Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 49-51

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [49] Tình Địch

    *****

    Hạng mục hợp tác của Ân Đạt cùng Vinh thị chính thức khởi công, bọn họ liên hợp tổ chức một buổi tiệc, mời chuyên gia trong giới cùng tinh anh kinh doanh của các xí nghiệp lớn tham dự. Loại tiệc này hàng năm tổ chức cũng hơn chục cái, chủ yếu để mở rộng nghiệp vụ, trao đổi kinh nghiệm, mở rộng giao tiếp, đề cao danh tiếng, địa điểm tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp của Ân Đạt.

    Ân Thứ vừa mới tới đã bị Vinh Trinh kéo qua giới thiệu với mọi người, Tề Dịch tìm một góc im lặng, nhàn nhã thưởng thức rượu ngon.

    “Tề Dịch.” Kha Thiếu Úc bưng ly rượu đỏ đi tới bên cạnh Tề Dịch, cùng cậu cụng ly.

    Tề Dịch mỉm cười: “Thiếu Úc cũng tới à?”

    “Ừm.” Kha Thiếu Úc tao nhã ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lén lút đảo một vòng người cậu. Tề Dịch mặc âu phục so với bình thường tăng thêm vài phần phong độ tri thức, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ giáo dưỡng tốt đẹp, không cao ngạo như đám thượng lưu, nhưng lại thiên về ưu việt, thong dong mà hiền hòa, làm người ta vừa thấy liền nhịn không được muốn thân cận.

    Ân Thứ khí thế quá mạnh, người bình thường đứng bên cạnh anh luôn mất đi cảm giác tồn tại, duy chỉ có Tề Dịch không chút nào bị ảnh hưởng. Mới nãy cậu cùng Ân Thứ tiến vào, trong lòng Kha Thiếu Úc thậm chí còn sinh ra cảm giác thực ‘xứng đôi’.

    “Tề Dịch, ngày mốt cậu có rảnh không?” Kha Thiếu Úc hỏi.

    “Hử? Chắc là có, sao vậy?”

    “Tôi muốn mời cậu tới nhà ăn cơm.” Kha Thiếu Úc nhìn Ân Thứ bị mọi người vây quanh, ẩn ẩn lộ ra vài phần oán giận: “Đã lâu rồi không được thưởng thức thủ nghệ của cậu, cậu đã không chịu làm, tôi chỉ đành mời đầu bếp khác.”

    Tề Dịch buồn cười nói: “Trù nghệ của tôi cũng không tới mức làm anh nhớ mãi không quên đi?”

    “Đương nhiên là có rồi, chỉ là anh không biết thôi.” Một tháng Tề Dịch đưa cơm kia chính là khoảng thời gian anh ăn uống thỏa mãn nhất. Trù nghệ của Tề Dịch có lẽ không phải quá xuất sắc, nhưng mỗi món ăn đều thực dụng tâm, mang theo hương vị gia đình, còn căn cứ theo thời tiết mà thay đổi, chuẩn bị canh bổ hoặc nước mát.

    Khi đó anh cảm thấy thực ấm áp, cũng không ý thức được bản thân đã động tâm. Nếu khi đó quyết định theo đuổi, hẳn sẽ không để cậu lao vào vòng tay Ân Thứ đi? Kha Thiếu Úc thực hối hận, anh cùng Tề Dịch vốn có một mối liên hệ chung, hẳn phải dễ dàng tới với nhau hơn ai khác, nhưng lại ngu ngốc bỏ lỡ cơ hội.

    Anh không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, vô luận thế nào, cũng phải ra sức một phen.

    “Tề Dịch.” Âm thanh lạnh lùng của Ân Thứ truyền tới, đánh gảy cuộc nói chuyện của hai người.

    Tề Dịch nhin anh: “Sao không trao đổi với bọn họ nhiều một chút?”

    Giao tế của Ân Thứ cực kém, không phải vì tính cách mà là do quỷ khí trên người anh. Bất quá chỉ cần có cậu ở, ảnh hưởng của quỷ khí liền hạ thấp, cũng chính là cơ hội tốt để anh kết bạn xã giao.

    Ân Thứ nhìn chằm chằm Kha Thiếu Úc, thản nhiên nói: “Còn nhiều thời gian, về sau có thể chậm rãi trao đổi.”

    Có sinh vật giống đực mơ ước người của anh, sao anh còn tâm tình nói những chuyện không chút dinh dưỡng nào với đám người nhàn rỗi kia?

    Kha Thiếu Úc đứng lên, hơi hất cằm, phóng qua một ánh mắt khiêu khích, sau đó nói một tiếng ‘xin lỗi không tiếp được’ liền tao nhã rời đi.

    “Đi theo tôi.” Ân Thứ nói với Tề Dịch.

    “Đi theo anh làm gì? Tôi cũng đâu quen biết ai.” Những người kia đều là giám đốc hoặc nhân tài cao cấp của công ty, một kẻ làm công như cậu chạy tới làm chi? Xin để cậu im lặng làm người qua đường đi.

    “Bọn họ rất muốn làm quen với em.”

    “?”

    “Trước đó em chiến thắng Vinh Trinh cùng ‘tước gia’ Quan Sĩ Thần, hiện giờ trong giới thượng lưu đã có chút danh tiếng.” Ân Thứ giải thích nói: “Đặc biệt là Quan Sĩ Thần, có không ít người thua tiền trong tay ông ta, này xem như em gián tiếp trả thù giúp bọn họ.”

    Tề Dịch không ngờ chuyện kia cũng có thể xoát ra giá trị hảo cảm lớn tới vậy.

    Ân Thứ đưa tay khoát lên lưng Tề Dịch, dẫn cậu đi tới trung tâm, chẳng chút che dấu thân cận cùng chiếm hữu. Nói là giới thiệu Tề Dịch quen biết bằng hữu, nhưng sự thực thì càng giống đang tuyên bố quyền sở hữu hơn.

    Kha Thiếu Úc ánh mắt u ám nhìn bọn họ, môi khẽ nhếch lên. Anh nghĩ mình rất có kiên nhẫn, nhưng nhìn người mình thích sóng vai với người khác, quả thực không thể nào chịu đựng được.

    Tụ hội tiến hành thực thuận lợi, có Tề Dịch làm bạn, mị lực của Ân Thứ tỏa ra vô biên, khí chất lãnh đạo trời sinh cùng quỷ khí u ám làm người ta nảy sinh lòng kính sợ. Tuy Ân Thứ là con nuôi Ân gia, nhưng vốn xuất thân từ Triệu gia, cũng là đại gia tộc truyền thừa trăm năm, nội tình thâm sâu, cho dù hiện giờ nguyên khí tổn hao nhiều nhưng vẫn còn đủ lực ảnh hưởng như cũ. Nếu Z quốc có chế độ quý tộc thì Ân Thứ chính là quý tộc chân chính.

    Triệu gia chuyên xuất ra thiên tài, có gen di truyền phi thường tốt, nếu không phải nghiệp chướng quá sâu, hiện giờ cả nước chỉ sợ không có gia tộc nào có truyền thừa lâu dài, tài lực hùng hậu, huyết thống thuần khiết hơn bọn họ.

    “Ân tổng, nghe danh đã lâu vẫn không có duyên gặp mặt, thật sự tiếc nuối.” Một người đàn ông chậm rãi đi tới.

    Tề Dịch theo tiếng nhìn qua, thầm kêu không tốt, sao lại là ông ta? !

    Người tới mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là ông trùm châu báu Triệu Minh Huy.”

    Tề Dịch lập tức nhìn qua Ân Thứ, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, mà quỷ khí thì đang điên cuồng quay cuồng.

    Triệu Minh Huy vô thức rùng mình, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ kỳ quái, hệt như bị con rắn độc nhắm tới.

    “Xin chào.” Ân Thứ chậm rãi vươn tay.

    Triệu Minh Huy ẩn ẩn cảm thấy nếu cùng người này bắt tay thì sẽ phát sinh những chuyện rất đáng sợ, bất quá ý niệm này chỉ chợt lóe rồi biến mất, liền lễ phép bắt tay.

    Tề Dịch nhìn chằm chằm bàn tay nắm lấy nhau của hai người, sợ Ân Thứ kích động sẽ bóp nát tay Triệu Minh Huy.

    Quỷ khí trên người Ân Thứ giống như được châm lửa, phừng phừng bốc lên, hai người có chung nguồn huyết mạch, phần lớn quỷ khí trên người Triệu Minh Huy bị Ân Thứ dẫn dắt. Nếu Ân Thứ có thiện ý, quỷ khí sẽ bị anh hấp thu, nhưng nếu anh mang theo ác ý thì quỷ khí của Triệu Minh Huy sẽ gia tăng gấp bội.

    Ân Thứ ánh mắt lạnh như băng, bình tĩnh buông tay.

    Triệu Minh Huy vốn định kết giao với Ân Thứ để sau này có cơ hội hợp tác, bất quá trong lòng không ngừng ứa khí lạnh, làm ông không thể chịu đựng thêm phút nào nữa.

    Sau khi trò chuyện vài câu, Triệu Minh Huy vội vàng rời đi.

    “Anh không sao chứ?” Tề Dịch hỏi Ân Thứ. Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Triệu Minh Huy, tinh tường nhìn ra trên người đối phương ngưng tụ luồng quỷ khí mang điềm báo không rõ.

    “Không có việc gì.” Ân Thứ cụp mắt, trầm thấp nói: “Hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút, không tới công ty.”

    “Tốt.”

    Ân Thứ gọi người báo cho Vinh Trinh một tiếng, sau đó mang theo Tề Dịch rời khỏi câu lạc bộ.

    Tề Dịch vừa mới lái xe ra ngoài thì chợt nghe cách đó không xa truyền tới một trận tiếng phanh xe chói tai, tiếp đó là âm thanh va chạm thật lớn.

    Đám người xôn xao, có người hô to: “Tai nạn rồi, mau báo cảnh sát đi.”

    Tề Dịch liếc nhìn qua, thấy một chiếc xe tư gia vừa tông vào cột dừng xe bus ở bên đường, đầu xe hư hại nghiêm trọng.

    Ân Thứ đột nhiên nói: “Đó là xe của Triệu Minh Huy.”

    Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Vừa rồi nhìn thấy quỷ khí trên người đối phương thì đã biết người này sắp gặp chuyện, chỉ là không ngờ ứng nghiệm nhanh như vậy.

    Cậu không nhìn thấy quỷ hồn của Triệu Minh Huy, thuyết minh ông ta vẫn còn sống, bất quá chỉ sợ bị thương không nhẹ.

    Người bình thường bị Ân Thứ ảnh hưởng đã chịu chút thương tích, càng miễn bàn tới Triệu Minh Huy bị anh căm hận.

    “Đã chết à?” Ân Thứ hỏi.

    “Không có.” Tề Dịch đáp.

    Ân Thứ mặt không biểu cảm phun ra hai chữ: “Tốt lắm.”

    “Đi thôi, về nhà.” Anh thu hồi tầm mắt.

    Ân Thứ âm trầm như vậy, Tề Dịch chưa từng thấy qua, không khỏi có chút kinh hãi, cũng có chút đau lòng.

    Vì thế buổi tối lúc ăn cơm, Tề Dịch làm một bàn cơm phong phú, tất cả đều là món Ân Thứ thích ăn.

    Ân Thứ liền hỏi: “Không phải em nói buổi tối không nên ăn nhiều sao?” Trước kia anh muốn ăn thêm một cái chân gà thôi cũng bị vô tình cự tuyệt.

    “Ngẫu nhiên thì không sao.” Tề Dịch cười cười gắp rau cho anh.

    “Tối nay tôi phải ăn năm chén cơm.” Ân Thứ biểu thị.

    Khóe miệng Tề Dịch giật giật: “… ừm.”

    “Sau khi ăn có thể ăn hoa quả không?”

    “Này thì có thể.”

    “Kia bánh ngọt.”

    “Này thì tuyệt đối không được!” Tề Dịch trừng mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước.

    Ân Thứ yên lặng ăn cơm.

    Một lát sau, anh lại nói: “Tề Dịch, gần nhất lượng vận động khá lớn, tôi cảm thấy bữa ăn khuya rất cần thiết.”

    “Bữa khuya chỉ có thể uống cháo.”

    “Thêm một miếng bánh ngọt?”

    “Không được.”

    Ân Thứ nhìn cậu: “Răng đau của tôi đã sớm tốt lắm rồi.”

    “Không phải vấn đề đau răng.”

    “Kia là gì?”

    Tề Dịch liếc mắt: “Buổi tối ăn những thứ có nồng độ chất béo cao như lòng trắng trứng rất dễ béo phì.”

    “Tôi thường xuyên vận động, không sợ.”

    “Còn có thể gây chán ăn, ảnh hưởng cảm xúc.”

    “Tôi thường xuyên vận động, không sợ.”

    “Thế, ảnh hưởng công năng, làm tính sự suy yếu, anh hẳn cũng không sợ đi?”

    “… này nhất quyết là không được.”

    Ân Thứ ăn xong năm chén cơm, còn tiêu diệt một dĩa trái cây, tâm tình mới khôi phục lại, vui sướng bị Tề Dịch dẫn ra ngoài đi dạo.

    Tề Dịch đột nhiên cảm thấy, người này khi nãy tối tăm như vậy hoàn toàn là giả vờ đi? Mục đích chính là muốn tranh thủ đồng tình của cậu, thu lại đủ loại ưu đãi! Anh bây giờ tinh thần phơi phới, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn lôi kéo cừu hận của nhóm thú cưng, căn bản không nhìn ra chút khó chịu nào.

    Khuya đó, trong căn phòng u tĩnh, hai người ôm lấy nhau chìm vào mộng đẹp.

    Ân Thứ nhìn người ngủ say bên cạnh, ánh mắt nhu hòa. Người này không hề biết, lúc anh cảm thấy lạnh lẽo nhất, sự quan tâm thản nhiên cùng ấm áp của cậu rất dễ dàng làm anh vui vẻ trở lại. Có cậu ở bên người, thật sự là một chuyện phi thường tốt đẹp.

    Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tề dịch, im lặng nói ra ba chữ: “Tôi yêu em.”

    Hôm sau, lúc Tề Dịch tỉnh dậy thì phát hiện Ân Thứ vẫn còn nằm trên giường, liền dùng chân đá đá anh, gọi lớn: “Mau dậy đi, muộn rồi.”

    Ân Thứ chuẩn xác túm lấy chân cậu, mắt cũng không thèm mở: “Hôm nay không tảo triều.”

    Tề Dịch: (#‵′) 凸

    Tề Dịch dùng sức rút chân mình lại, sau đó đứng lên giẫm ngực Ân Thứ.

    Ân Thứ ăn đau mở mắt ra, ôm ngực buồn bực nhìn vợ mình.

    “Đừng có giả vờ đáng thương.” Tề Dịch vừa thay quần áo vừa nói: “Anh tính xem tháng này mình bỏ bê công việc bao nhiêu lần rồi hả?”

    “Tuần trăng mật, có thể hiểu được mà.” Ân Thứ nhìn Tề Dịch thay đồ, cái lưng xích lõa, thắt lưng nhỏ gầy, cái mông mượt mà, đôi chân thon dài thẳng tắp…

    “Nói hưu nói vượn, ai trăng mật với anh?” Tề Dịch cảm giác được tầm mắng càng lúc càng nóng rực của Ân Thứ, cầm lấy quần áo bên cạnh vứt lên đầu anh, hối thúc: “Mau dậy đi, tôi đưa anh đi rồi phải đi câu cá nữa, đừng có là trễ thời gian của tôi.”

    Câu cá cư nhiên còn quan trọng hơn anh? ! Ân Thứ kéo quần áo xuống, chỉ kịp bắt lấy tàn ảnh của Tề Dịch.

    Mới tốt được một chút đã trở mặt, Ân Thứ cảm thấy mình thực bi thương…

    Hoàn Chương 49.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [50] Tình Địch

    ****

    “Ba, vì cái gì muốn điều tôi ra nước ngoài?” Kha Thiếu Úc kinh ngạc nhìn ba Kha chất vấn.

    “Công ty trong nước đã có anh cả anh phụ trách rồi, tôi hi vọng anh quản lí chi nhánh bên nước ngoài.” Ông Kha bình thản nói.

    “Chi nhánh bên đó không phải đã giao cho cô rồi sao? Tôi qua đó làm gì nữa?”

    “Một mình cô anh chống đỡ cả công ty, khó tránh có chút cố sức, vừa lúc anh có thể trợ giúp một tay.”

    Kha Thiếu Úc cười lạnh: “Ba sợ tôi ở lại trong nước sẽ cản trở ba cùng anh cả đi?”

    Trước đó không lâu, dưới sự trợ giúp của Tề Dịch, Kha Thiếu Úc giải quyết một mối nguy cho Kha gia, nhưng ông Kha vẫn không vì thế mà xem trọng, ngược lại, ông cảm thấy thực mất mặt trước mặt đứa con này, mỗi lần nhìn thấy đều thực khó chịu, vì thế quyết định điều Kha Thiếu Úc ra nước ngoài cho rảnh mắt.

    “Anh có ý gì? Anh là con tôi, có thể cản trở gì chứ?” Ông Kha trừng mắt: “Tôi điều anh ra nước ngoài cũng vì muốn rèn luyện năng lực của anh, anh không cần suy nghĩ quá nhiều.”

    “Nghĩ nhiều? Tôi vừa mới tiến vào ban giám đốc thì ông liền điều tôi đi, ít nhất ba năm cũng không được về, toàn bộ thành quả trước đó chuyển hết cho Kha Thiếu Uy. Ba, ông cảm thấy làm vậy công bằng với tôi à?”

    “Chuyện này tôi đã quyết định, anh nguyện ý thì tốt, còn không thì cũng thế, trong vòng một tuần phải xuất ngoại!” Ông Kha không muốn nhiều lời, cường ngạnh ra lệnh.

    Kha Thiếu Úc siết chặt nắm tay, trong mắt phừng phừng lửa giận. Sau một lúc, anh nhắm mắt lại, thẳng lưng, ngạo nghễ bỏ đi.

    Lên xe thể thao phóng ra khỏi biệt tự, lao băng băng trên đường quốc lộ, gió thu rét lạnh thổi quét làm mặt anh trắng bệch, nhưng không thể nào xua tan lửa giận trong lòng anh.

    Ông Kha xưa nay luôn thiên vị Kha Thiếu Uy, thờ ơ với anh hai cùng anh. Vô luận bọn họ cố gắng nhiều cỡ nào cũng thua kém địa vị của Kha Thiếu Uy trong lòng ông. Hiện giờ anh hai mất đi, anh lại càng cô độc, một cây làm chẳng nên non. Anh chưa bao giờ tưởng niệm anh hai như lúc này, cứ việc cá tính nguội lạnh, chẳng chút thu hút, nhưng vẫn là người mà anh thân cận nhất, tín nhiệm nhất, cũng là cột trụ tâm linh cản gió tránh mưa.

    “Anh, vì sao anh lại rời đi sớm như vậy?” Kha Thiếu Úc khó chịu lẩm bẩm.

    Trong lúc thất thần, phía trước đột nhiên có một chiếc xe tải lao tới, Kha Thiếu Úc vội vàng đảo vô lăng, chiếc xe thể thao lướt sát qua rào chắn, mạo hiểm tránh được không nghênh diện với chiếc xe tải kia, ngay sau đó một tiếng phanh xe chói tai, Kha Thiếu Úc khẩn cấp dừng xe lại ở ven đường.

    Bước xuống xe xem xét, chỉ thấy bên mặt phải chiếc xe thể thao vừa sắm bị trầy vài đường thật dài, còn có mấy chỗ bị lõm vào.

    “Mẹ nó!” Kha Thiếu Úc hung hăng đá một cước lên cửa xe, sau đó nản lòng dựa vào bên cạnh, trầm mặc nhìn về phương xa, một mình cô linh đứng trong gió lạnh…

    ‘Ting’ một tiếng, Tề Dịch đang ở trên mạng đột nhiên nhìn thấy QQ phát ra một lời nhắc nhở sinh nhật.

    “Ồ? Hôm nay là sinh nhật Thiếu Úc?” Tề Dịch lẩm bẩm: “Khó trách hôm trước anh ta mời mình tới nhà ăn cơm.”

    Nghĩ nghĩ, cậu tắt máy tính, thay quần áo sau đó ra ngoài. Cậu trực tiếp đi tới tiệm Thải Hồng, mượn nhà bếp của chị Tô làm một chiếc bánh gato. Vì thế mà còn phải hi sinh ‘sắc đẹp’, bị chị Tô hung hăng chà đạp một phen.

    Sau đó, Tề Dịch lại tới một cửa hiệu mua cà vạt, hơn nữa còn ngẫu nhiên trúng thưởng một cái kẹp cà vạt, vừa vặn ghép lại thành một bộ.

    Quà đã chuẩn bị tốt, Tề Dịch liền gọi điện cho Kha Thiếu Úc.

    “Tề Dịch?”

    “Thiếu Úc, không phải lần trước anh nói mời tôi ăn cơm à?” Tề Dịch cười nói: “Tôi đang chờ a.”

    “…cậu ở đâu, tôi lập tức qua đón.”

    “Ừm, không cần, nói địa chỉ đi, tôi tự chạy qua.”

    Kha Thiếu Úc cũng không kiên trì, nhanh chóng báo địa chỉ.

    Cúp điện thoại, tâm tình suy sụp của Kha Thiếu Úc nhất thời sáng sủa. Anh xoay người chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy những vết trầy bên thân xe nhướng mày, do dự một chút, rốt cuộc vẫn mở cửa xe, lái tới trung tâm sửa chữa ô tô gần nhất, đồng thời gọi người tới đón mình.

    Anh cũng không muốn lái chiếc xe bị hủy dung này đi gặp Tề Dịch.

    Địa điểm hai người hẹn gặp cũng không phải căn biệt thự lần trước, mà là một căn hộ Penthouse ở nội thành của Kha Thiếu Úc.

    “Cậu về trước đi, ngày mai tới đón tôi.” Sau khi phân phó tài xế, Kha Thiếu Úc liền đi tới khu nhà của mình.

    Tề Dịch đã tới rồi, đang nhàn nhã đứng dưới tàng cây thưởng thức phong ctang2xung quanh. Dáng người cậu tuấn dật, bộ dáng thanh nhàn, gió lạnh khẽ lay động chiếc khăn quàng cổ, màu sắc rực rỡ như ngọn lửa kia trở thành tiêu điểm ấm áp nhất trong khung cảnh trước mắt, chặt chẽ bắt lấy tầm mắt Kha Thiếu Úc.

    Trái tim Kha Thiếu Úc nảy lên thình thịch, cước bộ nhanh hơn.

    Tề Dịch nhìn thấy anh, lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi.

    “Thiếu Úc, sinh nhật vui vẻ.” Tiếp đó đưa quà tới trước mặt Kha Thiếu Úc.

    Kha Thiếu Úc sửng sốt, qua một lúc lâu mới nhớ ra hôm nay quả thực là sinh nhật mình, sau khi cãi nhau với ba một trận thì quên bén đi mất.

    “Cậu… sao lại biết hôm nay là sinh nhật tôi?”

    “Tôi thấy nhắc nhở của QQ.” Tề Dịch cười đáp.

    “Cậu xác định QQ là ngày chính xác sao?”

    “Nếu không phải thì sao anh lại cố ý mời tôi ăn cơm vào hôm nay?” Tề Dịch nhún nhún vai: “Cho dù không phải cũng không sao, dù sao đây cũng là bữa cơm anh nợ tôi a.”

    Khóe miệng Kha Thiếu Úc hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra một tia lo lắng. Cầm lấy quà Tề Dịch đưa qua, dẫn cậu lên căn hộ của mình.

    Kha Thiếu Úc so với Kha Thiếu Thừa, vô luận là đẳng cấp quần áo hay chất lượng sinh hoạt, đều rất xem trọng. Phòng ở của Kha Thiếu Úc trang hoàng tao nhã, sáng ngời, sắc thái rực rỡ, tràn ngập phong cách hiện đại, mà phòng trọ của Kha Thiếu Thừa thì bình thường đơn điệu, tùy tính. Bọn họ tựa như đến từ hai thế giới hoàn toàn bất đồng, một người là thiên chi kiêu tử, một người là trạch nam khiêm tốn.

    “Tùy tiện ngồi đi, đừng khách khí.” Kha Thiếu Úc đặt quà lên bàn trà, nhìn về phía phòng bếp nói: “Người tôi mời tới là một đầu bếp người pháp, trù nghệ không tệ. Tôi chỉ ngẫu nhiên mới có thể mời tới để tôi hưởng thức mỹ thực.”

    “Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn a.” Tề Dịch nhìn hai phần cơm chỉnh tề bày trên bàn, món ăn tinh xảo, ly rượu óng ánh, hoa hồng đỏ rực, nếu thêm mấy ngọn nến thì quả thực chính là một bữa tiệc lung linh.

    Trong lòng Tề Dịch ẩn ẩn có chút kịch quái, hôm nay không phải sinh nhật của Kha Thiếu Úc sao? Vì sao không mời bằng hữu khác tới chúc mừng? Chỉ có mỗi hai bọn họ, thấy thế nào cũng không thích hợp.

    “Tôi có thể mở quà không?” Kha Thiếu Úc lễ phép hỏi.

    “Đương nhiên.” Tề Dịch nói: “Không phải thứ gì quý giá, hi vọng anh không chê.”

    “Vô luận là gì, tôi cũng thực cao hứng.” Kha Thiếu Úc lấy cà vạt cùng kẹp trong hợp ra, cười nói: “Cám ơn, tôi rất thích.”

    Nói xong, anh cởi cà vạt trên cổ, trực tiếp thắt cái Tề Dịch tặng.

    “Thế nào?” Sửa lại cổ áo một chút, hơi hất cằm, mắt phượng khẽ nhếch, khí chất thanh cao cuồng ngạo lộ không sót chút nào.

    “Không tệ.” Tề Dịch tán thưởng một tiếng, tiện tay cầm lấy cà vạt, giúp anh chỉnh lại một chút. Dáng người tốt thật sự là mặc cái gì cũng dễ nhìn.

    Kha Thiếu Úc nhìn ý cười bên khóe môi Tề Dịch, đột nhiên nảy sinh ra xúc động muốn ôm lấy đối phương. Lực hấp dẫn của người này so với anh tưởng tượng còn lớn hơn, gần như là khát vọng. Nếu hiện giờ anh hôn cậu, cậu… liệu có tức giận không?

    Lúc Kha Thiếu Úc nhịn không được muốn biến ý tưởng này thành sự thật thì Tề Dịch đột nhiên quay đầu nhìn qua bên kia nói: “A, bữa tối hình như đã chuẩn bị tốt rồi.”

    Kha Thiếu Úc lấy lại bình tĩnh, thực thân sĩ mời: “Vậy, chúng ta ngồi vào bàn đi?”

    Hai người đều tự ngồi xuống, đầu bếp liền nhanh lẹ giúp bọn họ chia thức ăn.

    Kỳ thực Tề Dịch cũng không quá thích kiểu cách dùng cơm của phương tây, động tác quả thực là cảnh đẹp ý vui, nhưng cứ cảm thấy nó có chút cao ngạo xa cách, thiếu đi vài phần ôn nhu thân mật.

    Đầu bếp dọn xong đồ ăn thì liền lui ra ngoài, lưu lại không gian riêng cho bọn họ.

    “Mời dùng.” Kha Thiếu Úc cười nói.

    “Cám ơn.” Tề Dịch cũng không khách khí, bắt đầu nhấm nháp mỹ thực.

    Trong số ăn, mặc, ở, đi lại, Tề Dịch yêu thích nhất chính là ‘ăn’. Cậu từng bỏ ra hai năm thời gian chạy khắp đại giang nam bắc, thưởng thức đủ loại đặc sản ở các nơi. Đương nhiên, mỹ thực Z quốc vô cùng vô tận, cậu không có khả năng nếm hết tất cả. Bất quá so với người bình thường, cậu được xem là một vị thực khách cao cấp, nhưng nó chỉ giới hạn trong nước mà thôi. Bởi vì chưa từng chưa từng xuất ngoại, những món từng ăn có phải chính tông hay không, cậu không thể nào phân biệt được.

    Lần này Kha Thiếu Úc mời tới chính là một vị đầu bếp người Pháp, sở trường chính là các món Pháp, quả thực rất ngon, hơn hẳn các tiệm ăn Pháp bình thường.

    Tề Dịch thực sự ăn thỏa mãn, chờ một lát sau mới phát hiện Kha Thiếu Úc căn bản không động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ăn.

    “Sao lại không ăn?” Tề Dịch cắt một miếng thịt bò, khen ngợi: “Thực sự ăn ngon lắm.”

    Trong mắt Kha Thiếu Úc lộ ra tiếu ý, cũng cầm lấy dao nĩa.

    Đúng lúc này, di động Tề Dịch đột nhiên vang lên, không cần xem cậu cũng biết khẳng định là Ân Thứ.

    “Alo.” Tề Dịch buông dao nĩa, nghe máy.

    “Khi nào trở về?” Âm thanh không quá cao hứng từ bên kia truyền đến.

    “Chắc hơi muộn một chút.” Trước đó cậu có gửi tin nhắn cho Ân Thứ nói đêm nay mình có hẹn ăn cơm với bạn.”

    “Không được muộn, phải về sớm một chút.” Ân Thứ gõ gõ bát, buồn tẻ nói: “Em đi ăn tiệc lớn, tôi thì chỉ ăn cơm thừa rượu cặn.”

    “Nói cứ như tôi ngược đãi anh ấy, ‘cơm thừa rượu cặn’ kia là tôi tỉ mỉ chuẩn bị đó a?”

    “Thiếu mất một thứ gia vị.” Ân Thứ chỉ ra.

    Kỳ quái, lúc nấu cậu rõ ràng đã nếm qua, sao lại thiếu gia vị?

    Vì thế, Tề Dịch liền hỏi: “Thiếu cái gì?”

    “Em.”

    “…”

    “Không có em khai vị, sao có thể nuốt trôi cơm!” Ân Thứ trảm đinh chặt sắt nói.

    Tề Dịch trầm mặc một lát mới đáp lại: “Cho anh một đề nghị, lúc tôi không ở, anh có th63 đặt ảnh chụp của tôi lên bàn, nói không chừng sẽ thèm ăn ngay.”

    “…ý kiến hay.”

    Này, không phải chứ? Cậu chỉ đùa thôi, định làm thật à?

    Nhưng mà, Ân Thứ lại coi là thật. Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức chạy vào phòng cầm bức hình của Tề Dịch để lên bàn cơm, bên cạnh còn đặt một bó hoa cúc…

    Kha Thiếu Úc nhìn bộ dáng Tề Dịch nói chuyện với Ân Thứ, trong lòng nổi lên từng cơn ghen tuông, món ngon trước mắt rốt cuộc không dậy nổi cảm giác thèm ăn của anh.

    Tề Dịch thật sự thích Ân Thứ sao? Cậu hoàn toàn không có chút tình cảm nào với anh sao? Đưa cơm cho anh, vài lần giúp anh vượt qua khó khăn, chúc mừng sinh nhật anh… tất cả chỉ vì anh là em trai Thiếu Thừa? Một khi đã vậy, cậu sao lại dễ dàng yêu thương một người đàn ông khác? Tình cảm đồng giới dễ dàng thay đổi như vậy sao? Hoặc chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng cơ thể?

    Nếu đã vậy, anh vì cái gì lại không được?

    Hoàn Chương 50.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [51] Tình Địch

    ****

    Dùng xong cơm tối, Tề Dịch bưng trà, thuận miệng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật, sao anh không gọi bằng hữu tới chơi?”

    “Không phải có cậu sao?” Kha Thiếu Úc tựa vào tủ rượu, lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay.

    “A, chỉ mình tôi không thấy quá buồn sao?” Tề Dịch dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Anh… có phải gặp phải chuyện gì không hài lòng không?”

    Trên người Kha Thiếu Úc mang theo quỷ khí nhàn nhạt, hôm nay lúc gặp anh vốn đã có, nhưng hiện giờ tựa hồ lại nồng đậm hơn. Này là quỷ khí tích tụ từ cảm xúc tiêu cực, không biết chuyện gì đã làm anh bị quấy nhiễu.

    Kha Thiếu Úc trầm mặc một hồi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tề Dịch.

    Tề Dịch kinh ngạc phát hiện có một tia quỷ khí chậm rãi từ người đối phương bay về phía mình, lúc chạm tới cậu thì liền biến mất.

    Cảm xúc tiêu cực phát ra vì cậu? Tề Dịch trong lòng khẽ động, đặt tách trà xuống, giành lời nói trước: “Nếu tâm tình không tốt thì rủ vài người bạn ra ngoài chơi đi? Tôi còn có việc, hôm nay cáo từ trước, hôm khác lại tán gẫu.”

    Tề Dịch cáo từ thực sự quá đột ngột, Kha Thiếu Úc hơi ngây người, chờ tới khi hồi phục tinh thần thì người đã chạy tới cửa.

    Anh bước nhanh tới, một tay đặt trên cửa, chắn đường Tề Dịch, vây cậu giữa người mình cùng cánh cửa.

    “Đêm nay không thể lưu lại giúp tôi sao?” Kha Thiếu Úc thì thầm bên tai Tề Dịch.

    “Tôi phải về nhà sớm một chút.”

    “Hôm nay sinh nhật tôi cũng không thể ngoại lệ sao?”

    Tề Dịch nhìn về phía anh, thật sự nói: “Không tiện lắm.”

    “Có gì không tiện chứ?” Kha Thiếu Úc nhìn thẳng vào mắt cậu.

    Tề Dịch theo bản năng lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nào ngờ Kha Thiếu Úc lại đưa tay giữ lấy eo cậu, không cho phép di chuyển.

    “Thiếu Úc, anh làm gì vậy?” Tề Dịch không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

    “Lưu lại.” Kha Thiếu Úc gằn từng chữ: “Đừng đi.”

    “Thiếu Úc, anh không phải người thích ép buộc người khác.”

    “Tôi chính là quá thân sĩ, ngay cả cái mình thích cũng không biết tranh thủ. Lần này, tôi không muốn buông tay.”

    “Thiếu Úc, có những chuyện không nên nói ra thì tốt hơn.” Tề Dịch thầm ảo não, này rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào a?

    “Không nói ra thì tôi vĩnh viễn không thể chiếm được thứ mình muốn.” Kha Thiếu Úc siết chặt tay, kéo Tề Dịch vào lòng mình, giọng điệu kiên định: “Tề Dịch, tôi thích cậu, tôi muốn cậu cùng tôi ở cùng một chỗ.”

    “Anh biết rõ, tôi đã có bạn trai rồi.” Tề Dịch tựa vào mặt cửa, hai tay chống lên ngực Kha Thiếu Úc, đề phòng đối phương tiếp tục áp sát.

    “Ân Thứ có gì tốt?” Kha Thiếu Úc có chút lên án nói: “Cậu rõ ràng thích anh tôi, chỉ mới mấy tháng thôi mà cậu đã quên anh ấy à?”

    Tề Dịch bó tay, lúc trước thuận miệng nói dối một câu thôi, không ngờ hiện giờ lại khổ đến vậy.

    Kha Thiếu Úc chăm chú nhìn cậu một lát, đột nhiên cúi đầu, tựa hồ muốn hôn.

    Tề Dịch vội vàng nghiêng đầu né tránh, đôi môi nóng rực xẹt qua bên mặt, dừng lại trên vành tai.

    “Anh tôi có thể, Ân Thứ có thể, vì cái gì tôi lại không thể?” Kha Thiếu Úc siết chặt vai cậu, âm thanh đè nén.

    “Thiếu Úc, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, tôi chưa từng yêu…”

    “Cậu muốn nói cậu chưa từng yêu anh tôi, hay chưa từng yêu Ân Thứ?” Khóe miệng Kha Thiếu Úc lộ ra một tia lãnh liệt: “Cho nên, cậu cùng bọn họ chỉ là bạn giường?”

    “Không phải, tôi…” Đúng lúc này, di động Tề Dịch reo vang, cậu vừa rút ra thì đã bị Kha Thiếu Úc giật lấy.

    Nhìn tên người gọi tới, liền tùy tay nhấn nghe.

    Trong điện thoại lập tức truyền tới âm thanh của Ân Thứ: “Tề Dịch, còn chưa ăn xong à? Khi nào em về?”

    “Tề Dịch ở cùng một chỗ với tôi, đêm nay không về.” Kha Thiếu Úc trả lời.

    “…Kha Thiếu Úc?”

    “Là tôi.”

    “Hôm nay người cùng Tề Dịch ăn cơm chính là cậu?”

    “Đúng vậy.”

    “Đưa di động cho Tề Dịch, tôi nói chuyện với em ấy.”

    “Thật có lỗi, hiện giờ cậu ấy không rảnh.” Kha Thiếu Úc dứt khoát cúp máy, sau đó ném điện thoại lên sô pha.

    Tề Dịch im lặng nhìn anh: “Anh có biết mình vừa làm gì không?”

    “Tôi hướng anh ta tuyên chiến.” Kha Thiếu Úc ngạo nghễ nói: “Tôi muốn đoạt lấy cậu từ tay anh ta.”

    Không, anh hoàn toàn không có phần thắng, anh đang tự tìm đường chết đó biết không hả? Hơn nữa còn kéo tôi xuống hố… Tề Dịch thầm ai oán.

    “Buông, tôi phải về.” Nếu không về, người kia nhất định sẽ chạy tới đây.

    “Đêm nay tôi sẽ không thả cậu đi.” Kha Thiếu Úc nâng cằm Tề Dịch, cúi đầu hỏi: “Cậu muốn ở đây hay về phòng?”

    “Cái gì?” Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kha Thiếu Úc nhấc bổng lên, cậu ‘a’ một tiếng, giãy dụa: “Kha Thiếu Úc, anh không phải nghiêm túc chứ?”

    “Tôi đương nhiên nghiêm túc.”

    “Không không không, anh khẳng định chỉ nhất thời xúc động mà thôi, chờ anh tỉnh táo lại nhất định sẽ không muốn làm vậy.” Trực giác mách bảo Tề Dịch sẽ không có gì phát sinh, bất quá cảm giác sắp bị người ta ‘bá vương’ thật sự không tuyệt vời chút nào.

    Kha Thiếu Úc đá văng cửa phòng, ôm Tề Dịch tới ném xuống giường, sau đó nhào qua, đè chặt cậu ở dưới thân.

    Tề Dịch bị đè ép tới không thể nhúc nhích, đẩy nửa ngày, phát hiện Kha Thiếu Úc trừ bỏ đè nặng không cho cậu nhúc nhích thì không còn động tác nào khác.

    “Kha Thiếu Úc?” Cậu thử gọi một tiếng.

    Kha Thiếu Úc chôn đầu bên cổ cậu, vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của anh, Tề Dịch cơ hồ nghĩ đối phương là một cái xác.

    “Tề Dịch, bồi tôi ngủ đi, tôi thực khó chịu.” Kha Thiếu Úc rầu rĩ nói, làm người ta có cảm giác thực cô độc.

    Cái gọi là ‘bồi ngủ’ kỳ thực chính là ngủ đơn thuần đi? Tề Dịch nhìn trần nhà, im lặng nằm đó, không còn giãy dụa nữa.

    Kha Thiếu Úc ôm lấy cậu, tình tự xao động dần dần bình phục lại.

    “Tề Dịch, tôi sẽ xuất ngoại.” Anh chầm chậm nói: “Ba không thích tôi, mặc kệ tôi cố gắng cỡ nào cũng vô ích.”

    “Anh không muốn đi sao?”

    “Không muốn. Một khi xuất ngoại, những cố gắng trước kia của tôi như công dã tràng. Tôi không sợ một lần nữa bắt đầu, nhưng tôi không cam lòng, không cam lòng để hết thảy những gì mình làm bị Kha Thiếu Uy dễ dàng cướp đi.”

    Tề Dịch không biết tình huống Kha gia, nhưng biết Kha Thiếu Úc luôn bị quản chế, điều duy nhất làm Kha Thiếu Thừa không yên tâm khi qua đời cũng chính là đứa em này. Bọn họ cùng Kha Thiếu Uy rõ ràng có cùng một người cha nhưng địa vị lại hoàn toàn bất đồng.

    Vốn nghĩ có trình tự của Kha Thiếu Thừa, Kha Thiếu Úc có thể đứng vững ở công ty; lần đó giúp Kha gia hóa giải nguy cơ, Kha Thiếu Úc sẽ được tán thành. Nhưng không ngờ lại không được như mong muốn, ông Kha tựa hồ vẫn luôn có khúc mắc.

    Tề Dịch không thể lý giải nổi ông Kha, bất công tới trình độ này, thực sự thái quá. Kha Thiếu Uy luận về nhân phẩm cùng năng lực thì không có gì đáng bình luận, nhưng tuyệt đối không thể so với Kha Thiếu Úc. Ánh mắt ông Kha không phải bị thứ kì quái nào đó che lấp chứ?”

    “Như vậy anh tính toán thế nào?” Tề Dịch hỏi.

    Kha Thiếu Úc trầm mặc hồi hồi mới nói: “Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi Kha gia, tự mình xây dựng sự nghiệp. Chỉ cần có được sự nghiệp của riêng mình thì không lo bị ai quản chế.”

    “Tôi ủng hộ anh.”

    Kha Thiếu Úc ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu: “Cậu thực sự duy trì tôi?”

    Tề Dịch nghiêm túc gật gật đầu.

    “Thế nếu tôi thất bại thì sao?”

    “Tôi có một người bạn, chị ta vì tình nhân mà mang theo tất cả tích góp, cùng người nọ ra ngước ngoài gây dựng sự nghiệp, kết quả sau khi người kia đứng vững liền vứt bỏ chị ta. Chị ta bồi người nọ năm năm, cuối cùng mất đi hết thảy. Nhưng chị ta không hề mất đi ý chí chiến đấu, mang theo một tia ngạo khí còn sót lại, một lần nữa bắt đầu.” Tề Dịch nhẹ nhàng nói: “Thiếu Úc, anh còn chưa thất bại, so với chị ta anh hơn một lần cơ hội.”

    “Cậu nói đúng.” Trong mắt Kha Thiếu Úc hiện lên một tia sáng rọi, tự tin nói: “Chưa bắt đầu thì sợ gì thất bại? Tôi nên tạo ra một khoảng trời cho riêng mình.”

    Tề Dịch mỉm cười, vỗ vỗ vai anh: “Anh nhất định có thể làm được.”

    Kha Thiếu Úc lẳng lặng nhìn Tề Dịch, sau một lúc lâu mới nói: “Tề Dịch, tôi thích cậu. Nhưng mà, hiện giờ tôi thật sự không thể mang tới hạnh phúc cho cậu.”

    Ba anh tuyệt đối không cho phép anh ở cùng một người đàn ông. Cứ việc anh rất muốn có người này, nhưng bản thân hiểu rõ mình khiếm khuyết cái gì. Nếu không thể thoát khỏi trói buộc gia tộc, anh vĩnh viễn không thể bảo hộ Tề Dịch. Điểm này, anh tin tưởng Ân Thứ cũng vậy. Cho nên anh phải độc lập, chuyện mà tương lai Ân Thứ không thể làm, anh phải làm được.

    Kha Thiếu Úc cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Tề Dịch, cười nói: “Tề Dịch, xin cho tôi giữ lại quyền lợi theo đuổi.”

    Năm năm, anh tự cho mình năm năm. Năm năm sau, anh nhất định phải đoạt lấy người này từ tay Ân Thứ.

    Tề Dịch cười cười, không nói gì. Năm năm, không biết năm năm sau cậu còn trên thế giới này hay không?

    Tề Dịch đẩy nhẹ Kha Thiếu Úc, ngồi dậy nói: “Nếu anh thật sự quyết tâm thì tôi sẽ giới thiệu một người bạn cho anh quen.”

    “Bạn gì?”

    “Chính là người tôi vừa kể khi nãy.”

    Kha Thiếu Úc đang định hỏi tiếp thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng vang lớn, cả căn phòng giống như rung lên.

    Tề Dịch âm thầm cả kinh, đã nhìn thấy một luồng quỷ khí quen thuộc từ ngoài cửa len lỏi luồn vào.

    Ân Thứ phẫn nộ tìm tới rồi a!

    Tề Dịch vừa mới leo xuống giường thì thấy một thân ảnh quấn đầy quỷ khí nồng đậm xuất hiện ở cửa. Người nọ đi nhanh về phía bọn họ, túm lấy cổ áo Kha Thiếu Úc vung qua một đấm.

    Kha Thiếu Úc đứng không vững té ngã xuống đất, phát ra một tiếng đau đớn.

    Ân Thứ tức giận không nguôi, nhấc chân đạp tới.

    “Ân Thứ!” Tề Dịch vội vàng xông qua ngăn cản: “Chúng ta không có gì cả.”

    “Không có gì? Nó lôi em lên giường chỉ để nói chuyện phiếm?”

    Thật sự là nói chuyện phiếm…

    Ân Thứ lạnh như băng nói: “Em là người của tôi, ai dám đụng em thì nhất định phải trả cái giá thật lớn!”

    Quỷ khí điên cuồng phóng về phía Kha Thiếu Úc, tầng tầng lớp lớp quấn lấy đối phương, nếu không hóa giải, chắc chắc sẽ mang tới hậu quả khôn lường.

    Tề Dịch bước tới, đưa tay ôm lấy cổ Ân Thứ, ngửa đầu hôn lên môi anh.

    Ân Thứ ngẩn người, đây là lần đầu tiên Tề Dịch chủ động hôn anh. Anh ôm chặt lấy cậu, hóa bị động thành chủ động, xâm nhập thăm dò.

    Kha Thiếu Úc nửa nằm trên mặt đất nhìn hai người ôm hôn thắm thiết trước mặt, tiếng nước tấm tắc không ngừng. Tiếp đóc, anh thấy Ân Thứ đè Tề Dịch lên tường, bắt đầu giở trò. Thân thể hai người dán sát vào nhau, động tác càng lúc càng nóng bỏng. Áo Tề Dịch bị vén lên, lộ ra phần bụng trơn mịn cùng cái rốn khiêu gợi…

    Khỉ, anh muốn trả thù xã hội!

    Hoàn Chương 51.

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập