Câu chuyện xưa máu chó của một vụ tai nạn mất trí nhớ – Chương 6-10

    Thuộc truyện: Câu chuyện xưa máu chó của một vụ tai nạn mất trí nhớ

    Chương 6:
    Đào Uyên còn chưa quyết định sau khi xuất viện đi đâu, người của Lục đổng đã tới đây rồi. Đối phương nhanh chóng hoàn tất thủ tục xuất viện, xách cậu lên xe. Mắt thấy Đào Uyên muốn mở cửa xe, đối phương mở miệng nói: “Đào tiên sinh, xin đừng làm khó chúng tôi.”

    Đào Uyên bất động.

    Cậu vẫn cảm thấy mình mới mười tám tuổi, cái xưng hô “Đào tiên sinh” này khiến cậu không được tự nhiên, vô thức biểu hiện giống một người trưởng thành.

    Sau khi mình thành niên là bộ dạng gì?

    Đào Uyên lấy đi động ra, nhìn bộ dáng phản chiếu của mình. Dường như không hề thay đổi, chỉ có quần áo là không giống, trước kia cậu toàn mặc áo thun thoải mái, lúc này mới vừa hết bệnh đổi sang mặc áo sơmi. Đào Uyên ghét áo sơmi, cảm thấy mặc áo sơmi quá nghiêm túc, cả người không thoải mái.

    Đào Uyên duỗi tay cởi hai nút áo, dựa lưng vào ghế, mở Weibo. Acc mới của cậu rất an tĩnh, một tin tức cũng không có, càng không có người tới mắng cậu.

    Đào Uyên tắt đi, click vào màn hình, gõ tên mình vào thanh tìm kiếm. Rất nhanh sau đó, tác phẩm của “mình” xuất hiện trước mặt, nhìn tựa cũng biết là đồ bỏ, nếu lúc trước có người vung tiền năn nỉ cậu xem, cậu cũng không xem. Đào Uyên đeo tai nghe, click vào một bộ phim xem thử 60s, chịu không nổi mà thoát ra.

    Đào Uyên muốn tẩy mắt.

    Cậu sai rồi, cậu không nên chửi anti fans kia, người ta mắng rất đúng. Đào Uyên lóe một ý tưởng, mở Weibo đem tất cả cảm xúc xem phim lúc nãy xổ một trận.

    Thoải mái ghê!

    Đào Uyên tức thời tìm thấy tư thế chính xác khi xem phim, mở một loạt phim, hứng thú bừng bừng chửi, acc nhỏ nghiễm nhiên thành anti Đào Uyên. Cũng không biết anti khác làm thế nào biết được, một người hai người chạy tới chỗ Đào Uyên tán dương và bình luận. Acc nhỏ quạnh quẽ lập tức náo nhiệt.

    Đào Uyên chơi một đường, xe tới đón cậu dừng lại ở bên ngoài một biệt thự.

    Đào Uyên ngẩng đầu ra nhìn bên ngoài.

    Không biết có phải do mới xem bộ phim mình diễn “Anh hùng lãng tử đại chiến quái thú” không, Đào Uyên cảm thấy có lẽ mình bị hoa mắt, thế mà lại nhìn biệt thư kia như một con quái vật dữ tợn há to cái mồm đầy máu.

    Đào Uyên không kiềm được nói với người đón cậu: “Xong rồi, tôi xuất hiện ảo giác rồi, chắc chắn là đầu bị thương ảnh hưởng tới não rồi! Anh nhanh mang tôi trở lại bệnh viện đi!”

    Chương 7:
    Đề nghị của Đào Uyên không được chấp nhận.

    Lục đổng đã trở lại.

    Trong khoảng thời gian này Đào Uyên bên tìm kiếm bên suy ra, biết tên của Lục Đổng là Lục Cảnh, cũng không già lắm, chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi, tuổi còn trẻ đã thành đại nhân vật, khí thế đương nhiên phi phàm.

    Đào Uyên vừa thấy Lục đổng đến thì có hơi sợ, trốn vào WC chơi di động nửa ngày, tắm rửa một cái, thấy thật sự không có cách bỏ trốn rồi mới cọ tới cọ lui mở cửa ra ngoài.

    Lục đổng ngồi ở bên kia dùng máy tính xử lý công vụ.

    Đào Uyên kéo ghế dựa ngồi ở một bên nhìn Lục đổng công tác.

    Lục đổng khép laptop lại, quay đầu đối diện với ánh mắt tò mò của Đào Uyên.

    Lục đổng nhướng mày.

    Đào Uyên nói: “Tôi có chỗ thắc mắc.”

    Lục đổng hỏi: “Thắc mắc gì?”

    Đào Uyên nói: “Anh lớn lên cũng không tệ, lại có tiền, sao lại bắt chước người ta chơi bao dưỡng vậy? Nếu là nhà tôi không phá sản, chắc chắn có người chủ động bò lên giường tôi. Tôi mới không cần tiêu tiền, muốn ngủ với ai thì ngủ, thật tự tại.” Đào Uyên lý trí phân tích, “Một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi nhiều tiền, không yêu đương đàng hoàng, chỉ có hai loại khả năng!”

    Đào Uyên khích lệ làm Lục đổng rất hưởng thụ. Anh khó có được kiên nhẫn nói chuyện với Đào Uyên: “Hai loại nào?”

    Đào Uyên lặng lẽ dịch ghế dựa ra sau, sau khi đảm bảo khoảng cách giữa hai người an toàn mới nói: “Hoặc là thân thể anh khiếm khuyết, hoặc là tâm lý anh khiếm khuyết, ví dụ như biến thái gì đó.”

    Lục đổng: “……”

    Lục đổng vén tay áo, xách Đào Uyên lên giường.

    Anh bị choáng đầu mới có thể nghiêm túc nói chuyện với tên nhóc này! Từ lúc cậu bị tại nạn chưa nói được nửa câu nghe xuôi tai, không khiến anh tức giận đến thất khiếu bốc khói thì không được.

    “Chúng ta không thân nhau như vậy đâu, ông chú Lục.” Đào Uyên cảm thấy không tốt lắm, lẳng lặng lui ra sau.

    Lục đổng nắm mắt cá chân Đào Uyên lôi về, gắt gao đè Đào Uyên ở dưới thân, cho cậu biết cái gì gọi là biến thái.

    Đào Uyên thấy tránh không khỏi, sợ đau, đành phải ngoan ngoãn để Lục đổng muốn làm gì thì làm. Cuối cùng cậu khóc đến khàn giọng mới được Lục đổng buông tha, chôn mặt vào ngực Lục đổng chìm vào giấc ngủ.

    Lục đổng nhìn cái đầu trong ngực mình sắc mặt luân phiên thay đổi.

    Đào Uyên muốn rời bỏ anh.

    Hôm xảy ra tai nạn, bọn họ đang nói chuyện. Anh nói với Đào Nguyên: Dù cho tôi có kết hôn, em vẫn là người của tôi.

    Ai cho Đào Uyên lá gan khiến cậu dám đề nghị rời khỏi anh? Tên nhóc này tứ chi lười biếng, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nuông chiều từ bé, ham ăn biếng làm, kỹ thuật diễn nát nhừ, kĩ thuật xướng ca cũng không có, cứ như vậy cũng muốn rời khỏi anh?

    Nhưng anh mới vừa nói xong, tiếng thắng xe bén nhọn lập tức truyền tới từ đầu bên kia.

    Chương 8:
    Đào Uyên tỉnh lại, bên cạnh không có ai. Lục đổng thật sự bận rộn, ngoại trừ lên giường không có thời gian nào ở nhà.

    Đào Uyên quăng ý tưởng không trong sáng trong đầu, đi xuống lầu. Có người lập tức chuẩn bị bữa sáng cho cậu, bánh mì nướng với sữa bò. Đào Uyên nói: “Tôi không thích ăn cái này, tôi muốn húp cháo.”

    Cháo nóng nhanh chóng mang lên. Đào Uyên ăn no, muốn ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới cửa bị khóa, cậu không ra được. Thấy Đào Uyên vặn cửa, người làm tới nói: “Lục tiên sinh dặn ngài bệnh chưa khỏi, không thể ra cửa.”

    Đào Uyên nổi giận, lúc nằm viện bác sĩ còn cho cậu ra ngoài đi dạo đó! Dựa vào cái gì sau khi xuất viện cậu không thể ra khỏi cửa? Đào Uyên lấy đi động gọi cho Lục đổng, bên kia vừa nhận cậu liền chất vấn: “Vì sao tôi không được ra cửa!”

    Lục đổng bình tĩnh ra lệnh: “Ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết.”

    Đào Uyên cả giận nói: “Tôi thao mười tám đời tổ tông nhà anh!”

    Lục đổng: “……”

    Lục đổng mặt vô biểu tình treo điện thoại.

    Đào Uyên chưa bao giờ là người ngồi ở nhà chờ chết, tìm một vòng trong phòng, thừa dịp phía dưới không ai không chú ý mở ra cửa sổ lộn ra ngoài, leo lên cây, nhảy ra ngòai hàng rào.

    Không khí tự do thật tốt đẹp!

    Cho rằng khóa cửa lại sẽ nhốt cậu được sao! Ngây thơ, quá ngây thơ!

    Đào Uyên hân hoan.

    Bên này không có trạm giao thông công cộng, Đào Uyên đợi nửa ngày không thấy một chiếc taxi, chợt lóe một ý nghĩ, lật phần mềm gọi xe, kêu cái xe. Lúc điền địa chỉ, Đào Uyên nghĩ nghĩ, không nghĩ ra đi chỗ nào, dứt khoát định vị đến bệnh viện kia. Sau khi tỉnh lại cậu cũng chỉ quen mỗi bác sĩ, ngoại trừ bác không biết tìm ai.

    Có vấn đề tìm bác sĩ!

    Tìm bác sĩ! Tìm bác sĩ!

    Đào Uyên thuận lợi đến bệnh viện.

    Bác sĩ mới vừa cởi ra áo blouse trắng, hình như chuẩn bị tan tầm.

    Thời gian làm việc của bác sĩ thường xuyên không cố định, có khi hơn nửa đêm đến trực, có khi ban ngày đã có thể đi.

    Hai mắt Đào Uyên sáng ngời: “Oa, bác sĩ anh không mặc áo blouse trắng càng soái hơn.” Thấy mày hắn giật giật, Đào Uyên lập tức đổi chủ đề, “Bác sĩ tan tầm à? Chuẩn bị đi đâu vậy?”

    Bác sĩ nói: “Đi siêu thị.”

    Đào Uyên nói: “Emcũng đi!”

    Bác sĩ nhìn cậu một cái.

    Đào Uyên dối trá bịa đặt: “Ai, đại nhân vật anh nói gặp tôi và hung hăng cảnh cáo tôi đừng dây dưa với anh ta nữa! Bây giờ tôi đang thất nghiệp, một kẻ thất nghiệp lang thang.”

    Bác sĩ: “……”

    Chương 9:
    Đào Uyên đi theo bác sĩ dạo siêu thị, cảm giác mình giống như đồ nhà quê, nhiều kệ để hàng như vậy, đồ ăn thức uống nhiều như vậy, vẫn còn ở trong nước à!

    Đào Uyên chạy nơi này nơi kia, chọn thức ăn ngon mắt bỏ vào xe mua sắm. Chở đầy xe, Đào Uyên mới kinh ngạc phát hiện mình mua quá nhiều, chủ động gánh vác trọng trách trả tiền, vui vẻ xách theo bao lớn bao nhỏ chờ bác sĩ lái xe ra.

    Rất nhanh, Đào Uyên ngồi ở phòng khách nhà bác sĩ nhai khoai tây chiên rốp rốp, bác sĩ bận rộn ở phòng bếp.

    Đào Uyên nhanh chóng giải quyết một bịch khoai tây chiên rồi chạy đến cửa phòng bếp thò đầu nhìn dáo dác. Nhìn thấy bác sĩ buộc tạp dề đang xắt rau, Đào Uyên nhịn không được tấm tắc khen:“Bác sĩ ngài thật đúng là nghi gia nghi thất*!”

    *Nghi gia nghi thất: Nên vợ nên chồng, hợp nhau.

    Bác sĩ: “Đừng dùng thành ngữ bậy bạ.”

    Đào Uyên: “Ra được phòng khách, vào được phòng bếp!”

    *Gốc là: Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

    Thấy Đào Uyên tự hào mà ưỡn ngực, bác sĩ lười sửa lại.

    Trông cậy vào một gia hỏa 250 điểm có thể có trình độ bao nhiêu?

    Bên kia, Lục đổng đang chuẩn bị tan tầm, bỗng nhiên nhận được tin tức từ bạn tốt.

    “Tin tức về người tình bé nhỏ của cậu không áp được.” Bạn tốt nói.

    “Tin tức gì?” Mày Lục đổng giật giật.

    Bạn tốt dẫn link NO 1 hot search Weibo cho anh.

    Đào Uyên nắm tay bạn trai thần bí?
    Đào Uyên mấy năm nay không ra tác phẩm nào hay, nhưng mặt đẹp, fan nhan sắc vẫn phải có. Fan nhan sắc thời thời khắc khắc thổi phồng cậu là dung nhan khó tìm, không ít người qua đường bị hấp dẫn mà xem, đáng tiếc xem xong thứ Đào Uyên diễn thì dồn dập hóa anti. Đào Uyên bám riết không tha mà diễn phim nát, Anti càng tụ càng nhiều, thế lực to lớn, chỉ cần Đào Uyên có xíu động tĩnh cũng sẽ bị anti tung ra, kiểu nào cũng nằm trên hot search.

    Lục đổng cũng thấy mặt Đào Uyên.

    Mấy năm nay Đào Uyên vẫn luôn đi theo anh, trên giường dưới giường đều rất nghe lời, muốn tài nguyên gì chỉ cần cái gật đầu của anh là xong, dưỡng một chút cũng không phí. Bất tri bất giác anh dưỡng Đào Uyên đã nhiều năm.

    Không nghĩ tới dạo này Đào Uyên dám tạo phản.

    Lục đổng lạnh mặt click vào NO 1 hot search, đập vào mi mắt chính là ảnh chụp Đào Uyên cùng bác sĩ dạo siêu thị. Đào Uyên trên ảnh chụp mặt tươi cười sáng lạn, ngẩng đầu đối mặt với bác sĩ, thần sắc ỷ lại và thân cận khó tả.

    Lục đổng mắt lạnh nhìn trên Đào Uyên trên màn hình.

    Đào Uyên chưa từng cười với anh như vậy.

    Lục đổng nhìn bình luận phía dưới.

    Top cmt là phản hồi của fan Đào Uyên: Thấy không! Bao dưỡng, quy tắc ngầm gì đó đều là giả! Chắc chắn là bạn trại chính quy của Đào Đào! Quá soái! Rất hợp với Đào Đào! Đào Đào cười ngọt như thế, tôi nhìn còn tưởng yêu đương!

    Lục đổng sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm vô cùng.

    Đào Uyên muốn rời khỏi anh cùng người khác bên nhau? Nghĩ cũng đừng hòng!

    Chương 10:
    Đào Uyên cọ xong bữa cơm, xung phong rửa chén hộ.

    Rửa được một nửa, bác sĩ nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới. Bên kia bảo hắn nghỉ ngơi mấy ngày, hơn nữa cứ ngồi ngốc làm bác sĩ chứ đừng dại mà chạm vào người của đại nhân vật.

    Bác sĩ hiểu rõ, là có người tạo áp lực khiến bệnh viện đình chức hắn.

    Bác sĩ bình tĩnh nói: “Bọn họ muốn đẩy ca giải phẫu ngày mốt của tôi, không được thay người?”

    Bác sĩ cắt đứt điện thoại, đi đến cửa phòng bếp, mở miệng hỏi: “Lục tiên sinh thật sự nói muốn kết thúc với cậu?”

    Ánh mắt Đào Uyên trốn tránh.

    Bác sĩ nói: “Hắn khiến cho bệnh viện đình chức tôi, sáu ca giải phẫu cũng trì hoãn.”

    Đào Uyên nổi giận: “Anh ta có bệnh!”

    Bác sĩ lặng lẽ nhìn cậu.

    Đào Uyên đỏ mắt: “Dựa vào cái gì chứ, anh ta còn phải kết hôn, tại sao còn muốn trêu chọc tôi! Hôm nay anh ta không cho tôi ra khỏi cửa! Tôi trèo tường ra! Anh ta là một tên vô liêm sỉ! Tôi sẽ không làm người tình nhỏ ở đó!” Cậu lau nước mắt, nói với bác sĩ, “Tôi sẽ trở về lý luận với hắn ngay bây giờ!”

    Mãi cho đến Đào Uyên chạy ra cửa, bác sĩ cũng không nói ra câu giữ lại.

    Đào Uyên mới vừa chạy xuống tới, đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, trên xe vẫn là người của Lục gia hôm nọ chở cậu ra khỏi bệnh viện.

    Đào Uyên vô thức lui hai bước.

    Tài xế đi xuống mời cậu lên xe.

    Đào Uyên ngồi vào xe, không ngừng lau nước mắt, mỗi lần khóc chả khác gì một đứa trẻ.

    Chờ đến nhà, Đào Uyên chạy lên phòng sách tìm người.

    Lục đổng đang xem văn kiện ở bên kia.

    Nhìn thấy hai mắt Đào Uyên hồng hồng xông tới, chân mày Lục đổng nhúc nhích, buông văn kiện xuống nhìn về phía Đào Uyên.

    Đào Uyên chạy tới, dùng sức nắm cổ áo Lục đổng, nói: “Là anh khiến cho bác sĩ tạm thời bị cách chức đúng không! Anh thật quá đáng!”

    Lục đổng vốn đang chờ Đào Uyên ngoan ngoãn nhận sai, nghe xong câu này không khỏi giận tím mặt, một phen nắm lấy cánh tay gãy của Đào Uyên, lực đạo to lớn cơ hồ muốn bóp nát cổ tay Đào Uyên: “Đào Uyên, tới tận bây giờ em vẫn không thấy mình sai sao?”

    Đào Uyên hoảng sợ.

    Tay gãy đau đến mức nước mắt rơi ào ào.

    Đào Uyên khóc lóc, nói: “Tôi không nhớ anh là ai, tôi cũng không muốn ở bên cạnh anh nữa!”

    Âm thanh Lục đổng lạnh lẽo: “Em lặp lại lần nữa!”

    Đào Uyên đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lục đổng, tức thì im bặt.

    Thuộc truyện: Câu chuyện xưa máu chó của một vụ tai nạn mất trí nhớ