Câu chuyện xưa máu chó của một vụ tai nạn mất trí nhớ – Chương 1-5

    Thuộc truyện: Câu chuyện xưa máu chó của một vụ tai nạn mất trí nhớ

    Chương 1:

    “Tên.”

    “Đào Uyên.”

    “Tuổi.”

    “Mười tám.”

    Đào Uyên tỉnh bơ đáp, phát hiện bác sĩ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm.

    “Có gì sai hả ?” Đào Uyên mê mang.

    “Cậu hai mươi tám tuổi.” Bác sĩ nhìn vào tuổi tác trên bệnh án, nghiêm túc sửa lại.

    “Không thể nào, hôm qua tôi mới tra kết quả thi đại học xong mà! Cỡ 250 điểm!”

    Đào Uyên nói, “Mấy người đừng có gạt tôi! Tôi còn phải chuẩn bị vào đại học nữa!”

    “250 điểm sao có thể lên đại học được?” Bác sĩ nhịn không được nói.

    “Nói ra anh không tin đâu” Đào Uyên vui vẻ: “Chừng này điểm đúng là không thể lên đại học được, nhưng ba tôi có tiền, đã móc nối quan hệ xong rồi, tôi chỉ cần báo danh thôi!”

    “……”

    Đào Uyên trải qua một phen trao đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ.

    Chuyện là thế này, một tiểu minh tinh từng có gia cảnh phú quý, đáng tiếc năm nhất đại học ba làm ăn phá sản, chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự sát. Tiểu minh tinh không đóng nổi học phí kếch xù, bỏ học đi làm diễn viên quần chúng, sau đó bởi vì gương mặt lớn lên cũng dễ nhìn nên muốn đi đường tắt, liền chạy tới cầu đại nhân vật bao dưỡng mình.

    Tháng trước đại nhân vật công bố kết hôn, tiểu minh tinh lì lợm la liếm không muốn kết thúc quan hệ bao dưỡng, khóc lóc tỏ vẻ “Cho dù anh kết hôn tôi cũng không để ý”, “Tôi có thể làm tiểu tình nhân ngầm của anh”. Đại nhân vật kia lãnh khốc cự tuyệt, tiểu minh tinh sụp đổ, lúc lái xe đụng phải vòng bảo hộ xảy ra tai nạn.

    Đào Uyên nghe xong mọi chuyện, nhịn không được buột miệng thốt ra —— “Thằng đần này là ai vậy?”

    “Cậu.” Bác sĩ nét mặt nghiêm túc lãnh đạm trả lời.

    Chương 2:

    Đào Uyên bị thương tay trái, rất nghiêm trọng, phải treo thạch cao.

    Cậu cứng đầu không chịu tin, lấy di động ra, ơ? Mới mười năm, di động đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ánh vàng rực rỡ, sáng long lanh, phối hợp với màn hình lớn, thật thú vị.

    Đào Uyên vẫn không tin nổi bản thân là thằng đần kia. Cậu chọt vào từng biểu tượng, sờ mó nửa ngày, mở khóa một cái ứng dụng gọi là Weibo. Quá trời! Thế mà có mấy trăm vạn fan! Xem ra cái mông này bán không uổng nha! Đào Uyên vui sướng mở ra, lập tức bị các tag bao phủ khắp nơi.

    Cậu vừa chọt vào, mặt tức thì đen thùi.

    Toàn mắng cậu!

    Có mắng phim mới ra của cậu quá nát, có mắng cậu lên tạp kỹ đùa giỡn đại bài, có mắng cậu không biết xấu hổ bán mông! Ây da, còn rất hăng hái! Chửi người là “chuyên ngành” của cậu, lập tức chửi lại họ, trong lúc nhất thời anti và chính chủ đều y hệt nhau, ô ngôn uế ngữ hay công kích cá nhân đều tuôn ra hết.

    【 Tài khoản của bạn bị tố cáo quá nhiều lần, căn cứ vào các quy định liên quan đến 《 Hiệp nghị sử dụng Weibo 》 và 《 Weibo quy ước cộng đồng ( được thử ), tiến hành khoá acc để xử lý. 】

    Meo, còn tố cáo! Có ấu trĩ quá không!

    Đào Uyên xoa tay, không thầy tự biết mà đăng ký một acc nhỏ tiếp tục chửi, bên chửi bên tố cáo, tư thế đặc biệt dâm đãng. Đào Uyên đang chơi đến hưng trí bừng bừng, cửa phòng bệnh bị người nào đó đá văng một cái.

    Đào Uyên sợ tới mức di động thiếu chút nữa rớt xuống đất.

    Chỉ thấy một người tóc dài đi tới, dung mạo nhu mĩ, nếu cổ người này không có hầu kết, Đào Uyên khẳng định sẽ đem hắn trở thành chị gái nhỏ xinh đẹp.

    Đào Uyên nháy nháy mắt: “Bảo bối, em tìm ai vậy?”

    Mặt người đẹp dữ tợn: “Tôi là người đại diện, của, cậu!”

    Đào Uyên thấy tình thế không ổn, vội dốc sức kêu rên thảm thiết: “A, đau đầu quá. Tìm bác sĩ, mau tìm bác sĩ giúp tôi.”

    Người đẹp mắng: “Tôi thấy đầu cậu không có đau gì hết, đau đầu còn có tâm trạng mở acc nhỏ chửi người khác? Còn đứng No 1 top search nữa chứ, có năng lực lắm!”

    Đào Uyên thừa dịp người đẹp đi tới, ôm người đẹp, vùi đầu vào ngực người đẹp, cọ tới cọ lui cọ lui cọ tới.

    Ưm, cảm giác cũng không thoải mái lắm.

    Quá bình thường.

    Cậu vẫn thích ngực to hơn.

    Chương 3:

    “Hai người đang làm gì?” Một âm thanh trầm thấp chất vấn từ ngoài cửa truyền đến.

    Đào Uyên nâng đầu từ trong ngực người đẹp ra, nhìn về phía cửa, phát hiện có một người đàn ông đứng ngược sáng, có lẽ bằng tuổi người đại diện, dựa theo tiêu chuẩn của Đào Uyên mà nói thì đây là một ông chú già. Cậu vùi vào ngực mỹ nhân một lần nữa, tuy không có nhấp nhô, nhưng rất cường tráng, cọ lâu rồi cảm thấy cũng không tệ lắm.

    Thân thể người đẹp hơi cứng lại. Hắn đẩy đẩy Đào Uyên trong ngực mình ra, xoay người nói với người đàn ông mới tới: “Lục đổng.”

    Đào Uyên bĩu môi, xưng hô già chát, đồng lứa với ba cậu. Nghĩ đến ba cậu, tâm tình nhốn nháo của cậu cũng lặn xuống. Bác sĩ nói ba cậu chín năm trước đã tự sát, Đào Uyên không tin, ba cậu là người có năng lực như vậy, dù làm ăn thất bại cũng sẽ không lựa chọn tự sát. Bịa đặt, chắc chắn là bịa đặt!

    Nhưng Đào Uyên không dám đi nghiệm chứng.

    Nếu lời bác sĩ là thật, 10 năm sau intenet phát triển như vậy, cậu lên mạng kiếm sẽ biết ngay thực hư thế nào.

    Đào Uyên đang ủ rũ chà chà đất suy nghĩ thì cằm bị người nhéo lên.

    Đào Uyên bị bắt ngẩng đầu đối mặt với vị Lục đổng kia, lập tức đối diện với đôi mắt lãnh lệ của anh.

    Đào Uyên run run, lui về phía sau, giãy cái tay đang nắm cằm của mình, cứng cổ không cam lòng yếu thế trừng đối phương: “Anh là ai! Mẹ nó đừng động tay động chân, chúng ta thân nhau lắm sao!”

    “Ai cho phép em ôm Thẩm Hoa?” Lục đổng ngữ khí rét lạnh.

    Đào Uyên cảm nhận được áp suất thấp trên người Lục tổng, đôi mắt đen láy nhìn Lục đổng, lại nhìn người đại diện xinh đẹp bên cạnh, tỉnh ngộ: “A, tôi hiểu rồi, hóa ra hai người có một chân!!!”

    Người đẹp: “……”

    Lục đổng: “……”

    Đào Uyên thản nhiên nói: “Sao không nói sớm, nói sớm thì tôi đã không ôm rồi! Ai, tôi biết ngay mà, Thẩm ca lớn lên đẹp như vậy, không có khả năng không có đối tượng. Yên tâm đi, tôi không thích nam, tôi chỉ coi Thẩm ca như anh em mà ôm thôi! Tôi thích người đẹp ngực to hơn, nóng hôi hổi, mềm mụp, cọ thoải mái.”

    Chương 4:
    Mặt Lục đổng lạnh như nước nhìn chằm chằm Đào Uyên.

    Đào Uyên thấy không khí không đúng, nhanh chóng quyết định giả bộ đau, đau đầu, đau cổ, đau cánh tay. Cậu trực tiếp ôm cánh tay treo thạch cao khóc huhu: “Tay phải của tôi đau muốn chết, về sau có phải phế luôn không.”

    Bác sĩ đến kiếm tra phòng nhàn nhạt nói: “Đó là tay trái.”

    Đào Uyên càng khóc lợi hại hơn: “Tiêu rồi tiêu rồi, trái hay phải tôi cũng không phân biệt nổi, đầu cháu có phải hỏng rồi không? Bác sĩ, anh mau kiểm tra cho tôi.”

    Bác sĩ: “……”

    Bác sĩ uyển chuyển khuyên Lục đổng và người đẹp rời đi.

    Đào Uyên mắt lấp lánh ánh sao nhìn bác sĩ: “Bác sĩ ngài thật tốt, ngài quả thực là anh ruột của tôi.”

    Bác sĩ nhét nhiệt kế vào miệng cậu.

    Đào Uyên ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, giương mắt nhìn bác sĩ, muốn lẩm bẩm rồi lại nói không được, khó chịu.

    Bác sĩ làm xong thông lệ kiểm tra cho Đào Uyên, nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Miệng Đào Uyên được tự do, lập tức hỏi: “Chừng nào tôi mới có thể ra ngoài hít không khí vậy, mỗi ngày nằm lỳ trong phòng bệnh nghẹn muốn chết, tôi muốn được ôm ấp thiên nhiên!”

    Đào Uyên được bác sĩ đặc biệt cho phép đi dạo bên ngoài.

    Đào Uyên hứng thú bừng bừng vòng một vòng, trốn sau gốc đại thụ lấy điện thoại ra, mở phần mềm bán hàng, tôm chiên bọc giấy bạc, thịt bò Teppanyaki, cua xào, gà luộc……

    Oa, thật nhiều đồ ăn ngon, chọn chọn chọn.

    Đào Uyên đặt đơn xong còn ghi thêm một ghi chú: Lặng lẽ đưa đến hàng rào bệnh viện hướng bắc giúp tôi, khỏi phải vào cửa.

    Kích thích kích thích quá!

    Tựa như mua trộm bữa sáng hồi cao trung!

    Đào Uyên vui rạo rực.

    Cậu mới thoát ra cất vào túi thì bên ngoài hàng rào có một người tiến vào, bóng đen thóang chốc bao phủ trên đầu cậu.

    Áo blouse trắng, bộ mặt nghiêm túc.

    Y hệt thầy chủ nhiệm.

    Đào Uyên khóc lóc thảm thiết: “Thầy ơi, em sai rồi!!!”

    Bác sĩ: “……”

    Đào Uyên: “Bác sĩ em sai rồi QAQ”

    Bác sĩ nhàn nhạt nói: “Tịch thu.”

    Chương 5:
    Vết thương của Đào Uyên ngày càng chuyển biến tốt, ký ức mất đi không trờ về, thạch cao lại có thể bỏ đi.

    Trong khoảng thời gian này Đào Uyên thật sự ngoan ngoãn, không nháo, Lục đổng cùng Thẩm Hoa cũng không xuất hiện nữa, cậu cũng dần dần được cho phép ăn đủ loại món ngon.

    Sẩm tối hôm nay bác sĩ nói với cậu, ngày mai cậu có thể xuất viện, nhớ gọi người tới đón.

    Đào Uyên mê mang nhìn di động, kêu ai tới đón cậu đây? Đào Uyên cả đêm mất ngủ, đến tờ mờ sáng, cậu rốt cuộc cầm lấy điện thoại gõ tên ba mình.

    Tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng chuyện của ba cậu giống như vừa mới xảy ra mà đập vào mắt cậu.

    Hối lộ, lỗ vốn, nợ nần, quịt tiền lương, tự sát.

    Thấy ảnh chụp trên trang tin tức, nước mắt Đào từng giọt từng giọt rơi xuống.

    Không phải trùng tên trùng họ, thật là ba cậu.

    Cậu không phải đang mơ, thật sự đã là mười năm sau.

    Ba cậu thật sự chết nhiều năm rồi.

    Lúc bác sĩ tiến vào, Đào Uyên khóc đến thật thương tâm. Hắn thấy Đào Uyên đáng thương, qua vỗ vỗ lưng cậu, lặng lẽ an ủi.

    Đào Uyên duỗi tay ôm bác sĩ, bổ nhào vào ngực bác sĩ khóc: “Bác sĩ, em không còn nhà, em xuất viện phải đi đâu đây? Ba em chết rồi, em không còn nhà nữa rồi.”

    Bác sĩ không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nói: “Theo tôi biết, cậu đang có ba chỗ bất động sản.”

    Đào Uyên: “……”

    Đào Uyên lau nước mắt trong ngực bác sĩ, hít hít mũi, khóc thút thít không ngừng: “Em không cần nhà ở, em muốn ba thôi.” Cậu khóc đến bả vai run run, sợ hãi và đau lòng mà trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn né tránh toàn bộ bộc phát, “Ngày hôm qua tra điểm, ba còn em xuất sắc hơn lúc bình thường nhiều, tự mình làm cơm chúc mừng, sao mới ngủ một giấc dậy ba đi mất rồi?”

    Bác sĩ không cách nào dẫn người ba bằng xương bằng thịt về cho cậu, chỉ có thể duỗi tay ôm lại Đào Uyên, cho cậu khóc thỏa thuê.

    Cùng lúc đó.

    Nhà họ Lục.

    Lục đổng hung hăng đập màn hình trước mắt.

    Anh lạnh mặt gọi người vào đổi màn hình, đồng thời phân phó: “Đến bệnh viện đem Đào Uyên về, cho dù như thế nào, tôi về đến nhà phải nhìn thấy cậu ấy.”

    Tên nhóc này có năng lực lắm, ôm Thẩm Hoa xong lại ôm bác sĩ, coi anh là người chết à?

    Thuộc truyện: Câu chuyện xưa máu chó của một vụ tai nạn mất trí nhớ