Home Đam Mỹ Cấm Đoạn Chi Luyến – Chương 169

    Cấm Đoạn Chi Luyến – Chương 169

    Thuộc truyện: Cấm Đoạn Chi Luyến

    Trong mơ màng, Trọng Thần nghe được tiếng gõ cửa. Nghĩ mình nằm mơ mà thôi, đừng nghĩ, chuyện gì cũng đều không có, đừng hoang tưởng nữa. Trọng Thần dưới đáy lòng nỉ non, không để ý đến tiếng gõ cửa càng ngày càng rõ ràng.

    Bên ngoài hơi chút yên lặng trong chốc lát, lại nghe tiếng bước chân, Trọng Thần phiền não tựa đầu hướng vào góc tường, mày cũng không an nhíu lại. Thật đúng là không hay ho, mà ngay cả ngủ cũng có thể mơ thấy ôn thần.

    “Này! Đứng lên.”

    Trọng Thần chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ôn thần đang cúi đầu nhìn hắn, sau đó tựa quay đầu hướng một bên.

    “Ngươi phát thần kinh cái gì vậy? Làm gì không mặc quần áo?”

    Thương Huyền dùng chân nhẹ đá đá Trọng Thần, mày cũng bất mãn nhíu lại.

    Nghĩ đến người kia một ngày không có ăn cái gì, lại chảy nhiều máu, hắn hảo tâm đi mua điểm tâm cùng thuốc mỡ lại đây cho. Ai biết vừa tiến đến, hắn liền phát hiện người kia trần truồng ngồi ở phòng tắm nhắm mắt, nước lại chảy không ngừng. Sợ người kia có chuyện không hay. Nhưng là cẩn thận nhìn lại, hắn phát giác, trên tay cũng không có bị cắt, hắn thấy nhẹ nhõm.

    Rồi hắn cảm thấy được người kia căn bản là không nhìn hắn, không đáp lại hắn. Đặc biệt nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Trọng Thần, hắn đã cảm thấy hận không thể kéo người kia lên, hung hăng hành hạ.

    “Nói chuyện!”

    Trọng Thần vẫn không lên tiếng, Thương Huyền ngồi xổm người xuống vuốt mặt Trọng Thần. Khi đụng đến khuôn mặt nóng bỏng, Thương Huyền hạ tay xuống, sau đó đưa tay chuyển qua trán Trọng Thần sờ sờ. Tên trai già này đã bị sốt.

    Thương Huyền nghiêm túc nhìn nhìn Trọng Thần suy yếu, rồi ôm lấy Trọng Thần, đem vào trong phòng.

    “Ngươi đem ta đi đâu? Buông tay?!”

    Tên ôn thần sao không bị xe đụng chết đi? Vì cái gì còn muốn tới đây? Hắn tới nơi này là muốn làm cái gì? Xem mình có chết hay không? Hay là muốn giết người diệt khẩu?! Trong Thần tự ai oán.

    “Đừng nhúc nhích. Ngươi là muốn câu dẫn ta sao? Ngươi cũng không nhìn nhìn bộ dạng ngươi hiện tại. Ngươi thấy được, ta sẽ làm gì ngươi sao?”

    Bị ném xuống giường, nghĩ đến tối hôm qua, Trọng Thần mặt liền tái nhợt vài phần. Khi nhìn thấy Thương Huyền cười đem thân mình chậm rãi hướng tới gần, Trọng Thần có chút khẩn trương lui một chút, cứ lùi cho đến khi lưng dựa sát vách tường, không còn có chỗ có thể lui, Trọng Thần nắm chặt chăn dưới thân.

    “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Sao, rất sợ ta?”

    “Ai… Ai sợ ngươi.”

    “Ngươi nha, ngươi sợ ta.”

    Thương Huyền lấy tay chọc chọc hai gò má Trọng Thần

    “Thu biểu tình của ngươi đi, ta cũng không chạm vào ngươi. Chỉ bằng thân mình rách nát này nếu ta không uống nhiều quá đầu óc lú lẫn, ngươi cho là ta thích làm ngươi chắc? Thật sự là buồn cười.”

    Kỳ thật, hắn thật sự vừa lòng. Nhưng Trọng Thần giờ phút này dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn, làm hắn tức giận nói ra lời không dễ nghe.

    Ngẫm lại liền nín thở, hắn đã lo lắng Trọng Thần không có ăn cơm mà cố ý đi mua cơm, nghĩ đến hắn bị thương mà cố ý đi mua thuốc trị thương, Thương Huyền cho tới bây giờ sẽ không có đối với bạn giường săn sóc quá như vậy, huống chi là đây chỉ là một đêm mê loạn.

    Thương Huyền lúc mới bắt đầu tìm trai già này gây phiền nhiễu, cũng là bởi vì thái độ của hắn chọc giận mình. Hắn lớn như vậy, trừ bỏ cha hắn, chưa từng có người nào dám hét vào mặt hắn, lại trước mặt nhiều người như vậy đuổi hắn đi. Hắn đã cảm thấy thật mất mặt, đã nghĩ tìm thuộc hạ dạy dỗ một trận.

    Làm cho hắn thật không ngờ chính là, trai già này cứng đầu, chết cũng không chịu cúi đầu xin lỗi. Gặp chống đỡ không nỗi, liền chạy trốn.

    Kế hoạch của hắn, nếu Trọng Thần vẫn không chịu cúi đầu, hắn sẽ cho thuộc hạ đè đầu Trọng Thần xuống.

    Nhưng còn không đợi hắn ra tay, Trọng Thần trở về, ăn nói khép nép cúi xin tha thứ. Hắn đột nhiên cảm thấy đã không thú vị, rất là chán nản.

    Ngẫm lại trai già tay nghề nấu ăn cũng khá, hắn quyết định lưu lại ăn một bữa cơm, cũng coi như là đòi một chút lợi tức. Ai biết lại phát sinh sự tình như vậy. Bất quá hắn thật cảm thấy không tệ, rất thú vị. Khó tìm được món đồ chơi tốt, hắn không có lý nào liền buông tay như vậy.

    “Này! Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn hay không? Ta mua cho ngươi ít đồ ăn, còn có thuốc mỡ, ngươi nơi đó bị thương, cần bôi cho ngươi không?”

    “Đừng đụng ta! Ngươi đi ra ngoài cho ta.”

    Thuộc truyện: Cấm Đoạn Chi Luyến