Home Đam Mỹ Cấm Ái Chi Tương Sủng – Chương 70: PN 1: Kỹ viện phong ba

    Cấm Ái Chi Tương Sủng – Chương 70: PN 1: Kỹ viện phong ba

    Thuộc truyện: Cấm Ái Chi Tương Sủng

    Từ trước tới nay Lăng Ngạo chưa từng cảm tấy bản thân không có tự do, gần đây y cảm thấy vô vị, nên tự tiện đi dạo. Đương nhiên, y ra ngoài vào ban đêm, lúc nhà nhà đã lên đèn.

    Buổi tối y không thể một mình xuất môn, khi Hiên Viên Cẩm không ở nhà, thì sẽ do Tô Dục bảo vệ y. Mấy năm nay Tô Dục không tiến bộ mặt nào khác, chỉ có thân hình và võ công đều như măng sau cơn mưa, đột nhiên mãnh tiến, cho nên, y hoàn toàn có thể yên tâm, sẽ không ai dòm ngó ngọc diện tuấn dung của y.

    Chẳng qua, y không những thích nhìn bọn họ, mà còn tò mò về người khác. Không phải là y muốn ngoại tình, mà chính là y hiếu kỳ với MB ở đây, đã đề cập với Hiên Viên Cẩm mấy lần, nhưng hắn vẫn không chịu mang y đi nhìn.

    Ngươi nói tâm lý hắn cũng quái thật đó. Hắn không đi kỹ viện, cũng không thích nghe hí, cho nên căn bản không có cơ hội để vung tay tung ra ngàn vàn. Tiền trong tay y hiện tại đã nhiều lắm rồi, còn không đụng đến chỉ sợ sẽ nổi mốc, vậy mà Hiên Viên Cẩm cũng không chịu mang y ra ngoài mở mắt.

    Hôm nay nói thế nào y cũng phải tự mình đi cho biết, dù sao Dục Nhi cũng chưa từng đi. Huynh đệ hai người đi chung, dù sao cũng không làm 419, chỉ ngắm mỹ nhân, cùng uống rượu là dược. Đã đến nơi này bảy tám năm rồi, thế nhưng còn chưa từng đi kỹ viện, thật thiệt mà.

    “Dục Nhi, hôm nay chúng ta đi ra mở rộng nhãn giới đi.” Lăng Ngạo thay một bộ trường sam màu trắng, trên lưng còn thắt một dây bạch ngọc tơ vàng. Càng thêm tô điểm phần eo thon thả, khiến người ta không nhịn được muốn ngắt một cái.

    “Chúng ta đi đâu, cần chuẩn bị xe không?” Tô Dục giúp y chải đầu, trong mắt là nhu tình chỉ dành cho y.

    “Không cần chuẩn bị xe, chúng ta đi bộ.” Lăng Ngạo nhét tiền đầy túi, nhìn mình trong gương đồng, ân, ngọc diện tiểu phi hiệp, soái!

    “Ta đẹp không?” Nghiêng đầu qua, vô cùng không ngượng ngùng hỏi tiểu nam nhân. Cũng không cảm thấy mất mặt, đã tới tuổi này, còn hỏi vấn đề ấu trĩ đó.

    “Đẹp, ngươi đẹp nhất.” Tô Dục lại giúp y chỉnh lý cổ áo, kéo tay y ra cửa.

    Kỳ thật trong lòng Lăng Ngạo có chút khẩn trương, càng nhiều hơn là kích động, trước đây khi sống với thân phận bác sĩ, y có thời gian sẽ chạy đi giải tỏa, nhìn những mỹ thiếu niên mười tám mười chín đó. Hiện tại trong nhà trừ Tiêu Tông không có tiền đồ đã nhào vào lòng tên chăm hoa đó ra, thì không còn ai đẹp nữa, toàn bình thường thôi, cũng không biết là Hiên Viên Cẩm cố ý, hay y là khổ mệnh, dù sao bên cạnh không có mỹ thiếu niên, hôm nay y phải ra ngoài nhìn cho đủ.

    Trong tưởng tượng của y, nam xướng quán cũng giống như thanh lâu kỹ quán, *** thanh đãng ngữ liên miên không dứt. Nhưng không ngờ, vừa bước vào nam xướng quán nổi danh nhất trong thành liền thấy được rất an tĩnh, bốn tiểu đồng đứng hầu, vừa thấy y và Tô Dục tiến vào, vội thi lễ. “Hai vị gia này nhìn rất lạ, là lần đầu tới sao.” Đừng thấy tiểu đồng niên kỷ còn nhỏ, nhưng đã sớm luyện được ánh mắt đánh giá, có từng đến hay chưa vừa nhìn đã biết.

    “Chọn công tử cho gia đi.” Ném một đỉnh ngân qua, vị tiểu đồng đó lập tức vui vẻ nở mặt, vui mừng chạy trước dẫn đường.

    Vị trí tốt nhất, Lăng Ngạo ra tay hào phóng, nên rượu thức ăn cũng lên nhanh. Lăng Ngạo phẩm rượu ngon, mắt không ngừng nhìn loạn, nơi này đến để tiêu tiền, sao có thể không nhìn cho đủ.

    Không bao lâu tú bà đã tới, dẫn theo một đám soái ca mỹ thiếu niên. Lăng Ngạo híp mắt, nhìn một vòng cuối cùng lạnh mặt nói: “Ngài dẫn về đi, xem ra hôm nay ta cũng chỉ tới xem náo nhiệt thôi.”

    Không phải do hắn chỉ mang tới toàn dung chi tục phấn, mà là những người này khi nhìn y đều giống như đang nhìn vào một đỉnh vàng, y thừa nhận y mang theo không ít ngân lượng, nhưng biểu đạt rõ ràng như thế, khiến y nảy ra hoài nghi đối với mê lực của mình.

    “Ngài nếu không nhìn trúng những người này, chúng ta lại chọn cho ngài người khác.” Tú bà phất tay, những kẻ dung chi tục phấn đó lần lượt lui ra.

    “Dù sao cũng phải đẹp hơn ta, còn nữa, phấn cũng đừng bôi quá dày, trông cứ như quỷ, bộ muốn hù dọa người à?” Lăng Ngạo vô cùng không khách khí phê bình các MB trong ***.

    “Công tử này tướng mạo anh tuấn phong lưu như thế, chỗ chúng ta thật sự không tìm ra ai đẹp bằng ngài, ta nga, sẽ đi tìm cho ngài, nhưng phải để ngài chờ hơi lâu, mong ngài bỏ quá cho.” Lão tú bà cười vẻ mặt đầy nếp uống, cong lưng ra ngoài, trong lòng thầm nói dù sao cũng phải làm vừa lòng vị đại gia này.

    “Tiêu Tông của chúng ta còn thuận mắt hơn.” Chậc chậc hai tiếng, Lăng Ngạo bắt đầu nhìn lung tung. “Có soái ca a!” Đột nhiên hô to một tiếng, Tô Dục rướn cổ một chút, nhìn thử xem soái ca nào có thể khiến Lăng Ngạo đen mặt như thế.

    Ách, đích thật phải đen mặt rồi. Cẩm vương gia vốn cho rằng đang ra ngoài xã giao, thế nhưng lại xuất hiện ở trong kỹ viện, hơn nữa còn là nơi chuyên phiêu nam nhân. Lăng Ngạo đen cả mặt cũng khó trách, ngay cả Tô Dục cũng cảm thấy có chút gì đó, không mấy tự nhiên.

    Ta thao! Trách không được mẹ nó ngươi không cho phép lão tử đến đây phiêu, lão tử nói muốn mở rộng nhãn giới, ngươi mẹ nó không cho, thì ra là dám sau lưng lão tử tự mình chấm mút, thật là mẹ nó giỏi giang, Hiên Viên Cẩm, ngươi hỗn trướng vương bát đản con rùa rút đầu!

    Tô Dục kéo kéo y, ý là muốn ra gặp Hiên Viên Cẩm sao? “Chúng ta chơi của chúng ta, sau này hắn âm thầm đi phiêu, chúng ta quang minh chính đại đi phiêu.”

    Vừa nói xong, lão tú bà lại trở về. Mang theo hai người, một người niên kỷ hơi nhỏ, cũng chỉ mới mười ba mười bốn, trông như một oa oa, làn da non nớt búng ra sữa, một người khác, chừng hai mươi, vẻ mặt thanh lãnh, đôi mắt như đào vô cùng dễ nhìn. “Vị gia này, Linh Nhi của chúng tôi chỉ tiếp rượu, không lên giường.” Lão tú bà ẩn ý nói chính là cực phẩm mới không bồi ngủ, đây vẫn là thanh quan, cho nên giá tiền hơi mắc một chút.

    “Tướng mạo không tồi, mỹ nhân như băng sơn này ta muốn.” Lăng Ngạo nói xong kéo tay người mắt đào, ngón tay cũng đẹp y như y, nhìn ngón tay thon dài đó, nếu có bàn tay thế này giúp y vuốt súng, nhất định sảng khoái. Còn cả ánh mắt của hắn nữa, không có thần sắc lấy lòng, không tồi, người thế này mới thú vị. Những hài tử dính người như mật đường đó, y không thích.

    “Được được, Linh Nhi phục vụ cho tốt.” Lão tú bà phân phó xong thì đi, trước khi đi còn không ngừng nháy mắt với Linh Nhi, Lăng Ngạo sờ tay mỹ nhân, đặt vào tay mình tỉ mỉ ngắm nghía. “Thật là một đôi tay xinh đẹp.” Lăng Ngạo cảm thán, tay của đối phương thật sự không tồi, hơn nữa làn da cũng mịn màng trơn láng. Y rất hào phóng kéo tay mỹ nhân tới trước mặt Tô Dục: “Ngươi cũng sờ thử xem, rất mềm.”

    Tô Dục đen mặt, không thèm để ý đế oa oa kia ngồi cạnh hắn. Nhưng đối với yêu cầu của Lăng Ngạo thì vẫn đáp lại, vươn tay sờ thử tay của mỹ nhân Linh Nhi, sau đó phát biểu ý nghĩ của mình: “Rất trơn, kém hơn ngươi.”

    Linh mỹ nhân vẻ mặt vốn đã lạnh, lúc này càng lạnh hơn. Lăng Ngạo cười cười, tiểu nam nhân nhà y cho rằng cái gì của y cũng tốt, mặc dù tay của mình đích thật là trơn mềm hơn Linh mỹ nhân. Cũng không nghĩ thử xem, y ngày ngày không làm cái gì cả, mười ngón tay không dính nước, có thể không trơn mềm?”

    “Vị gia này xưng hô thế nào?” Linh Nhi nhướng mày, mang theo ngàn chủng phong tình. Dù sao thì hắn cũng đã bán vào đây, khách nhân thích nói thế nào thì hắn đều phải nghe, nhiệm vụ của hắn là phục vụ tốt khách nhân, sau đó moi tiền trong hà bao của khách nhân bỏ vào hà bao của mình.

    “Tại hạ họ Tô.” Lăng Ngạo nhìn ngón tay đầy đặn, ngón tay này nếu đánh đàn thì sẽ rất dễ nghe. “Tô gia, mời ngài uống rượu.” Mỹ nhân dùng ngón tay xinh đẹp rót rượu cho Lăng Ngạo, bàn tay bày thành hình lan hoa chỉ, nhưng một chút cũng không nữ khí, xinh đẹp vô cùng.

    “Ân,… nếu ngươi dùng cái này thì càng dụ người…” Ngón tay của Lăng Ngạo sờ lên làn môi của đối phương, ý của y là bảo hắn dùng miệng mớm cho, như vậy mới say đắm.

    “Tô gia, ngài thật biết ức hiếp người.” Gương mặt tuấn mỹ của Linh mỹ nhân hơi phiếm lên làn đỏ ửng, càng thêm tuấn mỹ mê người.

    “Nào có ức hiếp gì ngươi a…” Lăng Ngạo cảm thấy bản thân thật sự có bản chất của kẻ ăn chơi, cứ nhìn y hiện tại đi, nâng cằm của Linh mỹ nhân, nửa người đã trờ tới, nếu thè thêm lưỡi ra, nhất định là đang liếm lên đôi môi non mềm của Linh mỹ nhân.

    “Ca!” Tô Dục có chút chịu không nổi, ly rượu trong tay sắp bị bóp nát. Mặt đen thui, đôi mắt sắp phun hỏa. “Đừng gọi ta, ngươi tự mình chơi đùa đi, nếu không thích người nhỏ tuổi, thì bảo tú bà tìm tuổi lớn hơn cho ngươi.” Lăng Ngạo không thèm quay đầu, y tới đây tiêu tiền, không chiếm tiện nghi cho đủ sao mà được. Nói thế nào cũng phải chấm mút cho đủ.

    Linh mỹ nhân dán sát mặt vào má Lăng Ngạo, gần như cắn vào lỗ tai y nói: “Tô gia, đệ đệ ngài thật thú vị, đôi mắt đó sắp phun lửa rồi.”

    “Ha ha, đừng để ý tên ngốc đó.” Lăng Ngạo nói xong cọ cọ vào cổ Linh mỹ nhân, thật thơm. Thao, đây là hương phấn gì.

    “Tô gia, chúng ta uống rượu đi.” Linh mỹ nhân ngậm rượu đầy miệng, sau đó tự mình nuốt xuống, Lăng Ngạo nhìn chăm chăm hầu kết chuyển động của hắn, liếm môi đầy tình sắc, Linh mỹ nhân lúc này lại uống thêm một hớp, chậm rãi đưa đôi môi nhỏ của mình tới. Khóe môi Lăng Ngạo mang ý cười, đang định tiếp lấy đôi môi mềm của mỹ nhân, liền nghe được tiếng gừ thấp trong dự liệu của Tô Dục: “Cách y xa một chút.”

    Linh mỹ nhân bị dọa, nuốt sạch rượu xuống, đại kinh thất sắc ho sù sụ. Lăng Ngạo bất đắc dĩ thở dài, giả vờ tức giận nói: “Ngươi nếu không thích ở đây, thì về trước đi!”

    Vừa vuốt lưng cho Linh mỹ nhân, vừa an ủi nói: “Đợi ta đuổi hắn đi rồi, lại an ủi ngươi.”

    “Tô gia…” Linh mỹ nhân trong mắt hàm lệ, đặc biệt khiến người tiếc thương.

    “Đừng ủy khuất.” Lăng Ngạo móc một đỉnh vàng nhỏ như hạt đậu bỏ vào tay hắn, Linh Mỹ nhân lập tức đổi nét mặt, người cũng mềm đi, mềm rũ vào lòng y. Lâu lắm rồi, chưa gặp được kẻ tiêu tiền như rác thế này, vừa ra tay đã là đỉnh vàng, thật hào phóng.

    “Ca!” Tô Dục đen mặt, nhắc nhở y một câu, đừng quá quá phận, nếu không hắn sẽ mang ca về.

    “Gấp cái gì, chơi đùa mà thôi, chúng ta đến đây làm gì.” Lăng Ngạo trách mắng Tô Dục xong lại ôm Linh mỹ nhân trong lòng lên, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Ngươi biết đánh đàn chứ, đàn một khúc cho ta nghe.”

    “Được.” Linh mỹ nhân được ban vàng, tâm trạng rất vui, chỉ là không biết chủ tử này có thể bỏ tiền ra chuộc hắn luôn không. Số tiền hắn để dành riêng cũng đã xấp xỉ đủ giá tiền chuộc thân rồi. Hắn không phải đầu bài, cũng không phải người cầm nghệ tốt nhất, nhưng giá tiền không thấp. Hắn có mắt nhìn rất cao, những lão đầu tử chết toi muốn chuộc hắn hắn cũng không chịu, thà tiếp tục ở đây tiếp khách uống rượu tán tỉnh, ngay cả hắn cũng không rõ hắn đang thanh cao cái gì.

    Tiếng cơn sơn lưu thủy, như giữa khu rừng, điểu nhi hót vang, dòng suối róc rách, đàn thật không tồi. Ít nhất Lăng Ngạo không nghe ra có chỗ nào không tốt. “Rất hay, đàn tiếp một khúc.” Lăng Ngạo tự mình thưởng rượu, nghe nhạc. Sắc mặt Tô Dục tốt lên một chút. Chỉ cần y không làm gì quá phận, hắn có thể tiếp nhận. Hiện tại hắn đang ngồi cạnh Lăng Ngạo, cùng y uống rượu.

    Tiểu oa oa non nớt đó đang đóng vai của tiểu tư, không ngừng rót rượu cho hai vị gia, Lăng Ngạo cũng không để hắn chịu thiệt, cho hắn một đỉnh bạc, oa oa vui mừng cong lưng cảm tạ. Phải biết, không bị khách nhân chiếm tiện nghi mà có thể được ban thưởng thì không nhiều.

    “Tiếng đàn này rất dễ nghe, lão tú bà, bảo người đánh đàn đó vào phòng chúng ta đánh vài khúc.” Lăng Ngạo nghe thấy có tiếng nam nhân uống rượu say muốn gây phiền toái với mình. Thao! Y không dễ gì mới đến một lần, còn dám giành người với y, cỗ hỏa nghẹn của y còn chưa phát, hiện tại có ống trút giận miễn phí tự đưa tới cửa, sao có thể không dùng?

    “Bùi Nhị gia, trong lâu của chúng ta có cầm nghệ tốt hơn nữa, ta sẽ đi an bài cho ngài.” Lão tú bà đương nhiên không muốn đắc tội bất cứ khách nhân nào, người như Lăng Ngạo vừa nhìn đã biết là có thế lực, tướng mạo đó, lại thêm ra tay hào phòng, nhất định không phải người bình thường, nói không chừng là vương tôn công tử gì đó trong kinh, hắn không thể dễ dàng đắc tội.

    “Lâu này của ngươi có phải là không muốn mở nữa hay không?” Bùi Nhị gia vừa nghe liền không vui, uy hiếp tú bà, tú bà nghe xong lập tức lại khuyên can rồi thêm bồi lễ, nói liên miên không dứt, lỗ tai của Bùi Nhị gia như bị nhét lông vịt, bỗng nhiên lại thấy Lăng Ngạo, thấy y mắt phượng híp lại đầy yêu diễm, sắc tâm liền nổi lên, cười đểu giả hai tiếng, “Vị công tử này, không để ý ta cùng ngồi nghe đàn với ngươi chứ.”

    “Để ý! Ta dựa vào cái gì phải cùng ngồi nghe với ngươi?” Lăng Ngạo nghiêng người, liếc xéo tên Bùi Nhị gia không cần mặt mũi. Kết quả Bùi Nhị gia đó vừa thấy ánh mắt của y liền mềm cả người, dày mặt muốn lại gần Lăng Ngạo.

    “Dừng! Ngươi đừng qua đây, ta sẽ không khách khí!” Mục quang yêu diễm của Lăng Ngạo xẹt một cái đổi thành băng lạnh, lạnh giống như đao. “Sợ cái gì…” Người đó còn không biết sống chết cố đi tới. Tô Dục lách người đứng trước mặt hắn, lạnh mặt tức giận gầm lên: “Cút!”

    Trường hợp này không phải cảnh mà tú bà muốn thấy, vội lên khuyên giải.

    “Linh mỹ nhân, qua đây.” Lăng Ngạo vẫy tay với Linh mỹ nhân. Lúc này, chọn lựa của hắn kỳ thật là vô cùng then chốt, nếu chọn, đối với hắn sau này có thể là vô cùng bất lợi. Linh mỹ nhân không chút do dự ôm đàn đi về cạnh Lăng Ngạo, hắn cược, lần này hắn tin nhất định đã chấp đúng bảo.

    “Đừng sợ.” Lăng Ngạo vỗ vai Linh mỹ nhân, chuẩn bị ngồi chờ xem kịch hay. Trước đó y trêu ngẹo mỹ nhân đã khiến Tô Dục nghẹn một bụng hỏa, hỏa này vẫn phải tìm người khác trút ra, nếu không tới tối về nhà chính là y chịu nạn.

    “Tô gia, ngài uống rượu.” Linh mỹ nhân rót rượu cho Lăng Ngạo, Lăng Ngạo cầm tay hắn uống luôn. Bùi Nhị gia vừa thấy dung nhan tuyệt mỹ của Lăng Ngạo, và cả thần tình híp mắt thỏa mãn, tâm lại nhảy lên, quên mất trước mặt còn có một nam tử mặt đen như tu la địa ngục.

    “Tú bà, mỹ nhân này ta muốn. Lát nữa đưa tới cho ta.” Bùi Nhị gia nói xong lại híp mắt nhìn Lăng Ngạo, hắn không phải người không có thân phận, nháo ồn ở đây cũng không tốt.

    “Bùi Nhị gia, tướng công đàn tốt ở chỗ chúng ta có rất nhiều, ta chọn cho ngài người khác a.” Lão tú bà đi theo sau Bùi Nhị gia khuyên giải.

    “Nhị ta ta hôm nay đãi yến mời ai, ngươi không phải không biết. Nhị gia ta nhìn trúng người này, ngươi không phải ngay cả mặt mũi của vương gia cũng không cho chứ.” Bùi Nhị gia mang vương gia ra, sắc mặt tú bà liền trắng bệch, địa giới này là của Cẩm vương gia, hắn làm sao dám mạo phạm vương gia. Nhưng mà, người trong phòng, hắn cũng không dám đắc tội.

    Lăng Ngạo vừa nghe tới vương gia, ha ha, thật mẹ nó trùng hợp, người này muốn vuốt mông ngựa, lần này vuốt đúng đường đó.

    “Bùi Nhị gia thỉnh lưu bước.” Lăng Ngạo không đứng lên, chỉ lên tiếng. Bùi Nhị gia quay đầu, híp mắt *** đãng nhìn y, nhướng mày. “Không biết Tô mỗ có thể thay Linh nhi tới bồi ngài không?” Lăng Ngạo cười gian xảo. Bùi Nhị gia đó cho rằng y muốn mượn chuyện tiếp cận hắn để bám víu chức trọng của Cẩm vương gia, nhưng mà, chức trọng của Cẩm vương gia không phải dễ bám víu như thế. Bùi Nhị gia đánh giá Lăng Ngạo từ trên xuống dưới, nếu người này có thể bám víu, nghĩ chắc hắn cũng sẽ có công, đến lúc đó nói không chừng cũng có thể thay hắn nói mấy lời tốt đẹp với vương gia.

    “Có thể có thể, nhưng vương gia chức trọng không phải ai cũng có thể bám víu.” Ẩn ý chính là, ngươi phải có ta giúp đỡ mới được.

    “Đương nhiên.” Lăng Ngạo cũng không ngốc, khóe môi cong lên, nụ cười quái dị khó dò.

    “Lát nữa đến ‘Lưu Phụng Các’ đi.” Bùi Nhị gia tính toán hai người đã thầm câu thông xong, có cảm giác như đã vỗ tay thông đồng.

    “Ca! Ngươi muốn làm cái gì?” Tô Dục có dự cảm không tốt.

    “Đừng hoảng. Một lát ta đi gặp vương gia, bám víu chức cao quyền trọng của vương gia, cả đời chúng ta sẽ được ăn ngon.” Mấy chữ sau là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

    Linh mỹ nhân có chút lo lắng, kéo tay áo y. Tuy hắn chưa từng bồi Bùi Nhị gia, nhưng đã nghe được từ các tiểu quan khác nói tới sự ác liệt của người này. “Cẩn thận một chút.”

    “Yên tâm đi, lát nữa bảo vương gia chuộc thân cho ngươi. Vương gia không chuộc, thì ta tới chuộc, nếu không ngươi ở đây sẽ bị trút giận.” Vì y, lát nữa sẽ gây ra một trận kịch chiến, sau này tú bà sợ là sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.

    “Đa tạ Tô gia.” Linh mỹ nhân hạ đôi mi, làm thế vạn phúc.

    Lăng Ngạo hiên ngang lẫm liệt vênh váo đi tới ‘Lưu Phụng Các’, suy nghĩ, tên vương bát đản lén ra ngoài ăn vụng đó khi thấy mặt y sẽ thế nào, y liền muốn cười to ra tiếng.

    “Vương gia, ta tìm được một cực phẩm cho ngài. Lát nữa bảo đảm ngài sẽ thích.” Bùi Nhị gia ở trước mặt Cẩm vương gia bày ra vẻ mặt cười, nhìn người này thật sự buồn nôn, Hiên Viên Cẩm cũng vì một vài chuyện, mới đáp ứng lời mời của hắn. Hiên Viên Cẩm nâng ly rượu, nghĩ tới sau khi về nhà người đó lại vì mình về trễ mà sụ mặt chỉ vào mũi hắn mắng: Uống chết ngươi! Nếu còn về trễ nữa thì đừng lăn về đây!

    Haizz, tính khí của y ngày càng mạnh bạo.

    Đang nghĩ thế, ngoài cửa đã có tiếng gõ nhẹ, còn có thanh âm cực giống người đó vang lên: “Bùi Nhị gia, người ta có thể vào không?”

    Bùi Nhị gia cười *** đãng nói lớn: “Ha ha ha, nghe tiếng nói kìa, nhanh vào đây.”

    Hiên Viên Cẩm vì thanh âm này cực giống người trong nhà đó, nên mới nhìn chăm chăm vào cửa, kết quả khi cửa bị đẩy ra, hắn nhìn đến mức tròng mắt muốn rớt cả ra.

    Bùi Nhị gia vừa thấy Cẩm vương gia nhìn đến ngây người, liền biết lần này vỗ đúng mông ngựa. Trời giúp ta a! Bùi Nhị gia nháy mắt với Lăng Ngạo, bảo y đi bồi Hiên Viên Cẩm. Lăng Ngạo lại cố ý bỏ qua ánh mắt của hắn, đi tới ngồi cạnh hắn, còn nhu tình hỏi: “Nhị gia, người ta tới muộn rồi, ngươi đừng trách phạt ta nga!”

    Thanh âm này rất nhu, khiến xương cốt của Bùi Nhị gia cũng mềm đi. “Sao ta nỡ phạt ngươi, tiểu hồ ly tinh.”

    Hiên Viên Cẩm xanh mặt, sau đó đen mặt. Ánh mắt khi nhìn thấy tay của Bùi Nhị vươn tới dưới cằm của Lăng Ngạo thì không biết sắc bén bao nhiêu, Bùi Nhị cảm thấy có điện quang chớp thạch lóe lên, mỹ nhân trước mặt đã không thấy, vừa quay dầu, mỹ nhân đã ngồi trong lòng vương gia, mỹ nhân không chút kinh ngạc nói: “Vương gia, ngài thật không biết thương hương tiếc ngọc, làm đau người ta rồi.”

    Hiên Viên Cẩm nghiến răng nghiến lợi, ta còn muốn đánh chết ngươi! Sao ngươi lại chạy tới đây?

    Lăng Ngạo cũng trừng lại, vô cùng giận dữ. Bản thân ngươi không phải cũng chạy ra sao, mẹ nó ở đó mà còn nói ta?!

    “Vương gia, ta nói là cực phẩm mà. Ha ha ha…” Bùi Nhị vẫn không sợ chết tiếp tục tấn công.

    “Là cực phẩm a, ngươi có bản lĩnh thật lớn, ngay cả gia quyến của bổn vương cũng có thể mời tới, bản lĩnh thật lớn a, bổn vương cũng không bằng ngươi!” Mặt nạ cười của Hiên Viên Cẩm triệt để rớt xuống vỡ nát.

    Bùi Nhị xanh mặt, làm sao cũng không thể ngờ người này thế nhưng lại là gia quyến của vương gia. Nhưng mà không đúng a, vương gia chưa thành thân mà, hắn nghe ngóng rõ ràng. Hơn nữa, nếu là nam sủng thì lá gan cũng thật lớn, thế nhưng dám ở sau lưng vương gia đến dạo kỹ viện, nói thế nào cũng không thông.

    Nụ cười yêu mị giả vờ trên mặt Lăng Ngạo cũng lập tức thu lại, với tay nhéo lỗ tai Hiên Viên Cẩm, vẻ mặt cười tà ác nói: “Cẩm vương gia, ngài nếu đã chán ghét Tử Trúc tuổi tác lớn thì cứ nói thẳng, ngày ngày đêm không về là có ý gì?”

    Lăng Ngạo buông tay, lập tức nhảy khỏi lòng Hiên Viên Cẩm, chỉnh lý lại y sam. “Tử Trúc chịu không nổi cô đơn nên tới đây nghe khúc, thì gặp được vương gia, thật là trùng hợp a.”

    Lăng Ngạo phải nói rõ mình tới đây làm gì, nếu không Hiên Viên Cẩm cũng là một hủ dấm chua lớn, sẽ đổ đầy vị chua khắp vương phủ.

    “Tử Trúc.” Hiên Viên Cẩm lúc này cũng không tiện giải thích, Lăng Ngạo lại phất tay áo bỏ đi, Hiên Viên Cẩm lập tức đuổi theo, có vài chuyện phải về nhà mới nói, hắn còn muốn hỏi y tới đây làm gì.

    Khi hắn thấy Tô Dục cũng ở đây, lúc này mới tin tưởng Lăng Ngạo đến để nghe khúc, gia hỏa Tô Dục này luyến huynh luyến đến không được, sẽ không để y làm chuyện gì quá mức.

    “Vương gia, người này ta nhìn trúng, muốn bảo vương gia cho Tử Trúc làm lễ gặp mặt.” Lăng Ngạo kéo tay Linh mỹ nhân đi, Tô Dục đứng lên theo sau họ, khi đi qua Hiên Viên Cẩm thì nhỏ giọng nói: “Y rất tức giận.”

    Hiên Viên Cẩm biết, lần này bản thân phiền toái rồi. Lần này có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch, hắn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Bùi Nhị. Thứ đang đợi Bùi Nhị là oán khí của vương gia, lần này vuốt lầm mông ngựa rồi.

    Lão tú bà nào dám nói gì, vương gia đến chỗ hắn lấy người, đó là vinh hạnh của hắn a, hắn vui mừng hớn hở đem khế bán thân của Linh Nhi lấy ra dâng bằng hai tay, hy vọng sau này có thể mượn uy nghiêm của vương gia, cũng coi như có đại thụ dựa dẫm.

    W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

    Hiên Viên Cẩm hiện tại không còn chút tâm tình nào, chỉ một lòng lo nghĩ làm sao giải thích với Lăng Ngạo.

    Thuộc truyện: Cấm Ái Chi Tương Sủng