Home Đam Mỹ Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu – Chương 64: Lên tầng chặn người

    Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu – Chương 64: Lên tầng chặn người

    Thuộc truyện: Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

    “Không phải là Diệp Công thích rồng tốt!” Tưởng Việt vội vàng giải thích, “Là ngày qua ngày, Hạo!”

    Kỳ Lâm nghe xong, càng ghét bỏ.

    Hạo Long? Cái tên này, trên đường túm lấy mười người thì năm người gọi là Hạo Long, còn không hay bằng Hảo Long, ít nhất còn có cá tính.

    Tưởng Việt nhìn biểu cảm này của Kỳ Lâm, “Không phải chứ? Tôi cảm thấy Diệp Hạo Long khá tốt mà.”

    Kỳ Lâm cười, “Tốt chỗ nào?”

    “Lâm ca anh xem nhé.”

    “OK xem.”

    “Không phải có rất nhiều nhân vật nam chính mang họ Diệp sao?” Tưởng Việt nói đến cái họ này lại bực, “Họ Diệp, vừa cao vừa soái. Lớn lên hoàn toàn khác tôi, nguyên nhân là vì tôi họ Tưởng, không phải họ Diệp, định mệnh không thể làm nam chính!”

    “Dừng dừng dừng!” Kỳ Lâm vội vàng cắt ngang, “Cậu nói đi đâu vậy? Tôi họ Kỳ, tôi không soái sao?”

    “Quay về quay về!” Tưởng Việt nhận ra mình lạc đề, lập tức quay về, “Vừa rồi nói xong về họ, giờ nói tới tên. Hạo Long, cậu không cảm thấy rất bùng nổ sao?”

    Kỳ Lâm: “…..”

    Mẹ ơi, bùng nổ chỗ nào?

    “Hạo, có thể là thiên (trời). Long, có thể phi thiên (bay lên trời)!” Tưởng Việt nói, “Trong phim hắc bang (xã hội đen) có rất nhiều nhân vật nam tên là Hạo Long! Dì tôi mang thai, nếu là con trai, tôi sẽ kiến nghị nàng đặt tên cho em trai là Hạo Long!”

    Kỳ Lâm sâu sắc bất lực đỡ trán.

    Tưởng Việt nói tào lao đến nỗi Kỳ Lâm không chen miệng vào được.

    Tưởng Việt vẫn lải nhải, “Nghe thế nào cũng thấy mạnh mẽ hơn Diệp Hoài Long của cậu.”

    Kỳ Lâm ngẩng đầu, “Tôi kiên định bình chọn cho Diệp Hoài Long một phiếu.”

    Tưởng Việt nhíu mày, lần đầu tiên hoài nghi trình độ thẩm mỹ của Lâm ca, “Vì sao?”

    Kỳ Lâm: “Vì ngầu.”

    Tưởng Việt suýt phun một ngụm nước, “Ngầu chỗ nào? Hư hỏng là ngầu sao?”

    Kỳ Lâm tránh bãi nước miếng một cách hoàn mỹ, “Chẳng lẽ tên có chữ Hạo là có thể làm ông trời* sao?”

    (*ông trời: hạo thiên)

    Tưởng Việt: “……”

    Cậu ta không tìm ra lý do để phản bác Lâm ca.

    Tiết buổi sáng kéo dài đến 11 giờ 40 phút, giữa trưa có hơn hai tiếng nghỉ ngơi.

    Ngày thường, hết giờ học Kỳ Lâm vẫn ở lại, nếu không phải là nói chuyện trao đổi với cố giáo thì là tiếp tục vẽ, chờ đến 12 rưỡi ra ngõ ngoài cửa nam kiếm gì ăn.

    Hôm nay cậu lại là người đầu tiên vọt ra khỏi phòng học, kéo theo Tưởng Việt.

    Cậu muốn đi chặn Diệp Hạo Long.

    “Bên này, bên này! Bên kia không có cầu thang đi lên!” Tưởng Việt lo lắng hô.

    Khu dạy học cũ này khắp nơi đều là cơ quan, mấy phòng học và hành lang gấp khúc kết hợp với nhau, chỗ này lên được nhưng chỗ kia không lên được, chẳng khác gì một cái mê cung.

    Kỳ Lâm vừa nghe đi sai rồi lập tức quay người, chạy theo Tưởng Việt.

    “Diệp Hạo Long học ở lớp nâng cao, nhưng không phải là lớp nâng cao trên tầng chúng ta.” Tưởng Việt vừa chạy vừa nói, “Lớp của hắn chỉ có một học sinh duy nhất, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà số 3.”

    Không kịp tự hỏi vì sao Diệp Hạo Long lại học một mình một lớp, Kỳ Lâm chạy hết vận tốc, chỉ sợ tới nơi người lại đi mất rồi.

    Cuối tuần, người ở khu giảng đường cũ này rất nhiều, đặc biệt là giữa trưa tan học, tất cả đều túa ra hành lang. Kỳ Lâm phát huy sở trường luồn lách trên sân bóng, đi theo hình chữ S hỏa tốc đuổi theo Tưởng Việt tới cửa phòng học, nhưng nhìn vào bên trong lại không có ai.

    “Ơ?” Tưởng Việt chạy thở hồng hộc, “Long đâu rồi? Bay lên trời rồi?”

    Kỳ Lâm: “…..”

    Tầng này có khá nhiều phòng học để trống, nhưng vẫn có học sinh.

    “Các trò tìm người?” Một vị thầy giáo trẻ tuổi đi tới.

    “Chào thầy ạ.” Kỳ Lâm chỉ chỉ vào bên trong phòng học, “Cho em hỏi bạn Diệp Hạo Long học ở phòng này phải không ạ?”

    Thầy giáo kinh ngạc, “Các em tìm Diệp Hạo Long?”

    Kỳ Lâm không hiểu sao thầy giáo lại kinh ngạc, Diệp Hạo Long chẳng lẽ là thần tiên, người phàm không thể tìm cậu ta?

    “Vâng.” Kỳ Lâm tỏ ra ngoan hiền, “Bọn em là bạn học của cậu ấy, tìm cậu ấy cùng đi ăn trưa. Cậu ấy đã đi rồi ạ?”

    Nghe vậy, thầy giáo càng thêm kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều, còn có chút cao hứng, “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có bạn học tới tìm trò ấy!”

    Kỳ Lâm giật mình, “Cuối cùng?”

    Thầy giáo lộ ra biểu cảm tiếc nuối, “Có điều các em tới không đúng lúc rồi, hôm nay trò ấy xin nghỉ.”

    Đây là chuyện gì? Suýt chút nữa Kỳ Lâm trợn trắng mắt, cố nhịn xuống hỏi: “Là xin nghỉ cả ngày hay nửa ngày ạ?”

    “Ừm…” Thầy giáo suy nghĩ, “Hẳn là cả ngày. Trò ấy xin nghỉ đều là cả ngày.”

    “Vâng, cảm ơn thầy ạ.” Kỳ Lâm nói.

    Thầy giáo đi rồi, Tưởng Việt nói: “Lâm ca, chúng ta không cần vội. Đã tìm được hang ổ của Diệp Hạo Long, hòa thượng chạy chứ miếu không chạy được. Ngày mai chúng ta lại đến, không được thì còn cuối tuần sau!”

    Phòng dụng cụ không có cửa sổ, lúc không bật đèn, mặc dù bên ngoài mặt trời đã lên cao nhưng bên trong vẫn tối đen như mực.

    Trong không khí ngập tràn mùi thuốc màu vẽ, Diệp Chuyết Hàn nằm trên tấm ván gỗ, mở to mắt, tròng mắt lại không hề nhúc nhích.

    Vẽ cả một đêm, gần sáng mới đi ngủ, lúc nhắm mắt lại và mở mắt ra, trừ việc thời gian trôi đi thì thế giới gần như không có bất kỳ thay đổi gì.

    Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng động, là tiếng động cơ của ô tô.

    Tiếp theo là một giọng nam, một giọng nam quen thuộc, “Chuyết Hàn, dậy chưa? Anh mở cửa nhé.”

    Là nhị ca của hắn, Diệp Linh Tranh.

    Diệp Chuyết Hàn ngồi dậy, không lên tiếng, càng không đi ra mở cửa.

    Diệp Linh Tranh có chìa khóa, không lâu sau liền tự mình mở cửa.

    Mặt trời tháng năm chói lọi, lúc cửa bị mở ra, ánh sáng như thác nước đổ ào vào. Diệp Chuyết Hàn mặc một cái áo màu đen, quần dài màu xanh lục quân đội, lưng hơi cúi xuống, giơ tay che ánh sáng.

    Tóc bị nắng chiếu thành màu vàng, làn da lộ ra bên ngoài rất trắng.

    Thấy Diệp Linh Tranh đi vào, hầu kết của hắn lơ đãng chuyển động, bởi vì bị quấy rầy mà không vui.

    “Em lại ngủ ở đây? Trên tầng có phòng ngủ hẳn hoi lại không ngủ, một hai phải ngủ ở phòng dụng cụ.” Diệp Linh Tranh ồn ào khó chịu hơn cả mặt trời, bị một ánh mắt lạnh lùng nhìn mới nhịn xuống xúc động muốn tiếp tục phun tào, “Mau chuẩn bị một chút, hôm nay đi gặp bác sĩ.”

    Diệp Chuyết Hàn đứng lên, ra khỏi phòng dụng cụ.

    Diệp Linh Tranh biết hắn đi rửa mặt nên không nói gì nữa, một mình đi qua đi lại trong phòng dụng cụ.

    Phòng dụng cụ này ở trong một căn biệt thự nhỏ, rất rộng, có hai tầng. Diệp Chuyết Hàn không thường ở nhà chính, dọn đến chỗ này, sau đó mang theo dụng cụ sắp xếp thành một phòng vẽ tranh, ban đầu chỉ vẽ tranh bên trong, bây giờ trực tiếp ngủ lại phòng dụng cụ luôn.

    Nhớ tới chuyện này của em trai, Diệp Linh Tranh lại đau đầu.

    Mẹ của bọn họ qua đời lúc Diệp Chuyết Hàn còn quá nhỏ, tính cách và tâm lý của Diệp Chuyết Hàn có vấn đề nghiêm trọng, không hề giao lưu với người khác, giống như một cái thùng trống rỗng không có cảm xúc gì.

    Sản nghiệp của nhà họ Diệp rất lớn, Diệp Hải Đình không có thời gian quan tâm Diệp Chuyết Hàn, nhưng Diệp Linh Tranh lại không muốn từ bỏ em trai ruột của mình.

    Một năm trước, anh lại tìm được cho Diệp Chuyết Hàn một chuyên gia tâm lý, đối phương kiến nghị Diệp Chuyết Hàn thử tiếp xúc với nghệ thuạt, Diệp Chuyết Hàn lựa chọn hội họa.

    Hiện tại, mỗi tuần Diệp Chuyết Hàn tới Mỹ Viện học vẽ một ngày, mỗi tháng đi phòng khám tâm lý một lần.

    Nhà họ Diệp rất có danh tiếng ở Nhạc Thành, để tránh phiền phức, lúc báo danh ở Mỹ Viện, Diệp Linh Tranh cân nhắc cho Diệp Chuyết Hàn dùng một cái tên giả, một thân phận giả.

    Cái tên Diệp Chuyết Hàn này quá lạnh lùng, tên mới hẳn là nên bình dân, đại chúng, còn phải tỏa ra khí khái đàn ông, không chừng Diệp Chuyết Hàn còn có thể kết bạn ở Mỹ Viện.

    Lật tìm rất nhiều tư liệu, xem qua rất nhiều phim, Diệp Linh Tranh nghĩ, hay gọi là Diệp Hạo Long đi?

    Diệp Chuyết Hàn không có ý kiến gì với tên mới, gật đầu lãnh đạm, coi như là đồng ý.

    Trên thực tế, Diệp Chuyết Hàn chưa bao giờ có ý kiến với chuyện gì, Diệp Linh Tranh chưa bao giờ thấy hắn lộ ra một chút nhiệt tình hay tình cảm trong cuộc sống.

    Mặc kệ là chuyện gì, đối với Diệp Chuyết Hàn, có hay không có cũng không khác gì nhau.

    Ví dụ như tới gặp bác sĩ tâm lý, Diệp Chuyết Hàn không bài xích. Bác sĩ tâm lý kiến nghị tiếp xúc với nghệ thuật, Diệp Chuyết Hàn cũng không bài xích.

    Và cũng không có khát vọng hoặc mong muốn gì.

    Nhìn một bức tường được vẽ những nét khó hiểu, Diệp Linh Tranh không thể không nghĩ, người em trai này của hắn có thể tốt lên không?

    Trên thế giới này, thật sự không có một chuyện gì, hay có một người nào có thể khơi gợi cảm xúc của Diệp Chuyết Hàn sao?

    Diệp Chuyết Hàn dùng nước lạnh rửa mặt, nước chảy dọc theo cánh tay. Khi hắn đứng thẳng lại, trán dính dầy nước.

    “Anh mang tới quần áo lần trước đặt mua.” Diệp Linh Tranh điều chỉnh tâm tình, mang theo vài món đồ mới vào nhà, “Em lớn quá nhanh, sắp cao hơn anh rồi. Tới chọn đi, hôm nay muốn mặc bộ nào?”

    Diệp Chuyết Hàn thờ ơ. Hắn không có yêu thích đặc biệt gì, quần áo trong mắt hắn không có gì khác nhau.

    Tựa hồ chiếc áo sơ mi ngày đó bị làm bẩn kia mới có chút gì đó đặc biệt.

    Bởi vì nó vốn màu trắng, bị người khác bôi màu lên, không còn là hình dạng tồn tại nguyên bản bị đưa đến trước mặt hắn.

    Hẹn bác sĩ tâm lý lúc một giờ chiều, Diệp Linh Tranh chờ bên ngoài.

    Anh không lo lắng Diệp Chuyết Hàn giao tiếp với bác sĩ có vấn đề.

    Trước kia tiếp xúc, bác sĩ đã nói qua, năng lực biểu đạt của Diệp Chuyết Hàn không có vấn đề gì cả, thậm chí còn nhạy bén hơn người bình thường, chỉ là hắn tự dựng lên một bức tường, không muốn nói ra.

    Xem qua những bức tranh Diệp Chuyết Hàn mang tới, bác sĩ khó mà ngăn không lộ ra biểu cảm kinh ngạc, “Gần đây cháu gặp được chuyện gì thú vị sao?”

    Diệp Chuyết Hàn vô biểu cảm, lắc đầu.

    “Nhưng những bức tranh cháu vẽ nhìn rất khác trước đó.” Bác sĩ hơi hưng phấn, trị liệu cho Diệp Chuyết Hàn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông nhìn ra khác thường trong tranh của Diệp Chuyết Hàn, “Hội họa có thể phản ánh thế giới nội tâm của một người, cảm xúc của cháu từng có dao động!”

    “Thật không?” Diệp Chuyết Hàn cau mày.

    Chuyện thú vị? Cảm xúc dao động?

    Người duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là nam sinh ba lần xuất hiện trước mặt hắn kia.

    Muốn xin lỗi một cách khó hiểu, còn nói muốn mời hắn ăn bánh sữa bò.

    Bác sĩ nhắc tới cảm xúc dao động, là bởi vì hắn bị quấy rầy, cảm thấy rất phiền.

    Lúc nam sinh kia cúi đầu xin lỗi, lộ ra vùng sau gáy trắng nõn dưới ánh mặt trời, rất chói mắt.

    Bác sĩ tâm lý có nghĩa vụ bảo mật cho thân chủ, Diệp Linh Tranh cũng không biết Diệp Chuyết Hàn ở bên trong nói chuyện gì, “Thời gian còn sớm, em muốn đi đâu không?”

    Diệp Chuyết Hàn ngồi ở ghế sau, hờ hững nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, “Đưa em về nhà.”

    Diệp Linh Tranh còn muốn tranh thủ một chút, “Đi ăn cùng anh một bữa cơm?”

    Diệp Chuyết Hàn: “Đưa em về nhà.”

    Diệp Linh Tranh chịu thua, “Vậy được.”

    Về đến nhà, Diệp Chuyết Hàn nghỉ ngơi một lát, mang theo dụng cụ vẽ tranh tới Mỹ Viện. Chuyện vẽ tranh này hắn cũng không thích lắm, nhưng hắn cũng không thích chuyện gì khác.

    Cửa nam Mỹ Viện có một quán ăn, bởi vì giá cao hơn so với đa số học sinh sinh viên nên rất ít khách.

    Thỉnh thoảng hắn sẽ tới đó.

    Hôm nay tới rồi mới phát hiện, sau nửa tháng không tới, quán ăn đã đóng cửa bởi vì quá vắng khách.

    Diệp Chuyết Hàn: “…..”

    Lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh xa lạ: “Đậu má! Lâm ca! Là Diệp Hạo Long! Chúng ta đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy lại chẳng tốn công!”

    *** Hết chương 64

    Thuộc truyện: Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu