Home Đam Mỹ Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược – Chương 92

    Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược – Chương 92

    Thuộc truyện: Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

    Bên ngoài tiếng sấm từng trận, đánh thức dì Xuân còn đang ngủ say. Dì nhanh chóng đứng lên, khoác áo đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, nhìn thấy giọt mưa rơi xuống trên cửa sổ thủy tinh. Ban ngày dì phơi một ít rau khô ở trong sân, cho rằng trời mưa sẽ không đến, cũng không cất.

    Thừa dịp mưa còn chưa lớn, dì nhanh chóng khoác áo chạy ra bên ngoài cất rau. Vừa mở cửa ra mới phát hiện bên ngoài mưa gấp gáp, gió cũng lớn, dì vội vội vàng vàng bước qua mặt cỏ, lại không để ý trên cỏ có một cái vòi phun, một cước vấp té xuống đất, áo khoác cũng rơi trên mặt đất. Dì nhanh chóng đứng lên, nhìn quanh nhìn quất, lại nhìn thấy trong phòng Nghiêm Bách Tông đối diện, đèn sáng bừng.

    Dì hoảng sợ, nắm áo đứng lên, một lần nữa khoác ở trên người, đi tới chỗ cửa sổ, xuyên thấu qua một góc bức màn bị kéo ra, dì nhìn thấy Kỳ Lương Tần đang bọc chăn gọi video với người ta.

    Dì Xuân quả thực không thể tin được hai mắt mình.

    Vì sao Kỳ Lương Tần lại xuất hiện trên giường Nghiêm Bách Tông. Hơn nửa đêm, chẳng lẽ là cãi nhau với Nghiêm Tùng Vĩ? Nhưng dù cãi nhau với Nghiêm Tùng Vĩ, vậy cũng không nên đến phòng anh chồng chứ, trước đây không phải cậu ấy ngủ ở phòng cho khách sao. Nghiêm gia không thiếu nhất, chính là phòng.

    Dì ngơ ngác nhìn Kỳ Lương Tần gió xuân thổi qua mặt ở trên giường, chỉ cảm thấy lạnh cả người. Nhưng mặc dù tận mắt nhìn thấy, dì cũng không muốn nghĩ theo kết quả hỏng bét nhất, nguyên nhân không gì khác, thứ nhất là bởi vì Kỳ Lương Tần ở trong lòng dì là người vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, thứ hai dù dì không tin được Kỳ Lương Tần, chẳng lẽ còn không tin được Nghiêm Bách Tông sao. Muốn nói Nghiêm Bách Tông biết chuyện này, đánh chết dì cũng không tin.

    Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, chính là Kỳ Lương Tần thừa dịp Nghiêm Bách Tông không ở nhà, chạy lên trên giường hắn. Về phần vì sao cậu chạy lên trên giường Nghiêm Bách Tông, thì không dễ nói.

    Trận mưa rào có sấm chớp này cuối cùng biến thành mưa phùn kéo dài, qua cả đêm cũng không thấy tạm ngừng. Dì Xuân ngồi ở trên ghế nhỏ trong phòng bếp vừa lặt rau vừa phát ngốc.

    Dì ở Nghiêm gia nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn rất sâu đậm. Chỉ là phỏng đoán bí ẩn trong lòng dì khiến dì lo sợ bất an, dì ngẩng đầu, nhìn mưa thu kéo dài ngoài cửa sổ, sắc xanh ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ như vậy, trên thủy tinh tràn đầy vết nước loang lổ.

    “Dì Xuân đang lặt gì đó?”

    Dì sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần đứng ở cửa, mặc áo lông màu đỏ rượu, người có vẻ càng trắng. Dì cười cười, nói: “Đậu tương, chuẩn bị buổi trưa nấu ăn, mới vừa đưa lại đây.”

    Kỳ Lương Tần liền chuyển một cái ghế nhỏ ngồi xuống đối diện dì. Dì Xuân nói: “Con đừng dính tay, một hồi dì liền làm xong.”

    “Con nhàn rỗi cũng không có việc gì.” Kỳ Lương Tần nói xong liền vươn tay giúp dì lặt. Dì Xuân cúi đầu, nhìn thấy ngón tay Kỳ Lương Tần thon dài mà trắng nõn, móng tay cắt sửa sạch sẽ, liền cảm thấy bàn tay như vậy, đại khái là người sống an nhàn sung sướng mới có. Dì nhớ rõ lúc Kỳ Lương Tần vừa tới, trên người còn mang theo một chút dáng vẻ trẻ con và quê mùa, bất quá là mấy tháng, sau khi được người Nghiêm gia tiêm nhiễm, đã trổ mã thanh quý tự nhiên, khí chất tốt như vậy.

    “Đoạn thời gian trước con với Tùng Vĩ làm mình làm mẩy, hiện tại ổn chưa?”

    Kỳ Lương Tần cúi đầu cười nói: “Đã bao lâu rồi, sớm hòa hảo rồi ạ.”

    Dì Xuân gật gật đầu, hít một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi. Con đúng là tích phúc. Về sau con liền biết, Tùng Vĩ như vậy, được tính là người đàn ông tốt, tuy rằng không thể so với anh cả của cậu ấy, chỉ là trong số đàn ông có tiền, đã xem như rất hiếm có.” Dì nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Lương Tần, cười nói: “Nếu phúc khí của con lớn hơn một chút, nếu gả cho Bách Tông, vậy liền thật sự là đại phúc khí.”

    Kỳ Lương Tần nghe vậy ngẩng đầu, cười nói: “Sao dì cũng nói vụ gả này gả nọ rồi.”

    “Ngại ngùng à?” Dì Xuân cười nói: “Hai người nếu đã kết hôn, còn để ý là ai gả cho ai. Lại nói tiếp, Bách Tông cũng đã ly hôn lâu như vậy, dì xem cậu ấy sao một chút ý muốn tìm người khác cũng đều không có.”

    “Cũng chưa bao lâu mà, anh ấy cũng bận, không có thời gian nào suy xét việc này đi.”

    “Tương lai cũng không biết là ai có phúc khí, có thể gả cho cậu ấy. Có điều mặc dù Bách Tông tốt, cũng chia thành thích hợp hay không thích hợp, cậu ấy với Thẩm gia kia cuối cùng không phải cũng ly sao? Có điều những việc đó vẫn không tính là quan trọng, quan trọng chính là con nói xem cậu ấy có thể giống Tùng Vĩ, đột nhiên tìm một người đàn ông hay không?”

    Kỳ Lương Tần liền dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn dì Xuân, trên mặt hơi có chút vẻ kinh hoảng. Cậu không biết dì Xuân là đã biết cái gì, hay chỉ là lo việc nhà thuận miệng nói tới đây, bởi vậy cũng không dám dễ dàng đáp lời. Dì Xuân tiếp tục nói: “Hiện tại đều nói quyền lợi hôn nhân ngang hàng, cái nhìn của người trẻ tuổi về yêu và cưới thật sự là mỗi ngày một dạng. Nhưng dì cảm thấy lần trước con với Tùng Vĩ kết hôn, chọc lão thái thái giận đến nằm viện, tuy rằng tốt xấu sau đó cũng coi như viên mãn, nhưng nếu Bách Tông quả thật cũng mang một người đàn ông về, không biết lão thái thái sẽ như thế nào. Có điều Bách Tông là người đúng mực, dì tin chuyện mà lão thái thái không tiếp nhận được, cậu ấy cũng sẽ không làm.”

    Kỳ Lương Tần im lặng một hồi, nói: “Kỳ thật con cảm thấy… chính là hiện tại nam với nam, nữ với nữ, đều có thể kết hôn, được hưởng hết thảy quyền lợi và đãi ngộ mà hôn nhân khác phái nhận được, pháp luật cũng bảo hộ, cũng không khác hôn nhân khác phái nhiều lắm mà, đều là tìm người mình thích cùng sống qua ngày thôi. Hơn nữa Nghiêm gia lại có tiền như vậy, muốn có con cũng thực dễ dàng, không giống đồng tính luyến ái nhà bình thường, con cái còn là một vấn đề.”

    “Đúng vậy, nam nữ, kỳ thật cũng đều không quan trọng như vậy, đó cũng là nguyên nhân vì sao lão thái thái tiếp nhận con nhanh thế đi.” Dì Xuân bỏ đậu tương đã lặt xong vào trong rổ rau: “Dì cũng là quá lo lắng, người như Bách Tông, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người.”

    “Nếu anh ấy làm ra chuyện gì khác người thì sao?” Kỳ Lương Tần hỏi.

    Dì Xuân buông rổ rau trong tay xuống, nhìn Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần sắc mặt ửng đỏ, dường như có chút kích động: “Dì Xuân dì sẽ giúp anh ấy sao?”

    Dì Xuân sửng sốt một chút, nói: “Tự nhiên là phải giúp. Hai anh em Bách Tông với Tùng Vĩ, hệt như con của dì vậy.”

    “Nếu anh ấy phạm sai, lão thái thái cũng không thể tha thứ, dì còn giúp anh ấy không?”

    Trong lòng dì Xuân chợt lạnh, cảm thấy chuyện mình lo lắng một đêm, dường như ứng nghiệm.

    Dì nhìn Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần cũng nhìn dì, đôi mắt đen lúng liếng mang theo xấu hổ và quẫn bách, nhưng cũng không có trốn tránh. Dì Xuân gật gật đầu: “Dì ở trong cái nhà này nhiều năm như vậy, sớm xem nơi này thành nhà của dì. Nếu cậu ấy phạm sai lầm lão thái thái cũng không thể tha thứ, có lẽ dì cũng không tha thứ, nhưng dì sẽ dùng một phần sức của mình, sẽ không để cái nhà này tan nát.”

    “Vậy là tốt rồi.” Kỳ Lương Tần không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng bếp, sắc mặt đã đỏ bừng, tim đập nhanh không thể nhanh hơn.

    Dì Xuân ở trong cái nhà này là một tồn tại thực đặc biệt, cậu vẫn luôn biết.

    Dì Xuân trên danh nghĩa là người hầu của Nghiêm gia, làm cũng là một ít việc nhà, nhưng dì ở Nghiêm gia nhiều năm, tự tay chăm lớn ba đứa con Nghiêm gia, nhìn ra được ba người Nghiêm Bách Tông đều thực kính trọng dì Xuân. Lão thái thái cũng không có anh chị em ruột, lui tới thường xuyên nhất chỉ có một đám chị em của bà, nhưng nếu bàn về thổ lộ tình cảm, mấy chị em đó lại đều kém hơn dì Xuân đã ở Nghiêm gia nhiều năm. Có vài lời chỉ có dì Xuân có thể nói với lão thái thái, có vài lời lão thái thái cũng chỉ nói với dì Xuân.

    Được sự ủng hộ của dì Xuân, vô cùng mấu chốt. Mà nếu nhất định muốn dì Xuân lựa chọn một người giữa lão thái thái và Nghiêm Bách Tông, dì Xuân khẳng định sẽ lựa chọn Nghiêm Bách Tông. Đây không riêng gì bởi vì con cái Nghiêm gia với dì có tình cảm tự tay nuôi lớn, còn có quan hệ với tình cảm vi diệu giữa phụ nữ. Hơn nữa mấy ngày này cậu phát hiện ba đứa con Nghiêm gia tuy rằng đều rất thân với dì Xuân, nhưng nếu nhất định phải sắp xếp ra một trình tự thân thiết, thì thân với dì nhất vẫn là Nghiêm Bách Tông.

    Ba đứa con Nghiêm gia, quan hệ của lão đại Nghiêm Bách Tông và lão thái thái không thân mật bằng lão nhị và lão tam, lão thái thái hiển nhiên cũng đem càng nhiều tình yêu đổ vào trên người lão nhị và lão tam, việc này giống như vô hình trung khiến cho Nghiêm Bách Tông và dì Xuân thân cận. Nhưng mà dì Xuân là một người phụ nữ thực thông minh, dì đắn đo chừng mực thân mật vô cùng tốt, sẽ không vượt qua mẹ ruột là lão thái thái, tự nhiên cũng sẽ không khiến cho lão thái thái sinh lòng đố kỵ, thương Nghiêm Bách Tông cũng che giấu rất tốt. Nghiêm Bách Tông trời sinh tính tình thanh lãnh, cảm giác với ai cũng là một dạng, nhưng cậu tin tưởng lúc trước dì Xuân nói với cậu rằng con cái dì đi học và làm việc thậm chí kết hôn, Nghiêm gia đều ra rất nhiều sức lực, người ra sức nhiều nhất, nhất định là Nghiêm Bách Tông.

    Tuy rằng Kỳ Lương Tần cũng không biết tương lai nên làm cái gì, nhưng mà cậu biết tranh thủ dì Xuân đến tay, ít nhất trước hết thăm dò ý tứ của dì, vẫn rất cần thiết. Mà lúc này đây cậu nói một nửa, cũng là cho dì Xuân một thời gian giảm xóc và tiếp thu, một lần nói quá vẹn toàn, nói không chừng dì Xuân sẽ không cách nào tiếp thu giống như lão thái thái, cậu phải nghĩ biện pháp tuần tự tiến dần để dì Xuân biết bí mật này.

    Việc này liên quan đến bí mật của cậu và Nghiêm Bách Tông, cậu không dám có chút tự chủ trương nào, lúc gọi điện thoại liền nói với Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông nói: “Việc này cuối cùng để anh nói với dì ấy.”

    “Ưm, em cũng nghĩ như vậy, anh nói với dì Xuân, thích hợp hơn là em nói với dì.”

    Nghiêm Bách Tông cười cười: “Xin lỗi, việc này còn phải để em tới làm.”

    “Này có cái gì xin lỗi, vốn là chuyện hai chúng ta nên cùng làm. Lại nói, nếu thật bàn tới có lỗi, cũng là em có lỗi với anh.”

    “Em không có lỗi với anh. Người lựa chọn thích em là anh, lúc anh làm quyết định này, cũng đã nghĩ tới hậu quả. Chờ bận rộn chuyện bên này xong, trở về anh liền bắt tay giải quyết vấn đề đó.”

    Nghiêm Bách Tông nói xong im lặng một hồi, sau đó nói: “Lương Tần, nếu anh khiến em chịu chút ấm ức, em có thể bởi vậy mà trách anh hay không. Anh cũng không có mười phần nắm chắc có thể giải quyết vấn đề này, nếu cuối cùng làm hại tới em, em ngàn vạn lần đừng oán hận anh.”

    Kỳ Lương Tần lắc đầu, nhìn mưa thu kéo dài ngoài cửa sổ: “Em không sợ bị ấm ức, những chuyện này là chuyện nhỏ xíu, chỉ cần anh yêu em, cái khác kỳ thật đều không quan trọng như thế.”

    “Ừ, ” giọng Nghiêm Bách Tông cách điện thoại nghe càng trầm ổn: “Em phải tin tưởng anh, sẽ vẫn luôn yêu em.”

    Trước kia Kỳ Lương Tần chưa từng yêu đương, đã nhìn quen tình yêu phân phân hợp hợp. Cậu đến cái tuổi này, vốn không quá tin tưởng tình yêu, không tin phần lớn tình yêu trên đời này, nhưng cậu vẫn tin tưởng người cậu yêu tương lai, sẽ không giống những người đàn ông khác. Con người dường như đều như vậy, vừa bi quan lại vừa lạc quan, luôn cảm thấy mình chính là nhóm người tương đối may mắn, sẽ không giống tình yêu của người khác, người mình gặp sẽ đáng tin hơn bất cứ ai khác. Người ta nói yêu một người, thật lòng yêu một người, chính là mặc kệ người đó làm như thế nào, không thể tin được cỡ nào, người khác chửi mình là đồ ngốc ra sao, bạn đều chấp nhất mà tin tưởng người đó.

    Luôn tin tưởng Nghiêm Bách Tông, ngay từ đầu đã tin tưởng người này, đến hiện tại cũng tin tưởng, tương lai đại khái cũng sẽ vẫn luôn tin tưởng.

    Hết chương 92

    Thuộc truyện: Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược