Xuyên việt chi nông gia viên lâm sư – Chương 25-27

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi nông gia viên lâm sư

    Chương 25: Chuyện phiếm

    Trải qua sự kiện tra nam cùng tiểu bạch hoa, khúc mắc trong lòng hai người cũng theo đó mà biến mất, lúc ở chung với nhau càng thêm tự nhiên thoải mái.

    Một tháng sau, Trì Tu được tiên sinh trong thư viện gọi đi, mãi đến tối mới trở về nhà.

    Lúc Trì Tu về tới phòng, Hàn Liệt đang ngồi đọc sách, mặt y đầy men say, mùi rượu trên thân mình cũng hơi nặng.

    “Sao lại uống nhiều rượu vậy?” Hàn Liệt đứng dậy rót cho y một chén trà lạnh rồi hỏi.

    “Hôm nay tiên sinh gọi những học sinh khảo trúng tú tài như chúng ta tập hợp lại, có người đề nghị đi uống rượu nên mọi người mới kéo nhau đi, mục đích của bọn họ chủ yếu là để liên lạc tình cảm với nhau, cho nên cũng uống hơi nhiều một chút.” Trì Tu nốc một hơi trà lạnh xong mới trả lời.

    “Ra là vậy, bất quá nghe ngươi nói thế hình như cũng không quan tâm lắm nhỉ?” Hàn Liệt cười nói.

    “Đầu hơi đau, giúp ta xoa một chút đi.” Sau khi ngồi xuống Trì Tu híp đôi phượng mâu của mình lại, thấy Hàn Liệt đến sau lưng y đưa hai tay lên đặt gần huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa xoa thì nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Sau này ta không tính làm quan, nên cũng không cần phải dốc sức đi lôi kéo quan hệ gì.”

    “Ngươi không tính làm quan thật à? Có rất nhiều người đọc sách dù có năng lực hay không đều có dã tâm như vậy trong mình, mà ngươi lại là ngoại lệ, có năng lực nhưng không có dã tâm, khiến ta cảm thấy rất kinh ngạc.” Hàn Liệt quả thật không thể hiểu được suy nghĩ của Trì Tu.

    “Nếu ngươi khảo trúng cử nhân thì ngươi muốn đi làm quan không?” Trì Tu không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.

    Hàn Liệt lắc đầu: “Không đâu, tâm cơ với đầu óc của ta không đủ để đi làm quan, ta là người biết tự lượng sức mình, nếu ta mà khảo trúng cử nhân mà không có kỹ năng mưu sinh gì thì chắc sẽ đi dạy học thôi.”

    “Lại nói quan trường chẳng khác gì chiến trường, một bước đi sai cũng có thể mất đầu, ta còn quý cái mạng nhỏ này lắm. Nhưng ngươi thì khác, ngươi vừa có tâm cơ vừa có năng lực, hơn nữa cũng không giống như người không có dã tâm, nên ta thật sự không hiểu được suy nghĩ không muốn làm quan của ngươi đó.” Hàn Liệt nhún vai nói thẳng.

    Trì Tu sửng sốt, y không ngờ Hàn Liệt sẽ nói thẳng ra như vậy, bên trong con ngươi nhiễm lên một thứ cảm xúc mà người ngoài nhìn vào không hiểu được, thanh âm mang theo tia ám trầm, nhẹ hít một hơi, không đầu không đuôi nói: “Mệt.”

    Trong lòng Hàn Liệt có chút ê ẩm, cậu đoán Trì Tu đã trọng sinh, kiếp trước người này chắc phải trải qua chuyện gì đó mới có thể chán ghét quan trường đến như vậy, bất quá thế cũng tốt, cậu cũng không thích loại sinh hoạt lục đục rắc rối kia.

    “Đúng là mệt thật, cao xử bất thắng hàn*, ai lại muốn vậy chứ, chức quan càng cao, suy nghĩ càng nhiều, đặc biệt lúc hoàng đế già rồi càng hay thích suy xét vấn đề chia phe chia phái. Đứng sai phe thì sẽ bị vây cánh của tân hoàng chèn ép, nói không chừng cái mạng nhỏ của mình cũng đứt luôn.”

    [*Cao xử bất thắng hàn (高处不胜寒): lấy từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, ý bảo chỗ trên cao khó tránh khỏi rét lạnh, còn dùng để chỉ người quyền cao chức trọng khó tránh khỏi cảnh cô đơn lạnh lẽo, không ai làm bạn]

    “Còn theo đúng phe, nếu tân hoàng là người lòng dạ rộng lượng thì tốt, phỏng chừng có thể được vinh sủng cả đời, hưởng vô số vinh hoa phú quý đến khi chết già, nếu xui xẻo gặp phải một tân hoàng lòng dạ hẹp hòi thì lúc hắn củng cố xong vị trí của mình, chức quan cao sẽ bị nghi kỵ đủ thứ, đến phút cuối cũng chẳng nhận được gì tốt cả, mà ngày qua ngày còn lại phải lo lắng đề phòng.”

    “Hạ triều xong còn phải nghi kỵ đồng nghiệp, tìm cách đả thương phe phái đối lập mình, quan lớn thì cố kỵ đủ thứ, quan nhỏ thì bị chèn ép đủ điều, nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi. Ta thấy làm dân thường chỉ lo việc ăn uống ngủ nghỉ thôi cũng rất tốt rồi.” Hàn Liệt vừa nói suy nghĩ trong lòng của mình, đồng thời cũng muốn an ủi Trì Tu.

    Trì Tu càng nghe, thần sắc kinh ngạc trên mặt càng lộ rõ, y không ngờ tiểu nam thê của mình có thể thấu triệt như vậy, những vấn đề y gặp phải ở kiếp trước đều được cậu kể hết ra.

    “Ngươi nói đúng, ta cũng muốn làm một người nhàn rỗi.” Trì Tu mở to mắt cười sâu xa nói, bên trong con ngươi dường như có thêm gì đó.

    Hàn Liệt cười trả lời: “Làm một người nhàn rỗi cũng được, ngươi chính là gia chủ ở đây, mục tiêu của chúng ta là nhất định phải trở thành một người nhàn rỗi giàu có, ít nhất phải đến mức đếm tiền đến mức tay rút gân luôn mới được.”

    Mục tiêu của cậu ở hiện đại cũng giống như bao người khác, có thể ngủ thẳng rồi tự nhiên tỉnh, kiếm tiền đếm tới tay rút gân.

    “Ha ha…” Trì Tu đột nhiên cười to, sao bé mèo nhỏ này lại đáng yêu đến thế chứ.

    “Cười cười cái gì, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Hàn Liệt hừ hừ nói.

    Trì Tu dựa vào lưng ghế, vươn một bàn tay ra nắm lấy tay trái của Hàn Liệt, cười nói: “Ngươi nói đúng, ta chỉ không nhịn cười được thôi, đợi đến lúc có thật nhiều tiền, chúng ta có thể mời một tiên sinh đến quản lý việc thu chi đến tính sổ là được, ngươi chỉ cần ngồi đó đọc qua sổ là đủ rồi mà.”

    Hàn Liệt cũng không rút tay ra, tay còn lại thì đặt lên vai Trì Tu xoa bóp, nói: “Nếu làm vậy thì đâu còn ý nghĩa gì nữa! Tự mình đếm tiền mới có cảm giác thành tựu chứ, ngươi không hiểu đâu.”

    “Được rồi, chỉ cần ngươi vui là được, sau này tiền bạc trong nhà đều đưa cho ngươi hết, chúng ta cùng nhau làm người nhàn rỗi giàu có thôi.” Trì Tu cười nói rồi buông tay Hàn Liệt ra, chợt nhớ vẫn còn chuyện cần nói, liền bổ sung thêm: “Tiên sinh hôm nay gọi bọn ta đến chủ yếu là vì năm nay thánh thượng có hạ chỉ, phàm là học sinh khảo trúng tú tài đều có thể tham gia thi Hương ba tháng sau, không cần phải chờ thêm hai năm nữa, tiên sinh mới đề nghị người nào nắm chắc rồi thì có thể thi thử xem, nên ta đã báo danh ngay rồi.”

    “Ừa, có thân phận cử nhân còn đỡ hơn trên mình không có gì, thời đại này sĩ luôn chiếm hạng đầu, trên người gánh theo chức danh này, về sau làm chuyện gì cũng dễ hết, ta ủng hộ ngươi.” Hàn Liệt lấy tay giúp y mát xa bả vai, kỹ thuật mát xa của cậu đúng là không tốt như của Trì Tu được.

    “Cám ơn.” Bên trong con ngươi đen sẫm của Trì Tu đong đầy ấm áp, y may mắn lắm mới có thể trọng sinh lại một đời rồi gặp được Hàn Liệt.

    “Chúng ta là ai mà còn phải nói cảm ơn chứ.” Hàn Liệt tùy ý cười nói.

    “Ừ, chúng ta là phu phu, tất nhiên không cần phải khách khí gì nữa.” Trì Tu cười nói: “Đi ngủ đi.”

    Hàn Liệt còn có cái nhìn xa hơn về phía tương lai của bọn họ, cậu đã hiểu biết được chế độ của thời đại này, tuy cũng sắp xếp theo thứ tự sĩ nông công thương, nhưng Tây Nguyên quốc lại không trọng nông ức thương, đặc biệt lúc tiên hoàng còn tại vị đã đưa ra hàng loại cải cách cho thương nghiệp, khiến cho địa vị của thương nhân được nâng lên, hậu đại thương gia cũng có thể vào triều làm quan, đương kim thánh thượng còn mạnh mẽ kêu gọi dân chúng phát triển thương nghiệp, tú tài cùng cử nhân không làm quan mà theo nghiệp thương còn được ưu đãi ở nhiều mặt.

    Tây Nguyên quốc sau khi trải qua chiến loạn, chịu phải rất nhiều thương tổn, nhờ những phương pháp cải cách hiệu quả mà quốc gia mới được gầy dựng phát triển trở lại, rõ nhất là về phương diện thương nghiệp. Thương nhân của Tây Nguyên quốc trải rộng khắp Tứ Quốc, chẳng những có thể thu thập tin tức, mà còn có thể mở mang bờ cõi cùng cung cấp tài phú cho Tây Nguyên quốc, chưa kể đương kim thánh thượng còn là một vị hiền quân vừa có dã tâm vừa có năng lực.

    Qua thêm một tháng, Trì Tu đã điêu chế xong tất cả những khay trà do Hàn Liệt thiết kế ra, lúc đưa cho Lý Thanh, bọn họ cũng được nhận về số phần trăm trích ra, tổng cộng năm trăm lượng bạc.

    Thời điểm đưa tiền tới Lý Thanh còn cố ý bảo đây là lợi nhuận từ cửa hàng ở kinh thành, lúc đó khay trà chỉ có mỗi ba kiểu dáng, hiện tại có thêm mười kiểu dáng đa dạng được nhập vào, hơn nữa Từ Sơ Ngôn còn tự mở cửa hàng ở bên trong một phủ thành thuộc địa phận Tây Nguyên quốc, cho nên tiền lời tháng sau của bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều hơn.

    Nhận được bạc xong, Hàn Liệt cùng Trì Tu lại lên trấn mua một xe đầy đồ, chủ yếu vẫn là đồ ăn, sau khi về đến nhà, Trì Tu cố ý bảo Hàn Dực ngày mai kêu mọi người trong Hàn gia đến ăn mừng thành quả lao động của bọn họ trong khoảng thời gian này.

    Hàn Liệt tắm rửa xong leo lên giường nằm trầm tư, Trì Tu tiến vào đứng bên giường thì cậu mới hồi thần lại.

    “Đang nghĩ gì vậy?” Trì Tu tay cầm khăn lau mái tóc dài chưa khô, hỏi.

    Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi ngồi dậy nói: “Đưa khăn đây, ta giúp ngươi lau cho.”

    Trì Tu cười đưa khăn sang, rồi ngồi lên giường quay lưng lại với cậu, Hàn Liệt cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau tóc y, nói: “Mấy ngày nữa chúng ta đi mua ít đất đi.”

    “Vậy cũng được, ngày mai đúng lúc nhạc phụ bọn họ đến đây ăn cơm, đến lúc đó hỏi ý kiến của ông chút đi, ông ấy rất giỏi trong việc làm ruộng, nhờ ông giúp chúng ta lựa đất cũng không tồi.” Trì Tu cười trả lời.

    “Ngươi đã sớm quyết định như vậy rồi à?” Hàn Liệt hỏi, trong lòng lại khẳng định thằng nhãi này chắc chắn muốn đi mua đất từ lâu rồi.

    Trì Tu gật gật đầu: “Hai tháng trước không phải ngươi đã đề cập qua một lần rồi sao? Lúc đó bạc trong nhà không còn nhiều nên đành hoãn lại, lần này chúng ta có đến năm trăm lượng bạc, mua nhiều đất thêm một chút cũng được.”

    Hàn Liệt rất vừa lòng với sự cẩn thận của Trì Tu, đồng thời trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cậu cười nói: “Ừa, chúng ta mua nhiều đất thêm một chút đi, mục tiêu ngắn hạn của chúng ta hiện giờ là trở thành địa chủ nha.”

    “Được, vậy nghe theo ngươi hết.” Trì Tu rất thích mỗi lần Hàn Liệt bàn chuyện đều dùng cụm từ “chúng ta”.

    “À mà, ngươi nghĩ cho đại ca tiền công bao nhiêu mới được đây, ngày mai lúc ăn cơm đưa luôn cho tiện.” Hàn Liệt suy nghĩ rồi hỏi.

    “Cho ảnh một trăm lượng đi.” Trì Tu trả lời.

    Hàn Liệt cười nói: “Sao lại hào phóng thế?”

    “Chỉ với thân nhân thôi, để nhạc phụ với đại ca lấy số tiền này sửa nhà lại đi, hiện tại đang là mùa mưa, lần trước qua thăm ta thấy nhà họ có vài chỗ bị dột nước, đây là tiền công đại ca xứng đáng có, chắc chắn bọn họ cũng không cự tuyệt, đồng thời còn có thể mua vài mẫu đất.” Trì Tu đáp.

    Hàn Liệt không ngờ Trì Tu sẽ săn sóc như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, “Vậy ngày mai nói cho bọn họ biết đi.”

    Không lâu sau tóc Trì Tu đã hoàn toàn khô, phu phu hai người tắt đèn đi ngủ, đêm thật dài, hai người cũng ngủ thật ngon.

    Chương 26: Muốn có một cái tiểu biệt thự

    Do người Hàn gia sắp qua đây ăn cơm, nên lúc Hàn Liệt ăn xong điểm tâm liền vào bếp bắt đầu làm việc.

    Nhớ đến việc mấy đứa bé con đều thích ăn đồ ngọt, cậu liền lấy đậu xanh vừa mua về rửa sạch rồi ngâm vào trong nước, tính làm bánh đậu xanh. Bánh này chẳng những ngon miệng, mà còn có công dụng lợi tiểu, thanh nhiệt cùng giải nhiệt.

    Lúc vô tình nhìn thấy một đống nhỏ khoai lang tím chất trong góc bếp, cậu liền nhớ lại một công thức mình đã học, bánh khoai lang tím hình hoa hồng, quyết định nấu luôn một thể.

    Trì Tu đang đọc sách ở trong phòng, kiếp trước y không xem qua đề thi Hương, cho nên lần này chỉ có thể đi thi bằng chính thực lực của mình.

    Sau khi đọc xong một lần, y đặt sách xuống, đến phòng bếp nhìn Hàn Liệt nấu ăn, ở đó đã có hai đứa bé đang hỗ trợ rồi.

    “Sao ngươi lại đến đây vậy?” Hàn Liệt đang cắt thịt gà, thấy Trì Tu bước vào thì ra vẻ kỳ quái hỏi.

    Trì Tu dựa vào khung cửa, cười nói: “Ta đọc sách xong rồi, đến đây để xem ngươi nấu ăn thôi.” Nói xong lại lấy năm mươi văn ra đưa cho Trì Nghiệp: “Ngươi với Uyển nhi đi mua chút rượu về đi.”

    “Dạ.” Trì Nghiệp chớp chớp mắt nhìn ca mình, nhận lấy tiền rồi kéo Trì Uyển chạy ra ngoài, để không gian riêng lại cho hai người.

    Sau cái lúc Hàn Liệt mắng rồi đá Lương Hữu kia, Trì Nghiệp liền xem cậu như thần tượng, một lòng muốn ca mình thích Hàn Liệt, có cơ hội liền tác hợp cho hai người.

    “Có cần hỗ trợ gì không?” Trì Tu hỏi.

    Y biết suy nghĩ của đệ đệ mình, nhưng vẫn không chịu hành động, chủ yếu là muốn chờ con thỏ chủ động dâng mình đến miệng cho y ăn. Đợi sau khi bé thỏ câu dẫn y thành công, rồi bị y ăn sạch, chắc chắn sẽ đắc ý khoe khoang mình tài giỏi như thế nào, có thể chinh phục được y, tưởng tượng thôi cũng thấy đáng yêu. Y rất thích nhìn bộ dáng nho nhỏ tự đắc ngạo kiều của Hàn Liệt, mỗi lần trông thấy thì tâm tình của y đều có cảm giác vui sướng vô cùng.

    Hàn Liệt không biết mình đã bị một con sói gian xảo lên kế hoạch tính toán ăn như thế nào, vẫn còn ở đó cảm khái may là Trì Tu không có tư tưởng gia trưởng như những nam nhân khác thời cổ đại.

    “Có chứ, ngươi giúp ta cắt thịt gà thành mấy khối nhỏ như vậy đi, để lát nữa làm món gà cung bảo.” Hàn Liệt tự giác nhường vị trí của mình lại, mặt cười nhìn y, nói.

    “Gà cung bảo?” Trì Tu trước tiên đi rửa tay một chút, sau đó nhận lấy con dao nhỏ, hỏi.

    Văn hóa ẩm thực ở thời đại này không quá phát triển, có rất nhiều món ăn ở hiện đại không xuất hiện ở đây, đương nhiên cũng có vài món ăn mà kiếp trước Hàn Liệt chưa từng nhìn thấy, có lẽ mỗi chỗ có một đặc sắc riêng đi.

    “Là một món ăn thích hợp ăn chung với cơm, mẹ chắc sẽ thích ăn lắm.” Hàn Liệt cười nói.

    Hôm nay cậu chuẩn bị làm một phần gà cung bảo, một phần hồi oa nhục, một phần gà nướng hạt dẻ, một dĩa địa tam tiên, một phần đậu phụ chiên sốt cay và một phần trứng xào cà chua.

    “Tay nghề của ngươi so với đồ ăn của nhiều tửu lâu lớn làm ra còn ăn ngon hơn, sau này mở tiệm cơm kiếm tiền cũng được đấy.” Trì Tu mở miệng khen ngợi, đồ ăn do Hàn Liệt làm ra quả thật rất ngon, y ăn vào cảm thấy chẳng kém gì so với đồ ăn của Thiên Hương Lâu vốn là tửu lâu tốt nhất Tây Nguyên quốc.

    Hàn Liệt cười, mắt cong thành hình trăng khuyết, “Cám ơn đã khen, nhưng mở tiệm cơm thì thôi đi, mệt chết lên chết xuống mất, hơn nữa ta cũng không thích theo nghiệp đó, chỉ cần có thể làm ra những món ăn khiến cho người một nhà ăn cơm thật vui vẻ thôi là ta đã thỏa mãn rồi.”

    Những món ăn gia đình bình thường này đều là do kiếp trước cậu đặc biệt học, giảng viên lúc ấy còn bảo rằng cậu có tiềm năng làm một đầu bếp nổi tiếng. Hiện tại mỗi ngày cậu đều nấu một món ăn khác nhau, thấy người nhà mỗi lần ăn đều tỏ vẻ ưa thích, cậu cũng có cảm giác thành tựu, đặc biệt là Trì Tu mỗi ngày sau khi ăn xong sẽ khen cậu vài câu, làm cậu nghĩ không bao lâu nữa mình sẽ thật sự bắt được dạ dày của người này.

    “Ngươi như thế này cũng rất tốt.” Trái tim của Trì Tu gợn sóng, bên trong con ngươi lấp đầy một tầng màu sắc ấm áp.

    “À mà, mảnh đất trống ở phía hậu viện kia còn sử dụng không?” Hàn Liệt chợt nhớ tới kế hoạch của mình liền chia sẻ với Trì Tu.

    “Mảnh đất đó vẫn luôn bỏ trống, trước kia dùng để nuôi gà, sau đó gà nuôi bị chết hết nên để đó không đụng tới nữa, ngươi muốn dùng à?” Trì Tu cười hỏi.

    Hàn Liệt lấy hồi oa nhục đã nấu xong ra, gật gật đầu nói: “Ta định lần sau nhận được tiền hoa hồng thì xây một gian tiểu lâu.”

    Nhà của gia đình Trì Tu tuy không phải là căn nhà số một số hai gì ở trong thôn, nhưng cũng là một căn nhà đất không tồi, cậu không hề ghét bỏ tí nào, chỉ là không quen sử dụng phòng tắm với nhà xí kiểu này, mỗi lần vào nhà xí thì cậu đều tưởng niệm nhà vệ sinh ở hiện đại, hiện tại có điều kiện rồi, nên cậu muốn xây thêm một căn biệt thự nho nhỏ bằng gạch xanh, từ đó có thể phỏng theo thiết kế ở hiện đại mà xây phòng tắm cùng nhà vệ sinh.

    “Sao lại muốn xây một cái tiểu lâu vậy? Ngươi thích kiểu nhà ngói gạch xanh à?” Trì Tu tưởng cậu hâm mộ căn nhà gạch xanh của nhà thôn trưởng.

    “Nhà gạch xanh vừa đẹp vừa thực dụng, ai mà không thích chứ! Bất quá ta muốn xây tiểu lâu chủ yếu là không quen sử dụng phòng tắm với nhà xí trong nhà thôi, chúng nó không tiện chút nào hết.”

    “Ừ, ngươi thích là được, đợi nhận thêm hai tháng tiền hoa hồng nữa rồi hẵng tiến hành.” Trì Tu cười gật gật đầu, Hàn Liệt từng nói với y cậu muốn sống một cuộc sống thật thoải mái, y nghĩ có lẽ đây cũng là một phẩm chất trong cái sinh hoạt chất lượng mà cậu ấy đã nói tới đi.

    “Ha ha, có khi trước năm mới chúng ta được dọn sang nhà mới luôn ấy chứ.” Hàn Liệt vui tươi hớn hở cười nói, sau đó ngẩng đầu yên lặng nhìn Trì Tu.

    “Sao tự nhiên lại nhìn ta vậy.” Trì Tu nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của cậu.

    “Ta thấy ngươi đối xử với ta tốt lắm nha, hễ ta đề xuất ra ý kiến gì là ngươi đều đồng ý với chấp thuận, đúng là người chồng tốt gương mẫu mà.” Hàn Liệt cau mũi khích lệ nói.

    Trì Tu mỉm cười thản nhiên, không nhịn được mà lấy ngón tay gõ trán cậu, “Ngươi là nam thê của ta, ta không đối xử tốt với ngươi thì còn tốt với ai nữa.”

    “Vậy thì tốt.” Hàn Liệt vô cùng vừa lòng với cuộc sống hiện tại, Trì Tu đúng là một nam nhân tốt hiếm có, cậu quyết tâm phải nắm y thật chặt.

    Lúc hai người còn đang cười nói với nhau thì nghe thấy âm thanh của Tiểu Thất vang lên trong viện, sau đó trông thấy Tiểu Thất kéo Tứ tỷ nhi chạy vào phòng bếp.

    “Ca ca, Trì đại ca.” Hai đứa cười kêu.

    “Ngoan.” Hàn Liệt cười trả lời.

    “Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi tới rồi à.” Trì Tu cười gật gật đầu.

    “Ca ca đang nấu món ngon sao?” Ánh mắt của Tứ tỷ nhi phát sáng, hỏi.

    Hàn Liệt gật gật đầu: “Mũi Tứ tỷ nhi thính thật đó, đúng là ca ca đang nấu món ngon đây.”

    Chỉ chốc lát sau Nghiêm thị cùng Lâm thị cũng vào hỗ trợ, do có nhiều người nên đành phải chia làm hai bàn nhỏ, Trì Tu thì ngồi chung uống vài chén với nhạc phụ cùng đại cữu tử.

    “Cha, chúng ta định mua vài mẫu đất, người có thể giúp tụi ta lựa chọn không?” Trì Tu kính Hàn lão tam một chén rượu, sau đó cười nói.

    Hàn lão tam sững lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Hai ngươi muốn mua bao nhiêu mẫu đất? Mua nhiều đất chút cũng tốt, các ngươi quyết định đúng đấy.”

    Ông biết trong khoảng thời gian này nhà lão nhị [*con trai thứ 2 trong gia đình] kiếm được không ít tiền, nghe Trì Tu nói thế, đương nhiên vui lòng giúp đỡ, ông là một nông dân, nên đối với ông việc xem đất có tốt hay không còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

    “Chúng ta định mua ba đến bốn mươi mẫu.” Trì Tu suy nghĩ rồi trả lời.

    “Nhiều đất như thế chắc phải tốn đến tận hàng trăm lượng bạc, hai ngươi mua nhiều đất vậy thì định cày bừa sao đây?” Hàn lão tam không ngờ họ lại muốn mua nhiều đất đến thế.

    “Đến lúc đó thuê người làm cũng được mà, hiện tại ta đã là tú tài, sau này không cần phải nộp thuế, dù chỉ thuê người trồng trọt mỗi năm thôi cũng có thể kiếm được không ít tiền.” Trì Tu cười trả lời.

    Hàn lão tâm thật lòng vui thay cho bọn họ, chỉ cần nhi tử sống tốt là họ đã thỏa mãn rồi, “Được, trong thôn ta có quen một người làm nghề môi giới trên trấn, quan hệ cũng không tồi, ông ấy cũng khá uy tín, chiều nay chúng ta cùng lên trấn tìm hỏi xem, liệu có mẫu đất nào tốt đang mở bán hay không.”

    “Vậy đa tạ cha.” Trì Tu chắp tay về phía Hàn lão tam.

    “Người một nhà còn khách khí gì chứ.” Hàn lão tam xua tay cười nói.

    Chương 27: Mua đất

    Hai bàn đồ ăn đều được ăn sạch không chừa chút nào, không lâu sau khi tất cả mọi người đã ăn xong, Hàn Liệt lại đem bánh đậu xanh cùng bánh khoai lang tím hình hoa hồng bày ra bàn, mấy đứa bé con vô cùng vui vẻ vừa ăn vừa khen.

    Lâm thị nói với Nghiêm thị: “Ta thấy đồ ăn Liệt nhi làm còn ngon hơn cả đồ do đầu bếp ở đại tửu lâu trong kinh thành nấu nữa.”

    “Đúng đó! Mấy năm qua ta ăn nhiều đồ ăn lắm rồi, chỉ có đồ ăn ngũ lang nhà ta làm là hợp khẩu vị nhất thôi, thằng bé sau khi bệnh nặng khỏi dậy liền hiểu chuyện hơn rất nhiều.” Nghiêm thị mỉm cười cảm thán.

    Lâm thị vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay của Nghiêm thị, cười nói: “Liệt nhi là một đứa trẻ có phúc khí, nếu không thì cũng không mơ thấy lão thần tiên, còn học được nhiều điều mới lạ như vậy.”

    “Tu nhi cũng là một đứa trẻ có phúc, chỉ cần bọn họ sống tốt thôi thì người làm mẹ như chúng ta cũng an tâm rồi.” Nghiêm thị cười gật gật đầu.

    “Nói rất đúng.” Lâm thị đồng ý nói.

    Hàn Liệt ném một ánh mắt cho Trì Tu, Trì Tu thấy thế liền cười lấy ra ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Hàn Dực, “Đại ca, đây là tiền công với tiền trích phần trăm của ngươi trong thời gian qua, ngươi nhớ cất kỹ.”

    Hàn Dực cười nhận lấy ngân phiếu, vừa trông thấy thì sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, anh cũng biết được vài chữ, tuy không biết hình dạng ngân phiếu như thế nào nhưng cũng biết đây là một trăm lượng, anh vội trả về, nói: “Hai người đừng dọa ta thế chứ, đây là một trăm lượng bạc đó nha.”

    Lúc trước anh từng nghe Trì Tu bảo rằng hôm nay y sẽ kết toán tiền công với tiền trích phần trăm, anh nghĩ nếu được trả một lượng bạc thì mình sẽ vui lắm đây, ai ngờ lại là một trăm lượng lận chứ, công sức anh bỏ ra từ đó đến giờ đâu có đáng giá đến như vậy.

    “Hồi đó ta đã từng nói với mỗi một hàng mẫu được điêu chế ra thì ngươi sẽ được trích phần trăm trong đó mà? Đây là phần tiền trích ra đó của ngươi, đại ca ngươi cứ lấy đi, đây là số tiền ngươi vốn nên có được.” Trì Tu cười nói.

    Hàn Dực lắc lắc đầu: “Không được, nhiều quá rồi.”

    “Đại ca, ngươi cứ lấy đi, chúng ta cũng kiếm được không ít mà, một trăm lượng này tính là cái gì, ngươi đem tiền về may cho cả nhà vài bộ quần áo, rồi sửa lại nhà cửa đi, chứ cứ để căn nhà cũ đó dột lỗ chỗ mãi cũng không được, nếu dư tiền thì có thể mua thêm vài mẫu đất nữa.” Hàn Liệt dùng ánh mắt trấn an Hàn Dực rồi nói.

    “Nhưng nhiêu đây nhiều quá!” Đời này Hàn Dực chưa từng trông thấy số tiền lớn như vậy.

    “Mẹ, ngươi xem đại ca kiêu chưa kìa.” Hàn Liệt cười nói với Nghiêm thị.

    Nghiêm thị tuy cũng biết số tiền này quá nhiều, nhưng nhớ lại những gì Hàn Liệt đã lén lút nói với bà, nhà cửa của họ đúng là nên sửa lại thật, bà đành cười gật gật đầu: “Đệ đệ cùng đệ phu của ngươi đã muốn vậy rồi thì ngươi cứ lấy đi.”

    “Vậy mẹ cầm đi, tiền trong nhà đều do người quản cả, ta lấy cũng chẳng có ích gì.” Hàn Dực vội đưa tiền qua tay Nghiêm thị, bọn họ chưa phân gia, tiền trong nhà nên đưa cho mẹ quản.

    “Phụt, đại ca, sao ta thấy số tiền này đối với ngươi cứ như khoai lang bỏng tay vậy.” Hàn Liệt cảm thấy bộ dạng rối rắm của đại ca mình vô cùng buồn cười, đúng là một người thành thật.

    Nghiêm thị trừng mắt nhìn Hàn Liệt, rồi vẻ mặt hân hoan nói: “Ngươi cái đứa này, vậy đi, số tiền này trước hết mẹ đem đi mua đồ gia dụng, đợi sau khi đổi thì sẽ lấy mười lượng bạc ra cho đôi vợ chồng son hai ngươi giữ làm tiền riêng.”

    “Không cần đâu mẹ, người cứ giữ hết là được, chúng ta cũng đâu có chuyện gì cần xài tiền đâu.” Đại tẩu của Hàn Liệt là Tiểu Nghiêm thị hơi hơi thẹn thùng cười nói, so với những ngày gian khổ lúc trước, cô thật sự cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi.

    “Thông gia, tức phụ của nhi tử ngươi là một người rất tốt.” Trong mắt Lâm thị cũng rất thích người nhà Nghiêm thị, cần lao thiện lương, lại không bao giờ muốn chiếm tiện nghi của người khác, có việc cần hỗ trợ thì cả nhà họ cũng sắp xếp thời gian sớm nhất để đến giúp.

    Nghiêm thị cất ngân phiếu đi, vốn định nói đợi khi nào nhà lão đại sinh cho bà một tôn tử thì mới tốt, nhưng lại chợt nhớ rằng nhị nhi tử của mình cùng Trì Tu không bao giờ có thể có con được, liền cảm thấy vô cùng u sầu, rồi sợ Lâm thị để ý nên bà đành phải nghẹn trở về.

    Đến chiều Hàn lão tam dẫn Hàn Liệt cùng Trì Tu vào thành tìm người môi giới mà ông quen biết, Hàn Thông.

    Hàn Thông vừa mở cửa ra nhìn thấy họ thì ngay lập tức cười đón: “Lão Tam sao tự nhiên đến đây vậy, mau vào ngồi đi.”

    “Đây là nhị nhi tử của ta cùng phu quân nó Trì Tu, chẳng là chúng nó định mua vài mẫu đất, nên ta mới dẫn đến tìm ngươi.” Hàn lão tam cười trả lời.

    “Mau vào ngồi đi, đúng lúc trên tay ta có vài mẫu đất rất tốt.” Sau khi Hàn Thông tiếp đón tất cả vào xong, liền rót cho mỗi người một chén trà.

    Hai người ôn chuyện một hồi, Hàn Thông mới cười nhìn Trì Tu hỏi: “Các ngươi muốn mua bao nhiêu mẫu đất?”

    “Hàn thúc, bọn ta đã chuẩn bị sẵn ba trăm lượng bạc, định dùng hết để mua đất.” Trì Tu uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Hiện trên tay Hàn thúc có đủ không?”

    Hàn Thông gật gật đầu, lấy một quyển sổ nhỏ trên người ra, vừa lật xem vừa hỏi: “Các ngươi muốn mua đất ở thôn Hàn gia thôi hay đất ở các thôn phụ cận đều được?”

    “Nếu được thì ở thôn Hàn gia, còn không thì ở các thôn phụ cận thôi cũng được.” Trì Tu nói.

    “Trong tay ta đúng lúc có vài khối thích hợp.” Hàn Thông lật xem vài trang rồi nói: “Trong thôn Hàn gia có một khối đất, gồm hai mươi lăm mẫu, vị trí nằm ngay bên bờ sông, đều là ruộng thượng đẳng, thuộc về nhà Hàn Quang trong thôn các ngươi, hắn chào giá một mẫu đất tám lượng bạc.”

    “Giá cả thế này có phải hơi mắc không? Ta nhớ ruộng dù thuộc loại tốt nhất cơ bản cũng chỉ có bảy lượng bạc thôi mà, có thể bớt một chút được không?” Hàn lão tam hỏi.

    “Ruộng thượng đẳng quả thật chỉ có giá bảy lượng bạc, nhưng ruộng của hắn gần nguồn nước, lúc cần gánh nước thì tương đối tiện, cho nên đây là cái giá thấp nhất mà hắn có thể đưa ra.” Hàn Thông cười giải thích.

    Hàn lão tam gật gật đầu, cũng không tỏ thái độ muốn hay không muốn, Hàn Thông lật sổ xem một chút mới tiếp tục nói: “Trừ nhà hắn ra, ở thôn Hàn gia còn có nhà Hàn Nhị Oa có đất phẩm chất tốt hơn bình thường một chút, gồm mười lăm mẫu loại trung đẳng, chào giá một mẫu đất năm lượng bạc.”

    Hàn lão tam gật đầu, ý bảo tiếp tục, Hàn Thông nói: “Đất tốt ở thôn Hàn gia chỉ có của hai nhà này, còn lại đều ở các thôn phụ cận.”

    “Thôn Nghiêm gia có hai khối đất không tệ lắm, có một khối gồm mười sáu mẫu đất loại thượng đẳng, chào giá bảy lượng bạc một mẫu, hơn nữa cách đó không xa có một cái ao, tiện cho việc tưới nước, đất cũng tương đối màu mỡ; một khối thì gồm hai mươi mẫu đất loại trung đẳng, chào giá bốn lượng bạc một mẫu, vị trí cũng không tồi.” Hàn Thông nói.

    “Các ngươi nghĩ sao?” Hàn lão tam hỏi hai người.

    “Người quyết định đi.” Hàn Liệt nói với Trì Tu.

    Trì Tu suy nghĩ rồi nói: “Hai khối đất ở thôn Hàn gia rất được, tuy hai mươi lăm mẫu đất kia khá mắc, nhưng lại gần sông, rất tiện cho việc tưới nước, còn mười lăm mẫu đất trung đẳng kia cũng tốt, cha thấy thế nào?”

    “Cha biết hai khối đất ở thôn Hàn gia này nằm ở đâu, đều là những mẫu đất không tồi nhất ở trong thôn, cha thấy chúng đáng để mua.” Hàn lão tam gật đầu nói.

    “Mười sáu mẫu ruộng thượng đẳng ở thôn Nghiêm gia kia cũng không tồi.” Trì Tu lại bổ sung một câu.

    Hàn lão tam nói: “Cái ở thôn Nghiêm gia quả thật không tồi, phẩm chất đất so với mấy khối đất nọ ở thôn Hàn gia còn màu mỡ hơn, hơn nữa cách đất nhà ngoại của ngũ lang cũng rất gần, nếu có mua thì còn chiếu ứng lẫn nhau được.”

    Hàn Liệt tính nhẩm trong lòng, đất thượng đẳng ở thôn Hàn gia giá tổng cộng hai trăm lượng bạc, còn đất trung đẳng thì bảy mươi lăm lượng, đất thượng đẳng ở thôn Nghiêm gia tổng tất cả là một trăm mười hai lượng, hai bên cộng lại là ba trăm tám mươi bảy lượng, tuy hơi vượt qua dự chi một chút, nhưng không phải không thể mua được.

    [*nguyên văn là ba trăm bảy mươi tám lượng, nhưng mình cộng lại thì là ba trăm tám mươi bảy cơ, chắc tác giả gõ nhầm hoặc ngáo nên tính sai]

    “Cha muốn mua đất thượng đẳng hay trung đẳng?” Hàn Liệt đột nhiên hỏi Hàn lão tam.

    Trước khi đến đây Hàn Liệt đã giật dây nhà mẹ đẻ cùng mua ít đất, Hàn lão tam cũng động tâm, “Nếu mua thì cha sẽ mua loại đất trung đẳng, vì hễ chăm sóc tốt thì lượng lương thực sản xuất ra cũng chẳng kém gì so với đất thượng đẳng đâu.”

    Hàn Liệt gật đầu không nói, ánh mắt Trì Tu chợt đảo một cái rồi cười nói: “Nếu không thì chúng ta mua hai khối đất thượng đẳng ở thôn Hàn gia cùng thôn Nghiêm gia kia, còn cha mua mười lăm mẫu đất trung đẳng ở thôn Hàn gia đi.”

    Hàn lão tam suy xét một hồi, rồi cắn răng nói: “Được, cha mua mười lăm mẫu đất kia vậy.”

    Có số đất này, cuộc sống người trong nhà có thể trở nên khá khẩm hơn, hơn nữa còn có tiền công do lão đại làm việc giúp nhà lão nhị, đợi đến lúc Tiểu Thất cưới vợ thì số tiền dành dụm được trong nhà có lẽ đã được không ít rồi, Hàn lão tam kích động nghĩ thầm.

    Sáng sớm hôm sau, Hàn Thông dẫn họ đi xem ba khối đất kia, đầu tiên là đến chỗ đất thượng đẳng bên thôn Nghiêm gia, Hàn lão tam xem xét rất cẩn thận, cảm thấy tương đối vừa lòng, đặc biệt là ao nước cách đó không xa, xung quanh có ba hộ gia đình cùng xài chung, về sau gánh nước để tưới ruộng rất tiện.

    Hộ gia đình sở hữu khối đất này là hai lão nhân, hai đứa con trai của họ nhờ chạy thương mà kiếm được không ít tiền, muốn đưa hai lão đến sống ở phủ thành, hai lão nhân đều là người biết quý trọng đất ruộng, cho nên chăm sóc đất rất tốt, Trì Tu bọn họ cũng vô cùng vừa lòng, quyết định mua ngay tại chỗ.

    Sau khi đo đạc đất ruộng một lần nữa, rồi thẩm tra đối chiếu khế đất xong, Trì Tu liền thanh toán bạc, mời trưởng thôn thôn Nghiêm gia đến làm người trung gian*, người hai bên đồng thời ký công văn mua đất, tên người mua đương nhiên là Trì Tu.

    [*Người trung gian: còn gọi là người môi giới, là người trung gian giữa người bán và người mua, được người mua hoặc người bán ủy thác tiến hành mua hoặc bán hàng hóa hay dịch vụ.]

    Tiếp đó lại sang thôn Hàn gia xem đất, trên đường đi gặp không ít người quen, vừa xem xong khối đất thượng đẳng gần bờ sông, đến được nhà Hàn Nhị Oa thì chợt đụng phải nhị bá của Hàn Liệt.

    “Lão Tam, ta nghe nói ngươi muốn mua đất đúng không?” Hàn lão nhị cười ha ha, hai tay chắp sau lưng bước tới.

    Hàn Liệt nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ phản cảm, nhị bá của cậu là một người vừa làm biếng vừa hay thích chiếm tiện nghi giống hệt như Lưu thị, da mặt còn cực kỳ dày. Thấy vẻ mặt Hàn lão tam tỏ ra rối rắm, cậu liền lấy tay đẩy đẩy Trì Tu đang đứng bên cạnh.

    “Hàn nhị thúc khỏe, này là nhà chúng ta muốn mua thì đúng hơn.” Trì Tu cười nhạt, xa cách nói.

    “Tướng công của ngũ lang đây mà! Bề ngoài thật tuấn tú nha, ngũ lang nhà chúng ta chắc phải tu luyện phúc khí mấy đời mới được gả cho ngươi đó.” Hàn lão nhị cười nói, tròng mắt đảo quanh, nếu sớm biết tiểu tử này tỉnh dậy được thì hắn đã gả nữ nhi sang làm tức phụ cho y rồi.

    “Ngũ lang của chúng ta từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, tính cách còn khá u ám, ai, hồi đó lúc còn ở nhà cũng không biết làm gì, giờ qua nhà ngươi, vậy phải phiền ngươi chăm sóc nó rồi!” Hàn lão nhị nói với vẻ mặt lo lắng.

    Ơ hay, đây mà là khen cậu à? Muốn phá hỏng hình tượng của cậu trước mặt Trì Tu thì đúng hơn, quả nhiên đụng phải đám cực phẩm bên Hàn gia chẳng phải chuyện tốt lành gì mà.

    “Ta thấy ngũ lang là một người rất tốt, ta rất thích cậu ấy, cho nên Hàn nhị thúc sau này không cần phải nói những lời như thế nữa.” Trì Tu lãnh đạm trả lời, người của y không cho phép người khác nói ra nói vào.

    Khóe môi Hàn Liệt gợn lên ý cười, quả nhiên Trì Tu luôn bảo vệ cậu, cậu nhướng mày nhìn Hàn lão nhị, nói: “Nhị thúc, sao ta thấy lời này của thúc giống như mèo khen mèo dài đuôi vậy? Thúc đừng đem ưu điểm của mình gán lên người cháu trai chứ, ta không có nhiều phẩm chất ưu tú như thế đâu.”

    “Nói chuyện với trưởng bối mà thế á?” Hàn lão nhị bị hai câu phản lại của họ làm nghẹn, sắc mặt có chút không tốt, liền trút giận lên người Hàn lão tam đứng bên cạnh: “Lão Tam, ngươi không quản nó à?”

    Hàn lão tam tuy thành thật chất phác, nhưng ông vẫn nghe ra được nhị ca mình đang bêu xấu Hàn Liệt, liền cảm thấy không vui, con ông vất vả lắm mới vững chân được ở Trì gia, nhị ca ông vừa thấy mặt đã nói mát như thế, nếu Trì Tu nghe xong cảm thấy không cao hứng thì phải làm sao đây?

    “Nhi tử gả chồng như bát nước đổ đi, ta không thể quản được. Hơn nữa nhị ca, có ai nói cháu mình như vậy đâu? Ngũ lang nhà ta lúc còn ở nhà chuyện gì cũng làm hết, vô cùng chịu khó, ngươi rảnh rỗi đứng đây chê bai ngũ lang nhà ta, còn không bằng đi quản tứ lang nhà ngươi đi kìa, ta nghe nói hôm qua nó lại đánh nhau với người ở thôn khác.” Hàn lão tam ngước cổ lên nói, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện như vậy với nhị ca mình, nhưng vì thanh danh của nhi tử ông cũng không quan tâm.

    Hàn Liệt ngẩn người, đây là cha của cậu sao? Không phải bị cái gì nhập chứ?

    Cậu không biết rằng, trong khoảng thời gian này Hàn lão tam hàng ngày đều bị người nhà tẩy não, dần dần không còn thấy thân thiết với người bên lão Hàn gia như trước nữa, hiện tại nghe thấy nhị ca mình bêu xấu con trai, không tự giác mà nói ra như vậy.

    Hàn lão nhị ngẩn ra, lão tam thế mà dám dùng thái độ đấy để nói chuyện với hắn, ở đây có ba cái miệng, hắn không đấu lại được, bèn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, về nhà phải kể cho mẹ hắn nghe mới được.

    “Cha, người thấy mảnh đất này thế nào?” Hàn Liệt hỏi Hàn lão tam.

    Hôm nay Hàn lão nhị đã biết bọn họ muốn mua đất, không chừng sau khi trở về sẽ bị đám người cực phẩm kia đến tống tiền, tốt nhất là để cha cậu mua đất xong nhanh đi, nếu không thì một trăm lượng bạc để đó không an toàn tí nào.

    Hàn lão tam lại không lo xa như vậy, thấy mảnh đất này không kém đất thượng đẳng là bao thì vừa lòng gật gật đầu, “Không tồi, quyết định mua khối này đi.”

    Nhân lúc trời còn sớm, Hàn Liệt đề nghị đến nhà trưởng thôn trao đổi công văn luôn, phòng ngừa sau này có biến xảy ra.

    Thuộc truyện: Xuyên việt chi nông gia viên lâm sư