Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh – Chương 132+133+134

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh

     

    Chương 132: Bắt đầu truyền tống

    __ Lúc này, thượng tướng Franco chắc đã có hành động.

    Trôi nổi trên bầu trời, nhìn ánh sáng vàng càng lúc càng sáng trong không trung, Đường Vũ nói.

    Cậu luôn nghi ngờ Franco có ý đồ khác, vì tranh thủ thời gian, ông ta không tiếc hy sinh người Hyde và năng lực bẩm sinh, nếu không phải có mưu đồ lớn hơn, đơn thuần là yêu một cô gái liên bang, Đường Vũ không tin.

    Cậu thấy Franco tuyệt đối không phải là một người đàn ông sẽ vì tình yêu mà từ bỏ theo đuổi cái mạnh.

    Cho nên Đường Vũ luôn chú ý mọi động tĩnh của Franco, còn cùng Ian lập các giả thiết.

    Vào một vài lúc, suy nghĩ của Ian sẽ tiếp cận Franco, sau đó Đường Vũ cuối cùng cũng phát hiện mục đích chính của Franco.

    Franco muốn nhân lúc người Hyde xâm nhập, các liên bang khác đưa binh lực đến Derek, một lần đánh bại sáu đại liên bang khác!

    Thực lực của sáu đại liên bang và người Hyde tại kiếp trước trên cơ bản không phân trên dưới, vì những liên bang này đã có chuẩn bị trước, hơn nữa ngay khi người Hyde xâm nhập, đã khống chế được bước chân đối phương, khi đấu với nhau sẽ không quá mức phân tác binh lực.

    Franco chính là nhắm vào điểm này, sau khi xác định chiến tranh kết thúc, hai bên bất kể là ai thắng cũng không còn sức để đối đầu với ông ta, huống chi ông ta đã xâm nhập vào tất cả liên bang vào lúc cuộc chiến đang hừng nhất.

    Franco luôn che giấu thực lực, chuyện này bọn Đường Vũ đã biết sớm, lúc trước vẫn không biết thế lực đó dùng ở chỗ nào, cho rằng đó là đòn sát thủ khi chiến tranh, bây giờ hóa ra chính là công cụ ông ta dùng để xâm lược.

    Sau khi ý thức được điểm này, Đường Vũ liền báo cho Ian biết.

    Lúc đó thượng tướng Franco đang hưng phấn bừng bừng phái Ian lên tiền tuyến, khống chế phần có khả năng thoát ly tầm tay nhất.

    Ian liền tương kế tựu kế, dùng thực lực của liên bang khác làm mồi câu, dẫn Franco đi đến bước cuối cùng.

    Franco nhất định không ngờ, số người Hyde mà ông vốn định dùng để quấn lấy quân liên bang sẽ bị truyền tống đi, không có người Hyde ngăn cản, những liên bang khác nhận được tin Franco công đánh, sẽ lập tức chạy về, tin rằng tổn thất sẽ không lớn lắm, nhưng cũng có thể hoàn toàn phá hủy giấc mộng hão huyền thống nhất liên bang của Franco và Ogavin.

    Xung quanh bầu trời thậm chí mỗi một ngóc ngách đều bắt đầu lóe ánh sáng vàng.

    Những nơi “dây leo” màu vàng chưa phủ lắp cũng dần vươn ra một vài đường tơ mỏng, khi những đường tơ khác hướng chạm vào nhau, sẽ đột nhiên bùng lên một chùm sáng.

    Bầu trời đã yên tĩnh trăm triệu năm, dần bị ánh sáng phủ kín, trở thành một đại dương màu vàng vô cùng to lớn.

    Chiến thần luôn đứng trong vùng sáng đó, chậm rãi, do màu sắc giống nhau, dần dung làm một thể.

    __ Gần đây anh càng lúc càng ít lời, Ian.

    Đường Vũ nói.

    Lẽ nào không sợ sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa? Không nhân cơ hội nói thêm vài câu sao?

    Nhưng vấn đề này cậu không dám hỏi, nếu không chỉ sợ Ian sẽ bùng nổ.

    Cho dù bây giờ, cậu cũng có thể cảm giác được đối phương lo lắng, sợ được sợ mất, cho nên cậu nôn nóng muốn nói gì đó, để phân tán lực chú ý của Ian.

    __ Tất cả của cậu đã nói hết với tôi rồi chứ?”

    __ … Đúng.

    Không ngờ điều Ian muốn hỏi nhất lại là vấn đề đả thương tình cảm này.

    __ Vậy về sau, thế giới sẽ biến thành thế nào.

    Ian dường như đang tự nói, lại giống như dò hỏi.

    __ Đại khái sẽ giống như trước kia, nhưng, những chiến sĩ đang ở trên chiến trường có thể sẽ cảm thấy mình bị đùa cợt, trong một đêm đối thủ đã biến mất toàn bộ, trong lòng nhất định rất chênh lệch.

    Đường Vũ cảm thấy từ ngữ của cậu đã rất nhẹ rất thú vị, kết quả người tiếp nhận suy nghĩ đó hình như hoàn toàn không nhận tình, thậm chí cậu còn không cảm thấy một chút dao động nào trong tâm trạng anh, từ đó có thể nhìn ra, lời cậu hoàn toàn không có tác dụng phân tác lực chú ý của anh.

    Tốc độ chớp lóe của đại dương màu vàng càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức đã vượt khỏi tốc độ mắt thường có thể nhận biết, khi nhìn sẽ không còn nhận thấy ánh chớp lóe.

    Đường Vũ biết đã sắp đến thời gian rồi.

    Bây giờ lòng cậu rất bình tĩnh, trình độ bình tĩnh đó ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vốn dĩ cậu cũng không ôm lòng tin trăm phần trăm với kế hoạch của mình.

