Boss, Hạnh Vận Lai Tập – Chương 76-78

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [76] Trò Chơi Tiền Tài

    ****

    Buổi sáng Ân Thứ thức giấc thì Tề Dịch vẫn còn say ngủ. Anh nghiêng người ôn nhu nhìn gương mặt khi ngủ của cậu, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét.

    Khoảng thời gian này em ấy vẫn luôn một tấc không rời bồi bên cạnh, cùng anh chia sẻ áp lực cùng nguy hiểm. Vì mình, em ấy cố gắng đến vậy. Ân Thứ không thể tưởng tượng, nếu mất đi người này, mình nên làm cái gì bây giờ?

    Ân Thứ nắm lấy tay cậu, áp lên môi mình hôn một ngụm.

    Lông mi Tề Dịch khẽ run động vài cái, lập tức mở mắt ra, lộ ra một nụ cười thật tươi với Ân Thứ: “Chào buổi sáng.”

    “Chào buổi sáng.” Ân Thứ sáp qua, cho cậu một nụ hôn buổi sáng.

    “Hôm nay cuối tuần, chúng ta ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một ngày đi?” Tề Dịch đề nghị.

    “Ừ.”

    “Vậy anh nói xem chúng ta nên làm gì?”

    Ân Thứ đáp: “Ăn cơm, làm tình, ăn cơm, làm tình…”

    Tề Dịch trừng mắt liếc anh một cái: “Biết ngay anh không có đề nghị gì hay ho mà.”

    “Vậy chứ em muốn làm gì?” Ân Thứ nghịch ngón tay cậu, ánh mắt nhu hòa, vẻ mặt thích thú. Cùng Tề Dịch ở cùng một chỗ, anh vẫn luôn thực thả lỏng.

    “Ừm…” Tề Dịch nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Chúng ta quay phim cảnh nấu ăn đi!”

    “Quay phim?”

    “Đúng a.” Hai mắt Tề Dịch tỏa sáng: “Không phải anh nói muốn học nấu ăn à? Thu hình lại, lúc quên thì có thể mở ra xem.”

    “Tốt.” Khóe mắt Ân Thứ lộ ra ý cười.

    Tề Dịch xoay người ngồi dậy, tinh thần phấn chấn tới phòng tắm rửa mặt đánh răng.

    Bên cạnh là một khoảng không, Ân Thứ cũng không có hứng thú tiếp tục ngủ nướng, liền theo vào phòng tắm.

    Lần đầu tiên quay phim, Tề Dịch quyết định lấy bữa sáng làm thí nghiệm. Đại đa số mọi người thường lựa chọn bữa sáng đơn giản gọn lẹ, bởi vì còn phải đi làm hoặc tới trường, không tốn nhiều thời gian. Cho nên lần này cậu tính làm mì xào, mì xào không cần quá nhiều kĩ thuật, trọng điểm là cách làm nước sốt.

    Ân Thứ giơ DV, quay lại động tác đeo tạp dề của Tề Dịch.

    Tề Dịch khoát tay với máy quay: “Đợi lát nữa rồi quay.”

    Ân Thứ không để ý tới, anh thích bộ dáng mặc tạp dề của Tề Dịch, cảm thấy thực đáng yêu.

    Bày ra đủ công cụ cùng nguyên liệu đã rửa sạch, Tề dịch bắt đầu xử lý nguyên liệu, chuẩn bị xong thịt gà băm nhuyễn, dưa leo cắt sợi, cà chua cắt hạt lựu, đậu phộng băm nguyễn cùng hành lá.

    Ân Thứ vừa quay vừa thừa dịp Tề Dịch không chú ý, lén ăn vụn mấy miếng dưa leo.

    Tề Dịch chuyên tâm xử lý, không thấy hành động mờ ám của anh. Cậu nhỏ vài giọt dầu vừng vào nước sôi, cho thêm các loại gia vị, đun nóng dầu rồi bỏ thịt gà cùng tương đậu vào xào vài phút, lúc này, mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp phòng bếp.

    Ân Thứ chĩa DV về phía chảo, mà bụng cũng theo đó phát ra tiếng rồn rột.

    Tề Dịch vừa giảng giải vừa múc thịt đã xào chín đổ lên trên mì, tiếp đó bỏ thêm dưa leo, cà chua, hành lá, lại bỏ thêm chút dầu mè, đậu phộng cùng sa tế, chỉ nghe xèo một tiếng, mùi hương xông thẳng vào mũi, câu dẫn con sâu tham ăn rục rịch.

    “Được chưa?” Ân Thứ khẩn cấp hỏi.

    “Rồi.” Tề Dịch bưng dĩa mì đặt lên bàn.

    Ân Thứ quay cận cảnh dĩa mì lần cuối, sau đó tắt DV, chuẩn bị dùng bữa.

    Tề Dịch cũng bưng lên thêm một phần cho mình, rót thêm hai ly sữa, cùng Ân Thứ vui sướng hưởng thụ bữa sáng.

    Sau khi ăn xong, Tề Dịch lấy DV qua, vừa uống sữa vừa xem thành quả. Bắt đầu chính là hình ảnh cậu đeo tạp dề, Ân Thứ quay một vòng từ đầu đến chân, ở cổ, thắt lưng cùng mông cậu đặc biệt dừng lại vài giây, giống như xuyên thấu qua màn hình vuốt ve thân thể cậu, lộ ra chút hương vị tình sắc.

    Ngụm sữa trong miệng Tề Dịch suýt chút nữa phun ra, trừng mắt liếc Ân Thứ, người này, bảo đừng quay thì anh lại càng muốn quay!

    Đoạn phim sau đó thì khá bình thường, bất quá lúc cậu chuẩn bị nguyên liệu xong thì hình ảnh hơi hạ xuống, sau đó cậu thấy trong màn hình xuất hiện một bàn tay, lặng lẽ chộp lấy mấy miếng dưa leo.

    Tề Dịch nén cười, ăn vụng lại còn lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy, hiển nhiên không phải người làm chuyện xấu.

    Cuối cùng là phần quay cận cảnh hai dĩa mì đã hoàn thành, Tề Dịch phì cười. Cậu nghĩ tới sức ăn của Ân Thứ, vì thế làm cho anh một phần siêu lớn, vốn cũng không cảm thấy gì, bất quá lúc để hai dĩa lại chung một chỗ thì cảm giác thực thú vị, cứ như phần cơm của hai cha con vậy.

    Đoạn phim bất quá chỉ có hai mươi phút, trừ bỏ vài hình ảnh mờ nhạt không rõ, mặc khác cũng không tệ lắm.

    Tề Dịch chuyển đoạn phim qua máy tính, sau đó cùng ân thứ ngồi trên ghế sô pha hình đuôi công thảo luận đoạn phim tâm đắc này. Lúc Ân Thứ nhìn thấy cái tay ăn vụng của mình thì trầm mặc mím môi, biểu thị thực phỉ nhổ chính mình đã không cẩn thận, cũng thầm thề rằng lần sau nhất định phải ăn vụng thực hoàn mỹ không lộ ra chút dấu vết.

    Tề Dịch đăng tấm hình chụp cận cảnh hai dĩa mì lên weibo, còn ghi thêm: hôm nay lần đầu tiên thử nghiệm thu lại giáo trình dạy nấu ăn cho người yêu, món đầu tiên: mì xào ngon ngon, chia sẻ với mọi người a.

    Weibo mới đăng được một hai phút, bình luận đã bắt đầu náo nhiệt. Mọi người đều biểu thị muốn xem cả đoạn phim đầy đủ, bức hình thành phẩm kia căn bản không thỏa mãn được sự thèm ăn cùng tò mò của bọn họ!

    Ân Thứ mở weibo của mình, đăng hình, cũng biểu thị đoạn phim kia là báu vật của riêng anh, chỉ có anh có quyền xem.

    —— men, anh quá nhỏ nhen rồi!

    —— ăn mảnh sẽ gặp báo ứng!

    —— tôi muốn làm anti fan!

    —— đàn ông chiếm dục quá lớn không tốt đâu!

    —— gru, mau vứt cái người này mà lao vào vòng tay của tôi đi! Tôi cũng là tổng tài, không thua kém anh ta đâu a~~

    Ân Thứ im lặng kéo người này vào sổ đen.

    Tề Dịch buồn cười liếc mắt nhìn anh.

    Bữa sáng quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà, bữa trưa mới khó. Tề Dịch dẫn Ân Thứ đi chợ mua nguyên liệu, căn cứ theo khẩu vị của anh mà tỉ mỉ chọn lựa. Ân Thứ nhìn số nguyên liệu kia, liền biết trưa nay mình có lộc ăn.

    Sau khi về nhà, thừa dịp lúc Tề Dịch sửa sang lại nguyên liệu, Ân Thứ loay hoay đi tới đi lui trong phòng, từ bên này qua bên kia rồi lại từ bên kia qua bên này, thỉnh thoảng còn duỗi tay chân, hít đất vài cái.

    Tề Dịch không khỏi khó hiểu hỏi: “Anh làm gì đó?”

    “Vận động tiêu thực.”

    Tề Dịch: “…” Vì ăn, người nào đó thực chịu khó a.

    Đợi đến giữa trưa, Tề Dịch lấy ra các nguyên liệu đã được xử lý sơ qua, Ân Thứ cầm DV bắt đầu quay.

    Có kinh nghiệm buổi sáng, lần này Tề Dịch càng thuần thục hơn, trước màn hình chẳng chút câu nệ, thỉnh thoảng còn hướng Ân Thứ nháy mắt vài cái, thuận tiện cho anh nếm thử hương vị các loại tương, hỏi xem anh cảm thấy thế nào. Nếu là việc lặp lại thì Tề Dịch sẽ bảo Ân Thứ làm thử, mình thì tiếp nhận máy quay.

    Nhìn động tác vụng về của Ân Thứ trong màn hình, Tề Dịch vừa cười vừa chỉ điểm. Những lúc không thể nói rõ thì liền đặt DV lên kệ, tự tay dạy. Ân Thứ học thực chuyên tâm, chỉ là hiển nhiên không có thiên phú nấu ăn, mỗi nguyên liệu trải qua tay anh đều biến thành một hình thù kỳ quái.

    “Ha ha ha.” Tề Dịch nhìn vật thể hình cục shit trên bàn mà cười không ngừng: “Đó là cái quỷ gì vậy?”

    Ân Thứ thực nghiêm túc trả lời: “Bánh khoai môn hoa hồng.”

    Tề Dịch ho khan vài tiếng nói: “Tôi cảm thấy hoa hồng không thích hợp với anh đâu, đổi thành mặt cười đi?”

    Cậu nắn bánh khoai thành hình tròn, sau đó vẽ một cái mặt cười thật tươi trên đó.

    Ân Thứ cũng học theo động tác của cậu, nắn bánh, vẽ mặt cười, cuối cùng xuất hiện một gương mặt già nua đầy nếp nhăn.

    Tề Dịch lại cười phá lên.

    Ân Thứ cũng không tức giận, không ngừng cố gắng nặn ra đủ gương mặt cười trẻ con, thanh niên, cụ già, đương nhiên trong đó có đủ biểu tình khoa trương như buồn rầu, ủy khuất, khủng hoảng, tức giận.

    Theo động tác càng lúc càng thành tạo, gương mặt Ân Thứ nắn ra ngày càng mượt mà xinh đẹp hơn. Cuối cùng, cả chén bột bánh khoai đã bị anh nắn hết.

    Tề Dịch khen một câu: “Không tồi.”

    Ân Thứ nhìn lại thành quả của mình, cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, anh xếp bánh theo độ tuổi lớn nhỏ thành một hàng, chỉ chỉ cái lớn bên kia nói: “Đây là tôi.” Lại chỉ cái nhỏ: “Đó là em.”

    Hai loại bánh xếp song song cùng một chỗ, từ trẻ tới già, giống như đại biểu bọn họ sẽ nắm tay nhau cùng vượt qua ngày tháng.

    Nắm chặt tay nhau, đầu bạc răng long.

    Lúc này, nhìn gương mặt cười đầy nếp nhăn kia lại đột nhiên cảm động khó có thể nói nên lời.

    Ân Thứ bỏ bánh vào lồng hấp, nói với Tề Dịch: “Chờ chín rồi, chúng ta cùng ăn chúng.”

    “Tốt.” Tề Dịch cười.

    Bữa trưa thịnh soạn này, hai người làm tầm hai tiếng, lúc đăng hình thành phẩm lên weibo thì bình luận lập tức bùng nổ.

    Có khen, có chê, có kêu rên, có quỳ cầu bái sư, có mãnh liệt yêu cầu đoạn phim hoàn chỉnh… Tất cả mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng thành quả của bọn họ. Đặc biệt là món bánh khoai ‘đầu bạc răng long’ kia, mọi người vừa hung tợn phun tào một phen nhưng cũng đều biểu đạt bọn họ thực hâm mộ ghen tị hận.

    Tề Dịch tựa vào vai Ân Thứ, cảm thấy thực vui vẻ.

    “Ân Thứ, chờ anh học xong rồi, mỗi tuần đều làm một bữa cơm thịnh soạn cho tôi, được không?”

    “Ừ.” Anh nhất định phải hảo hảo học nấu cơm!

    Buổi tối hai người không quay phim nữa, chỉ đơn giản dùng bữa, sau đó ra công viên ở tiểu khu đi dạo.

    Lúc quay về, Tề Dịch lôi ra hộp xếp hình, cùng Ân Thứ nằm trên giường bắt đầu xếp. Đối với trò này, Ân Thứ đặc biệt am hiểu, ba phần hai là do anh hoàn thành.

    Tề Dịch khen ngợi: “Anh thực lợi hại, trước kia rất thường xuyên chơi xếp hình à?”

    “Trước đây luôn chơi một mình, xếp hình, bàn tính, mô hình, chỉ cần là trò có thể chơi một mình, tôi đều chơi qua.”

    Tề Dịch trầm mặc một hồi, cười nói: “Kia về sau anh không thể chỉ chơi một mình, ít nhất phải rủ tôi nữa mới được.”

    “Ừ.” Ân Thứ hôn cậu, thấp giọng nói: “Vĩnh viễn luôn có em.”

    Tề Dịch lộ ra một nụ cười sáng lạn, dẹp xếp hình qua một bên, bổ gục Ân Thứ, lớn tiếng nói: “Hiện giờ chúng ta liền chơi một trò chỉ có hai người mới có thể chơi đi!”

    Ánh mắt Ân Thứ hơi trầm xuống, không chút do dự tiếp nhận lời đề nghị vô cùng hấp dẫn này….

    Hai người ở nhà vượt qua một ngày cuối tuần mỹ vị mà điên cuồng, đợi đến hôm sau, Ân Thứ thỏa mãn đến mức không muốn tới công ty. Cuối cùng dưới sự giám sát của Tề Dịch, lưu luyến rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp của mình, bị ai đó vô tình đưa tới chiến trường tàn khốc có tên là ‘công ty’, lẻ loi đối diện với một đám nhân viên hối thúc cùng một đống tư liệu xem mãi cũng không xong.

    Hoàn Chương 76.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [77] Tình Yêu

    ****

    “Tề Dịch, hôm nay theo tôi về một chuyến đi, chị gái tôi đã trở lại.” Ân Thứ nói với Tề Dịch.

    “Tốt.” Tề Dịch từng nghe Ân Thứ nói qua, chị gái Ân Tuyền của mình là một nhiếp ảnh gia, hàng năm vẫn luôn ở bên ngoài chụp hình, có tình yêu thương nhiệt tình quá mức với thiên nhiên, một năm về nhà chỉ được mấy lần, đã ba mươi vẫn độc thân, cá tính đặc biệt độc lập.

    Hai người cùng trở về biệt thự Ân gia, vừa mới vào cửa đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng: “Không ngờ Ân Thứ thế nhưng lại tìm một người yêu đồng tính, con nhất định phải xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, có bản lĩnh cùng can đảm dám cùng nó ở cùng một chỗ.”

    Sắc mặt Ân Thứ nặng nề, nắm tay Tề Dịch đi vào đại sảnh.

    Tề Dịch nhìn thấy một phụ nữ cao gầy, gương mặt tươi cười, dáng người mạnh mẽ, da dẻ màu lúa mạch khỏe mạnh, đi đường nhanh nhẹn, tư thế oai hùng hiên ngang.

    “Chị.” Ân Thứ lên tiếng chào hỏi.

    Ân Tuyền lại không nhìn anh, chỉ thẳng tắp đi tới trước mặt Tề Dịch, cười nói: “Em chính là Tề Dịch? Hân hạnh hân hạnh, chị là Ân Tuyền, xin chào.”

    Tề Dịch cùng Ân Tuyền bắt tay, bất quá đối phương không lập tức buông tay mà lôi kéo tay cậu thẳng thắn đánh giá. Nếu bị người khác đánh giá như vậy, tất nhiên sẽ khá tức giận, bất quá Ân Tuyền không giống, ánh mắt chị rất tự nhiên, phóng khoáng, không hề làm người ta có cảm giác bị xúc phạm.

    “Xin chào chị.” Tề Dịch lễ phép đáp lại, cũng không xấu hổ vì bị giữ chặt.

    “Không tồi, không tồi.” Ân Tuyền tán thưởng nhìn Tề Dịch, tiếp đó quay qua Ân Thứ nói: “Không ngờ em cư nhiên lại may mắn đến vậy, cứ tưởng em sẽ cô đơn cả đời a.”

    Ân Thứ ôm lấy thắt lưng Tề Dịch, trầm giọng nói: “Chị cũng nên suy nghĩ tới việc tìm người yêu đi.”

    “Thôi bỏ đi, chị không muốn từ bỏ cuộc sống tự do tự tại đâu.” Ân Tuyền là người theo chủ nghĩa không kết hôn, điểm này đã sớm công khai.

    Cô thả tay, cùng nhóm Ân Thứ đi vào trong đại sảnh.

    Tề Dịch hướng ông bà Ân chào hỏi. Hai vợ chồng như cũ thân mật tiếp đón, bảo đám nhỏ ngồi xuống, thoải mái trò chuyện, hệt như bọn họ vốn là người một nhà.

    “Chị, lần này chị tính toán ở lại bao lâu?” Ân Thứ hỏi.

    “Khoảng một tuần.” Ân Tuyền thích thú nói: “Mấy hum trước nhận được ảnh chụp của một người bạn ở Tuvalu, cảm thấy khá thú vị, muốn tới xem thử.”

    Mẹ Ân oán trách nhìn con gái: “Con không thể yên ổn vài năm à? Một đứa con gái chạy khắp thế giới, không sợ gặp chuyện bất ngờ sao con?”

    “Mẹ yên tâm.” Ân Tuyền ôm mẹ mình hôn một cái: “Vì mama đại nhân, con tuyệt đối không để mình gặp chuyện đâu.”

    Mẹ Ân lộ ra biểu tình vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, trong đó còn có vài phần kiêu ngạo.

    Ba Ân lên tiếng: “Người bạn ở Tuvalu kia gửi gì mà làm con hứng thú như vậy?” Tuvalu là một tiểu quốc, kinh tế lạc hậu, dân cư thưa thớt, cũng chưa từng nghe nói có phong cảnh gì đặc biệt.

    “Mọi người chờ chút.” Ân Tuyền quay đầu lại bảo người hầu lên phòng mình mang quyển album xuống.

    Mở ra, cho mọi người cùng xem. Trong ảnh là một vài bức ảnh về phong cảnh dưới đáy đại dương, trong một màu xanh biếc là đủ loại sinh vật kỳ lạ đang bơi lội, nhưng, chân chính làm người ta chú ý là bức hình chụp hơn mười cụm san hô cực lớn, nguy nga đồ sộ, điêu luyện sắc sảo, hệt như một tòa cung điện quý giá dưới đáy đại dương.

    “Loại san hô này rất hiếm thấy, cảm giác như có bàn tay con người kiến tạo, tin tưởng có không ít nhà khảo cổ học cảm thấy hứng thú.” Ân Tuyền cười nói: “Bất quá trước mắt tin tức này vẫn chưa chính thức công bố, cho nên con phải nhanh chóng chụp được nó trước người khác.”

    “Chụp dưới đáy biển?” Mẹ Ân lo lắng hỏi: “Có an toàn không con?”

    “Yên tâm, không có vấn đề, những nơi nguy hiểm hơn con cũng đi qua rồi.” Lời này kì thật không phải giả, Ân Tuyền không chỉ là nhiếp ảnh gia mà còn là một nhà thám hiểm, đã từng đặt chân tới rất nhiều nơi hiểm trở trên thế giới.

    Tề Dịch cảm thấy chị Ân này thực sự rất lợi hại, không chỉ cá tính độc lập mà còn có tinh thần yêu thích mạo hiểm quá mức, toàn thân đều lộ ra khỏe khoắn cùng sức sống.

    Bất quá, khi cậu thoáng nhìn qua mớ ảnh chụp kia thì không khỏi cả kinh. Bức ảnh chụp san hô kia tràn đầy quỷ khí nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ rất nhạt nhưng lại làm người ta có cảm giác rất không thoải mái.

    “Tề Dịch, Tề Dịch…” Âm thanh Ân Tuyền phá vỡ sự trầm tư của Tề Dịch.

    Tề Dịch vội vàng thu liễm tâm tình, cười nói: “Xin lỗi, vừa nãy chị nói gì?”

    “Sao em lại thích Ân Thứ?” Ân Tuyền thực hứng thú hỏi: “Tuy gương mặt tuấn tú cùng thân phận của nó có tính lừa gật nhất định, nhưng những người ở chung biết rõ, nó căn bản không phải người bình thường.”

    Ân Thứ không chút biểu tình liếc mắt nhìn Ân Tuyền một cái, Tề Dịch của anh mới không ghét bỏ anh đâu!

    Nào ngờ Tề Dịch lại gật gật đầu đồng ý: “Chị nói rất đúng, Ân Thứ quả thực không phải người bình thường.”

    “Ha ha.” Ân Tuyền cười to.

    Ân Thứ sâu kín nhìn chằm chằm cậu.

    “Bất quá.” Tề Dịch cười bổ sung: “Em cũng không phải người bình thường.”

    Cậu nhìn về phía Ân Thứ, nháy nháy mắt.

    Hai người thoạt nhìn thực thân mật cùng phù hợp, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể nhìn ra bình thường chúng ở chung thế nào. Loại cảm giác này không thể nào làm giả, quả thực là rất xứng đôi. Ân Thứ từ nhỏ cô độc, nửa đời gợn sóng, hiện giờ cuối cùng cũng tìm được một nửa của mình, Ân Tuyền thực tâm cao hứng cho Ân Thứ. Mặc dù hai người không phải chị em ruột, bình thường cũng không lui tới thân thiết, bất quá Ân Thứ là người nhà quan trọng của cô, là một người làm người ta không thích nhưng lại không thể thiếu.

    Cả nhà dùng xong cơm chiều, Ân Thứ mang Tề Dịch lên phòng nghỉ ngơi.

    Ân Thứ thấy cậu có chút không yên, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

    Tề Dịch lo dự một hồi mới nói: “Có cách nào thuyết phục chị không đi Tuvalu không?”

    “Em phát hiện gì à?” Ân Thứ kéo cậu ngồi xuống sô pha, thuận tay túm lấy khăn, giúp cậu lau tóc.

    Tề Dịch cúi đầu, để anh càng dễ lau hơn, đồng thời trả lời: “Bức ảnh chụp san hô kia tràn đầy khí tức không rõ, tôi lo lắng chị sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

    Động tác của Ân Thứ khựng lại một chút, nghiêm mặc hỏi: “Chuyện ngoài ý muốn gì? Có nguy hiểm tới sinh mệnh không?”

    “Tôi cũng không quá xác định, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt. Đặc biệt là hoàn cảnh nguy hiểm dưới đáy đại dương, chỉ cần chút bất trắc nhỏ thôi cũng sẽ tạo thành đại họa.”

    Ân Thứ trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Một lát sau, anh nói: “Tôi sẽ nhắc nhở chị ấy.”

    Lau khô bọt nước trên tóc, Ân Thứ lại lôi ra máy sấy cẩn thận giúp cậu sấy tóc. Tề Dịch híp mắt, giống hệt như một con mèo con mềm mại, làm Ân Thứ yêu thích không nỡ buông tay.

    Chờ tóc khô rồi, anh đứng dậy nói: “Em nghỉ trước đi, tôi đi một lát rồi quay lại.”

    Tề Dịch túm anh lại: “Tìm chị à?”

    Ân Thứ gật đầu.

    “Anh định nói thế nào?”

    “Nói cho chị ấy biết có nguy hiểm.”

    Tề Dịch thờ hắt một hơi: “Vậy anh làm thế nào giải thích vì sao nó lại có nguy hiểm?”

    Ân Thứ trầm mặc. Lúc này anh mới nhớ ra Ân Tuyền không phải cấp dưới của mình, cho dù cá tính anh cường thế thì cũng không có khả năng tùy tiện khuyên vài câu là xong chuyện.

    Tề Dịch nhìn nhìn anh, đột nhiên áp sát tai anh nhỏ giọng nói: “Có lẽ tôi có biện pháp.”

    “Biện pháp gì?” Ánh mắt Ân Thứ u ám, ôm lấy thân thể mềm mại của cậu.

    “Loại tính cách như chị, cứng rắn ngăn cản khẳng định không được, tốt nhất là để tự chị ấy tự thay đổi chủ ý.” Tề Dịch vừa nghịch vạt áo Ân Thứ vừa nói.

    “Làm thế nào?” Tầm mắt Ân Thứ dừng lại trên ngón tay thon dài của cậu.

    “Pudding hoa quả tôi làm anh có thích ăn không?” Tề Dịch đột nhiên hỏi.

    “Thích.”

    “Nếu cho anh chọn giữa pudding cùng bánh kem, anh sẽ chọn cái nào?”

    “Chọn hết.” Ân Thứ không chút do dự trả lời.

    “Chỉ có thể chọn một thôi!”

    Ân Thứ gian nan suy nghĩ một lát mới trả lời: “Thế, bánh kem.”

    Tề Dịch cười nói: “Cho nên, hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng tặng một miếng bánh kem, để chị ấy từ bỏ cái bánh pudding kia.”

    Ân Thứ kỳ thực đã sớm hiểu ý tứ Tề Dịch, bất quá dùng bánh kem cùng bánh pudding ngon lành của anh làm ví dụ đúng là quá tàn khốc!

    “Ngày mai tôi muốn ăn bánh kem, cũng muốn ăn pudding.” Ân Thứ kiên định biểu thị.

    “Rồi.” Tề Dịch thực không có biện pháp với kẻ nghiện đồ ngọt này. Rõ ràng bộ dáng một chút cũng không ngọt ngào, sao lại thích đồ ngọt như vậy a?

    Ân Thứ cảm thấy mỹ mãn. Vấn đề của chị, trong lòng anh cũng đã có tính toán. Muốn tìm ra phong cảnh càng hấp dẫn hơn rạn san hô kia cũng không phải việc khó.

    Mấy ngày kế tiếp, Ân Tuyền bảo Tề Dịch bồi mình dạo chơi khắp nơi, thuận tiện chụp hình cho cậu. Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp quả thực bất đồng với người bình thường, Tề Dịch trong ảnh của cô lung linh cứ như ngôi sao. Nhưng Ân Tuyền cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không có tấm nào làm cô hài lòng.

    Hôm nay, Tề Dịch mời Ân Tuyền tới nhà mình cùng Ân Thứ dùng cơm. Lúc cô nhìn thấy Ân Thứ thế như xắn ống tay áo cùng Tề Dịch rửa đồ ăn thì khiếp sợ tới không nói nên lời. Cái người đàn ông đảm đang trước mắt này tuyệt đối không phải Ân Thứ mà cô nhận thức hai mươi mấy năm qua!

    Lập tức, Ân Tuyền nhạy bén cảm nhận được cảm giác hai người này ở cùng một chỗ rất đặc biệt, nhất cử nhất động, một nhăn một cười, cứ hệt như một tấm gương chiếu ngược.

    Cô lập tức lấy máy chụp hình, trong căn phòng không tới hai trăm mét vuông này bắt đầu chụp. Tề Dịch chuyên tâm nấu nướng, Ân Thứ ôn nhu quan sát, mũi dính bọt nước, Tề Dịch nghiêng người chùi vào áo Ân Thứ, Tề Dịch bày chén, Ân Thứ giúp cậu cởi tạp dề, Tề Dịch bị hôn trộm, Ân Thứ hôn trộm thành công, Tề Dịch đứng bên bình hoa mỉm cười, Ân Thứ được đút thức ăn, Tề Dịch im lặng pha trà, Ân Thứ vẻ mặt thư giãn, Tề Dịch cầm gối ôm đập qua, Ân Thứ sau khi bị đập thì cầu an ủi, Tề Dịch xoa xoa, Ân Thứ ăn bánh kem…

    Trái tim Ân Tuyền nảy lên bình bịch, rõ ràng từ trên người hai đứa thể nghiệm được hương vị tình yêu, ngọt ngào, thân thiết, thói quen, hài hòa, ấm áp, ngạo kiều, manh ngốc…. Tầm mắt cô cơ hồ không thể dời khỏi bọn họ.

    Này chính là điều khiếm khuyết mà cô chụp cho một mình Tề Dịch trước đó, cảm tình thuần túy mà phong phú.

    Không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy hai bọn họ rúc sát vào nhau nhỏ giọng thì thầm, cô đột nhiên có xúc động muốn khóc. Rõ ràng là hình ảnh ngọt ngào như vậy nhưng vì cái gì lại lộ ra chút chua xót làm người ta đau lòng? Cứ cảm thấy, những điều quá hoàn mỹ sẽ không thể trường tồn vĩnh cữu…

    Sau khi chụp hình hai người, Ân Tuyền cảm thấy san hô ở Tuvalu đã mất đi sức hấp dẫn vốn có. Vì thế lúc Ân Thứ giúp cô tìm ra một địa điểm chụp hình khá thú vị, cô liền dứt khoát thay đổi hành trình.

    Ân Thứ cùng Tề Dịch không biết, bắt đầu từ ngày đó, Ân Tuyền không còn chụp chân dung của bất kì ai khác trừ bọn họ. Hai người đã thiêu rụi toàn bộ nhiệt tình của cô đối với chụp chân dung, rốt cuộc không thể tìm ra tổ hợp nào càng tốt đẹp hơn bọn họ…

    ….

    Hoàn Chương 77.

    Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [78] Tình Yêu

    ****

    “Ân tổng, có một vị luật sư muốn gặp anh.” Tả Thành từ điện thoại nội bộ báo với Ân Thứ.

    “Luật sư?”

    “Ông ấy nói mình tới theo sự ủy thác của ngài Triệu Tùng.”

    “Bảo ông ta vào đi.”

    Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da dưới sự dẫn dắt của Tả Thành tiến vào phòng làm việc.

    “Xin chào, Ân tổng, tôi họ Trương, là luật sư của văn phòng luật sư An Tín.”

    “Triệu Tùng tìm tôi có chuyện gì?” Ân Thứ đầu cũng không nâng lên hỏi.

    Trương luật sư đáp: “Ngài Triệu Tùng hai ngày trước đã qua đời, lúc còn sống đã lập di chúc chỉ định ngài là người kế thừa di sản.

    Ân Thứ lúc này mới ngẩng đầu lên: “Ông ta đã qua đời?”

    “Đúng rồi.” Luật sư Trương tiếp tục trả lời: “Ngài Triệu tuổi tác đã cao, thân thể suy yếu lại có bệnh trong người, thuốc và châm cứu cũng không thể cứu vãn, vào lúc 13 giờ 55 phút ngày 21 tháng 4 đã qua đời vì bệnh tật.”

    Ân Thứ trầm mặc một lát, nói: “Di sản của ông ta, tôi không cần.”

    Luật sư Trương tựa hồ đã sớm đoán được tình huống này, biểu tình cũng không có chút nào kinh ngạc: “Ngài Triệu có nói, trong số di sản ông ấy lưu lại có một phần là cha mẹ ruột của ngài lưu lại cho ngài.”

    Một ánh mắt sắc bén bắn về phía Trương luật sư, trừng ông tới mức phát run.

    Ân Thứ đứng dậy vòng qua bàn làm việc, đi tới sô pha ngồi xuống, nói với luật sư Trương: “Ngồi xuống, công bố di chúc.”

    Luật sư Trương cẩn trọng ngồi xuống, từ trong túi công văn lấy ra mấy phần văn kiện, từng bắt đầu đọc từng tờ một.

    Di sản Triệu Tùng lưu lại cho Ân Thứ chính là toàn bộ tiền gửi ngân hàng, 5% cổ phần xí nghiệp NDT, ba phần bất động sãn của A thị, H thị cùng một chìa khóa két bảo hiểm.

    “Chìa khóa két bảo hiểm?” Ân Thứ nhạy bén cảm nhận được chiếc chìa khóa này rất có thể chính là thứ cha mẹ để lại cho mình.

    “Theo lời ngài Triệu, những thứ trong két chính là di vật cha mẹ ngài lưu lại.” Luật sư Trương nói: “Ngài Triệu chỉ có hai thỉnh cầu, một là xin ngài nhận phần di chúc này, hai là hi vọng ngài vì ông an bài hậu sự.”

    Ân Thứ suy tư thật lâu mới mở miệng: “Tôi hiểu, như ông ta mong muốn.”

    Hôm sau, Ân Thứ bảo người nhận di thể Triệu Tùng ra ngoài, ở nhà tang lễ tổ chức một lễ tang đơn giản nhưng trang trọng. Triệu gia đến thế hệ Triệu Minh Huy thì không còn lại bao nhiêu, thân hữu tới viếng cũng ít tới đáng thương.

    Đứng trong linh đường trống trải quạnh quẽ, Tề Dịch cảm thấy thực thê lương, cũng không biết Triệu Tùng nhìn thấy tình cảnh này sẽ có cảm tưởng gì. Ánh mắt cậu dừng lại ở luồng quỷ khí lập lòe cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ở bên cạnh di ảnh.

    Lập tức, Tề Dịch nghe thấy quỷ hồn thở dài ‘Triệu gia rơi xuống kết cục này cũng là gieo gió gặt bão, không thể trách ai khác’.

    “Mệt không?” Ân Thứ hỏi Tề Dịch.

    “Không có việc gì.” Tề Dịch kéo tay anh nói: “Chúng ta ăn chút gì đi.”

    “Ừm.”

    Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì quỷ hồn của Triệu Tùng lập tức bám theo sau.

    Tề Dịch dừng lại, đột nhiên xoay người nói: “Ngài Triệu, có phải còn chuyện gì muốn nói với Ân Thứ không?”

    Triệu Tùng bị kinh hoảng, ông hoàn toàn không nghĩ tới Tề Dịch thế nhưng có thể nhìn thấy mình.

    “Ông ta ở?” Ân Thứ hỏi.

    Tề Dịch gật gật đầu, kéo Ân Thứ đi qua một bên ngồi xuống, lại nhìn về một hướng nói: “Tôi có thể nhìn thấy ông, ngài Triệu, lại đây nói chuyện đi.”

    Triệu Tùng do dự bay qua, bất quá không dám tới quá gần. Ông nhìn nhìn Ân Thứ, lại nhìn nhìn Tề Dịch, hỏi ra một vấn đề.

    “Ông ấy hỏi quan hệ của chúng ta là gì.” Tề Dịch thuật lại.

    “Người yêu, chúng tôi là người yêu.” Ân Thứ nắm chặt tay Tề Dịch, không chút do dự trả lời.

    Một lát sau, Tề Dịch lại nói với Ân Thứ: “Ông hỏi vì sao anh lại muốn tìm một người đàn ông?”

    ‘Rõ ràng cậu đã đáp ứng tôi, sẽ lưu lại huyết mạch cho Triệu gia!’ Quỷ hồn Triệu Tùng quay cuồng không ngừng, cảm xúc rất kích động.

    Tề Dịch tỉ mỉ thuật lại.

    Ân Thứ trả lời: “Chuyện đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm được.”

    ‘Minh Huy đã chết, Triệu Tuyển ngồi tù, Triệu gia chỉ còn lại một mình cậu, nhưng nếu cậu cùng người đàn ông này ở bên nhau, kia làm sao có thể thực hiện hứa hẹn của mình?’

    “Tôi đã sớm không còn là họ Triệu, cho dù có như người bình thường kết hôn sinh con thì lưu lại cũng không phải huyết mạch Triệu gia.”

    Triệu Tùng suy sụp, quỷ ảnh trở nên mờ nhạt, hệt như ngay sau đó sẽ tan biến.

    “Nhưng, huyết mạch Triệu gia vẫn chưa đoạn tuyệt.”

    ‘Có ý gì?’

    “Ông cho là vì cái gì Triệu Tuyển lại phải ngồi tù?” Ân Thứ trả lời: “Triệu Tuyển háo sắc thành tánh, trong số những cô gái bị đùa giỡn năm đó, có một người đã vì Triệu Tuyển sinh ra một đứa nhỏ. Cô gái kia kì thực rất yêu Triệu Tuyển, đáng tiếc Triệu Tuyển chưa bao giờ để cô ta trong lòng.”

    Triệu Tùng khiếp sợ không thôi.

    Ân Thứ tiếp tục nói: “Tôi cấp chút tiền cho cô gái kia, cũng giúp cô ta sắp xếp một thân phận mới, đưa ra nước ngoài sinh sống. Cô ấy là cô gái tốt, nếu không phải vì Triệu Tuyển, hiện giờ cũng không tới mức phải xa xứ. Đứa nhỏ dưới sự giáo dục của cô ta, hẳn có thể khỏe mạnh trưởng thành, nếu nó chịu cố gắng, tương lai nói không chừng còn có thể đạt thành tựu không nhỏ.”

    Quỷ hồn Triệu Tùng hơi run động, lần này không phải phẫn nộ, mà là kích động.

    Thế hệ trước đối với huyết mạch truyền thừa rất coi trọng, đoạn tử tuyệt tôn trong mắt bọn họ chính là tội ác tày trời. Hiện giờ biết huyết mạch vẫn còn tồn tại, ông rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, có thể an giấc.

    “Ông ấy muốn nhìn đứa nhỏ kia một chút.” Tề Dịch nói ra tâm nguyện cuối cùng của Triệu Tùng với Ân Thứ.

    “Tôi có ảnh chụp của nó.” Ân Thứ lấy di động ra, mở album, một đứa bé năm sáu tuổi xuất hiện trên màn hình, nó có một đôi mắt thật to, trong suốt lóng lánh như bảo thạch, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hệt như một thiên sứ nhỏ vô ưu vô lự.

    ‘Nó gọi là gì?’

    “Triệu Phác An.” Chất phác bình an, đại biểu cho hi vọng của mẹ dành cho nó.

    Triệu Phác An… Triệu Phác An… Triệu… Phác… An… Tên rất hay, tên rất hay.

    Khải Vân, không, Ân Thứ, cám ơn. Cuối cùng nói thêm cho cậu biết một chuyện, lúc còn sống Minh Huy có để lại một phần tài sản, phân biệt giấu trong tầng hầm ba phần bất động sản tôi tặng cho cậu, chìa khóa mở tầng hầm cất trong két bảo hiểm giữ di vật của cha mẹ cậu.

    Lưu lại những lời này, quỷ hồn của Triệu Tùng dần dần biến mất trong không trung, hình ảnh cuối cùng trong kí ức ông là bóng Ân Thứ cùng Tề Dịch sóng vai đứng bên nhau. Ông dường như ngộ ra, hai người này…

    Ân Thứ thấy Tề Dịch lộ ra biểu tình kinh ngạc thì nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

    Tề Dịch quay đầu lại cười nói: “Tôi phải chúc mừng rồi, anh sắp thắng ván cược với nhóm Vinh thiếu.”

    Xử lý xong tang lễ Triệu Tùng, Ân Thứ liền dẫn Tề Dịch tới ngân hàng mở két bảo hiểm.

    Xong xuôi một loạt thủ tục, Ân Thứ rốt cuộc thuận lợi lấy ra di vật của cha mẹ trong két bảo hiểm, là một cái rương gỗ chạm trổ tinh xảo, cầm lên có chút nặng, không biết đặt thứ gì bên trong.

    Biểu tình Ân Thứ căng cứng, tựa hồ có chút khẩn trương.

    Tề Dịch nhẹ nhàng nói: “Mở ra xem thử đi.”

    Ân Thứ gật gật đầu, thận trọng mà cẩn thận mở rương. Bên trong, song song đặt ba món đồ, phân biệt là một khối vàng, một khối ngọc và một cái nghiên mực.

    Trên khối vàng có khắc chữ ‘Tài’, trên ngọc là chữ ‘Phẩm’, và nghiên mực là ‘Thức’. Đây là quy củ mà tổ tiên Triệu gia lưu lại, mỗi thành viên Triệu gia nên lưu lại ba món đồ cho hậu đại, nó tượng trưng cho tài phú, phẩm đức và học thức. Nhưng trải qua ba trăm năm thì quy củ này dần dần bị quên lãng, hậu nhân Triệu gia không còn tuân thủ. Chỉ có một mạch của Ân Thứ là thủy chung bảo lưu truyền thống này, cho đến hiện giờ, ước chừng đã giữ vững mấy trăm năm.

    Tề Dịch ẩn ẩn hiểu ra, này chính là nguyên nhân Ân Thứ có được số mệnh cường đại như vậy. Tuy anh thừa nhận oán khí mấy trăm năm nhưng cũng chiếm được phúc ấm mấy trăm năm. Thực trùng hợp, cha mẹ đặt cho anh cái tên ‘Khải Vân’ đồng âm với số mệnh.

    Ân Thứ chỉ sợ là người có số mệnh sinh tử cực đoan nhất trên đời này. Khó trách đứng ở vị trí tổng tài lại có được một đường sinh cơ, bởi vì anh có được song trọng phúc ấm của Triệu gia cùng Ân gia. Tuy gian khổ nhưng phi thường cứng cỏi. Tề Dịch cảm thấy, cho dù tương lai cậu ra đi, anh hẳn vẫn có thể tiếp tục sống.

    Cuối cùng, Ân Thứ phát hiện ba chiếc chìa khóa trong rương, phỏng chừng chính là chìa khóa mở tầng hầm mà Triệu Tùng đã nói.

    Ân Thứ đặt lại di vật của cha mẹ vào trong két, tính toán chờ đến khi mình trăm tuổi sẽ chọn một hậu bối Ân gia làm người kế thừa. Anh không nghĩ tới chuyện đẻ thuê, đối với anh mà nói, Tề Dịch là toàn bộ của anh, anh không cần vì kéo dài huyết mạch mà sinh hậu đại. Huống chi, thể chất quỷ khí của anh cũng không thích hợp, nhưng Tề Dịch thì có thể suy nghĩ. Bất quá anh càng hi vọng mình là duy nhất, bất cứ thứ gì đó có thể chiếm lấy lực chú ý của Tề Dịch đều không được hoan nghênh.

    Một tháng sau, Ân Thứ dẫn Tề Dịch đi lấy số tài sản kia, thuận tiện thắng ván cược, từ tay Vinh Trinh, Khương Hiên cùng Lục Trạch lấy được một xưởng dệt, một chiếc bình hoa nhà thanh cùng một chiếc du thuyền sang trọng chở khách định kỳ. Nhìn bộ dáng không ngừng kêu rên của ba người, Ân Thứ hào phóng đưa phần tài sản của Triệu Minh Huy cho bọn họ, không lưu lại chút nào cho mình.

    Tề Dịch tính toán sơ một phen, giá trị số tài sản kia đại khái phải trên một triệu năm trăm nghìn vạn, món quà này kì thật không nhỏ. Bất quá Ân Thứ thu hoạch được chính là tình hữu nghị với ba gia tộc Vinh, Khương, Lục càng bền chắc hơn.

    “Chờ qua một khoảng thời gian, chúng ta tìm mộ địa Triệu gia, giúp anh hóa giải quỷ khí trên người đi?” Tề Dịch đề nghị.

    “Tốt.” Ân Thứ tâm tình sáng lạn, trên vai giống như được gỡ xuống gánh nặng, thoải mái vô cùng.

    Hai người theo các địa điểm từng bước tra xét. Chính là như Tề Dịch suy đoán, tổ tiên Triệu gia có thể giúp Ân Thứ hóa giải quỷ khí cũng không còn bao nhiêu, qua mấy tháng, chỉ mới hóa giải được ba bốn phần. Bất quá, như thế đối với Ân Thứ cũng đủ rồi. Số còn lại rất nhanh sẽ bị cậu chuyển hóa từng chút một, trở thành một phần số mệnh của anh, tuy không thể mang lại may mắn nhưng có thể giúp anh càng mạnh mẽ hơn.

    Về sau chỉ có Ân Thứ giáo huấn người khác chứ không ai có thể chiếm được tiện nghi từ tay anh.

    “Tâm tình tốt lắm à?” Ân Thứ thấy Tề Dịch cười thực sáng lạn, trong mắt cũng lộ ra sung sướng.

    “Ân Thứ.” Tề Dịch ôm lấy eo anh, cười hì hì: “Biết năm ngày sau là ngày gì không?”

    Ân Thứ suy tư một lát, hỏi: “Ngày gì?”

    “Anh thật sự không biết?” Tề Dịch nheo mắt.

    “Không biết, em nói đi.” Ân Thứ mặt mày tràn đầy ý cười.

    Tề Dịch nghiêm khắc lên án: “Anh làm bạn trai như vậy thật sự không hợp cách.”

    Ân Thứ cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu cậu, trấn an: “Biết chứ, sinh nhật của em.”

    “Hắc hắc.” Tề Dịch lập tức hớn hở: “Tôi quyết định ngày đó chỉ mời một mình anh tham gia.”

    “Phi thường vinh hạnh.”

    Về tới nhà, Ân Thứ nhận được điện thoại của mẹ Ân: “Nghe nói sắp tới sinh nhật Tề Dịch rồi, các con về nhà đi, chúng ta tổ chức một buổi tiệc.”

    “Không cần, tụi con tính toán ở cùng nhau.”

    “Hai đứa con thật là, suốt ngày dính lấy nhau.” Ngừng một hồi, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Con định tặng quà gì?”

    “Còn chưa nghĩ ra, mẹ có đề nghị nào không?”

    Mẹ Ân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con đúng là đầu gỗ mà! Lâu vậy rồi, chẳng lẽ chưa nghĩ tới chuyện cầu hôn Tề Dịch à?”

    Ân Thứ trong lòng khẽ động, trong não lóe sáng một ngọn đèn.

    Mẹ Ân nói tiếp: “Tuy trong nước không thừa nhận kết hôn đồng tính, nhưng ít ra các con có thể đeo nhẫn cho nhau, lập lời thề ở bên nhau cả đời, chân chính trở thành bạn đời.”

    Trái tim Ân Thứ nảy lên thình thịch, vì đề nghị cầu hôn kia mà nhảy nhót không ngừng.

    Những lời kế tiếp của mẹ Ân anh đã không còn nghe vào, chỉ vội nói một câu: “Rất cám ơn ngài a, mẹ.”

    Cúp máy, Ân Thứ quay đầu nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, ánh mắt nhu hòa, trong lòng tràn đầy chờ mong.

    Tề Dịch, kết hôn đi!

    Hoàn Chương 78.

    Thuộc truyện: Boss, Hạnh Vận Lai Tập