Home Đam Mỹ Yêu! Tôi Hận Em… – Chương 3

    Yêu! Tôi Hận Em… – Chương 3

    Thuộc truyện: Yêu! Tôi Hận Em…

    _

    Tôn Tử Dạ ôm một bên má, trợn mắt nhìn con mèo nhà mình!

    Cư nhiên ngày càng láo toét! Cư nhiên giờ lớn mật hơn trước! Cư nhiên phá hoại nhan sắc của ông mày!

    ” Sơ Sơ! Mày cứ đợi đấy!”

    Khổng Sơ Minh dừng bước.

    Ngoài đầu lại.

    Híp một mắt nhìn……. rất bỉ ổi!

    ” Ngao~~ Ngaoooooo!!!” ( Xem anh làm gì được tôi!)

    ” Gao ồ!!! Gaooo ồ gaooo!!!!” ( Khốn nạn! Mèo đầnnnnnn!) – Tử Dạ nhại theo tiếng của Sơ Minh.

    Nhìn khinh bỉ thêm một trận, cậu vọt chạy.

    Hắn cười trừ!!!! Cái con mèo này! Ngày càng…..

    ……… Thật giống với ai đó….ha… lâu rồi chưa được em ấy chửi…..hahaha…….

    Hắn nhìn đồng hồ, đã 3 giờ chiều. hắn không ngồi lại lâu, liền rời đi.

    Lúc này, cậu đang ở phòng hắn.

    Sở dĩ cậu nhận định đây là phòng hắn vì trong này……… quá bừa bộn!

    Quần áo lung tung khắp nơi!

    Quần một nơi! Áo một nẻo!!!!!

    Đây là cái giường hay cái bệ xí vậy cha nội a?

    !!!!!! Cái tật bẩn thỉu mãi không sửa! Phát hờn!!!!

    Như một thói quen, cậu đi đến tính gấp gọn quần áo thì………. khựng lại…..

    Nhảm nhí! Làm gì có con mèo nào đi gấp quần áo cho chủ???!!! Với 4 cái chân bé tí tẹo này thì dọn dẹp cái nỗi gì! Hứ!

    Ai đời bắt mèo đi dọn dẹp đúng không? ! Cứ hảo hảo để hắn ta hầu hạ mình chứ!!!!

    …… Vẫn là……. Cậu bò đến gần cái áo sơ mi trắng đang phơi thây giữa giường……

    Há cái miệng nhỏ xinh, cắn lấy một góc áo, lôi đi……

    A? Lôi đi đâu?…… Huhuhu cái lốt mèo vô dụng chết tiệt!!!!! Thôi kệ, cứ chất thành đống vậy!

    Lôi xong 1 cái áo, tiếp là cái thứ hai…….. Công việc vẫn ngon lành thì đến cái áo phông thứ 3, cậu giẫm chân lên 1 góc áo trơn nhắn….. không hề phòng bị cộp luôn cái đầu xuống nền gạch….

    …………………… ” Xoạch” – Tiếng vải rách.

    ” Ngáoooooooooooooooooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!!”( Đau! Thực con mịa nó đau!!!!!!)

    Nhìn lại cái áo hàng hiệu giới hạn 50 cái trên thế giới…. cậu thầm nuốt khan 1 tiếng….

    Hahahahahahaha!!!! Khâu lại là được chứ……g…ì?….

    Nói đến đây, đầu cậu lóe lên cái viễn cảnh con mèo Ba Tư tròn vo như cục lông, ngồi chễm chệ gần cửa sổ. Ánh mắt mơ mơ màng màng, khép mi ngoan chăm chú khâu từng đường chỉ……. Chốc chốc lại u buồn ngắm nhìn thế giới bên ngoài…..

    Chiếc miệng xinh xinh không khỏi hơi nhếch……

    Hahahahaha Mèo đi vá áo cho chủ!! Ôi mẹ ơi chết cười!!!!!! Há há há!!!!!!!!

    ” Mày giỏi lắm nhóc”

    Cậu giật mình… nhìn về phía cửa……

    Hắn dựa người bên cửa, híp mắt nhìn chiến công mà bạn mèo cư tê nhà mình làm ra.

    ” Tôn tổng, chúng ta mau đi” – Nữ thư kí nhẹ giọng nói.

    ” Chờ chút, tôi lấy cặp tài liệu”

    Nói rồi hắn vẫn dựa cửa, nhìn chằm chằm chú mèo nhà mình.

    ” Ngao… ngao….. nga?” ( Nhìn tôi làm gì a? Tôi đẹp lắm a?….) Bạn đang

    ” Xin lỗi hả? Quá muộn rồi cưng!”

    Cậu xù lông! Cái cha này! Không hiểu tiếng mèo nhà mình đã là có tội! Cơ mà! Tội xuyên tạc tiếng mèo mới đáng hận nha! Ai thèm xin lỗi chứ!!!!

    ” Ngao!!!! Ngao!!! Ngáo!” ( Tên thần kinh!!! Tôi đây mới không thèm xin lỗi!)

    ” Thật may còn quên đồ ở nhà không thì sao biết cưng làm giặc như thế nào?”

    Hứ! Mèo phá nghịch là điều quá là bình thường luôn!!!!

    Cậu không thèm kêu thêm, lười nhác bò lên ổ chăn của hắn mà nằm.

    Hắn hơi sửng sốt!!! Cái…. cái hành động của con mèo này! Quá là giống ai đó đi!!!!!

    ” Sơ Minh…” – hắn buộc miệng gọi tên cậu.

    Theo phản xạ, cậu đáp lại: ” Ngao~”

    !!!!!!! !!!!!! !!!!!

    Mình bị ảo giác nặng quá rồi….. Hắn nhu nhu trán rời đi. _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

    Cái ấm áp của chăn bông dễ dàng ru cậu vào mộng.

    Giấc mộng ấy……. là về khoảng thời gian xưa……

    __________________________________________________________________________

    { VẪN LÀ KHÔNG THỂ GHÉT. (Hoàn)

    Khổng Sơ Minh cặm cụi làm nốt bài tập được giao về nhà ngay tại lớp. Phải làm thật nhanh! Lát còn đi làm thêm!

    ” Xin lỗi…”

    Cậu bị chất giọng ấm áp của ai đó làm chậm lại tay đang viết bài.

    ” Anh xin lỗi mà….”

    Cậu quyết định bơ! Tiếp tục viết!

    Tôn Tử Dạ thấy Sơ Minh không quan tâm đến mình có hơi giận nhưng vẫn nén xuống.

    Đi tới sau, đặt hai tay lên vai cậu, cười hì hì : ” Để anh xoa bóp cho em”

    Cậu liếc liếc hắn… Cái bản mặt trắng nõn, hai má phúng phính của hắn khiến cậu chẳng giận nổi nữa.

    ” Đừng bao giờ làm như vậy nữa nghe chưa?”

    ” Vâng ạ”

    ” Phạm sai liền bị làm sao?”

    ” Bị mèo Buta[Tên cậu đặt cho con mèo Ba Tư Sơ Sơ] cào 10 nhát không được chống cự”

    Cậu phụt cười, quay lại nhìn hắn, vươn hai tay nheo nhéo cái má của hắn.

    Hắn nhìn cậu cười, tim đập loạn xà ngầu….. nuốt khan một ngụm…

    Hắn đánh liều…. cúi xuống dán môi mình lên môi cậu.

    Cậu mở to mắt, không tự chủ cho hắn một cái tát!

    ” Cút!!!!!”

    Hắn ôm một bên má…. hắn biết… cậu chẳng qua xấu hổ mới làm vậy …. Cậu tát có đau tẹo nào đâu!

    Cậu cất sách vở vào cặp, rời đi……. thật nhanh để che đi khuôn mặt đang đỏ lựng.

    Ở đâu đó bên hành lang trường học, còn vang vảng……

    ” Xin lỗi em mà!!!! Lần sau anh không thế nữa…. ahuhuhuuuuu……. ơ kìa em… huhuhu…..”

    ____________________________________________________________________________}

    Thuộc truyện: Yêu! Tôi Hận Em…