Xuyên việt chi luyện thạch giả – Chương 42-43

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi luyện thạch giả

    Chương 42

    Diên Thiệu Bách liền xoay người trở vào phòng lấy hộp đựng bút luyện thạch đưa cho Mạc Hoài Song.

    “Đây là bút luyện thạch Mạc Khúc Ngang chuẩn bị cho ngươi.”

    Mạc Hoài Song có chút không hiểu tiếp nhận, hắn không tin Mạc Khúc Ngang hận không thể giết chết hắn kia sẽ tốt bụng đến nỗi chuẩn bị bút luyện thạch cho hắn.

    Chờ đến khi hắn mở hộp ra mới thấy bút luyện thạch màu xanh biếc, điều này nói rõ bút này là cấp sáu, không giống như Diên Thiệu Bách miêu tả.

    “Chỉ là thoạt nhìn là cấp sáu.” Diên Thiệu Bách nghiêm mặt đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, “Nếu như nói công dụng, đây là bút cấp bảy trăm phần trăm.”

    “Diên Thiệu Bách, cám ơn ngươi.” Sau khi Mạc Hoài Song trầm mặc một hồi, trịnh trọng hướng Diên Thiệu Bách cám ơn. Tuy rằng Mạc Khúc Ngang nhầm cấp bậc của hắn, cái bút này coi như đặt trong ngăn kéo của hắn hắn sẽ không dùng, mà Diên Thiệu Bách lại vì bảo vệ hắn mà làm tất cả, khiến cho hắn cảm nhận được sự coi trọng của nam nhân này với mình.

    “Thăng cấp đi, ta xem chừng ngươi.” Diên Thiệu Bách thân mật nhéo nhéo mũi hắn, biết được hiện tại tâm tình hắn không tốt, không có “yêu cầu hắn báo ân”.

    “Ừm.” Mạc Hoài Song dùng sức gật đầu, sau khi thấy Diên Thiệu Bách đã đeo xong găng tay liền hướng về phía bút ngụy trang.

    Ngày đó, đưa bút chạm vào bút cấp bảy ngụy trang cũng không chỉ có Mạc Hoài Song.

    Lương Ngu tại Mạc gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạc gia đương nhiên cũng biểu thị thái độ. Bởi vậy Mạc Khúc Ngang liền cùng cha hắn bận rộn một buổi tối làm công tác khắc phục hậu quả, chờ đến lúc đem chuyện giải quyết xong đã là sáng sớm.

    Theo lý hắn cần phải lập tức nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến quà cưới thánh giáo đưa cho mình, hắn liền quyết định đem lễ vật mở ra.

    Người hầu theo mệnh lệnh kính cẩn đưa lên hộp quà của thánh giáo.

    Mạc Khúc Ngang mở hộp quà, chỉ thấy trong lớp vải bông màu đen là một chiếc bút luyện thạch màu bạc, trên thân bút điêu khắc hình sừng nhọn tượng trưng cho thánh giáo, đẳng cấp 6.1 được điêu khắc sáng loán ở thân bút.

    Trên mặt Mạc Khúc Ngang lộ ra nụ cười, tưởng tượng đến ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh khi mình dùng chiếc bút này, bút luyện thạch do thánh giáo xuất ra chính là tượng trưng cho thân phận, không phải ai cũng có thể có.

    Nhưng thời điểm tay hắn chạm vào thân bút, một loại cuồng bạo trước nay chưa từng có mạnh mẽ dâng tới toàn thân hắn, xông vào đầu óc hắn, ngay tại thời điểm hắn muốn điều động linh trấn, cuồng bạo đã chiếm cả người hắn đột nhiên co rút lại, dùng tinh thần không sợ chết nhằm vào phía linh trấn.

    Tại thời điểm Mạc Khúc Ngang còn chưa kịp nghĩ, máu cấp bảy cuồng bạo đã tiến hành lần công kích đầu tiên cũng là duy nhất đối với linh trấn, linh trấn vỡ vụn tan tác, cuồng bạo lần thứ hai công kích nội tạng của Mạc Khúc Ngang.

    Một ngụm máu tươi lập tức phun ra ngoài miệng của Mạc Khúc Ngang.

    Người hầu bảo vệ mở một bên lập tức đeo lấy găng tay, vội lấy bút trong tay hắn ra, lúc này mời bình tĩnh rời khỏi cửa phòng còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

    Chờ đến khi Lãng Liêm phụng mệnh đến mời hắn ăn cơm, thời điểm tiến vào cửa liền cảm thấy có gì đó không ổn, Mạc Khúc Ngang cũng không biết đã nằm ở trên ghế bao lâu, sắc mặt của hắn trắng bệch, không hề có sự sống, bên mép chảy ra vết máu đã khô từ lâu.

    Lãng Liêm nhất thời sợ đến mất hết huyết sắc, vọt vào gian phòng tìm thuốc chữa trị cấp bảy cho hắn uống, sau khi xác định hắn còn sống, lúc này mới nhớ ra, tay run run báo cho Mạc Cát Hội cùng Mạc phu nhân.

    Mạc phu nhân nhận được tin tức này sau khi chạy tới nhìn thấy thảm trạng của con trai hai mắt liền tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Lúc này Mạc Cát Hội cũng mất uy nghiêm ngày thường, miệng hắn không ngừng run rẩy, “Điều tra, nhất định phải điều tra.”

    Lãng Liêm nhận được mệnh lệnh liền bắt đầu kiểm tra hệ thống an ninh điều tra hung thủ. Người hầu cuối cùng tiến vào phòng Mạc Khúc Ngang kia rất nhanh liền tiến vào tầm mắt của Lãng Liêm, hắn liền biết ngay tình huống không đúng. Người hầu này có chứng cớ chứng minh lúc đó hắn căn bản chưa từng vào gian phòng của Mạc Khúc Ngang.

    Mọi chuyện đều vô cùng sáng tỏ, có người giả trang hắn ám hại Mạc Khúc Ngang. Nhưng hung thủ này đã sớm không có tin tức, không biết tra từ đâu.

    Bút trong tay Mạc Khúc Ngang hắn cũng đã điều tra, cấp 6.1, hoàn toàn không có vấn đề. Đương nhiên hắn cũng không tin thánh giáo lại dùng bút giả để hãm hại thiếu thành chủ, dù sao tại lập trường chính trị Mạc thị cùng thánh giáo không hề có xung đột lợi ích.

    Chờ đến thời điểm Mạc Cát Hội rốt cuộc ổn định lại tâm thần tự hỏi chuyện này, đã là nửa giờ sau. Thanh âm hắn có chút run rẩy hỏi tình huống của Mạc Khúc Ngang.

    “Thiếu gia không có nguy hiểm về tính mạng.” Lãng Liêm kính cẩn báo cáo, đồng thời đem kết quả điều tra của mình nói ra.

    “Không cần tra xét, nhất định là Mạc Hoài Song.” Mạc Cát Hội không chút nghĩ ngợi mà kết luận, trong lòng hắn, nếu như Mạc Khúc Ngang xảy ra chuyện gì, vậy người được lợi đương nhiên là Mạc Hoài Song, cho nên việc này tất nhiên là do Mạc Hoài Song làm.

    Lãng Liêm không hé răng.

    Ngay tại lúc này, Mạc Khúc Ngang đang nằm trên giường liền phát ra một tiếng nhẹ nhàng, giống như muốn tỉnh lại.

    Mạc Cát Hội lập tức đứng dậy từ ghế sa lông, ba bước cũng thành hai bước liền tiến tới đầu giường, “Tiểu Ngang, Tiểu Ngang?”

    Mạc Khúc Ngang chậm rãi mở mắt, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn Mạc Cát Hội, 3 giây sau, đột nhiên rống giống như đã điên, “Linh trấn, linh trấn, linh trấn của ta!”

    Tiếng rống tê tâm phế liệt giống như đã tiêu hao hết khí lực của hắn, sau khi rống xong, hai mắt hắn liền nhắm lại, ngã xuống lần thứ hai.

    Mạc Cát Hội nghe được Mạc Khúc Ngang nói, tựa hồ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng bảo Lãng Liêm đem đá kiểm tra linh trấn đến, sau đó, Mạc Cát Hội nhất thời giống như cha chết mẹ chết, sắc mặt trắng bệch ngồi xuống giường.

    Phản ứng của Mạc Khúc Ngang với linh trấn là không.

    “Không cần tra xét, Phá linh tề, nhất định là phá linh tề.” Mạc Cát Hội không ngừng lẩm bẩm, “Nhất định là tên súc sinh kia, súc sinh! Hắn thật là độc ác, thủ đoạn thật ác độc!”

    Mạc Cát Hội không ngừng chửi bậy, cả người giống như già đi mười tuổi, cái lưng vốn thẳng tắp của hắn cũng còng xuống.

    “Ngươi nói Mạc gia ta làm chuyện gì có lỗi với tiểu súc sinh kia mà hắn lại tàn nhẫn như vậy hại ca ca của mình? Chẳng lẽ hắn cho là không có Tiểu Ngang, có thể đến phiên hắn thượng vị hay sao? Đây là đang nằm mơ!” Mạc Cát Hội nói xong lóe lên dị quang, “Lãng Liêm, đi sàn đấu giá dưới lòng đất của thành Dư Kha mua phá linh tề. Ta phải khiến cho tiểu súc sinh kia ném thử tư vị của phá linh tề!”

    Miệng Lãng Liêm giật giật, cuối cùng lĩnh mệnh đi.

    Sau khi Mạc phu nhân tỉnh lại biết được kết quả, ngoài dự đoán của mọi người mà vô cùng yên tĩnh cầm lấy máy liên lạc gọi một cú điện thoại, nhưng mà sau khi đối phương truyền ra tin tức không tốt, nàng liền cười rộ lên, giống như kẻ điên.

    Đồng sự bất đông mệnh (*cùng chuyện nhưng khác mệnh*), sau khi Mạc Hoài Song chạm vào bút luyện thạch cấp bảy, máu cấp bảy cuồng bạo giống như bão bao phủ toàn thân, vào đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại trong “Luyện thạch giả tu luyện” An Nhàn có viết cảnh hắn cũng cấp bảy đấu tranh.

    Ngay tại thời khắc máu cấp bảy muốn tàn phá cơ thể hắn kia, linh trấn bất ngờ nổi lên, sau khi cuồng bạo gặp phải linh trấn, không có yên tĩnh lại, đương nhiên cũng không có ý đồ muốn đi thương tổn Mạc Hoài Song, nếu dùng cảm giác của Mạc Hoài Song để hình dung, chính là nó bắt đầu giống như khổng tước xòe đuôi biểu diễn sức mạnh của mình, ý đồ muốn được linh trấn thừa nhận.

    Linh trấn vô cùng an tĩnh bao lấy nó, đối với hắn hờ hững, cho đến khi cuồng bạo của máu cấp bảy biến mất, lúc này mới thành công lui đi.

    Mạc Hoài Song mở mắt ra, phát hiện Diên Thiệu Bách đang làm hết phận sự ngồi bên giường nhìn hắn, thần sắc không hề căng thẳng, giống như đã sớm dự đoán hắn nhất định có thể chinh phục máu cấp bảy vậy.

    “Đói bụng rồi đúng không, dẫn ngươi đi ăn cơm.” Diên Thiệu Bách cởi găng tay cách li ra.

    Mạc Hoài Song xoa xoa bụng, thực sự rất đối, đứng dẩy ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã qua một ngày một đêm.

    “Nếu không ngươi trước hết ngủ một lúc?” Mạc Hoài Song nghĩ đến người trước mắt này nhìn mình 24h, không khỏi đề nghị.

    “Ta không sao.” Diên Thiệu Bách thân mật nặn năn mũi Mạc Hoài Song, “Cơm nước xong cùng ngươi đi xem Lương Ngu.”

    “Không cần, ngươi bận rộn đúng không.” Mạc Hoài Song nghĩ đến lần này mình tới xem Lương Ngu không biết muốn ngốc ở đó đến khi nào, cự tuyệt ý tốt của hắn.

    Diên Thiệu Bách cũng không cưỡng cầu, mà là tri kỷ mà chăm sóc, “Vậy ngươi cẩn thận. Nếu như thấy người của thánh giáo, đừng bướng bỉnh, cũng đừng theo họ cứng đối cứng, làm như vậy không tốt với ngươi.”

    Hắn biết được tính xấu kia của Mạc Hoài Song, nếu như người này chịu cúi đầu trước kẻ địch, vậy trước đó sẽ không bị đuổi ra khỏi phòng quản lí.

    Mạc Hoài Song 囧 , “Biết được, ta lần này nói cái gì cũng sẽ nhẫn nhịn.”

    Dù cho Mạc Hoài Song nói như vậy, nhưng khi đến phòng bệnh nhìn thấy Lương Ngu sắc mặt trắng bệch, tâm lý đối với thánh giáo chán ghét đến nỗi khó có thể miêu tả được. May mà không có người của thánh giáo ở đây, bằng không hắn thật sự không quản được nắm đấm của mình.

    Lương Côn râu ria xồm xàm sau khi nhìn thấy Mạc Hoài Song thì hơi gật đầu, thần thái mệt mỏi.

    “Xin lỗi, ta đã tới chậm.” Mạc Hoài Song áy náy nói, “Tình huống của Tiểu Ngu thế nào?”

    “Không quá tốt, hiện tại dựa vào thuốc chữa trị cấp bảy để treo mệnh. Dược sư đã đến xem qua, không có thuốc chữa trị cấp tám chỉ có thể hi vọng xa vời.” Nguyên văn của dược sư là cấp tám mới có hi vọng, cũng không phải nhất định có thể thành công.

    “Ngày mai ta sẽ dẫn hắn trở về, không thể trông cậy vào thánh giáo.” Lương Côn cười khổ một cái, vốn cũng không nên hi vọng vào cái giáo dối trá kia.

    Mạc Hoài Song nghe xong cũng không nói gì, lấy bản điện tử ra nhìn chương trình học mà Diên Thiệu Bách đưa cho.

    Hệ luyện thạch của Minh Giáp cũng không chỉ dạy chế tạo thạch giáp, cũng có cả chế dược. Như thuốc chữa trị trụ cột cũng có.

    Hắn muốn đột phá cấp bảy gấp như vậy cũng là ôm tâm tư muốn chế tạo thuốc chữa trị cho Lương Ngu, hắn không biết hiệu quả vượt cấp của mình có hiệu quả với thuốc chữa trị hay không.

    Sau khi nhìn kĩ lại nguyên đồ chữa trị, cuối cũng Mạc Hoài Song phát hiện ra một số dư thừa trong nguyên đồ. Mà trong lòng hắn cũng biết, chỉ những cái khác nhau này căn bản không thể cải thiện được thuốc chữa trị.

    Dù cho vô cùng thất vọng, Mạc Hoài Song mặt không đổi sắc bắt đầu chế tạo thuốc chữa trị cấp bảy.

    Hắn tạm thời không cứu được Lương Ngu, còn lại cũng chỉ có thể làm cái này cho hắn.

    Lương Côn vạn phần kinh ngạc nhìn từng nguyền đồ huyền ảo chợt lóe trên nguền thạch, cuối cùng đá căn nguyên thạch liền biến thành thuốc chữa trị cấp bảy vạn kim khó cầu, trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ mặt phức tap, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được sinh ra chút hi vọng.

    Đệ đệ ngốc này của hắn chỉ sự đã giao lưu được một bằng hữu không bình thường.

    Sau khi chế tác xong hai mười bình thuốc chữa trị, Mạc Hoài Song đem thuốc chữa trị đưa đến trước mặt Lương Côn, thần sắc mang theo vẻ áy náy, “Ta biết nhà ngươi không thiếu thuốc chữa trị cấp bảy, nhưng ta bây giờ chỉ có thể vì Tiểu Ngu làm những cái này.”

    Cho nên một tiêu chuẩn tiến vào di tích, vì Lương Ngu, hắn nhất định phải lấy được!

    Chương 43

    Chờ đến khi Mạc Hoài Song cùng Lương Côn nói chuyện xong, liền nắm lấy tay Lương Ngu cùng hắn nói lời từ biệt rồi đi ra bệnh viện, mặt trời đã hạ xuống phía tây.

    Ra khỏi bệnh viện, bầu không khí náo nhiệt lập tức đập vào mặt khiến cho cả người Mạc Hoài Song vốn hậm hực càng thêm không khỏe. Nhìn thấy du khách chức mừng khắp đường cùng với đường phố giăng đèn kết hoa khắp đường phố, Mạc Hoài Song lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày bế mạc của cuộc thi luyện thạch giả thế giới.

    Những người đi trên đường phần lớn là ăn mừng thánh giáo lần thứ hai đạt được ba thứ hạng đầu, không thẹn với danh hiệu truyền thừa số một.

    Mạc Hoài Song liếc nhìn bọn họ không ngừng quảng cáo, trong lòng tràn đầy khó chịu đi về học viện. Tâm lý tối tăm suy nghĩ xem có nên đem nguyên đồ chế tác thạch giáp vượt cấp truyền ra cho khắp thiên hạ đều biết hay không, tàn nhẫn đánh mặt thánh giáo.

    Thật muốn nhìn xem thời điểm vượt cấp trở nên không đáng giá một đồng, sắc mặt của Nguyên Quân Đường cùng thánh giáo sẽ thế nào!

    Nghĩ đến Nguyên Quân Đường, nghĩ đến nguyên nhân nàng có thể vượt cấp, Mạc Hoài Song càng thêm nóng lòng.

    Thật là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thánh giáo! Cướp lấy đồ của người khác còn không biết xấu hổ diễu võ dương oai, thật mẹ nó buồn nôn!

    Mạc Hoài Song vừa đi vừa để mắt đến quảng cáo như đâm vào mắt hai bên đường, trong lòng tràn đầy khinh thường với thánh giáo.

    Đi khỏi bệnh viện không bao xa, một giọng nữ sắc bén đâm thẳng vào màng nhĩ của Mạc Hoài Song, “Bắt trộm a——!”

    Mạc Hoài Song theo quán tính quay đầu lại, liền thấy một vệt bóng đen dùng tốc độ sét đánh hướng tới chỗ mình.

    Mạc Hoài Song từng nhận thức được giá trị vũ lực của thế giới này, thấy việc nghĩa cũng không hăng hái tinh thần, hắn theo bản năng trốn bên cạnh, kết quả không chờ đến khi hắn né qua một bên, chỉ thấy cánh tay đau xót, bóng đen kia liền nhoáng cái biến mất.

    Còn không đợi đến lúc hắn phản ứng xem chuyện gì, giọng nữ sắc bé kia lại vang lên, “A—— An Tổ ——!”

    Mạc Hoài Song liền theo bản năng tìm khắp bốn phía, lại phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh dùng ánh mắt sợ hãi cùng chán ghét nhìn mìn, mãnh liệt cúi đầu, chủ thấy cánh tay hơi đau đớn, một dòng máu hồng nhạt chảy xuống!

    Trong đầu Mạc Hoài Song liền trống rỗng, chân tự động bỏ chạy đến vị trí của học viện Minh Giáp, ở trong thời điểm nguy cấp này, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Diên Thiệu Bách.

    Đám người nhất thười sôi trào, không ít người đỏ mắt phóng đến bên người Mạc Hoài Song.

    “Là tạp chủng An Tổ kia, giết hắn, giết hắn!”

    “Giết hắn!”

    “Thánh giáo vạn tuế!”

    Sau khi qua sợ hãi ban đầu, đoàn người xúc động phẫn nộ vậy đến xung quanh Mạc Hoài Song, có không ít người còn lấy Đạt Mã ra.

    Kinh hoàng, tuyệt vọng, bất lực đồng loạt tập kích vào trong đầu Mạc Hoài Song, hắn cố gắng hết sức chạy về hướng Diên Thiệu Bách.

    Có người thấy Mạc Hoài Song dám chạy, hoàn toàn không để ý trường hợp nhấn cò Đạt Mã, một vệt sáng nháy mắt bắn về phía Mạc Hoài Song.

    Trước đó Vu Thấu nghiêm khắc huấn luyện đã có hiệu quả, sau khi Mạc Hoài Song thấy được vệt sáng liền nhát mắt nghiêng người né qua, phía sau liền hét thảm một tiếng.

    “A —— !” Bị súng thật đạn thật hù đến đến rít gào vang vọng bầu trời, tình cảnh nhất thời càng thêm hỗn loạn.

    “Hắn dám trốn!” Trong mơ hồ, Mạc Hoài Song dường như nghe được một thanh âm xúc động phẫn nộ.

    Hiện tại hắn không quản được những lời vô liêm sỉ này, ra sức chạy đến nơi ít người.

    Ngay tại lúc này, Mạc Hoài Song đột nhiên cảm thấy phần eo căng thẳng, cả người liền bị gắp bay lên.

    Mạc Hoài Song căng thẳng trong lòng, đập vào mắt là thạch giáp màu nâu.

    “Nắm chặt!” Một thanh âm xa lạ truyền đến từ đỉnh đầu.

    Mạc Hoài Song theo bản năng liền ôm chặt cánh tay người ta, không biết tại sao, trong lòng hắn tin rằng đây là người mà Diên Thiệu Bách phái tới bảo vệ hắn.

    Trong nháy mắt thạch giáp đột ngột xuất hiện, tình cảnh vốn hỗn loạn càng thêm hỗn loạn, trong đám người liền học theo, hoàn toàn không để ý đến thành phố không cho phép trang bị thạch giáp, cố gắng tiêu diệt kẻ phản bội muốn cứu An Tổ ra.

    Người đến cứu Mạc Hoài Song sau khi cứu được hắn liền không hề tham chiến, lập tức chạy đến thành thị phương bắc.

    Sau lưng hắn, có các chiến sĩ Cửu Bác khác bọc hậu.

    Người ủng hộ thánh giáo dường như không sợ chết phát động công kích về những người bọc hậu, hai vị lính đánh thuê kia ngay tại thời điểm bọn hắn phát động công kích liền giống như hổ lạc vào đàn dê. Đại kiếm vung ra, máu tươi tóe ra, chỉ trong chớp mắt, máu chảy thành sông, cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.

    Tín đồ thánh giáo bình thường ỷ vào nhiều người, giống như nửa điên, đã quen bắt nạt kẻ yếu, chưa bao giờ trải qua loại cường thế lấy mạng đổi mạng, mấy người may mắn sống sót sợ đến mức chân mềm nhũn lại co quắp ngã xuống đất, chỉ thiếu tè ra quần.

    Trước mặt tử vong, cũng không ai quản là An Tổ hay không là An Tổ, những người trên đường gào thét chạy trốn, hận không thể mọc thêm hai chân nữa.

    Không ít người yếu ớt sau khi ngã xuống liền không còn đứng dậy nữa, tình cảnh đã vô cùng hỗn loạn.

    Hai người bọc hậu vừa thấy tình thế không còn uy hiếp, trước khi cảnh sát cùng quân độ đến liền thả người đuổi theo đồng đội trước đó, biến mất trước mặt mọi người.

    Đợi đến khi phóng viên cùng cảnh sát, quân đội duy trì trật tự đến, toàn bộ hiện trường đã bừa bộn khắp nơi, không ít thi thể chết không nhắm mắt nằm ngửa trên đường cái, nhân viên bị giẫm đạp trọng thương thỉnh thoảng phát ra tiếng than nhẹ thống khổ.

    Phóng viên đứng trước ống kính thông báo sự kiện này cho khán giả xem ti vi, nhưng khác với trước kia,đối mặt với tín đồ của thánh giáo tử thương, hắn lên án hành vi không hợp pháp của tên côn đồ công kích kia, cũng yêu cầu phủ thành chủ lập tức đem kẻ xấu trói lại, cùng tỏ rõ nhất thành chủ nhất định phải đem tất cả An Tổ thanh trừ sạch sẽ.

    Mà ở trong bóng tối không ai chú ý đến, một người che mặt đội một cái mũ phát ra tiếng cười quái lạ mà nham hiểm, hắn giương cái cung nỏ về phía phóng viên đang đóng giả làm người nghĩa khí kia.

    Một đạo tiễn quang cắt vào da mặt của phóng viên bay về phía sau lưng hắn.

    Phóng viên còn không có phản ứng có chuyện gì xảy ra chỉ thấy trên mặt đau xót, hắn đưa tay sờ sờ, một giọt máu màu hồng nhạt liền rơi xuống.

    Nhìn giọt máu màu hồng trên tay, hắn áp chế không được hét lên kinh hoàng, giống như là gặp ma.

    Cảnh sát trên hiện trường rất nhanh liền bắt người đi, theo như hắn nói, tất cả An Tổ đều cần phải bị thanh trừ.

    Có thể là tượng tượng ra kết cục của mình, sau khi phóng viên bị cảnh sát bắt liền không ngừng giãy dụa, ra sức chống lại, “Không —— ta không phải —— không phải ——“

    Sự thực thắng hùng biện, không người nào nguyện ý nghe hắn giải thích.

    Người cổ quái giấu ở trong bóng tối cưởi một cách cổ quái, thu hồi cung nỏ, nhanh chóng biến mất ở trong hẻm tối. Hắn có thể hoàn thành ủy thác của Mạc phu nhân một cách xuất sắc, thậm chí còn thu được ít lợi tức.

    Trước máy truyền tin rất nhiều người thấy được tình cảnh này đều bảo trì trầm mặc, thời gian mũi tên kia xuất hiện thực sự quá khéo, khiến người không khỏi nghĩ nhiều hơn, đồng thời cũng cảm thấy không rét mà run —— người kia thực sự là An Tổ?

    Ngay lúc thành Minh Giáp phát sinh ra sự kiện bạo lực này, người đầu tiên biết chính là Mạc Cát Hội.

    Thần sắc Mạc Cát Hội mang theo nản lòng, hắn còn chưa thoát ra khỏi chuyện con trai trưởng duy nhất bị phá hủy linh trấn.

    Sau khi hắn trầm mặc một lúc lâu, râu ông nọ cắm cằm bà kia hỏi Lãng Liêm, “Chuyện của Tiểu Ngang điều tra thế nào?”

    Lúc trước hắn nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Ngang liền nhận định một phía, hắn đã bị tiêm vào phá linh tề,mà chờ đến khi lí trí hắn trở về liền suy nghĩ một chút, cảm thấy được có thể không phải là phá linh tề. Người bị tiêm phá linh tề vào sẽ cực kỳ thống khổ không ngừng kêu gào, mà trong phòng Tiểu Ngang từ đầu đến cuối đều vô cùng lặng lẽ, tình huống như vậy không có khả năng là phá linh tề.

    “Phía bên nhà xưởng có nói mấy ngày trước tiểu thiếu gia lệnh bọn họ gấp gáp chế tạo một cái bút cấp sáu, ta tra xét tình huống phía bên nhà xưởng, máu độc giác thú cấp sáu có không ít, nhưng trong tài khoản thiếu gia có một giao dịch lớn, sau khi kiểm tra là mua máu đôc giác thú cấp bảy.”

    Mạc Cát Hội ngửa đầu tựa lưng vào ghế, thần sắc không khỏi mệt mỏi, “Ngươi nói là hắn muốn làm gì?”

    Sau khi nghe được Lãng Liêm báo cáo, tâm lý Mạc Cát Hội có một suy đoán không tốt —— bút cấp bảy ngụy trang, nhưng cái này chỉ là suy đoán không có căn cứ, Mạc Cát Hội cũng không muốn tin tưởng, nếu quả thật có loại kĩ thuật này, toàn bộ thế giới luyện thạch giả đều sẽ sợ hãi đến sởn cả tóc gáy.

    Lãng Liêm không hề trả lời, mà tiếp tục nói, “Ba bảo tiêu của thiếu gia trước mắt không rõ tung tích, e là lành ít dữ nhiều.”

    “Trước khi thiếu gia có chuyện có liên lạc với ai ta cũng điều tra, có một người không có tên, nhưng bây giờ đã tắt máy.”

    Nói cách khác tất cả manh mối đều đứt đoạn, trước mắt ngoại trừ Mạc Khúc Ngang không có ai biết hắn cần máu độc giác thú cấp bảy làm gì. Nếu như bọn họ biết kết quả chỉ sợ phải chờ đế khi thần trí Mạc Khúc Ngang hoàn toàn tỉnh táo mới được.

    “Đầu tiên là Tiểu Ngang, sau đó là Mạc Hoài Song,” Mạc Cát Hội lẩm bẩm trong miệng, “Đây là sóng gió nổi lên a.”

    Mạc Cát Hội nói xong nhắm mắt tựa vào ghế không có nói nữa, Lãng Liêm đứng thẳng một bên đợi quyết định sau cùng của thành chủ.

    Sau mười phút, Mạc Cát Hội mở mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Mời người của thánh giáo đến chủ trì giám định huyết thống của ta. Còn có, mời bọn họ giúp đỡ đuổi bắt An Tổ.”

    Ý tứ là muốn triệt để từ bỏ đứa con trai kia của hắn để lấy lòng thánh giáo.

    Lãng Liêm nghe được quyết định này của Mạc Cát Hội liền ngẩng người, cuối cùng vẫn là kính cẩn cúi người một cái,cẩn thận hoàn thành mệnh lệnh.

    Thành chủ đưa ra mệnh lệnh này đương nhiên có suy tính của hắn, hắn không nên xen vào.

    Ngay tại thời điểm Mạc Cát Hội truyền đạt mệnh lệnh này, Mạc Hoài Song bị nhét vào một chiếc xe ô tô chạy như bay về hướng đường đi dưới lòng đất của Minh Giáp.

    Ngồi chung phía sau với Mạc Hoài Song là một nữ nhân, hướng về phía hắn phóng một cái mị nhãn.

    Nữ nhân lớn lên vô cùng đẹp đẽ, ngực lớn eo nhỏ, quả thật là nữ thần trong mộng của mỗi một nam nhân, toàn thân Mạc Hoài Song liền phát lạnh, theo bản năng cách xa nàng một chút.

    “Chán ghét.” Nữ nhân kiều mị kêu một tiếng, đầy mặt không muốn đem máy truyền tin nhét vào trong tay Mạc Hoài Song.

    Ngón tay còn không từ bỏ ý định mà gãi gãi mu bàn tay Mạc Hoài Song, ý định câu dẫn lộ rõ trên mặt.

    Toàn thân Mạc Hoài Song nổi da gà vội rụt tay, thời điểm đang muốn liên lạc với Diên Thiệu Bách, máy trong tay liền vang lên.

    Mạc Hoài Song nhanh chóng nhận lại, mói uy một tiếng, liền nghe thấy thanh âm trầm ổn của Diên Thiệu Bách vang lên, “Song Song, đừng sợ, hiện tại đem máy truyền tin này đưa cho lái xe.”

    Thanh âm Diên Thiệu Bách mang đến trấn định cho Mạc Hoài Song, trong lòng vốn có chút nóng nảy nháy mắt an tĩnh lại, đúng vào lúc này, hắn như được động viên , một luồng sức mạnh kỳ dị xuất hiện trong nội tâm hắn.

    Hắn trấn định đem máy truyền tin đưa cho người lái xe phía trước.

    Sau khi người kia nhận máy truyền tin năm giây, xoay đuôi một cái xe liền chạy về phía cửa thành.

    “Hồ lão cửu, ngươi nổi điên làm gì!” Nữ nhân bất mãn mắng to.

    “Thông đạo dưới lòng đất bị người của thánh giáo bao vây, cần phải xét nghiệm máu mới thông qua, ta không qua được. Tông Tần cho người ngụy tạo máy truyền tin, mệnh lệnh truyền hướng cửa thành bị ngăn lại, thế nhưng nhiều nhất chỉ chống đỡ được hai mươi phút, hơn nữa không biết lúc nào người thánh giáo sẽ đến.”

    “Tiên sư nó, bọn họ đây là bị độc giác thú cắn đúng không, đều mẹ nó phát điên.” Nữ nhân chửi bới.

    “Ta vừa mới nhổ lông trên đầu thánh giáo, phát rồ cũng không là bình thường.”

    Cái người gọi là Hồ lão kia lầm bầm trong miệng, động tác trên tay không nhanh không chậm. Trong nháy mắt chiếc xe giống như bắt đầu thi đấu liền vượt qua năm chiếc xe đang chạy trên đường.

    Cảnh sát phụ trách tuần tra vội bấm còi đuổi theo.

    Hồ lão quay đầu một cái, đem cái xe cảnh sát bỏ lại đằng sau mông, Mạc Hoài Song vội nắm chặt tay cầm.

    Cùng lúc đó, tư liệu về Mạc Hoài Song cùng người phóng viên bị coi là An tổ kia được xuất hiện trên bàn làm việc của thành chủ Dư Kha.

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi luyện thạch giả