Home Đam Mỹ Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 31: Đột phá

    Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 31: Đột phá

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

    Khung cảnh Yên Huy đài chưa bao giờ tĩnh lặng đến thế.

    Tất cả mọi người lặng thinh, gần như nín thở hướng mắt về đài thi đấu.

    Tiếng hô trận đấu bắt đầu vang lên, Hứa Chí Quân nắm trường đao của mình, lao nhanh về phía đối thủ. Một đường vung đao đầy uy lực tạo ra tiếng xé gió vùn vụt.

    Thẩm Huyền Vũ ngay lập tức triệu hồi Nhất Tiêu, một tay xoay kiếm lộn một vòng trên không đỡ trường đao.

    Hứa Chí Quân chau mày, truyền linh lực vào trường đao, tức khắc thanh đao chém ra tia lửa, làm tan chảy cả nền đá trên đài thi đấu.

    Thẩm Huyền Vũ nhanh như cắt né được nhát chém, lùi thật xa về phía sau, tay trái đưa lên phủi một chút tro trên vạt áo.

    Hứa Chí Quân xoay người, chân trái di chuyển về sau, hai tay nắm chặt trường đao, cứ vậy, dần dần hình thành một áp lực vô cùng lớn.

    – Đây là…. Đoạt Đao Bộ! Hứa Chí Quân định sử dụng Đoạt Đao Bộ!

    Một trưởng lão tinh mắt kinh hô, tất cả mọi người dường như được sáng tỏ. Đoạt Đao Bộ xem như cũng quá nổi tiếng của Thanh Tông phái- một hệ chiêu thức linh hoạt sử dụng linh lực và trường đao cực kì thâm sâu.

    Áp lực quanh thân Hứa Chí Quân càng lúc càng lớn, mọi người không ngờ trận đấu lại diễn ra nhanh như vậy, một đấu thủ đã sử dụng tuyệt kĩ.

    Hứa Chí Quân đột ngột xuất đao, thế đao nặng trĩu đổ ập về phía Thẩm Huyền Vũ khiến bất cứ ai cũng không khỏi nuốt nước bọt, dường như đòn này giáng xuống Thẩm Huyền Vũ không đỡ được thì không chết cũng tàn phế.

    Đại đệ tử Bạch Lăng phong, sẽ ứng đối chiêu này như thế nào?

    Thẩm Huyền Vũ đứng thẳng người, không xuất kiếm.

    Mọi người sửng sốt, hoài nghi phải chăng Thẩm Huyền Vũ chịu thua, chấp nhận nhận đòn này?

    Ngay lúc này, chuyện càng khiến người ta khiếp sợ xảy ra, Nhất Tiêu kiếm trong tay Thẩm Huyền Vũ sáng rực lên, toàn thân tỏa ra tia sét mãnh liệt. Thẩm Huyền Vũ bất ngờ vung kiếm, tốc độ nhanh đến lóa mắt trước mũi Đoạt Đao Bộ.

    Một chiêu Đoạt Đao Bộ kia giáng xuống đầy nặng nề liền bị chém đôi, đao khí tạt sang hai bên lao về phía khán đài liền bị lớp phòng ngự linh lực ban đầu được các trưởng lão tạo ra để bảo vệ khán giả cản lại.

    Nhưng đệ tử ngồi sát khán đài một phen hú vía, cảm giác uy lực kia chỉ sắp tạt vào mặt mình thôi cũng đã thập phần kinh hãi.

    Thẩm Huyền Vũ chém đứt ba loạt chiêu Đoạt Đao Bộ của Hứa Chí Quân, lao thật nhanh tới bên cạnh hắn, xuất một đường lôi kiếm, dường như có ý định kết thúc trận đấu, bất ngờ, Hứa Chí Quân dường như lường trước được, xoay người đập một thứ vào người Thẩm Huyền Vũ.

    Ầm!

    Thẩm Huyền Vũ trông thấy không gian xung quanh mình đang sụp đổ.

    Hứa Chí Quân đã biến mất, các tu sĩ xem thi đấu trên khán đài biến mất, Thẩm Huyền Vũ giật mình quay đầu lại hướng quen thuộc, cũng không còn trông thấy sư tôn y đứng nhìn nữa.

    Bầu trời bỗng đổ mưa, mây đen vần vũ.

    Hình ảnh xung quanh bỗng lập lòe.

    Ra vậy.

    Ảo cảnh sao?

    Thứ vừa rồi Hứa Chí Quân đập vào người y là một nhiên phù cấp cao khiến con người vướng vào ảo cảnh.

    Xem ra âm mưu ban đầu của hắn vốn là vậy.

    Thẩm Huyền Vũ nhìn quanh ảo cảnh, mọi thứ đều đổ sập, một đống tàn tích giữa khói bụi, đây là… Bạch Lăng phong?

    Cạch, một âm thanh nhỏ phát ra. Thẩm Huyền Vũ quay đầu lại, liền trông thấy hai bóng người.

    Một nam nhân mặc hắc y, mái tóc bạc trắng buông thõng, đôi mắt ngập tràn sự tàn nhẫn. Người nam nhân kia đang bóp cổ một bạch y nhân, khuôn mặt quen thuộc đó…

    Thẩm Huyền Vũ trợn to mắt, lao nhanh về phía nam nhân kia, hét lớn:

    – SƯ TÔNNNNNN!

    Hắc y nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Huyền Vũ, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, vung tay một cái, một luồng hắc linh lực phủ tia sét bắn ra, hất văng Thẩm Huyền Vũ.

    Một bên hất văng Tiêu Vân trên tay, bạch y nhân bị ném xuống đất, khụ một tiếng ho ra một búng hắc huyết.

    Thẩm Huyền Vũ giận dữ, hai mắt y đỏ ngầu

    – Ngươi… dám…

    Hắc y nam nhân mỉm cười, thoắt một cái thuấn di tới trước mặt Thẩm Huyền Vũ.

    Bấy giờ Thẩm Huyền Vũ mới nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân trước mắt.

    – Sao ngươi lại có khuôn mặt của ta vậy? – Hắc y nam nhân mỉm cười, tà mị hỏi.

    Thẩm Huyền Vũ cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp nhất, một mối đe dọa lớn nhất mà y từng phải đối mặt.

    – Ngươi là ai?

    – Ta sao? Thẩm- Huyền- Vũ, ngươi chưa từng nghe qua cái tên này sao? Ta chính là đại ma đầu trong mắt thế nhân mà! – Hắc y nhân vừa trả lời vừa cười, giọng điệu có chút thỏa mãn, có chút bi thống.

    Thẩm Huyền Vũ vẫn chưa nén được cơn giận, gằn từng tiếng:

    – Thật không may, ta cũng chính là THẨM-HUYỀN-VŨ.- Dứt lời, y vung Nhất Tiêu kiếm chém thật mạnh về phía con người trước mắt.

    Nhất Tiêu kiếm chém đôi thân ảnh hắc y nhân, chỉ thấy nửa người bị chém đứt kia vẫn cười điên dại:

    – Ha ha ha ngươi chính là ta sao, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ phải giết Tiêu Vân mà thôi ha ha ha!

    Thẩm Huyền Vũ tức giận điên người, không hiểu những gì hắc y nhân kia nói, nhưng không gian xung quanh lại một lần nữa vỡ vụn, y như cái cách mà cơ thể hắc y nahan kia tan thành những mảnh vỡ.

    Thẩm Huyền Vũ một lần nữa mở mắt, đã trở về với đài thi đấu.

    Mọi người nhất thời kinh hãi:

    – Y… y thoát khỏi ảo cảnh rồi! Nhanh quá!

    Trước mặt Thẩm Huyền Vũ Hứa Chí Quân đã sớm hộc máu, mặt tái xanh lảo đảo lùi về phía sau:

    – Làm sao ngươi có thể… – Giọng hắn khàn khàn, có chút run nhẹ nhẹ.

    Hai mắt Thẩm Huyền Vũ bỗng trở nên đỏ rực, xung quanh y hiện lên một luồng sáng.

    Tiêu Vũ đứng dưới đài, nheo mắt nhìn, cảm thấy được linh lực khu vực Yên Huy đài đang như một dòng xoáy tụ lại nơi Thẩm Huyền Vũ đứng, không thể tin mà lầm bẩm:

    – Đột phá sao?

    Lúc này những vị lão nhân khác cũng bắt đầu nhận ra, trong lòng hoảng sợ không thôi, có thể trức tiếp đột phá trong lúc thi đấu, đây là dạng quái vật gì?

    Vòng xoáy linh lực xung quanh Thẩm Huyền Vũ càng lúc càng dày, như cuốn hết linh lực của toàn Ngọc Hồi thành.

    Thẩm Huyền Vũ chuyển một phần lực vào Nhất Tiêu, ngửa đầu nhìn về phía Hứa Chí Quân, giọng nói có chút điên dại, giống như hắc y nhân trong ảo cảnh vừa rồi:

    – Ngươi vừa cho ta xem cái gì vậy hả? – Vừa dứt lời, một cột sét xuất chiếu từ trên trời xuống cuốn vào đường xuất kiếm của Thẩm Huyền Vũ.

    Kiếm ảnh bay lên cao hóa thành hình một lôi long đầy sát khí lao nhanh về phía Hứa Chí Quân.

    Lôi long như vũ bão bay về phía Hứa Chí Quân, ngay lúc này Trần Trung Lạc từ dưới đài bay lên, vung đao đỡ lấy lôi long.

    Lão bị đấy lui ra ba trượng, miệng chảy hắc huyết.

    Mọi người chưa kịp kinh ngạc vì hành động bất ngờ vừa rồi thì đã kinh hoảng vì tuyệt chiêu của một tu sĩ vừa đột phá Kim Đan hậu kì, cảnh giới chưa ổn định đã làm trọng thương một trưởng lão Nguyên Anh kì. Thử hỏi Hứa Chí Quân nếu vừa rồi không tránh được chiêu này, thì sẽ ra nông nỗi nào?

    Trưởng lão Liêm Giản phái đứng lên tức giận nói:

    – Trần Trung Lạc, ngươi làm cái gì vậy hả? – Dám ngang nhiên xen vào trận thi đấu, lão già này quá coi thường Dạ Minh hội rồi sao?

    Trần Trung Lạc cố gắng đứng vững, lau máu trên miệng, gằn giọng nói:

    – Thẩm đạo hữu có ý muốn sát hại thủ đồ Thanh Tông phái, ta chỉ muốn bảo vệ y thôi.- Nói rồi lão quay đầu lại nhìn Hứa Chí Quân vẫn đang ngã trên mặt đất, lạnh giọng nói: – Coi như quyền thi đấu của HỨa Chí Quân bị truất.

    Trưởng lão Liêm Giản phái im lặng giây lát rồi liếc đệ tử chấp sự bên cạnh, nữ đệ tử hiểu ý, hô lớn:

    – Trận đấu này, người chiến thắng là Thẩm Huyền Vũ của Bạch Phong phái. Người của Thanh Tông phái sẽ bị cấm thi đấu trong ba kì Dạ Minh hội tới!

    Mọi người chết lặng.

    Trần Trung Lạc một tiếng cũng không đáp lại, quay người đem Hứa Chí Quân dìu đi.

    Ánh mắt lão nhìn Hứa Chí Quân ngập tràn tức giận và căm phẫn.

    Ngay khi đệ tử chấp pháp tuyên bố kết quả, Tiêu Vũ đã bay lên đài thi đấu.

    Lấy ra một bình ngọc, bên trong là Ngưng Thần đan, hướng Thẩm Huyền Vũ đưa:

    – Mau uống, phải ổn định cảnh giới lại.

    Thẩm Huyền Vũ hoàn hồn, hai mắt cũng trở về màu đen tuyền, mỉm cười nhận lấy.

    Lúc Thẩm Huyền Vũ cùng Tiêu Vũ xuống đài, mấy người Bạch Phong phái cũng chạy tới.

    Tần Thiên Dật hai mắt mở hao háo, giọng điệu như hận không thể hất cả mặt lên trời:

    – Thẩm sư huynh, quá bá! Trực tiếp đột phá, xem đám đệ tử Thanh Tông phái kìa, tái mét hết rồi! Lại còn bị cấm ba kì thi đấu nữa hahaha.

    Hàn Duẫn Kì cau mày nhìn tên vẫn đang cười như điên bên cạnh, cảm thấy chỉ cầu mọi người đừng có nghĩ hắn là người Bạch Phong phái, mất mặt quá đi mất.

    Khúc Diệu cười cười chúc mừng:

    – Thắng rất đẹp!

    Thẩm Huyền Vũ mỉm cười đáp lại, rất tự nhiên dựa hết thân mình vào Tiêu Vũ bên cạnh.

    Thẩm Huyền Vũ dù sao cũng cao hơn Tiêu Vũ một cái đầu, thế nên dáng đứng của ai ngươi hiện tại có chút buồn cười. Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi:

    – Ngươi mệt sao?

    – Vâng, đồ nhi cạn kiệt linh lực hét rồi.

    Tiêu Vũ tròn mắt, cố gắng để mình quên mất cái việc Thẩm Huyền Vũ vừa hút hết linh lực của cả cái Ngọc Hồi thành.

    – Vậy ta đưa ngươi trở về.- Dứt lời hắn liền triệu hồi Phong Vân kiếm, cứ giữ nguyên dáng đứng như vậy bay về Bích Tịch lâu.

    Thời gian trôi thật nhanh, hài tử ngày nào cũng cùng hắn ngự kiếm phi hành khắp đỉnh Phong Nhai bây giờ đã quá trưởng thành.

    Lời tác giả: Valentine vui vẻ nhé <3 <3

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi