Home Đam Mỹ Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 27: Hạng nhất

    Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 27: Hạng nhất

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

    Một đường kiếm chém thẳng xuống thân con lợn tinh cấp hai, trên người lợn tinh cũng đã chi chít càng vết chém, cuối cùng cũng gục ngã xuống đất.

    Hứa Chí Quân khoét một vòng trên đầu của yêu thú, gẩy ra một viên tinh hạch màu xám bạc, cho vào không gian giới chỉ.

    Hắn khẽ thở ra một hơi, ngước mặt lên nhìn trời, mặt trời sắp xuống núi, báo hiệu thời gian cũng sắp hết, cả người hắn gần như vô lực.

    Hắn đã thu thập được 45 điểm, đây chắc là cực hạn rồi!

    Nghĩ vậy Hứa Chí Quân quyết định tìm một nơi an toàn ngồi nghỉ lấy sức, chờ đợi đợt dịch chuyển trở về địa điểm xuất phát.

    Hắn co rút linh lực, sử dụng khinh công băng qua cành cây này tới cành cây khác, bỗng nhiên trông thấy một bạch y thân ảnh.

    – Thẩm Huyền Vũ sao? Không biết hắn đã giết được bao nhiêu yêu thú rồi.

    Thân mình Hứa Chí Quân dừng lại trên cao, ánh mắt bao phủ linh lực phóng ra xa.

    Thẩm Huyền Vũ đang liên tục vẽ rất nhiều bừa chú dán lên các thân cây bao quanh một cái hồ, gần như tất cả các thân cây đã bị phủ kín bởi bùa phép.

    Hai mắt Hứa Chí Quân co lại, giọng như không thể tin:

    – Làm sao có thể…? Với linh lực của tu vi Kim Đan trung kì, làm sao có thể vẽ nhiều bùa như vậy??

    Với số bùa này thì người vẽ phải có nguồn linh lực cỡ Nguyên Anh kì thì may ra …

    Thẩm Huyền Vũ này… rốt cuộc đang làm cái gì?

    Thẩm Huyền Vũ dán xong tấm bùa thứ chín mươi tám lên một cành cây ngả ra phả trên mặt hồ, khuôn mặt có chút hơi tái nhợt vì sử dụng linh lực quá độ, nụ cười trên môi thì thể hiện rõ y đang rất thỏa mãn.

    Đây là một trận pháp ngưng tụ Thiên Kiếp do y tự nghĩ ra. Điều chắc chắn là cái Thiên Kiếp này hiển nhiên không thể kinh hồn khủng khiếp bằng cái Thiên Kiếp của người Phi Thăng, nhưng hẳn là có thể giết sạch lũ yêu thú đang trú ngụ dưới mặt hồ.

    Đúng vậy! Dưới hồ chính là tổ của một loài yêu thú cấp bốn tên Họa Huyệt Thủy, loài yêu thú này thức ăn chính là nâm Họa Linh, có thân mình lóc chóc như vẩy cá, mọc ra bốn chân như cá sấu.

    Nếu muốn một Kim Đan trung kì như y giết sạch cả tổ Họa Huyệt Thủy thì là điều không thể, nhưng may mắn cho Thẩm Huyền Vũ là khi hắn được dịch chuyển tới đây cả tổ này vẫn đang “say giấc”.

    Thẩm Huyền Vũ hạ một kết giới tĩnh âm xung quanh mặt hồ để đảm bảo đàn Họa Huyệt Thủy vẫn an giấc, quyết định sẽ giáng một cái lôi kiếp khủng bố xuống nước, giật chết cả ổ Họa Huyệt Thủy.

    Thẩm Huyền Vũ nhẩm một câu chú trong miệng, hai tay kết ấn tạo ra một tia sét bắn về phía Nhất Tiêu kiếm được cắm trong mắt trận.

    – UỲNHHHHHHHHHHHHH!!!!

    Một tiếng động long trời lổ đất vang lên khiến cho bất cứ tu sĩ nào có mặt trong rừng Thiên Thú cũng giật mình.

    Nhưng người tới xem bên ngoài kết giới sững sờ nhìn một cột sét ở phía xa xa, kinh hãi không thôi:

    – Ai … ai đang đột phá tu vi vậy?

    – Lôi kiếp kia từ đâu ra thế này?

    – Có người đột phá sao?!

    Những lão nhân ngồi trên đài cao hai mắt nheo lại, một vị trưởng lão bà trưởng lão ở Liêm Giản phái lạnh lùng nói:

    – Đây không phải lôi kiếp.

    Dương Mặc Hàng đồng tình:

    – Đúng vậy. Đây có chút giống … Lôi linh căn hơn. Nhưng uy lực như vậy thì ….

    Tiêu Vũ hai mắt mở to, nội tâm hoài nghi: Đây là lôi linh căn của nam chính mà đúng không?? Lẽ nào khi bị dịch chuyển nam chính rớt trúng cái gì bị ngất xỉu giờ tỉnh dậy mới điên cuồng đi giết thú???

    ( Trí tượng tượng thật phong phú, haha:>>>)

    – Tiêu phong chủ! Nhìn kìa! – Một vị trưởng lão thất thanh kêu lên, mọi người bất giác hướng mắt về phía bảng linh lực.

    Vị trí hạng đầu không phải là Hứa Chí Quân 45 điểm nữa, mà thay vào đó là cái tên Thẩm Huyền Vũ và con số 72 điểm áp đảo hoàn toàn.

    – Chuyện … chuyện gì đã xảy ra??!

    Ngay lúc này, thời hạn ba khắc đã kết thúc, xuất hiện trên khoảnh đất là hơn bảy mươi người. Có kẻ mình đầy thương tích, có kẻ thì trắng xanh mặt vì kiệt sức, có kẻ thì bị cột trong cành cây dây leo ( Tần Thập Nhất, Tần Thập Nhị và Tần Cảnh Dạ).

    Có người thê thảm thì cũng có ngươi đầy hào quang, như vị nữ thần Dương Hân Nghiên vẫn không vướng bụi trần né sang một bên, có Thẩm Huyền Vũ vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt đứng thẳng, có Liễu Hạo Hiên một thân người hào quàng chói lóa hai mắt đang găm vào bảng linh lực, có Hứa Chí Quân ánh mắt thâm sâu nhìn Thẩm Huyền Vũ, …

    Hiện tại, những người dưới thứ hạng hai mươi đều bị biến mất, cả một bảng linh lực khổng lồ chỉ còn hai mươi cái tên:

    1. Thẩm Huyền Vũ: 72

    2. Hứa Chí Quân: 45

    3. Bùi Tranh: 43

    4. Khúc Diệu: 43

    5. Giang Dư Mặc: 42

    6. Liễu Hạo Hiên: 41

    7. Dương Hân Nghiên: 39

    8. Bạc Cẩn Du: 37

    9. Mặc Thiên Hữu: 34

    10. Tống Gia Từ:34

    11. Bạch Tô Diệp Tô Diệp: 31.

    12. Bách Vân Triết:28

    13. Tần Thiên Dật: 26

    14. Lý Di Hòa: 26.

    15. Vương Trầm Mộng: 23

    16. Mặc Vĩ Cách: 23

    17. Thích Ái Dạ Các: 22

    18. Trần Ý Hiên: 21.

    19. Dạ Thiên Lăng:21

    20. Khương Uyển Dư: 20

    “Bảng xếp hạng” hiện lên khiến không ít tu sĩ chán nản ngã gục trên đất, có người lại vui mừng thỏa mãn.

    Liễu Hạo Hiên tức tối đá mạnh vào thân cây gần đó một cái khiến cả thân gỗ như sắp đổ rạp về một phía.

    Dương Hân Nghiên liếc qua bảng linh lực một cái rồi rời vị trí đi tới đứng bên cạnh vị trưởng lão Liêm Giản Phái.

    Nhưng đa phần mọi người đều choáng ngợp trước số điểm áp đảo hoàn toàn của Thẩm Huyền Vũ.

    Dương Mặc Hàng “cũng không rảnh mà đọc lại tên từng người”, y đứng lên hướng Thẩm Huyền Vũ đặt nghi vấn:

    – Thẩm Huyền Vũ, đạo hữu có thể hay không khai mở giới chỉ cho Dương mỗ cùng mọi ngươi cùng chiêm ngưỡng số lượng yêu thú?

    Câu hỏi chọc rất đúng chỗ ngứa của mọi người, bất giác hàng nghìn ánh mắt dồn về chiếc nhẫn trên tay Thẩm Huyền Vũ.

    Thẩm Huyền Vũ mỉm cười, miệng cất ra hai tiếng “được thôi”, vận dụng linh lực mở giới chỉ không gian, ngay tức khắc một loạt tinh hạch rơi ra.

    – Mười … chỉ có mười tám viên tinh hạch thôi! – Một kẻ nhanh mắt hét lên.

    – Mười tám viên tinh hạch mà 72 điểm, đùa sao?

    Mọi người gần như đã hình thành phép tính trong đầu dựa trên số lượng tinh hạch cũng như màu sắc các viên tinh hạch là gần như giống nhau.

    – Y … y giết được 18 con yêu thú cấp 4!!!!

    Thấy thái độ mọi người vi diệu như vậy làm Thẩm Huyền Vũ không nhịn được nhớ đến cái hồ nước trong vắt nổi lềnh bềnh mười tám cái xác của Họa Huyệt Thủy.

    Hồ nước belike: … Thứ làm ô nhiễm môi trường đáng khinhhhhh!!!

    Lúc này trưởng lão Tống gia mới cười nắc nẻ, quay sang khích vị trưởng lão Tần gia:

    – Lão Tần, xem kìa, Tần gia cũng cử tới năm người cơ mà, sao không ai lọt vào vòng hai vậy?? Ha ha, đến cả đích thế tử sát nút giờ rồi mà điểm vẫn là số 0 thế kìa thì …

    Vị trưởng lão của Tần gia nghe vậy mà ức chế, cũng tại lão mới đầu buổi sáng đã chê cười lão Tống này về trò khôi hài lõa thể trong rừng Thiên Thú của 5 hộ vệ Tống gia, lão già này ghi thù thật!

    – Hừ, lão Tống, ông xem không phải tam thiếu gia nhà chúng tôi cũng lọt vào rồi còn gì? – Lão thật là không ngờ đã sắp xếp cho hai hộ vệ kiếm tinh hạch cho Tần Cảnh Dạ mà tên này vẫn không lọt vào được, đã vậy không biết trêu vào chỗ nào mà bị trói một chỗ đến là nhục!!!

    – Ấy, Tần thiếu dù sao cũng là tới đây tham dự với tư cách là đệ tử Bạch Phong phái, ông không cần phải thấy người sang mà muốn níu kéo quan hệ như vậy, haha.

    Tiếng trò chuyện của hai vị trưởng lão cứ vậy vang ra xa khiến ai cũng nghe được, Tần Cảnh Dạ lúc này đã được cởi trói mà lòng sôi sùng sục, chỉ muốn lao tới đánh Tần Thiên Dật một trận nhưng khi nhận lấy ánh mắt như dao của Bạc Cẩn Du đứng bên cạnh khiến gan hắn nhỏ lại đi không ít.

    Mấy ngày kế phần thi đấu của luyện đan sư cũng vô cùng thành công khi Hàn Duẫn Kì xếp ở vị trí đầu tiên.

    Vòng thi đầu tiên của Dạ Minh hội kết thúc với sự thắng lớn của Bạch Phong phái khi cả năm đệ tử đều được lọt vào

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi