Home Đam Mỹ Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang – Chương 132: Ngoại truyện 2

    Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang – Chương 132: Ngoại truyện 2

    Thuộc truyện: Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

    Edit: Thanh Thạch

    Lê Diệu Nam rời khỏi nha môn, lập tức tới biệt viện ngoại thành. Nghe Lâm Dĩ Hiên oán giận, hắn không khỏi buồn cười, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, nhi tử nhà mình đúng là có tiền đồ, trêu chọc: “Ngươi trách nhi tử quá xuất sắc sao?”

    Lâm Dĩ Hiên cau mày trừng hắn: “Nói vớ vẩn, Húc Nhi nổi tiếng, ta cao hứng còn không kịp sao lại trách nó.”

    Lê Diệu Nam buồn cười hỏi: “Vậy ngươi rối rắm cái gì?”

    Lâm Dĩ Hiên lườm hắn: “Chỉ oán giận hai câu mà thôi.” Y là phiền mấy vị phu nhân này, cũng không phải trách cứ nhi tử. Kỳ thực y hiểu mọi việc đều có hai mặt, nếu Húc Nhi không tài giỏi thì sao có nhiều người để ý đến vậy.

    Lê Diệu Nam bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng ôm phu lang, nói: “Phải phải, phu lang của ta, ngươi nói có lý.”

    Lâm Dĩ Hiên bị hắn chọc dở khóc dở cười, đấm đấm ngực hắn sẵng giọng: “Đều già rồi còn không đứng đắn.”

    Khóe môi Lê Diệu Nam cong lên, một chút cũng không thấy thẹn thùng, hắn chỉ cổ mình, ngửa mặt lấy lòng nói: “Đến, giúp vi phu xoa bóp cái nào.”

    “Sướng nhỉ.” Lâm Dĩ Hiên ngoài miệng oán giận, tay thì lại ấn hắn ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xoa bóp.

    Lê Diệu Nam bắt chéo chân, thoải mái đến khóe mắt cũng cong, toàn thân phải gọi là thư sướng. Kỳ thật hắn cũng không mệt lắm, chỉ là hắn rất hưởng thụ cảm giác phu lang quan tâm, nếu đổi thành đời trước, nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ cùng một nam nhân nắm tay đi đến cuối đời.

    Lâm Dĩ Hiên vừa xoa bóp cho hắn vừa nói: “Ngươi không biết, hôm nay Dương phu nhân gây sự, ta khẳng định đã đắc tội bà ta. Ngày mai vào triều ngươi chú ý một chút, Dương Ngự sử rất có danh vọng, ta sợ lão sẽ gây khó dễ cho ngươi. Người nổi tiếng thị phi càng nhiều, hiện tại ngươi là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, không ít kẻ chờ bắt nhược điểm đâu.”

    Lê Diệu Nam bĩu môi, trên mặt lộ ra một tia khinh thường: “Không cần để ý tới, chỉ là mấy lão toan hủ không ốm mà rên. Hoàng Thượng là người hiểu lý lẽ, hắn có hùng tâm tráng chí* cải cách triều chính, những kẻ vô dụng này không tồn tại được lâu đâu.”

    (*Hùng tâm tráng chí: có nghĩa là người có quyết tâm lớn, có hoài bão, anh hùng, gan dạ, có ý chí kiên cường.) 

    Trong lòng Lâm Dĩ Hiên hơi động, hình như y vừa nghe được một chuyện khó lường.

    Lê Diệu Nam giải thích: “Ngươi phải tin tưởng phu quân, hài tử ta dạy dỗ ra chắc chắn phải đi con đường không tầm thường.”

    Làm quan thanh liêm ba năm vẫn kiếm được mười vạn lượng bạc, nghìn dặm cầu quan chỉ vì tài, mấy câu này cũng không phải lời nói suông. Triều đình rối loạn, tham quan ô lại quá nhiều, thế gia rắc rối khó gỡ, muốn sửa trị cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hắn tin tưởng Hoàng Thượng, hoặc là nói hắn tin tưởng người do chính mình dạy ra, chắc chắn sẽ khai sáng một Đại Tấn thịnh thế.

    Loại bỏ cặn bã, giữ lại tinh hoa, cải cách là điều tất yếu, khiến triều đình trở nên thanh minh.

    Lâm Dĩ Hiên thở dài: “Hoàng Thượng là hài tử ngoan, chỉ là…” Thân phận địa vị bất đồng thì lập trường cũng không còn như trước nữa, y chỉ sợ hắn thay đổi.

    Phu phu hai người đều thông minh, Lâm Dĩ Hiên nói chưa hết, Lê Diệu Nam đã hiểu được ý y. Hoàng Thượng trưởng thành, có suy nghĩ của mình. Hiện giờ Hoàng Thượng cảm kích hắn, nhưng mấy năm sau, mấy chục năm sau, theo thời gian trôi đi, danh vọng của hắn, quyền lực của hắn nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Thượng.

    Lê Diệu Nam cười, vỗ vỗ tay y, an ủi: “Không cần lo lắng, ta hiểu. Chờ Húc Nhi lớn hơn một chút, ta liền cáo lão hồi hương, vừa lúc để lại vị trí cho nó, chúng ta đi đây đó chơi, ngắm cảnh núi sông Đại Tấn.”

    Lâm Dĩ Hiên cong khóe môi, cười thầm mình buồn lo vô cớ, phu quân trước giờ vẫn luôn chu toàn mọi chuyện, vấn đề mình có thể nghĩ đến phu quân sao lại không biết, y cười: “Nghe nói biển rộng vô biên vô hạn, bến tàu còn có không ít thương nhân tóc đỏ mắt xanh, chờ ngươi nhàn rỗi, chúng ta cùng đi nhìn xem.”

    “Được!” Lê Diệu Nam tâm tình vô cùng tốt, được thê như thế phu còn gì cầu. Đổi thành bình thường, trượng phu cáo lão hồi hương, buông tha địa vị như mặt trời ban trưa, thê tử trong nhà còn không náo loạn.

    Lâm Dĩ Hiên nói sang chuyện khác: “Kỳ thực, ta rất thích tiểu thư Ngụy Quốc công phủ, Ngụy Quốc công phu nhân tính tình sang sảng, nữ nhi của nàng khẳng định không tồi.” Do dự một chút, y chần chờ nói: “Ngươi nói… chúng ta có nên suy nghĩ một chút không?”

    Lê Diệu Nam không để ý mấy chuyện này lắm, thản nhiên nói: “Người ta năm nay mới mười hai, ngươi đừng suy nghĩ, hôn sự của Húc Nhi chờ mấy năm nữa hẵng tính.”

    Lâm Dĩ Hiên bất mãn: “Mười hai thì sao? Tuổi Húc Nhi cũng không lớn, hài tử nhà người ta mười lăm đã thành phụ thân rồi.”

    Lê Diệu Nam nhức đầu, vấn đề này không có cách nào câu thông, làm sao hắn giải thích được chuyện tảo hôn với phu lang đây: “Ta mặc kệ, dù sao hài tử nhà ta phải mười tám mới được thành thân.”

    Lâm Dĩ Hiên buồn cười lườm hắn một cái, tay bóp mạnh hơn: “Được rồi, ngươi đều nói mấy trăm lần rồi, ta cũng chỉ nói thế thôi. Ngụy Quốc công phu nhân hôm nay còn nói với ta, Phúc Vương phi muốn cùng nàng kết thân đó.”

    Lê Diệu Nam ăn đau, kêu đau một tiếng, vội vàng để y ngồi xuống, phu lang xoa bóp mỏi tay hắn đau lòng.

    Lâm Dĩ Hiên ngồi xuống cạnh hắn, Lê Diệu Nam nhíu mày suy nghĩ chốc lát: “Nếu ta nhớ không sai, Phúc Vương thế tử hình như còn không lớn bằng Húc Nhi.”

    Lâm Dĩ Hiên nghiêm mặt, nói đương nhiên: “Không nhỏ, đã có thể nói chuyện hôn sự.”

    Lê Diệu Nam không nói gì, đảo mắt, ôm y, cười xấu xa: “Nếu ngươi muốn ôm tôn tử, hay chúng ta sinh thêm đứa nữa?”

    “Không biết xấu hổ.” Lâm Dĩ Hiên cười mắng, tức giận lườm hắn.

    Lê Diệu Nam ôm người vào ngực, hai tay bắt đầu không quy củ, người phu lang sờ rất sướng, ôm thế nào cũng không đủ.

    Phu phu hai người liếc mắt đưa tình, Lê Diệu Nam vừa chiếm tiện nghi vừa nói chuyện: “Phúc Vương thế tử thật đáng tiếc.” Tuổi còn nhỏ đã văn võ song toàn, đáng tiếc không có đất dụng võ, Phúc Vương phi ba đích tử chết mất hai, hiện giờ chỉ còn lại một bảo bối, lớn lên không hư hỏng thật sự là tổ tiên tích phúc.

    Lâm Dĩ Hiên bị hắn làm cho mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập hơn, tiếng nói thấp dịu dàng lộ ra mị ý nhè nhẹ: “Ít… nhất… địa vị Phúc Vương yên ổn.”

    Lê Diệu Nam một tay ôm người thương, một tay nhanh chóng thâm nhập vào quần áo y, không để ý nói: “Phúc Vương hoang đường chẳng thể trông cậy, Phúc Vương phi ngoại trừ danh phận cũng chỉ còn có nhi tử, hoàn cảnh như vậy, ai gả vào đó cũng không hay ho.”

    Đàm hôn luận gả, Phúc Vương phủ tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt. Giống như quả phụ đối với nhi tử, phân chiếm hữu kia không thể xem thường, Phúc Vương phi chưa chắc đã muốn hòa thuận với nhi tức, bà tức* không hợp cũng là nguyên nhân loạn nhà, không biết Phúc Vương thế tử sau này lớn lên có còn giữ được phần thông minh hiện tại hay không.

    (*Nhi tức: con dâu, bà tức là bà bà và nhi tức, nghĩa là mẹ chồng với con dâu.)

    Nói thật, Lê Diệu Nam cực kỳ không vừa mắt Phúc Vương, tuy rằng hoang đường có thể là cách sinh tồn của ông ta nhưng đối với một phụ thân, một trượng phu mà nói, Phúc Vương thật sự không có trách nhiệm.

    Lâm Dĩ Hiên híp mắt như tơ, hai mắt phủ mờ một tầng sương.

    Lê Diệu Nam nhẹ cắn môi y, đề tài tạm thời bị bỏ qua, tình dục đang nồng, làm gì còn tâm tình nói chuyện khác. Lúc này bọn họ ai cũng không nghĩ đến, Phúc Vương thế tử bị hai người ghét bỏ không thôi rõ ràng sẽ có duyên phụ tử với bọn họ, đương nhiên cái này nói sau.

    “Phụ thân, đa thân…” Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo.

    Không khí tràn ngập tình dục đột nhiên ngưng bặt, phu phu hai người biểu tình cứng nhắc, nhanh chóng sửa sang lại quần áo ngồi xuống, bày ra bộ dạng nghiêm túc.

    Tiểu công tử xinh đẹp trắng trẻo chậm rãi đi tới, tươi cười thơ ngây tựa hồ có thể sưởi ấm cả nội tâm.

    “Thỉnh an phụ thân và đa thân.” Lê Thần cung kính hành lễ, đôi mắt linh động lóe sáng, hình như nó tới không đúng lúc.

    “Khụ!” Lê Diệu Nam ho khan một tiếng, đỡ hờ nó: “Người trong nhà không cần khách khí.”

    Lâm Dĩ Hiên cười nhu hòa, chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ của Thần Nhi y lại thấy lòng mềm mại.

    Lê Thần cười nhào vào lòng phụ thân: “Phụ thân, Thần Nhi nhớ ngài.”

    Lâm Dĩ Hiên hơi đố kỵ, mới nửa ngày không gặp, Thần Nhi thế mà thân mật với phụ thân như vậy.

    Lê Diệu Nam vui vẻ cười, cao hứng đặt Thần Nhi lên đùi, hỏi: “Hôm nay đã làm hết công khóa chưa? Có nghịch ngợm không?”

    Lê Thần bất mãn chu môi làm nũng: “Công khóa làm xong lâu rồi, con mới không nghịch đâu.”

    Lê Diệu Nam nhéo mũi nó, sủng nịch nói: “Ừ, Thần Nhi nhà ta ngoan nhất.”

    Lê Thần cười khanh khách, lắc lắc tay phụ thân: “Con rất ngoan. Phụ thân, phụ thân, con muốn tập võ.”

    Lê Diệu Nam nhíu mày: “Không phải đã có sư phụ dạy rồi sao?”

    Lê Thần nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Đều là khoa chân múa tay, con không cần, con muốn học bản lãnh thật sự!”

    Lâm Dĩ Hiên nhướn mày: “Không được, con là song nhi, vừa không thể đi lại trong giang hồ cũng không thể lên chiến trường, võ nghệ cao cường làm gì, học chút cơ bản cho thân thể khỏe mạnh là đủ rồi. Những gì sư phụ dạy con học hết chưa?”

    Lê Thần giơ nắm tay: “Tương lai nếu con xuất giá, phu quân không nghe lời, con liền đánh hắn.”

    Lê Diệu Nam vừa nghe lập tức vui vẻ, tâm tình tốt vô cùng mà vung tay to: “Được, ta đi tìm hiểu, mấy ngày nữa thỉnh cho con một sư phụ tập võ.”

    “Cảm ơn phụ thân.” Lê Thần cười híp mắt, nó biết phụ thân tốt nhất.

    Lâm Dĩ Hiên buồn rầu, tính tình Thần Nhi không biết là theo ai, tương lai biết làm sao bây giờ. Song nhi vốn không dễ tìm tướng công, Thần Nhi vừa muốn tập võ, vừa muốn học y, làm sao còn thời gian học nấu ăn và thêu thùa, mấy thứ đó đều là kỹ năng cần phải có.

    Lâm Dĩ Hiên nói: “Con muốn tập võ cũng được, nhưng phải học tốt những thứ khác nữa. Ngoại trừ cầm kỳ thi họa, nấu ăn, thêu thùa con cũng phải học. Nếu không không bàn chuyện học võ nữa, ta cũng không muốn sau này con xuất giá xong lại bị ghét bỏ.”

    Lê Thần lập tức cảm thấy trời sập, nhìn về phía phụ thân cầu cứu: “Ngài mau nói với đa thân đi, con không muốn học thêu đâu, không phải đã có hạ nhân sao?”

    Lê Diệu Nam vừa mới há mồm đã bị Lâm Dĩ Hiên trừng, trách mắng: “Cầu phụ thân cũng vô dụng, ta đây là muốn tốt cho con, song nhi không dễ sinh tồn, con phải càng thêm cẩn thận mới đúng.”

    Lê Thần nhìn về phía phụ thân cầu xin, ra sức nháy mắt.

    Lê Diệu Nam nhún vai, ném cho nó ánh mắt lực bất tòng tâm, đáp ứng Thần Nhi tập võ đã làm phu lang tức giận rồi, nếu hắn giúp Thần Nhi nói chuyện nữa, phúc lợi buổi tối khẳng định sẽ không có, vì tính phúc của chính mình, chỉ có thể ủy khuất bảo bối nha.

    Lâm Dĩ Hiên thở dài một tiếng, thấm thía nói: “Thần Nhi, ta biết con thông minh, khẳng định có thể hiểu được khổ tâm của đa thân. Ta cực kỳ may mắn mới gặp được phụ thân con, nhưng con thì sao, con có thể khinh mấy cái đó nhưng không thể không học, đấy đều là căn bản của xử lý việc nhà trong tương lai. Con không thấy từ xưa đến nay được mấy song nhi có thể hạnh phúc mỹ mãn? Xa không nói liền lấy Chu gia công tử làm ví dụ, ca tế là bọn họ ngàn chọn vạn tuyển mới nhìn trúng, thành hôn mới ba năm, Lý Tử Hàm đã vứt bỏ Chu Diễn như giầy rách, Chu gia công tử không tốt sao? Ở nhà còn không phải ngàn yêu vạn sủng. Lý Tử Hàm lúc mới thành thân có mất hứng sao? Năm đó chính là hắn ngàn cầu vạn bái, Chu gia mới gả nhi tử cho.”

    Lâm Dĩ Hiên hơi khát nước, nhấp ngụm trà, nói tiếp: “Cho dù là tình cảm tốt cũng không thể vượt qua thế tục, vượt qua lời người đáng sợ. Cưới song nhi liền như kém một bậc, Lý Tử Hàm không chỉ tiền đồ gặp trở ngại, còn phải chịu tai tiếng. Lúc trước hắn cưới Chu Diễn có bao nhiêu vui vẻ, hiện giờ hắn hối hận bấy nhiêu. Cho nên Thần Nhi, con nhất định phải thật ưu tú, phải ưu tú hơn tất cả nữ tử, như vậy tương lai con xuất giá mới có thể ưỡn ngực, thẳng lưng, mới sẽ không bị lời ra tiếng vào công kích, bởi vì con có tư cách, nữ tử so ra kém con, cho nên con có thể tự tin.”

    Lê Thần cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó. Nó biết đa thân thương nó, nói những lời này cũng là vì tốt cho nó, chỉ là nó không cam lòng, rõ ràng nó còn thông minh hơn nam tử, vì sao lại phải so sánh với nữ nhân.

    Lâm Dĩ Hiên bất đắc dĩ, yêu thương nhìn tiểu nhi tử, nói nhiều như vậy, không biết có nghe lọt không, Thần Nhi dù sao cũng còn nhỏ. Chẳng qua, những đạo lý đó nhất định phải làm nó hiểu được, có phải banh óc ra y cũng phải giảng cho Thần Nhi nghe. Vì tiểu nhi tử này, có thể nói y tiêu tốn toàn bộ tâm tư, ai bảo thế đạo hà khắc với song nhi như thế.

    So sánh với tiểu nhi tử, đại nhi tử lập tức bay ra tít chân trời, hôn sự của Húc Nhi y chỉ cần chờ là xong, Thần Nhi mới làm người khác lo lắng.

    Lê Thần cắn môi, ngoan ngoãn leo xuống khỏi đùi phụ thân, nhẹ nhàng ôm Lâm Dĩ Hiên: “Đa thân, ngài yên tâm, con sẽ cố gắng học tập.”

    Lâm Dĩ Hiên có chút đau lòng, gắt gao ôm nhi tử, đột nhiên thấy hối hận: “Ngoan, là ta yêu cầu quá mức, nếu không… chúng ta giảm một nửa chương trình học.”

    Lê Thần lắc đầu, cười sáng lạn: “Không cần, con có thể theo kịp, sẽ không làm cho đa thân thất vọng.”

    Lâm Dĩ Hiên nghe vậy càng thêm lo lắng, Thần Nhi là hài tử trí tuệ nhất trong ba đứa, y chỉ sợ thông minh quá sẽ dễ bị tổn thương.

    Lê Diệu Nam muốn nói vài câu, nghĩ nghĩ lại thôi, nếu Thần Nhi đáp ứng rồi, hắn ngăn trở làm gì, học thêm mấy thứ cũng không tồi.

    Kỳ thực, hắn thấy bằng vào thân phận và địa vị của hắn, tương lai Thần Nhi gả cho người, ai dám đối với nó không tốt liền giết kẻ đó, giỏi lắm thì nuôi Thần Nhi cả đời, nhưng này thủy chung cũng chỉ là hạ sách. Húc Nhi, Hi Nhi tương lai rồi cũng sẽ lập gia đình, người khác tử tôn cả sảnh đường, Thần Nhi cô đơn, làm phụ mẫu sao có thể không đau lòng, vẫn nên để Thần Nhi lập gia đình là tốt nhất.

    Nhưng làm thế nào để sống tốt thì phải nhờ vào chính bản thân Thần Nhi.

    Phu lang nói có lý, Hoàng đế còn không quản được việc nhà của tử tôn, huống chi là hắn. Tuy rằng hắn sẽ cho Thần Nhi chỗ dựa, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, con người luôn có thời điểm sơ suất, chỉ cần Thần Nhi đủ ưu tú, chính mình đứng lên mới có thể sống thoải mái tự tại.

    Thuộc truyện: Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang