Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 7-9

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [7] Tiếng Nói Của Quỷ

    *****

    ‘Này, anh bạn đẹp trai, có thuốc không?’

    Tề Dịch đang suy nghĩ miên man thì trong đầu đột nhiên truyền tới âm thanh kỳ quái.

    Cậu không nhúc nhích, chỉ là dùng dư quang bên khóe mắt quét qua bên cạnh.

    Xuất hiện bên người cậu chính là một con quỷ mới chết không lâu, ẩn ẩn như một đoàn sương mờ, không có hình dạng cố định, rõ ràng có linh trí, có thể truyền linh âm.

    Tề Dịch không biết con quỷ này tìm mình làm gì, vì thế cũng không lập tức đáp lại.

    ‘Tôi biết cậu khác biệt, cả bệnh viện này, chỉ có khí tức trên người cậu đặc biệt nhất.’ Quỷ hồn tiếp tục nói: ‘Có thể nhờ cậu giúp tôi một chuyện không?’

    Tề Dịch lấy điện thoạt tring túi ra, tùy tay nhấn vài nút, sau đó đặt bên tai làm bộ như đang gọi điện: “Nói đi.”

    ‘Ô, cậu thật không tệ a.’ Quỷ hồn tựa hồ đang cười, âm thanh xót xa, quỷ khí dao động làm mớ tóc trước trán nó bay bay: ‘Là vầy, tôi gọi là Kha Thiếu Thừa, là một trình tự viên, hai ngày trước vừa chết vì suy tim, đời này không còn gì tiếc nuối, chính là còn một chuyện chưa hoàn thành, thật sự không yên lòng.’

    “Chuyện gì?” Tề Dịch hỏi.

    ‘Trước lúc tôi chết có chủ trì mở rộng hệ thống quản lý chính, đáng tiếc cuối cùng vẫn không kịp giao nó cho em trai tôi.’

    “Em trai anh?”

    ‘Nó là Kha Thiếu Úc, CEO của công ty khoa học kỹ thuật Dương Thần.’

    Tề Dịch khó hiểu hỏi: “Sau khi anh chết, em trai anh khẳng định sẽ sửa sang lại di vật, tự nhiên cũng tìm được chương trình kia, cần chi tôi nhiều chuyện?”

    ‘Sự tình không đơn giản như vậy. Tôi cùng Kha Thiếu Úc là con của người vợ thứ hai, luôn đối đầu như nước với lửa với anh cả Kha Thiếu Uy. Cha giao công ty khoa học kỹ thuật Dương Thần cho Kha Thiếu Úc quản lý, anh cả rất bất mãn, luôn đối đầu với em ấy, làm Thiếu Úc một thân một mình trong ban giám đốc. Nếu hạng mục này có thể thành công thì có thể mang tới hiệu quả cùng lợi ích rất lớn, có thể giúp Thiếu Úc cũng cố địa vị. Nhưng anh cả cũng đang tranh đoạt hạng mục này, một khi để anh ta chiếm trước tiên cơ, Thiếu Úc liền không còn cơ hội. Vì thế để phòng ngừa vạn nhất, tôi đã để lại hai phần trình tự gốc, một phần để trong quỹ bảo hiểm, rất có thể đã bị anh cả cầm đi, còn phần còn lại thì cần nhờ cậu hỗ trợ.’

    “Nếu anh cả anh đã có được một phần, tất nhiên sẽ công bố trước, vậy giờ tôi có giúp cũng không còn kịp rồi.”

    ‘Tôi đã cài ba tầng mật mã trong trình tự, nếu không có mật mã chính xác, trình tự sẽ tự hủy, chúng ta vẫn còn thời gian.’

    Tề Dịch hiểu ra: “Được rồi, chờ chuyện của tôi xong, tôi sẽ giúp anh thử xem.”

    ‘Thật sự cám ơn cậu!’

    Tề Dịch đặt di động trong lòng bàn tay, nói: “Anh tạm thời bám vào di động của tôi đi, có thể trì hoãn thời gian biến mất.”

    Quỷ ảnh chợt lóe, tiến vào trong di động Tề Dịch.

    Bỏ di động vào túi tiền, Ân Thứ cũng vừa vặn kiểm tra xong, bồi bên cạnh vẫn là vị bác sĩ Từ gặp lần trước.

    Nhìn thấy Tề Dịch thì biểu tình ông có chút vi diệu, tựa hồ rất ngạc nhiên vì Tề Dịch có thể hoàn hảo mà ở bên cạnh Ân Thứ.

    Lúc gần đi, bác sĩ Từ dặn dò Tề Dịch một câu: “Ân Thứ liền nhờ cậu.”

    Loại giọng điệu ‘giap phó’ này thực làm Tề Dịch không biết nói gì, gật gật đầu , chở Ân Thứ rời khỏi bệnh viện, tới thẳng công ty.

    Đưa Ân Thứ xong, Tề Dịch theo chỉ dẫn của Kha Thiếu Thừa lái xe tới chỗ ở trước kia của anh. Đó là một khu nhà cao cấp ở vùng ngoại thành, bên trong đều được trang bị khóa mật mã.

    Tề Dịch mấy một phen trắc trở mới thuận lợi tiến vào.

    Trong phòng không có ai, di vật vẫn chưa được xử lý.

    Tề Dịch nhìn khung hình trên bàn, là ảnh chụp chung của hai người đàn ông, một người cười thật tươi, nhưng người kia thì cau mày, tựa hồ có chút không tình nguyện. Nhưng theo động tác nhỏ nhặt thì có thể thấy quan hệ của bọn họ rất tốt.

    ‘Người bên trái chính là em trai tôi, từ nhỏ nó đã là thiên chi kiêu tử, mọi phương diện đều thực xuất sắc. Mà tôi, trừ bỏ máy tính thì cái gì cũng tệ. Nhìn thấy Thừa Úc bị anh cả ức hiếp nhưng không thể giúp gì.’

    “Giữa anh em với nhau không cần so đo mấy thứ đó. Nếu cậu ta là loại người bạc tình bạc nghĩa, anh cũng không đến mức chết rồi vẫn lo nghĩ cho cậu ta như vậy.”

    Quỷ khí xung quanh giảm đi vài phần, không khí lạnh lẽo thế nhưng ẩn ẩn có một tia ấm áp.

    Loại quỷ khí này, nếu cảm xúc phản cảm càng nhiều thì nó sẽ càng đậm hơn. Tương phản, nếu cởi mở, lạc quan thì sẽ có cảm giác bình an vui vẻ, quỷ khí bất xâm. Đương nhiên, loại quỷ khí này không phải luôn mang tới vận rủi, xui rủi là điều khó tránh, không phải tất cả đều do quỷ ám, mà trước đó vận rủi đã hình thành, quỷ khí chỉ tích tụ thúc đẩy nó mà thôi.

    “Cậu là ai?” Đúng lúc này, một âm thanh chất vấn mang theo vài phần nghiêm nghị từ ngoài cửa truyền vào.

    Tề Dịch quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh cửa, cảnh giác nhìn cậu. Người này tầm ba mươi, ánh mắt hơi xếch, dáng người thon dài, khí chất tinh thuần, tuy không anh tuấn được như Ân Thứ nhưng cũng có loại mị lực riêng biệt.

    “Kha Thiếu Úc?” Tề Dịch buông khung hình xuống, biểu tình không chút kích động.

    Kha Thiếu Úc đóng cửa lại, đi tới trước mặt Tề Dịch, ánh mắt lạnh như băng: “Cậu là ai? Tới đây làm gì?”

    Lúc Tề Dịch đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, âm thanh của Kha Thiếu Thừa đã truyền tới: ‘Nói cậu là bạn trai tôi.’

    Cái gì? Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc.

    ‘Tôi là người đồng tính, chuyện này chỉ có Thiếu Úc biết.’

    Đồng tính… Tề Dịch suy tư một chút, trả lời: “Xin chào, tôi gọi là Tề Dịch, là… bạn trai của anh trai anh.”

    “Bạn trai?” Kha Thiếu Úc nhìn chằm chằm Tề Dịch: “Sao tới giờ chưa từng nghe anh tôi nhắc tới?”

    Người trước mắt thoạt nhìn chỉ mới hai ba, hai bốn tuổi, cách anh hai ít nhất cũng mười tuổi, mày mặt thanh thú, ánh mắt trong suốt không chút tạp màu, phi thường xinh đẹp. Cậu ta chính là tình nhân của anh hai?

    “Anh cũng biết tính cách của Thiếu Thừa, anh ấy không hi vọng anh vì việc tư của mình mà chịu bất cứ ảnh hưởng nào.” Tề Dịch dựa theo lời Kha Thiếu Thừa nói lại: “Có một người anh trai đồng ý, không có lợi cho anh.”

    “Tôi căn bản không để tâm những chuyện đó!” Trong mắt Kha Thiếu Úc hiện lên một tia đau thương, hoài nghi trong lòng cũng giảm đi vài phần.

    Tề Dịch cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở khung hình, thầm thở dài. Thân nhân ly thế sẽ lưu lại đau đớn khôn cùng cho những người ở lại. Năm đó khi ba ba rời đi, cậu cũng thương tâm như vậy, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cậu thống khổ nhất trong cuộc đời.

    Kha Thiếu Úc thấy Tề Dịch cúi đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người cậu, tạo thành bóng ma, tuy không nhìn rõ biểu tình nhưng lại lộ ra một cỗ đau thương nhàn nhạt.

    Loại đau thương này làm Kha Thiếu Úc cũng đau lòng theo, nhịn không được gỡ xuống lòng phòng bị, cùng sa vào cảm xúc của Tề Dịch.

    Sau một lúc lâu, Tề Dịch ngẩng đầu nói: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh trai anh.”

    “Cái gì?” Kha Thiếu Úc sửng sốt.

    “Đưa chương trình mà anh ấy khai phá cho anh.”

    Kha Thiếu Úc hờ hững nói: “Không cần, nó đã bị Kha Thiếu Uy cầm đi.”

    “Hai bản đều bị mang đi sao?”

    “Hai bản?” Kha Thiếu Úc giương mắt nhìn Tề Dịch: “Ý cậu là?”

    “Anh trai anh lo lắng Kha Thiếu Uy trộm đi chương trình, vì thế có bảo lưu một bản khác. Hơn nữa còn cài ba tầng mật mã, chỉ cần công bố nó trước khi Kha Thiếu Uy phá giải được mật mã là được.”

    “Cậu biết anh tôi để nó ở đâu không?”

    Tề Dịch đi vào phòng bếp, mở lò nướng, theo khe hở rút ra một chiếc đĩa CD.

    Giấu trong lò nướng, cũng mệt Kha Thiếu Thừa nghĩ ra được.

    Kha Thiếu Úc nhận lấy đĩa CD, khóe miệng nhếch lên, này quả thật là tác phong của anh trai anh.

    “Để tôi giúp cậu giải mật mã.” Tề Dịch nói.

    Kha Thiếu Úc không dị nghị. Hiện giờ anh đã hoàn toàn tin tưởng Tề Dịch là bạn trai anh hai, bằng không cũng không phó thác chuyện quan trọng như vậy cho cậu ta.

    Hai người vào phòng sách, mở máy tính, bỏ đĩa CD vào.

    Đang định khởi động thì động tác của Tề Dịch đột nhiên khựng lại.

    “Làm sao vậy?” Kha Thiếu Úc chống một tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Tề Dịch.

    Tề Dịch lấy đĩa CD ra, đứng dậy nói: “Tôi quên mất một chuyện quan trọng, ra ngoài rồi nói sau.”

    Kha Thiếu Úc không nói gì, chỉ theo sát Tề Dịch rời khỏi phòng sách.

    Lúc ra tới phòng khách, Tề Dịch mới nhỏ giọng nói: “Trong phòng sách có máy theo dõi.”

    Kha Thiếu Úc biến sắc, cũng không hỏi làm sao Tề Dịch biết, chỉ lập tức nói: “Đi thôi, tới nhà tôi.”

    Kha Thiếu Uy chỉ sợ đã biết anh lấy được chương trình, cứ tiếp tục ở đây sẽ không an toàn.

    Hai người rời khỏi chỗ ở của Kha Thiếu Thừa, tự lái xe vào trong nội thành.

    ‘Hai người bị theo dõi.’ Kha Thiếu Thừa nhắc nhở.

    Tề Dịch xuyên thấu qua kính chiếu hậu, quả nhiên phát hiện một chiếc xe màu đen có rèm che khá khả nghi.

    Cậu tăng tốc độ, vướt qua xe Kha Thiếu Úc, đồng thời hướng đối phương nhấn kèn vài cái, đưa tay làm động tác chĩa về sau.

    Kha Thiếu Úc phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu tình cảnh bọn họ lúc này. Tình huống này rõ ràng không thích hợp tiếp tục trở về nhà, vì thế liền dứt khoát chạy theo xe Tề Dịch, để cậu dẫn đường.

    Hai chiếc xe một trước một sau chạy băng băng, dọc theo đường đi hoàn toàn thông suốt.

    Đèn xanh giống như đặc biệt chuẩn bị vì hai người, mấy chục giao lộ, cư nhiên không hề gặp một lần đèn đỏ nào. Nhưng, chiếc xe theo dõi bọn họ thì không may mắn được như vậy, thường thì cứ xe của Tề Dịch cùng Kha Thiếu Úc vừa chạy qua thì đèn đỏ lập tức bật sáng. Sau vài lần, chiếc xe kia đã bị bọn họ bỏ rớt lại.

    Tề Dịch đưa Kha Thiếu Úc về chỗ ở của mình.

    Lúc xuống xe, Kha Thiếu Úc nhịn không được hỏi: “Cậu làm cách nào vậy?”

    “Cái gì?”

    “Đèn xanh.” Hai ba lượt cũng thôi đi, thế nhưng nhiều lần như vậy, này cũng quá không khoa học đi! Kha Thiếu Úc hoài nghi Tề Dịch có phải là một hacker siêu cường hay không, có thể lợi dụng trình tự điều khiển nào đó mà tùy ý điều chỉnh đèn đường.

    “May mắn thôi.” Tề Dịch cười cười.

    May mắn? Kha Thiếu Úc tình nguyện tin tưởng cậu ta là hacker hơn. Trong thành phố lớn thế này, tỷ lệ băng qua mấy chục giao lộ đều không gặp một lần đèn đỏ còn khó hơn cả việc gặp gỡ hacker.

    “Tùy tiện ngồi đi, đừng ngại.” Tề Dịch đưa Kha Thiếu Úc vào nhà, vừa đổi giày vừa nói.

    Kha Thiếu Úc đánh giá một chút, trong lòng có chút kinh ngạc. Với tài lực của anh hai, sao lại để tình nhân của mình ở trong một nơi nhỏ thế này? Bất quá phòng ốc bố trí không tồi, có thể nhìn ra Tề Dịch là một người rất am hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, khó trách anh hai lại thích cậu ta.

    Kha Thiếu Úc không hiểu sao có chút hâm mộ. Tầm mắt dừng lại trên một kiện áo sơ mi nam trên sô pha, kích cỡ rõ ràng không phù hợp với dáng người Tề Dịch, hẳn là của anh hai đi…

    “Uống gì?” Tề Dịch hỏi.

    “Nước đun sôi là được.” Kha Thiếu Úc lấy lại tinh thần.

    Tề Dịch đưa nước qua, nói: “Trong phòng tôi có máy tính, hiện giờ bắt đầu luôn hay nghỉ ngơi một hồi?”

    “Làm ngay đi.” Kha Thiếu Úc không muốn chậm trễ thêm nữa. Kha Thiếu Uy không biết sẽ xuất ra thủ đoạn gì nữa, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

    Dưới sự chỉ đạo của Kha Thiếu Thừa, Tề Dịch nhất nhất phá giải ba tầng mật mã.

    Kha Thiếu Úc có được trình tự hoàn chỉnh, cực lực áp chế kích động trong lòng, thật sự nói cám ơn Tề Dịch.

    “Không cần cám ơn, hết thảy đều vì anh trai anh.” Tề Dịch nói.

    Kha Thiếu Úc gật gật đầu, cũng không nhiều lời, chuẩn bị lập tức quay về công ty. Trước lúc đi, còn nói với Tề Dịch: “Sau này có bất cứ chuyện gì cần, cứ việc tới tìm tôi.”

    “Tốt.” Tề Dịch đáp lời, bất quá cũng không để trong lòng, nghĩ sau này hẳn không còn cơ hội gặp lại, ngay cả số điện thoại của đối phương cũng không hỏi.

    Mà Kha Thiếu Úc đã xem Tề Dịch là tình nhân của anh hai mình, đoán chắc cậu có phương thức liên hệ với mình, vì thế cũng không nói.

    Kha Thiếu Úc đi rồi, quỷ khí của Kha Thiếu Thừa cũng dần dần nhạt đi.

    “Anh không muốn nhìn ngày em trai mình thành công sao?” Bình thường quỷ hồn có thể lưu lại bảy ngày, Kha Thiếu Thừa vẫn còn vài ngày thời gian.

    ‘Không cần, những gì có thể tôi đều đã làm, tin tưởng Thiếu Úc có thể nắm lấy cơ hội này.’

    “Vậy trước lúc đi, tôi có một vấn đề nho nhỏ.”

    ‘Cái gì?’

    “Anh thật sự có bạn trai à?” Cậu cũng không muốn ngày nào đó bị bạn trai ‘chính quy’ tìm tới cửa.

    ‘Ha hả…’ Kha Thiếu Thừa không trả lời, chỉ lưu lại một trận tiếng cười không rõ hàm ý rồi biến mất.

    Hoàn Chương 7.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [8] Tiếng Nói Của Quỷ

    *****

    Ân Thứ gần nhất rất hài lòng.

    Từ khi đến ở nhà Tề Dịch, ác mộng không còn, ăn uống sung túc, tinh thần no đủ, tinh thần sung sướng, vận rủi cũng không còn, hết thảy thực tốt đẹp!

    Thời gian rất nhanh tới ngày tổ chức tiệc kỷ niệm của khách sạn Tân Quốc, bởi vì chuyện thang máy mà phải dời lại một tháng, hiện giờ một lần nữa tổ chức. Ân Thứ mời Tề Dịch tham gia, nhưng cậu đột nhiên có việc nên từ chối.

    Tiệc rượu tổ chức thật sự thuận lợi, không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

    Ân Thứ được Tề Dịch nuôi dưỡng, quỷ khí trên người đã ‘ôn thuần’ rất nhiều, cảm giác sắc bén cũng giảm đi vài phần, không còn làm người ta sợ hãi, vài người thậm chí còn cố nén dũng khí chủ động tiến tới chào hỏi.

    Sau khi tiếp xúc, rất nhiều người đều cảm thấy những lời đồn mình nghe trước kia đúng là phóng đại. Ân tổng người ta tuy biểu tình lãnh khốc một chút, ánh mắt sắc bén một chút, nhưng lời nói tốt đẹp, cử chỉ thích đáng, làm sao là bộ dáng không dễ ở chung? Về sau có cơ hội vẫn nên hợp tác.

    Tân khách trong hội trường đều có ấn tượng mới về Ân Thứ.

    Ân Thứ kỳ thực cũng không bài xích giao tiếp xã giao, nhưng trước kia không có mấy người có thể kiên trì đứng bên cạnh anh vượt quá năm phút đồng hồ. Bình thường nói chuyện công việc hay hợp tác đều giao cho cấp dưới, anh chỉ phụ trách ra quyết định cuối cùng cùng ký hợp đồng.

    Hôm nay thật ra cũng chính là lần đầu tiên Ân Thứ trao đổi với người khác ngoài trừ ba mẹ cùng Tề Dịch, có cảm giác từ khi có Tề Dịch, hết thảy đều trở nên trôi chảy.

    Ân Thứ tâm tình tốt liền uống thêm vài chén. Đợi đến khi tiệc rượu chấm dứt thì người cũng có bảy phần men say.

    “Ân tổng, tôi đưa ngài về.” Tả Thành đỡ Ân Thứ đi ra hướng bãi đỗ xe.

    Ân Thứ xua tay: “Không cần.”

    Anh từ túi tiền lấy điện thoại ra, quen thuộc nhấn một dãy số: “Tề Dịch, tới đón tôi.”

    “Không phải có Tả Thành sao?” Tề Dịch nhìn thời gian, cũng đã gần mười một giờ.

    “Tôi không cần Tả Thành, muốn cậu.”

    Tả Thành: “…” Có phải mấy chuyện này nên nói ở nơi không có mặt người ta sao?

    Tề Dịch: “…tôi chỉ có thể lái tiểu cừu tới đón anh thôi.”

    “Tốt, chạy Phoenix tới cũng được.”

    Tả Thành: “…” Xe đạp Phoenix? Ân tổng, ngài xác định?

    “Được rồi, anh chờ tôi nửa tiếng.” Tề Dịch bổ sung: “Nhớ phải thêm phí tăng ca cho tôi.”

    Ân Thứ cúp điện thoại, nói với Tả Thành: “Cậu về trước đi.”

    Không nhìn thấy ngài an toàn lên xe, tôi dám quay về sao? Tả Thành lui lại mấy bước, rời khỏi tầm mắt Ân Thứ, sau đó khóc không ra nước mắt lẳng lặng chờ đợi.

    Ân Thứ tựa vào xe mình, lấy ra một điếu thuốc, vừa hút vừa chờ, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.

    Tả Thành âm thầm kinh hãi, xem ra địa vị của Tề Dịch trong lòng Ân tổng không bình thường chút nào.

    Nửa tiếng sau, Tề Dịch cưỡi tiểu cừu của mình chạy tới bãi đỗ xe khách sạn.

    Ân Thứ lập tức đi qua, sải chân ngồi lên yên sau, ôm chặt lấy eo Tề Dịch, cả người cũng tựa vào lưng cậu.

    Tề Dịch dùng khuỷu tay huých huých: “Anh nặng quá, ngồi thẳng chút đi.”

    Ân Thứ hơi giật giật người, bất quá thân hình vẫn kề sát Tề Dịch như cũ, hệt như một con lười.

    Tề Dịch ngửi thấy mùi rượu trên người Ân Thứ, đảo trắng cả mắt, dặn dò: “Đừng lộn xộn, nếu nửa đường rớt xuống thì đừng có trách tôi.”

    “Ngô…” Ân Thứ ậm ừ trả lời.

    “Khụ, Tề Dịch.” Tả Thành chỉ chỉ chiếc Porche bên cạnh, lên tiếng: “Cậu có thể lái chiếc này đưa Ân tổng về.”

    Tổng tài lãnh khốc nghiêm cẩn cư nhiên cùng một thanh niên chen chúc trên chiếc xe máy bé xíu, hệt như tinh tinh cưỡi ngựa gỗ ấy, nhìn thế nào cũng thực vi diệu!

    Tề Dịch liền hỏi người phía sau: “Thế nào, anh muốn ngồi xe của mình hay ngồi tiểu cừu của tôi?”

    “Tiểu cừu.” Ôm như vầy thực thoải mái, sao có thể buông tay!

    Tề Dịch nhún nhún vai với Tả Thành, bất đắc dĩ nói: “Tôi đưa anh ta về đây.”

    “…đi đường cẩn thận.” Ô tô rộng rãi thoải mái không ngồi, cố tình lại ngồi mô tô bé xíu của người ta, ông chủ à, ngài không có việc gì chứ? Tả Thành nhìn theo bọn họ rời đi, biểu tình trên mặt có chút vi diệu.

    Thoạt nhìn Ân tổng đối với Tề Dịch không chỉ có hảo cảm, tựa hồ còn có chút ỷ lại quá mức.

    Hai người này… ha hả, Tả Thành lộ ra nụ cười hứng thú.

    Tiểu cừu run rẩy trong gió đêm, Ân Thứ vẫn kề sát sau lưng Tề Dịch không nhúc nhích, thành thật thì cũng rất thành thật, chẳng qua dưới thắt lưng tựa hồ có vật cứng gì đó chọt cậu, một đường chọt tới tận dưới lầu khu nhà.

    Tề Dịch khóa kỹ tiểu cừu, cố sức vác Ân Thứ về nhà.

    Vào tới phòng khách, Tề Dịch liền ngã xuống đất, mệt tới thở hồng hộc.

    Đột nhiên, môi có cảm giác ấm áp, tựa hồ bị thứ mềm mại gì đó lướt qua. Tề Dịch mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Ân Thứ gần ngay gang tấc. Đối phương che đi ánh sáng nằm trên người cậu, trên mặt không nhìn ra biểu tình, ánh mắt sâu thẳm, hô hấp nóng rực mang theo mùi rượu quanh quẩn bên mũi.

    Trong lòng Tề Dịch khẽ động, cảm giác không khí có chút quái dị.

    “Tôi đói.” Ân Thứ đánh vỡ im lặng.

    Dùng ánh mắt ‘đói khát’ này nhìn cậu chỉ vì đói bụng?

    Tề Dịch đẩy Ân Thứ: “Tôi đi làm bữa ăn khuya.”

    Ân Thứ hơi nghiêng người, để Tề Dịch ngồi dậy.

    Tề Dịch đi tới phòng bếp, Ân Thứ thì vào nhà tắm, mở vòi phun, kéo khóa quần, rất nhanh lôi ra vật cứng đang chờ phát động ra…

    Tề Dịch làm cơm xong, phát hiện Ân Thứ không ở trong phòng khách, ngẩng đầu định gọi anh ra ăn cơm thì thấy đối phương lõa người từ trong phòng tắm đi ra. Dáng người cao lớn, cơ thể vạm vỡ, còn mang theo hơi nước nhàn nhạt, tựa như người mẫu vừa bước ra từ quyển tạp chí, thoáng nhìn quả thực có đủ lực đánh sâu.

    “Sao, sao không mặc quần áo đã ra rồi?” Khóe mắt Tề Dịch co rút một chút, có chút đả kích vì dáng người hoàn mỹ của đối phương đả kích.

    “Quên mang theo.” Ân Thứ chậm rì rì đi vào phòng mình, không lâu sau liền mặc một cái quần lót đen bước ra, vải dệt co dãn quấn quanh những đường cong khêu gợi.

    Khóe miệng Tề Dịch giật giật, không nhìn.

    Ân Thứ ngồi xuống chỗ của mình, bưng chén cháo trên bàn, từng ngụm từng ngụm uống.

    “Buổi tiệc hôm nay thuận lợi không?” Tề Dịch hỏi.

    “Ân, rất tốt.”

    Tề Dịch cười cười, xem ra khoảng thời gian này ở cùng cậu rất có hiệu quả. Quỷ khí trên người Ân Thứ yên ổn không ít, tỷ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng ít đi.

    Lúc này, Ân Thứ đột nhiên đưa mặt sáp qua, mùi rượu đột ngột ập thẳng tới.

    “Làm sao vậy?” Tề Dịch hơi ngửa ra sau.

    “Có hạt cơm.” Ân Thứ vươn đầu lưỡi liếm lên mép môi Tề Dịch một chút.

    Tề Dịch giữ nguyên tư thế không nhúc nhích. Có cơm dính thì nói một tiếng là được rồi, cần chi phải liếm mặt cậu chứ?

    Ánh mắt Ân Thứ mang theo vài phần men say, tựa hồ không biết mình vừa làm một chuyện kinh hãi cỡ nào.

    Tề Dịch hồ nghi nhìn anh, thầm đoán xem đối phương rốt cuộc say tới cỡ nào mà đột nhiên phát cuồng như vậy?

    “Tôi ăn xong rồi.” Ân Thứ dùng khăn ăn xoa miệng, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

    Tề Dịch thở phào, may mắn không có dấu hiệu say khướt. Trái tim cậu quá lớn nên hoàn toàn không ý thức được Ân Thứ ôm tâm tư nào với mình.

    Đóng cửa phòng, ánh mắt vốn lờ mờ của Ân Thứ trở nên rõ ràng, vừa nãy anh mượn rượu làm càn, cố ý thử phản ứng của Tề Dịch, kết quả không thể nói là tốt. Tề Dịch tựa hồ không hề có cảm giác gì đặc biệt đối với hành động thân thiết của anh, chỉ là có chút giật mình mà thôi.

    Bình thường nam nhân đều không có dục vọng với đồng tính đi? Ân Thứ cũng không thích đàn ông, nhưng anh lại rất có cảm giác với Tề Dịch, muốn sờ cậu, ôm cậu, hôn cậu, thậm chí…

    Đêm đó, Ân Thứ mơ thấy một giấc mộng xuân, ở trong mộng anh tận tình phóng thích dục vọng đang đè nén của mình, một lần lại một lần tiến vào thân thể Tề Dịch, thô bạo chiếm giữ lấy cậu. Sáng sớm tỉnh lại, sàng đan bị anh làm cho rối tinh rối mù, bất quá dục vọng thì vẫn không được giải tỏa.

    “Ân Thứ, dậy chưa?” Ngoài cửa truyền tới âm thanh Tề Dịch.

    Ân Thứ không lên tiếng trả lời, cởi quần lót ném xuống đất.

    “Gần tám giờ rồi, nếu không dậy sẽ đi làm muộn mất, anh…” Tề Dịch mở cửa, vừa vặn nhìn thấy người nào đó trần truồng từ trên giường bước xuống, thứ dưới thân ngẩng lên cao cao, đối diện với cậu.

    Tề Dịch liếc mắt xem thường, tựa vào cạnh cửa, bất đắc dĩ nói: “Ân Thứ, thương lượng một chút, ở nhà của tôi có thể cố gắng… dè dặt một chút không? Tuy hai người đều là nam, nhưng tốt xấu gì cũng chú ý một chút a.”

    “Tôi quấy nhiễu cậu à?” Ân Thứ cũng không vội vả mặc quần áo, thẳng thắn đứng tại chỗ nhìn Ân Dịch.

    “Anh cảm thấy sao?” Tề Dịch cũng không muốn nói. Sao trước kia cậu không phát hiện người này thích khoe da thịt nhỉ?

    “Quen thì tốt rồi.” Ân Thứ tùy tay cầm lấy đồ ngủ, lơ đãng bước qua bên cạnh Tề Dịch, vào phòng tắm.

    Quen thì tốt rồi? Này ý là về sau tính toán thường xuyên trần truồng như vậy?

    Tề Dịch hung hăng trừng mắt về phía cửa phòng tắm, quay đầu lại thoáng nhìn tới giường Ân Thứ, thoáng chốc đơ người.

    Một đống dấu vết hỗn độn trên giường kia là chuyện gì a? Drap giường của cậu, chăn của cậu! Phải là lực phá hoại cỡ nào mới có thể chà đạp chúng thành bộ dáng này a?

    Tề Dịch bước nhanh qua, nhanh chóng lột drap cùng chăn ra, nhanh nhẹn thay bộ mới, sửa sang lại ổn thỏa mới hài lòng.

    Đợi đến lúc cậu bỏ chăn drap vào máy giặt giặt thì Ân Thứ cũng tắm xong, hơn nữa cũng ăn xong bữa sáng.

    “Thời gian không sai biệt lắm, đưa tôi đi làm đi.” Âu phục giày da, bộ dáng tinh anh xuất sắc.

    Tề Dịch vô lực phun tào. Ở trên giường người ta mộng dâm thì thôi đi, cư nhiên còn không biết che dấu! Người làm ông chủ da mặt đều dày như vậy sao? Còn muốn giữ hình tượng không a?

    Lúc hai người xuất môn thì trùng hợp gặp Tống Ngọc Huân đang chuẩn bị ra ngoài.

    Tống Ngọc Huân thấy hai người bước ra thì có chút kinh ngạc.

    “Anh Tống, hôm nay ra ngoài sớm vậy à?” Ánh mắt Tề Dịch khẽ động, phát hiện trên người Tống Ngọc Huân có chút quỷ khí.

    “Ưm, sáng nay có hẹn ký kết sách mới với bên nhà xuất bản, anh phải đi sớm một chút.”

    “Ký kết à?” Tề Dịch dừng một chút, vươn tay nói: “Thế tôi phải chúc mừng anh Tống rồi.”

    “Cám ơn.” Tống Ngọc Huân mỉm cười, nắm lấy tay Tề Dịch, thoạt nhìn tâm tình thực sung sướng.

    “Chúc mừng.” Ân Thứ cũng hướng Tống Ngọc Huân vươn tay, rét căm căm nhìn đối phương.

    Sống lưng Tống Ngọc Huân phát lạnh, định buông tay Tề Dịch, bắt tay Ân Thứ một chút.

    Nào ngờ Tề Dịch lại không buông tay, ngược lại vươn tay kia qua nắm lấy tay Ân Thứ, lôi kéo cả hai người đi tới thang máy: “Tốt lắm, chờ anh Tống trở lại, chúng ta hảo hảo chúc mừng.”

    Ba người nắm tay nhau đi vào thang máy, Tề Dịch đứng ở giữa, chờ thang máy bắt đầu chuyển động mới buông tay Tống Ngọc Huân ra.

    Nhưng, Ân Thứ thì nắm chặt tay Tề Dịch không buông, Tề Dịch rút vài lần không được cũng đành từ bỏ.

    Đi xuống lầu, Tề Dịch lại nói với Tống Ngọc Huân: “Anh Tống, đi đường cẩn thận.”

    “Ừ, tụi em cũng vậy.”

    Ân Thứ lôi kéo Tề Dịch nhanh chóng rời đi. Tới chỗ đậu tiểu cừu, Ân Thứ hỏi: “Quan hệ của cậu với anh ta tốt lắm à?”

    “Ai?” Anh nói anh Tống à?” Tề Dịch vừa khởi động tiểu cừu vừa trả lời: “Chúng ta đã làm hàng xóm hơn một năm rồi, quan hệ quả thật không tồi.”

    Ân Thứ không thèm hỏi nữa, một đường trầm mặc.

    Tề Dịch không để ý tới dị thường của Ân Thứ, tầm mắt đảo về phía vị trí đậu xe của Tống Ngọc Huân.

    Hôm nay trên người Tống Ngọc Huân ẩn ẩn lộ ra huyết quang tai ương. Sở dĩ cậu muốn bắt tay vì muốn gia tăng vận may, làm nhạt đi quỷ khí, tiêu trừ tai họa.

    Nào ngờ Ân Thứ cư nhiên cũng muốn bắt tay, anh Tống vốn đã có huyết quang tai ương, lại bị Ân Thứ đụng vào, phỏng chừng sẽ không sống nổi!

    Trên người Ân Thứ chính là quỷ khí tích tụ trăm năm, thần gặp thần tránh, ma gặp ma né a.

    Hoàn hảo cậu phản ứng mau, bằng không thật sự có lỗi với anh Tống.

    Hoàn Chương 8.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [9] Tiếng Nói Của Quỷ

    *****

    Tống Ngọc Huân ngồi trong xe của mình, phát hiện không có cách nào khởi động máy, hình như đã bị hỏng.

    Nhìn thời gian, quyết định bắt xe đi tới chỗ hẹn, dù sao tới muộn cũng không phải phong cách của anh.

    Bước ra ngoài tiểu khu, ở bên đường đợi một lát thì bắt được một chiếc taxi. Tống Ngọc Huân báo địa chỉ, tài xế bắt đầu chở anh tới nơi đã định.

    Chiếc xe chạy được tầm bốn mươi phút thì nửa đường bị kẹt xe.

    “Sao lại thế này?” Tống Ngọc Huân hỏi.

    “Không biết, để tôi xem thử.” Lái xe bước xuống hỏi thăm tình huống, sau đó trở lại nói với Tống Ngọc Huân: “Đoạn cầu phía trước bị sạt lở, nghe nói vài chiếc xe bị rớt từ trên cầu xuống, không biết có chết người không nữa.”

    “Chuyện xảy ra khi nào?” Tống Ngọc Huân lại hỏi: “Chúng ta có thể đổi đường khác không?”

    “Mới xảy ra mười phút, chắc còn kẹt lâu đấy.” Tài xế buồn bực nói: “Quý khách, nếu anh có việc gấp thì chỉ sợ phải đón xe khác thôi.”

    “Thế được rồi, cám ơn.” Tống Ngọc Huân trả tiền, bước xuống xe.

    Chút ngoài ý muốn này cũng không ảnh hưởng tới cuộc ký kết của Tống Ngọc Huân, anh mời biên tập ăn cơm trưa, sau đó mang theo hợp đồng quay về nhà.

    Nhìn thấy xe của mình, anh liền mở mui xe thử, không phát hiện có vấn đề gì, vì thế liền leo lên xe khởi động máy, ai ngờ lần này thế nhưng lại thành công.

    “Thật là, không phải vẫn tốt sao? Sao lúc chuẩn bị đi lại không khởi động được?” Tống Ngọc Huân vừa bực mình lại buồn cười lẩm bẩm một câu, đột nhiên, sắc mặt anh tái nhợt, biểu tình cũng trầm xuống.

    Đêm nay Ân Thứ phải tăng ca, Tề Dịch sau khi đưa cơm tối xong thì gọi Tống Ngọc Huân cùng Mạch Nha qua nhà mình ăn cơm, thuận tiện chúc mừng anh ký kết thành công.

    Lúc ăn cơm, TV vừa lúc đưa tin về vụ tai nạn sụp cầu hôm nay, trước mắt xác định tử vong năm người, bị thương hơn mười người, giao thông bế tắc tới tận bảy giờ mới chậm rãi khôi phục.

    Tống Ngọc Huân trong lòng còn sợ hãi nói: “Hôm nay anh suýt chút nữa đã trở thành một trong số những người bị nạn rồi a.”

    “Sao lại thế?”

    Tống Ngọc Huân liền kể lại chuyện sáng nay một lần, còn cảm thán: “Nếu không phải xe anh đột nhiên không khởi động được, anh cũng không vì trì hoãn hơn mười phút mà vừa vặn thoát khỏi nạn cầu sụp.”

    Tề Dịch cười nói: “Vận khí của anh Tống tốt thật.”

    Thoát khỏi tai họa này, quỷ khí trên người Tống Ngọc Huân đã nhạt đi, hơn nữa vừa kí kết nên tinh thần phấn chấn vui vẻ, hẳn sẽ không phát sinh sự cố nghiêm trọng nữa, đương nhiên, chút xui rủi nho nhỏ là khó tránh.

    Tống Ngọc Huân cười ha hả, cùng chạm cốc với Tề Dịch.

    Mạch Nha vươn chân trước khoát lên đùi Tề Dịch, sáp tới ngửi ngửi.

    Tề Dịch đẩy cái đầu nó đi, đề phòng nó đụng trúng chén bát trên bàn.

    Tống Ngọc Huân cười nói: “Mạch Nha thân thiết với em còn hơn cả anh ấy, cũng không biết ai mới là chủ của nó.”

    Mạch Nha ngao ô một tiếng, lấy lòng liếc mắt nhìn chủ nhân nhà mình một cái.

    Chó Samoyed được gọi là thiên sứ mỉm cười, bất cứ lúc nào trông nó cũng hệt như đang cười tủm tỉm, tính tình rất tốt. Đương nhiên, đối mặt với Ân Thứ thì khỏi phải nói, anh ta là loại người có thể làm thiên sứ nháy mắt hóa thành ác ma.

    Hai người nói nói cười cười, vô thức liền trôi qua mấy giờ. Ân Thứ tăng ca trở về, đầu tiên là ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, sau đó nhìn thấy một bàn cơm thừa rượu cặn cùng hai người uống tới sắc mặt đỏ hồng. Cái người đàn ông gọi là ‘Tống Ngọc Huân’ kia còn đang ngồi ở vị trí anh thường ngồi, ăn đồ ăn tự tay Tề Dịch làm.

    “Di? Anh trở về rồi.” Tề Dịch nhìn thấy Ân Thứ liền hỏi: “Ai đưa anh về, sao không gọi tôi tới đón?” Còn một thân quỷ khí lạnh buốt kia là sao? Ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm theo rồi, muốn hù chết vài người à?

    “Tả Thành tiện đường.” Ân Thứ ngắn gọn đáp lại một câu, sau đó bước vào phòng khách.

    Tống Ngọc Huân vô thức sợ run cả người, nhìn nhìn thời gian: “Đã trễ thế này rồi à.” Anh ngượng ngùng đứng dậy cáo từ: “Tề Dịch, cám ơn em hôm nay đã chiêu đãi, lần sau anh mời. Mạch Nha, về thôi.”

    Tề Dịch cười cười tiễn bọn họ xuất môn.

    Tống Ngọc Huân lúc đi có lơ đãng nhìn thoáng qua Ân Thứ một cái, lập tức bị âm lãnh trong mắt đối phương làm cho sợ tới run bắn, giống như đang cảnh cáo anh đã xâm phạm lãnh địa của mình, đơn giản hóa thành từ ngữ thì chính là: Cút! Cấp tốc cút đi.

    Tề Dịch đóng cửa lại, nói với Ân Thứ: “Đói bụng không? Có cần tôi lấy chút đồ cho anh ăn không?”

    “Không cần.” Ân Thứ mặt lạnh đi vào phòng mình.

    Rốt cuộc là sao a? Chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Tề Dịch vừa lầm bầm vừa thu dọn chén bát.

    Bận rộn một trận, cậu vừa định trở về phòng tắm rửa thì bị Ân Thứ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng dọa hoảng.

    “Tề Dịch.” Ân Thứ tựa vào cửa sâu kín nhìn cậu.

    “Làm sao vậy?” Tề Dịch hỏi.

    “Cậu dọn tới nhà tôi ở đi.” Ân Thứ nói.

    Hử? Vẻ mặt Tề Dịch có chút không hiểu nhìn anh.

    Ân Thứ lại nói: “Nhà tôi cách công ty gần hơn, hoàn cảnh cũng tốt hơn ở đây.”

    Hoàn cảnh cái tòa quỷ khí dày đặc kia mà tốt hơn nơi này? Còn bảo mình dọn qua đó ở? Ha hả, nghĩ cũng đừng nghĩ.

    “Tôi thích ở nhà mình.” Tề Dịch cự tuyệt nói: “Nếu anh ở không quen, có thể dọn về, tôi không ý kiến.”

    Ân Thứ trầm mặc một lát, rầu rĩ lên tiếng: “Tôi không thích người khác tùy tiện ra vào nhà.”

    Tề Dịch sửng sốt một chút, chẳng lẽ anh ta nói tới Tống Ngọc Huân.

    Không đợi cậu hỏi lại, Ân Thứ đã đổi đề tài: “Tôi đói bụng, làm cơm cho tôi đi.”

    Không phải mới nãy nói không cần sao? Chén bát cậu rửa sạch cả rồi, nhà bếp cũng dọn dẹp sạch sẽ, giờ lại đòi ăn!

    “Mì được không?” Tề Dịch vừa đi tới phòng bếp vừa hỏi.

    “Đương nhiên được, cậu cứ làm thử xem.” Tầm mắt Ân Thứ quanh quẩn ở phần mông căng tròn của Tề Dịch.

    “Tôi sẽ thử, nhất định làm anh ăn tới vừa lòng.”

    “Nga, mỏi mắt mong chờ.” Khóe miệng Ân Thứ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.

    Đêm đó, Ân Thứ quả nhiên ăn được một tô mỳ vô cùng thơm ngon, tâm tình cũng trở nên sung sướng. Bởi vì quá mức vui sướng nên thân thể cũng dị thường phấn chấn, sáng hôm sau giường lại là một đống hỗn độn.

    Tề Dịch quả thực không muốn để ý tới người đàn ông tinh lực dư thừa muốn tìm bất mãn này nữa.

    Nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại thì có thể lý giải. Ân Thứ có thể chất hút vận rủi, phỏng chừng cho tới giờ chưa từng hảo hảo kết giao bạn gái, nói không chừng đến giờ vẫn còn cô độc. Tinh lực tích góp gần ba mươi năm chỉ có thể tiêu hao trong những giấc mộng về đêm.

    Tề Dịch đồng tình liếc mắt nhìn Ân Thứ.

    Ân Thứ hoàn toàn không hiểu được thâm ý trong ánh mắt cậu…

    Sau khi đưa Ân Thứ tới công ty, Tề Dịch liền đưa xe tới cửa tiệm 4S để bảo trì định kì, sau đó lại mua thêm đệm, gối ôm, phù bình an cùng vài lon thức uống.

    Cuộc sống tiêu chuẩn của Tề Dịch chính là sạch sẽ thoải mái, vô luận làm gì, cũng không thể bạc đãi chính mình.

    “Tề Dịch?” Đang dạo quanh siêu thị thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

    Tề Dịch quay đầu lại, hóa ra là quản lí Vương Tuấn Dật của một khác sạn mà cậu làm thêm trước kia.

    “Xin chào, quản lý Vương.” Tề Dịch tùy ý chào hỏi.

    “Không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Vương Tuấn Dật thân thiện nói: “Sao cậu không tới Huy Hoàng làm thêm nữa? Mọi người chúng ta đều rất nhớ cậu a.”

    ‘Mọi người’ này là chỉ ai? Cậu chỉ làm thêm ở Huy Hoàng vài lần, tuy quan hệ cùng đồng nghiệp không tồi, nhưng cũng chỉ là xã giao thông thường mà thôi.

    “Hôm nay có thời gian không? Cùng ăn bữa cơm đi?”

    “Thật có lỗi, tôi còn có việc.” Tề Dịch không muốn có quan hệ quá sâu với người này, quỷ khí trên người đối phương khi đậm khi nhạt, ngay từ khi mới quen biết đã chưa từng biến mất, này là dấu hiệu của một người tâm thuật bất chính.

    “Kia chừng nào cậu rãnh?” Vương Tuấn Dật không chịu bỏ qua truy hỏi: “Có người rất muốn gặp cậu a.”

    “Ông nói chính là Hứa Dao?”

    “Xem ra cậu vẫn còn nhớ kỹ.” Vương Tuấn Dật cười nói.

    Sao có thể quên, Hứa Dao là con gái của ông chủ khách sạn Huy Hoàng, vốn không có giao tình gì với cậu. Nhưng có một lần Tề Dịch nhìn thấy cô ta say khướt bị một người đàn ông trung niên dìu lên xe, trực tiếp ở trong xe bắt đầu giở trò. Hứa Dao rõ ràng là bị cưỡng ép, không ngừng giãy dụa.

    Tề Dịch thấy vậy, liền cầm lấy một cục đá đập vỡ kính xe, cứu Hứa Dao thoát khỏi ma trảo.

    Từ sau ngày đó, Hứa Dao tựa hồ bắt đầu có ý tứ với cậu, thường xuyên hẹn ăn cơm không nói, còn muốn nâng lương lên gấp đôi cho công việc đầu bếp của Tề Dịch, sau đó lại đưa ra thêm một bước ám chỉ.

    Bộ dạng Tề Dịch quả thực rất tuấn tú, dáng người cao gầy, tính cách sáng sủa, đặc biệt là lúc cười rộ lên, cả người giống như phát sáng, đặc biệt hấp dẫn. Cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn rất có duyên với nữ giới. Chính là nghĩ tới bản thân sống không lâu, Tề Dịch vẫn không có tính toán yêu đương hay kết hôn này nọ. Bất quá, cậu thật hi vọng có một đứa nhỏ kề thừa huyết mạch Tề gia. Người gia tộc bọn họ tuy sống không lâu, nhưng cả đời trôi chảy, vô tai vô nan, cho dù chỉ có ba mươi lăm năm, cậu cũng hi vọng đứa con của mình có thể hưởng thụ thế giới này.

    Đương nhiên, sự tình này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.

    Tề Dịch lúc trước cứu người chỉ là thuận tay, không ngờ lại bị Hứa Dao coi trọng. Hứa Dao là người khá cởi mở, gặp được đàn ông thuận mắt liền không ngại ngần chơi trò yêu đương. Tề Dịch không có tinh lực chơi cùng cô nàng, vì thế sau đó không còn nhận làm thêm ở Huy Hoàng, còn đổi luôn cả số di động.

    Bất quá weibo thì vẫn còn, muốn tìm được cậu cũng không khó. Nếu vẫn không liên hệ, kia Hứa Dao hẳn đã quên cậu rồi mới đúng.

    Kia vì sao Vương Tuấn Dật còn muốn mình gặp lại cô ta?

    “Tôi nghĩ mình cùng cô Hứa không có giao tình gì.” Tề Dịch cũng không muốn tự tìm phiền toái.

    “Cậu không khỏi quá tuyệt tình đi.” Vương Tuấn Dật cười nói: “Cô Hứa khi trước tuy cậu chặt như vậy, mời ăn cơm, mua đồ, tăng lương, sao có thể nói là ‘không có giao tình’?” Với tính cách của vị tiểu thư kia, phỏng chừng ngay cả giường cũng từng lăn lên.

    “Này tựa hồ không quan hệ với ông, tôi không cần giải thích. Thực xin lỗi, tôi còn việc, đi trước.” Tề Dịch đẩy xe mua sắm đi, chuẩn bị ra quầy thu ngân tính tiền.

    “Chậm đã.” Vương Tuấn Dật cản lại: “Ba ngày sau là sinh nhật cô Hứa, tôi hi vọng cậu tham gia.”

    Tề Dịch liền cảm thấy kỳ quái, Vương Tuấn Dật vì cái gì cứ muốn mình gặp Hứa Dao? Chẳng lẽ muốn giật dây làm mai? Ông ta là người ‘nhiệt tình’ vậy sao?

    “Tôi không rảnh.” Tề Dịch đẩy xe đẩy đi, không cần nhìn cũng biết người phía sau đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình, cổ quỷ khí âm lãnh kia có muốn bỏ qua cũng không được.

    Cậu từ khi nào đắc tội người đàn ông này? Tề Dịch thực không hiểu, bất quá nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.

    Ngô, đêm nay liền làm món gà đi, không da không xương, có thể xếp vào thực đơn an toàn của Ân Thứ…

    Buổi tối Tề Dịch lái xe tới công ty đón Ân Thứ, Ân Thứ vừa lên liền chú ý tới biến hóa trong xe, tựa vào nệm mềm, thưởng thức gối ôm gà con, nhìn phù bình an dao động bên cửa sổ, tâm tình thực sự đặc biệt tốt.

    Một người tri kỷ như vậy, sao lại để anh gặp được a? Ân Thứ yên lặng khen ngợi chút vận khí ít ỏi của mình.

    Hoàn Chương 9.

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập