Home Đam Mỹ Bạo Quân – Chương 46

    Bạo Quân – Chương 46

    Thuộc truyện: Bạo Quân

    Trong Lân Chỉ cung, Lệ phi suýt chút nữa nghiến đến vỡ răng, cả giận nói: “Toàn bộ trượng tễ? Làm sao có thể?!”

    Cung nhân tâm phúc cúi đầu, thấp giọng nói: “Là ý tứ của Chân tần nương nương, nghe cung nhân trong Vĩnh Phúc cung nói, sai khi Chân tần rơi xuống nước, vẻ mặt luôn hoảng hốt sợ hãi bất định, muốn tức khắc xử lý những người đó nếu không không thể yên lòng, nương nương biết… Chân tần hiện giờ hoài thai, không chịu được lo lắng sợ hãi, hiện giờ nàng nói cái gì, hoàng thượng tự nhiên đều sẽ nghe.”

    Lệ phi cười lạnh: “Đương nhiên lại trang thiên chân vô tà đâu, hoàng thượng lại thực ăn bộ dáng kia của nàng…. Đáng tiếc những người đó, nguyên bản có thể đem chuyện này đổ đến trên đầu Chử Thiệu Lăng….” Lệ phi nghĩ đến một tháng này Chân phủ đau khổ bày ra kế hoạch toàn bộ ngâm nước nóng, không khỏi nổi giận, ngoan thanh nói, “Nàng che chở cho Chử Thiệu Lăng như vậy làm gì?! Bọn họ lúc nào lại bắt tay với nhau!”

    Cung nhân tâm phúc cũng nghi hoặc trong lòng, lắc lắc đầu: “Hiện giờ người đều chết, khổ chủ Chân tần bây giờ cũng không muốn miệt mài theo đuổi, cũng không có cách.”

    Lệ phi càng nghĩ càng không cam lòng, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì? Rõ ràng đem Chân tần đẩy xuống nước, như thế nào lại nổi lên? Là ai cứu, những người đó Bổn cung đã sớm thu mua qua, hay là lại có kẻ phản bội?”

    Cung nhân tâm phúc lắc đầu: “Cái này… không thể biết được. Cung nữ bên người Chân tần nương nương, thị vệ bên hồ, còn có vài thái giám, hôm qua đều bị trượng tễ, người của Nội Thị giam chưa kịp hỏi ra cái gì người đã chết, rốt cuộc lúc ấy xảy ra chuyện gì, sợ là chỉ có Chân tần nương nương cùng người cứu nàng biết, hôm qua Chân tần nương nương cứ như vậy đem những cung nhân đó xử tử, sợ là cũng có ý muốn bảo hộ người kia.”

    Trong lòng Lệ phi giận cũng vô phương, chỉ phải nói: “Thôi, lần này tuy rằng không thể đem Chử Thiệu Lăng tha xuống nước, nhưng cũng đã lấy được nửa cái mạng của Chân Tư, không tính quá thiệt….”

    Trong đại sảnh thảo luận chính sự, hoàng đế nhíu chặt mày, sứ giả đi Liêu Lương tháng trước đã bị quân Liêu Lương giết, hôm nay tin tức mới rơi vào trong hoàng thành.

    Lúc trước hoàng đế một lòng muốn nghị hòa, hiện giờ sứ giả đi hòa đàm lại bị người Liêu Lương giết, không khác gì ở trên mặt hoàng đế trực tiếp quạt vài bàn tay.

    Binh bộ thượng thư đoán đoán ý tứ hoàng đế, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, Liêu Lương là bọn man di, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa của Thiên triều ta, đám chém giết sứ giả, thật sự khiến người nổi giận, nhưng hiện giờ Liêu Lương đã rút quân, bây giờ… cần phải xuất chinh thảo phạt?”

    Chử Thiệu Lăng âm thầm cười lạnh, trời một ngày cho một ngày lạnh, dân chúng ở biên cảnh tây bắc cũng đã bị cướp đoạt không sai biệt lắm, Liêu Lương quân không rút còn chờ cái gì đâu, lại nói tiếp, lần cướp bóc này cũng đủ cho người Liêu Lương ăn qua một mùa đông.

    Hoàng đế cũng đang do dự, hiện lại không xuất binh hiển nhiên là quá mức khiếp nhược, nhưng hiện giờ đã vào tháng mười, hiển nhiên không phải là thời điểm tốt để xuất binh chinh chiến, chờ đến khi điều khiển binh sĩ lại đuổi đến phía tây, phỏng chừng đã là tháng mười một, trời giá rét đông lạnh, đánh làm sao?

    Hiện giờ hoàng đế tiến thoái lưỡng nan, không đánh Liêu Lương là đánh mặt của mình, thật sự muốn đánh lại không có quyết đoán lớn như vậy, chỉ phải hàm hồ nói: “Chúng ai khanh nghĩ như thế nào đâu?”

    Các triều thần vẫn giữa chiến cùng không khoa tay múa chân vài hiệp, một câu “Nếu thật sự phái binh thảo phạt, nên phái vị hoàng tử nào đi mới là thích hợp” đem đề tài dẫn đến trên người vài vị hoàng tử, quy củ Đại Chử, lấy hoàng tử thân chinh mà ủng hộ sĩ khí.

    Bị triều thần nhóm đưa đến trước mặt, Chử Thiệu Lăng chỉ phải nói: “Nhi thần cho rằng, nên chiến.”

    Hoàng đế kiêng kị hắn thành thâm căn cố đế, không có khả năng trao tướng quân quyền cho hắn, đối với điểm ấy trong lòng Chử Thiệu Lăng biết rõ, cho nên hoàn toàn không có áp lực, dù sao liền tính có đánh nhau cũng không phải hắn đi, sợ cái gì đâu, Chử Thiệu Lăng chậm rãi nói: “Thiên triều thượng quốc, lần nữa bị tiểu quốc điêu dân quấy rầy, không giáo huấn bọn họ không được.”

    Hoàng đế hơi hơi nhíu mày, Binh bộ Thượng thư lập tức nói: “Tần vương nói đơn giản, nếu thật sự khai chiến, vậy không phải là chuyện ngày một ngày hai, hao tài tốn của không nói, liền tính thật sự đánh hạ được Liêu Lương, thổ địa bên kia chúng ta cũng không dùng để làm gì, cày ruộng hiển nhiên không được, người Chử quốc lại không hiểu du mục, thật sự vô dụng.”

    Ngụ ý, đánh thắng trận này cũng là mua bán lỗ vốn.

    Hoàng đế gật đầu thở dài: “Liêu Lương hoang vắng, thổ địa cằn cỗi, chỉ có đồng hoang đá tảng, ngay cả đánh hạ được cũng vô dụng.”

    “Nhi thần lại cho rằng không phải.” Chử Thiệu Lăng như trước thần sắc thản nhiên, lời nói lại từng câu như mang theo dao nhỏ, “Liêu Lương lập đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, không cấp cái giáo huấn thì làm sao khiến ngoại quốc sinh ra sợ hãi? Hiện giờ là Liêu Lương đến phạm, chúng ta vẫn luôn chỉ nhẫn không làm, sau phương bắc Thát Đát, phía nam Myanmar, phía đông Triều Tiên, có phải đều có thể mang binh phạm biên cương ta, bốn phía cướp bóc lại thoải mái ra đi hay không?”

    Tử Quân Hầu xem náo nhiệt không quên đại sự, đi theo gật đầu: “Như thế thì biên cảnh chúng ta không bao giờ được an bình a.”

    Binh bộ Thượng thư bị nghẹn, khom người nói: “Hiện giờ phiên bang cũng không có ý khiêu khích, Tần vương sợ là quá lo lắng.”

    “Hiện giờ là không, nhìn đến Liêu Lương chiếm chúng ta tiện nghi lớn như vậy thì không có sợ cũng sẽ có.” Chử Thiệu Lăng liếc nhìn Chử Thiệu Nguyễn bên cạnh, “Nhị hoàng tử nghĩ thế nào?”

    Chử Thiệu Nguyễn bởi vì chuyện mượn Chân Tư hại Chử Thiệu Lăng không được mà tức giận, hiện giờ thấy Chử Thiệu Lăng vô duyên vô cớ còn muốn trêu chọc trong lòng áp không được lửa giận, nhịn không được nói: “Tần vương hiếu chiến như vậy, chẳng lẽ muốn xin đi giết giặc?”

    Chử Thiệu Lăng cười khẽ, gật đầu: “Thân là hoàng tử, thời chiến loạn có thể xuất chinh là vinh quang lớn nhất, nếu phụ hoàng có lệnh, nhi thần tuỳ thời chờ xuất phát.”

    Chử Thiệu Mạch trong lúc thảo luận chính sự chẳng khác gì một cái bài trí, không người muốn nghe hắn, hắn cũng không hiểu nên nói cái gì, dễ dàng không có chỗ chen chân, nhưng hắn nghe lời nói này cũng hơi thông minh một ít, biết mình cũng nên nói một câu, bước ra khỏi hàng khom người nói: “Nhi thần cũng vậy.”

    Chử Thiệu Lăng hơi nghiêng đầu, phượng nhãn đảo qua Chử Thiệu Nguyễn, Chử Thiệu Nguyễn ám hối sa vào bẫy của Chử Thiệu Lăng, chỉ phải đi theo nói: “Tài cán vì quốc gia ra sức, nhi thần cũng nguyện ý thân chinh.”

    Chử Thiệu Lăng gật đầu: “A, nguyên lai Nhị hoàng tử cũng là chủ chiến.”

    Chử Thiệu Nguyễn âm thầm nổi giận, hắn khi nào thì chủ chiến?! Nếu thật sự đánh nhau, hoàng đế lo lắng giao binh quyền đến tay Chử Thiệu Lăng, vậy tất nhiên sẽ làm cho mình thân chinh! Chử Thiệu Nguyễn ở điểm này cũng giống như hoàng đế, hắn không có lấy một chút hứng thú với quân sự binh pháp, hắn còn muốn hảo hảo sống sót mệnh dài trăm tuổi đâu, mới không nguyện ý ra chiến trường.

    Nhưng Chử Thiệu Nguyễn cũng không thể phản bác lời nói của Chử Thiệu Lăng, tiến thoái không được, bị nghẹn đến mặt đỏ.

    Lần này đình nghị duy trì gần hai canh giờ, cuối cùng vẫn chưa đưa ra lựa chọn, chỉ ra lệnh, các quân doanh chăm chỉ luyện binh, tu chỉnh vũ khí cùng công sự phòng sự, bất quá là vì hù doạ người thôi.

    Trong quân có chỉ thị, hoàng đế cũng đưa thêm việc học cho các hoàng tử, từ sau hôm ấy, mỗi ngày buổi chiều các hoàng tử lại có thêm một canh giờ cuỗi ngựa bắn cung, làm gương cho các binh sĩ nhìn.

    Trong các hoàng tử trừ bỏ Chử Thiệu Mạch thích cưỡi ngựa bắn cung, người khác ở phương diện này đều là thường thường, tướng sĩ đến giáo dục các hoàng tử cũng biết đây bất quá chỉ là hoàng đế làm bộ làm dáng cho người khác nhìn, giáo dục cũng không bao nhiêu nghiêm khắc, bất quá là đem các hoàng phi đi cưỡi ngựa, luyện luyện cung tiễn cho chính xác thôi.

    Các hoàng tử đều dẫn theo một thư đồng đến, duy độc Chử Thiệu Lăng không mang thư đồng, mà đem Vệ Kích dẫn theo, không phải bởi vì gì khác, chỉ là chuyện của Chân tần chưa qua, Chử Thiệu Lăng một khắc cũng lo lắng Vệ Kích rời khỏi bên người mình, rõ ràng không cho Vệ Kích thay phiên công việc, mỗi ngày chính mình đi đâu đều đem hắn đi theo, tổng yếu đem người thả trong tầm mắt, Chử Thiệu Lăng mới có thể yên tâm.

    Võ sư giáo dục đại khái trong chốc lát liền để các hoàng tử tự mình luyện tập, các võ sư ở trên sàn vật nhỏ đặt mười bia ngắm phân tán, để các hoàng tử tự hướng đông tây giục ngựa, trên lưng ngựa kéo cung, có thể bắn trúng bao nhiêu liền trúng bao nhiêu. Chử Thiệu Mạch nóng lòng muốn thử mà trước leo lên ngựa chạy một vòng, mười bia ngắm trúng năm cái, đến cả các võ sư cũng phải khen một tiếng hảo, vừa mới tập đều có thể bắn thế này, ở trên đất bằng bắn tên có thể nói là mười bia trúng mười.

    Chử Thiệu Lăng cũng lên ngựa chạy một vòng, Chử Thiệu Lăng có thuật cưỡi ngựa, nhưng ở phương diện bắn tên cũng có chút không đủ, một vòng chạy xuống chỉ bắn trúng một mũi tên, vẫn là thực khó khăn mới trúng, lại vẫn ở rất xa hồng tâm.

    Chử Thiệu Lăng chạy về xuống ngựa, Vệ Kích vội vàng đỡ hắn, một tay kéo qua cương ngựa, do dự vẫn khen: “Điện hạ… bắn trúng một cái đâu.”

    Chử Thiệu Lăng bật cười, nếu không phải ở trước mặt người khác, hắn nhất định phải xoa bóp mặt đồ ngốc này, đây là an ủi hắn sao?

    Chử Thiệu Nguyễn liền theo sau Chử Thiệu Lăng, sau khi xuống ngựa thư đồng Chử Thiệu Nguyễn đếm đếm, vui vẻ nói: “Nhị hoàng tử trúng ba bia ngắm.”

    Chử Thiệu Nguyễn xa xa nhìn Chử Thiệu Lăng liếc mắt một cái, trong mắt đều là cười nhạo, giống như là cướp được bao nhiêu nổi bật trên người Chử Thiệu Lăng, miễn cưỡng nói: “Này nói dù tốt nghe, không có thực tài thực liệu cũng vô dụng, ngoài miệng không có khát vọng, thật sự ở trên chiến trường kéo không được cung tên thì không phải là cái chê cười sao!”

    Tất cả mọi người đều nghe ra đến Chử Thiệu Nguyễn đang ám chỉ Chử Thiệu Lăng việc thảo luận tham chiến, chỉ là không dám phụ hoạ, chỉ có Chử Thiệu Nguyễn cùng Chử Thiệu Mạch cười vài tiếng.

    Vệ Kích mím môi, quân ưu thần phiềm, quân nhục thần tử, Chử Thiệu Nguyễn phạm vào kiêng kị của Vệ Kích.

    Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, cầm mã tiên bằng da trâu trong tay cười cười, nói: “Vệ Kích, lại nói tiếp bổn vương còn chưa bao giờ kiểm tra việc học hành của ngươi đâu, lên ngựa làm một vòng, khiến bổn vương nhìn xem!”

    Chử Thiệu Lăng đem mã tiên trong tay ném cho Vệ Kích, Vệ Kích tiếp, khom người nói: “Thần tuân mệnh.”

    Vệ Kích phiên thân lên ngựa, ngựa của Chử Thiệu Lăng không quá phục hắn, thẳng chạy một vòng con ngựa mới thành thật, mọi người lúc này lại nở nụ cười, Vệ Kích biết những người này muốn nhìn cái gì, trong lòng chỉ nghĩ không thể làm Chử Thiệu Lăng mất mặt, nhắm mắt tĩnh tâm, xoay tay vút mã tiên, con ngựa gấp gáp chạy đứng lên!

    Vệ Kích rút tên đặt trên cung, cơ hồ không tốn thời gian ngắm bắng, chỉ một khắc liền buông tay, con ngựa chạy quá nhanh, lập tức liền đến bia ngắm tiếp theo, Vệ Kích một tay rút ra hai mũi tên một lần, song tiễn tề phát, xoay người giục ngựa, tiến đến, bắn tên, động tác liền mạch lưu loát, cơ hồ không có một chút tạm dừng.

    Sân tập cũng không lớn, thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, Vệ Kích đã chạy trở về bên người Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích một phen kéo mạnh dây cương xoay người xuống ngựa, cúi đầu trả lại mã tiên vào tay Chử Thiệu Lăng.

    Tất cả mọi người sửng sốt, lại nhìn hướng bia ngắm, Vệ Kích bắn mười mũi tên, tiễn vô hư phát, toàn bộ giữa hồng tâm! Ngay cả võ sư cũng không nắm chắc có ở thời điểm giục ngựa nhanh như vậy lại có độ chính xác này, mọi người nhịn không được nhìn về phía Vệ Kích, thần sắc Vệ Kích không có chút đắc ý nào, chỉ ôn thuần đứng bên người Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Ngay cả khi bổn vương kéo không đến cung bắn không đến tiễn, có được người như thế này, còn cầu gì đâu.”

    Sắc mặt Chử Thiệu Nguyễn tái nhợt, không nói tiếp, nguyên bản Chử Thiệu Dương cũng lên ngựa, thấy tình hình này cũng không có tâm cưỡi ngựa bắn cung, chỉ nhìn thân ảnh Vệ Kích như có điều suy nghĩ.

    Mọi người lại luyện trong chốc lát rồi rời đi, các võ sư sau khi cùng cận vệ nói chuyện tốt sau do cung nhân mang theo xuất cung, một võ sư nhịn không được lôi kéo một cận thị, hỏi: “Thư đồng vừa rồi bên người Tần vương, là công tử nhà ai?”

    Cận thị khom người mỉm cười: “Đây không phải là thư đồng, là thị vệ bên người Tần vương đâu.”

    Võ sư nhịn không được lắc đầu cảm thán: “Thị vệ bên người Tần vương đều có thân thủ như thế, thật sự khiến cựu thần xấu hổ….”

    Vệ Kích khiến các võ sư phải tán thưởng không thôi kia giờ phút này vẫn còn ở trong sàn đấu nhỏ, bị Chử Thiệu Lăng áp vào sau một cây đại thụ “thẩm vấn” đâu….

    “Điện hạ, đừng… làm cho người khác nhìn thấy thì sao bây giờ?” Vệ Kích đỏ mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, Vương gia nhà hắn đây là muốn làm cái gì? Vệ Kích không dám chống cự quá mức rõ ràng, hạ giọng nói, “Điện hạ, chờ trở về Bích Đào uyển lại….”

    “Trở về Bích Đào uyển cái gì?” Chử Thiệu Lăng ôm lấy thắt lưng Vệ Kích không ngừng vuốt ve, hôm nay Vệ Kích đương làm thư đồng theo đến, sẽ không mặc bộ cẩm y thị vệ thường ngày kia, mà thay đổi một bộ huyền sắc võ bào, đai lưng cao ba tấc màu bạc thắt quanh, làm cho đường eo hắn càng thêm mê người, Chử Thiệu Lăng cúi đầu khẽ hôn môi Vệ Kích, dụ dỗ, “Có Vương Mộ Hàn canh giữ đâu, không có ai đến được đây.”

    Vừa nói ra lời này Vệ Kích lại càng đỏ mặt lợi hại hơn, Vương Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm đâu, đây chẳng phải có thể nghe thấy lời bọn họ sao?!

    Chử Thiệu Lăng hôn môi Vệ Kích, nỉ non: “Đừng sợ, ta chỉ thân thân ngươi, biết ngươi vừa rồi bao nhiêu câu nhân sao? Cố ý câu dẫn ta?”

    Vệ Kích có miệng lại không thể nói, hắn một lòng vì Chử Thiệu Lăng tăng thể diện lại xả giận, như thế nào lại biến thành câu dẫn người rồi đó? Lại nói, hắn chỗ nào hiểu được cái gì gọi là câu dẫn người, Vệ Kích sợ bị không biết đứng ở chỗ nào Vương Mộ Hàn nghe được, kiệt lực thấp giọng: “Thần không, thần không dám….”

    “Còn nói không, hiện tại cũng đang câu dẫn ta.” Chử Thiệu Lăng không ngừng vuốt ve lưng Vệ Kích, giọng nói khàn khàn,”Đừng làm rộn, để ta hảo hảo thân thân ngươi, đừng lại chọc ta phát hoả….”

    Vệ Kích nghe vậy quả nhiên không dám lại chống đẩy, nhắm mắt lại tiếp nhận âu yếm thaân mật của Chử Thiệu Lăng, lại không biết từ lúc nào, hai tay cũng vòng lại trên người Chử Thiệu Lăng.

    Thuộc truyện: Bạo Quân