Home Đam Mỹ Xuyên Qua Mĩ Nam Tóc Trắng: Công tử Huyền Tuyết Y – Chương 4

    Xuyên Qua Mĩ Nam Tóc Trắng: Công tử Huyền Tuyết Y – Chương 4

    Thuộc truyện: Xuyên Qua Mĩ Nam Tóc Trắng: Công tử Huyền Tuyết Y

    [ Tiến Kinh ]

    Rốt cuộc cũng phải theo mẫu phụ và phụ vương đi lên kinh thành .

    Khi dọn dẹp một ít đồ dùng cá nhân đã xong xuôi ta mang theo Tiểu Quế Tử cùng đi .

    Và đương nhiên tất cả nha hoàn , đầy tớ ở trong sơn cốc cũng phải chuẩn bị để đi theo chủ tử .

    Khi ra tới cổng bí mật của sơn cốc , ta nhìn thấy có một đoàn xa xe người ngựa binh lính đã chuẩn bị để chỉ cần nhận được lệnh của vương gia là đi .

    Một tên tướng quân tuổi còn trẻ , nhưng trông tướng vẻ rất khí khái , dung nhan tuấn tú khi thấy phụ vương dẫn theo mẫu phụ và ta ra đến nơi hắn khom lưng cúi xuống thỉnh an .

    ” Mạc tướng là Ngạo Kỳ tham kiến Tam Vương gia điện hạ “

    hắn là một mãnh tướng trẻ tuổi năm nay 22 tuổi ,thân hình điển trai , dáng dấp cao áng chừng 1m70 , mái tóc dài đen xõa ra hai bên vai và trên đầu là chiếc mũ tướng bằng giáp sắt , ở trên đỉnh mũ có một sợi tua kiểu gần như lông vũ tua ra trên đỉnh giáp mũ, thân thì mặc giáp màu trắng .

    Hắn nhìn về mẫu phụ và ta rồi nói .

    ” Vương gia , hay chăng đây là đại vương phi và tam tiểu vương tử , qủa nhiên tai nghe không bằng mắt thấy , đại vương phi thật là xinh đẹp tựa tiên nhân a “.

    ” Giờ trời đã chuẩn bị tới tối rồi , chúng ta lên đường cho kịp a , thỉnh các vị chủ nhân lên xe

    ngựa “.

    Phụ vương ta , quay xang bên mẫu phụ và ta rồi nói .

    ” Thái Sinh và hoàng nhi , mau lên xe ngựa thôi “.

    Tên tướng nhanh nhẹn đưa tay vén rèm ở trong cỗ xe ngựa lớn rộng sang trọng nhất , mẫu phụ bước lên trước , tiếp theo là phụ vương , ta còn đang chưa muốn lên thì bị Vương gia Vân Y gọi .

    ” Hoàng nhi , còn không mau lên xe “.

    Ta chính là cúi người xuống bước nốt vào phía trong xe .

    Vào tới trong xe , cảm thấy ở bên trong này rộng hơn là ta nhìn thấy từ phía bên ngoài nha .

    ” Đi thôi nào “.

    Tướng quân ngạo kỳ ở phía bên ngoài thanh chỉ huy đoàn xe lăn bánh tiếp tục đi .

    Ta vén rèm cửa xe ngựa nhìn về phía sau ,

    ở đằng sau cũng phải có tới 5 cỗ xe ngựa nữa là dùng để chở đồ độ ,

    còn lại đầy tớ và nha hoàn thì đi bộ cùng với binh lính ở đằng sau .

    Ngoại trừ tướng quân Ngạo Kỳ là người điều khiển quân đi ngựa ở phía trước dẫn đường .

    ” Hoàng nhi , sức khỏe của con không được tốt , con buông rèm xuống vào trong này ngồi xuống đây cùng phụ vương ( cha ) và

    mẫu phụ ( mẹ ) nói

    truyện chút , gia đình

    3 người chúng ta đã lâu rồi chưa có cơ hội

    để được đoàn tụ

    cùng nhau “.

    Ta bỏ rèm cửa xuống ,

    nhìn quay lại nơi mà đã phát thanh âm kia !

    Đó chính là ông bố ở kiếp này mà Chu vũ linh

    ta mới được biết mặt sau khi tới nơi này thì thời gian đã một tháng , ta chỉ được nghe mẫu phụ kể qua , chứ chưa hề biết mặt .

    ” Ân ” vâng ạ “.

    Ta ngoan ngoãn , dạ , vâng , rồi sau đó bước 3 bước chân đang định ngồi xuống bên cạnh mẫu phụ thì đã bị phụ

    vương kéo tay ta và kéo vào trong lòng ngài

    ngồi .

    Do phụ vương đột ngột kéo ta vào lòng ông , làm cho ta chưa kịp định hồn , thần xác vẫn còn hơi rung , quay lại phía của mẫu phụ , ánh mắt long lanh cầu cứu .

    Tuy rằng ở trong lòng của ông , cái cảm giác

    qủa thật là không tệ đi .

    Nó êm ái , ấm áp và rất là rễ chịu , nhưng ta vẫn là hơi hơi run , sờ sợ ngồi im không dám nháo nhào , phụ vương cảm thấy ta có chút run rẩy nên người nói .

    ” Hoàng nhi , con sợ ta sao ? Vì sao lại run tới mức như thế này “.

    ” Con yên tâm , ta là cha ruột của con , con không phải sợ “.

    Ta không sợ mới là lạ , từ trước khi xuyên tới nơi này cái địa phương kỳ quái toàn là nam nhân , đã thế ở nơi này lại còn chuyện nam nhân có thể sinh con , mẫu phụ đã dặn dò ta không để nam nhân mạnh khỏe khác khi rễ thì mình sẽ phải chịu thiệt thòi , tuy nhiên đã thế từ khi ta tỉnh lại ngoài những người ở trong sơn cốc ra thì ta đâu có gặp mặt người ngoài ,

    tuy rằng người này là phụ thân của ta , nha , nhầm , phụ vương của thân thể này đi nữa thì ta cũng đâu có gặp mặt mấy , nên bị kéo xuống bất ngờ như thế này thì sự sợ hãi kia vốn là linh hồn của chu vũ linh .

    Tiếng mẫu phụ nói .

    ” Hài nhi , chắc là đứa nhỏ này ít khi được gặp phụ vương nên nó còn ngại ngùng a “

    ” Thì ra là thế ? “

    Vân Y vương gia nói .

    ” Vậy thì từ nay gia đình ta 3 người sẽ đoàn tụ với nhau tại trong vương phủ , từ giờ phụ vương cũng như mẫu phụ của con ,

    sẽ gần gũi với con và

    chăm lo con a “.

    Nói tới đâu thì người dùng bàn tay ấm áp của mình để vuốt lên mái tóc trắng còn tơ mềm mại của ta để vỗ về .

    Ta dần dần cũng thích nghi được với nhiệt độ ấm áp của người cha này và dần dần cũng không còn thấy run sợ nữa mà lại còn cảm thấy rất là an toàn khi

    ở cùng cha mẹ .

    Ta mỉm cười nhìn họ , trò truyện cùng với phụ vương và mẫu phụ thật lâu , rất là vui vẻ , tiếng cười , tiếng nói làm đoàn người đi phía sau cũng không còn mệt mỏi .

    Sau một hồi đã tối muộn ta chính là ngáp dài muốn ngủ , bèn đưa cái đầu nhỏ của mình

    để dựa vào lòng của mẫu phụ , cha thấy thế người cũng xích lại gần ở chỗ hai mẹ con hơn và kéo ở trong cái bọc nhỏ ở bên cạnh lấy ra đắp vào cho vợ con và cùng nằm xuống ngủ .

    Sáng sớm hôm sau tỉnh lại thì đoàn người đã đi ra khỏi khu rừng ( đường ở trong sơn

    cốc vốn là khu rừng núi )

    Tới một địa danh có tên là Thị Trấn Quế Châu tỉnh Nam Hải .

    Ta ngủ một mạch từ tối qua tới giờ mới tỉnh lại thấy mình vẫn ở trong xe ngựa còn phụ vương và mẫu phụ đã đi ra ngoài .

    Ta bèn ngồi dậy , lom khom bước tới phía trước vén rèm che phía cửa chính xe ra thì thấy phụ vương và mẫu phụ hai người đang dạo bộ ở bên ngoài , ta thấy họ một giọng thanh trẻ con niên thiếu cất tiếng gọi .

    ” Mẫu phụ , phụ vương , hài nhi cũng muốn tản bộ a “.

    Cả hai người cùng quay lại phía ta , thấy ta ló cái đầu ra , mẫu phụ nói .

    ” Xuỵt , hài nhi , đây là ở nơi đông người , mà cũng không phải là ở trong quốc gia của ta ,

    con không được gọi chúng ta như vậy nữa ,

    đó chỉ là cách để xưng hô ở Nam Tình Tuyệt Quốc nước của chúng

    ta dành cho hoàng

    thân quốc thích

    thôi a “.

    Ta nghe lời , nhìn ở xung quanh , có nhiên dân cư là rất nhiều ,

    và khi ta lớn tiếng gọi

    như thế có một vài

    người đi đường quay

    lại nhìn bọn ta ….

    Ta không dám hét nữa , xe ngựa đã dừng lại và ta nhảy xuống xe , chạy nhanh lại chỗ họ .

    Vừa đi cùng hai người giờ mới để ý đến đoàn quân binh kia !

    Tự lúc nào , mà

    quân binh , và đầy tớ đã biến thành dân thường đi lẫn cùng những người đi đường

    đông đúc rồi .

    Khi Tuyết Y nhìn lại đoàn quân binh hộ tống , thì tất cả bọn họ đều đã hóa trang thành những người áp tải thương buôn từ bao giờ , và đương nhiên phụ vương cũng thay đổi phục trang của ông chủ buôn nhân , mẫu phụ cũng thế , Tuyết Y nhìn tất cả bọn họ đều đã biến thành những thương nhân từ bao giờ mà không báo cho mình lấy một tiếng từ trước để mình cũng phải hóa trang theo họ một chút chứ .

    ” Mẫu phụ , phụ vương , cùng Ngạo Kỳ ca ca , Tiểu Quế Tử , mọi người đã hóa trang từ bao giờ a , sao không gọi hài nhi sớm để hài nhi cũng chuẩn bị hóa trang theo mọi

    người a ” . Tuyết Y nói .

    ” Hài nhi , mẫu phụ và phụ vương thấy con vẫn còn ngủ rất ngon , nên không dám đánh thức , nhưng mẫu phụ thấy con cứ giữ dáng mạo hình tượng thật của mình thì tốt hơn a , vì con cho dù có hóa trang đi chăng nữa thì cũng chỉ là công tử , con của hai đại thương buôn chúng ta thôi a , nên có hóa trang hay không cũng như nhau thôi mà , mà thấy con ngủ say vậy , đánh thức thì không nỡ , nên không bảo a ” . Phương Thái Sinh nói .

    ” Là như thế a , nhưng phụ vương , hài nhi thấy ở trước mắt có một cái cổng thành lớn , nó có bảng chữ lớn kia , bất qúa hài nhi quên luôn cả chữ viết nên không biết ở bảng trên cao kia mấy chữ kia được ghi là gì a ? ” .

    Chu Vũ Linh vốn là một cái nha đầu ở thế kỷ 21 tới nên đương nhiên là không biết được mặt chữ của cổ đại , nên cũng chỉ có thể đành dựa vào việc bị bệnh cho đến thập tử nhất sinh mà ngây ra việc mất trí nhớ , đương nhiên là cả chữ ở cổ đại thời này cũng không biết nữa , nên đành phải che dấu , lấy cái cớ trí nhớ bị quên đi để hảo hảo che dấu một phen .

    ” À , hài nhi , đó là biển mang tên một nước mang tên địa danh lãnh thổ đó , và cái cổng lớn có binh lính canh gác kia chính là danh giới để tiến vào nước đó , còn mấy chữ kia nó được gọi là NAM HẢI THẦN

    TRIỀU quốc a ” .

    Phụ vương ngước về chỗ mà Tuyết Y đang chỉ tay , nơi đó chính là danh giới chuẩn bị tiến vào lãnh địa NAM HẢI THẦN TRIỀU .

    Thuộc truyện: Xuyên Qua Mĩ Nam Tóc Trắng: Công tử Huyền Tuyết Y