Home Đam Mỹ Bạn Trai Tôi Là Quái Vật – Chương 15: Con nghé nhỏ không sợ cọp

    Bạn Trai Tôi Là Quái Vật – Chương 15: Con nghé nhỏ không sợ cọp

    Thuộc truyện: Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

    Đỗ Tu Nhiên thấy
    Ngô Kình Thương nhìn mình, xoa xoa mắt, liếc một cái nói: “Nhìn cái gì?
    Tôi đây là đang chảy mồ hôi, mau ăn cơm của anh đi.” Nói xong cầm đũa
    gắp mấy miếng thịt vào bát Ngô Kình Thương.

    Ngô Kình Thương cúi đầu rầm rì cà lăm nói.

    Rốt cuộc là ai nói cho Lưu Anh chuyện tiểu quỷ ở đây với mình, Đỗ Tu Nhiên
    có chút suy đoán, này nhất định là Vu Đông giở trò, đúng là người xấu,
    cũng may anh ở nhà vốn rất nghe lời, mẫu thân lại rất tin tưởng, nếu
    không thật đúng là không qua được cửa Lưu Anh, làm không tốt thì tiểu
    quỷ thực sự phải cuốn gói rời đi, nhìn thấy bát cơm Ngô Kình Thương đã
    hết, Đỗ Tu Nhiên lại tiếp tục xới thêm chén nữa cho nó.

    Việc này không thể nói cho tiểu quỷ biết, huống hồ nó biết chuyện lại không
    tốt gì, lỡ như lại cầm đao tìm Vu Đông tính sổ, loại sự việc này tốt
    nhất đừng xảy ra lần nữa, Vu Đông cũng đã năm thứ ba, một năm nữa nói
    dài cũng không dài lắm, mọi chuyện cũng trôi qua, hai người có thể không cùng trường nữa đã là tốt lắm rồi.

    Về sau Lưu Anh thực sự mỗi tháng chỉ cho năm trăm đồng, nếu không có số
    tiền dư tiết kiệm được, anh và Ngô Kình Thương phỏng chừng phải nắm chặt thắt lưng quần.

    Lúc được nghỉ, Ngô Kình Thương đều chủ động đi khuôn vác đá hoặc là đứng
    trên xe xúc đất đá lại cho khỏi rơi, tuy vậy vẫn làm được ít tiền hơn
    người khác, kiếm được chỗ thuê lao động trẻ em như vậy đã là không tồi,
    Đỗ Tu Nhiên cũng đi tìm việc làm thêm, hai người một tháng có thể làm
    được đến bốn trăm đồng, anh cảm thấy rất thỏa mãn, hôm nào có tiết được
    nghỉ là đến siêu thị mua con cá hoặc bánh bao nhân thịt, có khi là sủi
    cảo cùng bột làm bánh, không có việc gì thì mua chút hoa quả cùng đồ
    uống cho Ngô Kình Thương giải khát đỡ thèm.

    Thời gian dài, đại nương đại thúc bán thức ăn ngoài chợ đều quen mặt Đỗ Tu
    Nhiên, lại biết đây là học trò ngoan của trường cao trung trọng điểm,
    thuê phòng trọ học ở gần đây, mỗi ngày tự mình làm cơm đều không dễ
    dàng, ngẫu nhiên sẽ thêm đồ hoặc bớt chút tiền cho anh.

    Đỗ Tu Nhiên hiểu Ngô Kình Thương cứ lao động chân tay như vậy về lâu về
    dài là không được, phải có kĩ năng sống mới có tương lai, anh muốn Ngô
    Kình Thương thi đậu đại học, việc này không khả quan lắm, không phải nó
    không học được, mà căn bản nó không hứng thú với con đường học hành này, nếu không phải mỗi ngày anh đều nhắc nhở, nó căn bản cũng chẳng thèm
    đụng tới sách vở.

    Nó đã vào năm ba, thành tích xếp cuối lớp, xong năm thứ ba thì thế nào?
    Cao trung cũng không biết có chính sách miễn học phí cho học sinh nghèo
    hay không, nếu thi không đậu, rớt cao trung, Ngô Kình Thương phải làm
    sao? Đỗ Tu Nhiên cảm thấy có chút buồn cùng lo sợ.

    Thời tiết mùa hè oi bức, ve kêu râm ran không dứt, Đỗ Tu Nhiên giữa trưa tan học chạy về nhà, nhìn thấy Lưu sĩ quan một thân quân trang đứng ở cửa
    ra vào.

    “Lưu thúc thúc? Người làm sao tìm được chỗ này?” Đỗ Tu Nhiên kinh ngạc hỏi.

    Lưu sĩ quan cao thấp đánh giá Đỗ Tu Nhiên, cười nói: “Vài ngày không gặp, vóc dáng cao a.”

    Đỗ Tu Nhiên không ý tứ cầm chìa mở khóa phòng nói: “Thúc thúc, mau vào
    phòng ngồi đi, bên ngoài nóng quá, sớm biết thúc đến như vậy cháu đã mua ít đồ ăn về hảo hảo chiêu đãi người.”

    Lưu sĩ quan khoát khoát tay nói: “Cơm nước bỏ qua đi, ta ăn rồi, hôm nay tới chủ
    yếu là tìm tiểu quỷ kia, nó bây giờ thế nào? Quyền cước còn luyện?”

    Đỗ Tu Nhiên rót chén nước cho Lưu sĩ quan trả lời: “Có luyện, mỗi ngày buổi sáng đều luyện nửa giờ, luyện nhuần nguyễn lắm.”

    Lưu sĩ quan ngồi trên
    ghế nhẹ gật đầu: “Ta mấy ngày trước đều có chút bận, giờ mới được nhàn
    rỗi, hỏi lão đầu mới biết cháu và tiểu quỷ kia đã sớm rời khỏi, thật
    đúng là vất vả mới tìm được các ngươi.”

    Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Lưu thúc thúc vất vả rồi, Ngô Kình Thương về ngay bây giờ, trường học của nó xa hơn so với cháu.”

    Lưu sĩ quan lại gật đầu nói: “Chút nữa gặp nó phải xem mấy điều dạy trước kia có học hảo không.”

    Đỗ Tu Nhiên cười nói:
    “Nó mỗi ngày đều chăm chỉ luyện lắm.” Nghĩ một chút mới do dự mở miệng
    nói: “Lưu thúc thúc, người cảm thấy Ngô Kình Thương có tiềm lực tập
    luyện công phu hay không?”

    Lưu sĩ quan nở nụ cười
    nói: “Đương nhiên là có, tiềm lực phi thường lớn, nếu không ta đã không
    dạy nó kỹ xảo đánh nhau kịch liệt như vậy, thứ này cũng không phải dạy
    ai cũng được.”

    Đỗ Tu Nhiên vâng một tiếng, cảm thấy có chút hy vọng nói: “Thúc thúc, vậy người có biện pháp đem nó đến chỗ người được không?”

    Lưu sĩ quan vỗ vỗ tay
    phải, rung chân nghĩ nghĩ trả lời: “Nó nếu muốn vào trường quân đội, bây giờ còn chưa được, phải hai năm nữa a.”

    Đỗ Tu Nhiên trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong nội tâm có chút thất vọng.

    Lưu sĩ quan lại nhìn bài biện trong phòng trầm ngâm hỏi: “Tiểu Nhiên, cuộc sống ở đây có gì khó
    khăn? Học phí có nặng không? Tiền đủ dùng chứ?”

    Đỗ Tu Nhiên nói: “Đủ,
    học phí của cháu nhà đều cho, Ngô Kình Thương là học sinh nghèo nên được miễn, nó lúc được nghỉ còn ra ngoài làm thêm, hai người chúng cháu làm cũng được kha khá, dư dả.”

    Lưu sĩ quan phụ ta nói: “Gì cơ” một tiếng hỏi: “Nó làm công?”

    Đỗ Tu Nhiên nói: “Ân, giúp mỏ đá bên kia khuôn vác đá.”

    Lưu sĩ quan lập tức nói: “Hồ đồ, nó hiện tại chính là thời gian để vươn người tăng chiều cao sao có thể làm vậy? Vạn nhất tổn hại đến gân cốt thì sao?”

    Đỗ Tu Nhiên bề bộn nói:
    “Lưu thúc thúc, nó khí lực đặc biệt lớn, hơn nữa từ sau khi luyện kĩ
    năng đánh nhau xong, động tác đều rất nhanh nhẹn, hẳn là không bị tảng
    đá ảnh hưởng a?”

    Lưu sĩ quan đứng lên đi
    lại hai bước quay đầu nói: “Bảo nó đừng đi làm việc kia nữa, kíp nổ đá
    quá nguy hiểm, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

    Đỗ Tu Nhiên nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía Lưu sĩ quan phụ tá.

    Lưu sĩ quan nói: “Ở B
    thị ta có một vị đồng học, đang là giáo viên trong bộ đội, ta xem xem có thể nhờ anh ấy giúp tiểu quỷ không, công việc hậu cần gánh nước rửa rau nó có thể làm?”

    Đỗ Tu Nhiên vừa nghe có
    chút cao hứng vội nói: “Được chứ, nó thường xuyên giúp cháu rửa đồ ăn,
    gánh nước lại càng không có vấn đề.”

    Lưu sĩ quan nhẹ gật đầu nói: “Chuyện này ta sẽ sắp xếp, ngày nghỉ có thể đến hỗ
    trợ, trợ cấp hậu cần hẳn là không ít, so với đi đội đá tốt hơn nhiều.”

    Đỗ Tu Nhiên đứng dậy
    nói: “Tạ ơn thúc thúc.” Nếu được như vậy thì tốt quá, Ngô Kình Thương
    làm trong kỉ nghỉ hè cộng với nghỉ đông hẳn là có chút tiền, qua một năm nữa lên cao trung, như vậy học phí không cần lo.

    Đang nói, tiểu quỷ đã
    trở về, nhìn thấy Lưu sĩ quan có chút kinh ngạc. lập tức khởi động gân
    cốt nói: “Tới đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi luyện quyền.”

    Lưu sĩ quan cũng không khách khí, cởi ngay quân trang, hai người liền đến sân sau nhà khoa chân múa tay.

    Đỗ Tu Nhiên đứng bên
    cạnh xem, động tác hai người đều nhanh nhẹn, phản ứng mạnh phi thường,
    Lưu sĩ quan tiến lùi hợp lí, thong dong lão luyện, Ngô Kình Thương ngược lại trông như hổ con, khí lực lớn, ra tay hiểm ác không hề nhượng bộ,
    Lưu sĩ quan hồi lâu cũng không đốn ngã được nó.

    Hai người khoa chân múa
    tay hơn nửa canh giờ mới chịu dừng, Lưu sĩ quan gật đầu rất hài lòng, vỗ vỗ bả vai Ngô Kình Thương nói: “Con nghé con không sợ cọp, từ nay về
    sau phải luyện tốt hơn nữa, có tiền đồ.” Ngô Kình Thương chỉ thoáng
    tránh ra, cũng không nói lời nào, trực tiếp chạy vào bếp mò ăn.

    Đỗ Tu Nhiên nhịn không
    được thầm mắng ngu ngốc, liền đi rót nước cho Lưu sĩ quan, ông cũng đã
    quen với tính tình này của Ngô Kình Thương, nói thật, mấy năm nay cũng
    đã dạy không ít hài tử, muốn nói ưu tú nhất, tố chất thân thể mạnh
    nhất, có tiềm lực nhất chính là Ngô Kình Thương này, có thể nói là kì
    tài hiếm có, nếu không ông cũng không có khả năng không yên lòng như
    thế, luôn luôn hướng dẫn cẩn thận, rất sợ tài năng không dễ dàng tìm
    được này biến mất.

    Lưu sĩ quan cũng không ở lâu, uống ngụm nước liền mặc quần áo rời đi, bảo Đỗ Tu Nhiên yên tâm chờ tin tốt.

    Đợi Lưu sĩ quan đi rồi,
    Đỗ Tu Nhiên đi vào trong bếp, thấy Ngô Kình Thương chính là đang ngoác
    miệng gặm bánh bột ngô, anh một phen đập qua, đem bánh ngô gặm dở một
    nửa bỏ vào nồi, nguội rồi cũng ăn? Tiểu quỷ này không sợ ăn lắm hư bụng, sau đó xoay người bật bếp hâm nóng thức ăn, Ngô Kình Thương có chút bất mãn đá đá cải trắng trên mặt đất, vừa rồi cùng họ Lưu kia đánh nhau nửa ngày, đã sớm đói bụng, vài tiếng “ọt ọt” vang lên, cơm cùng đồ ăn bao
    giờ mới có thể ăn a?

    Qua vài ngày, Lưu sĩ
    quan đem sự tình an bài thỏa đáng, Ngô Kình Thương lúc nghỉ có thể qua
    chỗ kia phụ giúp, khu bộ đội kia cách trường học nó không xa, sân bãi
    lớn, còn có vài tòa nhà.

    Ngô Kình Thương đi làm
    một ngày về Đỗ Tu Nhiên hỏi thăm, công tác rất đơn giản nhưng lặt vặt,
    chuyển món ăn, gánh nước rửa chén, còn đổ rác cùng cơm canh thừa gì đó,
    những chuyện vụn vặt này đối với thể lực của Ngô Kình Thương mà nói
    không đáng kể, một ngày còn có thể được ba mươi đến bốn mươi đồng.

    Đỗ Tu Nhiên cảm thấy rất hài lòng, nghe nói còn có cung cấp bữa trưa, anh liền bảo Ngô Kình
    Thương chịu khó làm tốt ở đó, đừng có gây chuyện.

    Buổi tối nằm trên giường anh liền suy nghĩ linh tinh rất nhiều chuyện, Ngô Kình Thương vẫn đang
    là học sinh trung học, trường quân đội lại lấy điểm rất cao, nhưng thành tích của nó tại cao trung làm Đỗ Tu Nhiên đau đầu, tiểu quỷ này không
    thường đọc sách anh biết rõ, hoàn toàn là do anh ép buộc, tính thời gian còn hơn một năm, hai người đều nỗ lực cố gắng may ra có hy vọng.

    Học phí cũng không còn
    là vấn đề, Ngô Kình Thương làm qua một kì nghỉ hè cũng nghỉ đông, hơn
    nữa bình thường có thể dư ra năm sáu ngàn đồng, chính mình có làm thêm
    chút việc, một năm cũng có thể kiếm được hơn hai ngàn đồng, mỗi tháng mẹ lại cho năm trăm đồng học phí có thể để dành một ít, cộng thêm trong
    tay anh giờ có khoảng một ngàn tám trăm đồng, góp vào là được một vạn
    đồng, như vậy sẽ đóng được một nửa học phí.

    Nghĩ đến đây Đỗ Tu Nhiên thở phào một cái, Ngô Kình Thương đang ngủ bên cạnh, vì nóng mà đem
    chăn đạp ra, anh lại giúp nó đắp lên kẻo bị lạnh bụng, Ngô Kình Thương
    bỗng nhiên cử động, dường như mơ thấy cái gì đó, trở mình ôm Đỗ Tu
    Nhiên, nhìn cánh tay vòng bên hông, anh thử nhẹ đẩy ra, kết quả nó càng
    siết chặt, anh ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ trong ánh sáng mờ hắt lên mặt nó, tiểu quỷ đang ngủ say, khóe miệng còn có chút hơi nhếch lên.

    Thuộc truyện: Bạn Trai Tôi Là Quái Vật