Home Đam Mỹ Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 53: Tâm ma

    Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi – Chương 53: Tâm ma

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

    Tiêu Vân nằm trong lòng Sở Nguyệt Hiên, cứ vậy mở bừng đôi mắt nhìn chăm chăm người trước mặt.

    Sở Nguyệt Hiên hai dòng lệ chảy dài, giọt lệ của hạnh phúc, vui mừng nói:

    – A Vân, ngươi đã tỉnh, ngươi đã trở lại.

    Giọng nói Tiêu Vân run rẩy:

    – Ngươi là Sở Nguyệt Hiên? Sư tôn của ta?

    Sở Nguyệt Hiên liên tục gật đấu,ánh mắt sắp tràn hạnh phúc ra ngoài.

    – Phải, là ta ___ Hự. – Sở Nguyệt Hiên chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị cái gì đó xuyên qua.

    Gương mặt Tiêu Vân băng lãnh, đôi mắt tràn đầy thù hận, cánh tay trắng nõn đã ngập bởi máu, vì y vừa dùng tay đâm xuyên ngực Sở Nguyệt Hiên.

    Đám người Tiêu Thừa bị đánh bay ra xa trông thấy cảnh tượng hãi hùng kia thì kinh hoảng.

    Tiêu Thừa hoàn toàn chết lặng.

    Hàn Duẫn Kì sợ hãi khóc nấc lên:

    – Ối!

    Hai mắt Sở Nguyệt Hiên vẫn còn ngập nước mắt, bây giờ trở nên vô cùng bàng hoàng.

    Tiêu Vân đứng dậy, dùng chân đá vào người Sở Nguyệt Hiên, ánh mắt từ vô thần tới điên cuồng:

    – Ngươi là Sở Nguyệt Hiên! Là tên đáng ghê tởm đoạn tụ nhà ngươi! Ta còn tưởng không bao giờ gặp lại tên súc sinh người để đâm cho một nhát hả dạ hả lòng. Bây giờ người lại xuất hiện trước mặt ta!

    Vừa nói Tiêu Vân vừa liên tục đá vào người Sở Nguyệt Hiên.

    Sở Nguyệt Hiên không tránh, cũng không chữa vết thương trên ngực đang loang máu nhanh chóng, cất giọng hối hận:

    – Là vi sư không tốt, là ta có lỗi.

    Tiêu Vân càng điên cuồng:

    – Xin lỗi? Ngươi xin lỗi ta làm gì? Có giỏi thì ngươi xuống địa ngục chuộc tội đi!

    Hàn Duẫn Kì chưa từng biết qua Tiêu Vân nguyên bản là người như thế nào, vô cùng kinh sợ trốn sau Khúc Diệu.

    – Đó… đó chính là Tiêu phong chủ thật sao?

    Cả Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu đều căng thẳng không nói nên lời.

    Tiêu Thừa thì đã không còn huyết sắc, ngơ ngẩn nhìn người đệ đệ luôn thanh thanh lạnh lạnh của mình trở nên điên dại.

    Bạc Cẩn Du cau mày nhận định:

    – Đó không giống một linh hồn.

    Cố Thanh Hoan giật mình: – Sao?

    – Nó giống một tâm ma đang trỗi dậy thì hơn! – Bạc Cẩn Du nghiêm trọng quay đầu nhìn cả bốn người: – Giống như là pháp trận của Bán Nguyệt chân nhân đã thất bại, không triệu về được Tiêu Vân, mà triệu tới tâm ma của y.

    Tiêu Thừa hoàn hồn, tiếp lời:

    – Đúng vậy, A Vân trước kia cũng không nóng nảy tàn độc tới vậy. Sở sư thúc nói y chỉ nắm chắc năm phần của cấm thuật, chắc chắn đã thất bại rồi.

    Khúc Diệu lo lắng nhìn thế cục điên rồ đang diễn ra:

    – Làm cách nào để ngăn Tiêu Vân tâm ma lại?

    Hàn Duẫn Kì nhìn sang Thẩm Huyền Vũ đang la liệt trên đất, vội vàng chạy tới bên y.

    Vừa nhìn thấy vết thương vừa dài vừa sâu trên lưng Thẩm Huyền Vũ, Hàn Duẫn Kì không nhịn được cắn môi, vội vàng dùng linh lực chữa thương.

    – Thẩm sư huynh! Thẩm sư huynh mau tỉnh! Huynh tỉnh dậy rồi tiêu diệt tâm ma của Tiêu phong chủ đi! – Hàn Duẫn Kì vừa nấc vừa nói.

    Thẩm Huyền Vũ đã hoàn toàn chìm trong trạng thái thống khổ cùng cực, đã không thể nghe thấy bất cứ điều gì.

    Bên kia Tiêu Vân đã cầm lên thanh trường kiếm của Sở Nguyệt Hiên, giọng nói đầy tiếu ý:

    – Sư tôn của ta! Để ta tiễn ngươi một kiếm xuống địa ngục.

    Sở Nguyệt Hiên không đáp, cam chịu nằm trên đất. Tiêu Vân mỉm cười, khoan thai vuốt ve thanh kiếm:

    – Sư tôn, ngươi có lẽ không ngờ rằng một ngày mình lại chết dưới Tử Điệp- linh kiếm của chính mình nhỉ?

    – ….

    Tiêu Vân thực sự như một người điên, sau nhiều lần vuốt ve thanh kiếm thì cũng dứt khoát giơ lên, giây phút mọi người đều không nhịn được muốn nhắm mắt lại.

    Hàn Duẫn Kì vẫn khóc nấc lay lay người Thẩm Huyền Vũ.

    Tiêu Thừa kiệt sức nhưng tâm đã chết dần vì tuyệt vọng.

    Khúc Diệu vẫn đang dùng linh lực chữa thương cho cả Cố Thanh Hoan lẫn sư tôn.

    Một đạo linh lực bắn tới hất văng Tử Điệp trên tay Tiêu Vân.

    Bộp! Bộp! Bộp! Tiếng bước chân nặng nề vang lên, mọi người nhất thời chết lặng.

    Tiêu Vân thấy người vừa xuất hiện thì chỉ muốn rủa thầm vài tiếng.

    – Haiz, quả nhiên gia hỏa nhà ngươi vẫn thi triển cấm thuật thất bại.

    Sở Nguyệt Hiên cứ ngỡ mình chết rồi, nhưng nghe giọng nói kia thì giật mình mở mắt:

    – Trần đại sư…

    Trẫn Lẫm Cát chậm rãi đi tới, mỉm cười đôn hậu nhìn Tiêu Vân:

    – Không ngờ đồ đệ ngươi lại có một tâm ma điên cuồng như vậy.

    Sở Nguyệt Hiên sững sốt:

    – Tâm… tâm ma? Đây không phải là Tiêu Vân sao?

    Trần Lẫm Cát bước chậm rãi qua, phất tay một cái Tiêu Vân bị bao lại bởi hoàng xích, ánh mắt như phát ra tia lửa phẫn uất nhìn Trần Lẫm Cát.

    Trần Lẫm Cát đi tới ngồi cạnh Sở Nguyệt Hiên:

    – Ngươi đã thất bại.

    Sở Nguyệt Hiên không tin:

    – Không thể nào! Nếu ta thất bại thì tại sao lại có Tiêu Vân xuất hiện, cho dù chỉ là tâm ma? – Nhưng khi vừa nói hết câu, Sở Nguyệt Hiên sực nhớ tới những lời Tiêu Vũ từng nói.

    “ Hoán đổi? Hàm hồ? Ta có thể cảm nhận được tàn hồn của y trong thần thức này, khi ở hồi ức cảnh, ta cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt đó. Điều đó chứng tỏ y hoàn toàn không thành công trong việc thi triển cấm thuật hơn hai mươi năm trước. Y thất bại trong việc tự mình dịch chuyển tới thế giới khác, linh hồn của y đã tan vỡ rồi, chỉ còn lại một mảnh nhỏ trong chính thân xác này nhưng không thể vực dậy được. Điều ngươi cần làm bây giờ không phải là thi triển cái gì hết mà là cố gắng cứu lấy cái tàn hồn nhỏ nhoi này, bởi bất cứ lúc nào … nó cũng có thể cháy rụi!”

    Sở Nguyệt Hiên như đã ngộ ra điều gì, ôm mặt lẩm bẩm:

    – Vậy ra thứ vẫn ngủ trong thân xác kia không phải là tàn hồn của A Vân mà là một tâm ma… Nếu như vậy… nếu như vậy thì A Vân thực sự đã thất bại, y đã chết rồi sao? Không! Không! Khônggggg!!!!! –Sở Nguyệt Hiên điên cuồng kêu lên, vết thương trên ngực vẫn hở một lỗ rộng, máu đã chảy quá nhiều khiến cả người y trắng bệch.

    Mây đen không biết đã vây tới từ khí nào, bắt đầu xuất hiện những tiếng sấm đáng sợ.

    Trần Lẫm Cát thở dài nhìn Sở Nguyệt Hiên lăn lộn trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn trời đen

    – Đã tới lúc ngươi lĩnh hình phạt của Thiên Đạo và cả Thần giới.

    Từ trên cao một lôi kiếp giáng xuống, uy chấn mãnh liệt như vậy nhưng lại không hề đụng tới ai, chỉ một mình Sở Nguyệt Hiên bị giày vò trong lôi kiếp trước sự kinh hãi của tất cả.

    Tâm ma của Tiêu Vân điên cuồng giãy giụa khỏi hoàng xích:

    – Thả ta ra! Ta phải giết hắn!

    Lôi kiếp cứ giáng xuống như vậy, khiến cho ma tu và đệ tử Bạch Phong phái dưới chân núi cũng ngưng chiến chăm chú nhìn.

    Cuối cùng, cả người Sở Nguyệt Hiên bay lên theo đợt lôi kiếp, cứ thế biến mất, như thể là đã được Phi Thăng lần nữa.

    Không ai biết được những điều y sắp phải gánh chịu khi tới Thần giới.

    Lôi kiếp tan đi.

    Mọi người hối hả đi tới tâm Bạch Lăng phong bây giờ đã là đống hoang tàn.

    Cố Thanh Hoan cúi người chắp tay hành lễ:

    – Đa tạ Trần đại sư ứng cứu.

    Thế là tất cả đều chắp tay tạ ơn, chỉ có Hàn Duẫn Kì vẫn đang chữa thương cho Thẩm Huyền Vũ.

    Dù vết thương đã khá hơn nhưng y vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tựa như đã chết từ lâu.

    Trần Lẫm Cát cũng không để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm tâm ma cứng đầu tàn độc của Tiêu Vân.

    – Để ta giải trừ ngươi, coi như siêu thoát cho đệ tử Sở Nguyệt Hiên.

    Nói rồi Trần Lẫm Cát ngồi xếp bằng trên mặt đất đầy bùn đất, triệu hồi một huyền cầm.

    Những ngón tay già nua của vị đại sư lướt lướt trên dây đàn, những âm thanh trong trẻo phát ra.

    Tiếng đàn như có ma lực vang khắp mọi nơi, theo làn gió bay tới các khu rừng, lên đến các phong, rồi từ đó càng bay xa.

    Trận chiến kinh hồn dưới chân núi đột ngột dừng lại.

    Các đệ tử Bạch Phong phái đột nhiên cảm thấy tâm tịnh lại, buông kiếm xuống.

    Ma tu thì vừa gánh chịu cơn đau đầu khủng khiếp, vừa cảm thấy tà niệm trong tâm không ngừng thuyên giảm.

    Ngụy Lăng Chiêu đang so kiếm với Lý Tâm Kiệt cũng nhíu mày, phất tay một cái, đem những kết giới nhỏ phân bố tới từng ma tu, ngăn cách với âm thanh của huyền cầm.

    Những ma tu được kết giới bịt tai lại cuối cùng cũng thoát cơn đau.

    – Lam Bội cầm? Lam Bội phổ? Sao lại có thứ đó ở đây? – Lý Tâm Kiệt nhìn lên đỉnh Bạch Lăng, khó hiểu hoài nghi.

    Ngụy Lăng Chiêu cơ hồ cũng vô cùng thắc mắc:

    – Là ai mới có thể đàn Lam Bội quy mô lớn như vậy? Chưởng môn Liêm Giản phái chắc chắn không có ở đây.

    Trên đỉnh Bạch Lăng.

    Đan xen lẫn tiếng đàn là tiếng la hét không ngừng của Tiêu Vân. Y vừa la, vừa khóc, lại cười, như đang chìm trong một miền kí ức loạn lạc.

    – Thả ta ra! Khốn nạn! Thả ra!

    – Cha! Xin ngươi đừng làm vậy với ta! Hức! Cha!

    – Các người thì có gì hay, một lũ tu tiên chỉ biết coi thường người khác!

    – Sư tôn! Sao ngươi lại làm như vậy với ta!

    – Ta hận ngươi! Ta hận tất cả các người! Cút hết cho ta!

    – Hức! Hức! Nương, ta muốn chết, ta khổ quá rồi. Ta muốn chết, muốn vĩnh viễn không tồn tại trên cõi đời này nữa.

    Những tiếng ca thán, chửi rủa và khóc nấc của Tiêu Vân gào lên đều khiến trái tim Tiêu Thừa đau đớn, hai hốc mắt đã nhòe lệ, chỉ muốn chạy tới ôm đệ đệ vào lòng nhưng không thể cản việc giải trừ tâm ma của Trần Lẫm Cát.

    Ngoài Tiêu Vân ra còn có một người cũng đang thống khổ trong tiếng cầm.

    Đó là Thẩm Huyền Vũ.

    – Sư huynh! Ngươi không sao chứ?

    Hàn Duẫn Kì sợ hãi nhìn cả người Thẩm Huyền Vũ run bần bật, nhưng sao đó nhận ra y đang khóc khiến nàng sững sờ.

    Thẩm Huyền Vũ đang khóc, khóc một cách nghẹn ngào nhất.

    Lam Bội cầm đang giải trừ những nỗi đau trong lòng y, nhưng việc đầu tiên của giải trừ là tháo gỡ nó.

    Chiếc hộp đựng những nỗi đau khi con bé và sự cô độc trong mười hai năm sư tôn đi mất được mở ra, thả những đau buồn thê lương nhất trong tâm trí y.

    Hàn Duẫn Kì nhìn người sư huynh trước mạnh mẽ kiên cường giờ như một con sói bị thương, ủ rũ quấn chặt lấy vết thương của mình mà cũng không kiềm được nước mắt.

    Đằng Đông, Mặt Trời đã ló rạng, đem những tia nắng ấm áp phủ lên một vùng bão tố của đêm qua.

    Tiêu Vân sau khi thét lên một tiếng dài, rồi gục xuống đất, ngay tức khắc một làn khói đen từ người y thoát ra, tan biến trong nắng bình minh.

    Trần Lẫm Cát cất huyền cầm, đứng lên, đĩnh đạc nói với Tiêu Thừa:

    – Đem thi thể y đi mai táng, hồn phách đã chia năm xẻ bảy hơn hai mươi năm trước, ta sẽ nghĩ cách tìm chúng lại, giúp đệ đệ ngươi có thể đầu thai chuyển kiếp.

    Tiêu Thừa quỳ gục xuống, liên tục dập đầu:

    – Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư.

    Lúc này Thẩm Huyền Vũ lảo đảo đứng dậy, đi tới túm lấy tay áo Trần Lẫm Cát, hai mắt vẫn nhòe lệ:

    – Tại sao? Tại sao? Tại sao tâm ma của Tiêu Vân đã giải trừ mà sư tôn của ta vẫn không trở lại? Không phải ngươi nói Sở Nguyệt Hiên đã thi triển thất bại cấm thuật sao?

    Trẫn Lẫm Cát thở dài, hai tay dìu người Thẩm Huyền Vũ xơ xác đứng vững, ôn tồn nói:

    – Mọi việc đều có hệ quả. Sự trao đổi hồn phách đơn phương hơn hai mươi năm trước của Tiêu Vân đã thất bại, hồn phách y bay tán loạn. Không có sự trao đổi công bằng, thì đáng lí ra sư tôn của thiếu chủ đã chết, nhưng thật may mắn vẫn còn một tâm ma nho nhỏ trong thân xác Tiêu Vân, linh hồn của sư tôn thiếu chủ xem như mới có thể tá túc. Nay tâm ma đã giải, linh hồn của y xem như là đã…

    – Không! Không! Ngươi không được lừa ta? Công bằng cái gì? Hắn đơn phương muốn dịch chuyển linh hồn qua thời không, trái với Thiên Đạo, đó là công bằng dành cho sư tôn ta sao? – Thẩm Huyền Vũ như thét lên vào mặt Trần Lẫm Cát, giọng nói đầy sự phẫn uất không giới hạn.

    Những người còn lại trên đỉnh Bạch Lăng đều thương tiếc nhìn Thẩm Huyền Vũ, đâu đó còn có sự ăn năn hối hận của Tiêu Thừa, nhưng Trần Lẫm Cát ra lệnh không ai lên tiếng, ông nhìn Thẩm Huyền Vũ, vẫn giọng nói ôn tồn:

    – Ta có vài lời riêng tư muốn mói với Thẩm thiếu chủ.

    “ Hồn phách của sư tôn thiếu chủ, hoặc là đã tan biến, hoặc là đã…. “

    Lời tác giả: Quà đêm:)

    Thuộc truyện: Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi