Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 28-30

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [28] Quyết Đấu

    *****

    Ân Thứ sau khi tan tầm thì lái xe tới Thất Tinh Lan Đình, đậu xe cách cổng vào không xa. Cầm lấy di động, nhấn mở một trình tự đặc biệt, lập tức hiển thị một bản đồ điện tử, trên bản đồ có một chấm sáng đang di động. Này là anh bảo Hàn Thanh cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại mình, có thể truy tìm vị trí của Tề Dịch bất cứ lúc nào.

    Nếu đã tìm được, Ân Thứ ngược lại không vội vàng mang cậu về. Anh hi vọng Tề Dịch có thể yêu mình chứ không phải bị bắt ép khuất phục. Vì thế, anh nguyện ý phí hết tâm tư, dùng hết thảy phương pháp để theo đuổi cậu.

    Ân Thứ ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ xe yên lặng nhìn bóng dáng xuất hiện ở ngã rẽ. Vẫn cưỡi bé tiểu cừu như cũ, thần thái thoải mái vui vẻ, chỉ thoạt nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy sung sướng.

    Tề Dịch lúc chạy tới cổng Thất Tinh Lan Đình thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

    Theo tầm mắt cậu nhìn qua, Ân Thứ chỉ thấy một người đàn ông bước nhanh tới chỗ Tề Dịch, hai người nói nói cười cười sau đó cùng vào Thất Tinh Lan Đình.

    “Kha Thiếu Úc!” Ân Thứ thấp giọng gọi ra cái tên của người kia, ánh mắt tối tăm, quỷ khí lưu động.

    Cùng lúc đó, Kha Thiếu Úc đang cùng Tề Dịch chờ thang máy không hiểu sao cảm thấy lưng phát lạnh, bất quá anh cũng không để ý, nhưng Tề Dịch lại nhìn rõ, trên người Kha Thiếu Úc vốn mang theo quỷ khí điềm xấu, hiện giờ đã có biến hóa mới, trong màu đen nhạt ẩn ẩn lộ ra vài sắc tím, vận rủi gia tăng, mọi việc không thuận.

    Tề Dịch vô ngữ, cái người kia hẳn đã tra được chỗ ở của cậu, hơn nữa còn rất khó chịu khi Kha Thiếu Úc xuất hiện bên cạnh cậu. Nếu trên người Kha Thiếu Úc không có quỷ khí thì tốt, cố tình lại đang là số con rệp, hiện giờ bị Ân Thứ nhắm trúng, này còn không phải là xui tận mạng sao.

    Bước vào nhà, Kha Thiếu Úc ngồi phịch xuống sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.

    “Làm sao vậy? Gặp chuyện gì phiền não sao?” Tề Dịch vừa rót trà vừa hỏi.

    “Không có gì.” Kha Thiếu Úc bưng tách trà nóng Tề Dịch đưa qua hớp một ngụm, chân mày nhíu chặt thoáng giãn ra.

    Tề Dịch đưa tay qua vỗ vỗ vai anh: “Tôi nói rồi, nếu có gì phiền lòng cứ nói, không chừng tôi có thể hỗ trợ.

    Kha Thiếu Úc mấp mé miệng: “Tề Dịch, cậu nói xem, có những người rõ ràng đã có được gia đình tốt đẹp cùng cuộc sống giàu sang, vì sao họ vẫn không thấy thỏa mãn?”

    “Tôi cũng không biết.” Tề Dịch trả lời: “Là một con cá nhỏ bé, tôi không thể hiểu được tâm lý của nhóm động vật họ mèo.”

    “Phốc.” Kha Thiếu Úc nhịn không được phì cười: “Cậu không thích động vật họ mèo à?”

    “Đúng vậy, động vật họ mèo có hết thảy những đặc tính mà thôi không thích, hoa lệ, kiêu ngạo, ích kỷ, trăng hoa, lạnh lùng hà khắc, theo đuổi chủ nghĩa cá nhân, không có quan niệm gia đình.”

    Kha Thiếu Úc thu lại ý cười, trầm mặc một lát nói: “Như vậy xem ra, tôi có lẽ cũng là một động vật họ mèo nào đó.”

    “Anh không cần tự ti, sẽ có động vật họ chó yêu thương anh thôi.”

    Kha Thiếu Úc: “…”

    Bầu không khí đều bị phá hủy, còn có thể hảo hảo tâm sự sao? Kha Thiếu Úc vừa bực mình lại buồn cười, rốt cuộc vẫn không thể bảo trụ cảm xúc u buồn, trầm tĩnh lại.

    Buổi tối, Tề Dịch làm một bữa tiệc lớn mỹ vị làm Kha Thiếu Úc ăn đến no căng, sau đó mới thả người về nhà.

    Lúc rời đi, quỷ khí trên người Kha Thiếu Úc đã nhạt đi vài phần, vận rủi mà Ân Thứ mang tới cũng biến mất. Kha Thiếu Úc cảm thấy mỗi lần ở cùng Tề Dịch, tâm tình mình liền trở nên tốt lắm.

    Vốn tưởng sẽ không có chuyện gì, nhưng hôm sau khi gặp lại Kha Thiếu Úc thì lại phát hiện quỷ khí màu tím đen, ‘cừu hận’ của Ân Thứ tựa hồ lại một lần nữa tích tụ.

    Tề Dịch âm thầm buồn bực, người kia thực sự là không ‘phóng xui rủi’ thì không thoải mái. Anh nghĩ cứ làm vậy thì cậu sẽ khuất phục sao? Vậy cứ thử xem, là vận xui của anh hay vận may của cậu mạnh hơn!

    Tề Dịch quyết định phải giúp Kha Thiếu Úc hóa giải vận rủi, chỉ cần quỷ khí trên người anh biến mất, sức ảnh hưởng của Ân Thứ sẽ không còn lớn nữa.

    Vì thế, Ân Thứ rất nhanh phát hiện, Tề Dịch cùng Kha Thiếu Úc lui tới càng lúc càng thường xuyên hơn, trừ bỏ mỗi ngày cùng ăn cơm, lúc rãnh còn hẹn đi chơi bóng, dạo phố, tập gym, xem phim, quả thực hệt như người yêu.

    Ân Thứ giận tới không thể át, rốt cuộc không thể bảo trì im lặng, bắt đầu chuẩn bị xuất trận.

    Hôm nay, Tề Dịch đề nghị đi bơi, Kha Thiếu Úc nói: “Bên ngoài không sạch sẽ lắm, không bằng tới biệt thự của tôi đi?”

    Tề Dịch không có ý kiến, theo Kha Thiếu Úc tới biệt thự.

    “Xem, ngay ở phía trước.” Kha Thiếu Úc vừa lái xe vừa chỉ tòa kiến trúc được cây xanh vây quanh ở phía trước.

    Tề Dịch giương mắt nhìn tới, chú ý trước hết không phải cảnh trí, mà là luồng quỷ khí ẩn ẩn lộ ra ở cửa sổ lầu hai…

    Kha Thiếu Úc đậu xe ở sân biệt thự, sau đó gọi Tề Dịch xuống xe. Lúc chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy bên kia còn một chiếc xe khác, sắc mặt Kha Thiếu Úc khẽ biến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đi nhanh vào trong, nhìn nhìn xung quanh.

    Đúng lúc này, trên lầu truyền tới tiếng cười của phụ nữ, Kha Thiếu Úc lập tức chạy lên.

    Tề Dịch không nhanh không chậm theo sau, mới vừa lên tới lầu hai thì nghe thấy âm thanh phá cửa, tiếp đó là tiếng kinh hô bối rối.

    “Ông cư nhiên dám dẫn ả đàn bà này tới biệt thự của tôi càn quấy?” Kha Thiếu Úc phẫn nộ nói: “Ba, ông làm vậy không thấy có lỗi với mẹ tôi sao?”

    “Chuyện của tôi không tới phiên anh quản.” Âm thanh tức giận của ba Kha từ trong phòng truyền ra: “Anh cút ra ngoài cho tôi!”

    “Muốn cút thì cũng là ả ta cút.” Kha Thiếu Úc bước qua túm lấy cánh tay người phụ nữ kia, dùng sức kéo ra ngoài.

    “A, Đông Triết.” Người kia sợ hãi kêu một tiếng, túm chặt lấy ba Kha.

    Ba Kha cản lại, tức giận quát: “Anh dám làm càn trước mặt tôi à?”

    “Làm càn thì sao? Một người đàn ông phản bội gia đình cùng vợ mình, đáng giá để tôi tôn trọng sao?”

    “Tôi chính là ba anh.”

    “Cũng chính vì ông là ba tôi, tôi mới càng không dễ dàng tha thứ cho ông.” Kha Thiếu Úc lạnh lùng nhìn ba Kha: “Loại đàn bà vì tiền có thể tùy tiện lên giường với đàn ông đã kết hôn thế này, ông không ngại bẩn à?”

    “Trước lúc theo tôi, Tất Giai chưa từng xằng bậy với bất kỳ người đàn ông nào khác, em ấy là một người phụ nữ rất tốt.”

    Kha Thiếu Úc cười lạnh: “Chỉ có lũ đàn ông ngu xuẩn mới có thể tin tưởng loại đàn bà này là người tốt.”

    “Chú ý thái độ nói chuyện của anh!” Ba Kha tức giận nói: “Cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhiều lời với anh.”

    “Đây là biệt thự của tôi, nên cút chính là các người!”

    “Giỏi, giỏi, cánh mọc dài rồi, cư nhiên dám lên mặt với tôi?” Ba Kha ngoan độc nói: “Anh đừng quên, hết thảy những gì của anh có bây giờ đều là tôi cho, tôi có thể đuổi anh ra khỏi cái nhà này bất cứ lúc nào!”

    “Tùy ông.” Kha Thiếu Úc là một người cao ngạo, đối với uy hiếp của ba Kha, anh chỉ cười nhạt.

    Ba Kha nhanh chóng mặc quần áo, mang theo người phụ nữ kia căm giận rời đi, ở cửa thấy Tề Dịch thì có chút sửng sốt, nhanh chóng nện bước rời khỏi biệt thự.

    Kha Thiếu Úc đứng bên cửa sổ, nhìn ba Kha lái xe ra khỏi biệt tự, phóng gió mà đi, biến mất trong đám cây cối.

    Tề Dịch không nói gì, chỉ lẳng lặng bồi bên cạnh anh.

    Một lúc lâu sau, Kha Thiếu Úc đánh vỡ trầm mặc: “Thật xin lỗi, để cậu chê cười rồi.”

    Tề Dịch thở một hơi: “Rốt cuộc anh cũng nói chuyện, tôi còn tưởng anh tính toán đứng tới tối a?”

    Kha Thiếu Úc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn qua, người này cứ luôn phá không khí, không thấy anh đang phẫn nộ bừng bừng sao? Cư nhiên không an ủi tẹo nào.

    Tề Dịch ngồi xuống sô pha, thả lỏng thân thể nói: “Tuy đây là chuyện nhà của anh, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, anh có muốn cho ba mình chịu chút giáo huấn không?”

    Kha Thiếu Úc sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Giáo huấn thế nào?”

    “Anh có thể tra chi tiết về người phụ nữ kia: “Tề Dịch chỉ chỉ hướng ngoài cửa sổ: “Tôi dám khẳng định, cô ta có rất nhiều ‘tiền án’.”

    Kha Thiếu Úc nhướng mi: “Trước kia cậu từng gặp cô ta à?”

    “Cho dù chưa thấy qua, tôi vẫn biết.” Quỷ khí trên người người phụ nữ này nồng đậm như mực nước.

    “Vì cái gì?”

    “Bởi vì tôi tiên tri được.” Tề Dịch nháy nháy mắt.

    Kha Thiếu Úc nhìn cậu nháy mắt mà cả người cứng còng, tim cũng đập nhanh hơn.

    “Đi thăm dò chút đi.” Tề Dịch nghiêm mặt nói: “Người phụ nữ kia không phải nhân vật đơn giản, cô ta có thể gây bất lợi cho ba anh, tốt nhất phải điều tra cô ta trong vòng ba ngày.”

    Kha Thiếu Úc suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Được, tôi tin cậu.”

    Gặp phải chuyện thế này, hai người tự nhiên cũng không còn tâm tình bơi lội, tùy ý dạo một vòng rồi lái xe quay về nội thành.

    Sau khi đưa Tề Dịch về nhà, Kha Thiếu Úc cũng không ở lại mà lập tức chạy đi điều tra người phụ nữ ‘Tất Giai’ kia.

    Tề Dịch đứng trong thang máy hồi tưởng lại những chuyện hôm nay, dần dần hiểu ra phiền toái của Kha Thiếu Úc từ đâu mà ra, hết thảy đều tích tụ trên người người phụ nữ kia, quỷ khí ngưng kết nồng đậm, khẳng định cô ta đã hại rất nhiều người. Hiện giờ lui tới với ông Kha, hẳn phải có mưu đồ. Bằng không trên người ông Kha cũng không xuất hiện quỷ khí có mang theo huyết quang như vậy, này có nghĩa không bao lâu nữa ông ta sẽ gặp phải tai ương đổ máu.

    Ting một tiếng, đã tới tầng mười lăm, Tề Dịch đi tới phòng 1502, mở cửa bước vào, vừa định đóng cửa lại thì bị một cánh tay từ bên ngoài cản lại, sau đó chỉ thấy một bóng người nhanh chóng chen vào, còn trở tay đóng cửa.

    “Ân Thứ?” Tề Dịch lùi về sau từng bước, trừng cái người không mời mà tới này.

    Ánh mắt anh thâm trầm tới đáng sợ, tựa hồ đang cuồn cuộn tình tự kịch liệt, Tề Dịch cơ hồ nghĩ ngay sau đó anh sẽ bổ nhào tới, cắn nuốt mình vào bụng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không phát sinh, cảm xúc giống như bị áp chế, dần dần trở thành vô hình.

    Tề Dịch vô thức thở phào một hơi.

    “Tôi mua đồ ăn, cùng ăn cơm đi.” Ân Thứ giơ túi nguyên liệu nấu ăn trong tay lên, đổi giày, bước vào trong phòng bếp.

    Tề Dịch cũng qua theo, dựa vào khung cửa, nói với Ân Thứ: “Anh tới làm gì?”

    “Ăn cơm.” Ân Thứ trả lời đương nhiên.

    “Tôi ăn rồi.”

    “Tôi vẫn chưa.” Ân Thứ lấy bóp tiền ra, đưa thẻ cho Tề Dịch, bình tĩnh nói: “Tiền cơm.”

    “Tôi làm gì có máy quẹt thẻ.”

    Ân Thứ lại lôi ra một xấp tiền mặt: “Toàn bộ cho em hết, tôi muốn ăn cơm thật no.”

    Nói cứ như thường xuyên chịu đói ấy?

    Tề Dịch không nhận, Ân Thứ cũng không buông tay, hai người giằng co, không khí cũng ngưng trọng.

    ‘Ọt ọt…’ Bụng người nào đó phát ra tiếng kêu rên đói khát.

    Tề Dịch: “…”

    Ân Thứ mặt không đổi sắc: “Em xem, tôi thật sự rất đói.” Sao có thể không đói? Vì muốn chế tạo ra loại ‘hiệu quả âm thanh’ này, anh đã nhịn ăn cả ngày nay. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, anh thành công chiếm được sự đồng tình của Tề Dịch.

    Tề Dịch chỉ ra phòng khách: “Qua bên kia đợi đi, tôi nấu cơm cho anh.

    Ân Thứ xem nhẹ phần không tình nguyện trong giọng nói đối phương, tâm tình sung sướng đi ra phòng khách, kiên nhẫn chờ uy cơm.

    Hoàn Chương 28.

    Tiểu kịch trường ——-

    Ân Thứ: ai dám có ý đồ với em, tôi sẽ ám kẻ đó!

    Tề Dịch: anh ám ai, tôi liền cứu người đó!

    Ân Thứ: thế tôi tự ám mình.

    Tề Dịch: vĩnh biệt!

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [29] Quyết Đấu

    *****

    Ăn cơm, uống trà xong, Ân Thứ lẳng lặng ngồi trên sô pha, không hề có dấu hiệu muốn rời đi.

    “Ân tổng, đã chín giờ rồi, ngài có phải nên trở về không?” Tề Dịch nhắc nhở.

    Ân Thứ giống như bị khảm chặt vào sô pha, phi thường kiên cố. Anh nhìn Tề Dịch, ánh mắt triền miên, lưu luyến không rời.

    “…” Đừng tưởng lộ ra vẻ mặt này cậu sẽ mềm lòng: “Anh về đi, về sau chúng ta vẫn không cần gặp lại.”

    “Tề Dịch.” Ân Thứ đứng dậy đi tới trước mặt cậu: “Vì cái gì phải cấp bách cự tuyệt tôi? Cho dù chúng ta không thể làm người yêu, chẳng lẽ ngay cả làm bằng hữu cũng không thể sao?”

    Bằng hữu? Sau khi Ân Thứ bày tỏ, Tề Dịch biết giữa bọn họ chỉ sợ không thể quay về quan hệ bạn bè bình thường. Không phải Tề Dịch tử kỷ, mà là cậu cảm thấy mình hẳn là người đầu tiên cũng là người duy nhất suốt hai ba mươi năm nay mà Ân Thứ đặt trong lòng. Với bản tính của người này, một khi động tâm thì sẽ không chịu buông tay. Cho nên, mấy lời làm bằng hữu linh tinh này nọ, Tề Dịch mới không tin.

    “Ân Thứ, chúng ta không có khả năng trở thành người yêu, cũng không thể làm bằng hữu nữa.” Cậu kiên quyết nói: “Tôi chỉ hi vọng anh có thể cách xa tôi một chút, sau này cũng không cần lui tới nữa.”

    Ân Thứ không ngờ Tề Dịch lại tuyệt tình như vậy, nói thật, anh có chút bi thương.

    “Em thực chán ghét gay như vậy? Không thể nào tiếp nhận tình yêu đồng tính?”

    “Đúng vậy.” Tề Dịch cứng rắn trả lời: “Thực chán ghét.”

    “Tôi không tin.” Ân Thứ tiến tới, lúc Tề Dịch định lùi lại phía sau thì túm lấy tay cậu, dùng ngữ khí kiên định lặp lại một lần: “Tôi không tin.”

    “Vì cái gì không tin?” Tề Dịch nhìn anh: “Trên đời này có rất nhiều người không thể chấp nhận đồng tính, tôi không thể tiếp thụ rất kì quái sao?”

    “Những người khác tôi không biết, nhưng em tuyệt đối sẽ không.” Ân Thứ dùng sức đè áp cậu lên tường, áp sát bên tai cậu nói nhỏ: “Ít nhất em không chán ghét tôi, cũng không chán ghét tôi thân cận.”

    Anh cắn cắn tai cậu, tựa sát vào bên cổ, hô hấp nóng rực phả lên da cậu.

    Tề Dịch giãy không ra, chỉ có thể tận lực bảo trì bình tĩnh: “Không chán ghét bởi vì trước đó tôi không biết anh có ý tưởng này với tôi.”

    “Ý tưởng gì?” Âm thanh Ân Thứ khàn khàn, mang theo hấp dẫn: “Muốn ôm em, hôn em, áp đảo em, chiếm chữ em, muốn lưu lại dấu vết của mình trên thân thể em?”

    Gương mặt Tề Dịch nóng lên, trừng mắt nói không nên lời.

    “Tề Dịch, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ, bao lâu cũng được.” Ân Thứ lại nói: “Nhưng đừng xa lánh tôi, vắng vẻ tôi, nếu có một ngày tôi phát hiện mình ‘thất sủng’, tôi sẽ phát điên.”

    Thất sủng? Dùng từ này có hợp lý không a? Cậu ‘sủng’ anh lúc nào chứ?

    Ân Thứ chậm rãi áp sát, Tề Dịch quay mặt đi, nụ hôn của anh lướt qua khóe môi, dừng lại trên mặt cậu.

    “Không cho tôi hôn, tôi sẽ không rời đi.”

    Còn dám nói sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ? Loại hành vi vô sỉ này là gì a? !

    “Xin anh đó.”

    “Cái gì?”

    “Giữ vững phong độ của tổng tài đại nhân, tao nhã cút đi cho tôi.”

    Ân Thứ lăn, bất quá là sau khi cường ngạnh đòi hôn thì phi thường không tao nhã cút đi.

    Tề Dịch che cánh môi sưng đỏ, vừa tức lại bất đắc dĩ.

    Cái người xui xẻo này, vì cái gì nhất định cứ bám lấy cậu không buông? Không biết đây là con đường rất thống khổ sao? Giới tính không phải vấn đề, chân chính sau khi chìm đằm trong tình cảm thì bi kịch mới bắt đầu.

    Nếu Tề Dịch không biết số mệnh của mình, chỉ sợ cậu sẽ không kháng cự lại tình cảm của Ân Thứ, với thế tấn công gần như vô lại của anh, cậu sớm muộn gì cũng có ngày không chống đỡ nổi. Ban đầu tuy có chút khiếp sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại mới giật mình phát hiện người này quả thực đã chiếm cứ phân lượng rất lớn trong lòng cậu. Cậu không biết này có tính là tình yêu hay không, nhưng ít nhất nó đã vượt khỏi ranh giới tình bạn.

    “Thực sự là phiền toái…” Này vẫn là lần đầu tiên từ khi chào đời, Tề Dịch gặp phải một chuyện khó xử như vậy.

    Sau hôm đó, Ân Thứ bắt đầu thường xuyên nhắn tin, cũng không biết từ đâu học ra đủ icon làm nũng bán manh.

    Tề Dịch vốn không định mặc kệ, bất quá nếu vượt quá năm lần không trả lời, Ân Thứ sẽ bắt đầu gọi điện tới, không nghe cậu bắt máy thì quyết không chịu bỏ qua. Bất đắc dĩ, Tề Dịch chỉ có thể đáp lại vài câu.

    Ảnh chụp trên weibo không ngừng gia tăng, nhà Tề Dịch bị ai đó sửa tới hoàn toàn thay đổi, trong phòng treo đầy ảnh chụp chung của hai người, Ân Thứ còn công khai chiếm cứ phòng ngủ chính, chỉ chờ Tề Dịch trở về cùng mình chia sẻ ổ chăn ấm áp.

    “Tề Dịch, tôi đã điều tra người phụ nữ kia.” Kha Thiếu Úc đưa qua một tập hồ sơ, nhíu mày nói: “Không có điểm nào khả nghi.”

    Không có khả nghi? Sao có thể? Tề Dịch mở tư liệu, từng tờ từng tờ lật xem.

    “Tất Giai là người mẫu, hai mươi tuổi, xuất thân trong sạch, trước lúc gặp ba tôi, ngay cả một người bạn trai cũng chưa từng kết giao, quan hệ cá nhân đơn giản, thái độ làm người cũng khá khiêm tốn.” Kha Thiếu Úc nói: “Nếu đúng như tư liệu thì người này quả thực không tồi. Nhưng vì cái gì cô ta lại làm tình nhân của ba tôi? Cô ta hoàn toàn có thể tìm được một người bạn trai trẻ tuổi.”

    Tề Dịch nhìn những bức hình trong tư liệu một chút, hỏi: “Ảnh chụp của cô ta có thể tìm được ở trên mạng không?”

    “Có thể, cậu định làm gì?”

    “Xem kỹ rồi hẵng nói.” Tề Dịch cùng Kha Thiếu Úc vào phòng sách, mở máy tính, tìm kiếm hình ảnh của Tất Giai.

    Tề Dịch xem qua một lượt, một lát sau đột nhiên hỏi: “Ba anh cùng cô ta ở cùng một chỗ vẫn chưa vượt quá nửa năm đúng không?”

    Kha Thiếu Úc gật đầu: “Đúng vậy, cô ta chỉ mới quen biết ba tôi bốn tháng trước.”

    “Như vậy nghĩ cách kiểm tra DNA của cô gái này với cha mẹ cô ta, ‘Tất Giai’ mà ba anh quen biết chỉ sợ không phải Tất Giai thật sự.”

    “Cái gì?” Kha Thiếu Úc cả kinh: “Ý cậu là, người phụ nữ này giả mạo thân phận Tất Giai?”

    “Đúng vậy.”

    “Làm sao cậu thấy được?” Kha Thiếu Úc nhìn những bức hình trên mạng, hoàn toàn không nhìn ra chút gì khác thường.

    Thiết bị chụp hình có thể chụp được quỷ khí, chỉ là người bình thường nhìn không được. Nhưng Ân Thứ ngoại lệ, quỷ khí của anh ở trong hình ngay cả người bình thường cũng nhìn được, bất quá bọn họ chỉ thấy được những sắc thái ảm đạm, mà Tề Dịch thì có thể nhìn rõ ràng hình thái của nó.

    Ảnh chụp của Tất Giai nửa năm trước cơ hồ không có quỷ khí, nhưng nửa năm sau, tất cả đều nồng đậm quỷ khí. Cho dù khoảng thời gian nửa năm này, cô ta tích tụ quỷ khí mỗi ngày thì cũng cần quá trình tích tụ, không có khả năng đột nhiên trở nên nồng đậm như vậy.

    Cho nên Tề Dịch khẳng định, Tất Giai nửa năm trước và hiện giờ tuyệt đối không phải là một người. Diện mạo con người có thể thay đổi nhưng quỷ khí sẽ không.

    Đối với vấn đề của Kha Thiếu Úc, Tề Dịch tự nhiên không thể trả lời thành thực.

    Cậu chỉ chỉ mắt mình: “Tôi không chỉ biết tiên đoán, còn có đôi hỏa nhãn kim tinh a.”

    Kha Thiếu Úc: cho nên anh rốt cuộc có nên tin hay không?

    Tề Dịch nhìn ra đối phương do dự, lại nói: “Vấn đề này cứ để đó nói sau, hiện giờ anh phải hành động nhanh hơn, tôi cảm thấy trong vài ngày tới cô ta sẽ gây ra bất lợi cho ba anh.”

    Kha Thiếu Úc nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Tốt, tôi tra lại lần nữa.”

    Sự tình liên quan tới an nguy của người nhà, Kha Thiếu Úc không cảm thấy Tề Dịch nói lung tung. Vô luận trong lòng nghi vấn cỡ nào, điều tra người phụ nữ kia là chuyện anh phải làm.

    Tề Dịch cầm lấy ảnh chụp trong tư liệu nhìn một lần, người phụ nữ trong hình, quỷ khí so với hai ngày trước lại đậm hơn vài phần, ẩn ẩn lộ ra áp lực cùng khó chịu.

    “Thiếu Úc, mặt khác phái người âm thầm bảo vệ người nhà của anh, phòng ngừa vạn nhất.” Tề Dịch nhịn không được lại nhắc nhở một tiếng.

    Quỷ khí trên người Kha Thiếu Úc cũng đậm hơn, không chỉ có Ân Thứ ảnh hưởng, còn có vận rủi do người phụ nữ kia mang tới. Kha Thiếu Úc ở bên cạnh cậu, cậu có thể bảo hộ anh bình an, nhưng khi rời đi rồi, chỉ sợ khó nói trước. Điểm này Ân Thứ rõ ràng mạnh hơn, quỷ khí của Ân Thứ có thể hãm hại người khác ở cự ly rất xa, nhưng may mắn của cậu thì chỉ tồn tại ở khoảng cách thật gần.

    Kha Thiếu Úc nghe mà kinh hãi, không dám chậm trễ, vội vàng rời đi, một lần nữa điều tra người phụ nữ kia.

    Tề Dịch nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể để Ân Thứ gây thêm phiền, Kha Thiếu Úc là bằng hữu của cậu, nếu vì người nào đó lòng dạ hẹp hòi giận chó đánh mèo mà đụng xui rủi thì cậu sẽ rất áy náy.

    Biện pháp trấn an Ân Thứ tốt nhất chính là vuốt lông, nhưng Tề Dịch lại không thể tỏ ra quá trắng trợn.

    Như vậy… ‘vây Ngụy cứu Triệu’ là tốt nhất.

    Tề Dịch bấm một dãy số: “Chúc Trạch à? Tôi là Tề Dịch, tối nay có rãnh đi uống một ly không? Ừ, tốt lắm, tám giờ, gặp ở Thanh Ba.”

    Cúp máy, Tề Dịch yên lặng chúc phúc cho Chúc Trạch: tạm mượn quý thể dùng một chút, tiêu tai chắn họa. Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cậu xúi quẩy đâu.

    Chúc Trạch là một bằng hữu quen biết khi học cắm hoa, thái độ phóng khoáng tùy tiện, thuộc loại người thuần khiết mà quỷ khí khó quấn thân nhất.

    Vì thế, đêm đó Ân tổng liền nghe tin Tề Dịch hẹn một người đàn ông tới quán bar uống rượu, hơn nữa cử chỉ còn rất thân mật, thái độ mờ ám.

    Anh tự nhiên không dễ dàng tha thứ người khác xâm phạm quyền lợi của mình, trước lúc theo đuổi được Tề Dịch, bất cứ giống đực cùng giống cái nguy hiểm nào đều phải cảnh giác.

    Ân Thứ chạy tới quán bar, ở trong đám người điên cuồng hỗn loạn tìm được Tề Dịch ngồi trong góc.

    Anh nheo mắt, tầm mắt bắn thẳng về phía người đàn ông ngồi bên cạnh Tề Dịch, có chút quen mặt, bộ dáng còn không bằng Kha Thiếu Úc. Ân Thứ cảm thấy người này không có chút uy hiếp nào, đang định đi qua chào hỏi thì thấy người nọ đưa tay khoát lên vai Tề Dịch, thực thân thiết áp sát bên tai nói chuyện, miệng cơ hồ sắp dán lên mặt cậu! Mà Tề Dịch thì cư nhiên không hề kháng cự, còn vui vẻ tươi cười.

    Lửa giận của Ân Thứ phừng phừng bốc lên, quỷ khí mãnh liệt.

    Đồng thời, Tề Dịch lập tức phát hiện trên người Chúc Trạch xuất hiện quỷ khí màu tím đậm. Hiển nhiên, người nào đó đang ở ngay gần đây, hơn nữa còn chuyển dời cừu hận lên người Chúc Trạch.

    Tề Dịch trấn an vỗ vỗ vai Chúc Trạch, tự mình rót cho đối phương một ly rượu, thành khẩn nói: “Đêm nay tôi mời, cậu cứ uống thỏa thuê đi, chọn rượu đắt tiền cũng không sao, uống say cũng không thành vấn đề, hết thảy có tôi lo.”

    Chúc Trạch cười sang sảng: “Cậu đúng là bạn chí cốt mà, tôi cũng không khách khí. Nghe nói Thanh Ba có một loại rượu chỉ một ly nhỏ thôi liền say tới ba ngày, hôm nay tôi phải nếm thử mới được.”

    “Không thành vấn đề.” Tề Dịch búng tay, hào phóng nói: “R, mang rượu lên!”

    Chúc Trạch cười tươi rói, hoàn toàn không hay biết có một cụm mây đen đang tới gần.

    Hoàn Chương 29.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [30] Quyết Đấu

    *****

    “Tề Dịch.” Ân Thứ phong độ đi tới chỗ Tề Dịch cùng Chúc Trạch, bộ dáng như ngẫu nhiên gặp gỡ.

    “Di? Ân tổng?” Chúc Trạch lập tức bật dậy, lắp bắp nói: “Thực trùng hợp, không ngờ lại gặp ngài ở đây.”

    Ân Thứ cao ngạo ‘ừ’ một tiếng, tầm mắt bâng quơ xẹt qua, phóng về phía Tề Dịch.

    “Không ngại mời tôi một ly chứ?”

    Chúc Trạch vội vàng biểu thị: “Đương nhiên rồi, được đón tiếp ngài chính là vinh hạnh của tụi tôi.”

    “…” Tề Dịch bó tay nhìn Chúc Trạch, thật sự là đồng đội ngu như heo, người ta còn chưa kịp vung dao mổ heo, người này đã tự đưa đẩu qua nộp mạng.

    Ân Thứ ngồi xuống bên cạnh Tề Dịch, ánh mắt nhìn về phía Chúc Trạch hiền lành đi vài phần, trong lòng lưu loát gạch tên người này ra khỏi danh sách kẻ cạnh tranh, địch ý hoàn toàn lui tán.

    Tề Dịch chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ khí tích tụ trên người Chúc Trạch biến mất, thầm giận rèn sắt không thành thép, mới đối mặt đã bị đá bay, ngay cả một cơ hội giao thủ cũng không có.

    “Ân tổng muốn uống gì? Tôi gọi giúp ngài.” Chúc Trạch ân cần nói.

    “Tùy tiện.” Lời ít ý nhiều, cộng thêm vài phần lãnh ngạo.

    Tề Dịch nói: “Chúc Trạch, tửu lượng Ân tổng chỉ sợ không thể so với cậu đâu, đừng tùy tiện gọi loại có nồng độ quá cao cho anh ta.”

    “Ồ.” Chúc Trạch kỳ quái lên tiếng, tửu lượng Ân tổng rất kém sao, thế không thể uống được loại đặc biệt kia rồi?

    “Không sao, chứ chọn loại giống cậu.” Ân Thứ mở miệng.

    “Ân tổng không cần miễn cưỡng, Irishmist mà Chúc Trạch chọn là loại mạnh nhất của bar này, người thường chỉ uống nửa ly thôi đã cảm thấy choáng váng.” Tề Dịch lại nói.

    “Thế thì tôi lại càng muốn thử xem sao.” Ân Thứ sắc bén quét nhìn về phía Chúc Trạch, quỷ khí nồng đậm vun vút phóng tới.

    Chúc Trạch đơn thuẩn hoàn toàn không cảm nhận được địch ý của Ân Thứ, tùy tiện nói: “R, lại thêm một ly Irishmist.”

    Tề Dịch đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã biến hóa thành một kẻ xấu xa, cố sức châm ngòi sinh sự, sau đó ngồi một bên nhìn hai người đàn ông vì mình mà ‘tranh giành tình nhân’.

    Tề Dịch vốn nghĩ tìm Chúc Trạch tới kéo cừu hận là một việc sai lầm, kết quá sau khi nốc nửa ly Irishmist, đồng đội heo liền thăng cấp thành thần trợ thủ: “Cậu có biết không, tôi kỳ thực đã thầm mến cậu thật lâu rồi!”

    Lực sát thương của những lời này hoàn toàn đạt tới một trăm phần trăm, nháy mắt làm giá trị cừu hận của Ân Thứ tăng max.

    Nhưng Tề Dịch thì biết rõ, đối tượng thầm mến của Chúc Trạch là cô bé hàng xóm của cậu ta, thầm mến người ta mười năm nhưng lại không dám mở miệng, bởi vì đối phương là cấp bậc nữ thần, xinh đẹp thiện lương thu nhập cao, ngay cả dũng khí theo đuổi người ta, Chúc Trạch cũng không có.

    Tề Dịch rút cánh tay mình ra, xem cậu ta như trẻ con mà ôm vào trong lòng, an ủi nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không phải là thầm mến thôi sao? Tìm cơ hội bày tỏ thì không cần đau khổ yêu thầm nữa.”

    “Nếu tôi bày tỏ, cậu có tiếp nhận tôi không?” Chúc Trạch ngẩng đầu, dùng ánh mắt long lanh như chú chó con nhìn Tề Dịch.

    “Ách…” Sát khí bên cạnh thực nặng a, lông tơ Tề Dịch dựng thẳng.

    “Ô… mình biết cậu không tiếp nhận mà, chúng ta căn bản không có khả năng!” Chúc Trạch ôm chặt lấy eo Tề Dịch, khóc rống lên: “Là mình vô dụng, không xứng với cậu, ô, ô…”

    Một cánh tay đột nhiên vươn tới túm lấy cổ áo Chúc Trạch, dùng sức kéo cậu ta ra khỏi người Tề Dịch, vứt qua một bên.

    Ân Thứ đặt mông ngồi xuống vị trí chính giữa hai người, không để Chúc Trạch có cơ hội ‘chiếm tiện nghi’ Tề Dịch.

    Sau đó ngay lập tức quay qua nhìn chằm chằm Tề Dịch, hệt như phát hiện vợ mình ngoại tình, giọng điệu vừa phẫn nộ lại ủy khuất chất vấn: “Cậu ta cũng thích em?”

    Tề Dịch đang định trả lời thì nhìn thấy Chúc Trạch đang nằm úp sấp bên cạnh đột nhiên xoay người ngồi dậy, ôm chầm lấy Ân Thứ gào to: “Mình yêu cậu!”

    Âm thanh vang dội, khí thế kinh người, làm đám người xung quanh đều quay đầu nhìn qua.

    Tề Dịch cẩn thận đánh giá Ân Thứ, quả nhiên…. đen xì xì.

    Cậu không khỏi bi ai cho Chúc Trạch, thực sự là không chết không chịu ngừng mà. Mục đích của cậu quả thực đã đạt tới, hơn nữa hiệu quả còn vượt cả tưởng tượng, chỉ là có chút thái quá…

    Chúc Trạch ôm rất chặt, Ân Thứ nhất thời không giãy ra được, tức giận tới mức mặt xanh mét.

    Một tiếng huýt sáo vang lên, có người hô: “Ở cùng một chỗ đi, hai người rất xứng đôi a, ha ha ha.”

    Ân Thứ mắt lạnh đảo qua, người nọ lập tức im bặt, nhưng kế tiếp lại có thêm càng nhiều người lên tiếng, nhiệt tình hưởng ứng.

    Ân Thứ dùng sức kéo Chúc Trạch ra, cầm lấy ly rượu hất lên mặt đối phương.

    Tiếng than thở nổi lên bốn phía, những người biết chuyện đều biểu thị tiếc nuối.

    “Đi theo tôi!” Ân Thứ túm lấy Tề Dịch chuẩn bị ra ngoài.

    “Chậm đã.” Tề Dịch vội hỏi: “Không thể để Chúc Trạch một mình ở lại đây.”

    “Em quản cậu ta làm gì?” Ân Thứ cả giận nói.

    “Cậu ta uống rượu, ở lại đây không an toàn, tôi phải đưa cậu ta trở về.” Tề Dịch giãy khỏi tay Ân Thứ, định đi tới đỡ Chúc Trạch.

    Ân Thứ cản lại, đi tới thô lỗ xách Chúc Trạch lên, lạnh giọng quát Tề Dịch: “Đi thôi.”

    Tề Dịch lập tức đuổi kịp, âm thầm quan sát quỷ khí biến hóa trên người Chúc Trạch. Chậc, thật sự là đen xì luôn, vận xui lâm đầu a.

    Ba người vừa ra khỏi quán bar thì chợt nghe xẹt xẹt một tiếng, toàn bộ đèn đóm trong quán tắt phụt, thế nhưng cúp điện a. Nhưng nhìn các cửa hàng xung quanh thì đèn đuốc vẫn sáng trưng, chỉ có mỗi quán bar này là tối om.

    Tiếng ồn ào trong quán bar nổi lên bốn phía, vô số người chen chúc nhau đi ra ngoài.

    Thực hiển nhiên, kinh doanh của quán bar đêm nay hoàn toàn ngâm nước nóng…

    Tề Dịch nhìn về phía Ân Thứ, bó tay toàn tập.

    Ân Thứ thẳng tắp đứng ở ven đường, chuẩn bị bắt một chiếc taxi, nhanh chóng xử lý cái kẻ đang xách trong tay. Bất quá, anh hệt như vô hình với nhóm taxi, hoàn toàn không có ai để ý.

    “Tôi đưa cậu ta về.” Tề Dịch đi tới, định đỡ lấy Chúc Trạch.

    Ân Thứ quay lại, kéo Chúc Trạch đi tới chỗ xe mình, mở cửa sau, quăng vào.

    “Đi thôi, tới nhà cậu ta, tôi đưa đi.” Ân Thứ nghiến răng nghiến lợi nói.

    “Đưa tới nhà tôi đi, tôi cũng không biết cậu ta ở đâu.”

    Ánh mắt Ân Thứ lập tức sắc bén, giọng điệu không tốt: “Nói cách khác, nếu hôm nay tôi không tới, em liền tính toán đưa kẻ này về ngủ cùng?”

    Tề Dịch: có cần nói mờ ám tới vậy không?

    “Lên xe.” Ân Thứ đẩy Tề Dịch ngồi vào vị trí phó lái.

    “Chậm đã, tôi lái cho.”

    Ân Thứ cũng không kiên trì, anh thừa hiểu tỷ lệ gặp chuyện ngoài ý muốn của mình cao cỡ nào, suy nghĩ tới an toàn sinh mệnh của bọn họ, vẫn là để Tề Dịch lái xe thì tốt hơn.

    Bên trong xe một mảnh im lặng, Tề Dịch biết tâm tình Ân Thứ giờ phút này xấu cỡ nào. Cậu nhanh chóng lái xe về chổ ở ban đầu của mình, Ân Thứ chủ động xách Chúc Trạch, ngay cả đụng cũng không để Tề Dịch đụng tới.

    Sau khi vào nhà, Ân Thứ lập tức ném người xuống đất, ngay cả sô pha cũng không muốn để cậu ta dùng.

    “Sao lại ném xuống đất?” Tề Dịch bước qua, định đỡ Chúc Trạch vào phòng khách.

    Ân Thứ giữ cậu lại: “Để cậu ta ngủ lại đây một đêm là hào phóng lắm rồi!”

    “Đây là nhà của tôi, cậu ta là bằng hữu của tôi.” Tề Dịch nhấn mạnh.

    “Nếu là nhà của em, em làm chi phải ở bên ngoài?” Ân Thứ oán giận.

    Nói hay thật a! Ai là cái người biết rõ đây là nhà cậu mà ở lì không chịu đi a?

    “Anh dọn ra ngoài thì tôi sẽ dọn về.”

    Ân Thứ mặt lạnh nói: “Vì cái gì em nhất định phải đuổi tôi đi? Tôi làm sai cái gì? Chỉ vì tôi thích em?”

    “Đúng vậy, chỉ vì anh thích tôi.”

    “Kia cậu ta thì sao?” Ân Thứ chỉ Chúc Trạch đang nằm dưới đất: “Cậu ta thì sao hả?”

    “Cậu ta là bằng hữu của tôi.”

    “Cái người ‘bằng hữu’ này cũng vừa tỏ tình với em đấy thôi!”

    Tề Dịch dừng một chút, sau đó thực tế nói: “Tôi nhớ rõ người cậu ta tỏ tình là anh mà?”

    “Cậu ta say rượu.” Ân Thứ tức giận.

    “Đúng vậy, cậu ta say rượu.” Tề Dịch gật gật đầu: “Đã biết như vậy thì anh cần gì so đo với một con ma men?”

    Ân Thứ quả thực là phẫn nộ.

    Tề Dịch có đôi khi cảm thấy anh hệt như con nít, vừa không được tự nhiên lại vừa nhỏ nhen.

    “Thời gian không còn sớm, anh tính toán lôi kéo tôi cãi nhau cả đêm sao?” Tề Dịch hỏi.

    Ân Thứ hé miệng, giãy khỏi tay Tề Dịch, sau đó đi tới bên cạnh Chúc Trạch, không tình nguyện xách lên, kéo vào trong phòng khách.

    Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc, vừa rồi thái độ rõ ràng vô cùng ác liệt, sao hiện giờ cư nhiên lại chủ động đưa vào phòng a.

    Tề Dịch lo lắng đi theo, thấy Ân Thứ quẳng người lên giường, sau đó trùm chăn.

    Làm xong hết thảy, Ân Thứ mặt không chút biến sắc đi ra phòng khách, đóng cửa, nói: “Em đi tắm trước đi, chúng ta cũng ngủ thôi.”

    Tề Dịch nhìn nhìn phòng khách, lại nhìn phòng ngủ chính, đột nhiên hiểu ra. Sở dĩ Ân Thứ tốt bụng như vậy bởi vì muốn tạo ra cơ hội ở cùng phòng với cậu.

    “Phòng ngủ chính cho anh, tôi ngủ ngoài phòng khách.”

    “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Ân Thứ giữ chặt vai cậu, nguy hiểm nói: “Em có hai lựa chọn, một là cùng tôi ngủ, hai là bị tôi cưỡng ép ngủ. Em dám ngủ cùng người đàn ông khác, tôi lập tức làm em.”

    “Tôi ngủ ở sô pha.” Không đợi Ân Thứ phản bác, Tề Dịch lại nói: “Anh cũng chỉ có hai lựa chọn, một là để tôi ngủ ở sô pha, hai là anh ngủ sô pha, nếu anh nhất định bắt tôi ngủ cùng, tôi lập tức rời đi.”

    Ân Thứ không nói nữa, cả người ỉu xìu.

    “Tốt lắm, tôi đi tắm trước.” Tề Dịch không để ý tới Ân Thứ nữa, lập tức vào phòng.

    Bất quá chỉ vài giây sau, trong phòng truyền ra âm thanh kinh sợ của Tề Dịch: “Ân Thứ, anh làm gì phòng tôi vậy hả?”

    Ân Thứ bước vào, nhìn xung quanh một vòng nói: “Em không thấy rất đẹp sao?”

    “Đẹp?” Tề Dịch chỉ bức ảnh phóng đại ở trên đầu giường, khó tin nói: “Anh treo hình ở đây làm gì hả?”

    “Hình chúng ta chụp chung a, rất đẹp.”

    “Anh nghĩ đây là phòng tân hôn à?” Chỉnh hệt như hình kết hôn, có cần khoa trương như vậy không a?

    “Chỉ cần em gật đầu, nơi này có thể lập tức biến thành phòng tân hôn của chúng ta.” Ân Thứ tha thiết nhìn Tề Dịch.

    Tề Dịch trừng mắt, lại chỉ cái chăn trên giường: “Màu đỏ thẩm, cư nhiên lại là màu đỏ thẫm!”

    “Không phải em thích những màu rực rỡ sao?”

    Tề Dịch sửng sốt, từ nhỏ cậu đã nhìn thấy quỷ khí u ám, vì thế quả thực càng những màu sắc rực rỡ tươi đẹp. Sở thích này cậu không hề nói cho Ân Thứ, không ngờ anh lại chú ý.

    “Nhưng mà, cái màu đỏ thẫm này đã vượt quá phạm trù thẩm mỹ bình thường rồi.” Đặc biệt là cái chữ hỉ to đùng kia, quả thực không thể nhìn thẳng!

    “Còn có đèn màu trên tường là chuyện gì? Anh còn đổi màn của tôi thành ren, cửa phòng tắm thành thủy tinh trong suốt!” Tề Dịch cơ hồ sắp bùng nổ, chưa từng bị kích thích tới vậy.

    Ân Thứ, anh quả thực là giỏi mà!

    Hoàn Chương 30.

    Tiểu kịch trường —–

    Tề Dịch: anh có biết vì sao tôi thích anh không?

    Ân Thứ: vì cái gì?

    Tề Dịch: bởi vì anh luôn làm tôi kinh sợ mà hỏng mất lí trí, đánh mất cả may mắn, gặp đủ chuyện ly kỳ, cứ thế mà thất thủ cả tâm hồn.

    Ân Thứ: … nghe có vẻ có chỗ nào đó không đúng.

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập