Home Đam Mỹ Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 91: Nhà

    Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ – Chương 91: Nhà

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

    Lúc này, Fei vẫn giữ tư thế ngước nhìn bầu trời như trước, hoàn toàn không vì việc bản thân trở thành nhân vật chính trong cuộc đối thoại của những người khác mà có bất cứ hành động nào, cứ như thể hắn chẳng nghe thấy gì vậy. Đối với việc Iallophil tự ý đứng ra làm chủ cho mình, Fei cũng không hề phản cảm. Bản thân hắn chẳng có chút tình cảm gì đối với Red Creek gia tộc, cũng hiểu rất rõ việc bị lôi kéo vào vòng chính trị là thế nào, mấy vụ tranh chấp trong các gia tộc là chuyện vô cùng phiền phức và đáng ghét, cho nên, việc làm của Iallophil xem như đúng ý hắn.

    Mọi người quay sang nhìn Fei, thấy hắn không có phản ứng, cũng không nói gì, đều nghĩ cả hai đều đã thương lượng trước cả rồi.

    Iallophil cùng Fei đều có ý định kia, các bậc trưởng bối cũng không tiện phản đối, bởi vì hai người này đều không phải là hài tử cần phải dựa vào bọn hắn mới có thể sinh tồn. Cả hai rất mạnh, mạnh đến nỗi có rời khỏi gia tộc vẫn có thể sống rất ung dung tự tại. Bọn họkhông cần gia tộc làm hậu thuẫn, mà, không kể đến tương lai, cho dù là hiện tại, gia tộc có khi cũng phải dựa vào quang huy của hai người ấy.

    Như vậy, cứ để cho bọn họ tự do làm theo ý thích đi, để bọn hắn nhìn xem, hai hài tử này có thể đi được đến bước nào. Ngoại trừ ý nghĩ đó ra, một lý do nữa để bọn hắn không phải đối là Theoromon công tước cùng Red Creek công tước, thân là gia chủ của gia tộc, còn phải để tâm đến sự ngờ vực vô căn cứ của Hoàng đế nữa. Thế nên, dù là vì công hay tư, bọn hắn đều đồng ý việc tự lập môn hộ của Iallophil cùng Fei.

    Red Creek công tước đã sớm chọn được người thừa kế, mà Theoromon công tước bây giờ cũng từ bỏ ý tưởng để Iallophil trở thành gia chủ. Dù sao cũng đã có Pháp Thánh làm tiền lệ, Theoromon công tước hiểu rằng, đối với Thánh giai mà nói, vị trí gia chủ này căn bản không quan trọng. Kỳ thật, sau khi Iallophil trở thành Thánh giai, Theoromon công tước đã có dự cảm, hài tử Iallophil cao ngạo của hắn sẽ không đem địa vị gia chủ để vào mắt, cho nên, điều làm hắn phiền não hiện tại là phải chọn lựa một người thừa kế thích hợp nhất trong số những hài tử còn lại của mình.

    “Chuyện này và việc ngươi vô cùng nhiệt tình trong hội nghị đại lục có quan hệ gì sao?” Trong nhóm người tập hợp ở đây, kẻ có lối suy nghĩ tương đối đơn giản, nhưng luôn có thể nói đúng trọng tâm là Garvin hỏi ra vấn đề mà mọi người suýt chút nữa đều quên mất. Đúng thế, lúc trước bọn họ tụ tập ở nơi này là vì thắc mắc tại sao Iallophil lại nhiệt tình đến vậy ở hội nghị đại lục, tại sao bỗng dưng chuyển sang vấn đề tự lập môn hộ rồi.

    Vài vị trưởng bối nhìn Iallophil, đang nghĩ có nên nói giúp đỡ Iallophil không. Dù sao cũng là hài tử bọn hắn nhìn từ bé đến lớn, nếu muốn tự lập môn hộ, trong thời gian đầu, bọn hắn hẳn phải ra tay giúp đỡ chút ít.

    “Ta muốn có một mảnh đất, một lãnh địa tư nhân độc lập hoàn toàn với các quốc gia.” Chuyện này chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ nói ra, không cần phải giấu giếm gì, thậm chí, trong lòng Iallophil đã sớm có ý tưởng lợi dụng tâm tính của các vị trưởng bối này. Đế quốc lớn nhất nhân loại, thân phận của Tinh Linh vương cùng Pháp Thánh, có bọn họ ra mặt can thiệp và duy trì có thể giảm bớt áp lực của việc thực hiện ý định kia.

    Yêu cầu của Iallophil khiến mọi người kinh hãi, trên đời này sao có thể có một lãnh địa tư nhân nằm ngoài vòng kiểm soát của các quốc gia? Yêu cầu này quả thực là khiến bọn họ không ngờ tới, cũng rất khó để đồng ý. Trong lịch sử đã có không ít Thánh giai, nhưng chưa từng có ai lại đưa ra yêu cầu như thế, Thánh giai còn chưa đủ bản lĩnh để yêu cầu điều này.

    Fei nghiêng đầu liếc nhìn Iallophil, hắn không biết Iallophil đang tính toán gì, bất quá, quên đi, hắn chỉ cần giúp đỡ Iallophil, sau đó nhìn xem kết quả là được. Nghĩ xong, Fei lại quay đầu, tiếp tục ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm rộng lớn.

    “Không thể được.” Đây là lời kinh hô của mấy vị tiểu bối còn thiếu kinh nghiệm, trong lòng các vị trưởng bối cũng nghĩ thế, chẳng qua, bọn hắn không thất thố kêu lên mà thôi.

    Bất quá, trong lòng lại suy nghĩ thêm một chút, “Iallophil, ngươi còn vương bài nào sao?” Hoàng đế tuyệt đối là cao thủ đứng đầu lĩnh vực chính trị, chỉ trong nháy mắt, hắn liền hiểu ra Iallophil nhất định đang nắm giữ lợi thế nào đó.

    Đúng thế, Iallophil chưa bao giờ làm chuyện hắn không nắm chắc. Sau khi được Hoàng đế nhắc nhở, những người hiểu biết Iallophil đều nghĩ đến.

    Nhóm tiểu bối thì nghĩ được nhiều hơn, Iallophil vẫn có ngoại lệ a, ví dụ như trò chơi với Fei năm đó chấm dứt với thất bại thuộc về Iallophil, hay cảm tình với Fei lúc này, khả năng thành công của Iallophil cũng không lớn. Bọn hắn cũng có nghĩ tới, Iallophil đưa ra yêu cầu này nhất định là có liên quan đến Fei, mà đã là việc có liên quan đến Fei, Iallophil tuyệt đối không để thất bại. Như vậy, Iallophil có thứ gì đảm bảo chắc chắn cho cả hội nghị đại lục phải đồng ý?

    Mọi người thực chờ mong nhìn xem vương bài của Iallophil là gì, trong mắt cũng lóe lên sự tò mò.

    Thế nhưng, Iallophil không cớ gì lại thỏa mãn lòng tò mò của bọn họ. Vương bài của hắn, vẫn chưa đến lúc lật lên.

    “Ngươi định yêu cầu một nơi như thế nào?” Fei vốn không muốn đi suy nghĩ chuyện phức tạp như vậy, thế nhưng với địa phương mà Iallophil lựa chọn ra sao, Fei vẫn thực quan tâm, cho nên mới hỏi.

    Đối với vấn đề mà Fei đưa ra, Iallophil tất nhiên là ngoan ngoãn biết gì đáp nấy, nói ra nơi mà hắn muốn có.

    Địa phương mà Iallophil nói ra lại làm mọi người kinh hãi thêm lần nữa, không phải chỗ mà Iallophil chọn quá tốt, mà mảnh đất kia dù căn bản không phải nơi vô chủ, cũng là một nơi mà từ trước đến nay không hề được các quốc gia để vào mắt, càng không ai nghĩ đến chuyện chinh phục nó. Nếu Iallophil muốn nơi đó, sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì cho các quốc gia khác.

    Trong lòng tất cả đều nghĩ, khó trách Iallophil lại có thể nắm chắc như vậy. Nếu là nơi này, các quốc gia khác hẳn sẽ không thấy khó xử. Chỉ là, muốn một nơi như vậy có ích lợi gì?

    Nơi đó được gọi là sa mạc tử vong, không có ốc đảo như các sa mạc khác, cũng không có nguồn nước, xưa nay chưa từng có ai vượt qua được, ngay cả thương nhân, mạo hiểm giả, lính đánh thuê cũng không thèm đặt chân vào một sa mạc như thế, một sa mạc cắn nuốt sinh mệnh của tất cả các sinh vật, một sa mạc rộng lớn chưa từng có ai xuyên qua, ngay cả Hắc Ám chủng tộc cường đại cũng không ngoại lệ.

    Sa mạc tử vong, cũng xem như phòng tuyến thứ nhất của cuộc chiến ngàn năm, bất quá không có một ai đến nơi này để phòng ngự, vì căn bản là không cần thiết. Cho dù là đám Hắc Ám chủng tộc có khả năng bay lượn, nếu không có nước cùng thực vật tiếp tế, cũng không có cách nào vượt qua sa mạc tử vong. Đó là cấm địa với tất cả sinh mệnh.

    Mọi người không rõ vì sao Iallophil lại chọn một nơi như vậy, thậm chí còn muốn hỏi xem liệu Iallophil có nói nhầm không, thế nhưng, Fei đã lên tiếng trước, “Nơi tốt.” Đối với nơi mà Iallophil chọn lựa, cảm giác của Fei hoàn toàn khác với những người còn lại.

    Một nơi như vậy mà tốt sao? Mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn sang Fei.

    Trái lại, Iallophil xem như được Fei khen ngợi, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, Fei quả nhiên là hiểu hắn. Đối với thế nhân, chỗ đó chỉ là một vùng đất chết, nhưng đối với hắn và Fei, lại hoàn toàn không phải.

    Với Tứ Dư của hắn cùng Đại Dự Ngôn Thuật của Fei, muốn cải tạo mảnh đất ấy chỉ là chuyện tốn chút ít thời gian, không thấy thái ấp ở Hắc Ám đại lục đã bị bọn họ cải tạo sao? Ý của hắn là, so với chuyện tìm một nơi tốt, sau đó chậm rãi sửa chữa, thà rằng tìm một nơi để xây dựng hoàn cảnh mới phù hợp với tâm ý của mình còn hơn. Vì thế cho nên, sa mạc tử vong liền rơi vào mắt hắn.

    Hơn nữa, nơi đó đủ rộng rãi, hắn và Fei có thể tận tình thi triển thân thủ của mình, không cần lo lắng việc phá hư thành thị, ảnh hưởng đến người vô tội, đưa đến những phiền phức từ nhân loại và chính trị, cũng không cần phá hoại những khu rừng xanh biếc, những hồ nước trong veo hay đại dương xanh thẳm. Mấy ngày nay, Iallophil đã hoàn toàn hiểu được mức độ yêu thích của Fei đối với môi trường tự nhiên.

    Không lâu sau, sa mạc tử vong sẽ thể hiện rõ lý do nó được gọi như thế, không phải vì hoàn cảnh khắc nghiệt của nó, mà vì nơi đó thuộc về hắn và Fei, những kẻ có can đảm tấn công hắn và Fei sẽ được hắn mai táng ở đó, không được sự cho phép mà bước vào, hay làm trái các quy tắc mà bọn họ đặt ra khi vẫn còn trong sa mạc, sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.

    Đều không hiểu được lối suy nghĩ của cả hai, nhóm người đành phải dẹp việc tự hỏi sang một bên.

    Đêm đã khuya, cũng không nên tiếp tục tụ hợp, mỗi người đều trở về phòng ngủ của mình.

    “Vì sao đột nhiên lại muốn có một chỗ riêng ở Uy Á đại lục?” Khi đã không còn ai nữa, Fei hỏi Iallophil. Hắn và Iallophil ở Hắc Ám đại lục cũng không phải không có lãnh địa, vì sao Iallophil lại muốn lập thêm một chỗ ở Uy Á đại lục nữa?

    “Lãnh địa ở Hắc Ám đại lục vẫn phải chịu sự quản thúc của Hoàng tộc Ma tộc, chưa thể xem như thuộc về chúng ta.” Fei đang suy nghĩ chuyện gì, Iallophil cũng hiểu được vài phần, thế nên hắn giải thích. Mảnh đất kia hiện tại quả thật chưa tính là hoàn toàn thuộc về hắn và Fei, bất quá, đó chỉ là tạm thời mà thôi. Một ngày nào đó, thái ấp ở Hắc Ám đại lục kia sẽ hoàn toàn thuộc về bọn họ, độc lập với tất cả các thế lực bên ngoài, chỉ chịu sự khống chế của hắn và Fei.

    “Fei, ta muốn chế tạo một ngôi nhà, một ngôi nhà của chúng ta.” Thanh âm của Iallophil ôn nhu như nước, trong màn đêm se lạnh, tạo cảm giác xoa dịu lòng người đầy mê hoặc. Đây mới là nguyên nhân khiến Iallophil chấp nhất yêu cầu một khối lãnh địa hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn.

    Ngôi nhà của hắn và Fei. Chỉ nghĩ như vậy thôi, trong lòng Iallophil không khỏi kích động, ấm áp cùng chờ mong một nơi như thế, ngôi nhà của hắn và Fei, những từ ngữ thật tuyệt vời và hạnh phúc biết bao.

    “Red Creek gia cùng Theoromon gia không phải là nhà của chúng ta sao?” Ở mạt thế không hề có khái niệm “nhà”, Fei lục tìm khái niệm của từ “nhà” trong đầu một chút, khi ở Red Creek gia, hắn cứ nghĩ, đó là một ngôi nhà rồi.

    “Đó không phải là nhà của chúng ta, tuyệt đối không phải, chúng chỉ là chỗ đặt chân mà thôi.” Đối với Fei mà nói, Red Creek gia tộc tuyệt đối không phải một nơi được xem là nhà. Trước kia, Theoromon gia có thể xem như nhà của hắn, chính là sau này, khi hắn đã từ bỏ việc trở thành gia chủ, khi phụ thân hắn qua đời, lúc người khác lên làm gia chủ, nơi đó còn được xem là nhà sao?

    “Nhà là cái gì?” Fei hỏi.

    “Nhà là nơi ngươi có thể thả lỏng, không cần phòng bị bất cứ chuyện gì, là nơi khiến ngươi thấy ấm áp nhất, lưu luyến nhất.” Iallophil giải thích cho Fei về ngôi nhà trong nhận thức của hắn, ngôi nhà của hắn và Fei.

    “Nhà.” Sau khi nghe Iallophil nói, trái tim Fei xao động một chút, đó có vẻ là một nơi rất tốt. “Được, ta và ngươi, cùng nhau xây dựng ngôi nhà này.”

    ——–

    Sa mạc tử vong, một nơi vốn hoang vu, không có sinh mệnh nào, dưới lực lượng của hai vị Truyền Kỳ Iallophil. Theoromon miện hạ cùng Fei. Red Creek miện hạ, trở thành vùng Thánh địa được người người ngưỡng vọng. Sa mạc ấy sau khi được hai vị Truyền Kỳ cải tạo đã không còn vẻ hoang vu nữa mà trở thành nơi có cảnh sắc đẹp đẽ nhất trên đời. Đó là kỳ tích mà hai vị Truyền Kỳ cùng tạo ra, là Thánh địa tuyệt đối không thể khinh nhờn. Những kẻ xúc phạm đến nơi đó chắc chắn sẽ rơi xuống Tử Vong thâm uyên (vực sâu).

    —– Trích từ Bộ sách Du lịch [Những cấm kỵ ở sa mạc tử vong: Lời nói đầu]

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