Home Đam Mỹ Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê – Chương 21: Người quen gặp mặt

    Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê – Chương 21: Người quen gặp mặt

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

    Phòng bi-da không lớn, là một địa bàn tư nhân cho nên cũng không quá chính quy.

    Trong phòng bày tám cái bàn bi-da, dưới ánh đèn màu trắng tụ tập rất nhiều người, đều là dân lưu manh, cánh tay đầy hình xăm, mặc jacket, ngồi ở các góc, người hút thuốc, kẻ đánh bài, tên cầm điện thoại điện thoại chơi.

    Chân chính đánh bi-da chỉ có một cái bàn cuối cùng bên phải, xung quanh vây không ít người, theo âm thanh của những quả bóng lăn mà không ngừng ồn ào náo nhiệt. Một mảnh khói thuốc mù mịt.

    Mã Tiểu Đinh vừa tới cửa, nhìn thấy tình cảnh bên trong, những lời nói hung hăng đều nuốt ngược về bụng, tư thế đá cửa héo queo ngay lập tức.

    “Dụ ca…” Mã Tiểu Đinh thảm hề hề quay đầu lại, mặt nhăn thành quả khổ qua: “Nhiều, nhiều người quá nha. Hay là chúng ta đợi lần sau có mỗi một mình thằng đó rồi quay lại bắt nó?”

    Cửa đều mở rồi mà còn muốn trốn về?

    Cậu đi đánh người cũng không trước hết xem thử người ta có bao nhiêu anh em?

    Khóe miệng Tống Dụ giật giật một cái, đứng đằng sau trực tiếp một cước đạp vào mông y.

    “Cậu như vậy mà là giáo bá cấp hai á?”

    Thật tình là thằng giáo bá low nhất mà cậu từng thấy.

    Mã Tiểu Đinh tay bám cửa không chặt, lảo đảo ngã về phía trước, liền xuất hiện trước mặt mọi người.

    Y tùy tiện ra mặt như vậy tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

    Bọn côn đồ tay cầm điếu thuốc, nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt cũng không quá thân thiện.

    Trong phòng bi-da có một khu vực quầy bar, nhạc bật ầm ầm, ánh đèn lạnh lẽo chiếu lên mặt mỗi người.

    Mã Tiểu Đinh sắp khóc rồi. Y bất quá là một học sinh trung học, ở đâu ra lá gan để giả bộ làm đại ca với một đám thanh niên trưởng thành lêu lổng trước mặt đây.

    Y theo bản năng nhìn ra đằng sau, nuốt nước miếng một cái, hai chân run rẩy.

    … Y hiện tại có thể chạy trốn hay không?

    Một thanh niên cột tóc đuôi ngựa dơ hầy tắt tàn thuốc, nhìn thấy bộ dáng thất kinh của y, huýt sáo cười nhạo: “Bạn nhỏ đi lộn chỗ à, quán net ở lầu hai, đây cũng không phải là nơi học sinh ngoan nên tới.”

    Mã Tiểu Đinh căn bản không dám nói chuyện với gã, tầm mắt nhờ giúp đỡ liên tiếp nhìn về phía Tống Dụ.

    Tống Dụ liếc nhìn y một cái, lạnh nhạt bảo: “Không có tiền đồ.”

    Cậu tiến lên một bước, thay thế Mã Tiểu Đinh trở thành trung tâm ánh nhìn của mọi người.

    Thiếu niên dáng người kiên cường, áo trắng quần đen, màu tóc cùng đôi mắt đều là màu nâu nhạt, lông mi dài lại cong, làn da mịn màng, nhìn sơ qua có vẻ ôn hòa vô hại, chỉ khi mí mắt hơi nhấc lên thì sự nghịch ngợm cùng ngông cuồng mới tràn ra, cực kì khí thế.

    “Nhóc con, đến tìm mẹ à?”

    Tên dơ hầy căn bản không để đám người bọn họ vào mắt, khóe miệng cong lên, trào phúng nói.

    Tống Dụ mặc kệ gã, nghiêng đầu hỏi Mã Tiểu Đinh: “Chúc Chí Hành là ai?”

    Mã Tiểu Đinh vẫn đang bịt mắt.

    Tống Dụ lặp lại: “Chúc Chí Hành là ai?”

    Mã Tiểu Đinh từ trong giọng nói của cậu nghe ra hàn ý, run lập cập, bắt đầu nhón chân lên nhìn xung quanh, nhưng nơi này tụ tập quá nhiều người, lại ồn cực kì, y nhìn dáo dác nửa ngày cũng không thấy Chúc Chí Hành.

    Gã dơ hầy hừ một tiếng, có chút bất mãn vì bị ngó lơ, đứng dậy, ngoài cười trong không cười nói: “Không phải đến tìm mẹ thì cứ nói rõ nha, anh đây giúp bây tìm.”

    Trong đám côn đồ này thân phận gã hẳn là rất cao, người bên cạnh nhìn động tác của gã cũng không dám phát ra âm thanh, căn phòng ầm ĩ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh hơn một chút.

    Gã ta đi vào trong, rống lên: “Chúc Chí Hành, ai là Chúc Chí Hành! Mau cút ra đây! Có người tới cửa tìm!”

    Lúc này, bàn bi-da bị một đám người vây quanh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo. Thanh âm bóng đập vào nhau cồm cộp dễ nghe, xem ra là một đường bóng đẹp.

    Giọng nói của gã dơ hầy giữa sự ồn ào này vẫn rõ ràng như cũ.

    Mấy người bên cạnh bàn bi-da nghe thấy, xoay người, nhìn về hướng cửa, giữa bọn chúng lộ ra một khoảng trống. Quả banh đen cuối cùng trên bàn run rẩy lăn dọc theo mặt bàn xanh lá, hướng về cái lỗ trong góc.

    Tầm nhìn của Mã Tiểu Đinh rốt cuộc xuyên qua khoảng trống ấy tìm được người, y vươn ngón tay chỉ vào một nam sinh vừa gầy vừa lùn đứng trong góc xa nhất, lớn tiếng: “Dụ ca! Thằng chó Chúc Chí Hành ở kia kìa!”

    Chúc Chí Hành bị nhắc tên đột ngột trợn to mắt, nhìn về phía bọn họ, sau khi bắt gặp Mã Tiểu Đinh, sắc mặt nó trong nháy mắt trở nên khó xem tới cực điểm.

    Cộc.

    Banh đen lọt lỗ.

    Một ván kết thúc.

    Một nam nhân hơn hai mươi tuổi mặc áo caro trước bàn bi-da đứng thẳng lên, chậm rãi chà đầu gậy bi-da.

    Tên dơ hầy vỗ vỗ tay, đi về phía trước: “Lão Trần, chỗ này của mày có một đám bạn nhỏ muốn tìm người, còn không mau giúp một tay tìm xem? Đám bạn nhỏ sốt ruột quá coi chừng sắp khóc nhè.”

    Tên áo caro mắt một mí, môi mỏng, mũi to, toàn thân toát ra vẻ không dễ trêu vào, nói chuyện cũng cục súc vô cùng. Gã liếc mắt một cái: “Tìm cái con mẹ mày, đuổi tụi nó đi!”

    Gã dơ hầy giống trong dự liệu, cười: “Chậc, mày sao mà không nghĩ sâu một chút nha. Người cũng đưa tới cửa rồi, sao không giữ bọn nó lại chơi.”

    Mã Tiểu Đinh cừu nhân gặp mặt lập tức đỏ mắt, hận không thể xông tới bắt Chúc Chí Hành lôi ra ngoài đánh một trận.

    Sợ hãi gì đều quên mất, y nói với với Tống Dụ: “Dụ ca, chính là cái thằng cháu nội này mắng Tạ Tuy! Còn nói ra cái chủ ý thâm độc, buồn nôn kia nữa!”

    Chúc Chí Hành đi theo một thiếu niên tướng mạo rất giống tên mặc áo caro. Nó hung tợn trừng Mã Tiểu Đinh một cái, sau đó nhón chân lên, ghé vào bên tai thiếu niên nói gì đó.

    Thiếu niên mặc đồng phục học sinh Nhất Trung, tóc nhuộm thành đủ mọi màu sắc, đại khái chính là tên giáo bá lớp 11 mà Chúc Chí Hành ôm đùi được.

    Vóc người của Chúc Chí Hành cũng rất hèn mọn, tầm mắt rắn rết thâm độc liếc nhìn Mã Tiểu Đinh một cái.

    Trần Chí Kiệt nhướn mày, tầm mắt khinh thường rơi lên người Mã Tiểu Đinh, hỏi: “Đây chính là người làm phiền đến mày?”

    Chúc Chí Hành lập tức nịnh nọt mà thêm mắm dặm muối: “Chính là nó, thằng chó này là cái gai trong trường cấp hai của bọn em, coi trời bằng vung quen rồi, còn nói tới Nhất Trung muốn cướp vị trí giáo bá của anh.”

    Trần Chí Kiệt xì một tiếng, sự xem thường trong mắt sắp tràn ra ngoài: “Cái thá gì.”

    Hắn tới bên cạnh tên áo caro, nói: “Anh, đừng vội đuổi người, những người đó là bạn học của em.”

    Tầm mắt hắn ta rơi xuống trên người bọn họ, khóe môi cong lên cười không có ý tốt.

    “Đều là đến gây chuyện, đã vào rồi làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy.”

    Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng.

    Gã dơ hầy tiếp tục ồn ào: “Lão Trần, mày xem, em trai mày so với mày còn ngon lành hơn.”

    Bọn côn đồ cười rộ lên.

    “Bạn học đến gây chuyện?”

    “Ha ha ha ha ha ha tìm đến chỗ chúng ta.”

    “Không phải là đến làm trò cười chứ.”

    “Để tao đi đóng cửa.”

    Một tên lưu manh ngồi tại cửa ra vào cười rộ lên trên sự đau khổ của người khác, một chân đạp tắt thuốc lá, một chân câu cửa đóng lại, sau đó đứng lên nói, “Bạn nhỏ, hôm nay cũng đừng về sớm nha.”

    Bọn đàn em Mã Tiểu Đinh trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

    Bọn họ xét cho cùng bất quá cũng mới mười lăm tuổi, là học sinh cấp ba chưa trải đời, đối diện với mấy người này theo bản năng trong lòng đầy hoảng sợ. Bây giờ bị bức đến nước này, người đều choáng váng.

    Gã dơ hầy cười híp mắt, một mặt không có ý tốt.

    Đôi mắt nhỏ của áo caro chậm rãi nheo lại.

    Trần Chí Kiệt nói: “Theo được tới chỗ này, có vẻ là thật sự muốn đấu một trận với bọn tao. Nghe nói tụi mày tìm Chúc Chí Hành?”

    Mã Tiểu Đinh cắn răng một cái, thẳng thắn đáp lời. Hiện tại đã nhập cuộc, nếu như y còn sợ thì làm sao mà được.

    Mã Tiểu Đinh tự nhận bản thân rất có trách nhiệm, ngoài mạnh trong yếu hô lên: “Đúng! Tao cùng Chúc Chí Hành có ân oán cá nhân, mày giao nó cho bọn tao, bọn tao lập tức liền đi!”

    “…” Tống Dụ.

    Cái thằng ngu này.

    Chỉ chốc lát sau, không ngoài dự liệu vang lên tiếng cười nhạo của tất cả mọi người trong phòng.

    Tiếng cười của gã dơ hầy đặc biệt to, gã chống bàn bi-da, xoa khóe mắt một chút: “Cậu bạn nhỏ, nhóc đây còn chưa hiểu tình hình à – vấn đề không phải là nhóc có muốn đi hay không, mà là nhóc cùng đàn em của nhóc có đi được hay không.”

    Mã Tiểu Đinh thật sự sợ hãi, trong lòng nghĩ nếu biết vậy đã chẳng làm, vì cái gì mình lại phải lôi Dụ ca vào.

    Lòng bàn tay y chảy đầy mồ hôi, run giọng: “Tôi…”

    Trần Chí Kiệt cũng cười, bất quá không phô trương như vậy.

    Hắn nói: “Như vậy đi, dù sao cũng là đàn em cùng trường, tao cũng không làm khó mày. Tối nay chúng ta chơi một trò chơi đi.”

    “Nếu mày thắng, tao liền thả tụi mày đi, giao Chúc Chí Hành cho tụi mày. Nếu mày thua, thứ hai lúc chào cờ mày phải chạy ra dưới quốc kỳ sủa tiếng chó. Thế nào?”

    Tống Dụ không nhìn nổi, muốn kéo Mã Tiểu Đinh xuống dưới, đổi chính mình lên. Nhưng trên bả vai bỗng có thêm một bàn tay, là Tạ Tuy.

    Tống Dụ sững sờ, nghiêng đầu.

    Biểu tình Tạ Tuy không đổi, ngũ quan đẹp đẽ dưới ánh sáng lạnh lẽo càng thêm tinh tế.

    Lúc chào cờ sủa tiếng chó.

    Đó chính là mất sạch tôn nghiêm trước toàn trường. Huống chi, Mã Tiểu Đinh hồi cấp hai là một nhân vật có tiếng tăm như vậy.

    Đây đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói là một sỉ nhục to lớn tới cỡ nào.

    Mã Tiểu Đinh tức giận tới mặt đỏ bừng, siết chặt nắm đấm, chỉ trách y quá lỗ mãng, mang theo người khác đồng thời tới nước này. Y cắn răng, nhìn hắn ta chằm chằm.

    “So cái gì?”

    Trần Chí Kiệt nói với tên áo caro: “Anh, cho em mượn một bàn.”

    Áo caro nhìn bọn họ giống như nhìn một đám học sinh tiểu học đánh nhau, hai tay khoanh trước ngực, lui về sau một bước, cằm hất lên.

    “Cứ dùng.”

    Trần Chí Kiệt cởi áo khoác đồng phục ra, cầm lấy gậy bi-da, hướng Mã Tiểu Đinh đắc ý cười: “Snooker, biết chơi không?”

    Ánh mắt bọn côn đồ trong phòng đều là chờ xem trò vui. Quán bi-da này là anh trai Trần Chí Kiệt mở, Trần Chí Kiệt mưa dầm thấm đất cũng đi theo học, dù không phải là dân chơi chuyên nghiệp, nhưng bắt nạt đám tay mơ cũng là dư sức. Cái này rõ ràng không phải là cạnh tranh công bằng, nhưng hiện tại đám nhóc con kia xui xẻo, dù không biết chơi cũng phải biết.

    Cả người Mã Tiểu Đinh đều choáng váng.

    Y cũng biết đánh bi-da, nhưng hình thường đều chơi tám banh với chín banh, cũng chưa thử snooker.

    Tầm mắt Tống Dụ xuyên qua đám người, rơi vào trên người Chúc Chí Hành.

    Rất lùn, rất gầy, trên mặt nổi cực kì nhiều mụn, hình dáng hèn mọn, cử chỉ sợ hãi rụt rè.

    Đụng tới tầm mắt của cậu, đầu nó cũng không dám nhấc, chỉ yên lặng đứng phía sau Trần Chí Kiệt.

    Đê tiện, nhu nhược, thâm độc.

    Nhưng chính một người như vậy đã tạo thành ác mộng ba năm cấp hai của Tạ Tuy.

    Còn toan tính xuống tay với bà nội Tạ Tuy.

    Cậu vốn cảm thấy Tạ Tuy đã tha thứ, chuyện cũ cũng không cần truy cứu nữa, nhưng Tạ Tuy quá thiện lương, khoan dung. Có người sẽ không hối cải để trở thành người mới. Hơn nữa, nó còn thiếu Tạ Tuy một lời xin lỗi cùng một câu giải thích.

    Tống Dụ quay đầu lại, lạnh nhạt nói với Tạ Tuy: “Dẫn bọn họ lui về phía sau.”

    Tạ Tuy hạ mắt, theo dõi cậu.

    Tống Dụ tiến lên một bước, đè bả vai Mã Tiểu Đinh, đẩy y ra đằng sau.

    Mã Tiểu Đinh trừng mắt, trong lòng vừa áy náy vừa lo lắng, có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn theo bản năng mà tín nhiệm Dụ ca.

    Tống Dụ thần sắc thong dong, đứng ở dưới ánh đèn, ý cười trên khóe miệng lạnh lẽo: “Tao và mày đấu, bất quá tao muốn sửa quy tắc.”

    Trần Chí Kiệt căn bản không đặt Tống Dụ ngoan hiền vào mắt, phẩy phẩy tay, cười khẩy: “Mày cảm thấy mày có tư cách cùng bọn tao bàn điều kiện?”

    “Tại sao không đủ tư cách?”

    Tống Dụ đột nhiên vung tay, siết chặt một đầu khác của gậy bi-da, chân sải hai bước đã kéo Trần Chí Kiệt đến trước mặt mình, tay tóm chặt quần áo của hắn.

    Nụ cười của cậu vừa ngông cuồng vừa lạnh lẽo: “Mày có thể thử xem, cả đám tụi mày đấu với tao.”

    Đám côn đồ bên cạnh thu lại tâm tư xem trò vui, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

    Tống Dụ vừa ra tay, chúng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là người có trình độ.

    “Mày –––––”

    Trần Chí Kiệt mặt đỏ lên, cảm giác thể diện mình hoàn toàn mất sạch. Hắn ta muốn giãy dụa phản kháng, nhưng bàn tay đang túm chặt cổ áo của hắn như sắt thép, vùng vẫy nữa chỉ khiến cho hô hấp của hắn trở nên khó khăn, gần như nghẹt thở.

    Gã dơ hầy tiến lên trước, trông có vẻ muốn tách hai người ra. Tống Dụ rút gậy bi-da khỏi tay Trần Chí Kiệt, cánh tay giương lên, mũi nhọn kề sát tròng mắt gã dơ hầy, cách một centimet sẽ đâm vào.

    Gã dơ hầy trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.

    Gã ta gắt gao nhìn gò má Tống Dụ.

    Nhưng tầm mắt Tống Dụ không hề đặt trên người gã, càng hững hờ như vậy càng làm người ta sợ hãi.

    Tống Dụ nói: “Chúc Chí Hành hôm nay tao nhất định muốn bắt đi, không cần thiết phải thêm vào trong quy tắc.”

    “Cho nên, sửa quy tắc. Tao thắng, mày đứng dưới quốc kỳ sủa tiếng chó. Tao thua, tao nhận phạt. Cái thói thích vũ nhục người khác làm niềm vui, hôm nay tao dạy cho mày một bài học.”

    Trần Chí Kiệt có được cơ hội lấy hơi, hắn lui về phía sau, giận dữ: “Anh! Em không chơi nữa! Đánh chết nó!”

    Vẻ mặt xem trò vui của gã caro cũng biến mất. Gã bước lên trước, thâm trầm: “Nhóc con, mày đây cũng quá ngông cuồng rồi.”

    Tống Dụ nhíu mày, cười không quá khiêm tốn: “Cũng tạm thôi.” Vẫn là câu nói kia, thiếu đánh y như cũ.

    “Đ*t con mẹ mày ––––”

    Gã áo caro nổi khùng, sắc mặt thay đổi, một quyền đấm tới.

    Người bên cạnh tất nhiên cũng không đứng im, đương nhiên hô hò nhau cùng lên, bốn phương tám hướng, muốn ấn Tống Dụ xuống đánh.

    “Dụ ca!”

    Mã Tiểu Đinh vẻ mặt đại biến, xông tới gào thét: “Các người biết cậu ấy là ai sao! Dám động vào cậu ấy, từ nay về sau ở thành phố C mấy người không còn đường sống đâu!”

    Gã dơ hầy giận dữ tới muốn nôn ra máu, xách Mã Tiểu Đinh ra ngoài, cười gằn: “Bao nhiêu tuổi mà còn chơi cái trò này? Địa bàn của tao, ông trời có tới tao cũng không sợ.”

    “Dụ ca ––!”

    Mã Tiểu Đinh vừa gấp vừa hoảng sợ! Ở trong lòng y, Tống Dụ vẫn luôn là một con búp bê sứ, đụng vào sẽ vỡ.

    Lỡ như xảy ra việc gì, y làm sao có thể nói chuyện với cha y! Mạnh gia đối với nhà bọn họ có ân cứu mạng, y làm sao có thể nói chuyện với Mạnh lão phu nhân!

    Gã dơ hầy hướng phía sau rống: “Đè bọn nhóc này lại, không cho chúng lên hỗ trợ.”

    Mã Tiểu Đinh gấp đến độ đôi mắt đều đỏ lên, ra sức tránh khỏi gọng kiềm của gã dơ hầy, “Mẹ nó, thả tôi ra! Mạnh gia! Mấy người đụng vào cậu ấy chính là đụng vào Mạnh gia ––!”

    Gã dơ hầy bật cười một tiếng.

    Kỳ thực, đối với bình dân bách tính mà nói, cái từ Mạnh gia này quá xa xôi, nếu không phải trong cái vòng kia cũng sẽ không hiểu rõ.

    Mã Tiểu Đinh trong lòng một mảnh tuyệt vọng, biết vậy y đã chẳng làm. Y không nên cái gì cũng không rành đã trực tiếp gọi Dụ ca tới đây. Lần này quả thực là đá vào tấm sắt.

    Tạ Tuy không phải quá nôn nóng, đứng ở bên cạnh, tròng mắt đen nhánh sâu xa, lương bạc như tuyết trắng, nhưng rất chăm chú. Hắn luôn cảm thấy… đứa trẻ này sẽ đem lại cho mình đặc biệt nhiều kinh hỉ.

    Bên bàn bi-da một mảnh hỗn chiến.

    “Óc chó kiêu ngạo –– á!”

    “Tao cho mày ngông cuồng –– á!”

    Vang lên lại là tiếng thanh niên kêu thảm thiết, tiếng gãy xương cùng tiếng rít gào.

    Mỗi cước đạp cực kì ác lệ, tựa hồ mang theo tiếng gió.

    Tống Dụ nhìn bọn chúng, nhớ lại khoảng thời gian học sinh vừa phản nghịch vừa phóng túng của mình.

    Tại thế giới gốc gia cảnh cậu khá giả, là thế hệ thứ ba của gia đình Cách Mạng, từ nhỏ lớn lên trong khu vực quân đội, kỹ xảo đánh nhau cùng thể năng đều ổn. Sau một lần gặp phải cướp lúc còn bé, người nhà cậu càng thêm chú ý huấn luyện cậu mặt tự vệ.

    Tuy rằng những thứ đó sau này đều được sử dụng thời cậu mắc bệnh trung nhị, làm giáo bá ra vẻ ta đây.

    Nhưng bản thân Tống Dụ thật sự có thể một mình đấu lại đám lưu manh chỉ biết dựa vào đông người để tạo thế chứ trên thực tế vừa phế vừa sợ chết này.

    Hiện tại cậu ở lại trong trường, không cần lo lắng bị dính máu sẽ khiến cho bà ngoại Mạnh lo lắng.

    Tống Dụ ra tay càng thêm trực tiếp, không kiêng dè gì.

    Cả đám bọn Mã Tiểu Đinh đều sợ tới choáng váng.

    Họ sững sờ nhìn thiếu niên bên cạnh bàn bi-da dưới ánh đèn lạnh lẽo.

    Đánh nhau nước chảy mây trôi, tay cầm gậy bi-da, đến một tên đánh một tên, đến hai tên đánh một đôi. Sức lực lớn đến kinh người, tới mức không ai có thể ngăn lại cậu. Ra tay vừa nhanh lại vừa độc, tựa như một con sói hoang.

    Tống Dụ dùng chân đạp ra một người, môi cong lên nụ cười gằn. Cậu kẹp lấy cổ tên áo caro, nhấn đầu gã lên bàn bi-da.

    Bọn lưu manh vốn tính sợ chết, sau khi nhìn thấy trước mặt đủ loại thảm trạng của đồng bọn, chúng để mặc tên áo caro gào thét khản cả giọng, vẫn hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên.

    “Đ* má mày!”

    Tên áo caro từ xưa đến nay không ngờ rằng một thiếu niên trông yếu ớt lại có sức lực đến như vậy, tức đến nỗi muốn nghiến nát hàm răng: “Bố mày còn có người chưa ra mặt! Mày đéo sống nổi ra khỏi cánh cửa này.”

    Tống Dụ phì một tiếng, cười nói: “Anh em, anh hiện tại có hiểu rõ tình hình không vậy. Vấn đề không phải là anh có thả bọn tôi ra không, mà là tôi có muốn đi hay không.”

    “Cửa đã khóa kĩ rồi.”

    Tay cậu hơi dùng sức, đầu tên caro lại đập vào bàn bi-da, trong tiếng kêu gào thê thảm của gã ta, Tống Dụ cười nói tiếp: “Em trai của anh tính tình như thế, phỏng chừng anh cũng chả tốt đẹp gì. Hôm nay chúng ta cùng nhau đóng-cửa-đánh-chó nào.”

    Mấy chữ cuối cùng, khóe môi cậu cong lên, trong mắt một tầng lệ khí khiếp người.

    Áo caro gào thét: “Hắc Tử! Hắc Tử! Mau ra đây cho tao!! Ra đây!!”

    Bên ngoài đánh nhau khí thế ngất trời, khu quầy bar trong phòng bi-da vẫn bật nhạc rất to. Tiếng gầm rú của tên áo caro gần như làm rung chuyển cả sàn nhà lầu ba này.

    Bên trong rốt cuộc có động tĩnh.

    “Cái chó má gì, bố mày đang đánh bài vui vẻ.”

    Từ trong quầy bar hùng hùng hổ hổ bước ra mấy người.

    Trong đôi mắt hí của áo caro tràn đầy sự độc ác: “Nhóc con mày dám đánh nhau với tao? Anh em của tao đều ở đây, bọn họ ra tay đều dùng dao thật! Mày toang con mẹ nó rồi!”

    Dùng dao thật?

    Tống Dụ dửng dưng cười như không cười: “Lần trước có người cũng nói với tôi rằng họ dùng dao thật, sau đó phải vào cục cảnh sát ngồi. Để tôi xem rồi so sánh thử, dao của bọn họ ai nhanh hơn?”

    “Chuyện gì vậy!”

    Đi qua hành lang, một đám người từ quầy bar bước ra, đầu tóc đủ mọi màu sắc chói mắt, tên cầm đầu là một mái tóc đỏ rực theo gió bay phấp phới, trên mặt đầy sẹo rất rõ ràng.

    Tống Dụ nhìn qua.

    Tóc đỏ nhìn lại.

    “…”

    “…….”

    Người quen gặp mặt.

    Một hồi im lặng.

    Tên áo caro đập bàn giận dữ: “Bố mày bị người ta phá quán, mày thường ngày ăn chùa uống chùa, bây giờ còn không mau qua đây đập chết đám nhãi con này cho bố?!”

    Tóc đỏ không nhúc nhích, chăm chú nhìn mặt Tống Dụ.

    Tống Dụ nở nụ cười, “À, các con.”

    Tóc đỏ cùng biệt đội tóc cầu vồng sau lưng gã: “……”

    Trận đánh trong hẻm cụt với Tạ Tuy lần trước đến giờ vẫn là bóng tối trong lòng bọn chúng, thằng nhóc kia mắt không chớp cầm dao đâm thủng tay bọn gã. Bọn gã bị đập, bị đâm, cuối cùng còn bị đưa vào trong tù, một bụng ngậm bồ hòn.

    Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hiện tại của Tống Dụ, cùng với vẻ mặt hoảng sợ của bọn rác rưởi bên cạnh.

    Liền biết, thằng nhóc này cũng không đơn giản.

    Hai thằng đều gai góc.

    Đánh nhau vừa ngoan độc vừa không sợ chết, lại biết báo cảnh sát, mà con mẹ nó vẫn còn là vị thành niên.

    Tên tóc đỏ mới xuất hiện thật sự cũng không muốn đụng phải Tống Dụ.

    Áo caro bị bầu không khí làm cho có chút hoang mang.

    Tên tóc đỏ chăm chú nhìn tình huống trước mắt một hồi lâu, không biết nên làm sao bây giờ.

    Gã thoáng nhìn ra sau, một đám đàn em của gã hiện tại vẫn còn bị thương chưa lành, thấy Tống Dụ như thấy ôn thần, đều tự giác lui về sau một bước.

    Tóc đỏ: “…”

    Tống Dụ đã buông áo caro ra.

    Áo caro cũng không còn sức lực để ra vẻ ta đây, gã lui về phía sau, há mồm thở dốc.

    Trần Chí Kiệt cũng thế, mặt mũi trắng bệch.

    Áo caro lấy lại hơi xong, chỉ tay vào mặt Tống Dụ, gào thét với gã tóc đỏ: “Nó! Chính là nó! Một đám người tụi mày không phải là bá chủ một phương cả phố Liên Vân hay sao! Hiện tại đối phó với một thằng học sinh cấp ba như vậy còn sợ à! Thằng nhãi khốn khiếp này đến đây phá quán nhà tao!”

    Tóc đỏ khóe miệng giật giật, vết sẹo trên mặt có vẻ càng thêm dữ tợn: “Người đến phá quán à…”

    Người một phòng nín thở, chăm chú nhìn gã, rồi thấy gã tóc đỏ nghiêng đầu, chậm rì rì nói với áo caro: “… Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.”

    Lời này vừa nói ra, không gian trở nên im lặng.

    Áo caro lập tức biến thành con cá nóc, hận không thể tát một phát vào mặt gã tóc đỏ, nhưng gã ta kịp lấy lại chút lý trí, gào thét: “Báo cảnh sát? Báo cảnh sát để tụi nó đến bắt sạch chúng ta?”

    Vẻ mặt tóc đỏ cứng lại vài giây, tâm tình trong mắt hết sức rõ ràng, chính là ‘Việc này bố mày không muốn quản’.

    Một đám lưu manh trong phòng, bao gồm cả lũ đang nằm trên sàn kêu thảm, giờ khắc này biểu tình đều giống nhau như đúc, là hoang mang cùng hoảng sợ.

    Vốn tưởng là dê vào miệng cọp, không ngờ là chính mình dẫn sói vào nhà.

    Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Hiện tại vị ôn thần này sống chết muốn ở lại đây!

    Gã dơ hầy bị sự phát triển của tình hình làm cho ngu người, cánh tay giữ lấy Mã Tiểu Đinh trong vô giác buông lỏng.

    Vẻ mặt của Mã Tiểu Đinh không tốt hơn gã ta chút nào, y liều mạng dùng tay dụi mắt, sợ chính mình đang nằm mơ.

    ĐCM! Dụ ca mạnh như vậy sao?

    Trần Chí Kiệt tuy rằng tự nhận mình là giáo bá Nhất Trung, nhưng đều là dựa vào một đám đàn em, ỷ người đông thế mạnh mà bắt nạt bạn học tạo thành tên tuổi.

    Đừng nói tới Tống Dụ, chỉ nhìn bọn đàn em của gã tóc đỏ kia hắn đều không đánh thắng nổi một ai. Gặp phải tình huống này, hắn sắc mặt tái nhợt, trốn phía sau lưng anh trai hắn, một tiếng cũng không dám nói.

    Còn thằng em Chúc Chí Hành của hắn đã sợ tới sắp ngất xỉu.

    Tống Dụ chống tay một cái, động tác gọn gàng tiêu sái ngồi lên bàn, tay cầm gậy, cười nhìn gã tóc đỏ: “Nghe nói mấy người đánh nhau dùng dao thật?”

    “Thấy máu thật luôn?”

    Tóc đỏ: “……”

    Thời khắc này, ngay cả mấy vết sẹo trên mặt gã cũng lộ ra một vẻ tang thương.

    “Đại ca, chúng ta làm sao đây…”

    Tóc xanh run rẩy tiến lên trước một bước, run run hỏi.

    Tóc đỏ lòng như tro nguội mà quay đầu lại, liếc nhìn gã ta một cái.

    Cái gì cũng không muốn nói.

    Gã muốn hút một điếu thuốc.

    Áo caro khó mà tin nổi, trợn to mắt: “Tụi bây sợ nó?! Nó là một thằng nhãi học cấp ba đấy!”

    Gã tóc đỏ âm ngoan liếc gã ta một cái. Dù sao cũng là du côn đường phố, cỗ lệ khí này vẫn tồn tại trên người.

    Áo caro bị gã ta nhìn một phát mà cổ họng căng thẳng, lời nói nghẹn trở lại, không dám hó hé. Gã mặt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Dụ.

    Tóc đỏ đụng phải Tống Dụ, cả hai lần đều là bọn chúng tự chạy tới tìm phiền toái, nhìn lại đều là tự làm tự chịu.

    Hiện tại Tống Dụ đến đây phá quán, sự tuyệt vọng trong nội tâm của gã tràn lan thành sông.

    Gã nghiến răng, nỗ lực nặn ra một nụ cười có thể so sánh với lúc đối diện với kẻ thù giết cha của mình, mở miệng: “Vị… bạn nhỏ này.”

    Tống Dụ khẽ cười, vuốt gậy bi-da, khách khí nói: “Đừng nha em trai, hôm nay anh đây không có tìm em đánh nhau, em cũng đừng chơi cái trò thấy sang bắt quàng làm họ nghen.”

    Tóc đỏ: “…”

    Mọi người: Thật – con – mẹ – nó – ngông – cuồng!

    Hiện tại, trong lòng Mã Tiểu Đinh, hình tượng Tống Dụ vỡ nát rồi được xây dựng lại, từ một vị Phật Bồ Tát biến thành Diêm Vương sống.

    Dụ ca trâu bò quá!

    Nhìn cái dáng ngồi này, nhìn giọng điệu nói chuyện này, nhìn nụ cười vừa lạnh lùng vừa du côn này. Mã Tiểu Đinh cảm thấy, ba năm cấp hai y làm giáo bá chính là con nít tập làm người lớn.

    Tống Dụ hất cằm lên, tầm mắt rơi xuống trên người Trần Chí Kiệt, khéo môi cong lên, giọng điệu chậm rãi lại trào phúng: “Snooker, đấu không? Luật trừng phạt thắng thua, bây giờ tao có tư cách quyết định chưa?”

    Có tư cách quyết định chưa?

    Một cái tát rát bỏng vả vào mặt.

    Trần Chí Kiệt cúi đầu, cả người đều run rẩy, không nói câu nào, giấu bản thân mình vào bóng tối.

    Gã tóc đỏ nhìn quanh, gần như đã rõ tình hình. Gã ho khan một tiếng, âm thanh nỗ lực làm cho mềm mại, trong đầu tự thôi miên bản thân rằng mình là một người anh trai thân thiết.

    “Này nha! Anh đây cứ tưởng là chuyện lớn lao gì! Không phải chỉ là chút mâu thuẫn bạn bè với nhau sao! Thế nào mà còn xích mích tới nước này vậy nè!”

    Nhưng mà gã ta vẻ ngoài hung thần ác sát, giờ làm ra vẻ hòa ái dễ gần thì càng thêm vừa vặn vẹo vừa dữ tợn. Cả một đám người nhìn gã, sởn cả tóc gáy.

    Gã tóc đỏ vỗ vỗ vai Trần Chí Kiệt, vỗ tới mức khiến toàn thân Trần Chí Kiệt run lẩy bẩy. Gã bĩu môi, cười híp mắt: “Tiểu Trần nè, không phải anh Hắc của em đã bảo rồi sao. Cùng trường phải không, sau này ra xã hội còn phải giúp đỡ lẫn nhau đó. Nào, có hiểu lầm liền nói lời xin lỗi, không có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng, bắt tay với bạn mình một cái, coi như là giải quyết xong! Mọi người còn có thể thoải mái ngồi xuống cùng nhau chơi bi-da, uống chút rượu.”

    Trần Chí Kiệt: “…”

    Áo caro: “…”

    Một đám người: “…”

    Con mẹ nó, mày đường đường là du côn đường phố, không đi đùa giỡn bé gái, bắt nạt học sinh trung học mà ở trong này ba phải như một bà mẹ già làm cái đéo gì?!!

    Tóc đỏ lần đầu tiên làm loại chuyện này, càng bị người bên cạnh nhìn càng cảm thấy chột dạ, cuối cùng thẹn quá hóa giận, từ bỏ không làm nữa. Gã một cước đạp vào bàn, bại lộ bản tính: “Vậy má nó, tụi bây muốn tao làm sao đây?! Bố mày lần trước mới bị nó tống vào cục cảnh sát! Đánh không lại nó thì không biết chạy hả?! Mẹ nó, bố mày mặc kệ! Lục Tử, chúng ta đi!”

    Áo caro sắp tức chết rồi: “Mày ––––!”

    Trần Chí Kiệt sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu, bờ vai lại sụp xuống một chút.

    Tầm mắt gã tóc đỏ nhìn thẳng tắp về phía trước, không hề liếc nhìn Tống Dụ một cái, lục thân bất nhận* mà đi thẳng tới cửa, một tay đẩy thằng đứng canh cửa ra, hùng hùng hổ hổ bỏ ra ngoài.

    *lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận

    Đám đàn em của gã nuốt nước miếng, cũng không để ý tiếng mắng mỏ đầy tức giận của áo caro, đuổi theo như một làn khói, một chút đều không muốn ở chung một căn phòng với vị ôn thần này.

    Nhưng bọn gã vẫn sải bước phi thường ngang ngược, nhìn người bằng lỗ mũi.

    Sau khi đóng cửa lại.

    “Rầm!!!”

    Ầm ầm ầm, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lẹ làng xuống cầu thang.

    Mỗi một bước đều lộ ra sự giải phóng cùng tâm tình hân hoan.

    Trong phòng.

    “…”

    Sự kính nể của Mã Tiểu Đinh đối với Tống Dụ lại cao thêm một tầng, trong mắt sắp lấp lóe ánh sao tới nơi.

    Tạ Tuy đứng trong bóng tối, im lặng nhìn Tống Dụ, đôi mắt đen nháy bình tĩnh lại đăm chiêu.

    Tình thế quậy đến một bước này, thành cục diện bế tắc.

    Hiện tại mọi thứ đều nằm trong tay Tống Dụ, cậu từng bước ép sát hay là lui một bước về sau, người khác căn bản không có cách nào can thiệp.

    Mã Tiểu Đinh cuối cùng cũng thở phào được một hơi. Vừa mới nãy bị đám người kia nhục nhã trào phúng, bây giờ y hưng phấn bừng bừng bước tới trước, âm thanh cũng lớn hơn: “Dụ ca!”

    Chúng ta chuẩn bị sẽ làm nên chuyện lớn phải không? Từ đây về sau lưu lại truyền thuyết trên con đường này?!!

    Mã Tiểu Đinh đang trong thời kỳ trung nhị nóng hết cả người.

    Kết quả, y nhìn thấy Dụ ca của y từ trên bàn nhảy xuống, gậy bi-da trong tay cũng ném ra đằng sau.

    Tiêu sái gọn gàng, không thèm để ý hai người áo caro cùng Trần Chí Kiệt, từng bước đi tới trong góc, tầm mắt gắn chặt vào Chúc Chí Hành đang nép người vào góc tường.

    Hôm nay đối với Chúc Chí Hành mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng. Là ngày nó sợ hãi cùng tuyệt vọng nhất từ khi sinh ra tới giờ.

    Cảm giác bị ác quỷ theo dõi có lẽ cũng sẽ không khủng khiếp như hiện tại.

    Tống Dụ: “Mày là Chúc Chí Hành?”

    Chân Chúc Chí Hành mềm nhũn, trực tiếp bị dọa tới tê liệt trên mặt đất, đôi mắt trừng to, tan rã, trong não bộ chỉ có hai chữ ‘Tiêu rồi’.

    Áo caro cũng sững sờ, vừa nãy gã còn đang vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào để tiễn được ôn thần.

    Lại không ngờ rằng, người ta căn bản không thèm để bọn gã vào mắt.

    Mã Tiểu Đinh tiến lên theo sau.

    Tống Dụ nhàn nhạt nhìn Chúc Chí Hành co ro trên sàn một cái, dặn dò: “Mang nó ra ngoài cho tôi.”

    Chức danh hiện tại Mã Tiểu Đinh đặt cho mình đã không còn là kỵ sĩ, mà là một đàn em nghe lời Tống Dụ, vui vẻ gần chết: “Vâng!”

    Lúc Tống Dụ bước ngang qua Trần Chí Kiệt, bước chân cậu ngừng lại, ngón tay thon dài vuốt lên mặt bàn bi-da, mặt không chút cảm xúc quay đầu lại. Đôi con ngươi nhạt màu của thiếu niên phản chiếu ánh sáng, lạnh lẽo lại ác liệt, cong môi cười: “Trần Chí Kiệt? Giáo bá?”

    “Có phải là chỉ có đạp lên người khác mới cho mày được một chút lòng hư vinh này.”

    Trần Chí Kiệt không dám thở mạnh.

    Tống Dụ nhịp tay lên bàn, khẽ cười: “Đừng chọc tao, thằng ngu.”

    “Tao mà gặp lại mày một lần nữa, tao đánh đầu mày như đánh bi-da.”

    “…”

    Thuộc truyện: Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê