Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 112+113

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh


    Chương 112: Cứu viện

    “Sisyphus vẫn đang cảnh báo!” Mọi người nhìn chằm chằm màn hình xem tình trạng của Sisyphus, căng thẳng siết chặt nắm tay.

    “Tôi biết, đừng làm phiền tôi!” Phùng Dương la lớn.

    Trán cậu phủ đầy mồ hôi, cả áo cũng ướt đẫm, làn da bình thường trắng nõn nay lộ màu đỏ không bình thường, là do căng thẳng quá độ.

    Malak theo đến cũng nhìn màn hình trước mặt Phùng Dương không chớp mắt, tay trái vô thức nhẹ gác lên vai Phùng Dương, an ủi cảm xúc cho cậu.

    Hai tay Phùng Dương không ngừng múa may, cố gắng thử nâng cao độ dung hợp của Ian và Sisyphus.

    Lần này xuất hiện vấn đề, không phải là do tinh thần lực Ian dao động bất thường, mà tổng thể tinh thần lực của Ian đều xuất hiện vấn đề.

    Phùng Dương chưa từng gặp phải vấn đề này, bất kể cậu làm gì, độ dung hợp vẫn giảm xuống làm mọi người sợ hãi.

    Phùng Dương vội vã thử mọi cách, lòng càng lúc càng tuyệt vọng.

    Lúc này, cậu vô cùng hy vọng Đường Vũ có thể ở đây.

    Nếu Đường Vũ ngồi đây, nhất định sẽ không để Ian có chút tổn thương nào, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.

    Cậu tin, Đường Vũ luôn có thể tạo ra kỳ tích, luôn có thể khiến mọi người kinh ngạc khi tất cả đều cảm thấy cậu chẳng qua là thế.

    Đáng ghét, từ lúc nào cậu đã kém Đường Vũ nhiều như vậy!

    Phùng Dương cắn rách cả môi mà cũng không tự cảm thấy.

    Malak đau lòng nhìn cậu, nhưng không thể làm gì.

    Trước mắt hắn không thể khởi động cơ giáp, hắn muốn đi giải vây cho thượng tá cũng không có cách nào.

    Đội cứu viện đã tới, nhưng vì không có sức đột vây, nên tiến triển không thuận lợi.

    Thượng tướng Franco cũng đang đuổi tới, còn cần mấy phút nữa, không biết có đến kịp không.

    Trên chiến trường, trong chớp mắt có đủ biến đổi, mấy phút sau, không ai có thể bảo đảm tim của người nào đó có còn đập hay không.

    Ian đang bị người vây chặt, lực chiến đấu mạnh nhất của đối phương là Hansol đang đối kháng với Ian.

    Vũ khí của Hansol không biết rốt cuộc có tác dụng kỳ dị gì, mỗi lần tấn công lên người Sisyphus, trừ sinh ra tổn thương to lớn sẽ gây ra dao động năng lượng lợi hại.

    Nếu là bình thường, Ian hoàn toàn không sợ tổn hại năng lượng kiểu này, nhưng tình trạng trước mắt không tốt, hiện tại do bị ảnh hưởng nên anh dần khó thể dung hợp với cơ giáp.

    Rất nhanh, anh sẽ bị bài xích khỏi cơ giáp.

    Ian điều khiển hai tay Sisyphus giãy ra, lại một lần nữa thoát khỏi kiềm chế, nếu không kịp lui lại, chỉ sợ anh không thể chống nổi tấn công sau đó!

    Tim mọi người đã vọt lên cổ họng, phòng thao tác không ai nói chuyện.

    Môi Phùng Dương đã tái nhợt không còn màu máu, hai tay không ngừng run rẩy.

    “Tôi… tôi sắp hại chết… Ian rồi…”

    Malak ngồi xổm xuống, hai tay ôm cổ Phùng Dương, nhẹ vỗ lưng cậu: “Đừng từ bỏ, thử thêm lần nữa.”

    “Tôi đã không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào nữa!” Phùng Dương gào lên: “Cậu nói nhẹ nhàng lắm, tôi phải thử cách nào đây!”

    Malak không tranh cãi với cậu, chỉ vuốt lưng Phùng Dương an ủi.

    Có lẽ phần thắng đã nắm chắc, Rice không vội tấn công Ian, dường như kiêng kỵ thủ đoạn cuối cùng của Ian, không muốn bức người quá gấp.

    Đối phương tạm thời thả lỏng, là cơ hội cuối cùng của Phùng Dương.

    Thiếu niên tóc xoăn nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt trầm xuống.

    Tay Ian đang đặt trên một cái nút màu đỏ.

    Sisyphus là do con người thông qua dịch cảm ứng khống chế, nhưng có ba thứ, do ba nút bấm khởi động.

    Đó chính là ba vũ khí của Sisyphus.

    Lúc này tay Ian đang đặt trên cái thứ nhất, trong mắt không hề hoảng loạn, cũng hoàn toàn không có ý định thoái nhượng trước tình trạng này.

    Vì anh còn chưa dùng hết sức.

    Chẳng qua có đáng cho anh dùng hết sức hay không, phải xem lực độ của cú tấn công tiếp theo.

    Điều duy nhất mà anh lo lắng, là cơ giáp mơ hồ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bài xích anh, anh cần phải quyết định là mạo hiểm phản kích, hay đợi chi viện của thượng tướng.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, Ian quyết định mạo hiểm một lần, anh không phải người sẽ đặt hy vọng vào người khác.

    Trong phòng thao tác, mọi người đều phát hiện tay của thượng tá Clermont đang đặt lên một cái nút màu đỏ, có người hít sâu nói: “Chắc không phải thượng tá muốn…”

    “Vũ khí thứ nhất…”

    Phùng Dương cũng phát hiện, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội nói với Ian: “Thượng tá, với trạng thái của anh và Sisyphus bây giờ, tuyệt đối không thể dùng cái này!”

    Người trong khoang điều khiển dường như không nghe thấy, bắt đầu tích lũy năng lượng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ấn cái nút đó.

    Mặt khác, Hansol nhạy bén phát hiện bầu không khí không bình thường, hắn biết Sisyphus là cơ giáp tốt nhất tại liên bang Hick trừ chiến thần, Cao Mộc cũng từng nói, ông từng lắp đặt vũ khí rất biến thái cho Sisyphus, cho nên dù biết tình trạng hiện tại Ian có thể dễ dàng thua mình, nhưng hắn chưa từng khinh địch, ngược lại rất đề phòng.

    Hắn nhớ, Cao Mộc từng nói vũ khí đầu tiên của Sisyphus vô cùng đặc biệt, thậm chí nó không cần người điều khiển thao tác, chỉ cần có đủ năng lượng, thì có thể tạo ra lực phá hoại không cách nào tưởng tượng.

    Lúc này hắn khẳng định tám phần, đối phương đang chuẩn bị sử dụng vũ khí đó.

    Hansol thở hắt ra, may mà hôm nay hắn có chuẩn bị, nếu không nhất định sẽ tổn thương thảm trọng.

    Hắn nhìn Sisyphus đầy phức tạp, có chút tiếc nuối và do dự, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.

    Hắn vốn muốn bắt sống Ian Clermont, nhưng thông qua lần giao thủ này, không cần bao lâu nữa, có lẽ ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của vị thượng tá đó nữa, nhân cơ hội ngàn năm khó gặp này, cần phải trừ khử người đó thôi.

    Hansol đã nghiên cứu thấu triệt về vũ khí đầu tiên của Sisyphus, hắn đã có sách lược ứng phó vạn toàn với nó, cho nên khi Ian còn đang chuẩn bị khởi động vũ khí, hắn đã dùng tốc độ sét đánh tấn công.

    Hắn tấn công sắc nhọn, chiêu chiêu đều khéo léo và phức tạp, rõ ràng muốn khiến Ian không thể nào chuẩn bị để khởi động vũ khí.

    Hiệu quả tổn thương mạnh hơn ban đầu gấp chục lần, đây là chuyện Ian không ngờ trước.

    Cái này hoàn toàn nhắm vào nhược điểm của anh.

    Sao đối phương lại nhắm vào nhược điểm lớn nhất của vũ khí? Và sao hắn lại nắm rõ hành động tiếp theo của anh như vậy?

    Lẽ nào người bên mình lại xảy ra vấn đề.

    Rất nhanh, Ian đã loại trừ suy đoán đó, anh nhớ ra, Cao Mộc đang ở phía địch.

    Đó là một quái tài khoa học, có thể đã dùng cách ẩn mật gì đó, nắm được tình hình của họ, rồi báo cho Rice.

    Hơn nữa Cao Mộc còn là người chế tạo Sisyphus!

    Nói thế, Cao Mộc bị bắt, rất có thể là một nước cờ ông ta tự sắp đặt!

    Thất sách rồi!

    Cuối cùng Hansol cũng lộ vẻ thả lỏng, xem ra lần tấn công này rất thuận lợi.

    Còn về rạn nứt càng lúc càng lớn với Hick, hắn cũng đã không còn bận tâm…

    “Nếu anh muốn tìm Ken, vậy anh cần phải chấp nhận nhiệm vụ này, nếu không Rice sẽ không cung cấp bất cứ chi viện kỹ thuật nào cho anh nữa.” Trước đó, tổng thống các hạ đã đích thân nói với hắn như thế.

    Cho dù cũng tiếc cho Ian, nhưng dù sao Ken cũng là huyết mạch của hắn, tuy giữa hai người không có tình thân, nhưng hắn vẫn không thể thuyết phục bản thân bỏ mặc không lo.

    Cuối cùng hắn bị ép lên chiến trường.

    Vì sự “bội tín phản nghĩa” của hắn, thượng tướng Carla còn đến chế nhạo hắn một trận.

    Người đó căn bản không biết gì cả! Thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến con của họ!

    Sai rồi, có lẽ Carla căn bản không cảm thấy đó là đứa con nên do họ phụ trách.

    Nghĩ đến người đó, Hansol bất giác nhíu mày, lập tức xóa khỏi đầu, không để lại chút hư ảnh nào.

    Đúng như dự liệu, Sisyphus bài xích thượng tá của Hick.

    Hắn thấy cạnh chiếc cơ giáp màu đen đó trôi nổi một điểm màu cam.

    Vũ khí đầu tiên của nó, đủ để phá hủy màn bảo vệ, khiến Ian bại lộ trong vũ trụ, nghẹn thở mà chết.

    Mà hỏa lực chi viện của đối phương không đủ để xông phá thủ vệ hắn an trí, cũng có nghĩa là, mạng của Ian Clermont, hôm nay hắn sẽ lấy được.

    Hansol điều khiển cơ giáp nâng tay phải lên, phía dưới cánh tay đột nhiên hiện ra một thứ giống như họng pháo thô bằng cánh tay.

    Ánh sáng màu ngân bạc nhanh chóng tích lũy ở “họng pháo”, dần phát sáng mãnh liệt đủ để thiêu đốt tầm mắt.

    “Xin lỗi, Ian Clermont.” Hansol thở dài, hơi không nỡ nghiêng đầu, con ngươi đột nhiên khóa chặt, cụm sáng đó dùng tốc độ nhanh gấp trăm triệu lần mũi tên rời cung, bay về phía Ian.

    Từ lúc thoát khỏi cụm sáng đó, đến khi Ian hoàn toàn bị chôn vùi trong vũ trụ, căn bản chưa đến một giây.

    Khi Hansol thấy lại, điểm sáng vàng lơ lửng đã không còn tông tích.

    “Ôi.” Một truyền kỳ của liên bang, lại biến mất như thế, đôi mắt khác màu của Hansol lộ ra bi thương không cách nào che giấu.

    Nhưng, rất nhanh, hắn đã phát hiện không đúng.

    Vũ khí của Ian phải liên hệ với sự tồn tại của anh, chứ không phải sau khi màn bảo vệ của đối phương bị va đụng hủy diệt, mà nó vẫn tiếp tục vận hành!

    Điều này không thể?

    Phương hướng của hắn rõ ràng không thể có bất cứ sai lệch gì!

    Hansol kinh hãi, rất nhanh, đã có một loại nguy cơ gần như là trực giác truyền từ đầu xuống.

    Hansol vô thức ngẩng đầu, nhưng không thấy rõ cái gì, chỉ có thể thấy vật thể cứng rắn màu hoàng kim đang tập kích hắn.

    Ý thức được đó không phải là vũ khí, Hansol quả quyết trả đòn.

    Đáng kinh ngạc là, thân thủ của đối phương có thể miễn cưỡng cản được hắn.

    Hansol nhanh chóng tìm kiếm trong những người Hick phái đến Derek, đưa ra đáp án khẳng định _ không thể có người nào có thể lên được chiến trường, mà còn có mức đồng bộ với cơ giáp cao như vậy, đến mức có thể đứng thẳng không ngã dưới sự trả đòn của hắn.

    Nhưng rất nhanh, Hansol không thể không phủ nhận suy nghĩ của mình.

    Vì cuối cùng hắn nhận rõ màu của chiếc cơ giáp đó.

    Trong bóng tối lạnh lẽo, màu đen, màu xám thẫm là màu bảo vệ tốt nhất, rất hiếm có cơ giáp nào phản xạ ánh sáng của thiên thể khác mà bại lộ mình ra như vậy.

    Nhưng có một chiếc cơ giáp, vì được ban cho năng lượng mạnh mẽ như truyền thuyết, mà khinh thường dùng màu sắc che giấu bản thân.

    Chiến thần – Ares.

    Cho dù là lão tướng cơ giáp đã từng trải chiến trường như Hansol, lúc này cũng không thể không ngẩn ra một lúc.

    Ngay lúc đó, hắn cảm giác được chiếc cơ giáp cực kỳ khéo léo dùng cùi chỏ kẹp cổ và vai hắn, hoàn toàn không cho hắn kịp hoàn hồn, giây tiếp theo, tay kia đã từ phía sau bóp cổ hắn, kế đó, hắn nghe một tiếng “rắc”.

    Lông tơ của Hansol dựng lên, cảm giác nguy cơ tăng lên mạnh nhất!

    Hô hấp suýt đình trệ, qua hai giây, mới nhanh chóng thở ra.

    Hắn vừa cho rằng cơ giáp của mình đã hỏng… nhưng không ngờ, thời khắc cuối cùng, cứu hắn lại là đối thủ thần bí không nắm rõ chính sức mạnh của mình.

    Nếu đổi lại là Ian tấn công hắn, có thể sẽ có một kết quả khác.

    Nhưng người thần bí này, làm động tác mà người ta sợ hãi, mà sức lực dồn lên đó lại không chút phù hợp.

    Rốt cuộc là ai?

    Thân thủ không thuộc chiến sĩ cơ giáp cấp đỉnh đó, càng khiến người ta kinh hãi khi có thể điều khiển chiến thần!

    Chương 113: Bại lộ thân phận

    Đương nhiên không chỉ có mình Hansol chấn động.

    Tất cả những người nhìn thấy chiến thần xuất hiện, đều vô thức nín thở, không dám tin nhìn chằm chằm chiếc cơ giáp đó, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

    Tuy lúc trước từng đồn liên bang Hick xuất hiện người có thể điều khiển cơ giáp chiến thần, nhưng lại không có hình ảnh truyền ra, chính phủ cũng không công khai phát biểu điều gì, chỉ nghe nói đang tìm chiến thần, cho nên rất nhiều người không xem trọng việc đó.

    Hiện nay tận mắt thấy chiến thần chân thật đứng trước mặt, chỉ cách một màn hình, đả kích không nhỏ.

    Đám người Phùng Dương vừa mới hoàn hồn từ nỗi sợ thượng tá thoát chết trong gang tấc, lại kinh nghi bất định nhìn chiến thần.

    Malak không chớp mắt lấy một cái.

    Vừa rồi chiến thần xuất hiện quá nhanh, với nhãn lực của hắn cũng hoàn toàn không thấy chiến thần xuất hiện từ chỗ nào, có thể thấy tốc độ đó nhanh ra sao.

    Nhưng người điều khiển kia rốt cuộc là ai?

    Chiến thần tuy chỉ đơn giản làm vài động tác, nhưng lại chính xác đáng sợ, nhanh đến mức căn bản không thể nào làm ra động tác phản kháng, nhanh hơn cả động tác phản xạ.

    Động tác nhanh nhẹn không chút chần chừ, nhưng sức lực lại nhỏ đến mức người khác phải giở khóc giở cười.

    Người điều khiển bên trong là người thế nào đây?

    Theo quan sát trong thời gian này, Derek không xuất hiện “cao thủ” thâm tàng bất lộ như thế.

    Khi tất cả mọi người đều suy đoán, trong cụm sáng vàng cam cực xa, Ian mở mắt.

    Anh mang vẻ phức tạp nhìn chiếc cơ giáp màu vàng đang đối kháng với Hansol, trong lòng không biết nên an ủi hay lo lắng.

    Vừa rồi, thật sự anh không có ý định giao quyền sinh tử cho Hansol, anh tin chắc có thể phát động vũ khí thứ nhất khi Hansol tấn công.

    Nhưng biến cố lại vượt khỏi dự liệu, người anh tuyệt đối không ngờ lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, còn cứu anh vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.

    Không chỉ thế, người đó còn có thân thủ không hề thua anh… nếu không phải chiến thần chỉ có Đường Vũ khởi động được, vả lại không thể trong thời gian ngắn đột nhiên xuất hiện một người điều khiển khác, anh gần như cho rằng bên trong đã đổi người.

    Ian nhìn chiếc cơ giáp đó thật kỹ, dường như có thể từ vỏ ngoài lạnh cứng, nhìn xuyên vào thiếu niên gầy yếu bên trong, anh biết, trên người Đường Vũ nhất định lại xảy ra chuyện gì đó.

    Người đó luôn có quá nhiều bí mật.

    Lúc này, tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người __ người điều khiển của chiến thần, đang khổ não không ngừng muốn thoát thân.

    Cho rằng đã lấy về ký ức kiếp trước, thì có thể đến giúp Ian, kết quả chứng minh cậu không tự lượng sức.

    Chỉ có mỗi vỏ ngoài đẹp, vào thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích!

    Thân thể đáng thương của cậu yếu ớt không chịu nổi, căn bản không mạnh được như cậu lúc trước, ngược lại còn trở thành trò cười.

    Đúng, cậu đã “lấy lại” ký ức kiếp trước.

    Khi cậu cố ép mình đột phá màn chắn giữa điểm cuối của thế giới đường sọc và vùng hư không, dường như cậu đã phá vỡ thứ gì đó luôn bao lấy ý thức và ký ức của mình.

    Sau khi tỉnh lại, lúc ngồi dậy, thoáng chốc đó, vô số ký ức kiếp trước cuồn cuộn tuôn vào đầu.

    Cậu nhớ ra mọi thứ!

    “Kiếp trước”, cũng chính là trước khi thời không hoàn nguyên, trong trận chiến tranh cuối cùng cậu và Ian tham gia, Ian vì cứu cậu bị Lunerb bắn một mũi tên chí mạng, cậu không muốn bị Lunerb bắt sống, cho nên chọn cầm tiễn để chết, nhưng không biết tại sao, ý thức lại tiến vào một thế giới khác…

    Đến hiện tại, cậu đã càng lúc càng phân không rõ, chuyện xảy ra trên trái đất, rốt cuộc chỉ là tồn tại trong ký ức của cậu, hay quả thật từng diễn ra.

    Cậu nghĩ, những chuyện này, có lẽ chỉ chờ sau này có cơ hội làm rõ mới được.

    Trước mắt, cậu phải nghĩ cách đánh lui Hansol.

    Ký ức hồi phục, bản lĩnh tác chiến của cậu cũng trở về trạng thái đỉnh cao, cũng chính là trạng thái trước lúc chết.

    Cậu vốn có lòng tin ít nhất cũng đánh ngang tay với Hansol, nhưng lại đánh giá sai thực lực của mình__ thân thể này quả thật quá yếu.

    Cậu biết cơ giáp của Hansol có một vũ khí, lực sát thương chỉ hơn trung đẳng, nhưng lại đi kèm một đợt dao động năng lượng quái lạ, có thể ảnh hưởng đến độ dung hợp của cơ giáp và người điều khiển bị tấn công.

    Lúc trước khi nguyên liệu chế tạo vũ khí này lần đầu tiên xuất hiện ở liên bang, đã tạo nên oanh động không nhỏ, vô số người điên cuồng giành giật nó, sau lại đột nhiên biến mất, không biết đã lưu lạc đến đâu.

    Về sau, trước trận chiến dịch cuối cùng kia, cậu và Hansol từng có lần hợp tác ngắn ngủi, tận mắt thấy hắn sử dụng vũ khí đó, ngay cả người Hyde cũng bị vũ khí đó tấn công không biết làm sao, chỉ tiếc vũ khí đó bị hạn chế số lần sử dụng, không thể phát huy tác dụng quyết định gì.

    Cho nên, khi Kim nói với cậu Ian gặp Hansol trên chiến trường, lại nhớ đến tinh thần lực của Ian từ khi ra khỏi thời không nhiễu loạn đã xuất hiện vấn đề, đoán Hansol sẽ dùng vũ khí kia tấn công Ian, cậu mới vội vã điều khiển chiến thần chạy tới.

    Hiện tại nghĩ lại, quả thật hơi lỗ mãng, nhưng nếu cho cậu chọn lựa lần nữa, là che giấu bản thân, hay bảo vệ cho Ian, cậu vẫn chọn lựa cái sau.

    Cho dù mấy ngày nữa, người Hyde sẽ biết chuyện của cậu, cho dù cậu phải đối mặt với phiền phức rất lớn…

    Đường Vũ và Hansol vẫn tiếp tục giao thủ.

    Đối phương vô cùng gian xảo, đã xác nhận Đường Vũ chỉ có cái vỏ, không có sức mạnh hung hãn, cho nên mỗi lần chống cự đều càng thêm nhẹ nhõm.

    Người cứu viện Ian đã xông phá vòng ngăn cản, Đường Vũ thấy điểm sáng nhỏ xa xa kia đã được bảo vệ, lúc này mới yên tâm.

    Cuộc đấu với Hansol dần cách khỏi chiến trường, chậm rãi đến một nơi không có tín hiệu.

    Hansol dừng công kích trước, để tỏ vẻ bản thân vô hại, còn điều khiển cơ giáp nâng hai tay lên, ý bảo cho dù Đường Vũ tiếp tục tấn công, hắn cũng sẽ không trả đòn.

    Đương nhiên chút mắt quan sát này Đường Vũ vẫn có.

    Cậu đã nhìn ra Hansol đang có ý dẫn cậu thoát khỏi phạm vi bị giám sát từ lâu.

    Chắc Hansol có bí mật muốn nói với cậu.

    Cho dù Hansol suýt lấy mạng Ian, nhưng trong lòng cậu, Đường Vũ không cách nào chán ghét người này, dù sao lúc trước từng tiếp xúc, cậu biết Hansol là một tiền bối đáng để kính trọng, hơn nữa trong trận chiến dịch đó, vì bảo vệ người khác, Hansol đã một mình chống lại đội quân mười mấy chiến sĩ cơ giáp cấp đỉnh của người Hyde, cuối cùng không địch lại, cơ giáp nổ tung mà chết.

    Lúc đó, cậu đã kính phục người đàn ông này.

    “Cậu là ai?” Hansol dùng thế tay ám ngữ đặc biệt trên chiến trường để hỏi Đường Vũ, thấy đối phương không trả lời, Hansol biểu đạt: “Bất kể cậu là ai, rất xin lỗi đã suýt tổn thương thượng tá Clermont của các cậu, nhưng tôi có lý do bất đắc dĩ, có điều nếu cậu có thể giúp tôi một tay, tôi có thể ký hiệp nghị đình chiến với Hick lần nữa.”

    “Là bên anh phá vỡ hiệp nghị trước.”

    “Phát động tấn công là hành vi cá nhân của Cao Mộc, nhiệm vụ tôi nhận là giết chết Ian Clermont.”

    “Nếu anh đã tiếp nhận nhiệm vụ, tại sao không nhờ người cho anh nghiệm vụ giúp đỡ.”

    “Vì tôi gặp người có khả năng giúp đỡ tôi hơn.”

    Đường Vũ khựng lại một lát, nói: “Chuyện anh cần giúp nghe có vẻ nguy hiểm vô cùng.”

    “Đối với cậu, có lẽ rất dễ dàng.”

    Nếu đối phương đã nói thế, Đường Vũ quyết định thử xem, chủ yếu nhất là để tranh thủ thời gian cho mình.

    Sau khi chuyện của cậu bị lộ ra, sẽ phiền toái không dứt, Ian cũng sẽ vì bảo vệ cậu mà bị quấy nhiễu từ mọi hướng.

    Đến lúc đó, thực lực của Derek nhất định sẽ yếu đi.

    Cậu cần một cơ hội để hòa hoãn.

    Đối với lời Hansol, Đường Vũ tin, cho nên cậu ngầm đồng ý giúp đỡ đối phương.

    Ngoài ra, cậu còn muốn xác định quyền lợi của Hansol có thể bảo đảm đề nghị của cậu được thực thi an toàn hay không.

    “Người giao nhiệm vụ cho anh, có quyết không chịu thôi không?” Đường Vũ hỏi.

    Cậu biết, sở dĩ Hansol sẽ phản bội hiệp nghị đình chiến, nhất định là bị người quyền lực cao hơn uy hiếp, nếu đã thế, vậy không phải Hansol nói muốn đình chiến là có thể đình chiến.

    “Tướng bên ngoài, có quân lệnh không cần tuân theo. Nếu cậu có thể giúp đỡ tôi, vậy tôi không sợ bất cứ ai.” Hansol nói.

    Đường Vũ trầm tư, rất nhanh, cậu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, rồi hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là giúp cái gì?”

    Khi Đường Vũ trở về doanh trại, đã thấy thế trận to lớn trước sau chưa từng có của Derek.

    Đường Vũ đứng trong khoang điều khiển của Ares, không biết lúc bước ra nên dùng vẻ mặt gì để đáp lại những ánh mắt quái dị kia, đặc biệt là thằng nhóc Phùng Dương…

    Ký ức của Đường Vũ đã trở lại, nhưng cậu rất mừng và thỏa mãn, là mình không bị phân liệt.

    Cậu cảm thấy mình vừa là Đường Vũ trên trái đất không hiểu sao xuyên tới, cũng là một chiến sĩ cơ giáp của liên bang khác, hai thân phận này dung hợp hoàn mỹ vào nhau, vì tính cách của hai thân phận không hề khác nhau.

    Đường Vũ ở trái đất vì luôn cho rằng mình là một kẻ ngoại lai, là một kẻ lang thang không có thân phận, lại luôn thành thật sống cuộc sống vùi đầu kham khổ, đột nhiên vào được trường tốt nhất liên bang, nên luôn có chút tự ti ẩn giấu. Chiến sĩ cơ giáp Đường Vũ có điều kiện sống ưu việt, từ nhỏ được người tôn trọng, được nhận giáo dục tốt nhất, cho nên tràn đầy tự tin và cảm giác ưu việt cao hơn người.

    Nhưng hiện tại khi cảm nhận, sâu trong nội tâm của hai thân phận đều như nhau, nếu không cậu thật không biết rốt cuộc nên lấy ký ức của người nào làm chủ.

    Đường Vũ hít sâu một cái, nhìn những người đang nghênh đón, chuẩn bị xem bộ mặt thật của cậu, mỉm cười.

    Ian, cuối cùng tôi đã có thể đứng cùng một độ cao với anh, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho mình, bảo vệ anh, sẽ không để anh có cơ hội chết vì tôi nữa!

    Nơi ngực của cơ giáp màu hoàng kim, chậm rãi hiện lên một lốc xoáy tối tăm.

    “Sắp ra rồi!”

    “Rốt cuộc người này là ai? Sống bên cạnh chúng ta nhưng chẳng có ai biết?”

    “Căng thẳng quá, má ơi tôi chưa từng căng thẳng như thế!”

    Tiếng nghị luận lan khắp đám đông, mọi người đều hiếu kỳ bộ mặt thật của người kia.

    Ian đứng ở nơi cách cơ giáp gần nhất, cũng nhìn chằm chằm lốc xoáy đang dần mở rộng.

    Bây giờ tâm trạng của anh rất phức tạp, vừa vui mừng vì Đường Vũ cuối cùng cũng có năng lực tự bảo vệ, lại sợ hãi người bước ra từ bên trong không còn là Đường Vũ mà anh quen thuộc.

    Anh không biết, tương lai của hai người có còn đi theo dự định của anh, thuận lợi tiếp tục không…

    Cách mở khoang điều khiển của chiến thần không giống những cơ giáp khác.

    Cách mở lốc xoáy, giống như trong một thoáng, mở ra một cánh cửa kết nối với thời không khác.

    Lẽ nào đây chính là nguyên nhân người khác không thể điều khiển cơ giáp sao, thậm chí họ chưa từng đoán đúng cách mở khoang điều khiển!

    Khi lốc xoáy cuối cùng chậm rãi dừng lại, không còn mở rộng ra nữa, bóng người bên trong dần rõ ràng hơn.

    Trừ Ian ra, những người quen thân với người đó đều trợn to mắt không tin nổi, thậm chí Phùng Dương còn lắc đầu che miệng, vẻ mặt như gặp quỷ.

    Người điều khiển kia, càng khó tin hơn cả tin tức chiến thần cuối cùng cũng thức tỉnh.

    “Đường Vũ…?!”

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh