Yêu thương đối thủ một mất một còn – Chương 40

    Thuộc truyện: Yêu thương đối thủ một mất một còn

    “Tiểu Tiêu, cháu có biết chạy nhanh như vậy rất nguy hiểm không a.” Thang mụ mụ đưa tay chụp cánh tay Tiêu Kính Nam: “Cháu thật khiến dì lo lắng muốn chết, chạy nhanh như vậy…Hoàn hảo là chỉ doạ dì một chút, nếu thật sự đụng vào người thì biết làm sao?!”

    Trong nhất thời Tiêu Kính Nam bị ngữ khí lo lắng chỉ trích này làm bối rối, không biết trả lời sao, nhưng Thang mụ mụ rất nhanh đã tiếp tục nói.

    “Có thể mạng của gì không đáng giá bằng cái xe của cháu, nhưng là rất nguy hiểm, hiểu chưa? Thời điểm đèn tín hiệu hiện lên, tốc độ đi qua nhanh như vậy, vạn nhất có người lao tới thì sẽ đâm chết người, rất không nên!”

    Tiêu Kính Nam lúc ấy ngại bà nói dài dòng nên mới nói loạn, nghe bà đem cả câu nói kia ra nói, trên mặt một trận trắng một trận hồng, thừa dịp bà nghỉ lấy hơi bèn vội vàng nói.

    “Thang mụ mụ, hôm đó cháu không phải cố ý nói dì không đáng giá bằng xe cháu, cháu lúc ấy muốn ra ngoài chơi…” Tiêu Kính Nam càng nói càng nhỏ, “Cho nên nói chuyện có chút không lựa lời.”

    “Cháu thật sự không cố ý.” Tiêu Kính Nam cuối cùng ngẩng đầu, “Thật xin lỗi.”

    “Được rồi, cũng đã qua lâu như vậy…” Thang mụ mụ lại quay đầu hướng Thang Đông Trì, “Con phải trông coi tiểu Tiêu cẩn thận a, không thể để hắn lái xe tốc hành nữa, biết không?”

    “Đã biết.” Thang Đông Trì nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiêu Kính Nam, “Mẹ, ăn cơm đi.”

    “Ai, biết sai liền sửa là tốt.” Thang mụ mụ vỗ vỗ đầu Tiêu Kính Nam, “Huống chi… Sau này Đông Đông hẳn mang lại cho cháu không ít phiền toái đi.”

    Đâu chỉ là phiền toái a, quả thật là làm yểu mệnh mà!

    Nghĩ đến đây, Tiêu Kính Nam ngẩng đầu nhìn Thang Đông Trì, y hướng hắn nhếch nhếch miệng, lộ ra một cái mỉm cười đầy sắc thái uy hiếp.

    “Không có!” Tiêu Kính Nam vừa thấy cái mỉm cười kia liền thep phản xạ có điều kiện lắc đầu, “Anh ấy…mang cháu đi khám thắt lưng, còn có lần trước bị rách miệng cũng là anh ấy đưa đi bệnh viện, cứu tiểu miêu, công ty cháu xảy ra chuyện cũng là anh ấy giúp đỡ.”

    “Cho nên…Tuy rằng ngay từ đầu đúng là…Nhưng sau này…”

    Nhìn sau ót gấu nhỏ ngốc đã đổ mồ hôi, Thang Đông Trì nhìn không được liền cười ra tiếng.

    Bị cười như thế, Tiêu Kính Nam xấu hổ có chút không nhịn được, im miệng không nói thêm gì nữa, ngược lại Thang mụ mụ bộ dạng thực sự hiểu rõ gật gật đầu.

    “Đông Đông nhất định mang lại cho cháu nhiều phiền toái, đứa con trai này dì biết.” Thang mụ mụ cầm đũa, “Bất quá bản chất hắn không xấu, các cháu cũng xem như không đánh nhau không quen biết… Ha ha, được rồi, ăn nhiều một chút, mùi vị thức ăn cũng không tệ lắm đi.”

    “Hẳn là rất ngon miệng.” Thang Đông Trì nhìn tay gấu ngốc nhỏ, “Mẹ xem, cậu ấy còn nắm đũa trên tay không chịu buông ra.”

    Hả?!

    Bị y nói như vậy, Tiêu Kính Nam lập tức nhìn tay phải của mình, quả nhiên là chặt chẽ cầm đũa.

    “Ai nói gì cũng không đặt đũa xuống,” Thang Đông Trì nhìn gấu nhỏ ngốc đang chăm chú nhìn tay mình, “phải là rất thích đi.”

    …Hắn chính là quá khẩn trương mà theo bản năng nắm chặt chiếc đũa a! Thật mất mặt.

    Thang mụ mụ cười ý bảo bọn họ nhân lúc thức ăn còn nóng mà ăn nhiều hơn, nói chuyện cũng không vì chuyện này mà trở nên lo lắng đề phòng.

    Hai người ăn cơm xong rửa bát cho Thang mụ mụ, sau khi nghe dặn dò liền rời đi.

    “Mẹ anh nhìn qua đã lớn tuổi a.” Trên đường, Tiêu Kính Nam đánh giá Thang Đông Trì mới mở miệng nói.

    “Ừ, mẹ của tôi so với ba lớn hơn gần mười tuổi.” Thang Đông Trì nói xong nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Kính Nam há miệng trừng mắt, “Rất lạ sao?”

    “Ừ…Có chút.” Tiêu Kính Nam ngậm miệng sờ sờ cái mũi của mình, “Nếu như hiện tại điều này cũng không quá ngạc nhiên, nhưng nếu là trước kia, sẽ có rất nhiều áp lực a.”

    “Ừ, mẹ của tôi quả thật không dễ dàng.”

    “Ân…” Tiêu Kính Nam không biết nên nói gì tiếp, nhất thời trở nên im lặng.

    Qua một khắc, Thang Đông Trì nhìn đường phía trước hỏi: “Muốn đi đâu hay không?”

    “Ân..?” Gấu nhỏ ngốc thúc đẩy đại não hoạt động.

    Quán bar?

    —— Không nên không nên, ai biết người này có lại đi tìm trò chơi kỳ quái với rượu hay không.

    Cửa hàng bách hoá?

    —— Cũng không được, hai đại nam nhân đi dạo tiệm bách hoá mua đồ vật trông rất ngốc.

    Khu trò chơi?

    —— Liếc vị kia bên cạnh…Vẫn là, không hợp phong thái.

    Bãi tắm?

    …Ách, vẫn là nên đổi nơi khác.

    “Nghĩ ra không?” Thang Đông Trì hỏi.

    Gấu nhỏ ngốc vỗ đầu, linh cảm vừa hiện lên, “Nếu không đến nhà của tôi đi.”

    Thang Đông Trì không có lên tiếng trả lời, gấu ngốc nhỏ lại chân thành nói tiếp, “Anh còn chưa vào lần nào, hơn nữa ba ba của tôi cũng đã đi công tác.”

    “Hảo.” Thang Đông Trì vừa lòng cười cười. “Gần đây em rất có tinh thần tự giác.”

    “Ân?”

    Gấu ngốc sửng sốt, đem lời vừa rồi mình nói phân tích một lần… Meo meo~~~ Đây không phải là lời mời trắng trợn đi.

    Tiêu Kính Nam há miệng thở dốc, vừa định nói đối địa phương các cũng được, Thang Đông Trì lại giống như phát giác được, đoạt lời hắn trước, “Hí khúc liên hoa lạc vô hối (chắc là lời nói ra không thu hồi được), quyết định vậy đi.”

    Nhìn Thang Đông Trì sâu xa bộ dạng, gấu nhỏ ngốc biết mình sắp gặp tai ương, hơn nữa cũng là lỗi bản thân… Dẫn sói vào nhà.

    Xe dừng lại trước cửa nhà mình, gấu nhỏ ngốc gian nan đi ở phía trước, một tên sắc lang tủm tỉm cười theo phía sau.

    Người giúp việc chào một tiếng, Tiêu Kính Nam mang Thang Đông Trì vào phòng của hắn, cửa phòng mới mở ra, một đoàn đồ vật liền lăn lăn tới.

    Thang Đông Trì nhìn kỹ, là mèo con ngày đó cứu được.

    Nó đang muốn đi cắn ống quần Tiêu Kính Nam, thấy y dừng lại hành động, nâng một móng vuốt ngẩng đầu nhìn hắn.

    Thang Đông Trì cảm thấy thú vị, muốn ngồi xổm xuống đùa nó, kết quả mới ngồi xuống một nửa, mèo kia liền nhảy lên cửa sổ chạy trốn, đồng thời còn nâng cao cảnh giác nhìn y.

    Tiêu Kính Nam cười đắc ý, “Hắc hắc, không thể cưỡng cầu a~”

    Thang Đông Trì nhìn nhìn hắn, “Em và nó đồng loại hút nhau…Đây là cái gì?”

    “Cái gì?” Tiêu Kính Nam còn chưa phản bác liền theo tầm mắt Thang Đông Trì nhìn qua—

    “Muốn chết hả? Mèo ngốc!!”

    Đồng tử nháy mắt phóng đại, Tiêu Kính Nam vội vàng muốn đem đồ vật dưới giường đá vào lại, lại bị Thang Đông Trì tuỳ ý lôi kéo cổ áo phía sau đầu.

    “Ha ha ha!” Thang Đông Trì lại gần một bước đều thấy rõ, “Em thế nhưng lại giữ lại!”

    “Loại đồ vật này chẳng lẽ có thể tuỳ tiện ném ở bên ngoài sao?” Tiêu Kính Nam lạnh mặt.

    Không sai, vật kia chính là đồ vật tình thú trước kia Thang Đông Trì đặt mua cho Tiêu Kính Nam, khiến Tiêu Kính Nam thẳng mắng là biến thái đồ vật.

    Mấy thứ này vẫn luôn hảo hảo nằm dưới giường, kết quả hôm nay bị mèo ngốc lôi ra ngoài, còn cắn luôn cái túi bọc. Nếu không nhờ nó, hắn thật sự quên là có một túi đồ như thế tồn tại, hơn nữa hiện tại hắn có chút hối hận đem đồ vật này bỏ trong túi trong mà không nhét vào hộp các tông…

    “Không tồi… Vừa lúc đêm này có thể thử xem.” Thang Đông Trì quay đầu hướng hắn mỉm cười. “Đề nghị như vậy, em thấy sao?”

    “…Thật không tối, phi thường không tốt.”

    Tiêu Kính Nam nói xong bỏ chạy, lại bị Thang Đông Trì nhanh tay lẹ mắt mạnh mẽ vững chắc bế lên từ phía sau.

    Kết quả ——

    “Không… mèo con đang nhìn…A…” Gấu nhỏ ngốc nhìn mèo ngốc đang nhòm nhòm bọn họ, cơ hồ muốn đào một lỗ trên giường chui xuống.

    “Không sao, một ngày nào đó nó cũng sẽ có nhu cầu.”

    “Thật sự không được… Ngô…A…Đem ra…Lấy cái vòng ra…” Gấu nhỏ ngốc mắt lệ uông uông múa may bị dây thừng trói hai tay lại.

    “Như vậy khôg thoải mái?” Người nào đó bật công tắc rung, hỏi.

    “…Buông ra…Cầu anh…” Gấu nhỏ ngốc nhỏ giọng mũi cầu xin tha thứ.

    “Em đã cầu tôi, vậy…” Người nào đó rộng lượng tuyên bố, “Chính mình tự ngồi lên đi.”

    “…”

    Gấu nhỏ ngốc đỏ mặt lặng yên.

    Người nào đó nhe răng mỉm cười, âm mưu thực hiện được.

    Ngày hôm sau…

    “Kiếp trước của tôi nhất định là nghiệp chướng, ngay từ đầu bị anh phá xe, bây giờ cũng bị…A…”

    Gấu nhỏ ngốc hai mắt ướt sũng, cắn răng nằm ở trên giường, sáng sớm tỉnh lại cũng rất sinh động để cho người nào đó ở bên cạnh tuỳ ý chặt chẽ ôm thắt lưng tiến vào, hai tay dùng sức nắm gấu Teddy vốn là đặt ở đầu giường kia như là để hả giận.

    Người nào đó sờ sờ hai má gấu nhỏ ngốc, nhẹ nhàng từ mặt hôn lên bờ môi của hắn.

    “Nếu là phá xe của em…Ân…Vậy để tôi có cơ hội ‘bồi’ em đi.”

    “Đi tìm chết đi…A! Mèo ngốc còn đang nhìn…! Ân…A …a… Không cho phép nhìn…!”

    “Đừng phân tâm…Ngoan.”

    Thái dương đã dâng lên, mèo con ghé vào cửa sổ lười biếng ngáp một cái, co người thành một đống nhỏ nhỏ.

    Mà với hai người này, một ngày mới nữa lại bắt đầu.

    Chính Văn Hoàn

    Thuộc truyện: Yêu thương đối thủ một mất một còn