Home Đam Mỹ Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 5

    Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 5

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

    Mạc Trạch nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc đem bùa chú giấu trong lòng bàn tay thu về, “Xem ra hôm nay ta không chết được.”

    Mạc Quân Hạo ném trường kiếm, hai tay túm quần lên đè lại, gương mặt đỏ đen đen trắng, y lớn như vậy còn chưa từng chật vật thế này đâu, cố tình y còn thật sự không dám động thủ nữa.

    Thắt lưng đứt chỉnh tề như thế tỏ rõ chính là có cao nhân lén ra tay, có lẽ là cảnh cáo, cũng có lẽ là cái gì khác, nhưng cơ bản có thể xác định là người kia đứng về phía Mạc Trạch.

    Y dùng linh thức lén lút dò xét bốn phía một phen, chỉ là một người cũng không phát hiện, có thể ẩn núp tốt như vậy, ít nhất là Trúc cơ kỳ trở lên.

    Thực lực của tu chân thế gia không bằng tông môn, tu vi Trúc cơ kỳ đã có thể làm chủ sự, còn là cái loại tùy chọn chức vị, cho nên bất luận làm sao, Mạc Trạch trước mắt là không thể động vào nữa.

    Mạc Quân Hạo âm trầm liếc nhìn Mạc Trạch một cái, quay người rời đi, “Chúng ta đi.”

    “Chuyện này… tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta buông tha hắn sau đó liền không dễ xử lí đâu.” Mạc Sâm do dự đứng tại chỗ, trong lòng ít nhiều cũng có chút hối hận khi tiếp nhận cái việc xấu này, vốn tưởng rằng mượn cơ hội này có thể bám víu lên bắp đùi tiểu thiếu gia, lại không nghĩ rằng kết quả sẽ là như thế này, nếu như Mạc Trạch sống sót ra ngoài cáo trạng gã, gã bất quá là con cháu một cái chi thứ thôi, nếu tội trạng mưu hại người của nhà chủ chụp lên người gã, vậy còn không chụp một cái chính xác, bồi thường mạng là còn nhẹ, làm không tốt thì cha mẹ huynh đệ cũng phải chôn cùng.

    Tâm tư Mạc Quân Hạo hơi động, cười vỗ vỗ bờ vai gã, nói rằng: “Tự ngươi xem mà làm, nếu hợp ý ta, ngày mai liền đến thư phòng của ta đi.”

    Làm sao mới hợp tâm ý nhất là chuyện đã rõ rành rành, Mạc Quân Hạo không đợi Mạc Sâm trả lời, trực tiếp ngự kiếm rời đi.

    Lúc Mạc Sâm quay đầu lại nhìn Mạc Trạch, liền giống như đang nhìn một khối thi thể vậy.

    Thủ hạ của Mạc Sâm cũng không phải đều là dốt nát, một tên trong đó đứng ra ấp a ấp úng khuyên nhủ: “Mạc Sâm, chúng ta cũng rời khỏi đây đi, cái này có chút không thích hợp.”

    Mạc Sâm liếc tên đó một cái, “Không phải chỉ đứt cái thắt lưng thôi sao, cũng không phải khoét cái động trên thân thể ngươi, sợ cái gì, lẽ nào ngươi không muốn làm người hầu bên cạnh tiểu thiếu gia?”

    Quyền lợi cùng tài nguyên dễ như trở bàn tay, ngươi muốn hay không muốn?

    Người kia do dự một chút, kéo quần lên đứng ở một bên.

    Mạc Trạch sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, cúi đầu nhìn quần áo trước ngực bị cắt ra, dùng ống tay áo cọ áo lót lộ ra bên ngoài, căn bản không đặt những kẻ đối diện vào mắt.

    Lâm Sơ Dương có chút không vui, cả cái áo lót vừa là thân thể cậu cũng là mặt cậu, một thằng đàn ông bị một thằng đàn ông khác sờ mặt và vân vân, đều nổi da gà.

    Hơn nữa cậu vốn còn có chút đắc chí đối với hiệu quả mình tạo ra, không ngờ cái tên Mạc Sâm này không biết phân biệt, quẹo lại khiến cho kết cục trở về vị trí cũ, lãng phí toàn bộ công sức.

    Hiện tại Mạc Trạch khí định thần nhàn như vậy không phải là hi vọng cậu kháng thương tổn giúp, ngược lại Lưu Vân Y nước lửa bất xâm đao thương bất nhập…

    Cho nên mẹ nó nên dùng nắm đấm hung hăng đập, áo lót không đảm đương nổi bông lót, gõ không ra vết thương chẳng lẽ còn đánh không ra máu đọng à, ngày hôm qua đầy người thương tổn không phải là như thế sao.

    Đáng đời đau chết mi, lần này đừng hòng ông đây bôi thuốc cho mi nữa!

    Lâm Sơ Dương ở trong lòng hung hăng nguyền rủa một phen, sau đó cấp tốc mở túi trữ vật ra sử dụng một lọ hoạt lạc tán đem nội lực hồi đầy.

    Khụ, cậu thật sự không phải là lo lắng tên kia, cậu chính là phòng ngừa vạn nhất thôi.

    Kết quả đám người Mạc Sâm vừa lại gần một chút, không phải quần rơi thì chính là áo rách thành hai nửa, mà Mạc Sâm là đối tượng để ý trọng điểm chính là thảm nhất trong số đó, khắp toàn thân từ trên xuống dưới quần áo đều báo hỏng, trực tiếp trần truồng mà chạy.

    Mấy tên to xác này đều sợ rồi, trong lòng Mạc Sâm cũng không chắc chắn, hai tay che mặt cũng không phải che phía dưới cũng không phải, vì vậy hung ác trợn mắt nhìn Mạc Trạch một cái, đại ý chính là ngươi chờ đó cho ta, tiếp theo xoay người chạy đi.

    Lão đại cũng đi rồi, bọn tiểu đệ ở lại cũng không phải, vì vậy từng người kéo quần, phòng bị nhìn chằm chằm bốn phía, nhanh chóng phắn.

    Một trận đấu pháp sinh tử chiếm gần 5 chương trong tình tiết mở đầu truyện cứ như vậy không biết nên khóc hay nên cười mà hạ màn kết thúc, nhưng nhân vật chính Mạc Trạch thì căn bản là không có động thủ, lại xem cuộc vui.

    Mạc Trạch xoa xoa mi tâm, đem ý cười trong mắt ép xuống, nói rằng: “Không biết là vị bằng hữu nào ra tay giúp đỡ, ân tình này Mạc Trạch ta thiếu nợ, sau đó nếu có chỗ nào cần liền tới tìm ta, ta sẽ trả lại ngươi một lần.”

    Lâm Sơ Dương bĩu môi, coi như người này còn có lương tâm, không lãng phí trắng ba bình hoạt lạc tán của cậu.

    Mạc Trạch đợi một hồi thấy không ai đáp lại, cúi đầu tự lẩm bẩm: “Thôi, đến lúc này còn không lộ diện sợ là cũng không muốn để ta nhớ việc này.”

    “Đừng chứ, ngươi không nhớ thì không phải ông đây làm không công à!” Lâm Sơ Dương cuống lên, cố tình trạng thái áo lót cậu liền không thể nói chuyện, chỉ có thể rống lên trong lòng.

    Mạc Trạch đợi một hồi mới hoàn toàn bỏ đi tâm tư, quay người đi đến lối vào cấm địa.

    Cấm địa Mạc gia mấy trăm năm chưa từng có ai vào, cỏ rậm cây to, không chỉ thú hoang đông đảo, rất nhiều nơi còn sinh ra độc chướng, không cẩn thận thì sẽ mất mạng.

    Mạc Trạch cảm thấy được đời trước có thể bình yên vô sự đi tới chỗ sâu trong cấm địa lấy được hóa linh thảo hoàn toàn chính là vận may, nếu như lúc đó hắn biết chỗ này có nguy hiểm như vậy, sợ là tám phần mười đều sẽ tránh khỏi, núp xa xa.

    Hắn vỗ một cái tật phong phù lên hai chân, dựa theo con đường đời trước đi qua mà chạy vào bên trong, trên đường chỉ dừng lại bên một cây ăn trái hái mấy trái cây ném vào túi trữ vật, chờ đói sẽ đem ra lấp bụng.

    Đợi lúc hắn chạy tới chỗ hóa linh thảo, hắn mới biết mình tính sai.

    Hóa linh thảo thế gian hiếm có, tự nhiên có linh thú ở bên bảo vệ, đời trước lúc hắn đến đây không biết tại sao linh thú mê man không dậy nổi, thế mới cho hắn cơ hội bắt được tiên thảo, mà bây giờ thời gian không đúng, linh thú kia cực kỳ tỉnh táo, hắn còn chưa có tới gần liền bắt đầu nhe răng với hắn, đâu còn có thể gần hơn một bước nữa.

    Mạc Trạch tuy rằng gấp nhưng cũng không đến nỗi lỗ mãng, giao thủ mấy hiệp thăm dò thực lực của linh thú sau đó liền lui ra khỏi vòng chiến, ở phía xa tìm cái sơn động tạm thời ở lại.

    Đêm khuya, Lâm Sơ Dương thấy Mạc Trạch đã nhập định liền lén lút chuyển đổi đi ra, biến thành hình người.

    Chuyện con linh thú lúc ban ngày kỳ thực cậu cũng không nghĩ tới, cơ mà phương pháp giải quyết không phải là không có.

    Đừng xem linh thú kia hung mãnh cực kỳ, mặc cho đao thương pháp thuật đều không thể gây tổn thương cho nó mảy may, kỳ thực nó có một cái khuyết điểm trí mạng, chính là nó và cậu đều thật sự là đồ tham ăn, gặp phải thứ có thể ăn đều muốn nhét vào mồm.

    Trong cấm địa mọc một loại trái cây tên là tửu quả, dính lên một chút liền có thể khiến người ta mê man không dậy nổi, chỉ cần cậu tiện tay lấy vài thứ đồ ăn trong túi ra, lại đem chất lỏng của tửu quả nhỏ lên trên, đẩy ngã linh thú kia bất quá chỉ là chuyện cỏn con.

    Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm túi trữ vật trên eo Mạc Trạch, hai mắt hơi toả sáng.

    Ban ngày trái cây mà Mạc Trạch hái giống như đúc miêu tả trong nguyên tác, hẳn chính là tửu quả, cái này tốt, bớt đi không ít chuyện.

    Cậu thận trọng bước qua, hai tay đưa về phía túi trữ vật bên hông đối phương, nhưng thời điểm tay cậu mới vừa chạm được túi liền bị một đôi tay khác bắt được, cậu ngẩng đầu, đối mắt với Mạc Trạch, cảm xúc của Mạc Trạch giấu rất sâu, nhưng sát khí nhàn nhạt xoay xung quanh lại nói rõ tâm tình chủ nhân nó thật không tốt.

    Lâm Sơ Dương theo bản năng run lập cập, cứng ngắc kéo ra khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút vặn vẹo, “Này…”

    Aiz, người này không phải nên nhập định sao, nhập định không phải không nhận thức được tình huống xung quanh à, sao đột nhiên lại tỉnh rồi, cái này không khoa học!

    Mạc Trạch nhíu nhíu mày, “Trộm?”

    Lâm Sơ Dương rút tay về, “Ta không phải.”

    Bạn đang

    Mạc Trạch bình tĩnh nói: “Ngươi trộm áo lót của ta.” Dù sao cũng là vùng hoang dã, cho dù hắn bày trận pháp cũng không dám nhập định quá sâu, cho nên trên người lạnh hơn một chút hắn cũng cảm giác được không thích hợp, lập tức tỉnh lại, đúng lúc thấy một đôi tay trộm duỗi tới túi trữ vật của mình.

    Lâm Sơ Dương nghiêm mặt trừng hắn, trộm em gái mi á, ông đây một người bình thường trộm áo lót mi làm gì hả, cũng không phải biến thái!

    Không đúng, áo lót của Mạc Trạch không phải là ông à…

    “Ngươi là ai, vào bằng cách nào?” Mạc Trạch có thể cảm giác được Lưu Vân Y ở gần đó, cho nên cũng không vội tìm về, ngược lại quan tâm tới một chuyện khác, hắn rất xác định khi hắn đi vào nơi này không có ai cả, như vậy người trước mắt này là vào bằng cách nào?

    Lâm Sơ Dương không thông qua đầu óc, trực tiếp mở miệng nói rằng: “Ta tên Lâm Sơ Dương, là người cùng đường, đơn thuần là đi ngang qua…”

    Một đám quạ từ trên trời bay qua, đem sắc mặt Mạc Trạch cũng nhiễm đen, đi ngang qua cấm địa Mạc gia? Người này có não không vậy, mệt cậu ta còn nói ra được, kiếm cớ cũng tìm cái nào đáng tin chút được không….. từ từ, quần áo trên người tên này có chút quen mắt?

    “Quần áo trên người ngươi là của ta.”

    Lâm Sơ Dương sững sờ, cúi đầu nhìn nhìn trường sam màu xanh trên người, đúng là bộ quần áo tối hôm qua cậu thuận tay lấy trong tủ quần áo của Mạc Trạch, lúc trở về bị cưỡng chế chuyển đổi cho nên quên trả lại.

    Cái này phải giải thích thế nào?

    Mạc Trạch giúp cậu ra kết luận, “Ngươi theo dõi ta.”

    Lâm Sơ Dương không thể không thừa nhận trước mắt cũng là một cái cớ để qua, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, “Phải, kỳ thực ta chú ý ngươi đã lâu rồi.”

    Lời này nói ra giống như tỏ tình vậy, Mạc Trạch quan sát hai mắt cậu, biểu tình có chút quái lạ, một hồi lâu mới đưa tay ra, “Trước tiên đưa áo lót cho ta.”

    “…” Lâm Sơ Dương uất ức, cậu đi đâu tìm áo lót chứ hả.

    “Đem trên người ngươi cởi ra.” Trên mặt Mạc Trạch không hiện ra, nhưng thực chất rất đề phòng Lâm Sơ Dương, dù sao thì lai lịch của người này quá mức quái lạ, mặc dù không có tu vi cũng làm cho người ta không yên lòng.

    Áo lót của Lâm Sơ Dương tự nhiên cũng là lấy từ tủ của Mạc Trạch, thế lực ác ở phía trước, cậu cũng chỉ có thể tạm thời khuất phục, không tình không nguyện mở quần áo ra, trong lòng mắng lúc ban ngày cứu bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa).

    Mạc Trạch ghét bỏ tiếp nhận áo lót, sau khi vỗ ba tờ thanh tẩy phù xong mới mặc lên người, tiếp theo tỉ mỉ quan sát Lâm Sơ Dương, hiện tại hắn có thể khẳng định Lưu Vân Y ở trên thân thể người này.

    Thần kinh Lâm Sơ Dương có thô hơn nữa cũng bị nhìn chằm chằm đến hết chỗ nói rồi, trong lòng không khỏi lại bắt đầu nghi hoặc, hàng này thực sự là cái tên nam chính thánh nhân dễ nói chuyện kia à, “Ta thật sự không có trộm áo lót của ngươi…”

    Hết

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?