Xuyên việt chi luyện thạch giả – Chương 56

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi luyện thạch giả

    Chương 56:

    Cũng không phải là Mạc Hoài Song không muốn cùng Diên Thiệu Bách đi Quang Chiêu thành thăm Lương Ngu, chỉ là hắn mục tiêu lớn, thực lực yếu, nhiều kẻ địch, nếu như có tình huống đột nhiên phát sinh, hoàn toàn là tồn tại gây cản trở, cho nên an phận ở trong Cửu Bác làm cống hiến mới tương đối thực tế.

    Vu Thấu bị Diên Thiệu Bách điều động từ thành Dư Kha lại đây phụ trách an toàn của hắn.

    Ấn tượng của Mạc Hoài Song đối với Vu Thấu không tốt cũng không xấu. Trong ánh mắt người này luôn mang theo chút xem thường hắn, điểm này khiến cho hắn rất không thoải mái, nhưng lại không thể phủ nhận trên phương diện dạy học người này đã làm hết trách nhiệm không giấu làm của riêng, cho nên trước đây Mạc Hoài Song chỉ coi hắn là khách qua đường không nặng không nhẹ trong sinh mệnh của hắn.

    Hiện tại người này lại đến đây bảo vệ an toàn cho hắn, Mạc Hoài Song không biết được nên dùng thái độ nào để đối mặt với hắn.

    Vu Thấu lại không có phiền não tại phương diện này, sau khi hắn nhìn thấy Mạc Hoài Song, hắn vô cùng cố gắng khẽ động khóe miệng, cố gắng biểu hiện một nụ cười thân thiện.

    Khóe miệng Mạc Hoài Song giật giật một cái, hắn cuối cùng cũng thấy được cái gì mà cười còn khó coi hơn khóc rồi!

    “Phu nhân, trước tiên cho ta xin lỗi.” Vu Thấu thu hồi nụ cười, kính cẩn cúi người một cái, “Trước kia thái độ của ta không tốt, ngài là nhân vật ghê gớm.”

    Con người Mạc Hoài Song từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, bị Vu Thấu đối xử như vậy, mới đầu còn ngại ngùng, sau đó liên tục xua xua tay, “Đừng, đừng.”

    Vu Thấu là loại hình chính trực, sau khi tỏ rõ áy náy của mình, cũng không nói nhiều tiếp nhận công tác vốn thuộc về Tông Tần.

    Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, tiến vào trong thư phòng chế tạo thạch giáp vượt cấp.

    Chế tác thạch giáp rất hao tốn tinh lực và thể lực, liên tục vẽ không sai một chút nào suốt chín tiếng là thử thách vô cùng to lớn cùng dằn vặt đối với tất cả mọi người, cho nên đây cũng là nguyên nhân mà trên thị trường thạch giáp cao cấp rất khan hiếm. Dù sao người đều có tính động, không ai thích nhận loại dằn vặt này.

    Mạc Hoài Song không có tư cách để lười biếng, gánh nặng của Cửu Bác khiến cho hắn không thể không cố gắng gấp bội, một bộ thạch giáp vượt cấp đều mang ý nghĩa quan trọng gúp bọn họ có thêm một phần thắng khi đối chiến với thạch giáp.

    Trên lý thuyết một cái bút luyện thạch có thể chế tác năm thạch giáp, nhưng trên thực tế bởi vì hao tổn do vẽ sai nên có thể chế được ba cái đã là kết quả khiến cho người khác vô cùng ngưỡng mộ.

    Bởi vì nguyên đồ rút gọn, trên lý thuyết nguyên đồ của Mạc Hoài Song có thể được đến sáu cái, sau khi trừ đi tất cả nguyên nhân gây hao tổn, hắn có thể vẽ được 3.5 bộ thạch giáp.

    Đương nhiên lần chế tác này, cũng làm cho Mạc Hoài Song nhận thức được mức độ thâm sâu của Cửu Bác.

    Tại thời điểm hai cái bút luyện thạch đều hết, Mạc Hoài Song lấy thẻ của Diên Thiệu Bách ra nhờ Vu Thấu đến thành cấp một hộ, cái loại thành cấp ba Phiềm Lâm này chỉ thích hợp sinh hoạt, mấy loại cao cấp như bút luyện thạch cấp bảy này đương nhiên là không có.

    Vu Thấu không có lấy thẻ, sau khi xin chỉ thị của Diên Thiệu Bách liền mang đến mười hai cái bút luyện thạch cấp bảy đến.

    Một lần nhìn thấy nhiều bút luyện thạch như vậy, Mạc Hoài Song trầm lặng yên lặng khen ngợi Cửu Bác.

    Tuy rằng bút luyện thạch cấp tám quý đến vô giá, nhưng cấp bảy cũng không phải rau cải trắng, các cửa hàng luyện thạch bình thường căn bản không có loại hàng hóa cao cấp này, ngay cả “Tề vật” là cửa hàng luyện thạch số một thế giới cũng chỉ có một hai cái, hơn nữa còn làm bảo vật trấn tiệm.

    Nhưng Cửu Bác có thể trong thời gian ngắn thu thập được mười hai cái, thật sự có thể thấy được một chút gốc gác.

    Đương nhiên cái ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng Mạc Hoài Song, đáng lý nên lập tức dành thời gian chế ra càng nhiều thạch giáp vượt cấp mới đúng.

    Quang Chiêu thành, Lương gia.

    Lương Côn đẩy cửa phòng Lương Ngu ra, thấy mẫu thân Thu Mính đang trông coi ở bên giường, ngữ điệu nhu hòa liên miên cằn nhằn nói cái gì đó.

    Ngắn ngủi nửa tháng, mái tóc của mẫu thân đã có tóc bạc, hai gò má gầy gò, xương gò má cao vót, cả người thoạt nhìn già đi mười tuổi.

    “Mẫu thân, ngươi nghỉ ngơi đi, ta chăm sóc đệ đệ.”

    Thu Mính làm như không nghe thấy tiếp tục nói liên miên với Lương Ngu.

    Lương Ngu nằm ở trên giường sau khi nghe thấy âm thanh của ca ca hắn, ngón tay hơi giật giật. Thu Mính kìm nén nước mắt vỗ vỗ tay Lương Ngu, không đành lòng làm trái ý hắn đứng dậy ra ngoài.

    Lúc gần đi liền ra hiệu cho đại nhi tử cùng đi.

    Lương Côn đi tới trước giường, sờ cái trán của Lương Ngu, “Ngoan, ca ca đi một lúc rồi đến với ngươi.”

    Ngón tay Lương Ngu giật giật, biểu thị đồng ý.

    Lương Côn áy náy sờ sờ trán Lương Ngu, lúc này mới cùng Thu Mính đi ra ngoài.

    Rời xa gian phòng Lương Ngu, sau khi xác định hắn không thể nghe được, thần sắc Thu Mính mệt mỏi hỏi, “Chuyện của Tiểu Ngu phụ tử các ngươi định xử lý như thế nào?”

    Lương Côn không hé răng, nếu như chỉ đơn giản là một cái chức phó thành chủ, hắn cùng phụ thân đương nhiên sẽ không keo kiệt, như khẩu vị của thánh giáo sẽ không nhỏ như vậy, chỉ sợ bọn họ lùi một bước này sẽ không thể không tiếp tục lui nữa, đến khi hoặc là thành chó săn của thánh giáo, hoặc là vĩnh viễn biến mất.

    Thu Mính cũng hiểu được khó xử của họ, nàng tuy rằng nuông chiều ấu tử, nhưng cũng không phải là người không lấy đại cục làm trọng, thở dài, “Thuốc chữa trị bằng hữu Tiểu Ngu để lại cũng sắp hết rồi, nếu như đổi thành thuốc chữa trị phổ thông chỉ sợ Tiểu Ngu động một ngón tay cũng chỉ là hi vọng xa vời.”

    Lương Côn xoa xoa lông mày, không có trả lời câu hỏi của Thu Mính, bởi vì hắn không biết nên trả lời thế nào.

    Thời điểm sau khi hắn biết Mạc Hoài Song có chuyện, người này đã trốn khỏi thành Minh Giáp, sau lần đó liền bặt vô âm tín, không rõ sống chết, chuyện thuốc chữa trị của Lương Ngu đương nhiên cũng không có tin tức.

    Thu Mính thấy đại nhi tử không hé răng, cũng không làm khó hắn, chỉnh lại trang phục một chút, đi ra cửa hướng đến chỗ làm việc của Lương Chí Vịnh.

    Nhân viên tiếp tân đứng tại sảnh làm việc thấy nàng đến liền kính cẩn tiếp đãi, trực tiếp cho đi, cũng bấm số điện thoại của thư ký thành chủ.

    Thu Mính đi thang máy lên tầng cao nhất, thư ký đã đứng đó từ lâu liền ngăn cản bước chân của nàng lại.

    “Chuyện gì?” Lúc này Thu Mính đã thu hồi thái độ mềm yếu, khí độ ung dung, dáng vẻ cao quý.

    “Phu nhân, thành chủ đang gặp khách.”

    Thu Mính gật gật đầu, thay đổi bước chân đến phòng đợi. Sau lưng thư ký khẽ thở ra một hơi, vội vã đuổi tới.

    Trong phòng làm việc của thành chủ.

    Diên Thiệu Bách ăn mặc cải trang ngồi đối diện với Lương Chí Vịnh.

    Tông Tần làm bộ không để ý, tay áo hắn phất qua một nơi, một cái máy móc nhỏ rơi xuống.

    Chân mày Lương Chí Vịnh cau lại, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến cho hắn vẫn bảo trì phong độ tốt đẹp, “Có câu nói ở xa tới là khách, mà không biết hai vị này có ý gì.”

    “Lương thành chủ chớ trách, chỉ là phòng ngừa một chút thủ đoạn của tiểu nhân, không phải ta không tin thủ đoạn của thành chủ, chỉ là chúng ta muốn nói chuyện quan trọng, vẫn là cẩn thận tốt hơn.” Diên Thiệu Bách mỉm cười giải thích, mà trong thần sắc hiển nhiên không có đem chuyện Lương Chí Vịnh không thích để vào trong lòng.

    Lương Chí Vịnh không lộ ra vẻ gì chăm chú nhìn trung niên trước mắt, sau một lúc lâu, ngữ điệu trầm ổn nói, “Ta không tin dạng người giấu đầu lòi đuôi có thể có thành ý gì.”

    Diên Thiệu Bách khẽ mỉm cười, “Nếu như thành chủ thật sự không tin, chỉ sợ ta cũng không có cơ hội ngồi ở chỗ này.”

    Diên Thiệu Bách đứng dậy đưa tay ra, “Lại làm quen một lần nữa, ta là đoàn trưởng của Cửu Bác, Diên Thiệu Bách.”

    Ánh mắt Lương Chí Vịnh chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, nắm chặt tay lại. Cửu Bác là dong binh đoàn có tốc độ quật khởi rất nhanh mấy năm gần đây, thực lực không tồi, hơn nữa có tin đồn trung đoàn trưởng là vị chiến sĩ cấp bảy hàng đầu, coi như như vậy, Lương Chí Vịnh cũng không cho rằng bọn họ có đủ tư cách để đàm luận về chuyện trong nhà mình, trên mặt vẫn không biểu tình.

    Diên Thiệu Bách cũng không để ý hắn lạnh nhạt, sau khi ngồi xuống liền nói, “Cửu Bác làm dong binh đoàn hiếm thấy, luôn luôn có nhiệm vụ giải quyết phiền phức cho cố chủ của mình, dựa vào chúng ta muốn làm ăn với Lương thành chủ.”

    Lương Chí Vịnh cân nhắc trong lòng, “Không ngại nói một chút coi.”

    “Trên tay chúng ta có thuốc chữa trị cấp tám.” Diên Thiệu Bách ném ra mồi nhử.

    Trong mắt Lương Chí Vịnh lóe ra một tia tinh quang, nhưng hắn cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, trong lòng khẽ động một cái, rất nhanh liền ổn định tâm thần, thời điểm như thế này, chỉ sợ “lai giả bất thiện”.

    “Ra giá đi.”

    “Hai tiêu chuẩn tiến vào di tích.” Diên Thiệu Bách duỗi ra hai ngón tay.

    Lương Chí Vịnh lộ ra vẻ tức giận, “Khẩu vị thật là lớn.”

    Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng nói, “Xem ra thành chủ không hứng thú với cuộc giao dịch này.”

    Ánh mắt Lương Chí Vịnh ác liệt giống như hóa thành thực thể đâm về phía Diên Thiệu Bách, giống như hắn muốn đâm thủng tên lừa bịp gian nịnh có gan tày trời này.

    Diên Thiệu Bách không để ý khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt Lương Chí Vịnh cũng không thể mang tới áp lực cho hắn, hắn chẳng hề hi vọng Lương Chí Vịnh có thể thật sự tiếp nhận cái giá này, hắn làm như vậy chỉ là trải đường cho kế hoạch thực sự ở phía sau, có chuẩn bị mới có thể làm ra chuyện, cũng dễ dàng thành công không phải sao?

    “Nếu như Lương thành chủ cảm thấy giá cả không thể chấp nhận được. Ta còn có một phương án khác.”

    Ánh mắt Lương Chí Vịnh thu lại, trong lòng sáng tỏ trước đó chỉ là thăm dò, đề nghị phía sau mới thực sự là mục đích của họ. Mà nói thật, coi như không có phương án phía sau, sau khi hắn tức giận cũng không thể không chấp nhận cái giá này, dù sao mạng của Lương Ngu quý hơn nhiều so với di tích có khả năng một đi không trở lại này, hơn nữa buôn bán không có di chứng còn an toàn hơn so với thánh giáo nhiều.

    Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lương Chí Vịnh nói: “Nói một chút.”

    “Thành chủ có thể đáp ứng đề nghị của người ta, sau đó thuê chúng ta đánh thi đấu tranh đoạt tiêu chuẩn.”

    Lương Chí Vịnh bảo trì giáo dưỡng không có bộc lộ ra bất kỳ biểu tình nào không hợp lễ, mà ánh mắt lại trực tiếp tỏ rõ hắn không tín nhiệm Cửu Bác.

    Tông Tần đúng lúc mở ra một đoạn video. Trong video, một vị thạch giáp chiến sĩ đang thử nghiệm tính công kích cùng sức phòng thủ của thạch giáp.

    Đến khi trị số công kích cùng phòng ngự của thạch giáp vượt qua số tám, rốt cuộc Lương Chí Vịnh cũng không thể kiềm chế nổi ma hít vào một ngụm khí lạnh, hắn tin tưởng bằng vào trí thông minh của Diên Thiệu Bách sẽ không làm giả đoạn video này, như vậy chỉ có thể nói, thực lực thực sự của Cửu Bác quả thật có thể làm cho bọn họ tự tin tiếp nhận lầm thuê mướn này.

    Xóa bỏ nghi ngờ về thực lực của Cửu Bác, Lương Chí Vịnh nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của đề nghị của Diên Thiệu Bách.

    “Trận chiến tranh đoạt tiêu chuẩn này chỉ sợ không dễ đánh.” Lương Chí Vịnh nói hàm súc, đến cùng vẫn cảm thấy đối đầu với thánh giáo phần thắng không lớn.

    “Cửu Bác có thể cung cấp năm vị chiến sĩ cấp tám có kinh nghiệm chiến đấu sa trường lâu năm.” Diên Thiệu Bách mặt không đổi sắc nói dối.

    Lương Chí Vịnh cả kinh giống như trên ghế có lò xo thất thố đứng lên, “Ngươi lặp lại lần nữa!”

    ” Năm vị chiến sĩ cấp tám có kinh nghiệm chiến đấu sa trường lâu năm.” Từng chữ từng chữ rõ rõ ràng ràng.

    Một lúc lâu, Lương Chí Vịnh tự giễu nở nụ cười, “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a ~ ”

    Diên Thiệu Bách cười khéo léo.

    Có thực lực kinh sợ đến mức này, thái độ của Lương Chí Vịnh rõ ràng chuyển biến, ngôn từ cũng thân thiết rất nhiều.

    “Diên đoàn trưởng, thứ cho ta mạo muội, không biết tại sao Cửu Bác lại lựa chọn phương án thứ hai là thuê mướn. Hai cái tiêu chuẩn di tích đối với đoàn đội cường hãn như Cửu Bác mà nói, thuốc chữa trị cấp tám còn quý trọng hơn gấp trăm lần đúng không.”

    Bởi vì nếu hắn dám dùng phương án thứ nhất, Mạc Hoài Song tuyệt đối dám đem hắn đuổi ra khỏi cửa!

    “Kết quả không giống nhau.” Diên Thiệu Bách cười đến cao thâm.

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi luyện thạch giả