Yêu thương đối thủ một mất một còn – Chương 9

    Thuộc truyện: Yêu thương đối thủ một mất một còn

    Sau khi đem mông tỉ mỉ sờ soạng một lần, Tiêu Kính Nam lại bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh, xác định đây vẫn là nhà mình mới thở ra một hơi, dùng sức nhu nhu hai mắt của mình.

    Mộng cái loại này thật sự là quá kém, tựa như hắn là một tên masochist cuồng ngược.

    Tiêu Kính Nam nằm ở trên giường làm càn hô hấp, thân thể đã có chút hư không khó hiểu.

    Ở trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy tâm thần không yên.

    Tiêu Kính Nam đương nhiên biết đồng tính luyến ái làm như thế nào, cũng có người nói với hắn hậu huyệt bị cắm vào còn có khoái cảm, tuy rằng hắn cũng không biết lý giải làm sao.

    Vì vậy ba chữ “có khoái cảm” lúc này tựa như có ma lực thúc dục hắn làm chuyện gì đó.

    Tiêu Kính nam xoay người nằm sấp, trong đầu bị khoái cảm tràn đầy.

    Không biết hậu mặt bị đi vào chính là có cảm giác gì.

    Hắn đang suy nghĩ liền đưa tay sờ xuống mông, nhắm mắt đưa ngón tay nhẹ nhàng quét qua hậu huyệt.

    Ngón tay chạm vào nơi đó trong nháy mắt, hắn đột nhiên rụt trở về, dùng sức trừng lớn ánh mắt.

    Hắn đây là xảy ra chuyện gì? Tẩu hoả nhập ma ý nghĩ không rõ ràng a!!!

    Cho dù là cái kia!… Cũng phải là hắn sáp người khác mới đúng!

    Hắn nhất định là bị giấc mộng lúc này ảnh hưởng quá nhiều.

    Lần thứ hai nhắm mắt lại, Tiêu Kính Nam ở trong lòng mặc niệm, “Thang Đông Trì đi tìm chết.”

    Trong trí nhớ niệm đến lần thứ 137, suy tư của hắn bắt đầu hỗn loạn không rõ, kế tiếp hắn chính là ngủ say.

    Sau đó, Tiêu Kính Nam trải qua hai ngày cuối tuần an tĩnh.

    An tĩnh đến mức khiến hắn có chút không quen, chính là nhiều lần xem xét di động, phát hiện các cuộc gọi nhỡ, thậm chí đều không phát hiện là hắn có chút cự tuyệt bạn gái.

    Sau khi gọi điện thoại cảm thấy tâm tình khoái trá, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng gõ hai cái. Sau khi cầm giấy chứng nhận, nhân viên đưa một cái hộp cho hắn, bảo là đồ vật hắn mua trên mạng.

    Trên thực tế Tiêu Kính Nam cũng không nhớ rõ hắn trên mạng mua cái gì, cho nên bây giờ đưa đến hắn tưởng trước kia mình mua cái gì, cũng không có để ý nhiều.

    Chờ sau khi người cầm tiền rời đi, hắn cầm hộp lắc lắc, phát hiện đồ vật bên trong không được cố định, nhất thời cũng có điểm hưng trí.

    Đem băng dán thô ráp xé đi, rồi mới mở hộp ra.

    Hưng phấn cầm bao plastic trong suốt kia ra, vừa thấy đồ vật——

    Không thể trách Tiêu Kính Nam trì độn, bởi vì hắn căn bản không nghĩ tới là loại đồ vật này.

    Một đồ chơi người lớn còn có một hộp mũ bảo hiểm….

    Hắn xác định hắn chưa từng có mua đồ vật này a!

    Hơn nữa cuộc sống riêng tư của hắn vẫn luôn rất sạch sẽ, tuy rằng không phải xử năm, nhưng sẽ không thường xuyên đổi bạn gái.

    Đối với tình cảm hắn vẫn là có một chút chờ mong.

    Như vậy…Chính là cái gì biến thái đặt cho hắn loại đồ vật này?

    …Ân? Biến thái?

    Tiêu Kính Nam hoàn toàn giác ngộ, biến thái a! Còn có thể là ai…

    Đang tại lúc này, hắn phát hiện bên trong hộp còn có một tờ giấy.

    Lấy ra vừa thấy, quả thế.

    Cấp thấp! Biến thái! Nhà giàu mới nổi! Lãnh huyết!… Thành ngữ từ trong đầu Tiêu Kính Nam sôi trào thoát ra.

    Tờ giấy bị xé nát chỉ vỏn vẹn vài chữ: Bãi tắm chuyên dụng chuẩn bị.

    Cơ hồ là lập tức, Tiêu Kính Nam bấm số Thang Đông Trì.

    Điện thoại vừa kết nối, hắn liền hô thanh: “Anh có bệnh a!”

    Đối phương lặng yên nửa giây, lễ phép trả lời, “..Thật có lỗi, Thang tiên sinh đang họp, thỉnh ngài hai tiếng nữa lại gọi tới.”

    Một hơi nghẹn tại ngực, khiến Tiêu Kính Nam ho khan.

    Hắn nỏng này cúp điện thoại.

    Công tác cuồng chính là công tác cuồng, cuối tuần còn làm chó má gì a!

    Tâm phiền ý loạn đợi hơn một giờ, điện thoại Tiêu Kính Nam vang lên.

    Hắn nhìn số điện thoại, thầm hít một hơi đè xuống trách móc tiếp điện thoại, “Thang tiên sinh, ngài gần đây nhất định thân thể không tốt, dùng não quá độ, tôi đề nghị ngày đến gặp bác sĩ tâm lý, hắn nhất định sẽ giúp đỡ ngài.”

    Lần này đối phương yên lặng hơn hai giây, như trước lễ phép trả lời, “…Tiêu tiên sinh, Thang tiên sinh bảo ta chuyển cáo ngài, hội nghị còn kéo dài hơn một giờ, thật có lỗi.”

    “..” Tiêu Kính Nam một câu đều không nói tắt điện thoại.

    Thang Đông Trì người này, căn bản là lão thiên phái đến khảo nghiệm tính kiên nhẫn cuả hắn, tôi luyện ý chí của hắn.

    Chờ đến sau khi Thang Đông Trì “uy” một tiếng, hắn mới lên tiếng, “Anh nên đi bệnh viện tâm thần điều trị đầu óc!”

    “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì!” Âm thanh Thang Đông Trì nghe thực lãnh đạm.

    “Anh đưa tới vài thứ kia!” Tiêu Kính Nam dùng sức nắm điện thoại, “Đừng giả bộ ngốc!”

    “Tôi đưa đến cái gì?” Thang Đông Trì hỏi, “Cậu bằng cái gì nói tôi đưa đến?”

    “Phía trên viết hai chữ ‘Bãi tắm’.”

    Tiêu Kính Nam lông mày cau lại một nơi, nóng nảy nằm đồ chơi người lớn.

    Hảo đi, đưa đồ chơi nữ tính ngoạn ý còn chưa tính.

    Chính là vì sao còn có hai cây tính khí của nam nhân a, một cái mang gai, một cái xoay tròn.

    “Đồ vật viết bãi tắm rất nhiều, không thể đều là tôi đưa đi.” Thang Đông Trì tâm tình rất tốt, “Cái này giống với ngày đó khăn tắm bị xé nát.”

    Nói đến lúc này, Thang Đông Trì lại chuyển đề tài, “Bất quá, tôi rất tò mò cậu nhận được gì, haha.”

    Tiêu Kính Nam cầm điện thoại đảo cặp mắt trắng dã, nhìn chăm chú mấy cái đồ chơi, nghiến răng nghiến lợi, “Không có cái gì.”

    “Nếu không tôi cúp máy.” Thang Đông Trì mỉm cười, “Mặc kệ là cái gì, cậu hẳn là nên hưởng dụng thật tốt.”

    Thang Đông Trì tuyên cáo chấm dứt, chính là khẩn trương khiến người cảm thấy thanh âm bận rộn vội vã.

    Tiêu Kính Nam bùng nổ cũng đồng thời tuyên cáo thất bại.

    Vì vậy hắn đem những đồ vật đó ra nghiên cứu, trừ bỏ bảo hiểm để ở ngoài, tất cả đều cất vào trong gói to, một bên mắng biến thái, một bên đem đồ vật nhét vào dưới giường.

    “Đi đến nhà cũ.” Thang Đông Trì sau khi cất điện thoại phân phó lái xe, khoé miệng gợi lên một tia cười.

    Y cơ hồ có thể tưởng tượng đến biểu tình Tiêu Kính Nam mở hộp ra nhìn thấy những thứ kia.

    Cũng không uổng công y trước sau như thế thu thập một hồi.

    Thuộc truyện: Yêu thương đối thủ một mất một còn