Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 61-63

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [61]

    *****

    Cố Hướng Bồi cúi đầu, chặn lại những lời Hà Tử Tường chưa kịp nói.

    Hà Tử Tường không phản kháng, thân thể dường như không chịu sự khống chế của đại não, hoặc là có, nhưng lại bị tình cảm chi phối, hoàn toàn mặc kệ lý trí đang gào rống.

    ‘Hà Tử Tường, mày điên rồi, mày không phải Gay, sao mày có thể…. Hiện giờ việc mày nên làm là đẩy Cố Hướng Bồi ra, trước kia mày vô thức làm anh khổ sở nhiều năm như vậy còn không đủ à?’

    Thế nhưng tình cảm lại nói: ‘Hà Tử Tường, mày có thể tàn nhẫn đẩy Cố Hướng Bồi ra sao? Mày có thấy ánh mắt của anh vừa nãy không?’

    Lý trí không quan tâm tiếp tục quát: ‘Hà Tử Tường, đừng quên mục đích của mình lúc trở về, không phải mày quyết tâm muốn cự tuyệt Cố Hướng Bồi à, không phải mày tính toán nhẫn tâm một phen sao?’

    Số lần hôn nhau của Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường có thể đếm trên đầu ngón tay, cơ hồ là ít đến đáng thương, cho nên anh vẫn thực quý trọng những cơ hội thân mật, đầu lưỡi khai mở răng nanh tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi Hà Tử Tường dây dưa.

    Trong đầu trải qua một trận giao chiến, lý trí dần chiếm thượng phong, Hà Tử Tường lắc đầu muốn né tránh, môi bị chặn, cậu chỉ có thể phát ra tiếng nức nở trong cổ họng để nhắc nhở Cố Hướng Bồi nên tôn trọng ý nguyện của cậu mà buông ra.

    Nào ngờ Cố Hướng Bồi thế nhưng không để ý tới, chỉ nâng tay giữ chặt ót Hà Tử Tường, cố định cái đầu không ngừng vặn vẹo của cậu, tay còn lại ôm thật chặt, dùng thân thể của mình đè ép, tiếp tục đẩy sâu nụ hôn.

    Nếu lúc này có người đứng ngoài cửa nhìn vào, chỉ thấy hai thanh niên đang ôm chặt lấy nhau, một người cơ hồ không thể lộ ra gương mặt cùng thân hình, cơ hồ bị người phía trên bao phủ.

    Hà Tử Tường chỉ có thể ngửa đầu, bị ép thừa nhận nụ hôn của Cố Hướng Bồi, dần dần, ánh mắt Hà Tử Tường trở nên mê ly, thân thể cứng ngắc cũng mềm nhũn, hơi thở bắt đầu ồ ồ.

    Kỹ thuật hôn môi của Cố Hướng Bồi không thể nói là tốt, nhưng đại khái hòa lẫn quá nhiều tình cảm sâu nặng, nó đã bù đắp lại toàn bộ thiếu sót kỹ thuật.

    Phản ứng của Hà Tử Tường cổ vũ không nhỏ, làm Cố Hướng Bồi được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt đầu theo vạt áo trượt vào, vuốt ve da thịt mà mình vẫn luôn thiết tha mơ ước.

    Hà Tử Tường cảm thấy cơ thể mình có hơi nóng, luồng nhiệt kia từ khắp nơi trong người bắt đầu nhen nhóm, phừng lên, thực khó chịu. Mà bàn tay Cố Hướng Bồi lại mang tới cảm giác mát lạnh thoải mái, đụng tới đâu là thư sướng tới đó.

    “Ưm…” Tiếng rên thản nhiên mang theo âm mũi của Hà Tử Tường làm Cố Hướng Bồi được cổ vũ, tăng mạnh động tác, ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực, khẽ gặm cắn liếm mút, tất cả tri thức tìm hiểu được đều lôi ra vận dụng. Anh hi vọng, những nụ hôn của mình có thể mang tới khoái cảm tột đỉnh cho Hà Tử Tường.

    “Ngô…. Anh, buông…” Lý trí đang kêu gào trong đầu bắt đầu yếu thế, tình cảm cũng không đáp lại, nó đã bị dục vọng mãnh liệt đánh cho tan tác. Hà Tử Tường gian nan nâng tay, muốn đẩy người phía trên, chỉ là thân thể cực kỳ mẫn cảm, tựa hồ thực thích hành vi của đối phương, đồng thời cũng tích cực biểu đạt sự yêu thích của mình.

    Hạ thân đã sớm cao cao nhếch lên, phần đỉnh nhỏ ra chút dịch thể trong suốt.

    Cố Hướng Bồi cũng cảm giác được vật gắng gượng đang đỉnh lên đùi mình, ngón tay linh hoạt khéo mở dây kéo, cách lớp quần lót nhẹ nhàng vuốt ve.

    Hà Tử Tường cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, nhất là cái nơi đang bị Cố Hướng Bồi chăm sóc, nó thế nhưng kích động tới mức nảy lên, rất bất thường, cậu, bình thường căn bản sẽ không… càng miễn bàn đêm qua vừa mới phát tiết xong. Hà Tử Tường phát hiện điểm không thích hợp, muốn tỉnh táo suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng lại không có cách nào.

    Hoàn toàn không có cách nào. Không nói tới hành vi tác loạn của Cố Hướng Bồi, chỉ riêng bàn tay đang vuốt ve nơi kia thôi cơ hồ đã làm lý trí cậu tan biến, suýt chút nữa đã ưỡn người, chủ động phối hợp: “Ưm hừ…”

    Đến nước này, Cố Hướng Bồi cũng phát hiện Hà Tử Tường không thích hợp, sắc mặt ửng đỏ, thân thể nóng lên một cách dị thường, cho dù động tình thì cũng không phản ứng mãnh liệt đến vậy, hơn nữa, càng không giống phản ứng đêm qua.

    Cẩn thận nghĩ lại, Cố Hướng Bồi lập tức hiểu ra, sắc mặt thoáng cái đen xì, phỏng chừng lại là Lý Duệ giở trò quỷ, lần trước anh bất cẩn không nói, cư nhiên lại tiếp tục giở trò cũ!

    Nhưng mà anh không thể không cám ơn Lý Duệ, nếu không có thêm chút nguyên liệu này, Cố Hướng Bồi cũng không xác định bản thân có thể làm trái ý nguyện Hà Tử Tường, mạnh mẽ áp tới hay không…

    Bất quá, tình huống hiện giờ không giống, thuốc đã bắt đầu phát tác, anh phải giúp Tử Tường giải trừ.

    Hà Tử Tường miễn cưỡng cố bảo trì thanh tỉnh, nhưng lại bi ai phát hiện, thân thể không thể khống chế. Cậu có thể cảm giác người mình bắt đầu vô thức cọ xát Cố Hường Bồi để hóa giải cảm giác khô nóng; tiếp đó cậu cảm giác Cố Hướng Bồi ôm ngang mình lên, hẳn là ôm vào trong phòng, bởi vì Hà Tử Tường cảm giác được cơ thể tiếp xúc với nệm giường mềm mại quen thuộc.

    Cố Hướng Bồi động thủ cởi bỏ quần áo hai người, kéo bàn tay đang cố gắng tự vuốt ve dục vọng của Hà Tử Tường ra, dùng tay mình thay thế, lúc nặng lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm lỗ động.

    Hà Tử Tường cảm thấy tình huống của mình hiện giờ rất kỳ quái, phi thường kỳ quái, ý thức thanh tỉnh nhưng cơ thể lại không có cách nào khống chế, cảm giác này thực không biết nên hình dung thế nào, Hà Tử Tường nhắm chặt mắt lại, cậu, không thể nào thản nhiên đối mặt với những việc sắp phát sinh.

    Nhắm mắt thì lại càng làm xúc giác nhạy cảm hơn, đôi môi mềm mại của Cố Hướng Bồi hôn lên da thịt, ngậm lấy đầu vú trước ngực, còn có bàn tay vẫn không ngừng xằng bậy kia. Hết thảy hết thảy đều làm hô hấp cậu trở nên dồn dập, ánh mắt càng nhíu chặt hơn, thân mình ngày càng mẫn cảm cùng khoái hoạt.

    Hà Tử Tường thở hổn hển, sau khi kêu khẽ một tiếng thì phát tiết ra tay Cố Hướng Bồi.

    Cả người Hà Tử Tường cứ như nhũn ra, hơi thở ngắn mà dồn dập, một thân mồ hôi nằm trong phòng máy lạnh có chút lạnh lẽo. Tiếp theo, thân thể cậu nhịn không được run rẩy, bởi vì, có một ngón tay đang tiến vào phía sau.

    Nhướng mày, không cảm thấy đau đớn, đại khái là đã bôi trơn thích hợp đi, nhưng cảm giác cũng không thoải mái chút nào, phía sau tự nhiên bị nhồi vào một ngón tay, nghĩ thế nào cũng không thể thích ứng.

    Ai biết, ngón tay kia thế nhưng bắt đầu xoay tròn, ra ra vào vào, sau đó thì đột ngột rút ra.

    Cơ thể Hà Tử Tường thoáng thả lỏng, trong lòng có chút nghi hoặc cùng thất vọng, vì cái gì, anh lại đột nhiên quyết định từ bỏ?

    Cảm giác lạnh lẽo từ mặt sau truyền tới, dường như Cố Hướng Bồi bôi cái gì đó lên, chốc lát sau, Hà Tử Tường hiểu ra, hẳn chính là KY trong truyền thuyết đi.

    Có gel bôi trơn, ngón tay ra vào càng dễ dàng hơn, thậm chí vì động tác nhanh hơn nên có những tiếng nước ướt át chói tai vang lên Hà Tử Tường.

    Hà Tử Tường đã không thể suy nghĩ đó là cảm giác gì, bởi vì cậu gặp phải vấn đề nghiêm trọng nhất, cậu cảm giác được có một thứ nóng rực gắng gượng đặt vào nơi đó, mong chờ tiến vào.

    “Ưm hừ! ! !” Một trận đau đớn từ nơi khó mở miệng truyền tới, không phải quá khó chịu, đại khái là công tác bôi trơn trước đó khá cẩn thận, điều khó xử chính là cứ vậy bị người ta tiến vào.

    Trán Cố Hướng Bồi tích đầy mồ hôi, anh nhịn thực vất vả, hạ thân có cảm giác như sắp nổ mạnh, thế nhưng anh vẫn không đành lòng để Hà Tử Tường đau đớn, lại càng không muốn kí ức không tốt đẹp về lần đầu tiên làm Hà Tử Tường có mâu thuẫn về chuyện này, thế nên anh cực kỳ cẩn thận làm công tác bôi trơn rồi mới thong thả tiến vào.

    Nghe âm thanh khó chịu của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi nhẫn nại dừng lại, theo những tư liệu tìm hiểu, anh biết nơi đó dù sao cũng không phải chuyên dùng cho việc này, vì thế cố phối hợp với nhịp thở của Hà Tử Tường mà chầm chậm tiến vào, giúp cậu dễ chịu hơn một chút.

    Cứ vậy, tiến vào một chút rồi tạm dừng, dừng một chút rồi lại tiến vào, thẳng đến khi vào hết toàn bộ, cả hai đều thở phào một hơi.

    Cảm giác Hà Tử Tường tựa hồ đã hoàn toàn thích ứng, Cố Hướng Bồi bắt đầu di chuyển theo biên độ nhỏ, còn tìm kiếm điểm G, nơi có thể mang tới vô vàng khoái cảm cho Hà Tử Tường.

    Từng chút một, đột nhiên không biết chạm phải nơi nào đó, Cố Hướng Bồi cảm giác nơi mềm mại đang hàm chứa mình co rút kịch liệt, kích thích ập tới làm anh không khỏi gầm nhẹ một tiếng, cũng hiểu ra bản thân đã tìm ra điểm G, bắt đầu cố gắng tiến công về phía đó, chậm rãi, dục vọng cùng khoái cảm ngày càng tăng nhanh làm Cố Hướng Bồi đẩy nhanh tốc độ hơn.

    Cố Hướng Bồi cúi đầu, Hà Tử Tường vẫn như cũ nhắm tịt mắt, chẳng qua sắc mặt ửng hồng, mái tóc mướt mồ hôi dính bết vào trán, dời xuống dưới một chút, Hà Tử Tường một thân trần trụi nhìn không sót chút nào, đôi chân thon dài mở ra thật to, một phân thân thanh tú ngẩng lên cao cao, theo động tác của anh mà chớp động, phần đỉnh không ngừng phun ra dịch lỏng trong suốt. Xuống chút nữa chính là nơi tương liên, nơi thực mềm mại đó đang chứa đựng chính mình, mỗi khi anh tiến vào, đầu ngón chân Hà Tử Tường liền quặp lại, đầu cũng lắc lư nhè nhẹ, khóe miệng tràn ra tiếng rên rỉ khe khẽ áp lực, không biết là muốn vứt bỏ khoái cảm mãnh liệt hay thứ gì khác.

    Rốt cuộc, không còn nhẹ nhàng như ban đầu, lực đạo lẫn tốc độ đều tăng lên, động tác bắt đầu cuồng dã, mỗi lần đều nặng nề tiến vào, nhẹ nhàng tiến ra, sau đó lại tiếp tục tiến vào, tựa hồ như muốn đâm sâu vào nơi tận cùng của Hà Tử Tường.

    Vốn Cố Hướng Bồi cẩn thận ôn nhu, Hà Tử Tường còn có thể miễn cưỡng đè nén, hiện giờ từng động tác đều thực mạnh mẽ, mỗi lần đều chạm vào cái nơi làm người ta khó có thể chịu đựng kia, cứ việc cậu cực lực nhẫn nại, khóe miệng vẫn không ngừng tràn ra những tiếng rên rỉ, giống như vui sướng, lại giống như thống khổ.

    Những tiếng rên kích động hoàn toàn khác biệt với vẻ bình tĩnh ngày thường của Hà Tử Tường cứ như một ca dầu tạt vào ngọn lửa đang hừng hực trong lòng Cố Hướng Bồi, động tác lại càng nhanh hơn, thầm nghĩ muốn âm thanh này tiếp tục, tiếp tục…

    Hoàn Chương 61.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [62]

    ******

    Tháng sáu nắng hè chói chang, giữa trưa những tia nắng chói mắt thiêu nướng khắp đại địa, từ mặt đất bốc lên một luồng nhiệt nóng hừng hực, người đi đường cũng vắng hẳn, thời tiết quá nóng, không ai nguyện ý ra ngoài.

    Trong căn nhà trọ ở đường xx, trong phòng ngủ thì lại là một tình huống hoàn toàn tương phản.

    Trong phòng mở điều hòa nên cái nóng bên ngoài không ảnh hưởng quá lớn, một thanh niên dáng người thon gầy xích lõa đang nhắm mắt ngủ say trên giường.

    Dưới thắt lưng đắp một tấm chăn mỏng, mà phần da thịt lộ ra bên ngoài phủ đầy dấu hôn, nhìn mà chói mắt.

    Cửa phòng ‘lách cách’ mở ra, Cố Hướng Bồi ở bên ngoài ló đầu vào, liếc mắt nhìn về phía giường, phát hiện Hà Tử Tường vẫn chưa tỉnh lại thì xoay người đi ra ngoài, mở số đồ ăn mình vừa mua về ra, đặt vào chén dĩa, thuận tiện xem xét nồi cháo mình bắt lên trước khi đi.

    Hà Tử Tường giật giật mí mắt, mở ra, mới đầu còn chút mơ hồ, đột nhiên đồng tử co rút, giống như nhớ tới gì đó, sắc mặt cũng có chút trắng bệt, nhưng ngay sau đó lại chuyển qua đỏ hồng, càng lúc càng đỏ, cuối cùng đỏ rực một mảnh.

    Quay đầu nhìn một vòng, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Hà Tử Tường không khỏi thở phào, nâng mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ trưa, hẳn Cố Hướng Bồi đang chuẩn bị tan tầm đi.

    Trên người không có cảm giác dinh dính, nơi kia cũng vậy, hẳn Cố Hướng Bồi đã giúp cậu tẩy rửa, về phần đau đớn thì cũng có chút chút, chỉ là nghĩ tới đêm qua bọn họ thế nhưng đã làm… những chi tiết trước nay căn bản chưa từng xuất hiện trong đầu thực sự làm cậu hỗn loạn không thôi.

    Hà Tử Tường cảm thấy nhiệt độ trên mặt căn bản không thể biến mất, sự tình này, rõ ràng…

    Bất quá, tối qua thân thể mình rất khác thường, hiện giờ có thể tỉnh táo suy nghĩ, rõ ràng Lý Duệ đã giở trò quỷ, tối qua cậu tới bar nhưng không hề uống rượu, chỉ gọi một ly nước trái cây, căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống vì say mà cơ thể nóng lên hay vô lực này nọ, chỉ là không ngờ… ngay cả nước trái cây cũng bị Lý Duệ động tay động chân.

    Nâng tay xốc chăn định đứng dậy, nhưng nhìn thấy dấu vết trên người thì khựng lại, vệt đỏ ửng vừa biến mất một lần nữa ngoi lên, (#‵′ ) dựa vào! Trên tủ đầu giường có để quần áo sạch sẽ, Hà Tử Tường vội vàng túm lấy mặc vào, che đậy đi những dấu vết làm người ta không dám nhìn thẳng kia.

    Xuống giường, chân vừa mới chạm đất thì thắt lưng đột nhiên mềm nhũn, cả người không có chút sức lực nào, Hà Tử Tường cuống quít đưa tay vịn vào cạnh bàn, lúc nằm trên nệm giường mềm mại không cảm thấy eo cùng hai chân vô lực cỡ nào, chỉ mỗi nơi kia có chút dị thường, nhưng vừa đứng lên thì cảm thụ lập tức phóng đại mấy chục lần, vô lực cùng bủn rủn thoáng chốc ập tới.

    “Tử Tường, em làm sao vậy?” Một âm thanh lo lắng sốt ruột vang lên ở phía sau, Hà Tử Tường hoảng sợ, cậu vốn tưởng Cố Hướng Bồi không có nhà, đang định xoay người nói gì đó thì cả người đã bị đối phương ôm vào lòng, Cố Hướng Bồi dùng cơ thể mình đỡ Hà Tử Tường, giúp cậu miễn cưỡng đứng thẳng.

    Hà Tử Tường trừng to mắt nhìn Cố Hướng Bồi đột nhiên xuất hiện, anh… không phải… ở công ty… đi làm à?

    Nhìn bộ dáng giật mình của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi có thể đoán được cậu đang nghĩ gì trong lòng, nên mở miệng giải thích: “Anh xin nghỉ hai ngày cho chúng ta, thân thể em… hiện giờ không thích hợp đi làm. Anh vừa mới ra ngoài mua đồ ăn.”

    Cố Hướng Bồi vẫn thực lo lắng phản ứng của Hà Tử Tường khi tỉnh lại, vừa nãy ôm lấy cậu, còn sợ cậu xoay người lại đấm mình một quyền hoặc tỏ ra lạnh lùng dùng bạo lực đối đãi này nọ, nhưng không có, Tử Tường không làm vậy, chỉ kinh ngạc hốt hoảng che dấu đi bộ dáng xấu hổ cùng thẹn thùng của mình.

    Cho dù Hà Tử Tường không nói gì, cũng không tỏ thái độ, nhưng phát hiện phản ứng này cũng đủ rồi, Cố Hướng Bồi đã thực vừa lòng. Ít nhất, thân thể Tử Tường đã lộ ra phản ứng chân thật nhất, lúc anh ôm lấy cậu, không phải cứng ngắc mà hệt như những lần tiếp xúc trước kia, hoàn toàn thả lỏng.

    “Nga.” Hà Tử Tường gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, tình huống thân thể mình thế nào, mới nãy cậu đã hiểu rõ, giờ ngay cả đứng cũng không nổi, làm sao đi làm, đối với việc Cố Hướng Bồi xin phép giúp, cậu hoàn toàn không có ý kiến, duy chỉ có một điểm khó hiểu là vì sao Cố Hướng Bồi cũng xin phép nghỉ theo, nhìn bộ dáng sinh long hoạt hộ của anh thì hình như chỉ có mình mình cần nghỉ ngơi đi ╭(╯^╰)╮!

    “Đói bụng chưa? Anh có nấu cháo loãng, cũng mua vài món em thích, lập tức có thể ăn ngay.” Cố Hướng Bồi nói.

    Trong lòng Cố Hướng Bồi kì thực có chút không được tự nhiên, nhưng cậu lại không muốn biểu hiện ra, nhất là khác thường ở phía sau thời thời khắc nhở tối qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì, vì thế chỉ cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ách, tốt.” Tiếp đó, lại thêm một câu: “Em có thể tự lo được, anh ra ngoài trước đi.”

    Đối với thái độ phối hợp của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi có chút kinh ngạc, cũng có chút vui vẻ, thế nhưng nó còn chưa kịp lên men lắng đọng thì đã bị câu tiếp theo đánh gãy, hệt như bị hắt một cậu nước lạnh: “Ừ, được rồi, anh ra phòng bếp múc cháo.” Kỳ thực anh muốn nói là, Tử Tường, cái kia phía sau, em ổn không?

    Chỉ là thấy Hà Tử Tường không chút nào nguyện ý nhắc tới đề tài này, cho nên, tránh chọc giận Tử Tường, Cố Hướng Bồi chỉ đành bước từng bước nặng nề, chầm chậm rời khỏi phòng.

    Cố Hướng Bồi vừa mới khép cửa lại, Hà Tử Tường liền đưa tay chống cạnh bàn xoay người rên rỉ: “Ai nha, thắt lưng của tui, đứng cũng không nổi, làm sao đi qua đó a.” Nhìn nhà tắm cách đó cả chục bước, Hà Tử Tường không ngừng than thở!

    Vừa nãy cứng giọng làm gì, cứ để anh dìu vào có sao đâu, dù sao, dù sao tối qua bọn họ cũng vậy rồi, cần chi duy trì chút tôn nghiêm nữa.

    Được rồi, Hà Tử Tường thừa nhận, cậu chính là không muốn để Cố Hướng Bồi phát hiện mình hiện giờ chân mềm lưng mỏi không còn sức lực, cái kia, hai bọn họ là cùng nhau làm, hơn nữa, Cố Hướng Bồi còn là người nằm trên xuất lực, hiện giờ anh vẫn tràn trề tinh lực, không có lý nào cậu lại yếu xìu a.

    “Tử Tường, để anh đỡ em đi đi.” Âm thanh đột nhiên vang lên một lần nữa dọa Hà Tử Tường nhảy dựng, cơ thể cơ hồ lập tức phản ứng, ‘soạt’ một tiếng bật dậy, chỉ là, không duy trì nổi một dây đã xìu xuống.

    May mắn Cố Hướng Bồi đúng lúc đỡ lấy, sau đó nửa ôm nửa đỡ đưa Hà Tử Tường tới trước bồn rửa mặt, nặn kem vào bàn chải, rót một ly nước, một tay đưa bàn chải, một tay đưa ly cho Hà Tử Tường, sau đó im lặng xoay người đưa lưng về phía cậu, dùng thân thể của mình làm chỗ dựa.

    Tiếp đó Hà Tử Tường dưới sự giúp đỡ của Cố Hướng Bồi đi ra bàn ăn, nhưng vấn đề là thắt lưng vô lực, mông lại càng ‘vô lực’ hơn, căn bản là ngồi không được đứng cũng không xong.

    Cuối cùng, Hà Tử Tường nằm trên giường ăn bữa cơm này, Cố Hướng Bồi cũng ngồi bên cạnh giường, cùng ăn cơm.

    Sau khi thu thập chén dĩa, Cố Hướng Bồi cầm một tuýp kem đi vào phòng: “Tử Tường, để anh giúp em bôi thuốc đi.”

    Hà Tử Tường vốn ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì, nghe Cố Hướng Bồi nói xong thì quay qua, híp mắt nhìn chằm chằm Cố Hướng Bồi, nhất là tuýp thuốc trong tay anh, cậu… vừa mới nghe thấy cái gì!

    Cố Hướng Bồi ngồi bên mép giường, đưa tay xốc chăn nói: “Tối qua lực đạo có chút mất khống chế, bên trong hơi sưng một chút, để anh bôi giúp em đi.”

    “Anh! !” Hà Tử Tường đè bàn tay đang định kéo quần mình của Cố Hướng Bồi, bị đối phương trắng trợn nói ra những lời mặt đỏ tai hồng nhưng cố tình lại đều là sự thật, cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng, bộ dáng thẹn quá thành giận.

    Nhìn biểu tình có chút tức giận của Hà Tử Tường, tâm tình Cố Hướng Bồi thật sự trầm tĩnh lại, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, khóe môi không khỏi nhếch lên, vốn anh chỉ muốn thử một chút mà thôi. Về phần bôi thuốc, tối qua một lần, sáng nay thêm một lần, hơn nữa kì thực cũng không phải hoàn toàn phóng túng, tối nay anh tìm cơ hội bôi thêm một lần là tốt rồi, giờ không cần trêu chọc Hà Tử Tường.

    Ngẩng đầu giúp cậu chỉnh lại phần tóc mái hỗn độn, kiên định mà thong thả nói: “Tử Tường, anh yêu em. Nhưng mà, anh không yêu cầu em lập tức làm quen với sự thay đổi này, em cần bao nhiêu thời gian anh cũng nguyện ý chờ đợi, dù sao cũng còn cả đời, thời gian của chúng ta còn rất dài.”

    Nghe Cố Hướng Bồi nói vậy, Hà Tử Tường trợn mắt há hốc, cả đời, chuyện thế này, quan hệ thế này, thực sự có thể duy trì cả đời à?

    Hà Tử Tường hơi cụp mi mắt, không có khả năng đi, dị tính còn không thể, ba mẹ không làm được, mình cùng Giang Lâm Nhi cũng không được; càng miễn bàn tới đồng tính mà xã hội không chấp nhận, bọn họ không chỉ tiếp nhận các biến hóa tình cảm, còn chịu đủ kỳ thị cùng bất công từ gia đình, từ xã hội, sao có thể ở bên nhau cả đời.

    Hai nắm tay đặt bên người siết chặt, cậu không tin hai người có thể dùng danh nghĩa yêu nhau mà ở cùng cả đời, chỉ có thân tình có thể bảo trì vĩnh hằng.

    Đột nhiên, bàn tay siết chặt bị một bàn tay to nắm lấy, kiên định mà ôn nhu mở nắm tay cậu ra, âm thanh trầm ổn của Cố Hướng Bồi cũng vang lên bên cạnh: “Tử Tường, mặc kệ kết quả thế nào, cứ để thời gian chứng minh, được không?”

    Hà Tử Tường dùng sức rút tay lại: “Em, em không biết anh đang nói gì, anh, chuyện tối qua…” Hà Tử Tường nghĩ, thật không ngờ Cố Hướng Bồi lại lựa chọn chủ đề này, kia cứ nói rõ đi, dù sao hôm qua cũng là ngoài ý muốn, bọn họ cứ xem như chưa phát sinh gì thì tốt rồi.

    “Em muốn nói gì?” Lần này, tới phiên Cố Hướng Bồi trừng mắt nhìn Hà Tử Tường: “Anh đã là người của em rồi, em thế nhưng muốn phủi sạch trách nhiệm à?”

    Hà Tử Tường suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Cái gì… cái gì mà người của em?”

    “Đúng vậy.” Cố Hướng Bồi đúng lý hợp tình, mặt không đỏ tim không đập vặn vẹo nói: “Tối qua làm anh thì chính là người của em, em đừng nói em không chịu trách nhiệm nha?”

    Hà Tử Tường đưa tay, chỉa chỉa mình cùng Cố Hướng Bồi vài lần, chuyện tối qua, mặc kệ thấy thế nào thì đều là cậu có hại đi, sao hiện giờ lại biến thành… “Không phải a, anh, tối qua rõ ràng là em ở phía dưới, có muốn nói cũng là em mới đúng.”

    “Kia được rồi, em là người của anh.” Cố Hướng Bồi hệt như một gã thợ săn thành công túm được con mồi, mỉm cười thực sáng lạn vui vẻ.

    Hà Tử Tường ngạc nhiên: “Không phải, em không có nói gì cả.” Vội vàng phản bác, Hà Tử Tường thầm thở phào một hơi: may mắn chỉ mới nói một nửa đã bị Cố Hướng Bồi nóng vội đánh gảy, may mắn a, may mắn vừa nãy không nói gì.

    “Ý em vừa nói là vậy mà.” Cố Hướng Bồi không khỏi cãi lại, ý cười trong mắt tăng thêm, sủng nịch nhìn bộ dáng mừng thầm của Hà Tử Tường.

    “Không phải, em mới nãy không nói gì hết.” Hà Tử Tường phủi sạch quan hệ, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Những lời em vừa nói không có ý tứ gì hết.”

    “Nga, thế như cũ, anh là người của em!” Cố Hướng Bồi đảo một vòng, suy ra kết luận cuối cùng.

    Hà Tử Tường: “…. ( ⊙ o ⊙)!” Không xong, vẫn lọt vào cái bẫy ngôn ngữ của anh họ.

    Hoàn Chương 62.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [63]

    ******

    Bởi vì nguyên nhân thầm kín nào đó, Hà Tử Tường chỉ có thể nằm trên giường cả ngày, ngay cả đi WC cũng cần Cố Hướng Bồi đỡ.

    Mà Cố Hướng Bồi trước kia vốn đã là người rất cẩn thận, giờ lại có lý do cả ngày hai mươi bốn giờ tùy ý sai bảo, chỉ cần một ánh mắt hay động tác, có chỉ lệnh sẽ lập tức hành động, tuyệt đối phục tòng.

    Hà Tử Tường nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, cậu thích Cố Hướng Bồi, đương nhiên, cậu đương nhiên thích anh rồi, một người đối xử tốt với mình từ nhỏ tới tận bây giờ, ai lại không thích.

    Trước lúc Cố Hướng Bồi bày tỏ, trước lúc phát sinh chuyện đêm qua, Hà Tử Tường chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày quan hệ giữa bọn họ lại chuyển biến như vậy, cậu vẫn luôn nghĩ, bọn họ mặc dù là anh em họ nhưng còn thân hơn cả anh em ruột.

    Không biết sự tình phát triển sai ở đâu, tình cảm Cố Hướng Bồi dành cho cậu nảy sinh thay đổi, mà nguyên nhân, Hà Tử Tường không nghĩ ra cũng không muốn biết, đời trước hẳn là… đời này cũng vậy…

    Nhưng thời gian không thể đảo ngược về trước tối qua để hết thảy vẫn chưa kịp phát sinh, càng không có khả năng trọng sinh lại lần nữa. Nếu có thể, cậu sẽ không ỷ lại Cố Hướng Bồi, cậu không muốn để anh đau khổ đè nén suốt mấy đời như vậy.

    Anh hẳn phải là một đứa nhỏ hoạt bát hiếu động, thích đi bơi, thích vận động, thích chơi đùa, vui vẻ mà đơn thuần; chứ không phải vĩnh viễn đi theo sau một đứa nhóc, quấn quít hỏi xem muốn ăn gì, muốn đi đâu, mau mau về nhà xem phim hoạt hình, rồi làm bài tập chưa, có cần anh giúp không.

    Ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, anh có thể cùng bạn bè vui chơi, có mối tình đầu với một cô gái nào đó, rồi cùng bạn bè bàn luận xem cô gái nào xinh đẹp, cô gái nào dễ thương; chứ không phải hoảng sợ phát hiện bản thân dị thường rồi thống khổ che dấu tình cảm của mình, toàn bộ thế giới không ai có thể chia sẻ, cho dù là người mình thích nhất, cũng không thể.

    Lúc lên đại học, anh có thể quen biết một vài cô gái, hẹn hò yêu đương, nhấp nháp tình yêu, sau khi tốt nghiệp có thể kết hôn rồi cố gắng kiếm tiền chăm lo cho gia đình, vài năm sau thì sinh một đứa bé đáng yêu hoạt bát, rồi tiếp đó, nếu được một chương trình TV nào đó phỏng vấn ‘hiện giờ anh có hạnh phúc không?’, anh có thể mỉm cười, tự tin nói ‘tôi rất hạnh phúc’. Mà cậu, chỉ là một người em họ thân thiết trong số người thân họ hàng, hoặc là người em họ khi xưa thường vui đùa nhưng lớn lên dần dần bất hòa.

    Chứ không phải như bây giờ, ngần ấy năm vẫn lẻ loi một thân một mình làm cha mẹ lo lắng, chưa từng kết giao bạn gái, thừa nhận áp lực từ gia đình cùng xã hội, thích một người không có tình cảm như mình, trả giá suốt bao nhiêu năm mà không chiếm được hồi báo.

    Hà Tử Tường nhớ lại, lúc còn đi học, cậu đã rất hiếm thấy Cố Hướng Bồi tiếp xúc với bạn học nữ, rất ít, ít tới mức không có ấn tượng, trước kia không để ý thì không cảm thấy gì cả, giờ nghĩ lại mới cảm thấy bất thường.

    Nghĩ tới đây, Hà Tử Tường quay đầu nhìn Cố Hướng Bồi đang làm việc, đại khái sợ cậu một mình buồn chán nên ôm hồ sơ qua, ngồi trên cái bàn bé xíu của cậu làm việc. Nhìn thân hình cao lớn của anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dựa vào cái bàn chật hẹp, hoàn toàn không thể duỗi thân, tự nhiên, Hà Tử Tường nảy sinh một tia chán ghét bản thân.

    Cậu nhịn không được nghĩ, nếu Cố Hướng Bồi không thích mình, với sự suất sắc của anh thì hiện giờ đã hạnh phúc biết bao nhiêu, chứ không phải giống như bây giờ, vì thích một nam thẳng mà suốt nhiều năm như vậy không thể mở miệng, vất vả lắm mới có thể nói ra lại không được tiếp nhận.

    Càng nghĩ, khúc mắc về chuyện tối qua lại càng ít, rối rắm cũng càng lúc càng thông suốt.

    Nghĩ ngợi, lại nằm trên giường, hơn nữa tối qua còn lao lực quá độ, Hà Tử Tường rất nhanh buồn ngủ, thân mình trượt xuống, nhắm mắt lại ngủ.

    Cố Hướng Bồi mặc dù đang làm việc nhưng vẫn chú ý tới động tĩnh bên Hà Tử Tường, lúc nhìn thấy cậu nhắm mắt lại ngủ thì tạm thời dừng lại, đứng lên đi tới trước giường, khẽ thở dài một tiếng, Hà Tử Tường rối rắm cùng buồn rầu anh xem trong mắt, chỉ là không có cách nào hỗ trợ, cũng như khuyên nhủ.

    … …

    Hà Tử Tường mở to mắt nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn sáng, cậu ngủ không được bao lâu à? ?

    Xốc chăn đứng dậy, Cố Hướng Bồi không ở trong phòng, Hà Tử Tường nhấc chân muốn đi ra, bất quá cậu khựng lại, xoay người nhìn xung quanh. Hà Tử Tường trợn to mắt, này… này là làm sao vậy!

    Vách tưởng quen thuộc, đồ đạc quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc, không, không quen, cậu tuyệt đối không quen, bởi vì đã rất lâu rồi không nhìn thấy.

    Vẫn là trong phòng, nhưng không phải nhà cũ, lại càng không phải căn hộ mà Cố Hướng Bồi thuê, nó là căn nhà mà cậu dốc hết vốn liếng mua ở đời trước, cậu, sao lại ở đây? Chẳng lẽ lại xuyên qua, trở về đời trước?

    Hà Tử Tường chạy tới hướng nhà tắm, nhưng tới cửa thì khựng lại, không dám tiến vào, cậu sợ, sợ nhìn thấy bản thân với sắc mặt vàng như nến, đang trong tình trạng bệnh tình nguy kịch.

    Hà Tử Tường siết chặt nắm tay, trái tim nảy lên thật mạnh, thật điên cuồng, cậu thở hổn hển, không hề làm vận động mạnh gì cả nhưng lại cảm thấy thực mệt, cứ như không thể thở nổi. Nếu, nếu cậu thực sự quay về đời trước, nếu hiện giờ đã bị ung thư thời kì cuối, như vậy, cậu nên làm gì bây giờ? Anh, nên làm sao? Còn mẹ, còn Húc Húc nữa?

    Hà Tử Tường cắn mạnh môi dưới, cắn tới bật máu cũng không hay biết, từng bước từng bước gian nan bước vào trong, nhắm mắt đứng trước gương, hít sâu hít sâu, cố tích góp dũng khí rồi mở to mắt…

    Không phải! Thế nhưng không phải, sắc mặt hồng hào, da dẻ bóng loáng, không hề gầy yếu, ngược lại còn mượt mà hơn trước kia, giống như khi sống cùng với Cố Hướng Bồi, vì mỗi ngày ăn cơm quy luật dinh dưỡng phong phú mà cả người cũng đầy đặn hẳn.

    Trái tim khẩn trương bình tĩnh lại, hô hấp dồn dập cũng bình ổn, lúc này Hà Tử Tường mới có đủ bình tĩnh cùng năng lực suy nghĩ, này là sao, vì sao cậu lại quay về đây?

    Hà Tử Tường rời khỏi phòng, muốn xem Húc Húc, mẹ mình cùng Giang Lâm Nhi có ở nhà hay không thì phát hiện, cả nhà trống rỗng, không có một ai. Hà Tử Tường thực hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu giờ năm phút, sớm thế này sao trong nhà lại không có ai?

    Hà Tử Tường rời khỏi nhà, vô mục đích lòng vòng xung quanh, cậu muốn tìm Húc Húc, tìm mẹ mình, thế nhưng lại không biết đi đâu tìm, cũng không biết tìm ai hỗ trợ, đời trước, cả nhà anh họ đã xuất ngoại nhiều năm không quay về.

    Không biết đi bao lâu, Hà Tử Tường nhìn kiến trúc trước mắt, này, này không phải nghĩa trang ở vùng ngoại thành à?

    Nghi hoặc nhìn vào trong, dường như, có cảm giác vừa quen thuộc, vừa thân thiết lại thực bức thiết đang réo gọi. Hà Tử Tường đi vào trong dạo vài vòng, rốt ruộc nhìn thấy một bóng người đứng trước một ngôi mộ, chính là cảm giác quen thuộc kia.

    Tò mò đi tới, Hà Tử Tường nghĩ có lẽ là người quen, định chào hỏi một chút. Đi tới phía sau đối phương, cúi người định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy bức hình trên bia mộ thì âm thanh thoáng chốc biến mất.

    Hà Tử Tường chi mộ!

    Đây là, mộ của mình! Hà Tử Tường đứng thẳng dậy, trừng to mắt nhìn năm chữ kia, sao có thể, sao có thể như vậy, không phải mình vẫn còn sống thật tốt đẹp sao, mình vẫn còn sống a!

    Lúc này, người kia giống như không hề nhìn thấy có người đứng sau mình, chỉ lầm bầm thì thầm với bia mộ, giọng điệu bi thương mà thống khổ, tràn ngập hối hận cùng đau xót vô vàn.

    Âm thanh thực quen thuộc, càng nghe càng quen, Hà Tử Tường muốn bước tới xem rốt cuộc là ai, thế nhưng cậu phát hiện mình không đi được, cứ đứng sững đó, cứ như cả người bị đóng đinh, không thể động đậy chút nào.

    Hà Tử Tường chỉ có thể đứng đó lắng nghe đối phương thì thầm, âm thanh không quá lớn, cậu căn bản không nghe rõ, chỉ là giọng điệu cùng không khí bi thương thì cảm nhận rõ mồn một, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cậu không rõ vì sao mình lại khóc, chính là thực đau lòng, đau lắm.

    Đột nhiên, người nọ lấy ra một lọ thuốc màu trắng, mở ra, lại lấy ra một chai rượu mạnh, khui nắp.

    Hà Tử Tường trừng to mắt, nhìn thấy trên lọ thuốc kia là chữ ‘Estazolam’ thật to, này là, thuốc ngủ.

    Cậu lập tức phản ứng, người đàn ông này muốn tử sát! Hà Tử Tường giãy dụa muốn kêu lên, ngăn cản hoặc gọi ai đó tới hỗ trợ, chính là cậu không thể nào phát ra âm thanh hay nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương uống từng ngụm thuốc kèm theo từng ngụm rượu.

    ‘Không cần, ngừng lại đi, xin anh đó, không cần, ngừng lại đi mà!’ Hà Tử Tường gào thét thật to trong lòng, nhưng mặc kệ cậu giãy dụa thế nào cũng không cử động được, trên mặt tràn đầy nước mắt mà không hề có biện pháp nào, chỉ có thể vô lực mà thống khổ nhìn hết thảy phát sinh.

    Uống hết lọ thuốc, uống hết rượu, người nọ bước tới hai bước, cả người cơ hồ dán lên bia mộ, nghiêng mặt, cười khẽ áp sát tấm bia, khóe miệng cong lên, an tường mà hạnh phúc.

    Nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc kia, Hà Tử Tường dùng hết khí lực toàn thân gào lên: “Anh, không cần…! ! !”

    “Tử Tường, Tử Tường, em làm sao vậy, gặp ác mộng à?” Cố Hướng Bồi ôm lấy Hà Tử Tường, lo lắng gọi cậu dậy.

    Hà Tử Tường mở to mắt, mê mê mang mang nhìn Cố Hướng Bồi: “Anh…” Giọng nói có chút kinh hoảng.

    “Anh ở đây, anh ở ngay đây.” Không biết Tử Tường mơ thấy gì mà hoảng sợ như vậy, Cố Hướng Bồi thực đau lòng, ôm lấy cậu, ôn nhu an ủi.

    Hà Tử Tường rốt cuộc phản ứng lại, ở trong lòng Cố Hướng Bồi giãy dụa rời ra, đợi thấy rõ người đang ôm mình là anh thì hốc mắt thoáng chốc ươn ướt, bĩu môi: “Anh.” Tiếp đó lại đưa tay ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng gọi ‘anh’, nước mắt cũng từng giọt, từng giọt chảy xuống.

    Cố Hướng Bồi không ngừng đáp ‘anh ở đây’, đồng thời cũng ôm chặt lấy Hà Tử Tường.

    Hoàn Chương 63.

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh