Xuyên việt chi luyện thạch giả – Chương 30

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi luyện thạch giả

    Chương 30 : Kiểm tra

    Mười giờ tối, Mạc Hoài Song liền kết thúc học giáp nguyên đồ, sau khi rửa mặt, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm bò lên giường Diên Thiệu Bách chuẩn bị ngủ.

    Chương trình học hắn đã học xong ban ngày, buổi tối còn phải đến không gian hư vô học kim nguyên phù.

    Diên Thiệu Bách ngồi trên giường xem tin tức liền thấy dê béo tự động giao tới cửa, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đóng bản điện tử lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Hoài Song, nhướn mi một cái, “Nhanh như vậy liền giao “tiền hàng”.”

    Mạc Hoài Song nghe vậy, nghĩ đến hứa hẹn của mình, nhất thời tê cả da đầu nhìn về phía Diên Thiệu Bách, bên tai có chút đỏ nghiêm mặt nói, “Không phải ta đã nói chờ một thời gian sao?”

    Ánh mắt Diên Thiệu Bách nhìn Mạc Hoài Song sâu thẳm, giống như một con sói đang nhìn về phía con mồi của mình.

    Lông mao sau gáy Mạc Hoài Song dựng thẳng lên, dừng động tác bò lên giường của mình, cơ thể hơi dùng sức nghiêng về phía sau, giống như chỉ cần người trước mắt có hành động không thích đáng nào, hắn lập tức nhanh chóng lui lại.

    Diên Thiệu Bách không hề chớp mắt lẳng lặng nhìn chăm chú Mạc Hoài Song năm giây, cuối cùng đưa tay tắt đèn, “Chỉ một lần này, ngủ.”

    Trong bóng tâm, Mạc Hoài Song tự cho là âm thầm không ai nhận ra thở dài một hơi, tiếp theo động tác nhanh chóng quấn mình thành một đoàn, cách Diên Thiệu Bách một đoạn xa, trong lòng nảy sinh một tia hoài nghi liệu mình có thể đè được nam nhân nguy hiểm này không.

    Sau khi Mạc Hoài Song ngủ, Diên Thiệu Bách liền giơ tay đem Mạc Hoài Song ôm vào ngực mình, thân mật nhéo nhéo mũi, trước khi các bắp thịt của Mạc Hoài Song căng lên, chuẩn bị thức dậy, lại nhẹ nhàng buông hắn ra.

    Lúc đêm khuya, Mạc Hoài Song lại lần nữa xuất hiện trong không gian hư không, nhìn nhìn kim nguyên phù trên hư không, hắn không chút do dự mà bắt đầu miêu tả.

    Ngay khi hắn bắt đầu miêu tả nguyên đồ kia, bốn nguyên đồ khác liền biến mất không còn tăm hơi. Kim nguyên phù chậm rãi to lên, ở phía dưới, từng dòng từng dòng tiếng trung giản thể bắt đầu xuất hiện.

    Mạc Hoài Song đọc từng chữ, mỗi một chỗ đều có thể nhìn hiểu, nhưng đáng tiếc khi nối với nhau thì lại không hiểu gì. Cảm giác kia giống như ngẩn người trước máy tính xem giáo trình của hacker a.

    Đồ vật xem không hiểu, xem thêm khó tránh khỏi sinh ra một chút buồn bực, ngay khi mình cảm thấy sắp không chịu nổi, vì tránh khỏi bị đá ra khỏi không gian hư vô, hắn quyết tâm dời đi sự chú ý bắt đầu miêu tả kim nguyên phù, một lần lại một lần, mãi đến tận khi hết thời gian mới bị đá ra.

    Sau lần đó, sinh hoạt của Mạc Hoài Song bị ba chuyện chiếm đầy, ban ngày ra sức học tập giáp nguyên đồ, phát triển mối quan hệ, buổi tối an phận trong ký túc của mình miêu tả kim nguyên phù.

    Sau khi từ từ quen thuộc với kim nguyên phù, Mạc Hoài Song tuy nói vẫn xem không hiểu tiếng trung giản thể phía dưới nói cái gì, nhưng tỉnh tỉnh mê mê cũng có chút lý giải.

    Mà bởi vì có một chút hiểu được, cho nên thời điểm hắn xem giáp nguyên đồ cũng có nhận thức cùng suy nghĩ của mình, rất nhiều lúc, hắn sẽ cảm thấy có chút vấn đề về giáp nguyên đồ, về phần tại sao lại có loại nhận thức này, hắn cũng không nói rõ được nguyên nhân, chỉ là khăng khăng cố chấp cho rằng trực giác của mình là chính xác. Thậm chí thời điểm hắn nhìn thấy giáp nguyên đồ sẽ cảm thấy cái đồ hình này hoàn toàn dư thừa.

    Đối với suy đoán trong lòng, Mạc Hoài Song không tìm được người giải đáp, cuối cùng hắn cắn răng một cái, mua bút cấp năm thí nghiệm ý nghĩa của mình.

    Sau khi loại bỏ, sửa chữa giáp nguyên đồ, nguyên bản cần 1,200 giáp nguyên đồ liền giảm bớt còn 1,080 cái, trong đó 216 cái còn được sửa chữa đơn giản hóa.

    Sau khi nhìn lại một lần tất cả giáp nguyên đồ, Mạc Hoài Song liền bắt đầu đặt bút lên giáp nguyên thạch vẽ giáp nguyên đồ.

    Hắn tập trung tinh thần, điểu chỉnh hô hấp, hạ bút trôi chảy, tay khéo đưa đẩy, chỗ mạnh chỗ nhẹ, trong mắt người khác mỗi một họa đồ giống như đang mùa ba lê trên đá, là sáng tác nghệ thuật hàng đầu, là một loại hưởng thụ về thị giác hàng đầu.

    Trong quá trình hắn chế tác, Lương Ngu không nói tiếng nào đứng bên cạnh nhìn. Tuy rằng hắn cũng biết quy củ thời điểm luyện thạch giả đang sáng tác người bên ngoài không được quan sát, nhưng thời khắc Mạc Hoài Song hạ bút hắn liền không thể dời nổi mắt.

    Nhìn nhìn, hô hấp của Lương Ngu cũng nhẹ lên, tuy rằng hắn không phải là thiên tài, nhưng phương diện trí nhớ hoàn toàn không thành vấn đề, tất cả những giáp nguyên đồ Cổ Kiếm đã dạy hắn đều ghi nhớ trong lòng, cho nên khi Mạc Hoài Song vẽ đồ hình thứ tám mươi sáu, hắn liền nhìn ra trong này có sự khác biệt.

    Nhất thời, nhịp tim của Lương Ngu trở nên gấp gáp hơn. Nếu như lúc mới bắt đầu hắn chỉ là bị nét bút trôi chảy mạnh mẽ khác với tất cả mọi người của Mạc Hoài Song hấp dẫn, vậy bây giờ những điều này đã không còn quan trọng, hắn biết Mạc Hoài Song đang tiến hành sáng tác thạch giáp hoàn toàn mới, nếu như, nếu như Mạc Hoài Song thành công…

    Lương Ngu đưa tay muốn đè lại trái tim như muốn nhảy ra khỏi lổng ngực mình, nhưng lại sợ động tác của mình quấy nhiễu tư duy của Mạc Hoài Song, hắn ngơ ngác nhìn kĩ nhất cử nhất động của Mạc Hoài Song, cũng không dám thở mạnh, trong đối mắt chỉ còn ánh bạc của nguyên đồ lúc biến mất, trong đầu một mảnh hỗn độn, ngoại trừ suy nghĩ Mạc Hoài Song quá lợi hại thì không còn suy nghĩ gì khác.

    Sau năm giờ, sau khi ánh bạc màu bạc cuối cùng lóe lên, giáp nguyên thạch vuông vắn chỉ 10cm nảy lên giống như trái tim rồi biến lớn, thu nhỏ lại, khác biệt chính là tỉ lệ thu nhỏ lại lớn hơn nhiều so với lúc nở lớn, sau mười phút, một nguyên hạt nhỏ như móng tay yên tĩnh nằm trên bàn.

    Thật, thật, thành, thành, công, rồi!

    Mạc Hoài Song có chút không dám tin nhìn thạch giáp trên bàn, nhìn chăm chú hồi lâu mới xoa xoa cái tay đã mỏi đến mức tê liệt của mình.

    Xoa bóp xong, Mạc Hoài Song chậm rãi xoay người, đem thạch giáp để vào túi tiền, quay đầu liền thấy Lương Ngu ngồi phát ngốc, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm bàn đá.

    “Đi, cùng nhìn uy lực tác phẩm đầu tiên của ta.” Mạc Hoài Song vỗ vỗ vai hắn.

    Lương Ngu lúc này mới có chút phản ứng giống như máy móc đã lâu mới được đổ thêm dầu, lúc chuyển động tứ chi còn thoáng nghe được âm thanh chuyển động của các khớp xương.

    “Song, Song Song ——” Thần trí Lương Ngu đã tụ lại, biểu hiện khó nén khỏi kích động.

    “Đi thôi, chỉ là làm đươc, hiệu quả như thế nào còn không biết a.” Mạc Hoài Song đứng dậy chuẩn bị đi tìm Diên Thiệu Bách.

    “Khẳng định tốt vô cùng!” Cả người Lương Ngu giống như sống lại, hắn giơ đồng hồ lên nhìn một chút, lập tức khen ngợi, “Ngươi nhìn thời gian đi, chỉ dùng năm tiếng, ngươi biết đây là kỳ tích lớn đến mức nào không?”

    Lương Ngu vừa nói vừa khoa trương vung tay lên không trung, biểu hiện kỳ tíc rất lớn.

    Khóe miệng Mạc Hoài Song không tự chủ được giương lên, hắn không biết người khác dùng bao nhiêu thời gian để chế tác thạch giáp, nhưng Mạc Hoài Song đối với thành tích của mình rất hài lòng, không phải bởi vì thời gian, mà hắn chân chính biến cách chế tác thạch giáp, có thể nói như vậy, bắt đầu từ bây giờ,bất luận là tính năng tổng hợp cuối cùng có cao hơn thạch giáp tiêu chuẩn chế tác từ 1,200 nguyên đồ không, hắn cũng đã sáng tạo một trường phái mới.

    Sau khi tìm Diên Thiệu Bách nói rõ ý đồ, hai người Mạc Hoài Song liền được mang đến một sân kiểm tra ngoài trường.

    Sân kiểm tra đều có đủ thiết bị, chỉ cần trả tiền liền có thể sử dụng.

    Sau khi quẹt thẻ tiến vào, Diên Thiệu Bách trực tiếp bóp nát nguyên hạt của thạch giáp, kim loại màu bạc ở trang thái lỏng giống như có sinh mệnh láy tốc độ cực nhanh bao bắt đầu từ tay hắn lấy thân thể, hầu như chỉ cần hai cái hô hấp một ngân giáp chiến sĩ lạnh lùng xuất hiện trong sân kiểm tra.

    Cho dù đây không phải lần đầu tiên Mạc Hoài Song nhìn thấy Diên Thiệu Bách mặc thạch giáp, nhưng vẫn như trước bị hình ảnh trước mắt chấn động khiến tim đập như trống chầu, ánh mắt có chút si mê nhìn nam nhân dáng người như thương thép trước mắt.

    Mạnh mẽ, kiên nghị, quả đoán, đây chính là Diên Thiệu Bách của hắn! Nam nhân của hắn!

    Ngay khi toàn thân Diên Thiệu Bách phụ giáp xong, Lương Ngu liền theo bản năng nhìn xuống đồng hồ — ba giây, nhanh hơn thời gian tiêu chuẩn.

    Diên Thiệu Bách điều khiển thạch giáp tiến hành biến hóa vũ khí, từ Đạt Mã đến đại kiếm, từ cung đến khiên giáp, thạch giáp Mạc Hoài Song chế tác biến hóa vũ khí vô cùng trôi chảy, hơn nữa tốc độ phụ thân cũng nhanh hơn, loại tốc độ biến hóa nhanh chóng cùng với đa dạng này, trên chiến trường không thua gì một lá bài tẩy.

    Ánh mắt Diên Thiệu Bách giấu sau thạch giáp lóe lên một tia phức tạp, từ khi thạch giáp hoàn thành phụ thân, hắn liền biết tác phẩm của Mạc Hoài Song không phải là một tác phẩm phổ thông, ba giây, thạch giáp cấp bảy đặc chế của hắn cũng chỉ được như vậy.

    Bước đầu thể hiện của thạch giáp của Mạc Hoài Song cũng đã cao hơn tuyệt đại đa số luyện thạch giả, mà từ khi hắn nắm được toàn bộ nguyên đồ của thạch giáp đến khi hoàn thành thay đổi này chỉ sử dụng thời gian bốn tháng.

    Bốn tháng —— ở trên đời này, chỉ cần nói về thiên phú, chỉ sợ đã không có người có thể sánh vai với hắn, liền ngay cả Nguyên Quân Đường luôn được khen là thiên tài số một cũng không được.

    Dù cho trong lòng Diên Thiệu Bách xoay chuyển ngàn vạn, nhưng không có chậm trễ việc kiểm tra thạch giáp, sau khi xác định tất cả vũ khí của thạch giáp đều có thể thuận lợi biến hóa, Diên Thiệu Bách liền mở máy khảo nghiệm thạch giáp ra.

    Một vệt sáng quét ra, màn hình đưa lên một chuỗi năm chữ số.

    Số liệu khá là bình thường, không có gì nổi bật.

    Trong lòng Mạc Hoài Song âm thầm gật gật đầu với mình, lần đầu tiên mình cải chế thạch giáp, có thể đạt đến tiêu chuẩn thân thể cấp năm này trong lòng hắn rất hài lòng, dù sao hắn chính là chế tạo thạch giáp cấp năm.

    Sau khi kiểm tra xong yêu cầu thân thể, Diên Thiệu Bách lựa chọn Đạt Mã nhám vào phần kiểm tra vũ khí nổ súng, một đạo năng lượng bắn ra, mức thương tổn trên bia lập tức thẳng tắp tăng lên.

    Mạc Hoài Song có chút sốt sắng nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng giống như có cái cánh tay nhỏ không ngừng làm động tác quạt gió hướng về phía số liệu, up, up, up…

    Trong sự chờ đợi của Mạc Hoài Song số liệu không ngừng hướng lên trên, lúc này đầu trị số đã đột phá cấp bốn, cho thấy lực công kích của thạch giáp này đã đột phá phòng ngự của độc giác thú cấp bốn, đối với nó tạo thành thương tổn nhất định.

    Nhưng trong lòng Mạc Hoài Song vẫn cảm thấy không hài lòng với trị số này, thạch giáp hắn chế tạo dùng đến bút cấp năm, nếu như lực công công kích không thể đột phá cấp năm, như vậy dù cho bớt đi thời gian, đều chỉ có thể thành thạch giáp bỏ đi.

    Trị số càng đi lên, tâm tình Mạc Hoài Song càng ngày càng căng thẳng, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn màn hình, trong lòng cầu ông bà tổ tiên các vị thần khẩn cầu phù hộ số liệu có thể đột phá cấp năm.

    Lương Ngu đứng bên cạnh không ngừng nhảy nhảy, thật giống như hắn không ngừng nhảy có thể khiến cho số liệu tiếp tục hướng lên trên.

    Số liệu cũng không khiến cho mọi người thất vọng, dưới sự chờ đợi của ba người, nó lấy tư thái không thể cản nổi đột phá ải năm.

    Sau khi Lương Ngu thấy chữ năm xuất hiện, nhất thời nhảy đến bên người Mạc Hoài Song, dùng tư thế giống như bạch tuộc ôm lấy hắn, kích động hô to, “Thành công rồi! Thành công rồi! Song Song, ngươi giỏi quá, ngươi thành công rồi! Khiến cho Cổ Kiếm gặp quỷ đi thôi!”

    Khóe miệng Diên Thiệu Bách cũng nổi lên một nụ cười, trước khi chưa kiểm tra phòng ngự của thạch giáp vẫn chưa thể khẳng định Mạc Hoài Song chế tác thạch giáp thành công, nhưng hắn cũng vạn phần muốn biết lực công kích của thạch giáp rốt cuộc lớn đến mức nào, bởi vì trên màn ảnh, con số đang không ngừng hướng về phía trên – nó, còn chưa dừng lại!

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi luyện thạch giả