Home Đam Mỹ Cấm Ái Chi Tương Sủng – Chương 64: Chân tướng, ta không phải tô tử trúc

    Cấm Ái Chi Tương Sủng – Chương 64: Chân tướng, ta không phải tô tử trúc

    Thuộc truyện: Cấm Ái Chi Tương Sủng

    Thân thể Lăng Ngạo hồi phục không mau, lão nhân vốn cho rằng trong ba tháng có thể sẽ khỏe hẳn, nhưng y lại nhiễm phong hàn hầu như mất nửa cái mạng, nên kéo dài tới tận lúc Hiên Viên Cẩm đến đón bọn họ.

    Khi Hiên Viên Cẩm nhìn thấy Tô Dục, lần này hắn không đánh Tô Dục, nếu không phải Tô Dục đưa tin cho hắn sẽ không xảy ra chuyện này. Hiên Viên Cẩm vỗ vai Tô Dục, ngữ khí chân thành nói: “Còn sống là tốt rồi, đừng nghĩ quá nhiều.”

    Tô Dục dẫn hắn đi gặp Lăng Ngạo, Lăng Ngạo đang cùng tiểu nha đầu nói về chuyện làm sao lột được một bộ da mặt hoàn chỉnh, Lăng Ngạo nói: “Đao pháp của ngươi không tồi.”

    “Ha ha, hưng trí của ngươi rất đặc biệt, tương lai tìm chồng đừng tùy tiện chọn đại, sẽ dọa đến người ta.” Lăng Ngạo hảo ý nhắc nhở, thiếu nữ vừa nghe liền chu miệng nói: “Ta mới không gả đi, ta sẽ ở bên gia gia.”

    “Tử Trúc ~~” Hiên Viên Cẩm đứng ngoài cửa nhẹ giọng gọi tên y, Lăng Ngạo giật mình quay lại, khóe miệng nỗ lực muốn mỉm nụ cười quen thuộc, nhưng làm sao cũng không cong lên được, cuối cùng đành rũ xuống.

    “Tử Trúc, ta đến rồi.” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo vào lòng, nhẹ hôn lên trán y, trong lòng thương tiếc vô cùng, lần này hắn thật sự cảm thấy sắp mất đi y, khi hắn gần như đã tuyệt vọng, thì nhận được thư của Tô Dục, nội tâm hắn biết bao vui mừng, thật sự không thể dùng lời diễn tả.

    “Ta nhớ ngươi.” Lăng Ngạo cảm thấy bản thân đã trở nên càng lúc càng yếu đuối, đụng một chút lại cảm thấy mắt chua xót, nhiệt khí không ngừng chảy ra. Y cảm thấy bản thân đã sắp biến thành nữ nhân, biết cảm động, biết khóc tới mức này.

    “Ta cũng nhớ ngươi, chúng ta sẽ không xa rời nữa. Ngươi đừng bỏ lại ta, đừng đi bất cứ đâu, được không?” Hiên Viên Cẩm không thể thừa nhận thêm một lần ly biệt nữa, ngay khoảng khắc khi buông tay y ra đó, hắn có bao nhiêu luyến tiếc, có bao nhiêu khó chịu, hắn không thể lại trải nghiệm thêm một lần, thật sự là khó chịu như bị thiêu đốt, đau không muốn sống.

    “Được được, không bao giờ chia lìa.” Vùi mặt vào ***g ngực quen thuộc, ngửi vị đạo quen thuộc, y biết đây là nam nhân của y, là nơi y có thể dựa vào, nam nhân luôn khích lệ y.

    Ôm rất lâu cũng không nỡ bỏ ra, Hiên Viên Cẩm đích thân đi cảm tạ lão nhân, đa tạ hắn cứu mạng Lăng Ngạo và Tô Dục. “Người trẻ tuổi, lão hủ mạo muội hỏi một câu. Người đó là gì của ngươi?”

    “Chúng ta là người một nhà, nếu nói cho kỹ, thì y đúng ra là vợ của tại hạ.” Hiên Viên Cẩm ở trước mặt người ngoài to gan thừa nhận quan hệ của họ, đây cũng là để tiện cho hắn chiếu cố Lăng Ngạo.

    “Thì ra là thế, y còn sống chứng minh mạng y chưa nên tuyệt, đợi vết thương khỏi rồi, các ngươi rời xa loạn thế đi, như vậy đối với y cũng tốt.” Lão nhân lặng lẽ tiếp nhận mười vạn lượng ngân phiếu và một hộp dược liệu quý giá Hiên Viên Cẩm đưa cho. “Đa lạ chân ngôn của ngài, tại hạ Hiên Viên Cẩm, nếu tương lai ngài có chuyện cần phân phó, tại hạ hiện ở biên quan, ngài cứ truyền tin, tại hạ nhất định tận lực làm cho ngài.”

    “Được thôi.” Lão nhân gật đầu. “Đi chăm sóc cho y đi, y rất nhớ ngươi, khi ngủ mê cũng gọi tên ngươi.” Lão nhân nói xong lại quay sang cất giữ những thứ của Hiên Viên Cẩm đưa, Hiên Viên Cẩm nóng lòng, bước vội đi chăm sóc Lăng Ngạo.

    Thân thể Lăng Ngạo không khỏe nhanh được, chẳng qua tâm tình không tệ, có lúc cũng tranh cãi vài câu với thiếu nữ, hôm nay đang tranh cãi vụ con người có bao nhiêu xương. “Bình thường mà nói sẽ không ít hơn 204 khúc, trừ khi bị thiếu tay thiếu chân.”

    “Ở đâu ra mà nhiều xương như thế?” Thiếu nữ bình thường cũng chọn thu thập những mẩu xương mà mình thích, nhưng chưa từng xem kỹ con người rốt cuộc có bao nhiêu xương. Cho nên, khi đáp trả cũng không mấy tự tin.

    “Không tin thì lần sau ta tìm một thi thể đếm thử.” Lăng Ngạo lại nói: “Xương của tiểu hài tử so với người lớn thì nhiều hơn trên mười khúc, nếu tương lai ngươi có cơ hội tìm được thi thể một tiểu hài tử, có thể tỉ mỉ đếm cho đúng.”

    Thiếu nữ thấy bộ dáng khẳng định như thế của y thì tức chết, dậm chân xoay người bỏ đi. “Hiện tại ta liền đi đếm!”

    Ách, hiện tại làm sao mà đếm, nàng sẽ không chạy đi giết người chứ. “Dục Nhi, ngươi đi theo xem thử, đừng để nàng tổn thương người vô tội.”

    “Được.” Tô Dục đuổi theo, trong gian phòng chỉ còn lại hai người y và Hiên Viên Cẩm, Lăng Ngạo vẫy tay với Hiên Viên Cẩm. “Lại gần ta chút.” Hiên Viên Cẩm đi lại gần, Lăng Ngạo dán sát người. “Ta cho rằng lần này ta phải chết rồi, sẽ không còn gặp được ngươi nữa.”

    “Ta cũng sợ ngươi cứ như thế mà đi, thật sợ.” Mấy năm nay bọn họ phân phân hợp hợp, cũng thật sự giày vò Hiên Viên Cẩm rất nhiều. Chỉ mỗi lần Lăng Ngạo mang Tô Dục chạy trốn đó thôi, hắn đã cảm thấy người này khi trở nên hung thì thật sự tuyệt tình, khi y không cần thì thứ gì cũng không cần, không mang theo bất cứ gì hết.

    “Từ nay sẽ không như vậy nữa, lần này giày vò xong rồi, ta cũng vô lực tiếp tục chạy.” Lăng Ngạo có chút tự cười nhạo, thân thể này của y khi nào mới có thể hoàn toàn nhanh nhẹn cũng không biết, hiện tại chỉ biết dưỡng, không biết phải dưỡng tới khi nào. “Mang ta về nhà thôi, ta không muốn ở lại đây.”

    Trở về nơi quen thuộc, ở đây y cảm thấy bản thân vĩnh viễn là bệnh nhân nửa chết nửa sống.

    “Được, chúng ta về nhà.” Hiên Viên Cẩm xin đơn thuốc từ lão nhân, hỏi rõ tất cả những điểm cần phải chú ý, ôm Lăng Ngạo lên xe ngựa trải thảm dễ chịu. Tiểu nha đầu tiễn bọn họ, hiếm khi tiểu nha đầu lấy ra được một đèn ***g da người mà nàng thích nhất. “Tặng ngươi, đừng quên ta, đợi ta đếm rõ số lượng xương rồi, nếu không đúng như ngươi nói, ta sẽ đi tìm ngươi tính toán.”

    “Đa tạ, ngươi nếu đến biên quan tìm ta, chúng ta sẽ đi thả diều.” Lăng Ngạo giống như một ca ca thân thiết, vuốt đỉnh đầu nàng, thiếu nữ đỏ mắt quay người chạy đi, Lăng Ngạo cười tựa vào lòng Hiên Viên Cẩm, kỳ thật y không ghét nữ nhân, chỉ là thích nam nhân hơn. Nam nhân sau lưng, cho y ***g ngực chắc nịch, là do y tự chọn lựa, y yêu người này.

    Suốt đường đi đi dừng dừng, thái độ Lăng Ngạo như lần đầu đi du lịch, đến nơi phong cảnh đẹp thì đói bụng, phải lưu lại hơn nửa ngày, Tô Tử Trúc là người cầm kỳ thi họa đều tinh thông, Lăng Ngạo không biết, cho nên, trước giờ y chưa từng nhắc tới chúng, để khỏi mất mặt.

    “Dục Nhi, đã lâu ngươi không đàn, tấu một khúc nghe đi.” Lăng Ngạo ngồi trên đầu thuyền, y rất lười, ngay cả động cũng không muốn động. Thuyền là do Hiên Viên Cẩm thuê, mọi thứ bên trong đều có đủ, có cả cầm.

    “Được.” Tô Dục đi lấy cầm, Hiên Viên Cẩm thở ra nói: “Ta cũng đã lâu không nghe ngươi tấu một khúc.” Trong ký ức của hắn, đó đều là chuyện xa đến không thể xa hơn, rất lâu rồi.

    “Đúng a, mấy năm rồi.” Lăng Ngạo nhìn cảnh non xanh nước biếc, cảm thán nói: “Thời đại này thật tốt, không có xe cộ đông đúc, không có nhà cao tầng, cũng không có một ngày hai mươi bốn tiếng cầm dao phẫu thuật, ta ghét ánh đèn nháy, càng ghét nổi tiếng, khiến ta không có thời gian nghỉ ngơi.”

    Lăng Ngạo nói hắn nghe không hiểu, không hỏi, chỉ lặng lẽ nghe. “Tô Tử Trúc chết rồi, vì y yêu ngươi, mà đã trúng tình độc sẵn, khi động tình với ngươi, ngay lúc ngươi cường bạo y thì y đã chết rồi.” Khi Lăng Ngạo nói tới chỗ này, y quay lại, vừa đúng lúc thấy Tô Dục ôm cầm đi ra.

    “Cũng đúng lúc, các ngươi đều ở đây, ta sẽ nói hết những chuyện các ngươi không biết ra, các ngươi muốn chọn lựa thế nào là quyền lợi của các ngươi.” Lăng Ngạo thở dài, nghe tiếng đàn du dương, y chậm rãi nói: “Tô Tử Trúc đã chết, mà ta chỉ là một người khác trú trong thân thể này mà thôi.”

    Hai người họ không hiểu, Lăng Ngạo vốn là bác sĩ theo luận giả vô thần, hiện tại thế nhưng lại phải giảng giải về mượn thi hoàn hồn cho bọn họ, thật trào phúng.

    “Ta đến từ một thế giới khác, khi chết không có thống khổ gì, khi tỉnh lại thì đang bị ngươi áp dưới thân ức hiếp, sau đó mới biết bản thân sau khi chết linh hồn đã nhập vào thân thể này, các ngươi đừng trừng mắt to như thế, ta nói đều là thật. Tô Tử Trúc, y yêu ngươi, cho nên y mới chết, y không có lỗi gì với ngươi, vì y đã giao mạng cho ngươi, vốn y có thể lưu lại chỗ tam vương gia không cần trở về, đừng cho rằng y phụ ngươi.” Lăng Ngạo đã trải qua một lần sinh tử, cũng không muốn che giấu gì với bọn họ nữa, bọn họ có thể tiếp nhận y thì tiếp nhận, không thể tiếp nhận thì cứ nói ra, y cũng dễ chấp nhận hơn, cũng không thấy có lỗi với họ.

    “Ta chỉ là một người khác mượn thân xác của Tô Tử Trúc, ta vốn tên là Lăng Ngạo, đại khái cũng chỉ muốn nói những điều này, các ngươi tự nghĩ cho rõ, tiếp tục sống bên ta, hay chia tay, toàn do các ngươi quyết định.” Lăng Ngạo nói xong chuyển ánh mắt về nơi rất xa, lặng lẽ chờ đợi quyết định của bọn họ.

    “Kỳ thật ta sớm đã phát hiện ngươi không đúng lắm, chẳng qua không ngờ lại là thế này.” Hiên Viên Cẩm thở dài, kéo y ôm đặt lên đùi mình, “Đã quen thuộc có ngươi bên người, ngươi mở miệng ngậm miệng là ‘lão tử’, kỳ thật cũng rất thú vị, sống cùng với ngươi cũng rất vui vẻ. Không tất yếu phải thay đổi cái gì, bóp chết ngươi, Tử Trúc cũng không thể trở về, cuối cùng ngay cả ngươi cũng mất, và không còn được đền bù gì nữa.”

    “Ca, đừng bỏ lại ta.” Tô Dục dừng tay, tiếng cầm cũng ngưng bặt, kéo tay Lăng Ngạo không chịu buông.

    “Các ngươi không cảm thấy khó xử sao?” Lăng Ngạo nhìn hai người.

    “Khó xử cái gì? Mấy năm nay đã quen rồi, còn có gì khó xử nữa.” Ngữ khí của Hiên Viên Cẩm khá lười biếng: “Đừng bỏ lại chúng ta.”

    “Ha ha, ta…” Kỳ thật ta sợ các ngươi bỏ lại ta, ta là hàng giả mạo danh, các ngươi không trừng trị ta ta đã tạ thiên tạ địa rồi, chẳng qua, ta thật cảm tạ các ngươi nguyện ý tiếp nhận ta.

    “Ta cái gì mà ta, đừng mơ rời khỏi chúng ta.” Hiên Viên Cẩm càng ôm y chặt hơn, bất kể y là ai, cũng bất kể linh hồn này là ai, tóm lại, hiện tại người ở trong lòng hắn là người mà bọn hắn không muốn mất đi, người từng cứu mạng hắn, từng làm nũng với hắn, khiến hắn vướng bận, bọn hắn sớm đã dây dưa không dứt, không thể tách rời.

    “Cảm tạ.” Chân tâm cảm tạ, bọn họ không bỏ rơi y.

    Vốn cho rằng bọn họ nghe xong sẽ kích động, sẽ phẫn nộ, thậm chí sẽ bóp cổ y bảo y trả thân thể lại cho Tô Tử Trúc, nhưng bọn họ không có, bọn họ bình tĩnh tiếp nhận y, còn dịu dàng đối đãi y như vậy, ấm áp bắt đầu lan tỏa trong lòng y.

    Không còn khuất mắc, không có áp lực và lấn cấn, thân thể Lăng Ngạo vì thế khỏe lên rất nhanh, nhưng vẫn không thể nào thân thiết với bọn họ, hai người cũng không miễn cưỡng y, y dùng tay cũng có thể cho bọn họ khoái lạc, tạm thời ủy khuất bọn họ.

    “Tử Trúc, ngươi nói ở chỗ ngươi có một loại xe, thật sự có tốc độ nhanh như thế sao?” Hiên Viên Cẩm nghĩ tới xe hơi y đã từng nói, rất không hiểu.

    “Đương nhiên, rất nhanh, hơn nữa ngồi cũng rất thoải mái.” Lăng Ngạo nằm ngữa trong ngực hắn, khẳng định gật đầu.

    “Chúng ta có thể nào chế tạo một chiếc không?” Hiên Viên Cẩm hỏi.

    “Không thể, ta không học cơ khí, chỉ biết lái không biết chế tạo.” Lăng Ngạo không phải siêu nhân, cái gì cũng biết.

    “Tử Trúc, ngươi kể cho chúng ta nghe thêm vài thứ ở đó đi.” Hiên Viên Cẩm đối với các sản phẩm hiện đại rất hứng thú, nếu không phải hắn không xuyên được, thì nhất định hắn đã xông tới hiện đại xem thử những khoa học kỹ thuật đó.

    Lăng Ngạo kể tận tường, đủ mọi thứ, Hiên Viên Cẩm nghe rất hứng thú. “Ta khát rồi, cổ họng sắp bốc khói. Cho dù là thuyết thư, ngươi cũng phải cho ta thở dốc chứ.”

    “Được dược, chúng ta còn nhiều thời gian, ngày mai nói tiếp.” Hiên Viên Cẩm ôm y tự đút nước cho y, thiên lôi và địa hỏa chính là dính vào nhau như thế.

    Lúc đó, Lăng Ngạo nghĩ, y đã gặp được hai chú lang con, đều là kẻ ăn thịt không chịu nhả xương.

    Chuyện này từ lần đầu tiên sau khi bị trọng thương y mới lăn trên giường với Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm không vì y không phải là Tử Trúc mà không thương tiếc y, ngược lại, cực kỳ dịu dàng.

    Đặc biệt là khi hắn tiến nhập y, Lăng Ngạo cảm thấy bản thân đã chìm chết trong sự dịu dàng. Rất dịu dàng ấm áp, y được sủng được phủng được bảo hộ, không ai ức hiếp y, toàn bộ đều đối tốt với y.

    Khoái cảm ập tới, giống như thủy triều đánh vào toàn thân y. Rất thoải mái. Tứ chi bách cốt toàn bộ đều lưu chuyển nhiệt lưu vui sướng, cả thân thể y đều gào thét trong khoái lạc, hưng phấn đến mức không ngừng đòi hỏi, yêu đến cuối cùng chỉ còn sót lại thương tiếc, hắn thương y, y cũng thương hắn.

    Người ngoài cảm thấy y không làm gì cho Hiên Viên Cẩm, trên thực tế y đã làm rồi, lặng lẽ ở lại bên cạnh hắn, không xa rời hắn chính là đã làm vì hắn, nếu không với tính cách của y sao có thể ở lại biên quan lâu như thế.

    Tiếng kêu vui sướng, phóng túng không cố kỵ, không có ai chế giễu y giống một nữ nhân kêu dưới thân nam nhân, không có ai dám sỉ nhục y, ít nhất ở đây, vào giờ phút này không có ai làm như thế.

    Lăng Ngạo sẽ không tiếp tục che giấu sự vụng về của bản thân mình với một vài chuyện, y không biết đàn, cũng không biết ngâm thơ vẽ họa, y chỉ biết dùng bút lông tự chế viết chữ, bút lông có thể viết, nhưng rất xấu.

    Ba người cuối cùng cũng về tới biên quan, bọn Thập Tam cũng chạy tới biên quan, chạy tới tị nạn ở chỗ Hiên Viên Cẩm, theo đúng nguyên văn lời của Hoàng Phủ Hoằng Đức, hoàng đế gia và vương gia thúc vì tranh một nam nhân mà đấu đá, hắn không muốn bị kẹp ở giữa chịu nạn, đế vị này, hai huynh đệ kia ai ngồi cũng được, đều sẽ đối tốt với bách tính, còn về vị trí thái tử này, hắn cũng không cần nữa, cũng không thể phong tiểu bảo bối của mình làm nam phi, cho nên, không bằng nhân cơ hội này chạy tốt hơn. Trách nhiệm nghĩa vụ gì cũng biến hết đi.

    Thập Tam sau khi thấy Lăng Ngạo thì vô cùng vui vẻ, vui sướng quấn lấy đòi chơi, quả là hài tử ngây thơ. Lăng Ngạo từng lén hỏi nhóc: “Vết cào sau lưng nam nhân của ngươi có đẹp không?”

    “Hắn nói giống vết mèo cào, rất xấu.” Thập Tam thè thè lưỡi, công phu của nhóc không tới đâu, không cào được cho đẹp.

    “Luyện nhiều thêm là được, đừng cào quá liều mạng, chỉ hơi dùng sức thôi, cạo ra vết đỏ, nhưng đừng để chảy máu, hễ chạm là đau, không chạm không đau mới là tốt nhất. Hiểu chưa?” Lăng Ngạo kiên nhẫn dạy Thập Tam phải làm sao tạo tình thú với nam nhân nhà mình.

    “Được được. Trở về ta sẽ thử.” Thập Tam cao hứng vỗ tay, trong mắt nhóc Lăng Ngạo là tốt nhất, cái gì cũng chịu dạy nhóc.

    Thái tử chết lười ở đây không chịu đi, Hiên Viên Cẩm cũng không tiện đuổi hắn đi, cứ mặt hắn tác uy tác phúc ở đó. Thập Tam đến vừa hay lại điều chỉnh thân thể cho Lăng Ngạo, Thập Tam có phương pháp phối dược hay, nhóc toàn bộ cống hiến ra.

    “Tử Trúc của ngươi, hình như có thay đổi.” Thái tử nhìn Lăng Ngạo đang cao hứng với Thập Tam ở xa xa, không để tâm nói với Hiên Viên Cẩm.

    “Đúng a, người trải qua sinh tử ít nhiều sẽ thay đổi một chút, chẳng qua y vẫn là y.” Hiên Viên Cẩm tự nhiên sẽ không nói bí mật của ba người cho người thứ tư biết.

    “Người này không thông minh bằng lời đồn của ngoại thế, tâm kế cũng không sâu. Ta cũng cảm thấy kỳ quái, những người tung lời đồn đó là kẻ mù hết sao.” Hoàng Phủ Hoằng Đức phẩm trà, lắc đầu than thở: “Quả nhiên cái gì cũng phải chính mắt nhìn thấy mới được, không thể nghe người khác nói.”

    “Lần trước ngươi nói chuyện này rồi, Tử Trúc thay đổi nhiều như thế sao?” Khi Hiên Viên Cẩm nhìn Lăng Ngạo trong lòng kỳ thật có chút ba động, chẳng qua một chút ba động này so với việc phải mất đi y thì không đáng nhắc tới, hắn sớm đã quen với nam nhân đầy miệng là ngôn ngữ thô tục này rồi.

    “Ngươi không phát hiện a, ta cảm thấy thật ra có lúc y lại lộ ra khí tức rất thành thục, nhưng có lúc lại rất non nớt, ngươi không biết đâu, y thế nhưng lại dạy cho tiểu gia hỏa nhà ta làm thế nào áp đảo ta. Còn nói với tiểu phôi đản nhà ta hạ dược trong trà của ta, sau đó để ta đi vào khuôn khổ.” Vừa nhớ tới lần trước xém chút để tiểu phôi đản đắc thủ, hắn liền đổ mồ hôi lạnh.

    Hắn còn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị áp ở mặt dưới, hiện tại ngủ phải đề phòng, tiểu phôi đản trong nhà đã trưởng thành rồi, ngày ngày chảy nước miếng đối với thân thể của hắn, không biết ngày nào đó hậu đình thật sự không thể giữ.

    “Cái này thì ta tin, y có thể làm ra được chuyện đó.” Hiên Viên Cẩm cười, Lăng Ngạo ở chỗ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đòi áp đảo hắn, nhưng hắn đã thấy có lúc Tô Dục đi đường không được tự nhiên, nghĩ chắc bản thân có lẽ không bao lâu nữa cũng phải nhường y rồi, nếu y đề nghị, hắn thật sự sẽ không phản đối, yêu y, để y làm một lần cũng không ngại.

    “Ngươi phải quản y cho chặt a, đem tiểu phôi đản nhà ta thật sự dạy thành một tiểu phôi đản rồi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức bất mãn lia miệng, vừa nghĩ tới tiểu bảo bối nhà mình hai mắt sáng lóe giống như vì sao trên trời liền cảm thấy hưng phấn, chỉ là khi không thèm khát thân thể hắn thì càng khả ái hơn.

    Thuộc truyện: Cấm Ái Chi Tương Sủng