Home Đam Mỹ Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 76

    Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 76

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

    Lần này đường sá trong khe nứt không gian còn xa hơn gấp hai lần so với hai lần trước gộp lại, hai người đi ước chừng non nửa tháng mới coi như đi ra ngoài, đi đến một mảnh địa phương mênh mông trắng xóa.

    Trắng ở nơi này không phải nói sương mù đám mây gì đó, mà là đất đai, cây, hoa và cỏ vân vân đều là trắng toát, không tìm được một chút màu tạp.

    Dấu hiệu rõ ràng như vậy Lâm Sơ Dương không cần nghĩ cũng biết nơi này là chỗ nào.

    Cậu yên lặng liếc mắt nhìn Mạc Trạch một cái.

    Nam chính à anh đến thiên giới sớm như vậy thật sự tốt sao?

    Trong nguyên tác, Tiên đế vẫn luôn xem em gái Ỷ Điệp là tình yêu đích thực, nếu không thì khi em gái trở thành chính cung của nam chính cũng sẽ không giống như chó điên mạnh mẽ cắn nam chính.

    Tuy nói hiện tại em gái đã là khôi lỗi sống, nhưng nội dung truyện luôn có điểm không thể kháng cự như vậy đi.

    Mạc Trạch trả lại cho Lâm Sơ Dương một nụ cười, ôn nhu nói: “Đây là tầng thứ ba, ta đã thông báo Ỷ Điệp lại đây, sư huynh chờ chốc lát.”

    Lâm Sơ Dương gật gật đầu, trên căn bản cậu đã xác định địa phương muốn đi, này cũng thật là… không thể chờ đợi được nữa mà.

    Chỉ chốc lát Ỷ Điệp liền từ trong một cái trận pháp truyền tống nào đó đi ra, quỳ lạy với hai người: “Ỷ Điệp bái kiến chủ nhân, nam chủ nhân.”

    Lâm Sơ Dương: “…”

    Cậu biết Mạc Trạch rất nể tình để mấy thuộc hạ của hắn gọi cậu là chủ nhân, nhưng cái nam chủ nhân kia là cái quỷ gì!

    Trong lòng Mạc Trạch nhảy dựng, thầm hô hỏng bét, nhưng trên mặt lại không hiện ra một chút nào, bình tĩnh nắm tay áo lót nhà hắn: “Bất quá chỉ là một cái xưng hô thôi, sư huynh nhất định sẽ không để ý.”

    Lâm Sơ Dương: Không, kỳ thực tôi rất để ý.

    Mạc Trạch đem âm thanh thả càng thêm mềm mại: “Sư huynh…”

    Trái tim Lâm Sơ Dương trong nháy mắt cũng mềm nhũn theo âm thanh kia, táo bạo nắm tóc, cam chịu nói: “Đi trước dẫn đường.”

    Mạc Trạch ôn nhu nở nụ cười, thành thành thật thật tiến lên cùng em gái Ỷ Điệp bố trí thỏa đáng truyền tống trận, sau đó cùng áo lót nhà hắn đứng ở giữa trận, hai tay Ỷ Điệp kết ấn phát động trận pháp, hào quang loé lên, chỉ trong thời gian chớp mắt, liền thay đổi một địa phương khác.

    Cảnh sắc ở tầng trời chín mươi chín vẫn có chút khác biệt với chín mươi tám tầng phía dưới đặc một mảnh trắng xóa, chúng nó càng tiếp cận hình tượng nhân giới, nhưng so với nhóm thực vật nhân giới thì lại nhiều hơn một ít linh động.

    Đồn đại động vật cùng thực vật sinh sống ở tầng trời chín mươi chín đều là do linh khí thuần túy nhất của thiên giới thai nghén ra, trời sinh liền có linh trí, dù là một cây cỏ dại cũng có thể hóa thành hình người tùy ý hành động, điều này cũng dẫn đến việc ngày hôm nay ngươi thấy một thân cây ở phía tây, ngày mai có khả năng sẽ chạy tới phía đông, thuần túy là xem tâm tình.

    Đương nhiên, nếu như ngươi không cẩn thận đạp phải một cây cỏ dại sau đó bị mắng đến máu chó đầy đầu hoặc là trực tiếp ác ý pk… Chỉ có thể nói xin nén bi thương.

    Mà nơi bọn họ xuất hiện là một mảnh vườn hoa nhỏ, thực vật lên tới hàng ngàn, hàng vạn cây đang mở ra cành lá về phía bọn họ, cũng có thể lý giải thành hàng ngàn hàng vạn tiểu yêu tinh đang chào hỏi với bọn họ…

    Lâm Sơ Dương lập tức cứng ngắc không dám chuyển động, cậu là tộc nấm, cầu đừng pk!

    Mạc Trạch phát hiện áo lót của mình không đúng, tâm thần hơi động liền hiểu rõ, đi vài bước tới phía trước, quay đầu lại nói: “Ta giúp sư huynh mở đường.”

    Lâm Sơ Dương gật gật đầu, nam chính cực kỳ tri kỷ có được không!

    Cậu chủ động nắm tay Mạc Trạch, nhận được một nụ cười thâm tình của đối phương.

    Em gái khôi lỗi – Ỷ Điệp vẫn luôn bị xem nhẹ mấy độ muốn nói lại thôi, nàng rất muốn nói với chủ nhân cùng nam chủ nhân, có thánh nữ thần giới như nàng ở đây, những hoa hoa cỏ cỏ này tuyệt đối sẽ chủ động nhường đường, nhưng khi nhìn hai người kia dính dính ngấy ngấy, quả thực không tìm được cơ hội hạ khẩu…

    Phụ cận thần tuyền chỉ có thánh nữ cư trú, thế nhưng nói trắng ra là, nàng cũng chính là gác cửa trông giữ nước suối, tuyệt đối không có tư cách xuống tắm, bởi vì nơi đó là căn bản của thiên địa, đối với các thần tiên mà nói, bất luận là thứ gì bao gồm cả con người đều không có tư cách tiến vào bên trong, tự nhiên, người bên ngoài cũng không cho tiếp cận, cho nên ba người cùng nhau đi tới, ngoại trừ những hoa hoa cỏ cỏ này, ngược lại cũng yên tĩnh.

    Lâm Sơ Dương đi tới đi lui tất nhiên cũng không thể sợ, bắt đầu thưởng thức phong cảnh ven đường, cho ra kết quả chính là không có phong cảnh gì…

    Lúc trước tác giả viết nơi này miêu tả chủ yếu chính là cuộc đại chiến trong nước kia, lấy năng lực x vạn x không ngã của ngựa giống bẹp bẹp bẹp với các em gái tre già măng mọc làm chính, lại dùng các loại tư thế bao gồm cả song x 3 x quần x làm phụ, trình độ hương diễm đủ vượt qua vạn lần hết thảy miêu tả cảnh sắc, những cảnh sắc khác một mực bỏ qua, hoặc là nói, tác giả bị chứng làm biếng, chỉ là nói hơi uyển chuyển mà thôi, vì vậy liền thật sự cái gì cũng không có, hoàn toàn chính là hoang địa đó có được không!

    Phần cuối hoang địa là một bức tường đổ, dưới bức tường đổ là một chỗ bốc lên vô số bong bóng nho nhỏ… Ôn tuyền, danh hiệu thần tuyền.

    Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu vừa tìm được một chứng cứ tác giả lười biếng, nếu như xuyên trở về tuyệt đối sẽ cầm những chứng cứ này ném vào mặt tác giả, cho lười biếng này!

    Tuy nhiên dù thế nào cũng không thay đổi được chuyện thần tuyền = ôn tuyền này, thất vọng qua đi cậu đưa mắt dời về bên trái một góc bốn mươi lăm độ nhìn nhìn, sau đó lại yên lặng liếc nhìn Mạc Trạch một cái.

    Hoang địa cũng không phải là hoàn toàn hoang không mọc ra nổi thứ gì, tuy phần lớn đều bị dời đi rồi, nhưng luôn có một ít cá lọt lưới như vậy, trong vách núi ở bên trái thần tuyền có một ít…

    Không sai, là một ít, đại khái hai ba chục đi, tất cả đều là hoa dại, trắng vàng tím xanh vân vân, đủ mọi màu sắc chen chúc một đống, rất đẹp, đương nhiên, chúng nó cũng là “hoa “.

    Lãnh quân thịnh sủng liêu nhân hậu. (Quân vương lạnh lùng sủng ái hoàng hậu mê người?)

    Cách thần tuyền xa như vậy cũng có thể biến thành người đi ra ác ý pk, huống chi ở gần như vậy, lúc trước trong nguyên tác, nhóm hoa nhỏ đó chính là sau khi xem nam chính cùng nhóm em gái hậu cung tập thể bẹp bẹp bẹp, tò mò toàn bộ chạy đến gia nhập chiến cuộc.

    Kết quả… tự nhiên là trong hậu cung của nam chính lại có thêm hơn mười em gái ╮(╯▽╰)╭ Khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ đang tươi cười ôn nhu của Mạc Trạch theo tầm mắt Lâm Sơ Dương xoay chuyển hai vòng, nhất thời cứng đờ.

    Hỏng bét, quên mất đám này!

    Hắn cho Ỷ Điệp một ánh mắt, đi tới trước mặt Lâm Sơ Dương nhẹ nhàng ôm chặt người, “Trong lòng ta chỉ có một mình sư huynh.”

    Lâm Sơ Dương vỗ vỗ đầu Mạc Trạch, có chút không hiểu rõ, vừa quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Ỷ Điệp nâng một đống hoa dại đi ra ngoài, sau đó, cậu như kỳ tích mà hiểu ra…

    Được rồi, đời này dường như cậu nhất định phải dây dưa không rõ với nam chính, cho nên mấy em gái và vân vân, cậu thật sự chỉ là nghĩ tới thôi.

    Giống như một người nào đó xem một quyển sách, kết quả ngày nào đó đến nơi được miêu tả trong sách, vậy khó tránh khỏi sẽ nhớ tới.

    Có điều bây giờ, cậu chỉ cần cao lãnh gật đầu là tốt rồi.

    Về phần nữ chính thủ đoạn ác độc tàn phá đám hoa dại nhỏ đó, cũng chỉ có thể nói xin lỗi …

    Mạc Trạch được đáp lại, cảm thấy an tâm một chút, đầu ngón tay xoa thắt lưng Lâm Sơ Dương, “Ta giúp sư huynh cởi áo ra.”

    Sau khi cởi sạch, là có thể tắm ôn tuyền.

    Tắm ôn tuyền, liền đại biểu có thể bẹp bẹp bẹp.

    Có kinh nghiệm đời trước, không có ai hiểu rõ phải làm thế nào vận dụng thần tuyền tu thành thần thể hơn so với hắn.

    Lâm Sơ Dương cũng biết đại khái, có điều đều đã lão phu lão phu, cũng không hề gì, vì vậy hai người xuống nước liền trực tiếp tới một phát, nước chảy thành sông.

    Kế tiếp hành trình của hai người liền cố định:

    Buổi sáng → tắm;

    Buổi trưa → tắm nghe Ỷ Điệp báo cáo tình hình;

    Buổi tối → tắm bẹp bẹp bẹp.

    Dù sao thì trừ khi cần thiết, hai người sẽ không rời khỏi nước, tu vi cũng nhanh chóng tăng lên, ba ngày qua Độ kiếp kỳ, ba tháng liền vượt qua Đại thừa kỳ trở thành phi tiên, một năm sau, lại đồng thời luyện ra thần thể.

    Đương nhiên, trong này cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của một vị em gái vốn là hậu cung.

    Tình hình thực tế ngày ấy là như vầy.

    Hai người vốn đang nhàm chán ở trong nước thảo luận là gà có trước hay trứng có trước, bỗng nhiên một em gái từ trên trời giáng xuống…

    Nếu như đây vẫn còn là một truyện ngựa đực, như vậy lúc này nhất định nhân vật chính sẽ vọt lên, khiến em gái an an ổn ổn rơi vào trong lồng ngực mình, đúng lúc đưa ra thăm hỏi ân cần khiến em gái mặt đỏ tim đập.

    Đáng tiếc, đây không phải.

    Cho nên Mạc Trạch nghe được động tĩnh nhanh chóng kéo hai cái áo khoác qua khoác lên người hắn và Lâm Sơ Dương, sau đó ôm người bay ra ngoài tiêu sái rơi xuống đất, một bên giúp Lâm Sơ Dương thắt đai lưng một bên nhìn em gái đập xuống đất, phát ra một tiếng “Ầm”.

    Lâm Sơ Dương: Xuýt, thật đau.

    Hiển nhiên em gái quả thật rất đau, một hồi lâu mới run run rẩy rẩy bò lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ đối diện bọn họ.

    Không thể nghi ngờ đây cũng là một vị mỹ nữ, mấy cái mà tiểu thuyết thường viết như khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, hai mắt thật to, đôi môi nho nhỏ đều có thể dùng trên người em gái này rất chuẩn xác, rất có khí chất con gái rượu.

    Lâm Sơ Dương giật giật mũi, rất nhanh liền xác nhận thân phận vị này, em gái nhân sâm Diêu Sân, sân là một chữ đa âm, đọc là xin cũng đọc là shen, diêu sân = dược thân = nhân sâm (ờ, đoạn này nó là vầy nè “yáo shēn = yào shēn = rénshēn”, chữ “sân” có thể đọc là “xin” cũng có thể đọc là “shen”, đồng âm với chữ “sâm”), xem tên liền biết em gái này bổ bao nhiêu.

    Cậu liền quay đầu liếc nhìn Mạc Trạch một cái…

    Mẹ nó, hai mắt tái rồi!

    Trên thực tế Mạc Trạch quả thật động tâm, có điều không phải cái tâm tư kia, mà là muốn đem em gái chặt chặt chặt ra cho áo lót nhà hắn dùng, cơ mà chỗ này không được giết chóc, cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, vì vậy hắn chống lại ánh mắt cảnh giác của em gái lộ ra một nụ cười rất thân thiết: “Cô nương ngã có đau không?”

    Lâm Sơ Dương nghiêng đầu qua chỗ khác, sợ người ta ngã đau thì anh đi đỡ đi chứ.

    Có loại vầng sáng ngựa đực này phụ trợ, sức hấp dẫn của Mạc Trạch đối với người khác phái là max, khiến em gái lún sâu gì đó thật lòng không thành vấn đề.

    Quả nhiên, dưới nụ cười của Mạc Trạch Diêu Sân dần dần từ bỏ chống cự, rốt cuộc lộ ra một biểu tình ta rất ngu xuẩn ta rất dễ lừa, khẩn cầu nói: “Ta là Diêu Sân, là thiếp thân thị nữ hầu hạ thánh nữ, vừa nãy không cẩn thận đi lầm đường từ phía trên té xuống, ngươi đừng nói với người khác có được không, bằng không ta sẽ bị giam vào Thiên Lao.”

    Lâm Sơ Dương muốn che mặt, em gái sao em không suy nghĩ một chút tại sao hai người sống sờ sờ lại ở chỗ này, thôi, vẫn là đốt thêm cho em một cây nến đi.

    Mạc Trạch khổ sở nhíu mày: “Chuyện này…”

    Diêu Sân đáng thương trừng mắt nhìn: “Van cầu ngươi!”

    Mạc Trạch không khách khí bắt đầu lừa gạt, cuối cùng dùng một chén nước tắm của hắn và áo lót nhà hắn… Không, là thần tuyền, lột sạch đám rễ của em gái nhân sâm, còn cảm thấy mình rất phúc hậu.

    Mà em gái cũng cảm thấy vị Mạc đại ca này đặc biệt phúc hậu, phải gọi là cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí mơ hồ có chút ái mộ, lúc rời đi lưu luyến không rời, ba bước quay đầu lại năm bước quay người lại, một hồi lâu mới hoàn toàn biến mất.

    Lâm Sơ Dương không nhịn được đỡ trán, em gái à tại sao em có thể quên mất thuật độn thổ cơ bản nhất của nhân sâm chứ…

    Chốc lát thất thần cậu lại bị Mạc Trạch ôm lấy, hơi thở nóng bỏng không ngừng thổi a thổi trên vị trí mẫn cảm nhất ở lỗ tai cậu, thổi đến mức cả người cậu đều mềm mềm nhũn nhũn.

    Mạc Trạch: “Bản thể của Diêu Sân kia thiết nghĩ sư huynh cũng nhìn ra rồi, là nhân sâm đại bổ, nhân sâm tinh tu luyện ngàn năm này càng là nguyên liệu tốt, nhưng chỗ này không được giết chóc, ta mới thả nàng rời đi, dù sao thì pháp lực của rễ nhân sâm cũng không kém, chờ nàng dài ra, vừa vặn có thể lấy nhiều thêm mấy lần.”

    Lâm Sơ Dương: Cho nên cái đồ nhà anh ra chủ ý chính là tuần hoàn lợi dụng?

    Được rồi, em gái kia có thể triệt để từ bỏ trị liệu.

    Mạc Trạch nhìn nhìn sắc mặt áo lót của mình, sau khi xác định không thành vấn đề mới lấy ra lò luyện đan, đem rễ nhân sâm cùng một ít nguyên liệu cực phẩm cùng bỏ vào, không tới ba ngày liền luyện được hai viên rèn thần đan.

    Cái này cũng là căn bản để hai người có thể luyện ra thần thể trong vòng một năm.

    Hết

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?