Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh – Chương 64-66

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [64]

    ******

    “Tử Tường, thấy ác mộng à?” Nhìn tình tự Hà Tử Tường dần dần vững vàng, Cố Hướng Bồi hỏi.

    Hà Tử Tường lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu, đầu óc vẫn có chút hỗn loạn, những hình ảnh trong mơ cùng cảm giác đau lòng đến tận bây giờ cũng không tiêu tan. Hà Tử Tường không biết nên nói thế nào với Cố Hướng Bồi, mộng là mộng nhưng không nhất định đó là hư ảo, Hà Tử Tường cảm thấy, những hình ảnh cậu nhìn thấy rất có thể từng chân thật phát sinh.

    Hà Tử Tường ôm chặt Cố Hướng Bồi không buông tay, thân thể vẫn nhịn không được run rẩy, cảm giác trơ mắt nhìn Cố Hướng Bồi chết đi thực sự quá khắc sâu, cho dù biết có thể nó chỉ là giấc mơ thôi vẫn nhịn không được sợ hãi, nhưng mà khả năng không phải giấc mơ lại rất lớn.

    Hà Tử Tường không muốn nói, Cố Hướng Bồi cũng không miễn cưỡng, có lẽ cảnh tượng đó quá khủng bố, bằng không Tử Tường cũng không sợ hãi đến vậy, lại càng không chủ động ôm anh.

    Hai người cứ vậy ôm chặt lấy nhau, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

    Thật lâu sau, Hà Tử Tường rốt cuộc hoàn toàn thoát ra khỏi cảnh trong mơ kia, cậu hiểu được, mặc kệ chuyện này có từng phát sinh ở đời trước hay không thì hiện giờ, Cố Hướng Bồi vẫn còn sống, sống rất tốt, đời này, cậu không bao giờ để nó phát sinh.

    Hà Tử Tường rụt tay lại, mỉm cười: “Anh, em không sao rồi.”

    Cố Hướng Bồi cúi đầu nhìn Hà Tử Tường, ánh mắt cậu đã khôi phục tỉnh táo, không còn sợ hãi cùng bi thương như vừa nãy, cũng hiểu được cậu thực sự khôi phục bình thường, mỉm cười buông vòng tay: “Ừ.”

    “Anh, em đói bụng, nấu cơm cho em ăn được không?” Hà Tử Tường dời đề tài.

    “Tốt.”

    Ăn xong cơm tối, Hà Tử Tường không chịu nằm trên giường nữa, cũng không cần Cố Hướng Bồi đỡ, nghỉ ngơi cả ngày, cảm giác giác thường đã tốt hơn rất nhiều.

    Mùa hè tháng sáu thời tiết thực nóng, cho dù chạng vạng mặt trời đã sắp xuống núi, những tia nắng giảm đi nhiệt độ biến thành màu da cam, Hà Tử Tường vẫn đổ một thân mồ hôi, vừa nãy cậu cùng Cố Hướng Bồi ôm chặt lấy nhau, sau đó lại ăn cơm nóng.

    Cảm giác dinh dính thực không thoải mái, Hà Tử Tường tìm quần áo, đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

    Cởi đồ, mới vừa xả nước xối ướt cơ thể thì Hà Tử Tường phát hiện cửa phòng tắm ‘lạch cạch’ một tiếng, có người vào.

    Quay đầu, nhìn xuyên qua làn hơi nước, là Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường có chút nghi hoặc gọi: “Anh?” Căn hộ này không phải chỉ có một phòng tắm, Cố Hướng Bồi cũng đâu cần cùng cậu chen chúc a.

    Cố Hướng Bồi không cỡi đồ, im lặng đi tới trước mặt Hà Tử Tường, đưa ra một tuýp thuốc.

    Hà Tử Tường vốn còn nghi hoặc, nhìn thấy anh lấy ra tuýp thuốc, nhưng chờ thấy rõ cái tên thì mới hiểu ra nó dùng làm gì, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vốn vì giấc mơ ban chiều mà cậu cơ hồ quên béng chuyện này!

    “Anh, em, em không có việc gì.” Hà Tử Tường vẫn không có cách nào thẳng thắn đối mặt với chuyện này.

    “Không được, ít nhất phải bôi một lần.” Cố Hướng Bồi nhíu mày cự tuyệt: “Anh giúp em, hay em tự làm?” Chuyện gì có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không, bất quá anh biết rõ Tử Tường không có khả năng để mình hỗ trợ, nên chỉ có thể lùi một bước.

    “…” Hà Tử Tường vô ngữ, nửa ngày mới gian nan lựa chọn: “Em, để em tự làm.”

    Tắm xong, Hà Tử Tường do dự chuyển ánh mắt về phía tuýp thuốc mỡ, thực sự, phải bôi à? ?

    Quyết tâm, Hà Tử Tường cầm lấy tuýp thuốc, nặn ra hơn phân nửa, ngừng thở, cứ vậy trực tiếp đâm vào: “Chết tiệt!” Bởi vì động tác chẳng chút nhẹ nhàng nào của Hà Tử Tường, phía sau vốn sưng đỏ lại đột nhiên chọt vào một ngón tay, sao có thể không đau, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố bôi loạn.

    Kỳ thực, Hà Tử Tường thô lỗ như vậy, chẳng biết là đang bôi thuốc hay tăng thêm thương tích.

    … …

    Trong phòng khách, TV đang phát tin về một trận đấu NBA, đột nhiên, một cầu thủ đứng dưới bảng rổ nhảy lên tiếp nhận đường truyền của đồng đội, cống hiến một pha bỏ rổ cực kỳ ngoạn mục, nhóm người xem lập tức kích động gào lên, người tường thuật cũng theo trận đấu mà hưng phấn, nhưng mà… tình cảm cuồng nhiệt mãnh liệt đó không hề ảnh hưởng tới hai người đàn ông đang ngồi trong phòng.

    Cố Hướng Bồi ngồi ở một đầu sô pha, lực chú ý căn bản không nằm ở TV, không ngừng quay qua nhìn Hà Tử Tường.

    Hà Tử Tường ngồi ở một đầu khác, ánh mắt tựa hồ chuyên chú xem TV, thế nhưng nếu chú ý kĩ thì sẽ phát hiện tiêu cự căn bản không đặt vào màn hình, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào đó.

    Nửa ngày, Hà Tử Tường rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu, hơi nhắm mắt lại định thần, có một số thử thách không cần phải làm , nhưng có một số việc, tuyệt đối phải làm cho bằng được.

    Hà Tử Tường đứng dậy, chủ động bước qua ngồi bên cạnh Cố Hướng Bồi.

    Cố Hướng Bồi có chút kinh ngạc, anh nghĩ hẳn Tử Tường sẽ lảng tránh để che dấu thái độ của mình một thời gian dài, dù sao muốn Tử Tường lập tức tiếp nhận lạ không có khả năng, cũng không thực tế. Cho nên đối với động tác chủ động tiếp cận của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi có chút kinh hỉ, có chút chờ mong, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng.

    “Anh, em muốn thử xem.” Hà Tử Tường ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Hướng Bồi: “Anh, em muốn thử xem em có thể yêu anh không, có thể biến thân tình cùng ỷ lại thành tình yêu hay không.”

    “Em không biết tình cảm của mình dành cho anh có thể thay đổi hay không, hay chỉ có thể duy trì thân tình như bây giờ, chỉ là em muốn thử. Anh, để em thử xem, được không?” Hà Tử Tường hỏi.

    Lúc Hà Tử Tường nói ra bốn chữ ’em muốn thử xem’, Cố Hướng Bồi liền ngây dại, thực hoài nghi có phải bản thân quá khát vọng nên sinh ra ảo giác hay không, hay là, trởi cao rốt cuộc cũng cảm động trước tình yêu thầm lặng của anh nên mở bàn tay vàng?

    Nhưng Hà Tử Tường lặp lại tới vài lần làm Cố Hướng Bồi xác định mình thực sự không phải nghe nhầm, Hà Tử Tường thực sự nói mình muốn thử!

    “Tốt, chúng ta thử xem.” Cố Hướng Bồi gật đầu, hi vọng nhiều năm nháy mắt trở thành sự thật, giọng điệu Cố Hướng Bồi có chút run rẩy.

    Không sao cả, cho dù cả đời này em không thể nảy sinh tình cảm với anh cũng không sao, cho dù em không thể yêu anh như anh yêu em cũng được, không có vấn đề gì cả, chỉ cần em nguyện ý cố gắng một phần trăm là được, chín mươi chín phần trăm còn lại cứ để anh hoàn thành.

    “Anh, em thích anh.” Nhìn thấy Cố Hướng Bồi vui vẻ, khóe miệng gợi lên ý cười, thế nhưng giống hệt như Cố Hướng Bồi trong giấc mơ kia, chậm rãi, hai Cố Hướng Bồi chồng điệp lên nhau, cảm giác thương tâm cùng tuyệt vọng lại dâng trào, lần này Hà Tử Tường rốt cuộc không thể trơ mắt nhìn được nữa, vươn tay ôm chặt lấy Cố Hướng Bồi: “Anh, anh đừng bỏ lại em, không thể bỏ lại em, chúng ta phải bên nhau cả đời.”

    “Ừ, chúng ta bên nhau cả đời.”

    Cũng không biết là ai bắt đầu trước, dây dưa gắn bó không tách rời, Hà Tử Tường lần đầu tiên chủ động vuốt ve thân thể Cố Hướng Bồi, cậu muốn xác nhận, một lần nữa xác nhận trái tim anh vẫn còn nhịp đập.

    Em cởi quần áo anh, anh kéo khóa quần em, không biết khi nào, quần áo cả hai đều cởi bỏ, thẳng thắn thành khẩn đối diện.

    Hà Tử Tường vô thức đỏ mặt, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể đầy đủ của Cố Hướng Bồi, cũng là lần đầu tiên hoàn toàn thanh tỉnh nhìn thấy cơ thể anh.

    Cố Hướng Bồi cúi đầu nhìn Hà Tử Tường đang nằm trên sô pha dưới thân, gương mặt có chút đỏ ửng, ánh mắt dao động, không dám đối diện với mình, hiển nhiên là thẹn thùng vô cùng.

    Cố Hướng Bồi mỉm cười, cúi đầu ấn một nụ hôn lên bên tai Hà Tử Tường, dọc theo đó dời xuống, mà bàn tay cũng áp lên vật cứng dưới bụng Hà Tử Tường, nhanh hoặc chậm khơi mào dục vọng.

    “Ưm hừ!” Tê dại sảng khoái theo những nụ hôn trước ngực cùng an ủi dưới bụng truyền tới làm thân thể Hà Tử Tường lại càng mềm nhũn vô lực, những tiếng rên rỉ thoải mái chẳng chút giữ lại theo đôi môi bật ra.

    Cố Hướng Bồi cúi người, ngăn chặn lại những tiếng rên đang cực lực khiêu chiến lực khống chế của anh, vươn đầu lưỡi càn quét khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi Hà Tử Tường dây dưa, mang tới từng trận vô lực.

    Lần này Cố Hướng Bồi không sử dụng gel bôi trơn mà dùng bạch trọc Hà Tử Tường vừa tiết ra vẽ loạn, nơi đó mới được Hà Tử Tường bôi thuốc, ẩm ướt chứ không khô khốc, Cố Hướng Bồi thực dễ dàng vói ngón tay vào trong.

    Nơi phía sau nhét vào một ngón tay, cảm giác không quá thoải mái, nhưng so với chính mình tự làm ban nãy dễ chịu hơn, không đau mà thực ôn nhu. Chuyện đêm qua Hà Tử Tường chỉ có một đoạn kí ức ngắn, rất nhiều chuyện mơ mơ màng màng, hiện giờ trong tình huống hoàn toàn thanh tỉnh, phía sau bị hai ngón tay cắm vào xoay tròn mở rộng, cảm giác này thẹn tới mức không có cách nào hình dung, nhưng mà nó cũng làm thân thể cậu càng mẫn cảm hơn, cũng mím chặt miệng, cắn răng, cố nhẫn nại mà cũng không biết phải nhẫn nại cái gì.

    Đột nhiên, không biết hai ngón tay kia chạm phải nơi nào, hậu huyệt vô thức co rúm, một trận khoái cảm từ phía sau lan khắp toàn thân, làm thân thể Hà Tử Tường chợt căng thẳng.

    “Thả lỏng, không có việc gì, thả lỏng.” Cố Hướng Bồi thì thầm nhẹ nhàng bên tai Hà Tử Tường, chỉ là động tác bên dưới lại không chút ôn nhu, ra vào càng nhanh hơn, hơn nữa còn nhiều lần chạm vào nơi đó, không ngừng tìm kiếm điểm nhạy cảm mang tới vui sướng cho Hà Tử Tường.

    “A… ưm… ngô!” Cố Hướng Bồi rốt cuộc hoàn toàn tiến vào, Hà Tử Tường cũng tinh bì lực tẫn, nơi phía sau bị nhét vào một cây cột cứng rắn nóng rực, hoàn toàn kéo căng thân thể cậu, lấp đầy, đó là một cảm giác thực mới mẻ, thực kỳ diệu, cũng thực quái lạ, vạn phần phức tạp, nhưng mà Hà Tử Tường lại vui vẻ chịu đựng.

    “Chậm… một chút, a… anh…” Hai chân bị nâng lên, đặt trước ngực, cái mông hơi nhếch lên khỏi sô pha, bị động tác tiến công hung mãnh của Cố Hướng Bồi công kích, Hà Tử Tường chỉ có thể bị động thừa nhận va chạm mãnh liệt của anh.

    Cảm giác tồn tại mãnh liệt, khoái cảm mãnh liệt làm Hà Tử Tường chịu không nổi, không ngừng lắc đầu, kêu to muốn Cố Hướng Bồi chậm một chút, chậm một chút.

    Kéo hai chân Hà Tử Tường quấn vòng quanh eo mình, Cố Hướng Bồi ôm lấy Hà Tử Tường để cậu ngồi vào lòng mình, sau đó giữ tư thế này bắt đầu chậ rãi đỉnh động.

    Tuy động tác Cố Hướng Bồi thực sự rất chậm nhưng Hà Tử Tường cũng không dễ chịu chút nào, tư thế này làm vật cứng trong cơ thể tiến vào càng sâu hơn, cơ hồ mỗi lần đều đỉnh vào nơi kia, làm cả cả người cậu run rẩy không thôi, đầu ngón chân cũng cuộn lại, kích thích tê dại càng lúc càng tăng.

    “Anh…” Hà Tử Tường tựa vào bên cổ Cố Hướng Bồi, thân thể theo động tác đỉnh động của anh mà xóc nảy, cũng thực vô lực kêu bên tai anh: “Anh…”

    Rốt cuộc, lúc Hà Tử Tường cảm thấy nơi đó bởi vì ma xát quá độ mà bắt đầu đau đớn thì Cố Hướng Bồi mới chịu tiết ra, mà cậu cũng vì thích thích quá độ cũng bắn theo.

    Bức màn dày nặng che đi ánh sáng nóng bức bên ngoài cửa sổ, trong phòng, điều hòa vừa tắt nhưng nhiệt độ vẫn thực mát mẻ thoải mái, trên chiếc giường lớn màu trắng, hai người thanh niên đang nằm trên đó ôm chặt lấy nhau.

    Cố Hướng Bồi trợn tròn mắt, tầm mắt dính lấy gương mặt vẫn còn say ngủ của Hà Tử Tường, một giây cũng luyến tiếc rời đi.

    Đối với hết thảy, anh có ảo tưởng nó là một giấc mộng tốt đẹp, cứ như một cái bánh đột nhiên từ trên trời rớt xuống ngay đầu mình, bất quá đại khái là rớt hơi mạnh nên đến giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, không hề có cảm giác chân thật.

    Dù sao, khát vọng tâm tâm niệm niệm suốt mười mấy năm qua đột nhiên hóa thành hiện thực, tốc độ này cho dù ngồi hỏa tiễn cũng đuổi không kịp. Hai ngày nay quả thực là vui sướng nhấp nhô, kinh tâm động phách.

    Đối với việc Hà Tử Tường nhanh chóng tiếp nhận như vậy, Cố Hướng Bồi ít nhiều cũng có nghi hoặc, nhưng sự thực này quả thực quá tốt đẹp, cho nên mặc kệ là vì lý do gì, anh cũng không tính toán truy cứu, cho dù nguyên do là gì, chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, cùng hạnh phúc, là đủ rồi.

    Cảm giác ươn ướt dinh dính trên mặt đánh thức Hà Tử Tường, mở to mắt, lập tức chống lại một đôi mắt đen sâu sa mà chuyên chú, cậu rõ ràng nhìn thấy ảnh ngược của chính mình… một đầu tóc bù xù.

    Hà Tử Tường phì cười một tiếng, bị cái đầu lộn xộn của mình chọc cười, trời biết tối qua gây sức ép cỡ nào mới làm nó hỗn độn tới mức này, so với ổ chim còn kinh hơn?

    Nụ cười sẽ lây nhiễm, ít nhất giờ phút này Cố Hướng Bồi nhìn thấy Hà Tử Tường cười vui vẻ thì khóe miệng cũng cong lên, cho dù anh căn bản không biết Hà Tử Tường đang cười cái gì: “Làm sao vậy?”

    Hà Tử Tường chỉ cười cười không nói, dùng ánh mắt Cố Hướng Bồi làm ‘gương’, bắt đầu cào cào tóc.

    Cố Hướng Bồi thoáng chốc hiểu ra, vừa nãy căn bản không chú ý tới tóc Tử Tường, giờ nhìn thấy tạo hình không biết nên hình dung thế nào kia, không khỏi cười khẽ thành tiếng: “Tối qua quá dùng sức.”

    Cố Hướng Bồi lần thức hai phát hiện, lúc bị kích thích, Tử Tường không chọn lựa lớn tiếng ồn ào, ngược lại chỉ không ngừng lắc đầu, chính vì thế mới xuất hiện bộ dáng bây giờ.

    Nói tới đề tài này, động tác vò đầu của Hà Tử Tường khựng lại một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Em bảo anh chậm một chút mà anh có để tâm đâu.”

    “Có mà, sau đó không phải anh làm chậm lại rồi à?” Cố Hướng Bồi đúng lý hợp tình nói, tối qua quả thực sau đó anh đã làm chậm lại, ừm… nhớ tới tư vị tối qua, Cố Hướng Bồi mỉm cười thực mỹ mãn, về sau hạnh phúc tràn trề rồi, bé Cố không bao giờ cần dựa vào bé tay phải nữa rồi.

    “Đề tài này hình như không thích hợp thảo luận vào lúc này đi?” Liếc nhìn nơi nào đó đầy hưng phấn của Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường nói. Cậu cảm thấy, thời điểm này thảo luận đề tài này thực sự không sáng suốt.

    Hôm qua còn chưa nghỉ ngơi tốt đã bị tiếp tục lăn qua lăn lại, cả người mệt mỏi vô lực, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường.

    Cố Hướng Bồi thề, anh thực sự không nghĩ gì cả, tuyệt đối chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể, nghĩ tới niềm vui đêm qua, anh sao có thể không phản ứng! ? Hơn nữa, anh cũng biết đây là lần đầu tiên của Hà Tử Tường, liên tục hai đêm rồi, tự nhiên không thể thêm nữa, bằng không thân thể Tử Tường sẽ không chịu nổi.

    Cúi đầu, mổ một chút lên môi Hà Tử Tường, đại khái cảm thấy phát nghiện nên dứt khoát biến thành một nụ hôn sâu, thẳng tới khi Hà Tử Tường hô hấp có chút không xong mới buông ra, cười nói: “Tốt, chúng ta không thảo luận vấn đề này.”

    Hà Tử Tường thở hổn hển, trong lòng tức giận tới nghiến răng, không chút tín nhiệm liếc mắt nhìn xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế cái gì đang đỉnh em vậy?”

    “Tử Tường, này là phản ứng tự nhiên của thân thể.” Cố Hướng Bồi lôi kéo tay Hà Tử Tường đặt lên bé Cố, vẻ mặt ủy khuất, nhưng giọng điệu trêu chọc cùng lực đạo trên tay hoàn toàn không có chút ủy khuất nào.

    Mặt Hà Tử Tường đỏ bừng, cậu phát hiện, anh họ hình như có cái gì đó không giống.

    Hoàn Chương 64.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [65]

    *******

    Hà Thần đã hơn ba tháng tuổi, đang học cách xoay người, mỗi ngày, bà Hà cùng Hà Tử Tường đều nói chuyện điện thoại về Hà Thần, thú vị hay không thú vị đều nói hăng say cả nửa tiếng.

    Hôm nay là thứ năm, sáu giờ rưỡi là thời gian cố định bà Hà gọi điện qua, giọng điệu của bà hôm nay đặc biệt hưng phấn, bởi vì Hà Thần rốt cuộc xoay người được, bé đã thành công xoay người.

    Bà Hà ở đầu kia điện thoại cười thực vui vẻ, bà Cố ở bên cạnh phụ họa, hai bà cụ ở nhà vây quanh bé Hà Thần, từng chút biến hóa, từng chút tiến bộ của bé đều làm hai bà vui vẻ không thôi, tươi cười đầy mặt.

    Hà Tử Tường nghe cũng thực vui vẻ, không phải vì con trai thành công xoay người, mà vì bị cảm xúc của mẹ cùng dì cảm nhiểm, sau khi biết Cố Hướng Bồi thích mình cùng trải qua giấc mộng kia, Hà Tử Tường suy nghĩ không ít, trong đó có một phần rất quan trọng, chính là gia đình, đặc biệt là gia đình Cố Hướng Bồi.

    Cố Hướng Bồi đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, đừng nói tới chuyện kết hôn sinh con, ngay cả bạn gái cũng không có, bạn trai thì có một, khụ khụ, chính là cậu. Hà Tử Tường làm ra một quyết định, ngăn cản lớn nhất không phải cậu có phải đồng tính hay không, có thích Cố Hướng Bồi hay không, mà là, làm vậy thì thực có lỗi với gia đình họ Cố.

    Dì dượng từ bé rất yêu thương cậu, xem cậu hệt như con ruột, thậm chí còn thương hơn cả Cố Hướng Bồi, chính là, nếu cậu cùng anh trở thành một cặp, kỳ vọng của dì dượng sẽ tan vỡ, anh không có cách nào kết hôn sinh con.

    Nhưng nếu từ bỏ thì Hà Tử Tường lại luyến tiếc, hơn nữa cảnh trong mơ thực sự làm cậu khiếp sợ, thực choáng váng, trong đầu cứ quanh quẩn nụ cười của anh khi ngã xuống cạnh tấm bia, hình ảnh đó luôn nằm trong lòng, làm cậu vừa đau lòng lại lo lắng.

    Cậu cảm thấy, không có lí nào mình tự nhiên mơ như vậy, nhất định phải có nguyên do gì đó, không phải cậu mê tín, chỉ là ngay cả một chuyện ly kì như trọng sinh cũng đã phát sinh thì còn chuyện gì không có khả năng nữa!

    Đối với Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường chưa từng suy nghĩ tới hành động thân mật giữa bọn họ, đại khái bởi vì từ nhỏ đã vậy nên sớm đã hình thành thói quen, người xung quanh cũng quen, ngay cả ba mẹ hai bên cũng không cảm thấy có gì dị thường, càng không có người ngăn cản, chia cắt bọn họ.

    Thẳng đến khi Lý Duệ vạch trần, Hà Tử Tường mới bừng tỉnh, hóa ra phương thức ở chung của họ thân mật đến mức vượt khỏi giới hạn, hóa ra, trong mắt những người không thân thiết, vậy là bất thường a.

    Hiện tại, bọn họ ở cùng một chỗ, hi vọng của ông bà Cố vĩnh viễn không có cách nào thực hiện, cho dù hiện giờ trưởng bối không biết nhưng đâu thể nào giấu diếm cả đời, cũng may, còn Hà Thần, bọn họ còn có Hà Thần.

    Cho nên, Hà Thần có thể chọc mấy cụ vui vẻ như vậy, Hà Tử Tường rất vui. Vì thế, Hà Tử Tường cũng nguyện ý tiêu phí nhiều thời gian giúp các cụ nói chuyện về bé, mà bản thân cậu cũng rất hiếu kì về con trai, nhất cử lưỡng tiện, Hà Tử Tường làm thực tự tại cùng vui vẻ.

    Trước kia, Hà Tử Tường nói chuyện điện thoại với nhà bên, Cố Hướng Bồi ngẫu nhiên sẽ ở bên cạnh lắng nghe vài câu, mặc dù muốn chen vào nói vài câu nhưng vẫn không có cơ hội, đại đa số là ngồi cạnh xử lý công việc hoặc làm việc riêng. Nhưng hiện giờ thì khác, anh có thể danh chính ngôn thuận ngồi phía sau Hà Tử Tường, vòng tay ôm cậu vào lòng, cằm đặt nhẹ bên vai, hai người cùng nghe điện thoại.

    Hà Tử Tường trước kia sẽ một mình nói chuyện phiếm thực vui vẻ, sau khi cúp máy mới hưng phấn kể lại cho Cố Hướng Bồi nghe. Nhưng hiện giờ, Hà Tử Tường thường thường quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Cố Hướng Bồi, sau đó dùng khẩu hình chuyển đạt những lời mẹ vừa nói, còn khoa tay múa chân, giúp Cố Hướng Bồi dễ hiểu hơn.

    Phía sau, gương mặt Cố Hướng Bồi đầy ý cười, có khi im lặng nhìn Hà Tử Tường ra dấu, sau đó dùng khẩu hình nói ‘ừ’ cùng gật gật đầu, có khi im lặng ấn một nụ hôn lên mặt cậu, có khi cầm lấy bàn tay quơ quơ của cậu gặm khẽ, sau đó thành công nhìn thấy ánh mắt trừng to giả vờ bất mãn của người yêu, ý cười trong mắt không hề tiêu tán.

    Trong mắt nhóm đồng nghiệp, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi không phát sinh biến hóa gì cả, giám đốc cùng trưởng phòng vẫn cùng đi làm rồi cùng tan tầm, nghe nói bọn họ thuê chung một căn hộ, lại còn là anh em bà con, cùng về nhà này nọ cùng thực bình thường. Nhưng, kỳ thực phương thức ở chung của hai người có khá nhiều bất đồng.

    Buổi sáng, bọn họ trao cho nhau một nụ hôn buổi sáng thật sâu, ngẫu nhiên Hà Tử Tường sẽ giở chứng ngủ nướng, Cố Hướng Bồi sẽ dậy trước, tới phòng bếp nấu sữa đậu nành, sau đó trở lại, ôm lấy Hà Tử Tường, giúp cậu thay quần áo. Lúc này Hà Tử Tường sớm đã tỉnh rồi, chẳng qua không muốn mở mắt, Cố Hướng Bồi biết cũng không nói, ôm cậu vào phòng tắm, lấy kem đánh răng, rót nước, nhúng khăn ướt lau mặt Hà Tử Tường, lúc này, cậu có muốn nướng tiếp cũng không được, chỉ có thể mở mắt đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng rồi đi làm.

    Thời gian làm việc, hai người thường xuyên nhắn tin, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, muốn tâm sự gì đó thì liền nhắn cho đối phương, có thể là gặp chút chuyện bực tức, có thể là đang họp, có thể là chút nhận xét về đối tác, có thể, chỉ là một câu ‘I miss you’. Cho nên, nhóm nhân viên bên phòng tài chính dạo này thường xuyên nhìn thấy giám đốc nhà mình cảnh xuân đầy mặt, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười ngọt ngào làm người ta khó hiểu cùng hiếu kỳ không thôi. Gương mặt nghiêm cẩn lạnh lùng trước kia hoàn toàn bị ý cười hòa tan, không đúng, không khí lạnh lẽo kia vốn là do giám đốc tự dựng ra mà thôi, hiện giờ không còn nữa, các buổi họp tự nhiên là ấm áp vui vẻ, không đến mức tràn đầy tiếng hô cùng tiếng cười, nhưng ít ra mọi người có thể hả lỏng một chút.

    Chuyển biến bên Hà Tử Tường thì không dẫn tới nhiều nghị luận như vậy, cậu vốn đã ôn hòa, biết phân phải trái, tôn trọng cấp dưới. Hơn nữa cậu nằm bên ngành nhỏ, họp hành không nhiều, càng nhiều hơn là họp với cấp trên, vì thế không có nhiều đề tài cho cấp dưới bàn luận.

    Giữa trưa, hai người cùng nấu cơm, cùng ăn cơm, cùng rửa chén rồi cùng ôm nhau ngủ trưa.

    Chạng vạng, không còn ăn xong cơm tối liền chia nhau về phòng làm việc nữa, thỉnh thoảng cũng cùng nhau xem Tv. Hai người mở điều hòa, mặc áo thun quần đùi, cho dù thời tiết nóng bức cũng ôm nhau ngồi xem phim, cùng trao đổi ý kiến về bộ phim hoặc diễn viên, hoặc là một tình tiết nào đó.

    Hơn mười một giờ, hai người tâm huyết dân trào sẽ cùng tắm rửa, sau đó thường xuyên đề súng lên trận, trình diễn một màn tắt đèn trong phòng tắm, nếu không chính là hai người tắm xong nằm trên giường, tâm sự hoặc không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nằm đó, nắm tay đối phương, hưởng thụ bầu không khí an tĩnh mà tốt đẹp.

    Bọn họ cơ hồ gặp mặt hơn mười tám tiếng một ngày, ở chung mười sáu tiếng, nói với nhau rất nhiều, đương nhiên im lặng không nói gì cũng có, nhất là vào buổi tối nằm trên giường.

    … …

    Cuối tuần, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi ăn xong cơm tối sẽ chạy về nhà, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bà Hà cùng bà Cố, hai người liếc mắt, thay giầy, tò mò đi qua xem rốt cuộc là chuyện gì, vừa lúc nhìn thấy trên sàn nhà phủ đầy thảm mềm, bà Hà trải thêm một tấm chiếu, Hà Thần bé xíu đang nằm trên đó, cố gắng xoay người!

    Hà Tử Tường khi đó liền ngây ngẩn, mấy ngày nay cứ nghe mẹ nói mãi, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy thì có cảm giác hưng phấn không thôi. Sự thực, khi con trai tập xoay người ở đời trước, cậu cũng không có bao nhiêu ấn tượng, thời điểm đó vừa vặn là lúc cậu đang cố gắng phấn đấu sự nghiệp, thật sự không có thời gian dành cho con trai, buổi tối về tới nhà thì con đã ngủ.

    Hà Tử Tường đi tới ngồi cạnh bà Hà, con trai vừa mới trở mình, hiện giờ lại lần nữa bò dậy, muốn trở lại.

    Hà Thần giống như phát hiện bên cạnh có thêm một người, dừng động tác lại, mở to ánh mắt đen láy nhìn về phía Hà Tử Tường, đại khái là tình cha con bẩm sinh, cho dù hiện giờ vẫn chưa có nhận thức nhưng mỗi khi được Hà Tử Tường ôm, bé đều đặc biệt im lặng cùng nhu thuận. Lần này cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Hà Tử Tường, bé không xoay người nữa, ánh mắt to tròn lúng liếng cứ vậy nhìn Hà Tử Tường, sau đó… vươn ngón cái, ngậm vào miệng.

    Bà Hà, bà Cố cùng ông Cố nhìn thấy động tác của Húc Húc thì đều cười ha hả.

    Hà Tử Tường cũng có chút bất đắc dĩ mỉm cười, kỳ thực bởi vì mỗi lần cậu về đều vừa vặn là giờ cơm tối, hơn nữa lúc cậu ở nhà, bữa cơm của Hà Thần đều do cậu phụ trách, vì thế Hà Thần vừa thấy Hà Tử Tường liền theo thói quen ngậm ngón cái, sau đó, có thể uống thêm sữa, cho dù hiện giờ bé đã sớm ăn no.

    Hà Thần kỳ quái nhìn mọi người cười thành một đoàn, bé không rõ lắm, quay đầu, tiếp tục tha thiết nhìn người kia, cái người ôm bé thực thoải mái, còn uy bé uống sữa.

    Hà Tử Tường cúi người ôm Hà Thần, kéo ngón tay bé ra, mỉm cười điểm điểm cái miệng nhỏ nhắn: “Thấy ba ba chỉ nhớ tới ăn thôi.”

    Bảy tám giờ tối ngày cuối tuần chính là khoảng thời gian hai nhà ở cùng một chỗ, hơn nữa còn có Hà Thần, mọi người quây quần, nói chuyện đủ thứ, hòa thuận vui vẻ.

    Hoàn Chương 65.

    Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [66]

    ******

    Bên này bà Hà cùng Hà Tử Tường dỗ Hà Thần ngủ, phòng bên, bà Cố đang ngồi nói chuyện với Cố Hướng Bồi, nói một hồi đề tài tự nhiên chuyển tới vấn đề tình cảm của Cố Hướng Bồi.

    “Hướng Bồi, ngày mai đi xem mắt đi con.”

    Cố Hướng Bồi mới đầu không chú ý, theo phản xạ định nói ‘dạ’, bởi vì trước đó mẹ đang nói phải tự chăm sóc bản thân cùng Tử Tường, mùa này nên ăn nhiều món gì thì tốt hơn, nãy giờ anh toàn gật gù ‘dạ dạ’ thành thói quen, môi hé mở, chữ ‘dạ’ vừa hình thành, âm thanh còn chưa kịp phát ra thì Cố Hướng Bồi đã khựng lại, hỏi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì vậy?”

    “Mẹ nói, ngày mai con đi xem mắt đi.” Bà Cố lặp lại lần nữa.

    Biểu tình thoải mái tự tại của Cố Hướng Bồi thoáng chốc cứng đờ, có chút gượng gạo: “Con không đi. Mẹ, con đã nói rồi, đừng có sắp xếp mấy vụ này.”

    Vốn hai mẹ con đang nói chuyện hài hòa cũng vì đề tài này mà trở nên cứng ngắc, bà Cố cũng không quá tức giận, nhiều năm qua, thái độ cường ngạnh cùng kháng cự của con trai bà đã sớm lĩnh giáo nhiều lần, cũng thực hiểu, vì sớm đã quyết tâm sẽ không tức giận với con (mỗi lần bà tức giận thì ông Cố cùng bà Hà liền khuyên nhủ đủ thứ, rồi dời qua chuyện khác), chuyện xem mắt mãi mà không tiến triển. Vì thế bà đã hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo nói chuyện, nhất định phải khuyên bảo con đi xem mắt.

    “Hướng Bồi, mẹ biết con không thích mẹ nhúng tay vào việc này, nhưng lần này đối tượng không giống, cô gái này là con gái của một người bạn làm chung tòa soạn báo với dì con, mấy hôm trước chúng ta vừa vặn gặp mặt ở chợ, cô gái đó bồi mẹ mình đi mua đồ ăn, mẹ với dì con đều cảm thấy cô bé không tệ. Cả tuần đi làm ở công ty, khó lắm mới có một ngày nghỉ lại còn cùng mẹ đi chợ, con nói xem, con gái bây giờ có đứa nào không thích shopping làm đẹp, làm gì nguyện ý từ bỏ son son phấn phấn chạy ra chợ với mẹ…”

    Bà Cố kể đủ điều tốt về đối tượng xem mắt, bất quá Cố Hướng Bồi không chút chú ý, trước kia không, hiện giờ càng không, vấn đề hôn nhân cùng đời sau này, anh đã định trước sẽ có lỗi với ba mẹ.

    Những chuyện khác anh có thể khoan nhượng, có thể thỏa hiệp, chỉ riêng vấn đề này thì không được, cũng tuyệt đối không chấp nhận.

    Kỳ thực, từ khi Hà Tử Tường nói muốn hai người thử xem sao, anh đã nghĩ tới chuyện khi nào làm rõ tính hướng của mình với gia đình, trước kia không nói, bởi vì tình cảm của mình vốn không có hi vọng, nói ra cũng chỉ làm Tử Tường khó xử mà thôi. Hiện giờ tạm thời không nói, bởi vì quan hệ của anh cùng Tử Tường chưa tiến vào giai đoạn xác định, nói ra, nếu gia đình ngăn cản thì chút hi vọng khó lắm mới xuất hiện có thể nguy cơ.

    Cố Hướng Bồi cho tới giờ vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, mặc kệ là lúc bé tới trường đi học nay vào công ty làm việc, không hề cần ba mẹ hao phí chút tâm tư, không chỉ vậy, anh còn thường xuyên dẫn ba mẹ ra ngoài ăn cơm, còn nhớ cả ngày sinh nhật cùng ngày kết hôn của hai ông bà đưa quà.

    Cho nên, Cố Hướng Bồi cái gì cũng tốt, đối với thân thích quan tâm hữu hảo (tỷ như mẹ của Hà Tử Tường), đối đãi với ba mẹ hiếu thuận nghe lời, đối với người khác lễ phép lịch sự, ấn tượng ban đầu là thực suất, cũng thực không tệ. Nhưng một thanh niên người gặp người thích hoa gặp hoa nở như vậy lại có một cái không tốt, chính là không chút để tâm tới hôn nhân đại sự.

    Bất quá, Cố Hướng Bồi không gấp nhưng bà Cố lại gấp a. Bà không phải muốn bức con trai lập tức kết hôn rồi sinh con, nhưng ít ra cũng nên có một người bạn gái, hẹn hò này nọ, bằng không bà thực lo lắng, con trai có phải nghẹn quá lâu mà có bệnh không a!

    Bà Cố nói cả buổi thì phát hiện con trai căn bản không để tâm tới mình nói gì, không khỏi chán nản, bất quá nghĩ tới quyết tâm thuyết phục con trai đi xem mắt thì hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Rồi, nếu cô gái này con không thích, vậy con nói đi, con thích dạng con gái thế nào, con không muốn tìm thì để mẹ tìm giúp.”

    Bà Cố quyết tâm nhất định phải mọi ra chút yêu cầu, không thích cái này không hứng thú cái kia, vậy con thích gì, mẹ cứ dựa theo đó mà chọn là được rồi.

    Kỳ thực đây là phương án của bà Cố cùng bà Hà cùng thảo luận, trước kia an bài vài lần xem mắt, nhưng vì Cố Hướng Bồi kháng cự mà không giải quyết được gì, vừa nói tới đề tài này, bà Cố liền bực, mà Cố Hướng Bồi thì không chịu phối hợp, cho nên tới tận bây giờ bà Cố vẫn không biết con mình rốt cuộc thích dạng con gái thế nào.

    Bà Hà liền khuyên nhủ bà Cố, trước tiên đừng tức giận, mặc kệ thế nào, mục đích của chúng ta là Cố Hướng Bồi có thể tìm được một cô gái tốt, có tức cũng vô ích, kia cứ hỏi thẳng xem nó thích dạng gì. Cố Hướng Bồi cả ngày đi làm, đồng nghiệp phần lớn đều là nam, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nữ giới, nhưng trong cảm nhận của mỗi đứa con trai đều có một tiêu chuẩn riêng, cái nhìn của các cụ sẽ không giống đám nhỏ, vì thế cứ hỏi thẳng đi, xem Hướng Bồi thích dạng gì, nó suốt ngày bận rộn, mà chúng ta thì rảnh rỗi, có thể giúp nó tìm kiếm.

    Cố Hướng Bồi nghe bà Cố hỏi nhưng không trả lời, bất quá trong đầu hiện lên Hà Tử Tường, nghĩ tới nụ cười của cậu, nghĩ tới những lời cậu nói, nghĩ lại mấy ngày qua hai người ở chung, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng vui sướng. Chính là, không thể nói cho mẹ biết con trai mình thích Tử Tường, cứ theo đó mà tìm a. Đương nhiên không được, anh thích là thích Tử Tường, cứ không phải dạng người như Tử Tường; huống chi, hiện giờ anh đã có Tử Tường rồi, những người nhàm chán kia đừng có tới quấy rối.

    “Mẹ, thích thì làm gì có tiêu chuẩn, đâu có như khuôn ép mà tìm với kiếm.” Chân tướng không thể nói ra, Cố Hướng Bồi chỉ có thể tiếp tục quanh co.

    “…” Bà Cố bị Cố Hướng Bồi, bốn lạng đẩy ngàn cân làm nghẹn lời: “Cái gì mà không có tiêu chuẩn, con chưa từng có ý tưởng cô gái này tốt, cô gái này làm bạn gái của mình thì tốt biết bao à?”

    Sao có thể không có, đối với một thanh niên đang độ tuổi thanh xuân chính khí sao có thể không có tiêu chuẩn về người trong lòng, có thể là một ngôi sao nổi tiếng, có thể là một bạn học xinh đẹp, nhất định có một đối tượng có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định với sự yêu thích của mỗi người.

    Trước khi gặp được người yêu, trong lòng trong mắt mỗi người đều có một cán cân tiêu chuẩn, chẳng qua đối tượng ở cùng mình sau này không nhất định tuân theo những điều đó mà thôi.

    Đối với chuyện tình cảm, bà Cố không phải một người mẹ lạc hậu, chưa từng can thiệp vào quan hệ hữu hảo của con trai, với năng lực Cố Hướng Bồi, bà thực tin tưởng. Đương nhiên, cũng bởi vì quá tin tưởng mới tạo thành cục diện bây giờ.

    “…” Vấn đề này Cố Hướng Bồi im lặng không đáp, bởi vì, quả thực không có, từ thời thanh xuân liền phát hiện bản thân dị thường, đồng thời cũng phát hiện tình cảm đặc thù của mình dành cho Hà Tử Tường, anh không còn để tâm chú ý tới gì khác.

    Bởi vì tình cảm của con trai có vấn đề, bà Cố còn cố ý tìm kiếm không ít tiểu thuyết hiện đại, bà muốn tìm hiểu suy nghĩ của con trai, xem xem có thể tìm ra được chút gì hay không. Nói thật, xem tiểu thuyết quả thực phát hiện một vài chuyện kỳ lạ, tỷ như: “Mẹ thực không hiểu đám trẻ ngày nay nghĩ gì, cư nhiên xuất hiện thể loại tiểu thuyết gọi là đam mỹ.”

    Cố Hướng Bồi sững sờ: “Đam mỹ là cái gì?”

    Đó giờ anh lên mạng đều vào các trang web về giới Gay, lúc mới ý thức được tính hướng bản thân có lên tìm hiểu, bất quá mấy năm nay không còn nữa, cũng không rãnh đọc tiểu thuyết trên mạng, đối với tiểu thuyết thịnh hành quả thực không biết.

    “Chính là chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông a.” Bà Hà ở phía sau nói vọng tới.

    Cố Hướng Bồi quay đầu, bà Hà cùng Hà Tử Tường từ phòng Húc Húc đi ra, đi tới ngồi xuống sô pha.

    Đối với câu trả lời của bà Hà, Cố Hướng Bồi sửng sốt, hiển nhiên anh không ngờ bà Cố bà Hà lại nói về đề tài này, Hà Tử Tường cũng cứng ngắc, có chút mất tự nhiên ngồi cách xa Cố Hướng Bồi một chút.

    “Mẹ, mẹ với dì xem mấy loại tiểu thuyết này à?” Cố Hướng Bồi không biết nên hình dung tâm tình mình thế nào, có chút phức tạp hỏi.

    Anh thực xác định mình cùng Tử Tường không lộ ra sơ hở gì làm bà Cố cùng bà Hà phát hiện, bởi vì nếu biết thì hai người không có khả năng bình tĩnh nói về tiểu thuyết đam mỹ như vậy, nói cách khác, hai vụ hoàn toàn vô thức đề cập tới vấn đề này.

    Cố Hướng Bồi kích động, bởi vì anh nghĩ tới một khả năng làm bà Cố cùng bà Hà dễ dàng tiếp nhận.

    “Đúng vậy, dạo này ở nhà không có gì làm nên lên mạng xem tiểu thuyết.” bà Cố gật gật đầu: “Có vài trang web chuyên đăng tiểu thuyết cung đình tranh đấu không tệ, mẹ với dì con xem được vài bộ, bất quá tình tiết cứ tương tự nên cũng chán, sau đó bọn mẹ tìm được một trang web tên là Tấn Giang. Trang này cũng không tệ, thể loại nào cũng có, còn có một thể loại tên là đam mỹ đồng nghiệp, bọn mẹ tò mò lick vào xem thử, liền phát hiện hóa ra đam mỹ là thể loại nam nam yêu nhau.”

    Cố Hướng Bồi có chút khẩn trương hỏi: “Vậy mẹ với dì cảm thấy tiểu thuyết kia thế nào?”

    “Ừm, kỳ thực cũng không tệ lắm.” Bà Cố gật gật đầu, chia sẻ kinh nghiệm với con cháu: “Có vài truyện khá hay, có truyện viết về tu tiên, có truyện về cơ giáp, đọc rất mới mẻ, chỉ là vẫn chưa kết thúc, chờ xem cũng thực mệt a!”

    ” o(╯□╰)o!” Nghe bà Cố chia sẻ, kỳ thực căn bản không phải tâm đắc mà là chờ chap mới tới phát bực đi, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi chỉ có thể làm ra biểu tình này, cũng không biết nên đáp cái gì.

    “Không chỉ vậy đâu, còn rất nhiều bộ hay, dì cảm thấy cái bộ mà tiểu thụ trọng sinh ghép thành đôi với tiểu công cũng hay lắm.” Lúc này bà Hà xen vào.

    “Ừ ừ, bộ đó cũng hay, đặc biệt là cái kết.” Nói tới đề tài này bà Cố thực hưng phấn, vốn bà cùng bà Hà ở nhà chăm cháu, ít nhiều cũng có chút nhàm chán, cuộc sống không thể nào cứ đảo quanh cháu trai, cũng muốn có chút yêu thích, mà tiểu thuyết đang thịnh hành trên mạng vừa lúc bù đắp vào chỗ trống, làm cuộc sống của hai bà càng thêm muôn màu muôn vẻ.

    Nghe vậy, Hà Tử Tường nhất thời trừng to mắt, cậu nghe thấy cái gì?

    Hoàn Chương 66.

    Thuộc truyện: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh