Home Đam Mỹ Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 73

    Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 73

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

    Chuyện gì xảy ra?

    Không có ai trả lời vấn đề này, Mạc Trạch chỉ có thể lẳng lặng nhìn cái quần lót kia, không biết nên dùng biểu tình cùng tâm tình gì để đối mặt.

    May mà trải qua lâu như vậy, hai người dùng linh thức cũng có thể đối đáp.

    Lâm Sơ Dương: “Ta chỉ là luyện công tẩu hỏa nhập ma, phải biến đổi hơn nửa tháng, ngươi đừng lo lắng.”

    Mạc Trạch trầm mặc.

    Áo lót tẩu hỏa nhập ma sẽ biến thành quần lót?

    Tuy nói đều là vải, nhưng cũng coi như là chủng loại khác biệt đi?

    Tổng kết ra chính là —— ngươi lừa quỷ à.

    Có điều sự thật ngay ở trước mắt, cũng không biết cái này có phải có quan hệ với người kia hay không.

    Trong lòng Mạc Trạch nhất thời xoay chuyển không biết bao nhiêu ngã cong cong quẹo quẹo, trên mặt lại không hiện ra chút nào, nhẹ nhàng nâng quần lót lên “Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, có điều, bây giờ vẫn cần ủy khuất sư huynh một chút.”

    Lâm Sơ Dương yên tâm, còn ủy khuất gì đó, Mạc Trạch đã vì cậu làm đến mức này, cậu còn có cái gì mà ủy khuất.

    Trên thực tế, cậu vẫn là quá đơn thuần.

    Bởi vì Mạc Trạch bắt đầu cởi quần áo…

    Lâm Sơ Dương: anh muốn làm gì với một cái quần sịp thuần khiết hả!

    Mạc Trạch không làm gì cả, hắn đem cậu mặc vào.

    Mặc vào

    Trên

    Đầu óc Lâm Sơ Dương ông một tiếng, tiết tháo đã vỡ thành cặn bã lại nhảy ra xoát độ tồn tại một lần, sau đó hoàn toàn biến mất …

    Giời ạ, cho ông một đôi tay, ông tuyệt đối bẻ gãy nghiệt căn này.

    Mẹ nó lại còn cứng nữa, bị đội lên đội lên đội lên!

    Anh cái đồ xảo quyệt ngựa giống khốn nạn chết tiệt đem ông cởi ra!

    Mạc Trạch lấy ra công cụ dịch dung, nhẹ giọng nói: “Sư huynh yên tâm, nếu như thật sự ra, ta nhất định sẽ thanh lý giúp sư huynh.”

    Thanh, lý, em, gái, anh!

    Lâm Sơ Dương sâu sắc tuyệt vọng, bi ai của quần lót, nhân dân toàn thế giới đều không hiểu!

    Mạc Trạch không nói nữa, mở công cụ mới lấy ra vừa nãy, trước tiên bôi bôi quẹt quẹt ở trên mặt, rất nhanh liền biến thành cái mặt tiểu thụ của Lâm Sơ Dương, tiếp theo xương cốt vang lên vài tiếng răng rắc răng rắc, chiều cao liền rụt lại non nửa cái đầu, tròng lên quần áo Lâm Sơ Dương vừa vặn, cuối cùng thu lại nụ cười, khí chất thoáng chốc biến đổi.

    Cái khí chất lãnh khốc kiêu ngạo lại trọng tình trọng nghĩa kia, Lâm Sơ Dương cảm thấy thật giống như cậu gặp được Liệt Dương tôn giả chân chính…

    So với Mạc Trạch thì những minh tinh điện ảnh trước khi xuyên qua đều yếu bạo được không!

    Một người như vậy lại đặt ở thế giới tu tiên mà không lăn lộn trong vòng giải trí quả thực là lãng phí nhân tài!

    Ngụy – Lâm Sơ Dương – thật – Mạc Trạch cứ như vậy ở trong nhã gian uống trà, khoảng chừng sau một canh giờ có thị giả đến mời Liệt Dương tôn giả lên đài.

    Mạc Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn người kia một cái, đi ra ngoài.

    Trên đài cao đứng rất nhiều người, đầu tiên là Địch Vi công chúa, sau đó là tứ đại trưởng lão, cuối cùng mới là hai vị tuyển thủ khác.

    Mạc Trạch nhàn nhạt nhìn lướt qua, bay lên đài cao, khi bóng người của hắn vừa xuất hiện, dưới đài liền sôi trào, các đệ tử Ảnh tông quỳ xuống đầu tiên, sau đó những con dân khác phản ứng lại cũng quỳ xuống theo.

    “Bái kiến Yêu vương!”

    Địch Vi cùng tứ đại trưởng lão vẫn trấn định, nhưng hai tuyển thủ khác tất nhiên không thể bình tĩnh.

    Đám ngu dân các ngươi, kết quả vẫn chưa tuyên bố được không!

    Ta diễn thuyết dài như vậy tại sao có thể không chọn ta, các ngươi mắt mù à!

    Công chúa nhanh tuyên bố kết quả, chọn ta chọn ta, quyết đoán bốp bốp bốp đánh mặt hai người kia!

    Cái loại thần kỹ đánh mặt này, từ trước đến giờ chỉ có nhân vật chính mới có thể đánh một cái chuẩn một cái, những người khác muốn đánh, vậy nhất định là muốn bị nhân vật chính đánh lại, chẳng hạn như bây giờ.

    Địch Vi công chúa nói: “Nhân giới có câu châm ngôn gọi là người được lòng dân được thiên hạ, Liệt Dương tôn giả xác thực càng hơn một bậc, do hắn đảm nhiệm Yêu vương, ta yên tâm.” Dứt lời hướng về Mạc Trạch quỳ xuống, trong trẻo có lực nói: “Địch Vi bái kiến Yêu vương.”

    Những người khác đứng trên đài đến lúc này cũng đều lục tục quỳ xuống, ngay cả hai vị tuyển thủ đại năng giả thất bại kia cũng không tình không nguyện cúi đầu gối xuống.

    Mạc Trạch dùng thần thức nói với áo lót nhà hắn: “Sư huynh ngươi xem, toàn bộ bọn họ đang quỳ lạy ngươi và ta, sau này yêu giới chính là của sư huynh, ngươi vui không?”

    Lâm Sơ Dương cảm thấy nếu như có thể biến thành người, cậu sẽ càng vui vẻ hơn…

    Có điều bây giờ cũng không kém, mặc dù bị Mạc Trạch mặc lên người, thế nhưng khoảng cách với con dân của cậu lại càng gần hơn, không thấy đầu của Địch Vi cách cậu chỉ có không tới ba thước sao, cho nên một tí tẹo không được hoàn mỹ như thế cũng không phải là không thể tiếp nhận.

    # quần lót đối xử với thế giới như thế nào #

    # tu dưỡng bản thân cùng điều tiết tâm lý của quần lót #

    Lâm Sơ Dương sâu sắc hô hấp hai lần: “Ta làm Yêu vương, ngươi làm Yêu hậu.”

    Mạc Trạch cảm thấy hạ thân giống như thổi qua hai luồng gió, lành lạnh, nghe vậy ôn nhu nở nụ cười, “Ta nghe sư huynh.” Gả cho người ta thì tính là gì, dù sao thì lên giường còn không phải giống nhau.

    Nói với Lâm Sơ Dương xong, Mạc Trạch mới ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía mọi người, “Miễn lễ.”

    Triều bái qua đi liền phải bắt đầu chuẩn bị nghi thức tế thiên, bởi vì Địch Vi sốt ruột đến ma giới báo thù, tất cả đều tiến hành vô cùng nhanh, không quá mười ngày, liền làm xong toàn bộ, mà Mạc Trạch cùng Lâm Sơ Dương cũng dời vào tẩm cung Yêu vương.

    Ngày hôm sau, Địch Vi liền khởi hành.

    Đêm hôm ấy, ma giới gửi thư nói Ma tôn đã điều tra rõ nơi Đại hoàng tử ẩn nấp, đang định dẫn người tới vây quét.

    Mạc Trạch giật mình, biết đây là cơ hội tới, chỉ là yêu giới có một số việc còn chưa bỏ xuống được, chẳng hạn như Lâm Sơ Dương biến thành quần lót còn mặc ở trên người mình, lại chẳng hạn như Ỷ Điệp…

    Hoặc như hắn suy nghĩ, em gái Ỷ Điệp tự mình tới đây.

    Lúc Mạc Trạch nhận được bẩm báo nói em gái này cầu kiến mình, lông mày hung hăng nhíu một chút.

    Ghi chú: em gái cầu kiến chính là Yêu vương, chứ không phải nhân vật chính nam sủng hóa thành Yêu vương.

    Mùi vị trong này không khỏi quá rõ ràng, ngay cả Lâm Sơ Dương cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

    Tuy nói hiện tại cậu hóa thành quần lót không thích hợp ló mặt không thể không để Mạc Trạch dịch dung thành chính mình, nhưng chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, Ỷ Điệp cũng không biết mà, cho nên lúc này muốn gặp Lâm Sơ Dương, đó là thật sự muốn gặp người này, chứ không phải Mạc Trạch.

    Loại ảo giác sắp bị nữ chính thông đồng này là chuyện gì xảy ra?

    Nhất định là cậu nghĩ nhiều quá rồi!

    Những em gái khác thì còn nói được, nhưng nữ chính làm sao có khả năng không yêu ngựa giống chứ, ha ha…

    Sự thật chứng minh, cậu thật sự không có suy nghĩ nhiều.

    Hôm nay Ỷ Điệp thay đổi một thân lụa mỏng lửa đỏ bó sát người, không chỉ đem dáng người bốc lửa của mình bày ra, còn đem dung mạo vốn dĩ cao cao tại thượng làm nổi bật lên mấy phần yêu diễm, nói chung rất mê hoặc rất quyến rũ là được rồi.

    Em gái không nhìn ánh mắt những hạ nhân khác, dịu dàng hạ bái với Mạc Trạch, giọng nói như hoàng anh xuất cốc, “Thánh nữ thần giới Ỷ Điệp ngưỡng mộ đại danh Yêu vương đã lâu, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên không tầm thường.”

    Kỳ thực thân phận thánh nữ thần giới có thể không cần hành lễ, nàng làm vậy cũng là để Yêu vương cảm thấy nàng là thật tâm ngưỡng mộ mà thôi.

    Trên thực tế nhập mạc chi tân* của nàng không ít, gần như tất cả đều là nhân vật hô phong hoán vũ trong lục giới, mà lần này nàng đến yêu giới chính là đến gặp riêng tình nhân, thuận tiện xem cái đại điển chọn lựa Yêu vương gì đó, lại thuận tiện câu dẫn tân Yêu vương một chút, dù sao thì tốt xấu gì Yêu vương cũng là vương, sau này nói không chừng sẽ hữu dụng.

    *Nhập mạc chi tân: người TQ cổ đại thường dùng mành trướng (mạc) để ngăn cách không gian bên trong nhà, trong mành là nơi riêng tư, người có thể đi vào trong (tân khách) chính là người có quan hệ không tầm thường với chủ nhân.

    Chỉ có điều sao Yêu vương trước mặt lại có chút quen mắt?

    # thứ gì ở bề ngoài càng thuần khiết càng mỹ lệ, thường thì bên trong đều là tâm cơ #

    Thông minh như Mạc Trạch làm sao có khả năng không đoán ra chút tâm tư nhỏ của Ỷ Điệp, bình thường thông đồng áo lót nhà hắn đã không có khả năng rồi, hiện tại thì càng thêm không có khả năng.

    Đụng vào trong tay mình cũng coi như em gái này xui xẻo. Bạn đang

    Hắn giả tạo dìu một cái, khách khí nói: “Thần nữ miễn lễ.”

    Ỷ Điệp quy củ lại phong thái vô hạn đứng lên, là một tiểu tam thông minh mỹ mạo kinh nghiệm vô số, nàng nhất định sẽ không làm cái loại câu dẫn không có trình độ như dựa thế té ngã / liếc mắt đưa tình / đưa lên xx yếu mềm dụ người, cao thủ đều là dùng nội hàm đi chinh phục người khác.

    Một đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập kính nể, trong âm sắc mang theo một tia mềm mại độc hữu của nữ nhân: “Phong thái của Yêu vương lại khiến Ỷ Điệp sinh lòng ngưỡng mộ, chỉ hận quen biết muộn.”

    Lâm Sơ Dương – quần lót – Yêu vương thật mặc ở trên người nam chính cả người đều có chút không ổn.

    Nữ chính ngưỡng mộ cậu.

    Nữ chính ở trước mặt ngựa giống nhà cậu nói ngưỡng mộ cậu.

    Nữ chính tự cho ngựa giống là cậu kết quả ở trước mặt ngựa giống nhà cậu nói ngưỡng mộ cậu.

    Thường thì trong tiểu thuyết ngưỡng mộ = yêu.

    # nữ chính chung quy là đang tìm đường chết #

    Vì nữ chính thắp nến…

    Mạc Trạch mỉm cười nói: “Thần nữ khách khí, kỳ thực đoạn thời gian trước chúng ta cũng từng gặp, có thể khi đó tâm tư của thần nữ không ở chỗ ta, liền quên mất.”

    Biểu tình của Ỷ Điệp mang theo một tia kinh ngạc, ngón tay trắng như ngọc vén lên tóc đen bên tai, lộ ra một khối nhỏ da thịt trắng nõn trên cổ, “Cái này ta ngược lại thật sự không biết, có thể nhờ Yêu vương chỉ điểm một chút hay không.”

    Mạc Trạch ý vị thâm trường nói: “Ngay trong nhã gian an bài cho tuyển thủ kia…”

    Ỷ Điệp: “…” Mẹ kiếp, thì ra là đôi cơ lão chết tiệt kia khó trách lại nhìn quen mắt như thế!

    Có điều dù là cơ lão cũng không đáng sợ, bằng mỹ mạo của nàng, dù có cong nữa cũng có thể bẻ cho thẳng, chờ thử xx mềm mại của con gái, xx căng đầy no đủ, ai còn thích dáng người cứng ngắc của đàn ông chứ.

    Về phần thất bại.

    Ha ha, trong từ điển của Ỷ Điệp nàng căn bản không có hai chữ kia.

    Không có tình lữ phá không tan, chỉ có tiểu tam không nỗ lực.

    Ánh mắt của nàng chăm chú mà lo lắng nhìn Yêu vương đối diện, tay chậm rãi nhấc lên, rồi lại dần dần hạ xuống, muốn nói lại thôi.

    Mạc Trạch săn sóc nói: “Thần nữ cứ nói đừng ngại.”

    Ỷ Điệp than nhẹ một tiếng: “Thực không dám giấu giếm, ta từng ngẫu nhiên gặp Mạc công tử ở vùng ngoại ô, khi đó hắn đang nói chuyện với người khác, người kia… hình như là người trong ma tộc.” Ẩn ý là nói Mạc công tử nhà ngươi rất có thể là nội gian, ngươi phải cẩn thận.

    Mục đích của nàng tự nhiên là khiến Yêu Vương bất hòa với nam sủng khả nghi nhà hắn, tiện cho nàng sáng tạo cơ hội tiếp cận, đương nhiên, nếu như giết nhầm không buông tha thì tốt hơn, nàng còn có thể làm bộ tri tâm tỷ tỷ đến khai thông làm bạn, cứ cùng nhau cùng nhau không phải sẽ cùng lên giường luôn à.

    Lâm Sơ Dương đốt một loạt nến cho em gái này lần nữa.

    Em gái à anh biết em cực tự tin, thế nhưng, vị trước mắt này chính là Mạc công tử trong miệng em đó! ! !

    Hết

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?