    Nhìn lại Ian, nếu tâm trạng đối phương có thể hình dung bằng màu sắc, chắc sẽ là màu tối hơn cả bầu trời sâu thẳm nhất.

    Giờ đây, cậu đột nhiên cảm thấy sự bình thản của cậu và Ian đã đổi chỗ.

    Lúc trước luôn là Ian sắm vai người trầm ổn nhất đáng tin nhất, bây giờ tâm trạng anh đã hoàn toàn khác.

    __ Thời gian không còn nhiều nữa, tôi sẽ trở về.

    Bên đầu kia ranh giới, là hướng Derek.

    Franco đang trong doanh trại nhìn từng tầng ánh sáng lộ ra khỏi đám mây, vẻ mặt khó hiểu.

    “Đi xem thử bên ngoài thế nào?” Franco phân phó.

    Một người sau lưng ông nhận lệnh, lập tức điều khiển máy phi hành lao ra khỏi tầng mây.

    Franco nhanh chóng nhận được hình ảnh đối phương truyền về.

    “Đây… không thể nào…” Môi Franco run rẩy.

    Lúc này, Ogavin cũng gọi đến, người đó bực bội chất vấn ông, tiền tuyến rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vị tổng thống có gương mặt chữ quốc luôn tạo cảm giác ổn trọng và cao thâm khó dò, lúc này lại giống như một kẻ lỗ mãng nóng nảy.

    “Franco, không phải ông nói chỉ cần nửa tiếng nữa, tất cả có thể tiến hành thuận lợi sao, bây giờ ông cho tôi biết, ánh sáng vàng kia là cái quái gì?!”

    Môi Franco tái nhợt, vì ông và Ogavin đều biết, ánh sáng đó đại biểu cho cái gì.

    Đó không phải là lần đầu tiên họ thấy, mấy chục năm trước, họ cũng từng thấy cảnh này, đó là đại từ ác mộng trong ký ức của họ.

    Ông vẫn nhớ ánh sáng vàng lần đó hừng hừng như lửa cháy, sau khi thiêu đốt, bọn họ sẽ trở thành những người không biết chút gì về tương lai, mơ hồ trôi qua mười mấy năm.

    “Tộc kiến? Bọn chúng có thể ngóc đầu dậy sao?” Franco la lên, lúc này ông đã không còn chút phong độ nào, “Gần mấy chục năm, tỷ lệ sinh tồn khi giao phối của chúng đã thấp đến mức sắp diệt tộc, sao có thể xuất thủ lần nữa?! Cho dù bọn chúng dồn sức toàn tộc không muốn cho tôi, cho Abner, cho người Hyde tốt lành, chúng cũng không thể có năng lực lớn như thế được!”

    Ogavin tức giận muốn chết, sắc mặt chỉ thiếu chút nữa là giống quỷ, “Nhất định là chiến thần… nhất định là chiến thần!”

    Trừ chiến thần, không thể có biến số thứ hai có thể ảnh hưởng đến kế hoạch bọn họ đã mưu tính mấy chục năm!

    Chỉ có chiến thần, mới có thể mang đến ảnh hưởng to lớn như thế ngay dưới mí mắt họ.

    Franco chợt nhớ ra, thay đổi nhỏ nhất mà ngài Joe từng nói, là Đường Vũ và chiếc cơ giáp đó, ông cho rằng có thể đoạt lấy thay đổi có thể đổi khác toàn bộ kết quả của mình, nhưng không ngờ vẫn không tính toán giỏi bằng ngài Joe….

    “Có lẽ hắn đã sớm nhìn thấy tất cả… cái gọi là biến đổi đó không chỉ là sự xâm lược của người Hyde, còn có dã tâm của chúng ta.”

    Franco đặt mông ngồi xuống ghế, ghế nằm thoải mái không thể làm giảm bớt sợ hãi trong lòng ông, trong đầu lóe qua vô số câu “điều này không thể”, ông vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc làm sao chiến thần làm được?

    Rõ ràng ông đã phái Ian đến nơi xa nhất, một là để khống chế người Hyde, hai là để chiến thần không thể kịp hành động gì với những chuyện xảy ra tại liên bang, sao kết quả lại thành ra thế này?

    Đã thực hiện chín mươi chín phần trăm rồi, chỉ còn kém một chút xíu…

    “Đừng ngẩn người nữa Franco.” Ogavin tỉnh lại khỏi đả kích trước nhất, “Mau nghĩ cách xoay chuyển đi, rốt cuộc đây là trận gì? Tộc kiến không thể hoàn nguyên thời không nữa, nếu không cho dù bọn chúng có thành công, thì qua mấy chục năm nữa chúng nhất định không còn lối sống, mà đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ tiến hành kế hoạch đến cuối cùng, chúng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.”

    “Tộc kiến còn có một thiên phú __ xuyên không gian.” Franco lầm bầm, “Trận pháp to lớn đó cần hấp thu vô số năng lượng trong vũ trụ, có lẽ cần vài ngày, chúng ta vẫn còn thời gian.”

    Franco lập tức phấn chấn, liên tiếp truyền đạt năm mệnh lệnh.

    Lúc này, liên bang khác không hiểu gì cũng cảm thấy sợ hãi, họ không biết vũ trụ kia có hiện tượng kỳ lạ đó từ khi nào, chỉ có thể phát hiện rõ kẻ địch của họ bắt đầu rối loạn, lực chiến đấu giảm đi thấy rõ, giống như ngày tận thế đã tới.

    Lunerb đang điều khiển cơ giáp đến Derek, khi thấy ánh sáng vàng đó, hắn lộ nụ cười khổ.

    “Cậu ấy thành công rồi.”

    Sau khi tính ra năng lượng cần thiết để Đường Vũ trở về thân thể, vừa giao cho Phùng Dương, Lunerb đã bị Abner gọi đến.

    Cho dù hắn làm rất kín kẽ, đồng thời tiến hành nghiên cứu số liệu của các lĩnh vực khác nhau, còn xóa hết khi Abner thấy, nhưng đối phương vẫn hồi phục những số liệu kia, còn biết được hắn đang làm gì.

    Tuy Abner là thầy của hắn, nhưng luôn chăm sóc cho hắn, bất kể là mở ra năng lực cho hắn, hay hồi phục ký ức, đều phải cảm tạ người đó.

    Cho nên, khi Abner muốn hắn đến tiền tuyến ngăn cản chiến thần, biết rõ lần này không thể giết chết Ian Clermont như kiếp trước, hắn vẫn kiên quyết đến đây.

    Chỉ là, khi hắn lại gần biên giới, trận truyền tống của Đường Vũ đã được kích hoạt, người bị vây bên trong sẽ cảm thấy không gian lớn vô hạn, không thể ra ngoài, mà người bên ngoài thì như đi trên đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể tiếp cận nơi đó.

    Lúc này hắn rất mâu thuẫn, vừa thống khổ vừa vui mừng.

    Hắn cũng muốn cùng tộc nhân khác rời khỏi nơi này, đến nơi chân chính thuộc về họ, chứ không phải che giấu bản thân dựa vào việc lừa dối người khác để sinh tồn, nhưng hắn lại cảm thấy mừng vì hắn không kịp vào trong vùng sáng đó, như vậy có nghĩa, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội, có thể gặp mặt người đó lần nữa, không phải trên mạng hư ảo mờ mịt, mà là một người thực tại.

    Nếu may mắn, có lẽ còn được nghe giọng nói.

    Kiếp này ký ức hai người bên nhau rất ít, nhưng kiếp trước, họ từng là bạn tốt nhất, có thể ký thác tính mạng, cho đến khi hắn nhận được nhiệm vụ đó…

    Hắn vẫn nhớ khi mũi tên đó bắn trúng Ian, ánh mắt cuối cùng đối phương nhìn hắn, tràn đầu hối hận và thù hận.

    Lúc đó hắn chỉ ước người chết là mình, may mà, hắn không tuyệt vọng thống khổ quá lâu, thời không đã bị hoàn nguyên.

    Nhưng không ngờ, thời không sau khi hoàn nguyên, lại hoàn toàn khác kiếp trước, hắn không còn cơ hội làm anh em với người đó nữa…

    Lunerb nhìn ánh sáng mênh mông, hồn đâu đâu, cho đến khi đại dương màu vàng vốn bình lặng đột nhiên nổi lên một cái kén, bên ngoài kén lồi lõm không bằng, nhưng nhìn toàn thể thì rất tròn trịa.

    Lunerb cúi đầu, nhìn máy liên lạc trên tay, vài cái tên của người Hyde đang ở trên chiến trường bắt đầu nhấp nháy, giống như đang phát ra âm cảnh báo hoảng sợ.

    Bắt đầu truyền tống rồi.

    Chương 133: Bụi bặm lắng đọng

    Ánh mắt của những người ở bên trong cái kén màu vàng đã không còn thấy được bất cứ vật gì, ngay cả thân thể của mình cũng không thấy, thậm chí cả mình còn sống hay không cũng không thể phân biệt được.

    Bọn họ không thể giao lưu với người khác, cho dù là chiến hữu chỉ cách mấy mét, hay kẻ địch vừa mới va chạm vũ khí với nhau cũng không thể cảm nhận được nữa, trở thành một cá thể tồn tại hoàn toàn cô độc.

    Thứ duy nhất có thể liên lạc, đại khái chỉ có linh hồn Đường Vũ trong chiến thần, cùng người điều khiển Ian Clermont.

    __ Ian, thân thể trước kia của tôi hoàn toàn khác cái cũ, tuyệt đối không yếu ớt, đợi tôi trở về rồi, anh phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt đó.

    __ Bất kể cậu có hình dạng thế nào, cậu vẫn là cậu trong tim tôi.

    __ Ian, mấy lời tình cảm này anh học với ai thế?

    Đường Vũ hỏi xong câu đó, cảm thấy trong lòng Ian nổi lên một tia nghi vấn.

    __ Tôi nói lời tình cảm khi nào?

    Quả nhiên… kỹ năng tâm tình của ai đó trời sinh đã mãn cấp rồi.

    Sau khi dung làm một với chiến thần, lần đầu tiên Đường Vũ bắt đầu có cảm giác chỉ có nhân loại mới có.

    __ Nóng quá.

    Sau khi cậu nói câu này, liền cảm thấy nỗi hoảng loạn truyền đến từ một người khác.

    __ Đừng sợ Ian, rất nhanh chúng ta sẽ có thể gặp mặt…

    Ánh sáng màu vàng càng lúc càng chói, rất nhanh đã sáng thành màu bạc trắng.

    Đường Vũ nghe có người nói bên tai cậu “Đừng đi, đừng đi!”, nhưng cậu đã không phân rõ được đó là ảo giác do thân thể quá nóng, hay là suy nghĩ trong nội tâm cậu, hoặc chính là suy nghĩ của Ian truyền đến.

    Tất cả diễn ra quá nhanh, không có giày vò thống khổ, không có chia ly phiến tình, sau khi ánh sáng bạc bùng lên, bầu trời rực rỡ như đổ sụp lập tức rút lại, trung tâm co rút chính là vị trí của chiến thần.

    Thoáng chốc co rút kết thúc, bầu trời hồi phục màu sâu thẳm trước đó, ánh sáng vàng lan tràn rồi ánh sáng trắng chói lòa dường như chỉ là ảo giác của tất cả mọi người, không còn lưu lại một chút dấu vết nào.

    Điều duy nhất giúp mọi người xác định trước đó trong vũ trụ quả thật từng xảy ra một lần biến động kinh thiên, chính là đối thủ của liên bang, tất cả người Hyde, đều đã biến mất tăm.

    Bất kể là người Hyde trước đó bị áp chế dưới vũ khí, hay người Hyde suýt lấy đi tính mạng mình, người Hyde vốn đang ở trên chiến trường, hay người Hyde đang đuổi tới, trong cái kén màu vàng kia, những người có chảy huyết thống Hyde, đã biến mất hoàn toàn.

    “Chuyện gì vậy? Vừa rồi…? Tôi đang nằm mơ sao?” Chính vừa rồi, vũ khí của người Hyde chỉ còn hai cm nữa sẽ đâm xuyên hắn, chỉ còn 0.001 giây, hắn sẽ chết, nhưng hắn lại được thần linh chiếu cố, tiếp tục sống như kỳ tích.

    “Lẽ nào chúng ta đều đang nằm mơ sao?” Các chiến sĩ liên bang cảm thấy giọng nói của mình cũng không còn chân thật, hình như cực kỳ xa xôi.

    “Kẻ địch của chúng ta đâu? Lẽ nào trong một đêm, tất cả đã biến mất??”

    Khi mọi người chậm rãi hoàn hồn, xác định kẻ địch của họ đã biến mất dạng, còn xác nhận những kẻ xâm lược cũng không xâm lấn vào trong tinh hệ, nỗi vui mừng bao lấy họ, trong vũ trụ lan tràn sự kích động.

    Bọn họ cho rằng những kẻ địch đột nhiên xuất hiện đó đại khái lại đột nhiên bỏ đi theo hướng đã đến.

    Họ không sợ kẻ địch cường đại, nhưng nếu kết thúc cuộc chiến tranh khó hiểu mà không thương vong, bọn họ đương nhiên sẽ càng cao hứng.

    Cuộc chiến vốn cho rằng phải kiên trì mấy năm thậm chí mấy chục năm, lại kết thúc không báo trước, sao có thể không khiến người ta cuồng hỉ.

    Đương nhiên, bị truyền tống đi, chỉ có người Hyde trong trận pháp, nhưng những người này cũng gần như tương đương với tất cả chiến lực mà chủng tộc đó phái đến tinh hệ Abel, người Hyde rải rác còn lại trong liên bang, đã không đủ tạo nên uy hiếp.

    Ogavin ngây ngốc nhìn máy liên lạc, những thuộc hạ đắc lực và đáng tin của Franco và ông bỗng nhiên tối đi tám phần, ánh sáng trong mắt tựa hồ ảm đạm đi, tràn đầy suy sụp, hoàn toàn không còn phong độ tổng thống ngày xưa.

    “Tấn công lập tức có thể bắt đầu, tổng thống các hạ, chúng tôi không thể liên lạc với thượng tướng Franco, xin ngài chỉ thị.” Nhóm quân sự đang chuẩn bị xâm nhập bên ngoài trận truyền tống không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn hồi báo như thường.

    Kế hoạch mà họ luôn âm mưu, chỉ thiếu một bước cuối cùng, nhưng lại phải dừng trước điểm kết thúc đó.

    Ogavin cười khổ hạ lệnh: “Tiến công!”

    Cho dù bại cục đã định, nhưng có lẽ ông vẫn còn cơ hội.

    Trong mắt Ogavin tràn đầy vẻ điên cuồng, cho dù chỉ có thể làm thổng tống của bảy đại liên bang một phút, ông cũng muốn liều!

    Cuộc chiến xâm lược không lan tràn, hồi phục sau cuộc chiến cũng dễ dàng hơn, thương vong cũng được khống chế trong số lượng rất thấp, các tổng thống liên bang đều lộ vẻ vui mừng, ngay cả khi nhận được tin bị tấn công, cũng không thể khiến họ hoảng sợ.

    Dù sao trong liên bang, không thể xuất hiện tình huống họ không thể dự liệu được.

    Dã tâm của Ogavin người qua đường cũng biết, sao họ có thể không chút phòng bị, binh lực không nhiều, nếu chiến sĩ Hyde chưa biến mất, có lẽ họ sẽ đau đầu một trận, nhưng hiện nay, ngay cả khí thế xâm lược khiến họ vội vàng trở về cũng không có.

    Ngay cả một phút làm tổng thống bảy đại liên bang Ogavin cũng không thể có.

    Các liên bang trong tinh hệ đều bận rộn, diệt trừ thế lực tàn dư của Ogavin, hồi phục tinh vực bị chiến tranh tổn hại, trị liệu người bị thương… thắng lợi đến quá đột nhiên khiến tất cả mọi người đều giữ tâm trạng ghi ân.

    Họ không biết rốt cuộc là ai đã tạo nên kết quả này, tuy mơ hồ đoán được, nhưng không ai có thể chứng thực.

    Bọn họ chỉ có thể trân trọng hòa bình khó có được, an ủi bình dân vừa rơi vào hoảng loạn, để mọi chuyện đi vào quỹ đạo, sớm hồi phục cục diện hài hòa trước cuộc chiến.

    Mà người đàn ông được mọi người âm thầm cảm tạ dường như đã biến mất, không ai biết anh đi đâu, còn trở về hay không.

    Lần cuối cùng mọi người thấy anh, là trước khi tinh hệ bị ánh sáng vàng bao trùm, người đó điều khiển chiến thần, cô độc đứng trong vũ trụ lặng lẽ, cực kỳ lẻ loi.

    “Ôi Noah, cậu thật sự không biết Ian đi đâu sao? Nhưng trừ Đường Vũ ra cậu chính là người bạn tốt nhất của Ian, sau khi Đường Vũ biến mất, cậu ta cũng chỉ có thể tâm sự với cậu thôi.”

    Noah bất đắc dĩ liếc nhìn Emir đang suy nghĩ rất đương nhiên một cái, nói: “Được rồi, Ian từ trước tới giờ không biết tâm sự, huống chi là nói với tôi?”

    Hắn nói xong trừng mắt nhìn thanh niên dung mạo cực kỳ tinh xảo đang dán trên người mình, chỉ cánh tay đang ôm eo mình nói: “Cậu có buông ra hay không!”

    Thanh niên cột tóc đuôi ngựa khàn giọng nói đầy gợi cảm: “Tôi đang ghen đó Noah, sao anh có thể bảo tôi buông anh ra chứ.”

    Ken dùng gương mặt cọ mạnh vài Noah vài cái, sau đó gặm lọn tóc màu trắng của đối phương, chơi rất vui vẻ.

    “Bệnh thần kinh.” Noah thấp giọng mắng một tiếng, nhưng không giãy ra. Nếu hắn muốn giãy, ít nhất đối phương sẽ không thể ôm thuận tay như thế.

    Phùng Dương luôn rầu rĩ u buồn, Malak đang không ngừng an ủi cậu.

    Elijah vừa nghe đến tên Ian khóe mắt đã chua xót, Emir cũng không dám hỏi nữa.

    Nhìn từng đôi trước mặt, Phùng Nghị tràn đầy cảm xúc.

    Nghĩ đến người bạn đã mất tích, hắn cảm thấy ảm đạm.

    Người đàn ông mạnh mẽ như Ian đương nhiên không thể nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà người khiến người đó không từ mà biệt, trừ người yêu ra, không còn gì khác.

    Sau khi tất cả qua đi, Phùng Dương đã tiết lộ trước khi người Hyde bị truyền tống đi, có lẽ Đường Vũ vẫn chưa biến mất, chỉ là không biết cậu đang ở đâu, tồn tại bằng phương thức nào.

    Cho nên những người bạn tốt cuối cùng cùng giải quyết được một nghi vấn trong lòng, nếu là não của Đường Vũ, lại thêm năng lực của Ian, có thể làm ra trận truyền tống lớn như vậy, hình như cũng dễ hiểu.

    “Đáng tiếc, Ian làm chuyện này lại không thể nói rõ cho toàn thiên hạ, nếu không với cống hiến của cậu ta, trực tiếp phong làm tướng quân cũng chẳng quá.” Emir nói.

    “Đúng đó, hoặc có thể trực tiếp làm tổng thống Hick của chúng ta luôn, dù sao tên Ogavin cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.”

    Noah hả hê nói.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, một thế lực khác của Hick với Noah đi đầu nhanh chóng quật khởi, hình thành thế lực đối kháng với tổng tống Ogavin, mà Ogavin vì mưu đồ xâm lược liên bang khác thất bại nên bị cô lập hoàn toàn, dưới đả kích liên tục, thế lực đang sắp sụp đổ.

    Noah không vội lật đổ Ogavin, vì trong nội bộ của họ còn có một chút “mâu thuẫn nhỏ” chưa giải quyết.

    Do Hick chỉ có một vị tướng quân, mà người đó cũng đã mất tung tích trong chiến tranh, lật đổ Ogavin, tiếp theo nên làm gì, người còn lại đều rất đau đầu.

    Văn kiện nâng Noah lên làm trung tướng chưa đưa xuống, mà Emir lại không có hứng thú với việc thăng quan, Phùng Nghị càng tránh né không kịp.

    “Tôi thấy thế này đi.” Nghĩ tới nghĩ lui, Noah nói: “Abner đang ôm một bụng lửa giận muốn xả với Ogavin, hiện tại Ogavin phòng bị không để chúng ta chính diện tiếp xúc với Abner, chúng ta cứ tạo dấu hiệu giả rằng mình không hợp ý kiến do không biết để ai thống lĩnh, để Ogavin thả lỏng trước một chút, đánh với Abner một trận, tiếp tục tiêu hao thực lực của họ, sau đó chúng ta sẽ cùng xử lý hai con cáo già đó.”

    Noah vừa đưa chủ ý, lập tức được mọi người đồng ý.

    “Thuận tiện còn có thể mượn cớ không hợp nhau, mọi người tản ra khắp nơi tìm kiếm Ian, tôi không tin cơ giáp to lớn chói mắt như chiến thần lại biến mất vô ảnh vô tung.” Noah nói.

    Mọi người vỗ bàn tán đồng, lập tức tung ra tin tức mấy vị thiếu tướng, trung tướng không hợp nhau.

    Hiện tại họ vẫn đang ở Derek, một là không dám xác định người Hyde có rút lui toàn bộ chưa, phải phòng đối phương muốn quay trở lại, còn lại là có thể cách xa Ogavin, tránh đối phương không đi đối đầu với Abner mà gây phiền toái cho họ.

    Chuyện Abner lo lắng nhất đã xảy ra, ông nổi giận như sấm nổ.

    Kế hoạch xâm lược thất bị không phải chuyện khiến ông tức giận nhất, chiến thần mới là thứ khiến ông kiêng kỵ, hiện tại không rõ tung tích chiến thần, tên mãng phu Ogavin còn phân tinh lực đối phó ông, ông thật muốn vả vào mặt đối phương.

    Mất đi Franco và mấy phó thủ, Ogavin hoàn toàn mất phương hướng, ngay cả chuyện đang ngồi trên vị trí tổng thống chắc cũng quên rồi.

    “Đi nói với tất cả mọi người, phòng thủ nghiêm ngặt, một khi có người mang quân hàm tiếp cận, lập tức giết không cần hỏi.”

    Ogavin không phải không có đầu óc, có điều đối thủ là những người trẻ tuổi thông minh như Noah, suy nghĩ của Ogavin trở nên rất đáng cười.

    Ông ta thật sự cho rằng giao tình giữa Noah, Phùng Nghị và Emir sẽ rạn nứt vì ai sẽ làm người lãnh đạo sao?

    Quả là trò cười!

    Lúc này còn không phái người đến Derek tiêu diệt sạch những kẻ đó, ngược lại đi đối phó với ông, sao có thể khiến ông không tức giận.

    Nhưng, điều mà ông lo sợ nhất, là chiến thần không rõ tung tích.

    Nếu không tìm được chiến thần trong tinh hệ này, vậy chuyện đó thật sự rất nghiêm trọng.

    Vì, Abner luôn nhớ ngài Joe từng nói: “Tôi ban năng lực của tôi cho nó.”

    Năng lực của ngài Joe, là xuyên qua thời không! Còn là xuyên vào thời không cao cấp!

    Bất cứ lúc nào ngài cũng có thể trực tiết giết chết ông! Thậm chí nếu người đó vì mất người yêu mà không thể khống chế, giết chết cả tinh hệ này cũng có khả năng!

    Ian không biết mình đang ở nơi nào, thậm chí cả ký ức cũng ngắt ngứ, cho đến khi qua rất lâu, anh mới nhớ ra cuộc đời mình.

    Kỳ lạ là, dường như anh có hai cuộc đời trùng lặp, nhưng mọi chuyện hoàn toàn khác nhau.

    Anh tốn khá lâu mới làm rõ được chuyện này.

    Anh đã tìm lại được ký ức kiếp trước.

    Anh nhớ Đường Vũ từng nói, kiếp trước anh kiêu ngạo, tự phụ, bây giờ nhớ lại, phát hiện mình quả thật rất đáng ghét, đến mức sau đó thích Đường Vũ, cũng không dám bày tỏ.

    Nhưng bất kể là ký ức cãi nhau, đánh nhau hay liên thủ chiến đấu với Đường Vũ, hiện tại nhớ lại luôn rất hưởng thụ.

    Ian thoải mái híp mắt, ký ức trôi nổi trong đầu, sau đó anh thấy một thế giới đường sọc.

    Anh có một chút ấn tượng với thế giới này, Đường Vũ miêu tả nơi này rất kỳ lạ, có thể thấy một phần quá khứ đã xảy ra.

    Nhưng Ian cảm thấy, thế giới đường sọc mà anh đến, hoàn toàn khác với miêu tả của Đường Vũ.

    Vì khi ngón tay của anh – chiến thần chạm vào đường sọc đó, đường sọc sẽ nứt ra, mà những cảnh tượng liên quan đến ký ức của anh sẽ xuất hiện từ bên trong, có điều không liên tục, mà ngắt quãng.

    Trong thế giới này, chỉ có chiến thần có thể cử động.

    Chương 134: Tìm kiếm Đường Vũ

    Ian dừng lại rất lâu trong thế giới đường sọc, dường như đã qua trên trăm ngàn năm.

    Đường Vũ từng nói, chỉ cần luôn đi tới, thì có thể ra khỏi thế giới này, nhưng khi anh đến điểm cuối của thế giới, phát hiện nơi đó không phải cái mà anh đã biết.

    Nơi đó đầy chiến hỏa, trong không trung đâu đâu cũng đầy xác cơ giáp, quân đội liên bang liên tục thua trận, cuối cùng tan rã như chó nhà có tang.

    Vũ trụ vốn trong suốt giờ tràn đầy khói mù, hành tinh cũng không còn hoàn mỹ chỉnh tề, mà tràn đầy tử vong và sợ hãi, mây mù cuồn cuộn, xung quanh bị vụ nổ mạnh hình thành những rãnh sâu, trên mặt mọi người tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng, trên mặt những đứa trẻ tràn đầy vết nước mắt.

    Bảy đại tinh hệ cũng phân ly tan rã, không có người thống trị, người Hyde xâm nhập hoàn toàn.

    Vốn muốn bước tới, nhưng Ian dừng lại.

    Anh không thể ra khỏi đây, đây không phải là thế giới anh nên ở, cho dù anh không biết sau khi ra ngoài nơi đó sẽ biến thành thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cảnh tận thế này.

    Ở đây rốt cuộc là sao?

    Anh không thấy Noah và Phùng Nghị, hai tay Emir chỉ còn lại nửa khúc, dường như bị vũ khí sắc bén cắt mất, một mình cô độc ngẩn người ngồi trước bia mộ của Elijah, mà tấm bia đó đã bị hư mất một góc.

    Bầu trời tối tăm, một chiếc máy phi hành đang tiếp cận Emir, họng pháo lóe tia sáng lạnh lẽo, giây tiếp theo sẽ đoạt đi tính mạng của người bạn cuối cùng của anh.

    Ian nhíu mày, yên tĩnh nhìn thế giới xa lạ đó, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Thế giới trước mắt anh, rõ ràng là tinh hệ bị người Hyde chiếm lĩnh, chứ không phải thế giới anh và Đường Vũ hợp lực đuổi người Hyde đi.

    Vì làm rõ nguyên nhân, Ian chậm rãi tìm hiểu, tra xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu.

    Đi ngược tìm hiểu đến lúc anh và Đường Vũ dừng lại trong cơ giáp, càng lúc càng có nhiều người Hyde bao vây, Noah chỉ huy binh lực ở biên cảnh khổ sở chống cự người Hyde.

    Chiến thần bất khả chiến bại bị người Hyde cuồn cuộn không dứt bao vây tầng tầng như kiến, cũng dần chống không nổi, ánh sáng vàng càng lúc càng ảm đạm.

    Cảnh tượng này không phải cảnh anh từng trải qua, Ian lại tiếp tục đi ngược về, đến chỗ tất cả không còn giống.

    Hôm đó, Phùng Dương không mang cái hộp chứa kiến cái đến biên cảnh.

    Ian lặng lẽ nhìn cảnh tượng không có Phùng Dương, nơi đó như một điểm ranh giới, đi tiếp nữa, tất cả sẽ giống như trải nghiệm của anh.

    Anh suy đoán, xem ra Phùng Dương đến mới là mấu chốt thay đổi thế giới.

    Mà ý nghĩa chuyến đi của Phùng Dương, đương nhiên là mang kiến cái đến cho Đường Vũ.

    Ian nhanh chóng hiểu ra quan hệ nhân quả trong đó, anh nhớ Phùng Dương từng nói, một ngày nào đó mở cửa, thì thấy cái hộp đó ở ngay trước cửa…

    Anh từng nghi ngờ, Abner cực kỳ xem trọng việc nghiên cứu kiến cái, đương nhiên sẽ bảo tồn rất kín kẽ, sao có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt Phùng Dương?

    Anh cũng từng suy nghĩ rốt cuộc là ai giúp đỡ bọn họ.

    Dưới tình trạng đó, không thể có một sự tồn tại như u linh nào đó sẽ giúp đỡ họ.

    Ian rũ mi, đột nhiên có một suy đoán.

    Trước đó, anh đã ý thức được chỗ đặc biệt của thế giới đường sọc này, cho nên chưa từng có động tác nào, vì anh biết, một khi anh quyết định gì đó, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện trong thế giới hiện thực, dẫn đến một kết cục hoàn toàn khác.

    Nhưng hiện tại xem ra, rất nhiều chuyện cần anh phải thay đổi, mới có thể trở về “quỹ đạo”.

    Nghĩ đến điểm này, Ian lập tức nhớ lại, tìm phương vị cụ thể của kiến cái, lại tìm được cái hộp kim loại có thể áp chế năng lượng do kiến cái tỏa ra ở mức độ lớn nhất.

    Sau khi ước lượng chuẩn xác, anh mở thế giới đường sọc, đi vào thế giới hiện thực, dưới ánh mắt lặng yên bất động của những nhân viên ở viện nghiên cứu, nhét kiến cái vào trong cái hộp đó, không để lại chút dấu vết nào ra khỏi ghế giới yên tĩnh kia, rồi mở một thời điểm khác, đặt cái hộp trước cửa phòng Phùng Dương.

    Hóa ra, anh chính là người thần bí đã giúp liên bang mang kiến cái đến cho Phùng Dương.

    Vào lúc đó, chỉ có Phùng Dương không bị Franco chú ý quá mức, lại có thể đồng thời khiến Malak, Phùng Nghị toàn lực bảo vệ, lại thêm người anh phái qua, cuối cùng bảo vệ được Phùng Dương đưa kiến cái quan trọng nhất đến trước mắt Đường Vũ.

    Làm xong tất cả, anh lại trở về phần cuối của thế giới đường sọc, biết quyết định của mình rất chính xác, vì chuyện xảy ra sau đó giống như trong ký ức của anh, bọn họ thành công vẽ xong trận truyền thống, đưa toàn bộ người Hyde về nhà.

    Sau đó Noah dẫn một đoàn người bức Ogavin xuống bệ, thành lập liên bang mới.

    Trong tinh hệ cũng không còn biến động gì lớn, mọi liên bang đều đang hồi phục sau cuộc chiến.

    Nhìn thế giới dần hân hoan, Ian lại không cảm thấy kích động chút nào, cứ như những hành động trước đó của anh chỉ là đưa một miếng xếp gỗ đặt sai vị trí về lại, chứ không phải thay đổi kết cấu của toàn tinh hệ, phát huy tác dụng quan trọng nhất.

    Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, chính là sau khi tất cả kết thúc, anh có thể thấy được Đường Vũ, tất cả những cái khác đều không thể khiến anh có cảm giác gì.

    Nhưng anh phát hiện, cho dù anh đưa kiến cái cho Phùng Dương, kết quả vẫn không thay đổi__ trong thế giới hiện thực, vẫn không còn Đường Vũ.

    Mọi người sinh sống phú túc, dần quên đi nỗi sợ do chiến tranh đột ngột mang đến, họ vừa ghi nhớ ân vĩ đại của chiến thần vừa tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc.

    Mà anh tìm kiếm mỗi ngóc ngách của bảy đại liên bang, vẫn không thể tìm được Đường Vũ.

    Người điều khiển Đường Vũ của liên bang Oum đó, vẫn nằm trong một cái hộp kim loại đặc biệt, chưa từng tỉnh lại.

    Tại sao?

    Ian vốn chưa từng dao động vì bất cứ chuyện gì, giờ đây tim dần lạnh xuống, sau đó bắt đầu hoảng loạn, lẽ nào Đường Vũ đã định là phải biến mất?

    Không thể! Nhất định có cách tìm Đường Vũ về!

    Ian bắt đầu tìm cách để Đường Vũ trở về, anh liên tục thay đổi những chuyện mà anh cảm thấy có thể mang Đường Vũ về.

    Anh trở về quá khứ, giết chết Abner và Franco, sau đó lại đi xem kết quả.

    Kết quả là người Hyde vẫn xâm lược, Đường Vũ vẫn không thể trở về.

    Anh vòng về sớm hơn, khiến Đường Vũ không còn thức tỉnh trở thành hồn của chiến thần, kết quả là trong lúc Đường Vũ chờ đợi anh ở hành tinh mẹ bị người Hyde tập kích giết chết.

    Thậm chí anh quyết tâm trở về lúc đầu hai người gặp mặt, xé bỏ phong thư tiến cử kia, để Đường Vũ không thể vào học viện Kenton, không có bất cứ qua lại gì với anh, anh thấy Đường Vũ sống qua vài năm đầy đủ, sau đó khi chiến tranh đến đột nhiên gia nhập vào bộ đội tự nguyện, cuối cùng không thể trở về từ chiến trường…

    Trong thế giới đường sọc đó, cảm giác của thân thể bị nhược hóa đến thấp nhất, nhưng Ian vẫn cảm giác được, tim anh đã bị giày vò sắp trăm ngàn lỗ thủng.

    Rốt cuộc phải làm sao, mới có thể khiến Đường Vũ trở về!

    Ian chưa từng mất khống chế như thế, cho dù biết mỗi một hành động anh làm, đều sẽ ảnh hưởng đến trạng thái cuối cùng trong thế giới hiện thực, nhưng anh không lo nghĩ đến những chuyện đó, liều mạng thay đổi, hy vọng có thể sau một hành động nào đó, nhìn thấy thế giới tương lai xuất hiện Đường Vũ.

    Thời gian trôi qua rất lâu, Ian lại thử chờ trận truyền thống hoàn thành, điều khiển chiến thần rời khỏi phạm vi trận pháp ngay lập tức.

    Anh nghĩ, cho dù cả đời Đường Vũ chỉ có thể tồn tại bằng cơ giáp, anh cũng biết đủ, chỉ cần người đó có thể ở bên cạnh anh. Nhưng không ngờ, khi ánh sáng vàng lóe lên, Đường Vũ đang làm linh hồn cũng biến mất theo ánh sáng đó.

    Bất kể anh thay đổi cái gì, cuối cùng Đường Vũ vẫn triệt để biến mất.

    Nhận thức này khiến Ian cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

    Không nên!

    Nếu Đường Vũ có thể xuyên việt chuyển thế, sao lại biến mất không chút dấu tích như vậy?

    Trong ánh mắt chiến thần nổi lên thần sắc điên cuồng, không ngừng xuyên qua thời không, thay đổi.

    Cho đến một ngày nào đó Ian đến nơi khởi đầu của thế giới đường sọc, nơi đó là một thế giới hỗn độn, bên trong không có một thứ gì.

    Ian không chút ý thức bước vào đó, đi lại trong hư không, dường như đi đến điểm cuối của hư không, tại nơi đó, anh thấy người đầu tiên trong thế giới này.

    Người đó có mái tóc trắng, tinh thần quắc thước, nụ cười ôn hòa mà từ bi nhìn anh.

    Ian chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất.

    “Ngài Joe.”

    Tướng mạo người này không giống ngài Joe trong nhận thức của anh, nhưng cảm giác đối phương tạo ra lại giống hệt, nên anh vừa nhìn đã dễ dàng nhận ra đối phương.

    Huống chi, trừ ngài Joe sinh tồn ở độ cao vời vợi, thì ai có thể đến nơi này được chứ?

    “Cậu làm loạn thế giới của cậu rồi.” Ngài Joe nói, nhưng không có ý trách cứ, chỉ tiếp tục nhìn Ian đầy ôn hòa.

    Ian đi về trước hai bước, cái bóng chiến thần rời khỏi người anh, sau đó biến mất, lộ ra diện mạo vốn dĩ của anh.

    Ian cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng lời nói ra lại làm người ta rét lạnh: “Thế giới không có Đường Vũ, tôi không để ý hủy diệt nó.”

    Trên thực tế, sở dĩ anh đến vùng đất hỗn độn này, cũng là ôm suy nghĩ tuyệt vọng đó.

    Anh nghĩ, nếu bất kể kết quả thế nào cũng không thể thay đổi, không bằng tiêu diệt tất cả ngay từ lúc bắt đầu.

    Anh đã ở đây quá lâu quá lâu rồi, anh không muốn tiếp tục nữa.

    “À, như vậy không tốt.” Ngài Joe vẫn ngồi thản nhiên, hỗn độn hóa thành một cái ghế, chợt đậm chợt nhạt dưới thân ngài, “Lúc trước tôi chọn cậu, chính là vì cậu không có dã tâm, lại lương thiện, vĩnh viễn đều có đủ lý trí.”

    “Ngài nhìn lầm về tôi rồi.”

    Ngài Joe lắc đầu, nói một câu rất kỳ quái: “Cậu đến ngày 3 tháng 9 năm 3503, thử một lần đi.”

    Ian nghe xong hồi tưởng lại ngày đó, đó chính là khoảng giữa lúc Đường Vũ hôn mê và chiến thần thức tỉnh…

    Ian đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra mong đợi rạo rực, rất nhanh vẻ mặt anh đã thả lỏng, gật đầu nói: “Cảm ơn ngài chỉ điểm.” Giọng nói hiếm khi không thể khống chế mang theo kích động sâu nặng.

    Nói xong, Ian quay người đi, cái bóng chiến thần lại chậm rãi phủ lên người, thân thể vốn hư ảo chậm rãi trở nên thực chất cao lớn.

    “Để trao đổi, cậu cần hồi phục toàn bộ những chỗ cậu đã làm rối.”

    Giọng nói hài hòa của ngài Joe vang lên sau lưng, Ian không rảnh đáp ứng, mà thầm đồng ý, điều khiển chiến thần bay về ngày 3 tháng 9 năm 3503 lịch vũ trụ.

    Anh biết, ngày này, nhất định có chuyện thay đổi được kết quả cuối cùng, mà anh nhất định sẽ tìm ra!

    Đường Vũ, đợi tôi.

    Thuộc truyện: Chiến Thần – Lăng Bộ Nhược Anh