bị đánh bay, trong sách nói những nam nhân có bộ dạng xinh đẹp thường không thích người khác tùy tiện chạm vào họ, đương nhiên, cũng không loại trừ ngoại lệ. Nhưng Phong Hiên không dám cam đoan Hồn nằm trong số ngoại lệ kia a!

    Nếu chủ nhân nói muốn tặng, Phong Hiên cũng không khách khí, trực tiếp thu ghế dựa vào túi không gian. Sau đó, Phong Hiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu đánh giá tòa thành này. Thoạt nhìn rất giống các tòa thành trong phim Âu châu cổ đại, túc mục trang nghiêm, cao quý nhưng không quá hoa lệ. Mỗi một chỗ đều tân trang rất phù hợp, thể hiện được phẩm vị của chủ nhân, nhưng cũng không quá khoa trương.

    “Còn thích gì nữa không?” Hồn thấy Phong Hiên hết nhìn đông lại nhìn tây, mở miệng hỏi.

    Phong Hiên xấu hổ quay đầu lại: “Không có a.” Chẳng lẽ chính mình vừa rồi nhìn ghế dựa đến thái quá, để lại ấn tượng không tốt cho Hồn? A, dọa người! May mắn phụ thân không ở đây, bằng không nhất định nó sẽ bị cười chết.

    “Tòa thành này chỉ có mình ngươi thôi sao?” Phong Hiên vội vàng nói lảng sang chuyện khác, bất quá này cũng là nghi vấn của nó, đến nơi này cũng được một lúc rồi nhưng không hề thấy sinh vật nào khác.

    “Ta không thích người khác ở bên cạnh.” Hồn thản nhiên nói.

    Phong Hiên trừng to mắt, trong lòng thầm hỏi: vậy ngươi vì sao còn muốn mang ta tới nơi này, chẳng lẽ—— định kêu mình tới làm đầu bếp? Ha ha, không ngờ có ngày tay nghề của mình lại được thưởng thức như vậy, để bọn phụ thân biết thế nào cũng kinh ngạc tới rớt cằm luôn.

    “Ta mang ngươi tới nơi nghỉ ngơi.”

    Giống như không thấy biểu tình nghi hoặc của Minh Phong, Hồn tự nhiên đứng lên, đi lên phía lầu hai của tòa thành. Nơi này vốn không có ánh mặt trời, bên ngoài vốn đã rất u ám, càng miễn bàn tới bên trong tòa thành sâm nghiêm này. May mắn trên tường hành lang khảm đầy những thứ gì đó thoạt nhìn rất giống nhánh cây đang phát sáng, nên cũng có thể xem là sáng sủa.

    Tòa thành này tổng cộng có bốn tầng, phòng Phong Hiên ở ngay tầng thứ tư.

    Bên trong thực trống trải, chỉ có giường cùng một ít gia cụ đơn giản, tài liệu giống như chiếc ghế dựa Phong Hiên thu vào túi không gian. Cư nhiên ngay cả chăn gối này nọ cũng không có, này cũng quá đơn sơ đi, mệt Phong Hiên trước lúc tiến vào còn suy nghĩ xem bên trong có màn che linh tinh, hoặc là giường lớn mềm mại thoải mái a.

    “Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?” Phong Hiên quay lại hỏi Hồn.

    Hồn tự nhiên tiêu sái đi tới bên giường, ngồi xuống.

    “Nơi này.”

    Phong Hiên ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ bọn họ phải ngủ chung một phòng? ! Người này thoạt nhìn không hề có ý tứ gì với mình, vì thế hẳn là không phải có ý đồ biến thái gì đi?

    “Tòa thành này chỉ có một phòng này có thể để ta ở lại?”

    Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, Phong Hiên dò hỏi.

    Không ngờ, Hồn thực sự gật đầu.

    “Không thể nào, nơi này rõ ràng còn rất nhiều phòng a.” Không ngờ mình chỉ tùy tiện đoán thế mà lại trúng, đừng nói đùa chứ, tòa thành lớn thế này mà chỉ có một phòng cũng quá khoa trương đi, tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin được.

    “Những phòng khác đều có chủ nhân, tuy bọn họ hiện giờ không ở, chính là phòng bọn họ cũng không thể đưa cho ngươi. Ngươi bây giờ còn không phải đối thủ của bọn họ.” Hồn phá lệ nói nhiều một chút để giải thích.

    “Nga.”

    Cái này gọi là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, một khi đã vậy cũng chỉ có thể nhận mệnh. Dù sao Hồn cũng là mỹ nhân hiếm có, cùng người này ở một phòng mình cũng không có hại gì.

    Ở chung vài ngày, Phong Hiên phát hiện Hồn chính là biến thái trời sinh, người này căn bản không cần ngủ! Không, phải nói tất cả cương thi đều là biến thái không cần ngủ.

    Trời ạ, thực sự là chủng tộc đáng thương!

    Phong Hiên có ham thích ngủ lớn nhất trong đời này đồng tình nhìn Hồn, quyết định hôm nay phải làm chút gì đó ngon ngon, thế ông trời bồi thường cho hắn. Không thể thả lỏng mà ngủ, đây là cuộc sống thống khổ cỡ nào a!

    “Hôm nay phải ăn gì?”

    Hồn vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Phong Hiên mà nó không hề có nửa điểm phản ứng. Mấy ngày nay Phong Hiên đã sớm quen với hành động xuất quỷ nhập thần của Hồn, nếu còn không thích ứng thì Phong Hiên sớm muộn gì cũng bị suy nhược thần kinh.

    “Ta xem xem, cơm chiên, thịt kho tàu thơm ngào ngạt, cuối cùng là gà hấp, còn có một dĩa tôm bóc vỏ xào rau xanh, cuối cùng là canh cá đậu hủ. Ân, nhiêu đây đủ hai chúng ta ăn rồi.”

    Tất cả thức ăn bên trong đều do người khác nấu, có Minh Phong cùng Văn Trạm nữa. Bất quá kia không quan trọng, dù sao với sức ăn của hai người bọn họ, những thứ trong túi không gian đủ để bọn họ ăn thật lâu. Ăn hết thì dụ Hồn cùng qua bên kia với mình đi, nếu không mình cũng thực sự không biết làm thế nào trở về.

    Nói tới thì bộ dáng Hồn xinh đẹp như vậy, khẳng định là cương thi cao cấp đi. Vậy Hồn nhất định biết kết giới nằm ở đâu, tìm thời gian thích hợp bảo hắn mang mình đi xem thử.

    “Đúng rồi, Hồn, ngươi có phải là một trong số cương thi cao cấp không?”

    Hồn lập tức lắc đầu: “Không phải.”

    Bộ dáng không có nửa điểm do dự, hẳn là không phải nói dối, hơn nữa Phong Hiên cũng đoán băng mỹ nhân sẽ không nói dối chuyện này.

    Thầm líu lưỡi, trời ạ, thực lực Hồn cao như vậy cư nhiên còn không được xem là cao thủ a, kia thực lực của sinh vật tử linh giới cao bao nhiêu a? Nếu bọn họ thực sự muốn tiến công tinh cầu, mặc kệ có thắng hay không nhất định cũng làm sinh linh đồ thán một trận đi.

    “Làm sao vậy?” Mẫn cảm cảm nhận được cảm xúc của Phong Hiên, Hồn vươn ngón tay thon dài, nâng cái cằm duyên dáng của đối phương.

    “Không.” Cảm thấy tư thế này làm mình có chút không thoải mái, Phong Hiên lắc đầu, gạt tay Hồn: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ tới, nếu hai bên chúng ta đánh nhau thì chúng ta có lẽ là địch nhân rồi. Hơn nữa, đến lúc đó sẽ có rất nhiều sinh linh chết đi, không biết sẽ thảm đến mức nào nữa.”

    Phong Hiên đọc qua lịch sự nên hiểu rất rõ chiến tranh tàn khốc cỡ nào, huống chi là một tinh cầu lớn như vậy, nhiều dân cư, nhiều cao thủ như vậy tham chiến. Đến lúc đó, tinh cầu xinh đẹp có lẽ sẽ trở thành địa ngục trần gian! Rất nhiều người sẽ mất đi bằng hữu, thân nhân cùng bầu bạn.

    “Ngươi thực chán ghét chiến tranh.”

    Lần này Hồn lại dùng ngữ khí khẳng định nói ra một câu trần thuật.

    Phong Hiên liếc trắng mắt.

    “Đây là đương nhiên chứ sao? Ai lại thích chiến tranh chứ, không có đương nhiên tốt hơn.”

    “Ta đã biết.”

    Nói xong, Hồn xoay người rời khỏi phòng.

    Phong Hiên nhìn theo bóng dáng đối phương, cảm thấy người này có điểm không thích hợp. Hồn thực sự không phải nhân vật cao cấp sao? Có đôi khi bộ dáng Hồn rất có khí thế a, cũng rất có cảm giác áp bách. Chính là, trực giác lại nói Hồn không lừa mình.

    Buồn bực gãi gãi đầu, nhìn mấy cọng tóc đen bóng vì dùng sức quá lớn bị túm xuống. Không nghĩ nữa, dù sao cũng không có địch ý là được, còn nghĩ nữa nó sẽ trọc đầu mất.

    Ngày mai nói với Hồn một chút, bảo hắn dẫn mình tới chỗ kết giới.

    Một tô thịt kho tàu cùng một thố cơm trắng tinh là đủ cho một bữa ăn. Nhất là phần đồ ăn này còn là tác phẩm của lão ba nhà mình, cơm thơm ngọt mềm dẻo, thịt kho tàu vừa ăn vào miệng thì tan chảy, béo mà không ngán. Rau xanh thì hình như do mình làm, cũng rất ngon. Về phần canh thì do phụ thân làm, tạm được, có thể uống. Bất quá Hồn dùng cơm thực đủ lễ nghi. Phong Hiên không thể làm vậy, cứ có cảm giác ăn thực mất tự nhiên, lại không thoải mái.

    Ăn một bữa no nê, Phong Hiên cùng Hồn lại leo lên giường.

    “Hồn——”

    Phong Hiên bám lấy bả vai Hồn, không bỏ qua phản cứng có chút cứng ngắc trong nháy mắt mình tiếp cận, bất quá hoàn hảo, người này không cự tuyệt mình tiếp cận, nếu không thật mất mặt.

    “Ngươi dẫn ta tới chỗ kết giới được không?”

    Phong Hiên ngồi đối diện Hồn, hai tay chắp trước ngực thỉnh cầu.

    Hồn không chút biến sắc nhìn Phong Hiên, không biết vì sao Phong Hiên cảm giác không tốt giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh.

    “Ngươi rất muốn trở về?” Hồn mở miệng hỏi, ngữ khí so với bình thường lại thấp hơn một chút, nhưng Phong Hiên không nhận ra. Lí do là vì bình thường độ ấm trong giọng nói Hồn vốn đã quá thấp đi, thêm một hai độ cũng không dễ phát hiện.

    “Đúng vậy, nếu không bọn ba ba của ta nhất định sẽ lo lắng chết mất. Uy, dù sao vẫn còn chưa bắt đầu chiến tranh, ngươi cùng ta về nhà đi? Qua bên nhà ta chơi, còn có thể ăn rất nhiều món ba ba cùng Văn Trạm làm, có nhiều món ngon ta không mang theo.”

    Phong Hiên quang minh chính đại lừa băng mỹ nhân cùng mình về nhà, đương nhiên, bản thân nó cảm thấy mình tuyệt đối chỉ xuất phát từ mục đích thực thuần khiết mới nói ra lời mời như vậy. Nhưng mà, sự thực thế nào, phải xem sự tình phát triển sau này.

    Trong nháy mắt, ánh mắt Hồn dường như hiện lên gì đó.

    “Vì sao muốn ta cùng về với ngươi?” Hắn có chút nghi hoặc hỏi Phong Hiên.

    “Đương nhiên vì chúng ta là bằng hữu a.” Phong Hiên tùy tiện ôm lấy bả vai người ta, hồn nhiên không biết hành vi của mình lúc này đang hướng theo chiều hướng ăn đậu hủ của người ta: “Thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ với bằng hữu.”

    Hồn sửng sốt, sau đó nghiêng đầu, gương mặt trắng nõn non mềm vừa lúc hơi tựa vào vai Phong Hiên.

    “Tốt, đến lúc đó ta và ngươi cùng trở về.” Suy nghĩ một chốc, Hồn gật đầu đồng ý.

    Phong Hiên thở phào, mỉm cười thật vui vẻ. Không biết vì sao, lúc nghe Hồn đồng ý cùng mình trở về nó lại cảm thấy vui vẻ như vậy, bất quá cảm giác đó cũng không tệ.

    “Yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Đúng rồi, chúng ta lúc nào bắt đầu đi tới kết giới?”

    “Ngày mai.”

    “Gấp vậy sao?”

    “Bởi vì khoảng cách khá xa, với tốc độ vừa đi đường của ngươi thì bây giờ xuất phát mới có thể tới kịp lúc kết giới mở ra.”

    Thời gian quen biết cũng không ngắn, Hồn biết rõ người này rất lười, khẳng định không thích chạy gấp, vì thế không bằng xuất phát sớm một chút.

    “A, xa đến vậy sao? Ta nhớ rõ mình rơi vào kết giới tới nơi này a, sao lại rơi xa như vậy.” Phong Hiên há to miệng, có chút không dám tin nói. Nhưng Phong Hiên không hề hoài nghi Hồn lừa mình, phương diện này Phong Hiên có điểm giống Phong Hổ, luôn dựa vào trực giác dã thú để làm việc.

    Hồn khó có dịp nhíu mày: “Ta cũng không biết, về chuyện không gian ta không hiểu lắm. Bất quá, nơi này quả thực cách kết giới rất xa. Nhưng nếu hiện giờ chúng ta xuất phát thì có thể thực nhàn nhã, không cần chạy gấp.”

    Vừa mới dứt lời liền thu được ánh mắt chó con của Phong Hiên.

    “Làm sao vậy?”

    “Oa, Hồn đúng là tốt nhất. Khó có dịp ngươi nói nhiều như vậy, là vì muốn giải thích cho ta đi. Ta thực cảm động a.”

    Nói xong, còn thuần thục dùng kỹ xảo luôn luyện tập trên người Minh Phong, nhào tới ôm Hồn.

    Hồn ôm cổ Phong Hiên có khổ người còn lớn hơn mình, miễn cưỡng không bị ngã xuống giường.

    “Hảo, ngày mai chúng ta liền xuất phát đi. Bất quá ngươi không cần lo lắng cuộc sống dã ngoại nga. Chỗ ta có lều vải dùng để đi dã ngoại.”

    Nói tới đây, Phong Hiên không khỏi cảm kích Lam Việt, nơi này có rất nhiều thứ đều là Lam Việt chuẩn bị cho nó. (Kì thực là căn cứ có quá nhiều thứ lại không vứt đi được, vừa lúc ngươi có túi không gian vô hạn, hơn nữa còn là cái tốt nhất trong số ba người nên mới quăng hết ở chỗ ngươi a!)

    Hôm sau, Phong Hiên từ giấc ngủ say tỉnh lại, phát hiện Hồn đã không ở, Phong Hiên xoay xoay thắt lưng ngồi dậy. Không biết Hồn rời phòng từ lúc nào, tuy bọn họ ngủ cùng một phòng, trên cùng một giường, bất quá Hồn vì buổi tối không cần ngủ nên cho dù nằm cùng giường cũng không đụng gì tới nhau, đều là một người ngủ, một người tu luyện, không ai quấy rầy ai. Hơn nữa thân thủ của Hồn tốt hơn Phong Hiên rất nhiều, vì thế rất nhiều thời điểm Hồn rời đi cùng trở về Phong Hiên cũng không biết.

    “Ngươi tỉnh.”

    Hồn đi vào phòng liền nhìn thấy Phong Hiên có chút ngơ ngác ngồi trên giường, mái tóc đen bóng vì ngủ không thành thật mà hơi rối loạn, có mấy dúm tóc còn vểnh lên, gương mặt còn vệt đỏ khi ngủ bị đè lâu, quần áo hỗn độn vắt trên người. Thoạt nhìn đúng là đủ ngốc.

    “Ân.” Phong Hiên ngáp một cái, kỳ thực nó còn có thể ngủ thêm một hồi, ở nơi này vì không có nguyên tố cùng nguyên khí thiên địa nên Phong Hiên căn bản không có biện pháp tu luyện, trừ bỏ ngủ nó thực sự không nghĩ ra mình có thể làm gì. Ai, ở trong này thời gian dài Phong Hiên thực hoài nghi mình có thể nào sẽ trở thành một phế nhân hay không.

    Bất quá, hôm nay nếu là ngày xuất phát thì vẫn nên dậy sớm một chút.

    Bàn tay to dùng sức vỗ vỗ má mình, sau hai tiếng ba ba giòn tan, Phong Hiên phấn chấn tinh thần nhảy xuống giường.

    “Ta đi rửa mặt một chút, ngươi xem có cần mang theo gì không. Còn nữa, chốc nữa cứ để sẵn ở đó, ta cất giúp ngươi. Chờ ta ra, mình ăn sáng xong rồi xuất phát.”

    Chờ Phong Hiên rửa mặt chải đầu xong, nó phát hiện bên người Hồn không có bất cứ thứ gì.

    “Ngươi không cần mang theo thứ gì sao?” Phong Hiên kinh ngạc nhìn Hồn.

    Hồn từ chối cho ý kiến gật gật đầu, hắn vốn không cần mang theo thứ gì.

    “Bữa sáng hôm nay là sữa cùng bánh mì, bánh mì mới nướng thơm ngào ngạt a.”

    Lấy ra bữa sáng đơn giản, bánh mì vẫn còn bộ dáng mới nướng xong, có mùi lúa mạch thơm lừng, làm người ta không khỏi lại càng thèm ăn hơn.

    Phong Hiên không hề để ý hình tượng cầm lấy một cái bánh mì lớn, từng ngụm từng ngụm ăn. Nó đói bụng, đêm qua quá hưng phấn kết quả là tiêu hóa quá nhanh, hiện giờ mới sáng sớm liền trống rỗng.

    Bất đồng với Phong Hiên, Hồn thực tao nhã cầm lấy một lát bánh mì, đưa tới miệng khẽ cắn một ngụm. Sau đó tao nhã hớp một ngụm sữa.

    Phong Hiên há to mồm gặm bánh mì, lại uống một ngụm sữa, thực không thể tưởng tượng được vì sao chỉ là món bánh mì với sữa bình thường mà Hồn lại ăn tới tao nhã đến vậy, càng kỳ quái chính là người kia rõ ràng ăn rất chậm nhưng vì sao tốc độ so với mình lại không hề chậm hơn chút nào?

    Dùng xong điểm tâm, hai người xuất phát.

    Nhìn vùng đất hoang vu mờ mịt không thấy điểm dừng ở xa xa, Phong Hiên lập tức thu hồi tinh thần hăng hái của mình: “Hồn, chúng ta đi bên nào?”

    Hồn không hề nghĩ ngợi chỉ một phương hướng, hơn nữa còn nhấc chân bước đi.

    Phong Hiên ở phía sau trừng mắt nửa ngày, người này có thực sự nghĩ vấn đề mình hỏi không a? Không phải vì mặt mũi mà chọn bừa một hướng đi?

    “Không đi sao?”

    Hồn đã đi được một khoảng nhưng thấy Phong Hiên vẫn chưa đi thì dừng lại, quay đầu nhìn Phong Hiên.

    Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, hơi lay động làn tóc đen dài như thác nước của Hồn, làm cả người hắn thoạt nhìn phiêu phiêu lay động, xinh đẹp đến mức thoát tục. Phong Hiên nhìn tới ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng: “Nga, đi, đương nhiên đi rồi.” Bàn tay lặng lẽ che lên vị trí trái tim mình—— vừa rồi, trái tim hình như đột nhiên đập nhanh hơn, mặt cũng hơi nóng. Là lạ, bất quá, bộ dáng của Hồn khi nãy thực đẹp a!

    “Nơi này thực hoang vắng a.” Liên tục đi vài ngày đều không thấy bóng người, nhiều lắm là nhìn thấy đám xương khô. Càng khoa trương hơn là nơi này ngay cả thực vật cũng không có, chỉ là đất hoang trơ trụi. Phong Hiên thực kinh ngạc vì khả năng nhận định phương hướng của Hồn, ở nơi này không có bất cứ dấu hiệu nào nhưng hắn cư nhiên không hề bị lạc đường.

    “Thế giới này đều là vậy sao?” Thấy Hồn không trả lời, Phong Hiên mất kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

    “Không phải.”

    “Thế có bộ dáng gì nữa?”

    “Có thành thị, cũng có rất nhiều người.”

    Vừa nghe như vậy, Phong Hiên liền hiểu rõ vỗ vỗ vai Hồn: “A, ta biết rồi. Ngươi đã nói mình không thích có người ở bên cạnh nên mới cố ý chọn nơi vắng vẻ đúng không.”

    Hồn từ chối cho ý kiến, không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là tiếp tục đi tới, Phong Hiên gãi gãi đầu, cũng không dây dưa vấn đề này nữa, theo Hồn tiếp tục đi tới.

    “Cái kia, cám ơn ngươi.” Đi tới bên cạnh Hồn, Phong Hiên có chút mất tự nhiên nói. Gương mặt trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng.

    Hồn nghi hoặc nhìn Phong Hiên.

    “Ngươi xem, ở nơi này, nếu không có ngươi ở bên cạnh có lẽ ta đã hỏng mất rồi. Vô biên vô hạn, không tìm thấy phương hướng, không nhìn thấy hi vọng. Không có ngươi, ta có thể không đói chết, không khát chết nhưng cuối cùng lại lâm vào tuyệt vọng mà sụp đổ. Vì thế, Hồn, cám ơn ngươi.”

    Gương mặt đỏ rực, không dám nhìn người ta nhưng Phong Hiên vẫn nói hết những lời này. Phong Hiên luôn là người thẳng thắn thành khẩn, tuy nói vậy làm nó cảm thấy có chút ngượng, nhưng nếu cứ nghẹn trong lòng sẽ rất khó chịu.

    Cho dù là bằng hữu hay thân nhân, tiếp nhận đồ của đối phương—— cho dù chỉ là vô ý—— cũng không thể coi là đương nhiên, mà phải luôn có tâm tình cảm kích cùng cảm tạ. Đây là đạo lý Minh Phong dạy Phong Hiên, nó tới giờ vẫn luôn nhớ kĩ.

    Thuộc truyện: Xuyên qua hoang dã