Home Đam Mỹ Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược – Chương 40

    Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược – Chương 40

    Thuộc truyện: Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

    Lúc hai người bọn họ xuống đến chân núi, Nghiêm Bách Tông nhận được một cú điện thoại. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn, nghe thấy Nghiêm Bách Tông nói: “Vừa đến chân núi… Ở đây… Làm sao vậy…”

    Nghiêm Bách Tông cúp điện thoại, nói với cậu: “Đói bụng không?”

    Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, sắc trời đã mờ mịt, cậu cũng thực sự hơi đói bụng. Đồ ăn trong chùa đều là đồ chay, mùi đàn hương rất nặng, cậu không quen lắm, cơm trưa không ăn bao nhiêu.

    “Ở đó có một quán nhỏ, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi lại trở về.”

    Kỳ Lương Tần được ưu ái mà kinh ngạc, đã sớm quên mất lời thề phải giả trang cao lãnh tiên khí của mình. Cậu chỉ nghĩ nếu bỏ qua cơ hội lúc này đây, lần tiếp theo Nghiêm Bách Tông mở miệng mời cậu cùng ăn gì đó, không biết là ngày tháng năm nào đâu.

    Đó là một sạp thịt nướng, mùa hè uống bia ăn xiên nướng, thật sự là nói hưởng thụ cũng không quá. Sắc trời mới vừa tối, khách khứa còn chưa nhiều lắm, bọn họ tìm một vị trí ngoài cùng ngồi xuống, Kỳ Lương Tần mới ý thức được mình ra một lựa chọn sai lầm cỡ nào.

    Cậu và Nghiêm Bách Tông không có gì để nói.

    Cậu muốn giả cao lãnh, muốn vãn hồi hình tượng, cho nên thực rụt rè, mà Nghiêm Bách Tông dường như cũng không quen ở cùng một chỗ với cậu, ánh mắt nhìn cậu lộ ra một chút phòng bị.

    Xem ra ấn tượng với cậu còn chưa thoát ra khỏi Phan Kim Liên.

    Sau đó cậu phát hiện Nghiêm Bách Tông thường thường lấy điện thoại ra đánh vài chữ, dường như đang gửi tin nhắn cho ai. Đối phương hồi âm cũng thực nhanh, điện thoại vang tích tích. Kỳ Lương Tần cảm thấy nhất định là xảy ra chuyện gì, Nghiêm Bách Tông không muốn cho mình biết.

    Cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông là đang kéo dài thời gian.

    “Bia này có hơi đắng, ” cậu nói.

    “Bia bán trên núi này đều bị một nhà này lũng đoạn, Thanh Đảo dễ uống hơn một chút, cái này là đồ bản địa.” Nghiêm Bách Tông cất điện thoại điện thoại vào trong túi áo, giống như trút được gánh nặng, thở một hơi, nói: “Chúng ta trở về đi, cậu ăn no chưa?”

    “No rồi, ” Kỳ Lương Tần nói xong liền đứng lên, Nghiêm Bách Tông đi trả tiền, cậu ở bên cạnh chờ trả tiền xong, liền đi tới phương hướng khách sạn, kết quả đi không được mấy bước, đèn đường đột nhiên sáng lên.

    “Á, ” Kỳ Lương Tần phát ra tiếng kinh ngạc rất nhỏ, nhìn thấy toàn thế giới dường như lập tức bừng sáng.

    Kỳ Lương Tần đi ở phía sau, lực chú ý bỗng nhiên bị cái bóng kéo trên mặt đất của Nghiêm Bách Tông hấp dẫn.

    Bóng dáng kia gầy và dài hơn bản thân Nghiêm Bách Tông, nhìn thậm chí có vài phần mỏng manh.

    Cậu nhớ rõ trước kia xem qua một bộ phim truyền hình, trong đó nói linh hồn con người sẽ bám vào trên cái bóng, đạp bóng của một người, liền đạp lên cả đời người này, sẽ không rời khỏi mình.

    Ngã tư đường ngày hè, cây cối xanh um cỡ nào, bị ngọn đèn vàng mờ bao phủ, tràn ngập hơi thở ấm áp ngày hè. Trên đường thực an tĩnh, không có ai.

    Kỳ Lương Tần trộm đi nhanh hơn vài bước, đạp lên bóng của Nghiêm Bách Tông.

    Sau khi đạp phát hiện Nghiêm Bách Tông không phát giác, lại đi lên đạp vài cái, cuối cùng đơn giản mỗi một bước đều đạp bóng của hắn mà đi. Nếu đạp một chút sẽ cùng nhau cả đời, vậy lần này phỏng chừng đời đời kiếp kiếp Nghiêm Bách Tông đều phải ở cùng một chỗ với cậu.

    Sau khi đến khách sạn, Nghiêm Bách Tông cũng không có trực tiếp trở về phòng, mà là đi theo cậu đến cửa phòng của cậu và Nghiêm Tùng Vĩ.

    Cậu gõ gõ cửa, Nghiêm Tùng Vĩ liền lại đây mở cửa, cười cười với bọn họ.

    “Mẹ đâu?” Nghiêm Bách Tông hỏi.

    “Trở về phòng rồi, hai người mới trở về à?”

    “Cậu đi ra một chút, anh nói với cậu chút chuyện.”

    Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, liền đi theo Nghiêm Bách Tông ra khỏi phòng. Kỳ Lương Tần đóng cửa lại, đổi giày, mang dép lê đi vào trong, cậu phát hiện cửa sổ mở, gió đêm chầm chậm, nhưng mùa này ở vùng núi mở cửa sổ trong phòng sẽ có côn trùng bay vào, cậu nhanh chóng đóng lại cửa sổ, mình thì đi tắm rửa.

    Chờ đến khi cậu tắm rửa một cái xong đi ra, phát hiện Nghiêm Tùng Vĩ vẫn chưa có trở về. Cậu bọc áo choàng tắm ngồi xuống trên mép giường, lấy cái túi của mình lại đây, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo mới.

    May mắn chuẩn bị đầy đủ, quần áo đem thêm một bộ. Lúc cậu mặc quần áo, ngửi thấy một mùi vị đặc biệt, có chút tanh ngọt.

    Thân là đàn ông, mùi vị này cậu rất quen thuộc, cậu nhìn nhìn trên giường, lại nhìn nhìn xung quanh, cậu vô cùng sắc bén mà phát hiện hai cái bao đã dùng xong trong thùng rác, bên trong còn dính dấp.

    Cậu lập tức liền hiểu được.

    Xem ra thừa dịp bọn họ lên núi, Nghiêm Tùng Vĩ làm một pháo. Nhưng mà đối tượng là ai, là Đàm Thanh Thanh sao, hay là một đối tượng tình một đêm nào đó?

    Cậu cũng không phải đau lòng, chỉ là không biết mấy người Nghiêm lão thái thái nghĩ như thế nào. Xem ra lúc Nghiêm Tùng Vĩ xằng bậy, bị Nghiêm lão thái thái và Nghiêm Viện xuống núi vừa vặn đụng phải, cho nên Nghiêm Bách Tông mới nhận được một cú điện thoại như vậy, sau đó mời cậu ăn gì đó, hiển nhiên là đang kéo dài thời gian, chờ bên này đều xử lý sạch sẽ, mới để cho hai người bọn họ trở về.

    Lúc Nghiêm Tùng Vĩ từ bên ngoài quay về, sắc mặt quả nhiên ngượng ngùng, Kỳ Lương Tần ngồi xếp bằng ở trên giường, thở dài “chậc chậc” hai tiếng, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tùng Vĩ.

    Nghiêm Tùng Vĩ cười: “Cậu cũng biết à? Vậy vừa rồi anh cả còn bảo tôi giấu cậu.”

    “Với ai hả, ” Kỳ Lương Tần hỏi: “Thanh Thanh đến à?”

    Nghiêm Tùng Vĩ cười, có chút quẫn bách, nằm xuống trên giường, thở một hơi: “Làm xong liền ngủ, không nghĩ tới quên thời gian, cậu không biết lúc mẹ ở bên ngoài gõ cửa, tôi đều sợ đến choáng váng.”

    “Thanh Thanh đâu?”

    “Bị đuổi đi rồi, cậu cũng không biết mẹ của tôi có bao nhiêu hung dữ.”

    Nghiêm lão thái thái vốn là người đàn bà có chút hung dữ, hiện giờ gặp được loại chuyện này, giận đến mức cơm chiều cũng ăn không vô.

    “Mẹ đừng tức giận, cô gái kia không phải mẹ đã đuổi đi rồi sao?” Nghiêm Viện khuyên bảo.

    “Mới vừa rồi ta ở trên núi cầu nguyện với nương nương, muốn hai người bọn họ hòa hòa thuận thuận sống qua ngày, kết quả xuống núi liền gặp được loại chuyện này! Nương nương không trách tội, chính mình cũng xấu hổ đến hoảng!”

    Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nghiêm Viện nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, Nghiêm Bách Tông tiến vào, lão thái thái nhìn thấy hắn liền nổi giận đùng đùng hỏi: “Tiểu Tần trở lại chưa, việc này cậu ta không biết đi?”

    Nghiêm Bách Tông lắc đầu: “Con dặn Tùng Vĩ, không ai nói cho cậu ta biết.”

    Nghiêm lão thái thái giận đến sắp rơi nước mắt, đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần cho con trai lớn nghe: “Ta đây mới vừa cầu nguyện ở trong chùa, hy vọng hai người bọn họ thật tốt, lúc này liền bị đánh mặt!”

    “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi con hỏi lão nhị, bộ dạng hắn cũng ngượng ngùng, nói linh ta linh tinh vài câu, con cũng lười hỏi hắn, chỉ dạy dỗ hắn hai câu.”

    “Em với mẹ trở về, không phải mẹ lo lắng anh hai bị thương nằm đó sao, muốn đi xem anh ấy thế nào. Kết quả gõ cửa hồi lâu không ai đáp, mẹ còn lo lắng anh hai xảy ra chuyện, nhanh chóng bảo em gọi điện thoại, kết quả điện thoại gọi qua không ai nhận, ngược lại cửa mở ra. Em với mẹ vừa đi vào, liền nhìn thấy trong phòng lộn xộn, đầy mùi vị. Mẹ cũng là, coi như không phát hiện không được sao, kết quả còn tìm khắp phòng, cuối cùng ở toilet tìm được cô gái kia, chính là cái người khiêu vũ đêm kia, tên là Thanh Thanh gì đó.”

    Nghiêm lão thái thái nổi giận đùng đùng nói: “Loại yêu tinh đó, ta gặp một lần đánh một lần! Cũng là đàn ông đã kết hôn rồi, cô ta còn không biết xấu hổ mà dán lên! Cô ta là muốn làm cái gì?!”

    Nghiêm Bách Tông suy nghĩ tới cảnh tượng kia một chút liền thấy buồn cười, Nghiêm lão thái thái phát uy lên, chính là ai cũng ngăn không được, cũng không biết Đàm Thanh Thanh kia bị đuổi đi như thế nào.

    “Mẹ tôi bình sinh chán ghét nhất là kẻ thứ ba phá hư hôn nhân người ta…” Trong phòng bên này, Nghiêm Tùng Vĩ đang gãi đầu kể lại chuyện xảy ra với Kỳ Lương Tần: “Tôi cảm thấy tôi và Thanh Thanh xem như xong rồi, mẹ tôi là triệt để phiền chán cô ấy, chỉ sợ ngay cả cơ hội cứu lại cũng không có.”

    Kỳ Lương Tần nghe thấy lời này, trong lòng có chút thấp thỏm, hỏi: “Vì sao mẹ anh phản ứng lớn như vậy?”

    “Ba tôi lúc trẻ có một hai năm không quá thành thật, làm mẹ tôi giận không nhẹ, đó cũng là một trong những nguyên nhân bà không thích Thanh Thanh, phàm là người bà cảm thấy giống hồ ly tinh, bà đều không thích.”

    Hồ ly tinh… Vậy cậu tính là hồ ly tinh sao. Kỳ Lương Tần xấu hổ nghĩ, cúi đầu.

    “Cậu làm sao vậy, không vui à?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.

    “A? Không có.” Kỳ Lương Tần ngẩng đầu nói: “Vậy phải làm thế nào, tôi còn nghĩ qua một đoạn thời gian liền ly hôn với anh mà.”

    Bộ dạng Nghiêm Tùng Vĩ rất giật mình: “Ly hôn? Cậu muốn ly hôn hả?”

    “Không phải chung quy chúng ta cũng phải ly hôn sao?” Kỳ Lương Tần nói: “Tôi chờ được, Thanh Thanh cũng chờ không được rồi, tuổi tác cô ấy thúc giục.”

    “Vốn chính là nhiệm vụ trường kỳ, hiện giờ xảy ra việc này, tôi thấy hai chúng ta cũng không cần ly.”

    “Nếu mẹ anh đã triệt để đóng cửa Nghiêm gia với Thanh Thanh, ngược lại tôi cảm thấy có thể tùy thời ly, dù sao tôi với anh kết hôn cũng không có tác dụng gì. Anh sớm ngày khôi phục thân tự do, cũng dễ tìm đối tượng càng tốt. Có điều tôi cũng không phải muốn giục anh ly hôn, chỉ là nói cho anh biết, anh muốn ly, lúc nào cũng có thể.”

    “Cậu muốn rời khỏi nhà chúng tôi đến vậy à?”

    Kỳ Lương Tần cười cười: “Làm sao có thể chứ, có điều tôi cũng biết, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nhà mấy anh. Tôi nhìn rất rõ ràng, hết thảy nghe anh an bài.”

    “Vẫn là tiếp tục ở đi, tôi và Thanh Thanh nhất thời nửa khắc cũng không đứt được. Ai, đều do lúc trước suy nghĩ chủ ý ngu ngốc như vậy, thật không biết lúc ấy nghĩ như thế nào nữa.”

    “Anh muốn đi an ủi cô ấy không, hiện tại cô ấy xuống núi rồi sao?”

    “Cô ấy khóc kêu xe đi rồi, tôi không ngăn lại.”

    Đại khái cũng không dám ngăn lại đi. Nghiêm Tùng Vĩ vẫn rất sợ lão thái thái, khi đó lão thái thái tức đỏ mặt tía tai, hắn nào dám ngỗ nghịch bà.

    “Cậu sẽ không khinh thường loại đàn ông như tôi chứ, ” Nghiêm Tùng Vĩ nhìn cậu nói: “Cảm thấy tôi hèn không?”

    Kỳ Lương Tần cười cười, giống như nói giỡn, vươn ngón tay thành hình bông hoa: “Chút chút.”

    “Tôi chỉ là không muốn làm cho mẹ tôi tức giận thương tâm, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Phụ nữ thì nhiều, mẹ thì chỉ có một.”

    Đây xem như tra nam sao. Kỳ Lương Tần nghĩ, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ có tra nữa, thì cũng luôn có phụ nữ dán lên, lại nói cũng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

    “Giường này còn có thể ngủ sao?” Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn nhìn chăn: “Luôn cảm thấy quái quái.”

    Nghiêm Tùng Vĩ đứng lên: “Tôi gọi điện thoại xuống sảnh, bảo bọn họ đổi một bộ khác.”

    Người đàn ông Nghiêm Tùng Vĩ này, khẳng định không bằng Nghiêm Bách Tông, hắn không anh tuấn bằng Nghiêm Bách Tông, không cao lớn bằng, cũng không có lòng trách nhiệm nghiêm cẩn như Nghiêm Bách Tông, chỉ là sinh được một cái miệng biết ăn nói, và một gia thế tốt. Hắn là điển hình cho cái loại phú nhị đại bản tính không xấu, nhưng khuyết điểm nhỏ một đống, hắn đối với Kỳ Lương Tần cũng là như vậy, ngay từ đầu nhiều ít có chút vênh mặt hất hàm sai khiến, chẳng hạn như giọng điệu không được tốt lắm kêu cậu nằm dưới đất, ở trước mặt cậu hôn môi với Thanh Thanh, cũng không thèm để ý cảm nhận của cậu. Nhưng hắn ngẫu nhiên cũng có vài hành động thực tri kỷ, chẳng hạn như thấy cậu ngủ ở trong xe, sẽ mở nhạc nhỏ một chút, cũng thử chậm rãi xem cậu là người thân.

    Con người không phải chính là như vậy sao, có một mặt tốt, cũng có một mặt xấu, không có ai là hoàn mỹ, ở trong mắt phụ nữ, hắn có lẽ là một tra nam, nhưng ở trong mắt người Nghiêm gia, hắn sao lại không phải một đứa con tốt.

    Chẳng hạn như Nghiêm Viện, chỉ biết nói chuyện giúp hắn.

    “Anh hai xem như không tồi, cũng chỉ đào hoa một chút, mẹ xem mẹ vừa phát hỏa, không phải anh ấy lập tức bảo cô gái kia đi rồi sao?”

    “Đó là nó kêu đi hả? Ta thấy nó còn luyến tiếc kìa.”

    “Anh ấy là xấu hổ thôi, lúc đó mẹ giận như vậy, nói khó nghe như vậy, anh ấy đâu còn mặt mũi trước mặt cô gái đó đâu. May mắn việc này qua đi, anh hai cũng thề tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa, nếu mẹ cứ giận hoài, lại bị Lương Tần nhìn ra cái gì, đến lúc đó nếu hai người bọn họ ầm ĩ lên, trong nhà lại không yên tĩnh.”

    Nghiêm lão thái thái vẻ mặt bình tĩnh im lặng một hồi, mới nói: “Đứa nhỏ tiểu Tần này, ngay từ đầu ta thật sự là không thích, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt. Nhưng mà lướt qua giới tính không nói, chỉ so sánh với mấy người phụ nữ anh hai con ở chung trước đây, tính tình cậu ta xem như thành thật bổn phận nhất, ở chung lâu, ta còn thật sự là càng ngày càng thích cậu ta. Anh hai con, nó…”

    Nghiêm lão thái thái hít một hơi, không tiếp tục nói, im lặng một hồi mới nói: “Lúc trẻ tuổi không hiểu chuyện, về sau sẽ biết, cái nợ tình cảm này, sớm hay muộn cũng phải trả.”

    Bà nói xong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Viện: “Con trở về nghỉ ngơi đi, cũng mệt mỏi một ngày, cơm chiều ăn chưa?”

    “Ăn cùng tiểu Kỳ, không đói, mọi người ăn đi, con trở về phòng.”

    Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, Nghiêm Viện lại đi theo ra chung, ở trong hành lang nhỏ giọng hỏi: “Nếu không thì hai chúng ta mau chân đến xem anh hai đi?”

    “Công phu dỗ người của anh hai em, còn cần em quan tâm sao, trở về ở với mẹ nhiều nhiều đi, bà tâm tư nặng, phỏng chừng cơm chiều cũng ăn không vô, em đi kêu chút cháo ăn đi.”

    Nghiêm Bách Tông nói không sai, lão thái thái quả thực giận đến cơm chiều đều chưa ăn, chỉ ăn cháo liền tắm rửa đi ngủ. Sáng sớm hôm sau khởi hành trở về thành phố, bà cũng không nói một câu với Nghiêm Tùng Vĩ.

    Sau khi trải qua chuyện này, Nghiêm Bách Tông liền thêm một phần lưu ý đối với em trai mình. Con người nha, chỉ sợ cẩn thận quan sát, vừa cẩn thận quan sát, hắn liền phát hiện rất nhiều chuyện trước đây hắn không có chú ý đến.

    Hắn phát hiện Nghiêm Tùng Vĩ cũng không có cắt đứt liên hệ với cô gái kia, mà lúc người một nhà ăn cơm hoặc là xem TV liền lén lút xem điện thoại gửi tin nhắn, hoặc là đến chỗ xa hơn một chút gọi điện thoại. Mà đảo mắt nhìn Kỳ Lương Tần, dường như hoàn toàn không biết gì cả.

    Người một nhà đều biết Nghiêm Tùng Vĩ không an phận, chỉ mình Kỳ Lương Tần thân là người yêu của Nghiêm Tùng Vĩ không biết, hết thảy những chuyện này, người chẳng hay biết gì, mới là đáng thương nhất.

    Cái người thật đáng giận này, hóa ra cũng có chỗ đáng thương, Kỳ Lương Tần không đáng tin, cậu em trai kia của hắn làm sao lại đáng tin. Ngược lại giống như là không cùng một loại người, không vào cùng một nhà.

    Tính như vậy, coi như là huề nhau, thật sự là hoang đường.

    Nghiêm Bách Tông không hiểu nổi đôi chồng chồng này, ở trong mắt của hắn, hôn nhân tuy rằng không hẳn có liên quan đến tình yêu, nhưng cũng là thần thánh, hẳn nên vì thế mà gánh trách nhiệm, đây là điểm mấu chốt của đàn ông. Hắn và Thẩm Hoà mấy năm nay hôn nhân bình thản, thậm chí năm đó Thẩm Hoà vì gả cho hắn, che giấu sự thật mình mắc bệnh tim, sau đó hắn biết cũng không trách cứ quá nhiều, thậm chí giúp cô giấu lão thái thái, sau đó bọn họ tình cảm xa cách, Thẩm Hoà không nói ly hôn, hắn cũng không nói, hắn cũng sẽ không cố ý lãnh đạm buộc Thẩm Hoà mở miệng, mà ngược lại, hắn vẫn luôn thực cố gắng mà duy trì và cứu lại đoạn hôn nhân này. Hắn là người thực lý trí, từ nhỏ trưởng thành sớm, tình yêu cũng không phải nhân tố thiết yếu cho hôn nhân, hắn vẫn luôn biết, nhưng dù là hôn nhân không có tình yêu, cũng nên có lòng trách nhiệm nhất định. Hắn cũng không cảm thấy yêu đương vụng trộm có bất luận kích thích gì, ngược lại hắn bài xích loại chuyện này, hắn cảm thấy phẩm chất một người quan trọng hơn xa so với tướng mạo và thân thể.

    Cặp chồng chồng hoang đường này, song song không thành thật, lại đều là người thân, việc nhà là không làm rõ được nhất, hắn không quản cũng thế.

    Nhưng mà loại cảm giác huề nhau này, theo ngày trôi qua, dần dần xảy ra chênh lệch.

    Bởi vì Nghiêm Tùng Vĩ vẫn còn tiếp tục “không thành thật”, thậm chí có lần hắn ở trên đường nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ ôm Đàm Thanh Thanh thân mật nói chuyện. Hắn bảo tài xế dừng xe lại, vốn là muốn kêu Nghiêm Tùng Vĩ qua giáo huấn hai câu, bảo hắn ta thu liễm một chút, nhưng vẫn là nhịn được.

    Em trai mình, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, kỳ thật cẩn thận nhìn, hắn biết cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muốn Nghiêm Tùng Vĩ trở thành một người đàn ông bổn phận gánh trách nhiệm, thực khó.

    Nhưng mà Kỳ Lương Tần lại đang thay đổi.

    Người đàn ông đã từng giống như rắn độc phun lưỡi muốn độc sát hắn này, như là đột nhiên thay đổi, cả người tản ra sự tươi mát ấm áp như chồi xanh ngày xuân vừa mới nhú ra, bỏ đi màu sắc đã từng diễm lệ, biến thành một vệt vàng nhạt trên ngọn liễu.

    Mỗi ngày Kỳ Lương Tần an bài thật đầy, trong ngày thường không phải đọc sách học tập thì chính là học hội họa, cuối tuần liền đi theo Nghiêm Viện học cắm hoa học gốm sứ học yoga, mỗi ngày cậu cũng sẽ dậy rất sớm, còn sớm hơn cả hắn, mỗi ngày hắn ra cửa, Kỳ Lương Tần cũng đã chạy bộ trở về.

    Mỗi ngày thời gian bọn họ gặp mặt cũng không nhiều lắm, gần đây hắn cố ý giảm bớt số lần về nhà ăn cơm, thường xuyên sáng sớm đi ra ngoài, đêm khuya mới trở về, ngẫu nhiên công việc bận rộn, thì sẽ ở lại bên ngoài. Lúc hắn và Kỳ Lương Tần gặp mặt nhiều nhất, phần lớn chính là sáng sớm, hắn ra ngoài chạy bộ, ở trên đường chạm mặt Kỳ Lương Tần thở hồng hộc chạy về, mướt mồ hôi chào hỏi hắn.

    “Anh cả buổi sáng tốt lành.” Kỳ Lương Tần sẽ rất có lễ phép hơi khom người gật đầu, sau đó hai người thoáng qua nhau.

    Có đôi khi hắn sẽ quay đầu lại nhìn, nhìn bóng dáng Kỳ Lương Tần càng lúc càng xa. Nhưng Kỳ Lương Tần cũng sẽ không quay đầu lại nhìn hắn.

    Kỳ Lương Tần dường như thật sự hoàn lương.

    Nhưng mà em trai mình Nghiêm Tùng Vĩ lại y nguyên. Chậm rãi, nhìn quen Kỳ Lương Tần ôn hòa có khoảng cách như vậy, dường như liền quên cậu đã từng không kiêng nể không biết xấu hổ cỡ nào mà trêu chọc mình.

    Một người phạm sai, rồi sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ làm lại từ đầu, mặc dù sai lầm kia là lịch sử đen tối không xóa đi được, nhưng có hẳn nên được tha thứ, cho cậu ta một cơ hội làm lại từ đầu hay không. Mà hắn làm người bàng quan, có thể xóa đi xem thường chán ghét đã từng, một lần nữa đánh giá lại người này hay không.

    Nghiêm Bách Tông nhìn như vô tình lạnh lùng, nhưng tâm địa cũng là nóng. Ở cái xã hội lệ khí hoành hành này, hắn hiển nhiên càng bao dung trấn định hơn phần lớn mọi người. Kỳ Lương Tần cũng mơ hồ có thể ý thức được điểm này.

    Hiện giờ cơ hội tiếp xúc với Nghiêm Bách Tông có thể đếm được trên đầu ngón tay, cậu không phải không sốt ruột nhớ nhung.

    Nhớ nhung, bách khoa baidu nói, “Nhớ nhung. Thường thường chỉ tình cảm hoặc cảm giác vướng bận sinh ra giữa tình nhân, người nhà hoặc bạn bè sau một đoạn thời gian chia lìa.”

    Cậu và Nghiêm Bách Tông không tính là chia lìa, cơ hội gặp mặt cũng không phải ít như vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn tràn ngập cái loại tình cảm không rõ ràng này, vướng bận Nghiêm Bách Tông. Nhưng cậu phải khắc chế, cậu muốn đi theo con đường Tiểu Long Nữ cao lãnh tiên khí thụ lâu một chút, lâu đến mức hình tượng này có thể thâm căn cố đế, khiến Nghiêm Bách Tông quên cậu đã từng không biết xấu hổ.

    Nhưng cậu vẫn muốn mỗi ngày gặp hắn một lần, cậu nghĩ làm thế nào có thể trông thấy Nghiêm Bách Tông nhiều, cũng sẽ không bị Nghiêm Bách Tông phát hiện mình vẫn tà tâm chưa dứt. Có một ngày Nghiêm Tùng Vĩ nói với cậu: “Anh cả thật sự là kiên trì, hôm nay bên ngoài có chút mưa, sáng sớm hắn vẫn đi chạy bộ.”

    Người nói vô tâm người nghe có ý, từ đó về sau Kỳ Lương Tần bắt đầu thói quen mỗi ngày chạy bộ. Bởi vì lo lắng nếu cùng ra cửa với Nghiêm Bách Tông sẽ bị hắn hoài nghi, cậu luôn ra ngoài sớm hơn nửa giờ.

    Sắc trời có đôi khi đã sáng, có đôi khi thời tiết không tốt sẽ tối một chút, đèn đường vẫn còn sáng. Cậu chạy dọc theo tiểu khu phú hào này, đầy tầm mắt đều là cỏ cây xanh um, trong hơi thở tràn đầy mùi hoa sáng sớm, nhà nhà đều là độc môn độc viện, cách thật xa mới có một nhà, đây là một loại cuộc sống khác, một nhóm người khác mà trước đây cậu chưa từng gặp qua, cậu cũng đang từ từ biến thành một bản thân khác. Việc này có đôi khi khiến cậu hưng phấn, chạy bộ không chỉ còn là phương thức cậu gặp Nghiêm Bách Tông nữa, chạy bộ sẽ khiến cậu hưng phấn, giống như nhân sinh vội vàng, chỉ có chạy đi mới có thể bắt kịp.

    Chờ đến lúc cậu chạy về, cậu sẽ luôn gặp gỡ Nghiêm Bách Tông ở nửa đường, có đôi khi sớm một chút, có đôi khi muộn một chút. Cậu vừa chạy vừa chào hỏi Nghiêm Bách Tông, hô một tiếng “Anh cả buổi sáng tốt lành.”

    Nghiêm Bách Tông chỉ gật gật đầu, không nói lời nào, Kỳ Lương Tần luôn rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng đều nhịn được. Trong nháy mắt đó kỳ thật trong lòng không chỉ là mơ ước và hưng phấn vui sướng nữa, mà là thương cảm, trầm thấp, cảm thấy thầm mến này rất chua xót, tương lai rất mê man.

    Hôm nay lại là thời tiết tốt, mặt trời vừa mới nhô lên, ngày hôm qua mới vừa đổ một trận mưa to, cho nên thời tiết cũng không tính là nóng. Cậu dọc theo đường nhỏ chạy về, mắt thấy đã sắp chạy đến cửa nhà, còn chưa thấy Nghiêm Bách Tông.

    Xem ra hôm nay lại không gặp được. Cậu có chút chán nản nghĩ, xoa xoa mồ hôi trên khóe mắt, vừa muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông từ cửa chạy đến, chạy về phía cậu.

    Kỳ Lương Tần lập tức tinh thần tỉnh táo, chạy lên đón, sau đó chào hỏi Nghiêm Bách Tông: “Anh cả buổi sáng tốt lành.”

    Ánh mắt hai người giao nhau, lúc này đây Nghiêm Bách Tông không có không nói lời nào nữa, khóe miệng hơi hơi cong lên, cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”

    Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, hai người đã thoáng qua nhau. Cậu nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng quay đầu, ngửa đầu nhìn ráng sớm trên bầu trời, hơn phân nửa không trung đều bị ráng sớm nhiễm đỏ, dường như trong gió đều tràn đầy ánh nắng xán lạn. Bước chân cậu đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhịn không được nhảy nhót hai cái.

    Thuộc truyện: Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược